Trong khi Kanata hãy còn đang chạy đôn chạy đáo tìm nguyên liệu giả kim thuật, một bóng hình cô đơn lẻ loi trong bộ hắc phục âm u đã ghé qua một khu nhà thờ bỏ hoang của Manaloch.
Lớp trang phục đáng sợ đã phản bội gương mặt tinh xảo lộ ra dưới chiếc mũ trùm đầu. Những đường nét tựa như búp bê được chạm khắc cùng làn da trắng ngần không khỏi khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn với con mắt thời trang của cô, cho dù bộ đồ này có quan trọng đến thế nào đi nữa.
Lunaère bước đi trông có vẻ loạng choạng, nghiêng mình tựa vào bức tường nhà thờ. Sau một thoáng nghỉ ngơi, cô điều chỉnh lại rồi vén chiếc mũ trùm xuống.
Với cánh tay vươn ra không trung, Lunaère niệm phép. “Thời-Không Ma pháp Cấp 8: Dimension Pocket.”
Ma pháp trận xuất hiện từ không trung, và một chiếc rương kho báu bằng vàng với đủ thứ đá quý đính kèm lao ra từ giữa vòng tròn. Nó lộn một vòng trước khi đáp cánh hạ xuống một cách hoàn hảo.
“Sao rồi, Lunaère? Cô tìm được Kanata chưa?” Noble hỏi khi đang kiểm tra xem bản thân có còn lành lặn không.
Nhưng đáp lại chỉ có những giọt chảy ra từ đôi mắt vô hồn của cô. “…Chúng ta hãy quay về Cocytus thôi, Noble.”
“Sớm vậy sao?!” Noble nhảy dựng lên, nhưng cũng chỉ nhận lại một cái gật đầu nhẹ từ cô. “N-Nhưng mà Lunaère à, cô đã vất vả may ra cái áo choàng đó rồi mà…”
Phải, chiếc áo choàng này có thể phong toả khí tức ô uế vây trùm quanh các lich. Nhưng không rõ vì sao, như thế vẫn là chưa đủ để che giấu cô ấy khỏi sự cảnh giác từ bạn đồng hành của Kanata-cả Philia và Pomera đều đã phát giác ra cô trước khi cô còn kịp tiếp xúc. Cũng phải thừa nhận là chiếc áo choàng này không vô dụng. Nếu ngày hôm nay không mặc nó theo, cả thành phố này chắc đã rơi vào hỗn loạn dưới sự ảnh hưởng từ khí tức của cô rồi.
Cơ mà, đây vẫn là sản phẩm chưa hoàn thiện. Lunaère đã phải tận dụng mọi tri thức và săn lùng quái vật khắp Cocytus để tạo ra chiếc áo choàng sớm nhất có thể. Thứ này vẫn còn không gian cải thiện.
“Tôi chịu đủ rồi…” cô sụt sịt nói. “Tôi còn không phải người sống như Kanata. Thật là không nên ra bên ngoài Cocytus. Dù có thứ này, tôi vẫn làm hỏng mọi chuyện.”
“Nhưng lúc rời đi trông cô hạnh phúc lắm mà…” Noble ra sức an ủi.
Lời này chỉ đúng có một nửa mà thôi. Ngày quyết định đặt chân ra khỏi Cocytus Lunaère đã rất hào hứng, nhưng kể từ hôm ấy, trong lòng cô không có gì ngoài nỗi bất an và ngờ vực ra mặt.
Noble suốt cả chuyến đi phải ở một bên lắng nghe cô lan man không thôi, thi thoảng còn đưa ra những lời động viên. Nhưng cuối cùng cô nàng này vẫn sẽ liên tục trăn trở giữa hi vọng và lo lắng, miệng liên tục nói những lời như, “Liệu hôm nay mình có gặp được Kanata không? Chắc có lẽ ngày mai sẽ được. Nhưng gặp rồi thì biết giải thích mọi chuyện như thế nào đây?”
Khi nghe rằng cậu sẽ đến thành phố Ma thuật Manaloch, Lunaère đã cảm thấy vui sướng biết bao. Cô tin chắc rằng sẽ cùng cậu hội ngộ tại đây, nhưng giờ thì sao, chỉ có hai người họ trong khu nhà thờ bỏ hoang này.
