Với những tấm vé mới toanh vừa được cấp trong tay, chúng tôi theo sau Garnet mà đi vào bên trong Mithirl Wand. Xung quanh được trải những tấm thảm trang trọng, cùng với đó là những bức hoạ nhã nhặn được treo trên tường. Từng chiếc hộp trưng bày vật phẩm ma pháp hiện ra như một tác phẩm nghệ thuật.
Khác với những người chúng tôi đã tiếp xúc bên cửa hàng khác, người ở đây lại có vẻ kín đáo, uyên bác hơn. Và mặc dù so với tôi, Pomera và Philia thì vẫn không để ý mấy, nhưng họ vẫn lịch sự cúi đầu chào Garnet mỗi khi đi ngang qua.
“Philia là một cô bé ngoan,” con bé tự nhủ. Có vẻ như em ấy đang tự đặt ra mục tiêu cho bản thân, cố gắng ngoan ngoãn nghe lời nhất có thể trong Mithril Wand. Phải chăng Philia vẫn còn sốc sau khi bị nữ nhân viên tiếp tân đó từ chối cho vào.
“Em ngoan thật mà, cảm ơn nhé. Đã giúp anh nhiều rồi.” Tôi dịu dàng xoa đầu, em ấy mỉm cười đầy thoả mãn. “Cho anh xin lỗi, không ngờ nơi này lại nghiêm ngặt đến như vậy.”
Tôi tin rằng nếu tình huống bắt buộc thì em ấy vẫn có thể đợi được bên ngoài thôi. Ừm, khá là tự tin…tự tin chút tẹo. Tôi chỉ mừng vì không phải biết chuyện gì đã có thể xảy ra. Xong chuyến này rồi thì có nguyên một con Nhất Long thình lình lòi ra trên trời tôi cũng không thấy bất ngờ nữa.
Nếu chỉ có một mình thì cho dù tôi có cho mượn <Tàng thư Acacia>, Pomera vẫn không thể phân loại adamantite được. Cô ấy cũng không biết phải kiểm tra loại quặng nào có thể lấy ra dùng thay được phòng trường hợp không có adamantite. Còn Garnet thì không có Pomera cũng sẽ chẳng dẫn đường cho tôi vào đâu, nên là cả nhóm vẫn có thể yên tâm vui vẻ cùng đi mà không phải tách ra rồi.
Ấy khi tôi còn đảo qua đảo lại để ý đến Philia và những ma cụ được trưng bày, thì Garnet lại đang luyên thuyên không ngừng với Pomera. Cô ấy gắng gượng hết sức để trả lời, nhưng vẫn liếc sang nhìn về phía tôi cầu xin sự hỗ trợ. Tôi cũng thử chen vào cuộc trò chuyện vài lần rồi ấy chứ, nhưng không được. Người mà Garnet muốn nói chuyện chỉ có Pomera thôi, không phải tôi. Tôi đành chịu thua, cũng không thể làm gì khiến cho người bảo hộ này thấy khó chịu được.
Tôi lại quay sang nhìn những món ma cụ trên kệ. Trên mỗi chiếc tủ kính đều được dán chú thích mô tả món đồ được trưng bày bên trong. So với những thứ bày bán bên ngoài thì chất lượng của những món này hoàn toàn nằm ở một tầm cao khác; đúng nơi đúng chỗ rồi. Chắc hẳn ở đây sẽ có quặng adamant.
Nhưng vẫn còn một vấn đề quan trọng cần được giải quyết.
“Tôi xin mạn phép, ông Garnet,” tôi lại lên tiếng chen ngang vào cuộc trò chuyện giữa hai người, “Ngày hôm nay chúng tôi đến đây chỉ để xem bên ông có thứ chúng tôi đang tìm kiếm hay không. Vì đáng tiếc là giờ chúng tôi không có bao nhiêu tiền cả. Tôi không muốn lãng phí thời gian quý báu của ông khi có thể chúng tôi sẽ không đủ tiền mua thứ gì cả…”
Vật phẩm bậc D thôi mà đã có giá lên đến 340,000 đồng vàng rồi, đồ bậc S như quặng adamantite chắc chắn sẽ nằm hoàn toàn ngoài túi tiền của chúng tôi. Mặc dù đang cần gấp, nhưng tiền không có thì biết làm sao bây giờ.
“Vậy sao? Thế thì, vì Thánh nữ Pomera, ta sẵn lòng nới lỏng giá lại. Dù sao thì ta mới là người muốn thiết lập một mối quan hệ lâu dài với các vị.”
Garnet nói với nụ cười dịu dàng. Đề nghị này rất hấp dẫn, nhưng mang ơn một người có quyền lực như vậy cũng không phải ý hay.
“Vậy giờ thì, cô đang tìm kiếm thứ gì vậy, cô Pomera?” Garnet hỏi.
“Ơ-ưm, là m-một loại quặng. Phải không Kanata?” Pomera quay sang nhìn tôi chờ xác nhận. Tôi gật đầu.
