Monogatari series - Monster season

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

115 1152

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

25 301

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

78 1111

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

29 346

Ta Không Phải Là Hí Thần

(Đang ra)

Ta Không Phải Là Hí Thần

Tam Cửu Âm Vực

“Kịch hay… khai màn.”

1 7

Shinobumonogatari - Shinobu Mù tạt - 002

002

Đã lâu rồi tôi không đến bệnh viện.

Nhưng không phải vì tôi - Araragi Koyomi - sợ kim tiêm hay áo blouse, thực ra tôi cực kỳ thích chúng. Đây là bí mật giữa hai ta thôi, có lần tôi còn khiến cô bạn gái của mình mặc áo blouse... Chúng tôi roleplay khi dùng bút chì kim giả làm ống tiêm.

Dù vậy (đủ để khiến tôi đôi lúc rơi vào phẫn uất), lý do thực sự khiến tôi tránh xa bệnh viện là vì vào kỳ nghỉ xuân năm 17 tuổi, tôi từng bị một nàng ma cà rồng với mái tóc bạch kim cùng đôi mắt hoàng kim - thiết huyết, nhiệt huyết, lãnh huyết, xinh đẹp đến rợn người - hút máu và trở thành ma cà rồng trong hai tuần. Và do di chứng đó, giờ tôi hoàn toàn miễn nhiễm với thương tích và bệnh tật.

Tôi khỏe mạnh đến mức nhàm chán.

Đúng hơn là, nếu bị đem đi khám bệnh, khả năng tái sinh dị thường hay thị lực siêu phàm của tôi có thể bị phát hiện, và tôi sẽ trở thành vật mẫu cho các thí nghiệm trên người... Kết quả là tôi còn nghĩ ra cả lý do để trốn luôn buổi kiểm tra sức khỏe diễn ra lúc nhập học đại học.

Để bảo vệ cuộc sống sinh viên màu hồng, tôi phải luôn cảnh giác không ngừng... Dù vậy, lý do tôi đến Bệnh viện Đa khoa Naoetsu lần này là vì bị một người lớn - kẻ tôi nợ ơn nhiều hơn cả cha mẹ đẻ - trực tiếp triệu tập.

Bởi Gaen Izuko-san.

“Vậy, em nghĩ sao, Koyomin? Về bệnh nhân này?” Gaen-san hỏi

Trong một căn phòng ở tầng năm thuộc khu điều trị thứ tư, cô ấy nói chuyện như một bác sĩ thực thụ - như thể đang tham khảo ý kiến tôi. Nhưng tôi thuộc khoa học tự nhiên chứ không phải y khoa, mà nói cho cùng ngay cả Gaen-san cũng chẳng phải bác sĩ. Tuy nhiên, với con người ấy thì dù có vài tấm bằng bác sĩ cũng chẳng có gì lạ... Dĩ nhiên, tuy không có ý định giả vờ làm bác sĩ lúc này, sau khi bị thúc giục, tôi quyết định liếc nhìn "bệnh nhân" đang nằm liệt giường.

Thực ra, vì phòng đơn không mấy rộng rãi, "bệnh nhân" đó đã nằm trong tầm mắt tôi ngay từ khi bước vào, nhưng thật khó để nhìn trực tiếp - tôi đảo mắt đi theo phản xạ tự nhiên.

Cảm giác như tôi vừa thấy điều gì đó không nên thấy.

“Bệnh nhân” hiện đang nằm trên giường là-

“...Một xác ướp”

Mặc dù đã được mặc áo choàng bệnh nhân, nhưng rõ ràng thứ này không giống một sinh vật sống - ít nhất là trông vậy.

"Đây là xác ướp phải không? Lại còn là xác ướp người nữa."

Hồi còn là học sinh trung học, tôi từng chứng kiến thứ giống như xác ướp khỉ, nhưng nhờ dáng người và mái tóc vẫn còn sót lại trên đầu - dù đã khô quắt - tôi có thể khẳng định chắc chắn xác ướp này là người.

Kể cả họ không phải là người sống.

Họ hẳn là một người chết.*

*Ý Koyomi là dù thế nào thì “bệnh nhân” này vẫn là người.

"Không không, đây thậm chí còn chẳng phải xác người chết đâu, Koyomin."

"...Ừm, Gaen-san. Chị không nghĩ đã đến lúc ngưng gọi em là 'Koyomin' sao? Giờ em đã là sinh viên đại học rồi."

"Năm nhất thì cũng như lọt lòng thôi, em biết đấy. Chị ngày xưa cũng vậy. Goo goo ga ga~"

Quả là không thể đỡ nổi.

