Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

129 1241

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2195

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 19

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 5002

Tập 11 : Nhai thuốc lá và móng ngựa - Chương 33 : Người qua đường

Cuối cùng Wendy cũng nghe thấy tiếng súng mà cô hằng mong đợi, nhưng cuộc giao tranh ác liệt như trong tưởng tượng lại không xảy ra. Tiếng súng chỉ kéo dài chưa đầy một phút rồi kết thúc.

Sau đó, bên ngoài lại trở về yên tĩnh. Lòng Wendy thấp thỏm, không biết kẻ chiến thắng cuối cùng là ai.

Cho đến khi có người gõ cửa phòng, Wendy lại lập tức căng thẳng. Cô nhìn quanh một lượt, cuối cùng chộp lấy con dao gọt hoa quả trên bàn.

"Hy vọng khi tôi bước vào, em sẽ không đâm tôi một nhát," giọng Trương Hằng vang lên từ ngoài cửa.

Wendy thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không mở cửa ngay mà hỏi, "Bên ngoài chỉ có một mình ngài thôi sao?"

"Em có thể ghé mắt xuống khe cửa nhìn thử."

Wendy nghe vậy liền thật sự cúi xuống, qua khe cửa chỉ thấy một đôi giày ở bên ngoài.

Lúc này cô mới mở cửa, nhưng vẫn giấu con dao sau lưng.

"Kết thúc rồi," Trương Hằng đứng ngoài cửa nói, đồng thời đưa một khẩu súng lục ổ quay cho Wendy. "Tôi đã hạ gục những người khác, bắt được gã giả mạo cảnh sát trưởng, đang chuẩn bị thẩm vấn hắn. Trong thời gian này, phiền em trông chừng ông chủ ở dưới lầu. Chúng ta tạm thời chưa rõ mối quan hệ giữa đám người này và dân trong thị trấn, cũng không biết họ còn có đồng bọn nào không, nên cẩn thận một chút vẫn hơn."

"Ngài định thẩm vấn hắn, tôi có thể nghe ở ngoài cửa không?" Wendy hỏi.

"Không được, cảnh thẩm vấn có lẽ sẽ hơi không phù hợp với phụ nữ," Trương Hằng nói. "Em cứ ở ngoài đợi thì tốt hơn, hỏi ra được gì tôi sẽ nói cho em biết."

Trương Hằng nói xong không đợi Wendy phản ứng, liền quay người trở về, tiện tay đóng cửa lại.

Wendy bước ra khỏi phòng, nhìn thấy vết máu dưới lầu, nhưng xác chết đã được Trương Hằng kéo vào bếp nên không thấy nữa. Wendy khiêng một chiếc ghế, ngồi trước mặt ông chủ đã hoàn toàn sợ hãi tê liệt. Thực ra không cần cô trông chừng, ông ta vừa thấy hai người chết ngay trước mặt mình, một trong số đó còn bị bắn nát đầu, máu văng đầy mặt, chân đã sớm mềm nhũn, muốn chạy cũng không chạy nổi.

Nhưng Wendy vẫn quyết định làm gì đó, vung vẩy khẩu súng lục ổ quay trong tay, dọa đối phương một phen, "Ngoan ngoãn đi, dám động đậy là tôi xử đấy, tài bắn súng của tôi giỏi lắm."

Khoảng hai mươi phút sau, từ tầng hai truyền đến một tiếng súng, sau đó Trương Hằng từ trong phòng bước ra.

"Sao rồi?" Wendy đứng dậy, "Có tin tức của cha tôi chưa?"

"Ừm, mọi chuyện cơ bản đã rõ ràng, nhưng tôi phải đi cứu người trước, lát nữa về tôi sẽ giải thích cho em," Trương Hằng nói.

"Cứu người, ở đâu?"

"Nhà thờ, những người nông dân mất tích đều ở đó. Nơi đó còn có bốn tên lính gác."

"Cha tôi cũng ở đó sao?"

"Không, cha em không có trong thị trấn, nhưng ông ấy tạm thời chắc không có nguy hiểm gì."

Trước khi rời đi, Trương Hằng lại bổ sung một câu, "Sau khi tôi đi, em nhớ đóng cửa nhà trọ lại, đừng để người khác đến gần. Còn nữa, cũng đừng tin người trong thị trấn."

"Được," Wendy gật đầu.

Trương Hằng nói xong liền vội vàng ôm một túi vũ khí ra khỏi nhà trọ.

Wendy nhìn bóng dáng Trương Hằng biến mất trong màn đêm, quay đầu lại thì thấy sắc mặt ông chủ nhà trọ trắng bệch, miệng lẩm bẩm, "Xong rồi, tất cả đều xong rồi."

"Xong cái gì?" Wendy hỏi.

Ông chủ nghe vậy lại không có phản ứng gì, chỉ lẩm bẩm, "Tất cả chúng ta... đều sẽ xuống địa ngục."