“Trái tim của tôi lẽ đã phải chết rồi chứ, vì sao lại đau thế này. Tôi nghĩ không còn hi vọng gì nữa đâu.” Lunaère rõ ràn đang mất hết tinh thần. Cô đưa tay ôm chặt trước lòng ngực như đang rất đau đớn, rồi dần trượt xuống sàn ngồi co mình lại.
“Được rồi. Chuyện gì đã xảy ra?” Noble nặng nề thở dài.
Lunaère im lặng một lúc trước khi nói. “Có một cô gái đi cùng với Kanata. Và cô ấy rất xinh đẹp. Và có mái tóc vàng ánh. Trông họ thật sự rất thân thiết.”
“Và?”
“Ý ông và là sao?!”
“Thì thằng nhóc đó thân thiết với một cô gái. Rồi sao nữa?”
Lunaère lại rơi vào trầm mặc.
“Để tôi xem lại cái đã nào. Cô nhìn thấy cậu ta và cô gái này. Trông họ lại không có khó chịu gì với nhau, nên cô bỏ chạy đi?” Noble giận rung nắp rương. Lão cũng đã làm bạn với Lunaère được nhiều năm, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng cô có thể nông cạn đến thế này-thậm chí dù có là bất tử sống khép mình dưới đáy hầm ngục đi nữa.
“Không phải vậy! T-Tôi đã định quan sát thêm một lúc rồi, nhưng có một đứa bé. Không-một hình nhân-rất nhạy cảm với khi tức ô uế. Con bé ấy tấn công tôi. Tôi ngạc nhiên, nên mới bỏ chạy…”
“Cô có chiếc áo choàng đó rồi mà vẫn bị tấn công?” Noble cũng hiểu là thứ này vẫn chưa hoàn thiện, nhưng ông không tin rằng nó lại vô dụng đến mức đối phương tấn công vô cớ trong khi Lunaère chỉ đang đi ngang trên đường. “Có chắc là cô không nhìn chằm chằm cô gái tóc vàng đó với, ờm…ác ý gì không?”
Bờ vai Lunaère run rẩy, rồi cô vùi mặt mình xuống đùi mà che đi.
Noble thở dài. “…Lunaère?”
“T-Tôi không hề có ác ý. Không nhiều.”
“…Không nhiều?”
“T-Tôi chỉ quan sát thôi. Tôi chỉ tò mò về mối quan hệ giữa cô ta với Kanata thôi. Thật đấy,” Lunaère vẫy tay làm hiệu, cố gắng xua đi sự nghi ngờ của Noble.
“Nhìn này…chúng ta cũng đã đến tận đây rồi. Cô cứ thử nói chuyện với Kanata đi? Đừng đoán hươu đoán vượn nữa.”
“Không được đâu. Tôi đã xém để lộ cho Kanata thấy mình rồi, và…chắc vì đoán chừng có thể là tôi nên cậu ấy đã vội đuổi theo. Nhưng tôi mới là người đã đuổi Kanata khỏi Cocytus, làm sao có thể đối mặt với cậu ấy bây giờ? Tôi chỉ toàn làm rối mọi chuyện thôi.”
“Vậy từ bỏ Kanata rồi chúng ta cùng về Cocytus nào?”
“Tôi không muốn vậy…”
“Thế thì liền phải đi nói chuyện với cậu ta thôi.”
Lunaère nghe mà ngạc nhiên ngước đầu lên. Noble nói đúng. Nếu từ bỏ không phải một lựa chọn, thì cô ấy không còn cách nào khác ngoài trực tiếp tìm đến nói chuyện với Kanata. Cố né tránh sẽ không đem lại tác dụng gì. Tình hình chỉ có nước ngày một tệ đi mà thôi.
“Vậy là theo dõi toàn thời gian à?” Noble lẩm bẩm, nhưng Lunaère dường như không nghe thấy.
Cô mở Dimension Pocket và lấy nguyên liệu cần thiết ra để cải thiện chiếc áo choàng. Noble nhìn với vẻ trầm ngâm. “Có khi chúng ta nên quay về, trước khi mọi chuyện đi quá xa…”