001
Mùa xuân năm nay, Harimaze Kie đã là một nữ sinh năm nhất. Cô vừa mới nhập học tại trường cao trung tư thục Naoetsu, và đồng thời là một thành viên của đội bóng rổ nữ. Như lẽ đương nhiên, cô cực kì hối hận với cả hai lựa chọn này. Cô hối hận việc mình đăng kí vào trường cao trung trọng điểm như Naoetsu - nơi có điểm chuẩn cao chót vót, và cô hối hận vì đã tham gia đội bóng rổ nữ - một đội quá khắc nghiệt so với một ngôi trường vốn được cho là chú trọng học thuật.
Xét cho cùng, đội bóng rổ nữ trường cấp ba Naoetsu từng có một siêu sao đẳng cấp cao trung, và đội đã từng thi đấu ở tầm quốc gia. Nhưng như đã nói ở trên, vị tiền bối ấy giờ đã giải nghệ, và thứ còn lại cho thế hệ sau kế thừa chỉ đơn thuần là một chế độ luyện tập chẳng khác nào cực hình.
Một câu lạc bộ thể thao với chế độ tập luyện khắc nghiệt, dù chẳng giỏi giang gì.
Đó là điều tồi tệ nhất.
Lối tập luyện cổ lỗ ấy chịu ảnh hưởng từ hình bóng của một thời hoàng kim — một ảo tưởng quá mức kiểu 'vì chúng ta cùng là con người, nên tôi cũng có thể đạt đến trình độ của cô ấy'.
Ngay từ đầu, người đàn chị siêu sao kia rốt cuộc đã chấn thương cánh tay trái và chọn giải nghệ sớm. Vậy nên, một chế độ tập kỷ luật khắc khổ như này hoàn toàn vô nghĩa, hay thậm chí có thể còn phản tác dụng với đội... Vậy tại sao câu lạc bộ vẫn bắt thành viên tập nhảy thỏ?
Tuy nhiên, bản thân cô cũng không hẳn là muốn tự ý rời khỏi câu lạc bộ. Nếu huấn luyện viên hay đội trưởng thẳng thừng mà phũ phàng tuyên bố : 'Cậu không có năng khiếu, nên tốt nhất là nghỉ đi', thì có lẽ cô đã vui vẻ lấy đó làm lý do mà từ bỏ ngay. Nhưng không may thay - và có lẽ đây cũng là di sản còn sót lại từ thời kỳ siêu sao ấy còn ở đội - đội bóng rổ nữ theo phong cách khắc khổ này lại có tinh thần đoàn kết cực kỳ mạnh mẽ.
Và một tinh thần đoàn kết mạnh mẽ đồng nghĩa với một ý thức trách nhiệm tập thể nặng nề.
Chỉ cần nghĩ đến việc tự ý rời đi có thể ảnh hưởng đến đồng đội, cô đã thấy khó mở lời... Nếu dám thốt ra một chữ “muốn rời đội”, vấn đề sẽ không còn là của riêng cô nữa.
Dù biết đó là một truyền thống sai lầm, cô không muốn mình trở thành người chấm dứt nó... Cô chỉ mong cái truyền thống độc hại ấy tự biến mất, mong rằng sẽ không bị quy kết là lỗi của mình. Xuất phát từ ý thức trách nhiệm tập thể này lại chính là mong muốn đổ trách nhiệm lên kẻ khác. Và có lẽ, các thành viên khác cũng đang tiếp tục chịu đựng những buổi tập khắc nghiệt với mục đích tương tự. Tất cả đều bị trói tay bởi cùng một thứ xiềng xích vô hình, cùng nhau mà ngu dại.
Và cứ thế, hôm nay cũng như mọi ngày, Harimaze Kie lại miễn cưỡng tham gia hoạt động câu lạc bộ cho đến tận giờ tan trường, rồi lê bước trên con đường tối với đôi chân nhức mỏi vì những cơn đau cơ không dứt - một cảnh tượng đã lặp đi lặp lại trong suốt mấy tháng qua.
Các đồng đội của cô đã tản về những hướng khác nhau, và dĩ nhiên giờ rời trường của cô chẳng trùng với nhóm bạn cùng lớp (thực tế, sinh hoạt câu lạc bộ khắt khe đến mức cô đã dần không còn trò chuyện với họ), nên cô phải một mình trở về nhà trên con đường chẳng mấy an toàn. Cô thậm chí còn nghi liệu sẽ có một kẻ xấu nào bất thình lình hiện ra và tấn công cô.
