Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

11 23

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

20 41

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

30 172

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

622 2143

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

6 11

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Tạm ngưng)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

28 26

Khởi đầu - Chương 04 : Khoảnh khắc của riêng tôi

“Ê, tụi bây nghe chưa? Có một chị năm tư bên truyền thông lừa mấy em năm nhất là có cơ hội thực tập ở công ty lớn, ai ngờ đến nơi thì là đi tiếp khách, có người còn bị ép chụp ảnh khỏa thân. Tối qua bạn cùng phòng còn thấy chị ấy đang ngủ trên giường mà, chớp mắt một cái đã biến mất không thấy đâu nữa rồi.”

“Tớ cũng nghe rồi, chuyện đó làm mấy bạn nữ ở khu nhà số 2 hoảng loạn cả lên, mọi người lục tung cả ký túc xá mà không tìm thấy. Sau đó là cảnh sát gọi điện cho nhà trường, yêu cầu ban lãnh đạo đến giải quyết. Nghe nói có người đã giao hết tài liệu đen của chị ta cho công an, trong đó có hai bức ảnh cứ như chụp cận mặt ngay trước mắt luôn ấy, nhưng ánh mắt và nét mặt của người trong ảnh lại giống như... không hề nhìn về phía ống kính. Quá tà môn luôn.”

“Nói đến tà môn thì truyền thuyết 12 giờ đêm ở siêu thị Wumart còn kinh hơn nữa chứ?”

“Truyền thuyết gì cơ?”

“Không biết hả? Chuyện này đang làm náo loạn cả diễn đàn trường mình đó. Cái siêu thị Wumart gần thư viện ấy, mỗi tối thứ Hai và thứ Tư lúc 12 giờ đêm kiểu gì cũng mất một chai cà phê Nestlé, nhưng ngăn kéo ở quầy thu ngân thì lại dư ra đúng 4 đồng 5 hào. Hai cô thu ngân bị chuyện này dọa cho sợ gần chết, xem lại camera thì thấy chai cà phê trên kệ tự dưng biến mất, mà trong khung hình thì không hề có ai cả.”

“Trời ơi, nghe cậu nói mà nổi hết da gà.”

Mấy cô nữ sinh ríu rít đi ngang qua chỗ Trương Hằng đang ngồi, cậu đang nghịch chiếc máy ảnh Sony mirrorless mới mua chưa lâu.

Từ một tháng trước, kể từ khi phát hiện ra mỗi ngày của mình bỗng dưng kéo dài thêm 24 tiếng nữa, Trương Hằng đã tiến hành đủ loại thử nghiệm và giờ đã cơ bản nắm rõ năng lực này.

Vụ chị năm tư bên truyền thông kia là cậu tình cờ gặp phải, tiện tay thử nghiệm sơ sơ một chút.

Về lý thuyết thì giờ đây, nếu chuẩn bị đầy đủ, cậu thậm chí có thể khơi mào Thế chiến thứ ba.

Dĩ nhiên, làm vậy thì cậu chẳng được lợi lộc gì cả.

Ngoài ra, cậu cũng có thể vác rìu cứu hỏa đi giữa phố, đập sạch các máy ATM, nhanh chóng trở thành một trong những người giàu nhất thành phố. Hoặc nhẹ nhàng hơn thì chỉ cần móc mỗi người một đồng từ ví, vừa không gây chú ý mà cũng đủ gom hai chục triệu.

Nhưng hiện tại thì cậu chưa có nhu cầu làm mấy chuyện đó.

Với một sinh viên năm hai, ba mươi ngàn tệ chi phí sinh hoạt mỗi năm là quá đủ, có thêm cũng chẳng biết tiêu vào đâu.

Gia đình thì không cần cậu phụ giúp. Bố mẹ cậu đang làm nghiên cứu ở nước ngoài, vui vẻ đến mức chẳng muốn về. Còn ông ngoại thì là một trong những sinh viên đầu tiên sau khi kỳ thi đại học được khôi phục năm 1977, từng là kỹ sư cấp cao trong một dự án thủy lợi quốc gia, giờ đã nghỉ hưu, sống trong căn nhà có vườn, trồng rau chơi cờ, rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Vả lại, sau khi quen thuộc với năng lực này, Trương Hằng muốn kiếm tiền cũng chẳng cần phạm pháp.

Ví dụ như gần đây cậu tham gia Câu lạc bộ Nhiếp ảnh, tháng sau sẽ có một cuộc thi ảnh với chủ đề “Ấn tượng đô thị”, học trưởng phụ trách đối ngoại đã kiếm được tài trợ kha khá. Giải nhất có phần thưởng năm nghìn tệ kèm một ống kính Canon 17-40mm f/4L USM. Giải nhì và ba cũng có ba nghìn tệ cùng quà tặng.

Trương Hằng mới nhập môn, mới học được hai buổi lý thuyết và một buổi hội thảo trong câu lạc bộ, còn lại chủ yếu là xem video trên mạng và tự học. Cậu mới tìm hiểu đến phần bố cục và phơi sáng.

Nhưng mà, có lợi thế là “người mẫu” của cậu luôn phối hợp. Những khoảnh khắc tuyệt đẹp mà với nhiếp ảnh gia bình thường là cực kỳ hiếm hoi và thoáng qua thì trong “24 giờ sau” của Trương Hằng lại có thể gặp liên tục. Những ánh sáng và bóng đổ bị đóng băng đó, không cần chỉnh sửa gì cũng đã rất cuốn hút.

