Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2190

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 4941

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

127 1240

Tập 11 : Nhai thuốc lá và móng ngựa - Chương 39 : Căn chòi săn

Qua lời kể của lão cao bồi, Trương Hằng về cơ bản có thể xác định tài bắn súng của Cook ở trên Lv2, có lẽ chưa đạt đến Lv3, nhưng cũng không chênh lệch nhiều. Hơn nữa, kỹ năng cưỡi ngựa của hắn rất tốt, có thể bắn súng trên lưng ngựa, dĩ nhiên, độ chính xác không bằng lúc đứng yên.

Xét đến tuổi tác của Cook, nếu đối đầu công bằng, một chọi một thì Trương Hằng có phần chắc chắn có thể chiến thắng đối phương. Nhưng nếu tính thêm ba mươi mấy thành viên của băng đảng Cook, tình hình quả thật như lời lão cao bồi nói, không mấy lạc quan.

Nhưng may là họ vẫn còn thời gian.

Cook có lẽ không ngờ mười người mà mình để lại ở Bliss lại bị người ta hạ gục, khiến cho hành tung của họ bị tiết lộ trước.

Theo ước tính sơ bộ của Trương Hằng, nhóm người của Cook có lẽ còn một ngày nữa mới đến được hạt Lincoln. Và trước khi xem xét phải đối phó với nhiều tên cướp như vậy, còn có một vấn đề quan trọng đặt ra trước mắt mọi người, đó là làm thế nào để chặn được Cook và Matthew trước khi họ đến Lincoln.

"Thông tin sớm nhất về động tĩnh của băng đảng Cook mà ta có trong tay là từ hai tháng trước," lão cao bồi nhíu mày. "Bọn chúng luôn như vậy, đến đi như gió, có người gọi chúng là Thiên tai đẫm máu. Không ai biết chúng xuất hiện ở đâu, và đi về đâu. Mọi người chỉ biết duy nhất một điều là nơi chúng đi qua chắc chắn sẽ máu chảy thành sông, giống như một trận đại nạn vậy."

"Tôi thì lại có lẽ biết họ sẽ ở đâu," Trương Hằng nói. Cảnh sát liên bang Morton vẫn luôn truy lùng nhóm cướp giả dạng thương nhân buôn lông thú đó. Chỉ cần Cook và Matthew không ngốc thì chắc chắn sẽ tìm Morton trước, như vậy thì lúc này họ hẳn đã đến thị trấn bị cháy rụi kia rồi.

Sau đó, tám phần là họ sẽ tin lời Morton, cho rằng chính là cậu đã lấy đi bốn mươi kg vàng và món đồ Cook để trong ngân hàng.

Thực ra cho đến tận bây giờ, Trương Hằng vẫn không thể chắc chắn liệu món đồ đó có thật sự tồn tại, hay chỉ là một cái cớ để Cook lừa Matthew ra ngoài.

Xét đến việc ngoài Cook ra, nhóm người duy nhất có thể trả lời câu hỏi này đã bị Trương Hằng hạ gục, câu hỏi này có lẽ cậu khó mà có được câu trả lời.

Trương Hằng nói cho lão cao bồi biết hướng đi có thể của nhóm Cook. Ông ta trải một tấm bản đồ ra, chỉ vào một khu rừng cách Lincoln hai mươi dặm về phía đông, nói: "Nếu thông tin của cậu không có vấn đề gì, Cook có lẽ sẽ tập hợp với mười người ở lại Bliss trước, sau đó sẽ phát động tấn công vào trị trấn. Xét đến việc thời gian đến nơi của hai bên sẽ có một khoảng cách nhất định, người đến trước có lẽ sẽ tìm một nơi để nghỉ ngơi trước, đây là vị trí tốt nhất."

Wendy ở bên cạnh lúc này cũng xen vào, "Mùa hè tôi và cha từng đến đó. Tôi nhớ ở đó có một căn chòi săn, căn chòi đó không có chủ, có thể cho những người đi săn trong rừng nghỉ ngơi."

"Nếu Cook đến nơi mà không thấy người ở lại Bliss, có lẽ cũng sẽ nghỉ ngơi trong căn chòi," lão cao bồi nói.

"Chúng ta có thể phục kích trước ở đó không?" Trương Hằng hỏi.

"Rất khó," lão cao bồi lắc đầu. "Ta chưa đến xem nơi đó, nhưng bản thân Cook rất cẩn thận. Ta nghe các cảnh sát liên bang truy đuổi hắn cũng từng nói, hắn dù đến bất cứ đâu cũng sẽ cho người đi dò xét xung quanh trước, còn bố trí cảnh giới vòng ngoài. Đây cũng là lý do tại sao băng đảng Cook lại khó bị tiêu diệt như vậy. Dù chúng ta muốn bao vây hắn, cũng không thể tìm nơi ẩn nấp ở gần, mà phải từ xa xôngđến."