Garnet liên tục quan sát cử chỉ của cả hai, cố gắng phân tích mối quan hệ giữa chúng tôi là như thế nào. Khi Pomera quay lại Garnet, ông ta lại mỉm cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Một loại quặng sao? Cứ để đó cho tôi. Bộ sưu tập của chúng tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu,” Garnet tự hào nói. “Nó thậm chí còn có thể cạnh tranh với bên Học viện giả kim thuật Hoàng gia đấy.”
Chúng tôi theo sau Garnet tiến lên từng bậc cầu thang, vào bên trong một căn phòng toạ lạc trên tầng ba.
Garnet lên tiếng giải thích, “Giờ thì, thông thường sẽ chỉ có nững thành viên nội bộ của Mithril Wand và những người sở hữu giấy phép trên mười năm mới được vào đây, nhưng…ta có thể dùng thẩm quyền của mình để lách luật một chút.”
Những chiếc hộp kính để trưng bày được sắp xếp chung quanh căn phòng rộng lớn này, từng chiếc lại bảo quản nhiều loại khoáng sản khác nhau theo thứ tự. Được chứng kiến cảnh triển lãm đồ sộ như thế này quả thật rất ấn tượng.
“Wow, đẹp quá!” Philia reo lên, nhưng dường như chợt nhận ra bản thân lỡ lời lại liền chắp tay bịt miệng.
“Đúng vậy, chúng thật là đẹp nhỉ?” Garnet nói, đầu hơi nghiêng cúi xuống nhìn thẳng vào Philia. “Chúng ta đã cẩn thận sắp xếp tất cả đấy. Nếu nhóc đặc biệt thích thứ nào, ta có thể cho nhóc một chiếc vòng cổ làm từ khoáng thạch đó—như một món quà nhỏ.”
“Thật sao?!” Vẻ phấn khích hiện rõ trong đôi mắt của Philia.
Tôi có thể cảm thấy mình mặt cắt không còn một giọt máu. Những thứ kim loại, đá quý ở đây dù có lên đến một triệu đồng vàng cũng không phải chuyện gì bất ngờ. Chỉ vì nó là một món quà, không có nghĩa là sẽ không có cái giá kèm theo cần phải trả.
“Ph-Philia à, anh không có ý thất lễ với ông Garnet đâu, nhưng tốt nhất là chúng ta đừng nên lấy gì cả.” tôi nói.
“Ồ…Nếu anh đã nói vậy.”
“Nếu kiếm đủ iền rồi, anh sẽ mua tặng em thứ gì đó sau nhé.”
“Quà của Kanata?! Yay! Philia sẽ đợi!” Em ấy phấn khích, đưa tay vùng vẫy, rồi nhận ra mình lại đang ồn ào nên liền đưa tay bịt miệng.
“Hô hô, không cần lo chút động tĩnh này đâu,” Garnet nói. “Dẫu sao ngoài chúng ta cũng không còn ai trong căn phòng này.”
Garnet dẫn chúng tôi tham quan căn phòng, trong khi tôi nhìn qua từng loại quặng và khoáng thạch được trưng bày.
“Đây chính là thép Manaloch. Loại thép này được Mithril Wand sản xuất thông qua quy trình giả kim độc quyền. Các vị thấy thế nào? Ánh kim bạc-đỏ thanh toát này không đẹp sao?” Garnet chỉ về phía một miếng kim loại hình chữ nhật, ước chừng gần hai mươi inch. Nếu được đem ra sử dụng, hẳn là sẽ vừa đủ để làm một thanh kiếm duy nhất. “Thép Manaloch là kim loại chất lượng cao, có thể dễ dàng rèn thành bất kì sản phẩm tốt nào. Loại thép này về cơ bản là hợp kim của nhiều kim loại quý hiếm khác nhau. Thậm chí ở Mithril Wand, số người có thể sản xuất ra loại thép này ít đến nỗi ta có thể đếm bằng một tay.”
Có vẻ như thứ kim loại này chính là kết tinh nghiên cứu của Mithril Wand. Giá trị của chính kim loại gốc đã được nâng lên bởi trình độ và kĩ thuật của những giả kim thuật sư cũng như sức lao động để tạo nên thành quả cuối cùng. Hiển nhiên là nó sẽ không hề rẻ rồi.
“T-Tôi có thể hỏi, thứ này giá bao nhiêu không?” Pomera ấp úng hỏi.
“Ah, tất nhiên rồi. Thường thì một miếng với kích thước cỡ này sẽ được bán với giá khoảng 1.5 triệu đòng vàng.”
“Wow, 1.5 triệu…” tôi vô thức bật lên thành tiếng. Mặc dù đã lường trước đến con số này, tôi không nghĩ giá cả sẽ vượt lên trên một triệu sớm đến vậy. Sự khác biệt về giá cả của vật phẩm cấp cao-thấp cũng lớn như level của mao hiểm giả rank cao và thấp vậy.
