Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Lời bạt

Vậy là arc Hắc Phàm (Cánh buồm đen) đã chính thức khép lại. Đây là phần dài nhất từ trước tới nay trong toàn bộ truyện bởi tôi muốn dựng nên một bức tranh tập thể về Nassau thế kỷ 18, không chỉ xoay quanh những tên cướp biển vùng Caribbean, mà còn cả giới thương nhân chợ đen trên đảo, nạn buôn bán nô lệ da đen, những tàu săn cá voi, tàu tư nhân (thợ săn hải tặc), hải quân, các đoàn thuyền chở báu vật từ Tây Ban Nha... và cả cơ chế dân chủ bầu chọn trên chính tàu hải tặc đương thời.

Tôi đã cố gắng để mọi người có thể cảm nhận trọn vẹn sức hấp dẫn từ thời đại đó.

Hắc Phàm (Cánh buồm đen) không chú trọng vào chiến đấu thứ trọng tâm thực sự là ván cờ thế lực giữa các phe phái, là những lựa chọn xoay quanh lợi ích cá nhân. Phản bội và liên minh đó là điệp khúc không ngừng của Nassau.

Ngoài việc phải tra cứu một lượng tư liệu khổng lồ, phần khó nhằn nhất của arc này chính là mối quan hệ chằng chịt giữa các nhân vật.

Làm sao để trong một dung lượng có hạn, tôi có thể trình bày rõ từng người, và để cho số phận của họ cuối cùng đổ dồn về cùng một nơi đó thực sự là thử thách lớn.

Cũng vì thế, đây có lẽ là quãng thời gian tôi áp lực nhất kể từ khi viết truyện đến nay. Gần như mỗi ngày đều có người để lại bình luận than thở rằng arc này quá dài, không muốn đọc, chán cướp biển, không hứng thú với đấu đá quyền lực. Thậm chí còn có không ít lời công kích cá nhân, chế giễu mỉa mai, đến mức giờ tôi hiếm khi dám nhìn vào phần bình luận nữa. (Tôi biết có một tác giả viết fanfic Harry Potter, tác phẩm cũng rất chất lượng, nhưng bình luận chia rẽ cực mạnh, cuối cùng bị chửi tới mức từ viết hàng ngày thành ra mỗi tuần một chương...)

Tôi từng nghĩ đến chuyện kết thúc vội vàng, bỏ hết những manh mối và chi tiết đang dang dở, không buồn thu lại chúng nữa. Nhưng rồi tôi lại nghĩ nếu vậy chẳng phải công cốc chịu đựng mấy tháng trời bị mắng, và bốn nghìn bạn đọc vẫn kiên trì theo dõi, sẽ cảm thấy: hóa ra cái truyện này cũng chỉ đến vậy, nhân vật nhiều như thế, tình tiết chằng chịt như thế, cuối cùng chẳng đâu vào đâu, phản diện đột nhiên ngốc đi, phe chính diện nói một câu là thắng, kết thúc vội vã như rắn không đầu?

Thế thì tôi chẳng đạt được gì vừa bị mắng, vừa viết ra một tác phẩm mà đến tôi cũng thấy bức bối khi đọc lại. Như thể tự hỏi: mình đang viết cái quái gì vậy?

Tôi cũng là một người đọc. Nên thật ra tôi rất hiểu cảm giác của mọi người.

Tôi vẫn thường ví việc đọc truyện như đi ăn nhà hàng. Mỗi người một khẩu vị. Món ăn vừa miệng người Thượng Hải thì lại quá nhạt với người Thiểm Tây. Có người thích cay, người lại mê ngọt. Có người khoái ăn nhanh, có người thì thích ngồi trà lâu nhấm nháp cùng vài người bạn thân.

Tôi hiểu rằng ai cũng muốn tìm được món ăn vừa miệng mình nhất. Nhưng đáng tiếc, điều đó không phải lúc nào cũng thực hiện được.

Là một đầu bếp nhất là một đầu bếp đa tài (thật không phải tự khen đâu) thì tôi lại hay gặp cảnh trớ trêu như sau:

Ví dụ tôi vừa nấu liền ba món Tứ Xuyên. Sau đó nhìn quanh bàn, nghĩ bụng: món sau vẫn nấu Tứ Xuyên liệu họ có chán không? Hay đổi vị chút? Rồi tôi quyết định mang lên món vịt quay Bắc Kinh.