Trương Hằng nghe vậy cũng nhíu mày. Giao chiến ban đêm là chỗ dựa lớn nhất của cậu, nhưng nếu người của Cook chọn căn chòi săn làm cứ điểm, co cụm ở bên trong, cứ giằng co đến sáng, thì việc dựa vào một nhóm thợ mỏ và nông dân để đối đầu trực diện với một băng cướp hung hãn của Cook rõ ràng là không thực tế.

"Cứ đến đó xem trước đã," Trương Hằng suy nghĩ một lúc rồi nói.

...

Thời gian của họ thực ra cũng rất gấp gáp. Nhanh nhất thì trong một ngày, người của băng đảng Cook có thể đến được hạt Lincoln, còn Trương Hằng và nhóm của mình cũng phải mất gần nửa ngày để đến được khu rừng. Hơn nữa còn phải đề phòng việc chạm mặt trước với người của băng đảng Cook trong rừng, nên thời gian để họ chuẩn bị cũng chỉ có nửa ngày. Vì vậy, trời còn chưa sáng, cả nhóm đã lại lên đường, đến căn chòi mà Wendy đã nói.

Căn chòi đó nằm ở chính giữa khu rừng, có một con đường mòn do người đi lại tạo thành, bên cạnh còn có một con suối chảy qua. Vì vừa mới mưa, không khí trong rừng rất ẩm ướt, trên vỏ cây còn đọng những giọt nước.

Đây không phải là một tin tốt đối với Trương Hằng và những người khác, vì điều này có nghĩa là nếu họ muốn dùng hỏa công để ép nhóm Cook ra khỏi căn nhà là không khả thi. Ngoài ra, cây cối xung quanh cũng đã bị đốn hạ, muốn lặng lẽ tiếp cận từ bên ngoài cũng rất khó khăn.

Để tránh dấu móng ngựa bị phát hiện, lão cao bồi đã để những người khác đợi ở ngoài bìa rừng, chỉ có ông, Trương Hằng và Wendy ba người đi vào.

Lão cao bồi đi một vòng quanh căn chòi săn, sau đó hỏi Trương Hằng, "Cậu có ý tưởng gì không?"

"Căn nhà này không chứa nổi ba mươi mấy người, chắc chắn sẽ có một bộ phận ở bên ngoài. Đến lúc khai chiến, người bên trong chắc chắn sẽ phát hiện, rất khó để hoàn thành một cuộc đột kích. Nhưng nếu may mắn, có lẽ có thể hạ gục được càng nhiều người bên ngoài càng tốt, tạo điều kiện thuận lợi cho trận chiến sau này," Trương Hằng ngừng lại một chút. "Nhưng phiền phức thật sự vẫn là trận chiến sau khi đối phương đã trốn vào trong nhà. Quanh đây không có chỗ ẩn nấp, chúng ta sẽ rất bị động, phải nghĩ cách để họ từ trong đó ra ngoài."

"Kể cả chúng ta có thể khiến họ từ trong đó ra ngoài, cậu có chắc là có thể chiến thắng họ không?" Lão cao bồi nhướng mày.

"Quét sạch một lưới là không thể. Nếu họ quyết tâm muốn đi, tôi cũng không thể hạ gục hết được. Nhưng nếu chỉ hạ gục Cook thì tôi vẫn có chút tự tin," Trương Hằng nói.

"Đủ rồi, Cook luôn là linh hồn và bộ não của băng đảng Cook. Chỉ cần hạ gục được Cook, băng đảng Cook tự nhiên cũng sẽ không còn tồn tại nữa," lão cao bồi nói. "Ta có lẽ có cách để họ từ trong đó ra ngoài, nhưng vẫn phải mượn người của cậu dùng một chút."

"Họ sẽ nghe theo sự điều động của ngài, cảnh sát trưởng."

Sau khi bàn bạc sơ bộ về kế hoạch hành động tiếp theo, mọi người liền rút khỏi khu rừng trước. Nhiều người như vậy nếu đến hạt Lincoln, chắc chắn sẽ gây sự chú ý của người địa phương. Vì vậy, họ chỉ để lại một người canh gác, số người còn lại đi về phía tây hai mươi dặm, nghỉ ngơi sau một sườn đồi cỏ. Còn Trương Hằng, trước khi khai chiến, vẫn còn một việc phải làm.

Cậu đi về phía Wendy, người hiếm hoi giữ im lặng suốt quãng đường, đang hy vọng có người nào đó đã quên mất sự tồn tại của mình.

"Đi thôi, tôi đưa em về nhà trước," Trương Hằng nói.

"Xin ngài, tôi đã luyện súng rất lâu rồi, đã có thể tác chiến rồi. Hơn nữa, bây giờ không phải đang thiếu nhân lực sao?" Wendy cầu xin.

"Em chưa từng trải qua một trận chiến thực sự, đây không phải là chuyện đơn giản như em tưởng tượng. Hơn nữa, chúng ta sắp phải đối mặt với băng đảng mạnh mẽ và hung tàn nhất toàn miền Tây, tôi không cho rằng trong chuyện này có bất kỳ không gian nào để thương lượng," Trương Hằng nghiêm túc nói.