Thật phí công vô ích. Cứ nhìn người phụ nữ tuổi không rõ này thì biết, dù tôi có trưởng thành đến đâu, có lẽ cô ấy vẫn sẽ âu yếm gọi tôi là "Koyomin"... Nhưng dù sao, ý cô ấy khi nói "đây thậm chí còn chẳng phải xác chết người" là gì?

"Nó vẫn còn sống. Ngay cả trong tình trạng này."

Gaen-san nói mà không chút do dự - cách nói chuyện điềm tĩnh, không khoa trương rất đặc trưng của một chuyên gia, hay đúng hơn là của người quản lý các chuyên gia.

Tuy nhiên, với tư cách là kẻ chẳng phải chuyên gia gì, đây là câu nói tôi không thể bỏ qua.

Xác ướp này vẫn còn sống ư? Thật sao?

Tôi đã nghĩ đây là loại sokushinbutsu, một dạng xác ướp nhà sư được đưa từ đền chùa nào đó về... Mà nghĩ lại, dù là Gaen-san thì cũng thật tục tằn khi đặt một thứ như vậy lên giường bệnh viện.

“Tim nó vẫn đang đập, và nhịp thở vẫn còn duy trì. Chức năng cơ thể cũng bình thường đến khó chịu. Dù không còn chút ý thức nào, nó vẫn chưa chết… Nếu em nghĩ rằng đó chỉ là nói dối, thì em có thể tự mình kiểm tra.”

“Tự mình kiểm tra…”

Được bảo vậy, tôi rụt rè đưa tay ra định kiểm tra nhịp tim của xác ướp đang ngủ - nhưng ngay trước khi chạm vào, tôi đã bị quở trách bằng câu: "Khoan đã, Koyomin".

"Đây là con gái đấy. Chạm vào ngực là không được rồi. Ít nhất cũng phải kiểm tra mạch từ cổ tay như một quý ông chứ."

Con gái ư? Với tình trạng khô héo thế này, thật khó để phân biệt giới tính của xác ướp - nhưng dù có là quý cô hay không, tôi không thể làm ngơ rằng đây từng là một cô gái.

"...Vậy thì xin phép."

Tôi chạm nhẹ vào cổ tay trái của xác ướp. Vì là xác ướp, tôi lo sợ cô ấy sẽ vỡ thành từng mảnh nếu chạm vào, nên tôi đã cố nhẹ nhàng hết sức. Nhưng thật ngạc nhiên, làn da khô quắt ấy vẫn còn độ đàn hồi đáng kinh ngạc.

Và tôi cảm nhận rõ ràng được mạch đập. Thịch, thịch, thịch.

 "Chị nói trước, thực ra không có máu lưu thông đâu - dù tim vẫn đập nhưng hệ tuần hoàn đã ngừng hoạt động."

Chỉ có không khí lưu thông thôi – Gaen-san nói.

"Như thể chỉ có không khí trong một cơ thế rỗng tuếch. Hoàn toàn trống rỗng."

Vừa nghe Gaen-san nói mà không mấy rõ đó là đùa hay thật, tôi vén mái tóc của xác ướp để kiểm tra kỹ phần cổ - và quả nhiên.

Hai lỗ nhỏ xíu in hằn trên da.

Như là cô ấy đã bị rắn cắn.

Hoặc, như là cô ấy đã bị một con quỷ (oni) bắt đi vậy.

"Harimaze Kie là tên của xác ướp đó. Một nữ sinh trường cấp ba Naoetsu mà em từng học... Nhưng vì là tân sinh viên nhập học năm nay, chị nghĩ em không quen biết em ấy đâu."

"...Em ấy bị ma ca rồng tấn công sao?"

Dù trong lòng tôi rối bời khi nghe thấy tên trường cũ đột nhiên xuất hiện, tôi vẫn hỏi Gaen-san một điều đáng ra là chẳng cần phải nói. Điều hiển nhiên đến mức có lẽ nên bỏ qua, nhưng dù sao tôi vẫn không thể không hỏi.

Dần dần, tôi bắt đầu hiểu tại sao mình bị gọi đến đây.

"Đúng vậy. Trên đường từ câu lạc bộ về, hình như cô bé đã 'đụng độ' với một trong số chúng."

"Dù mọi chuyện đã yên ổn."

Tôi chỉ có thể thốt lên như vậy.

Tôi không có ý định tỏ ra như mình hiểu bất kì điều gì.

Nhưng tất cả bắt đầu từ khi tôi bị ma cà rồng tấn công trong kỳ nghỉ xuân năm đó - những xáo trộn ấy lẽ ra đã phải kết thúc cùng lễ tốt nghiệp của tôi, vậy mà chỉ vài tháng sau, một vụ việc như thế này lại xảy ra.

