Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 25 : Cánh buồm đen (25)

Trương Hằng không phải là không động lòng với kho báu của Kidd.

Suy cho cùng, đúng như Marvin từng nói: nếu có một khoản vốn khởi đầu như vậy, cậu sẽ dễ dàng hơn nhiều trong việc tự lập đội tàu hải tặc của riêng mình. Nassau không thiếu thủy thủ, cái thiếu là những người có kỹ năng và quan trọng nhất: là tàu, đặc biệt là tàu có hỏa lực.

Phần lớn hải tặc vẫn chỉ dùng mấy con thuyền đánh cá rẻ tiền, đến khẩu pháo cũng không có, đánh nhau thì chỉ biết chịu trận, cầu trời sao cho tàu không bị bắn chìm trước khi kịp nhảy sang boong tàu đối phương.

Vậy nên nếu Trương Hằng thực sự muốn tách ra làm riêng, điều đầu tiên cậu cần là một con tàu. Trong thời gian dong buồm cùng Hải Sư đi cướp bóc, cộng thêm tiền công khi giúp lão già kia đòi nợ, cậu cũng tích góp được một khoản kha khá. Nhưng để mua được một con tàu, dù chỉ là loại thuyền buồm một cột buồm tầm thường nhất, vẫn còn là chuyện xa vời.

Kho báu của Kidd rõ ràng có thể giải quyết rắc rối đó nhưng vấn đề là, mọi thứ xuất hiện quá đúng lúc. Quá trùng hợp.

Ngay khi Goodwin bắt đầu thách thức Olf, câu chuyện về kho báu lập tức bùng lên, giúp Olf thoát khỏi khủng hoảng niềm tin, và điều khiến Trương Hằng thấy đáng ngại là những chuyện xảy ra sau đó.

Olf dùng mẩu tin ấy khuấy động cả con tàu, gần như không tốn chút sức lực nào đã đè bẹp cuộc nổi dậy của Goodwin và củng cố ngôi vị của mình. Nhưng lạ ở chỗ: lẽ ra đến đó là đủ, vậy mà hắn vẫn tiếp tục châm dầu vào lửa, để đám cháy này lan rộng không kiểm soát.

Chỉ đến gần đây, Trương Hằng mới bỗng nhận ra: mục tiêu của Olf chưa bao giờ là Goodwin. Hắn chẳng hề xem gã kia là mối đe dọa. Hắn chỉ tiện tay mượn chuyện đó để xử lý phiền toái trước mắt. Giờ thì đám thuỷ thủ trên Hải Sư đều đã rơi vào trạng thái cuồng tín, ảnh hưởng của Olf với họ cũng lên đến đỉnh điểm.

Những trận đánh gần đây là minh chứng rõ ràng nhất. Những nhiệm vụ vốn trước đây chỉ cần nghe qua là bị từ chối thẳng thừng vì tỉ lệ lỗ so với lời quá cao giờ lại được chấp nhận vô điều kiện. Hiện tại, nếu Olf có định lái con tàu này thẳng xuống địa ngục, có lẽ cũng chẳng ai phản đối.

Trong tình cảnh như vậy, nếu Olf thật sự xem ai đó là cái gai trong mắt, thì kẻ đó chắc chắn sẽ nguy đến nơi. Vậy nên dạo gần đây, từ sau khi phát hiện có kẻ theo dõi mình, Trương Hằng luôn giữ im lặng, chủ động tránh tiếp xúc với người khác để khỏi rước hoạ vào thân.

Nhưng có đôi khi, dù cậu không đi tìm rắc rối… thì rắc rối vẫn sẽ tự tìm đến cửa.

Nửa đêm, một loạt tiếng gõ cửa làm Trương Hằng choàng tỉnh khỏi giấc ngủ. Cậu mở cửa sổ, thấy dưới lầu là một cỗ xe ngựa đen đang đỗ sẵn.

“Gì thế?” Annie ngáp dài thò đầu ra.

“Không liên quan đến cô. Vào ngủ đi.” Trương Hằng nhận ra chiếc xe, mặc áo, bước xuống dưới. Marvin vẫn đang ngáy như sấm, không hề bị đánh thức.

Cậu không mang theo thanh gươm Anh lấy được từ một viên sĩ quan, chỉ đeo một khẩu súng ngắn phòng thân. Khi đến bên xe, gã phu xe to con đã mở sẵn cửa.

Sau cánh cửa là một gương mặt quen thuộc.

“Tôi cũng chẳng muốn làm phiền cậu giờ này, nhưng so với việc đến vào ban ngày, tôi đoán cậu sẽ thích thế này hơn.”

