Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt) - Chương 04 : Koyama Akane

Chỉ trong chớp mắt, hai người đã giao đấu hơn mười chiêu. Koyama Akane lùi lại năm bước, tuy sắc mặt vẫn không lộ chút sợ hãi, nhưng nỗi lo lắng trong mắt Chiyo càng lúc càng lớn. Cô bé cầu cứu những người xung quanh, nhưng hầu hết chỉ là dân thường tay không tấc sắt, dù có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm. Cuối cùng, ánh mắt cô bé dừng lại trên người Trương Hằng, một lãng nhân.

Nhưng Trương Hằng vẫn bất động như núi.

Trương Hằng có thể thấy, chỉ khoảng mười chiêu nữa, Yamada sẽ thua. Vì tấn công mãi mà không thành công, hắn ta trở nên nôn nóng. Có lẽ trong lòng hắn nghĩ rằng, một nữ nhân mà đấu mãi chẳng xong thật là mất mặt. Nhưng điều tối kỵ của kẻ dùng tốc kiếm chính là tâm nóng, tay vội. Quả nhiên chiêu thức hắn đã có dấu hiệu biến dạng. Nếu dùng thuật ngữ trong game, chỉ số APM (số thao tác mỗi phút) của hắn tăng lên, nhưng chỉ số EAPM (số thao tác hiệu quả mỗi phút) lại giảm.

Trương Hằng dĩ nhiên không muốn lo chuyện bao đồng. Cậu phớt lờ ánh mắt cầu cứu của Chiyo, chỉ đứng yên tại chỗ, đề phòng Matsuo và Takahashi.

Dù kiếm pháp của Koyama Akane và Yamada kém hơn cậu, nhưng trận đấu này không phải là không có gì đáng học hỏi. Kiếm thuật Nhật Bản xuất hiện khá muộn, và thanh katana đã lấy cảm hứng từ thanh đao của nhà Đường (mặc dù kỹ thuật rèn khác nhau: đao nhà Đường được rèn ở nhiệt độ cao, còn Nhật Bản thiếu than chất lượng cao nên phải rèn ở nhiệt độ thấp. Tuy nhiên, kỹ thuật rèn đao nhà Đường đã thất truyền, nên chất lượng đao thời Tống và Minh lại kém hơn. Đao nhà Đường nặng hơn, còn katana thì thon dài hơn. Đây là những chuyện sau này).

Trở lại với kiếm pháp. Vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, nho sinh xứ Hoa cũng phải luyện võ. Trong "Lục Nghệ của quân tử" có môn "đánh xe ngựa" và "bắn cung". Kẻ chu du thiên hạ, đạo lý bất thông thì dùng nắm đấm mà phân cao thấp (khi đạo lý không thể thuyết phục người khác, hãy dùng nắm đấm). Nhưng dần dà, để tiện cho các triều đại thống trị, "nho sĩ" chỉ còn lại chữ "nho" mà mất chữ "sĩ", lục nghệ biến thành quân tử chỉ động miệng không động tay. Ngược lại, ở Nhật Bản, văn hóa kiếm đạo hưng thịnh, dân chúng cũng nhiệt tình theo học, luyện tập cần mẫn, samurai cũng là một phần của tầng lớp thống trị vì thế việc luyện võ thuật rất được đề cao. Cho đến khi có Lệnh Cấm Mang Kiếm, khắp nơi trên đất nước vẫn rải rác đạo trường, đủ loại lưu phái đua nhau nở rộ.

Mỗi phái đều có lối riêng, hay gọi là "đạo" riêng . Chúng chưa chắc đều đúng, nhưng với Trương Hằng, tất cả đều mới lạ và có giá trị tham khảo. Cậu đã nảy sinh ý muốn quan sát, khám phá các trường phái kiếm thuật khác nhau.

Crimson Blade từng nói, mỗi phó bản đều được tạo ra dựa trên đặc điểm của người chơi.

Vì vậy, việc Trương Hằng đến Kyoto thời Mạc Phủ có lý do của nó. Cậu cảm thấy mình học được từ trận đấu giữa Yamada và Koyama Akane. Mặc dù chỉ là một chút, nhưng đối với một người đã lâu không có cơ hội tiến bộ, đó là điều rất quý giá. Mà lúc này Kyoto đang phong vân hội tụ, anh hùng bốn phương tụ họp, gián tiếp trao cho cậu thêm nhiều cơ hội tinh luyện.

Khi Trương Hằng đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu, thì Yamada và Koyama Akane đã phân định thắng thua.