Dù rằng nếu bị thương nặng, có lẽ cô sẽ vinh quang được rời khỏi câu lạc bộ.
Dù nhận ra suy nghĩ của mình đã trở nên u ám quá thể, cô cũng chẳng cách nào kiểm soát nổi nữa rồi... Cô đã kiệt quệ vì phải gánh trên vai thứ di sản tồi tệ ấy - thứ chỉ còn lại một cách vô nghĩa, dù cô biết rõ nó đang phản tác dụng.
Điểm số thì cứ thế tụt dốc không phanh.
Đúng là tập luyện chính thức sẽ tạm dừng trước kỳ thi, nhưng cô không thể thoát khỏi áp lực ngầm của việc "tự tập" và "luyện bí mật". Kết quả là bài thi giữa kỳ đầu tiên của cô đã thảm hại đến mức không tưởng so với thời cấp hai. Và cứ đà này, thứ hạng trong kỳ thi cuối kỳ chắc chắn sẽ rơi xuống hàng trăm.
Mà, không phải cái gì cũng là lỗi do hoạt động câu lạc bộ.
Những học sinh tập trung tại ngôi trường tư thục đầu tư vào đại học này có thành tích xuất sắc đến mức khiến cô xấu hổ vì từng tồn tại cái suy nghĩ bản thân là thần đồng chỉ vài tháng trước... Cô rơi vào trầm uất, với những suy nghĩ kiểu: "Liệu mình có trở thành học sinh đầu tiên bị đuổi học trong lịch sử Naoetsu không?"
À, đó là lý do mình muốn bị tấn công.
Ai đó hãy tấn công mình đi. Đánh mình một trận.
Biến cuộc đời mình thành hỗn độn đi.
Đó có thể trở thành cái cớ để mình rời khỏi câu lạc bộ, thậm chí còn được miễn thi cuối kỳ... Như thế, mình có thể vừa nằm viện vừa học, bù lại phần kiến thức đã mất. Đúng vậy, dù không phải thần đồng, ít nhất mình cũng phải chăm chỉ đến mức đó chứ.
Mình vẫn có thể làm lại tất cả.
Nhưng cách nghĩ này liệu có phải chỉ là trốn chạy?
(Trốn chạy... Phải chăng là chạy trốn khỏi hiện thực? Hay thực ra là cố gắng chạy về với hiện thực?)
Vứt bỏ hy vọng cùng ước mơ, và tập trung vào hiện thực.
Theo một nghĩa nào đó, như vậy cũng là một dạng trốn chạy... Dù sao thì, trên đường về nhà của Harimaze Kie cũng chẳng có tên xấu xa nào tiện thể xuất hiện để đập vỡ đầu cô. Mặc cho cô cầu khẩn bao ngày bao đêm.
À, vậy thì không nhất thiết phải là một tên xấu xa.
Mình bị xe tông ở góc phố nào đó cũng được, hay máy bay đâm trúng ngay chỗ mình đứng cũng xong... Miễn là giúp mình thoát khỏi tình cảnh này, bất cứ thứ gì cũng được.
Dù đó không phải hiện thực đi nữa... Dù chỉ là giả tưởng.
Như là—
Phải, ngay cả những thứ như một quái dị ghê rợn—
"Đến đất nước này lần nào ta cũng nghĩ, nhưng... Không có câu nói nào khiến ta thấy bất mãn hơn 'Cảm ơn vì bữa ăn' (Itadakimatsu)... Mà nói 'Món ăn rất ngon' thì chính xác là ngược lại với ngon."
Khi bước tới gần ngã ba đường, trong lúc cô đi - à không, đúng hơn là lê bước đau đớn trong khi dán mắt vào màn hình điện thoại để tạo điều kiện lý tưởng cho kẻ xấu tấn công từ phía sau, Harimaze Kie, bất ngờ bị chặn lại từ phía trước, một cách hết sức trực diện.
Và, như thể một lời tự giới thiệu là nghi thức không thể bỏ qua -
"Ta là Deathtopia Virtuoso Suicidemaster. Là ma cà rồng của cái chết định sẵn, cái chết tất yếu, cái chết không thể chối từ."
Ước nguyện của cô đã được đáp ứng. Hay đúng hơn, nỗi tuyệt vọng của cô đã được hồi đáp.
Nghĩ vậy, Harimaze Kie ngẩng đầu lên.
*một chuỗi các động tác nhảy liên tục, kết hợp với thao tác xoay người và di chuyển ngang, cơ bản là khó.