Cho dù kỹ thuật của Trương Hằng còn non tay, vẫn mù mờ về nhiệt độ màu và độ sâu trường ảnh, nhưng qua ống kính của cậu, thành phố này lại mang một vẻ đẹp lạ kỳ.

Trương Hằng đã chọn hai bức ảnh ưng ý nhất trong bộ ảnh đêm của mình để nộp dự thi.

Cậu thật ra cũng không nhất thiết phải giành giải, chủ yếu chỉ muốn kiểm chứng xem mình đã tiến bộ được bao nhiêu trong thời gian qua.

Từ khi phát hiện mỗi ngày của mình có thêm 24 giờ, Trương Hằng không hề rảnh rỗi hơn, ngược lại còn bận rộn hơn nhiều.

Lúc đầu, cậu tập trung thử nghiệm: ví dụ như đồ vật bị cậu chạm vào có thoát khỏi trạng thái ngưng đọng hay không, hoặc nếu rời xa cậu một khoảng thời gian thì có bị “đóng băng” lại hay không? Phạm vi tác dụng của thời gian ngừng lại là bao xa? Có giới hạn trong thành phố này thôi không? Vì câu hỏi đó, cậu đã mua vé máy bay bay đến nơi cách cả nghìn cây số...

Phần lớn những câu hỏi kiểu này cậu đều đã có câu trả lời. Còn lại một vài thứ khó kiểm chứng thì tạm thời vẫn chưa có cách nào.

Tiếp theo là tính toán phân bổ 24 giờ “bổ sung” đó thế nào.

Trước hết là phải ngủ. Vốn dĩ 0:00 là giờ đi ngủ rồi.

Lần đầu tiên trải qua hiện tượng đó, vì tò mò nên cậu còn có thể lang thang cả một ngày trong thành phố. Nhưng sau khi quen rồi thì không chịu nổi nữa.

Trong 24 giờ mà mọi người đều bất động, chỉ có đồng hồ đeo tay của cậu vẫn tiếp tục chạy, đồng thời các nhu cầu sinh lý của cậu vẫn y như bình thường – đói, khát, buồn ngủ và mệt mỏi vì vận động lâu.

“Thú vị thật, chẳng lẽ điều này cũng có nghĩa là tốc độ lão hóa của mình nhanh gấp đôi người thường sao?” Trương Hằng nhìn vào người trong gương, trầm ngâm. Nhưng có lẽ cậu sẽ không thể biết được câu trả lời trong thời gian ngắn đâu.

Tóm lại, sau khi giải quyết xong chuyện ăn uống và nghỉ ngơi, cậu vẫn còn dư ra khoảng 14 tiếng, đủ để làm rất nhiều việc.

Chẳng hạn như đọc sách. Có lẽ là do ảnh hưởng từ bố mẹ nghiên cứu thần học, cậu luôn có hứng thú với đủ loại tri thức kỳ lạ. Trước đây vì hạn chế thời gian nên mỗi tuần chỉ đọc được một cuốn. Giờ thì cậu sắp xếp lại, mỗi thứ Hai và thứ Tư dành thêm sáu tiếng để đọc.

Thư viện giờ đây là lãnh địa riêng của cậu: sáng sủa, rộng rãi, không cần tranh chỗ, không có bạn ngồi cạnh kỳ quặc. Thậm chí cậu có thể mặc đồ ngủ, đi dép lê dạo quanh giữa các kệ sách.

Một cuốn sách thú vị, kèm một ly cà phê lạnh, là đủ để tận hưởng khoảng thời gian yên bình.

Ngoài ra, Trương Hằng cũng quay lại với môn leo núi mà trước kia chỉ làm thẻ rồi bỏ đó, đồng thời thêm nhiếp ảnh vào danh sách sở thích. Ban ngày học lý thuyết, ban đêm luyện tập củng cố.

Môn bắn cung cậu đang tập luyện dạo này cũng không bị gián đoạn. Huấn luyện viên của cậu cứ mỗi tuần lại trầm trồ vì tốc độ tiến bộ, thậm chí còn khuyên cậu nên nghiêm túc cân nhắc theo đuổi con đường chuyên nghiệp.

Nhưng sở thích lớn nhất của Trương Hằng vẫn là dạo chơi ban đêm trong thành phố – hầu như ngày nào cậu cũng dành ít nhất hai tiếng để lang thang bên ngoài.

Thành phố lớn lúc nửa đêm luôn ẩn giấu vô vàn bí mật.

Dựa vào những “cảnh cắt thời gian” đông cứng ấy và chiếc máy ảnh Sony trong tay, Trương Hằng lặng lẽ quan sát, ghi lại từng góc nhỏ của thành phố. Tựa như đang xem những thước phim tĩnh, phần lớn thời gian cậu chỉ là một khán giả im lặng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ can thiệp, thay đổi vài cảnh tượng mà cậu không thích.

Những thay đổi đó chẳng liên quan gì đến thiện hay ác. Trương Hằng không hề có hứng thú với vai diễn thượng đế hay ác quỷ, cậu chỉ đơn thuần là đang tận hưởng khoảnh khắc thuộc về riêng mình mà thôi.