Koyama Akane tận dụng lúc Yamada tung một đợt công mãnh liệt, chiêu cuối cùng trượt vào khoảng không, cô chuyển từ thế thủ sang thế công, vung một nhát chém thẳng vào tay cầm kiếm của hắn. Yamada đau đớn, buộc phải buông thanh katana.

Koyama Akane không truy sát, chỉ nói:

"Ngươi thua rồi."

"Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy, ta sao có thể thua!" Yamada tức giận đến đỏ mặt tía tai. Dù đã mất thanh katana trên tay, nhưng ở thắt lưng hắn vẫn còn một cây wakizashi. Ngoại trừ những kẻ tu luyện nhị kiếm lưu, thì trong thời Edo, võ sĩ thường chỉ dùng đến thanh wakizashi dự phòng này khi đã đánh rơi hoặc bị tước mất thanh katana hay uchigatana chủ chiến của mình.

Yamada toan rút Wakizashi, quyết tái chiến cùng Koyama Akane. Hắn cảm thấy mình thua thật nhục nhã: rõ ràng thực lực đối phương không bằng, chỉ vì hắn say rượu mới để mất binh khí. Đã vậy, trước đó chính hắn lại nâng tầm trận này lên thành chuyện "danh dự của võ sĩ phiên Choshu", nay thì lại càng không thể bại được.

Nhưng Koyama Akane đã cất kiếm gỗ. "Tôi không đấu nữa. Tôi chỉ muốn cứu người. Nếu anh muốn so tài, hãy đến võ đường của cha tôi, tôi luôn sẵn lòng." Cô ta dừng lại rồi nói thêm, "Hơn nữa, bây giờ anh có vũ khí, còn tôi chỉ có kiếm gỗ. Thật không công bằng."

Yamada suýt ngất vì tức giận. Người đàn bà đáng ghét kia còn dám nhắc chuyện công bằng? Nếu không phải vì hắn ta say rượu, thì ba—không, chỉ hai Koyama Akane hắn cũng đủ sức hạ gục.

Một luồng khí nóng dồn thẳng lên đầu, Yamada đỏ mặt, thở phì phì như trâu. Nhưng ngay khi hắn sắp mất kiểm soát, hai cánh tay đã bị ghìm lại là Matsuo và Takahashi. Thấy hắn mất vũ khí, bọn họ mới dám xông vào can ngăn.

"Hôm nay bạn tôi say rồi, trận này không tính. Một ngày nào đó, chúng tôi sẽ đến võ đường của cô để học hỏi," Matsuo nói, rồi cả ba chuồn êm trước khi toán tuần tra kịp tới.

Koyama Akane không ngăn cản. Cô cúi xuống nhặt con cá ngừ đã rơi trên đất. Sau đó đến bên cạnh Chiyo và bạn cô bé. "Hai đứa có sao không?"

Hai cô gái lắc đầu, cảm ơn Koyama Akane. Sau đó, họ cúi xuống nhặt những xiên lươn nướng rơi trên đất. Họ là con cái của dân chài và thợ thủ công, từ nhỏ đã quen tiết kiệm. Dù xiên lươn đã rơi xuống đất, không bán được, nhưng rửa sạch thì vẫn có thể ăn.

Trương Hằng không biết có phải là ảo giác không, nhưng Koyama Akane đã nhìn về phía cậu. Sau đó, cô sờ vào túi, lấy ra khoảng mười lăm xu, đưa cho hai cô gái. "Hôm nay chị đi ra ngoài vội, chỉ mang theo bấy nhiêu. Hy vọng nó có thể bù đắp một phần mất mát cho hai đứa."

Song Chiyo và bạn không chịu nhận. Được cứu mạng đã là ân sâu, sao lại còn lấy thêm tiền?

Sau đó, Koyama Akane lại nhìn Trương Hằng một lần nữa. Cậu chắc chắn lần này cô nàng đang nhìn cậu. Cậu nghe thấy cô lẩm bẩm: "Người ta suýt mất mạng vì anh, anh đứng nhìn không nói gì. Giờ đến tiền cũng không muốn cho sao?"

Giọng của Koyama Akane không lớn, vừa đủ để Trương Hằng nghe thấy, nhưng lại không đủ rõ ràng. Khi Trương Hằng nhận ra ý, cô đã xoa đầu hai tiểu cô nương rồi quay lưng bỏ đi.

Trương Hằng không nói nên lời. Nhưng cả hai khi ấy đâu hay rằng, đây chưa phải lần gặp cuối cùng. Thực ra, chẳng bao lâu sau, họ lại chạm mặt một lần nữa.