...

Trương Hằng không chạy ngay đến nhà thờ, mà đến cửa hàng tạp hóa đã đi qua ban ngày trước, trực tiếp phá cửa xông vào, nhét cả ba khẩu súng săn và năm khẩu súng lục ổ quay trên kệ vào túi vũ khí của mình. Đạn dược cậu cũng lấy thêm một ít. Ông chủ cửa hàng tạp hóa nghe thấy tiếng động liền từ trên lầu đi xuống, vẫn còn mặc đồ ngủ.

Thấy Trương Hằng, ông ta ngẩn ra, vẫn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra, ngây ngô hỏi, "Ngài... ngài định làm gì?"

"Mượn chút đồ, dùng xong sẽ trả lại," Trương Hằng cho hộp đạn cuối cùng vào, rồi ôm túi lên.

Lúc này ông chủ mới phản ứng lại, mở to mắt, "Ngài định cướp bóc sao? Trong thị trấn của chúng tôi? Ngài không sợ bị cảnh sát trưởng bắt à?"

"Cảnh sát trưởng của Bliss đã chết từ lâu rồi, hơn nữa là chết trong tay các người. Tôi nghĩ tôi không cần phải lo về ông ta nữa. Nếu ông nói đến gã giả mạo kia, tôi nghĩ hắn cũng sẽ không có ý kiến gì đâu," Trương Hằng nói.

Nói xong, cậu trực tiếp đá văng cửa lớn của cửa hàng, đặt túi vũ khí và đạn dược lên lưng Củ Cải, sau đó một người một ngựa thẳng tiến đến nhà thờ.

Khi đến gần nhà thờ, Trương Hằng nhảy xuống ngựa.

Hiện tại cậu vẫn chưa học được cách vừa cưỡi ngựa vừa bắn súng, nhưng nhờ kinh nghiệm lênh đênh trên biển, khả năng giữ thăng bằng của cậu vốn đã tốt hơn người thường rất nhiều, việc cậu nắm vững kỹ năng này chỉ là chuyện sớm muộn. Tuy nhiên, trước đó, cậu vẫn chỉ có thể xuống ngựa tác chiến.

Cửa lớn nhà thờ đóng chặt, bên trong có ánh sáng yếu ớt hắt ra.

Trương Hằng đi đến cửa, áp sát vào mép cửa, bắn một phát súng lên trời. Nửa phút sau, cửa được mở ra một khe hở, một nòng súng thò ra, quay trái quay phải một lúc, không thấy người, thế là chủ nhân của nó, một tay súng chột mắt, cẩn thận thò đầu ra.

Trương Hằng trực tiếp bắn một phát kết liễu gã xui xẻo này.

Sau đó, tay trái rút khẩu súng lục ổ quay ở eo, lướt qua khe cửa đó. Cậu vẫn áp dụng chiến thuật như cũ, trước tiên bắn vỡ đèn dầu, khiến nhà thờ chìm trong bóng tối, sau đó nhờ vào sự bù sáng của [Kính Lọc Quang], không vội vàng mà từ từ giải quyết hết ba tay súng còn lại bên trong.

Đợi đến khi Trương Hằng cất [Kính Lọc Quang] và thắp lại đèn dầu, hiện ra là những gương mặt tiều tụy. Hầu hết đều là người da đen, còn có một cô gái ăn mặc xộc xệch đang che mặt khóc ở góc tường.

Trương Hằng cởi áo khoác ngoài, khoác lên người cô. Ánh mắt cậu cuối cùng dừng lại ở bục giảng, trên người một người đàn ông khỏe mạnh. Hắn ta hẳn là thủ lĩnh của nhóm người này, vì khi Trương Hằng bước vào, không ít người hoảng sợ nhìn về phía hắn, rõ ràng đã quen để hắn đưa ra quyết định.

"Các anh có bao nhiêu người?" Trương Hằng hỏi.

"Tầng một có hai mươi người, tầng hai còn có ba mươi người, nhưng hầu hết là phụ nữ và trẻ em. Bọn chúng đã giết một nửa số đàn ông rồi," người đàn ông da đen khỏe mạnh nói, trong mắt lóe lên một tia tức giận.

"Được rồi, chọn những người có thể chiến đấu, đàn ông hay phụ nữ cũng được." Trương Hằng ném chiếc túi vải đựng súng và đạn xuống đất, rồi chỉ vào xác chết trên sàn. "Trang bị vũ khí đi, càng nhanh càng tốt, năm phút nữa chúng ta rời khỏi đây."

"Thưa ngài, ngài có phải là cảnh sát liên bang ở gần đây không?" Có người đầy hy vọng hỏi.

"Không." Trương Hằng khẽ kéo vành mũ xuống, đáp:

"Tôi chỉ là... một kẻ qua đường."