Trương Hằng ngồi xuống đối diện lão hải tặc già, cửa xe đóng lại, bánh xe bắt đầu lăn.

“Nếu ông đến vì kho báu của Kidd thì khỏi mất công rồi. Olf rất kín tiếng, chẳng ai biết hắn giấu mấy tấm bản đồ ở đâu. Hơn nữa, chừng nào tôi còn ở trên Hải Sư, tôi vẫn là người của con tàu đó. Dù tôi có biết bản đồ ở đâu, tôi cũng chẳng nói cho ông.”

“Kho báu Kidd à?” Fraser nhe hàm răng vàng khè ra cười. “Không không không, cái thứ đó chỉ lừa được đám đầu đất trên bãi biển. Ngay cả cậu cũng không tin chứ gì? Phải công nhận, Olf rất giỏi trong mấy trò bịp bợm, đúng không? Tôi từng bị hắn lừa một lần rồi, không đời nào có lần thứ hai.”

“Vậy ông đến đây làm gì?”

“Tôi mang cho cậu một món quà, kèm theo một tin nhắn.” Lão ném cho Trương Hằng một cái túi nhỏ. Cậu mở ra, chỉ thấy vài đồng lẻ và mấy cái khoen da rẻ tiền.

“Coi như trả ơn những gì cậu đã làm. Tôi quyết định thể hiện chút thành ý: cho người bạn chung của chúng ta Vick một sự giải thoát trọn vẹn. Đây là những thứ cuối cùng anh ta để lại trên thế gian. Từ nay về sau, cậu và đồng bọn sẽ không còn bị ai dùng anh ta để uy hiếp nữa.”

Trương Hằng nhướng mày, có phần bất ngờ. “Tại sao ông lại làm vậy?”

“Tôi thấy hình như từ đầu đến giờ cậu luôn hiểu lầm tôi.” Fraser dịch người ngồi thoải mái hơn. “Tôi chưa bao giờ là kẻ thù của cậu. Chúng ta quen nhau bao lâu rồi, tôi có ép buộc cậu điều gì chưa? Ngay cả chuyện đòi nợ, tôi cũng trả công sòng phẳng. Cậu muốn học điều khiển buồm từ Roscoe, tôi còn chủ động tiết lộ bí mật của lão ta. Ở Nassau này, cậu kiếm đâu ra người tốt như tôi?”

Trương Hằng im lặng. Đó cũng chính là điều cậu luôn thắc mắc. Chín tháng qua, Fraser nắm thóp cậu trong tay, nhưng chưa bao giờ ép buộc điều gì, cứ như thực sự chỉ muốn đòi nợ. Đêm nay, khi thấy xe ngựa xuất hiện trước nhà, Trương Hằng cứ ngỡ đã đến lúc đối chất. Nhưng không ngờ, Fraser lại chủ động trả lại con át chủ bài đó. Mối lo duy nhất… dường như cũng tan biến.

“Tôi biết mấy người ở đây vẫn hay bàn tán về tôi thế nào. Tôi chắc cậu cũng nghe những chuyện giữa tôi và Olf. Cậu cảnh giác với tôi là vì nghĩ tôi sẽ lợi dụng cậu để gây rối trên tàu. Nhưng thật ra, sau khi nghỉ hưu, tôi đã buông bỏ hết mấy chuyện cũ rồi.”

Lão hải tặc nhún vai. “Chẳng mấy ai trong bọn hải tặc có thể chết yên lành. Mà nói thật, cuộc sống bây giờ của tôi cũng không tệ. Trớ trêu là… tôi thì buông bỏ, còn bọn họ những kẻ từng đối đầu với tôi lại không chịu buông.”

“Ý ông là gì?”

“Đáng tiếc thay, Olf vẫn chưa chịu buông thành kiến. Đến giờ hắn vẫn còn đề phòng tất cả những gì có dính líu đến tôi. Bao gồm cả cậu. Tôi vừa mới nghe được một tin chẳng hay chút nào: trong chuyến đi sắp tới, Olf định ‘thanh lý’ hết những nhân tố bất ổn trên tàu.”

Fraser dừng một nhịp rồi tiếp: “Dù sao thì, cậu bị lôi vào chuyện này cũng vì tôi. Tôi không thể bỏ mặc. Dù lực lượng của tôi trên tàu giờ đã gần như bị quét sạch, nhưng nếu sau này cậu thật sự gặp nguy hiểm, hãy tìm một người thợ mộc Kent.”