Đã đến lúc thay đổi cách kiếm nguồn thu nhập rồi. Về mặt kiếm tiền, chỉ hoàn toàn ngó lơ yêu cầu từ bên Hội và tập trung đi săn những con quái vật giá cao có lẽ sẽ đạt hiệu quả cao hơn nhiều.
Nếu chỉ săn và đem bán mỗi những con quái vật level 100 thì người ngoài sẽ nghĩ chúng tôi chỉ mạnh ngang những mạo hiểm giả rank A. Như thế tiền kiếm được sẽ khá hơn lại không thu hút quá nhiều sư chú ý.
Với cả, trong cấp S thì chắc là vẫn sẽ có sự chênh lệch về giá cả nữa. Chỉ cần là quặng adamantite thô thì sẽ không phải thu thêm phí nhân công nữa, có thể giá sẽ mềm hơn một chút. Hi vọng là cũng sẽ chỉ trong khoảng tầm tám mươi vạn đồng vàng.
“Chậc, mà ai quan tâm đến thép Manaloch chứ,” Garnet nói. “Thật xấu hổ khi đã để mọi người nghe ta luyên thuyên rồi. Hầu hết tất cả những loại quặng và khoáng vật của chúng tôi đều được trưng bày ở đây. Cứ nói cho xem cô đang cần tìm loại nào. Ta nắm rõ nơi này như lòng bàn tay vậy.”
Tôi lướt nhìn xung quanh, có hơi loạn, vì không có loại nào tôi nhận ra cả,
“Ông cất quặng adamantite ở đâu thế?” tôi hỏi.
“Xin lỗi? Hình như tôi nghe không rõ. Cô nói lại xem?” Garnet nhìn tôi với vẻ từ bi.
“Chúng tôi đang tìm quặn adamantite…” tôi vừa dứt lời, nụ cười trên gương mặt của Garnet liền cứng đờ lại. Có gì đó sai rồi.
Tôi liếc sang nhìn Pomera chỉ thấy cô đưa tay che mặt trong xấu hổ. Cậu ấy đã lường trước tình huống này.
“X-Xin lỗi!” tôi vội vắt óc nghĩ, tìm cách rút lui. “Chắc là tôi nhớ lẫn mấy cái tên và nói cái gì kì lạ lắm rồi!”
Tôi vội lôi Tàng thư Acacia ra từ trong túi ma thuật và nghĩ về thép Manaloch trong khi lướt qua từng trang giấy.
THÉP MANALOCH
Cấp giá trị: C
Một loại hợp kim được phát triển tại thành phố Manaloch. Ánh bạc xích kim của nó khá là đẹp.
Loại hợp kim này được sử dụng để rèn nên các loại vũ khí ở Manaloch và các thành phố lân cận. Được những mạo hiểm giả rank B dư dả yêu chuộng, và cả những mạo hiểm giả rank A không tìm được vũ khí thích hợp.
Mặc dù vì độ nổi tiếng, cung không đủ cầu, nhưng Mithril Wnad vẫn luôn giữ giá cả ổn định vì lòng tốt.
Bậc C?!
Trên mặt tôi không còn lấy nổi một giọt máu, mồ hôi nhễ nhại đầy khắp da.
Tôi cứ tưởng rank S cũng không có gì ghê gớm chứ, vì nó chỉ đứng thứ ba sau rank Thần Thánh và Huyền Thoại. Mẹ kiếp, tôi thậm chí còn trượt chân vấp đồ rank S ở những tầng dưới của Cocytus mà.
Giờ thì còn cửa hàng bán adamant gì nữa chứ. Mới rank C thôi mà đã treo giá 1.5 triệu đồng vàng tôi, rank S sẽ có giá thế nào đây chứ? Mười triệu? Hai mươi?!
Cho dù có đi gom lại toàn bộ những thứ rank S từng tìm được trước khi đến đây và ban lấy tiền thì cũng chẳng có tác dụng gì nữa cả. Cuối cùng thì thứ tôi mua được cũng sẽ chỉ có một đống vật phẩm bậc C rác rưởi.
Lunaère đã cho mình nốc bao nhiêu Thần Huyết Dược vậy chứ?! Đầu óc nhảy loạn xạ, tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng. Toàn bộ nhận thức của tôi về giá trị của đồng tiền dần sụp đổ trước mặt.
“Pomera, bạn của cô nhìn có vẻ không được ổn lắm…” Garnet lẩm bẩm.
“U-Uh, tôi có thể hỏi cái này được không? Chỉ là tò mò thôi, nhưng vật phẩm rank cao nhất mà cơ sở này có thể cung cấp là gì ạ?” Pomera nói.
“Cao nhất có thể đem bán ra ngoài chỉ đến rank C thôi. Vật phẩm rank B đều được giữ lại nhằm phục vụ mục đích nghiên cứu. Cô hỏi để làm gì?”
Tôi đưa tay ôm đầu. Thật quá nghiệt ngã rồi.
Biểu cảm hiền từ, lo lắng của Garnet lại càng như những lưỡi dao cứa sâu vào tim tôi.