Hành lá đã thái, bánh tráng đã hấp, vịt cũng nướng xong rồi, tôi đứng đó bảo: "Món tiếp theo là vịt quay Bắc Kinh nhé, tôi sẽ đích thân thái cho quý vị thưởng thức."

Thế là những người thích vịt quay vỗ tay reo hò, "Thái đi! Thái đi!", nhưng nhóm chỉ mê món cay lại lườm nguýt: "Mẹ kiếp đang ăn cay ngon lành, tự dưng mang ra cái này làm gì!"

Rồi sau khi tôi thái được 5 phút, lại có người nhảy dựng: "Đậu má, thái gì mà lâu thế, kết thúc lẹ đi, mấy miếng to nhỏ có đáng gì đâu, tôi cũng chẳng thích ăn vịt."

Nhưng đầu bếp thì có cái khổ riêng: vịt đang thái dở, bánh mới chín được tám phần, mà giờ đem bày lên thì mấy người chờ vịt sẽ gào lên: "Ông tưởng tôi chưa ăn vịt bao giờ à? Định bắt tôi ăn nốt nửa con một phát chắc? Tôi là Lưu Diệc Phi hay Anne Hathaway đấy?"

Tôi thực sự hiểu tâm trạng của những ai không thích món vịt ấy vì tôi cũng từng ngồi trong quán, nhìn đĩa thức ăn mà mình không thể nuốt nổi.

Bạn hoàn toàn có thể chọn cách vứt con vịt đó vào thùng rác. Nhưng bạn cũng có thể chọn làm như tôi cắn răng, thái hết phần còn lại bằng đúng tốc độ ban đầu.

Ít nhất, nó vẫn là một con vịt hoàn chỉnh.

Quay lại với arc Hắc Phàm (Cánh buồm đen). Tôi tạm hài lòng với kết quả. Hầu hết các đầu mối đều đã được xử lý gọn gàng, logic và nhất quán.

Đặc biệt là ở phần khắc họa một vài nhân vật chính tôi rất vui khi thấy mọi người đánh giá Malcolm là phản diện phong độ, trí tuệ luôn giữ ở mức cao. Ngay cả lúc ông ta rút lui, vẫn khiến người đọc yêu mến. Điều đó khiến tôi thực sự xúc động. Và gã Trương Hằng râu xồm, Vua Hải Tặc cuối cùng coi như một món quà Easter Egg vậy.

Tôi biết nhược điểm là phần này dài quá, nhưng tôi không kéo dài câu chữ vô nghĩa, cũng không lan man cho đủ trang. Câu chuyện vốn đã cô đọng. Nếu không viết với độ dài như vậy, tôi không thể mở hết không gian cho câu chuyện tập thể này.

Tóm lại bất kể thích hay không arc Hắc Phàm (Cánh buồm đen) cũng đã kết thúc. Câu chuyện về Nassau cũng đi đến hồi kết.

Và thế giới của cuốn truyện này... lại vừa được mở rộng thêm một chút nữa. (vung hoa)

Tôi vốn định hôm nay viết tiếp chương sau, nhưng mấy lời này không viết không yên, nên cảm ơn bạn nào đã kiên nhẫn đọc tới đây. Nếu có ai từng bảo tôi rằng "viết truyện giúp tăng sức chịu áp lực", tôi chắc chắn sẽ lắc đầu cười khẩy. Nhưng đến bây giờ... tôi nghĩ mình đã trở thành một con sói đủ sức gánh bão rồi.

Cuối cùng chúc tất cả ai đang về quê ăn Tết giữ gìn tài sản cá nhân cẩn thận. Đặc biệt là tại những nơi đông đúc như ga tàu. Khi phải chen lấn xếp hàng, nhớ giữ chặt ví và điện thoại. Còn mấy người giả vờ khiếm thính vẫy bạn "góp yêu thương" ở ga tàu? Cứ xem họ biểu diễn đi, nhưng đừng bị lừa.

Chốt hạ: chương lảm nhảm này không tính phí ~

À mà, tiện thể giới thiệu truyện mới của tác giả Hà Tả tên là 《Phúc Thủ》《覆手》. Tôi là fan của ông ấy, dùng nick khác cũng đăng ký mua truyện. Dù hơi kén người đọc, tiết tấu siêu nhanh, tam quan... ừm... cũng khá hợp khẩu vị tôi. Bạn nào hợp gu thì cứ thoải mái thưởng thức nhé.