Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

129 1241

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2195

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 19

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 5002

Tập 11 : Nhai thuốc lá và móng ngựa - Chương 30 : Thị trấn không thân thiện

Hai ngày sau, Trương Hằng và Wendy cuối cùng cũng đến được đích.

Nhìn thị trấn nhỏ ở phía xa xa, Trương Hằng hỏi, "Cha em nói với em là ông ấy đến đây để bàn chuyện làm ăn sao?"

"Vâng, trước khi đi ông ấy đã nói như vậy," Wendy gật đầu, sau đó do dự một lúc rồi nói, "Ngài có nghĩ là ông ấy cũng đã lừa chúng tôi về chuyện này không?"

"Khả năng không lớn. Trước đó em chẳng phải đã gửi điện báo cho cảnh sát trưởng ở đây sao, ông ấy nói cha em đã rời đi rồi."

"Vâng."

"Ít nhất điều đó cho thấy ông ấy có liên quan đến chuyện này. Cứ đến xem là biết."

Trương Hằng nói xong liền cùng Wendy cưỡi ngựa đi qua một cánh đồng. Nhưng cây trồng trên đồng không được tốt lắm, không biết là do thời tiết hay lý do nào khác, trông chúng đều héo úa. Và điều kỳ lạ nhất là không có ai đang canh tác ở đó.

Trương Hằng bảo Wendy đứng chờ, còn mình thì xuống ngựa, bước vào một căn nhà gần đó, gõ cửa. Bên trong im lìm, không một tiếng đáp.

Thế là Trương Hằng rút khẩu súng lục ổ quay ở eo ra, đẩy cửa, đồng thời nhanh chóng né sang một bên.

Đợi vài giây, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Trương Hằng ngẩng đầu, nhanh chóng liếc vào trong, rồi cất súng đi.

"Sao rồi?" Wendy ở phía sau hỏi.

"An toàn, không có ai," Trương Hằng đáp. Khác với thị trấn không người mà cậu đã trải qua trước khi vào phó bản, ở đây không có bất kỳ dấu hiệu di tản nào. Trương Hằng thậm chí còn nhìn thấy một cuốn sách đang đọc dở, úp trên bàn.

Ngoài ra, trên sàn còn có đồ chơi bằng gỗ cho trẻ em.

Lúc này Wendy cũng xuống ngựa, đi vào, "Mọi người đi đâu cả rồi?"

"Không biết," Trương Hằng nói. Cậu đi một vòng quanh nhà, không thấy vết máu hay bất cứ thứ gì đáng ngờ, rồi nói, "Ra ngoài thôi."

Hai người sau đó rời khỏi trang trại, đóng cửa lại.

Wendy lại nhìn những cánh đồng gần đó, lẩm bẩm, "Sao lại trồng trọt tệ đến thế này, có phải vì không có ai chăm sóc không? Như vậy thì một năm thu hoạch được bao nhiêu."

"E là không phải," Trương Hằng nói. "Em có để ý không, không chỉ là đồng ruộng, mà những loài thực vật khác chúng ta thấy trên đường đi cũng đều không phát triển tốt."

"Tại sao lại như vậy?"

Trương Hằng nghe vậy liền nhìn về phía giếng nước bên cạnh. Cậu múc một bát nước từ giếng lên, nhìn thấy màu nước đục hơn so với nước giếng bình thường, nếm thử cũng có vị chát và mặn.

Trương Hằng chỉ nhấp một ngụm rồi đổ phần còn lại xuống đất, "Nguồn nước ở đây đã bị ô nhiễm, đó là lý do tại sao những loài thực vật đó đều không phát triển tốt."

"Là do con người gây ra, hay là tự nhiên đã như vậy?"

"Tạm thời chưa rõ, nhưng người trong thị trấn chắc sẽ biết," Trương Hằng lại cưỡi lên lưng Củ Cải. "Đi thôi, trong thị trấn có khói bếp, chắc là có người."

Khoảng một khắc sau, Wendy và Trương Hằng vào trong thị trấn. Thị trấn nhỏ tên Bliss này trông không khác gì những thị trấn miền Tây khác.

Dù có hơi vắng vẻ, nhưng ít nhất cũng không đến mức không thấy một bóng người như ở trang trại bên ngoài.

Trương Hằng trước tiên thuê hai phòng ở nhà trọ, cất những thứ hành lý không tiện mang theo lên đó. Lần này, Trương Hằng không để Wendy đi một mình dò hỏi tin tức nữa.

Cô bé đứng trước cửa sổ, nhìn xuống con đường bên dưới.

"Có phải là ảo giác của tôi không, cảm giác như những người chúng ta thấy trên đường đều tỏ ra khá thù địch với chúng ta."