Cũng có thể những sự việc như thế này xảy ra thường xuyên khắp thế giới mà tôi không hề hay biết - nếu không phải vậy thì Gaen-san, "chị gái biết tuốt", sẽ thất nghiệp mất.

Đúng là một cơ hội kinh doanh kinh khủng.

Một sinh kế quá đặc thù - hay đúng hơn là một tử kế quá chuyên biệt.

"Vậy ý chị là, nữ sinh này... Harimaze-chan? Harimaze-chan đã bị ma cà rồng hoá sao?"

"Hình như là cô bé đã thất bại trong việc trở thành ma cà rồng."

Gaen-san nhún vai.

“Chuyện này xảy ra cũng khá thường xuyên. Những trường hợp thành công như em, Koyomin, thực ra mới là hiếm. Dù vậy, với những gì đã xảy ra, thì từ góc độ của con ma cà rồng đã hút máu em, đó là một thất bại thảm hại.”

Nói rồi, Gaen-san cúi mắt xuống sàn lót vải sơn đặc trưng của bệnh viện... hay đúng hơn là nhìn vào cái bóng của tôi dưới sàn.

Tất nhiên, cái bóng của tôi chẳng có phản ứng gì.

Chúng tôi vẫn đang ở giữa ban ngày mà.

“Dù em ấy vẫn sống, thì cũng chỉ là vừa đủ để không gọi là chết... Giống như một xác ướp đã bị hút sạch máu. Không đến mức hấp hối, nhưng cũng chẳng thể gọi là sống. Kiểu vậy đấy…”

Tôi cũng có thể đã trở thành như thế vào thời điểm đó... Tuy một phần trong tôi đang run rẩy, nhưng tâm tôi phần lớn lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Tôi không có ý định nói rằng Harimaze-chan may mắn khi bị ma cà rồng hút máu đến mức thành ra như xác ướp, sống dở chết dở—nhưng, chừng nào cô ấy vẫn còn sống, thì vẫn còn hy vọng.

Và chính vì thế, giống như trường hợp của tôi, chắc chắn cũng sẽ có cách để đưa cô ấy trở lại làm người—việc cô ấy chưa hoàn toàn trở thành ma cà rồng lại là cái may trong vận rủi.

Trong trường hợp của tôi, khi đó không còn cách nào khác ngoài việc tự thân vận động thông qua việc tự học hỏi và xử lý mọi chuyện một mình, nhưng lần này, người đang đứng ra là Gaen-san, một chuyên gia toàn tri... Tôi không đến mức quá lạc quan, nhưng chắc chắn phải có cách để cứu cô bé này.

“‘Cứu em ấy’, hả? Hồi đó cậu áo Hawaii của tôi cũng từng nói gì đó về chuyện như vậy thì phải?”

“Chuyện gã áo Hawaii của chị nói gì, em quên sạch rồi đấy. Nhưng Gaen-san, chị đâu phải kiểu người hay nói mấy câu như, ‘Cậu không thể cứu cô ấy. Con người chỉ có thể tự cứu chính mình’, đúng không?”

“Có vẻ như cậu vẫn nhớ khá rõ đấy chứ.”

Gaen-san bật cười châm biếm.

“Tất nhiên rồi, chị ở đây là để giúp cô bé Harimaze này. Tuy nhiên, Koyomin này. Nếu cậu cho rằng việc một người như chị—người vốn chỉ quen ở nhà—lại đích thân xuất hiện từ đầu như thế này là điều gì đó ‘đáng dựa vào’, thì điều đó lại khiến chị thấy rắc rối đấy,” cô nói.

… Cô ấy vừa nói gì vậy?

“Hả? Ý chị là sao? Nếu ngay cả Gaen-san còn không thể trông cậy vào, thì còn ai nữa mà bọn em có thể trông cậy đây?”

“Em nói vậy nghe cũng dễ thương đấy, nhưng trước khi chị giải thích, đổi chỗ đã.”

“Đổi chỗ? Đi đâu cơ?”

“Chúng ta sẽ đi thăm các bệnh nhân khác. Em đâu có ghét đóng vai bác sĩ đâu nhỉ, phải không Koyomin? Vậy thì để chị giới thiệu em với bệnh nhân tiếp theo.”

Sokushinbutsu là một loại xác ướp và tập tục tự ướp xác của Phật giáo. Thuật ngữ này đề cập đến việc các nhà sư Phật giáo xem sự khổ tu đến mức cái chết và tiến vào giai đoạn tự ướp xác khi vẫn còn sống.