"Thế à, tôi là người da vàng, đi đến đâu người ta cũng tỏ ra khá thù địch với tôi," Trương Hằng nói. Cậu vừa nói vừa kiểm tra số đạn trong túi. Giữa đường, cậu không chịu nổi sự năn nỉ của Wendy, cuối cùng vẫn dạy cho cô bé một chút kiến thức về bắn súng, cả súng ngắn và súng trường. Phải thừa nhận rằng, Wendy quả thật có năng khiếu bắn súng, học cũng rất nhanh, ít nhất là tiến triển thuận lợi hơn kỹ năng cưỡi ngựa của Trương Hằng nhiều.

Khi dừng lại nghỉ ngơi trên đường, cô bé còn mượn súng của Trương Hằng để luyện tập, thậm chí còn bắn được hai con thỏ rừng làm bữa tối.

"Nhưng chuyện em nói tôi cũng đã để ý."

"Tôi không thích ánh mắt của họ," Wendy nói. Cô bé nhìn thấy người phụ nữ đang phơi quần áo trên ban công ở bên kia đường, người đó chỉ liếc nhìn cô một cái rồi lui vào trong nhà, còn đóng cả cửa sổ lại.

"Ở đây không phải là đã bùng phát dịch bệnh chết người gì đó chứ? Thủy đậu? Hay là bệnh phong còn đáng sợ hơn... Lúc tôi mới sinh ra, thị trấn cũng từng bùng phát dịch thủy đậu. Nghe cha nói họ sẽ tập trung tất cả những người bị bệnh vào một căn nhà, để tránh họ lây cho người khỏe mạnh, sau đó bốc thăm, mỗi ngày cử một người đi đưa cơm và nước, cho đến khi..." Wendy ngừng lại, "...người bên trong đều chết hết. Nói là chữa bệnh thì nên nói là giết người thì đúng hơn."

Trương Hằng dĩ nhiên cũng đã nghe danh bệnh phong. Đừng nói là ở thế kỷ 19, ngay cả trong thời hiện đại đã được kiểm soát hiệu quả, ở một số nơi hẻo lánh, người ta vẫn sợ hãi khi nghe đến nó. Và trong thời đại y học chưa phát triển này, ngoài việc cách ly, người ta gần như không có cách nào đối phó với bệnh phong.

"Cẩn thận một chút, thị trấn này quả thật không bình thường."

"Sau khi tìm được cha, chúng ta sẽ rời đi ngay. Vậy, tiếp theo chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"

"Tìm thẳng cảnh sát trưởng ở đây đi," Trương Hằng nói. "Nếu những người khác đều không muốn nói chuyện với chúng ta. Nhưng trước đó, chúng ta phải đến cửa hàng tạp hóa để mua thêm đồ đã."

...

Ông chủ tiệm tạp hóa đang dọn dẹp kệ hàng. Vừa thấy Trương Hằng và Wendy tiến lại, ông lập tức tụt xuống, treo biển Closed, rồi vội vàng định đóng cửa.

Nhưng ngay sau đó, một bàn tay thò vào khe cửa, ngăn cản hành động của ông ta.

"Xin lỗi, thưa ngài, chúng tôi đã đóng cửa rồi," ông chủ nói, đồng thời tay âm thầm dùng sức. Thế nhưng, hai tay của ông ta cộng lại cũng không bằng một tay của người đối diện, cửa bị từ từ đẩy ra từ bên ngoài.

"Xem ra vận may của chúng ta không tệ, đã kịp giờ bán cuối cùng," Trương Hằng không đợi ông chủ giải thích, đã dẫn Wendy đi vào.

Sự đã rồi, ông chủ cũng đành bất lực chấp nhận hiện thực, lau mồ hôi trên trán, "Tôi có thể giúp gì cho hai vị không?"

"Cho tôi bốn hộp, không, sáu hộp đạn đi."

"Loại nào?"

"Hai hộp 44-40 Winchester, bốn hộp .45 Colt dài, cảm ơn."

"Nhiều đạn như vậy, hai vị định đi săn sao?" Ông chủ vừa lấy đạn từ trên kệ xuống, vừa miễn cưỡng bắt chuyện.

"Quanh đây có nơi nào để săn không?"

"Theo tôi biết thì không. Nếu hai vị muốn đi săn thì phải đi xa hơn một chút."

"Vậy thì chúng tôi không đi săn," Trương Hằng nói, nói xong cậu lại quay sang nhìn Wendy bên cạnh, "Em có muốn ăn chút kẹo cam thảo không?"

"Tôi không phải trẻ con nữa," Wendy nhíu mày.

"Thích ăn kẹo không có nghĩa là trẻ con. Tôi biết một người, thật ra tôi không biết ông ấy bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chắn là già hơn bất kỳ ai em từng gặp. Thế mà mỗi lần ăn đồ ngọt, cái bụng ông ấy chẳng khác nào cái hố không đáy."