Sau một pha tự huỷ như vậy, chuyến tham quan Mithril Wand lại tiếp tục. Tôi xấu hổ bước đi, cứ một lúc lại được Garnet liếc sang nhìn với vẻ lo lắng, mỗi lần càng thêm nhục. Giờ đi khắp Manaloch tôi chắc chắn vẫn không thể đào ra quặng admantite hay khoáng vật nào phù hợp để thay thế.
Bằng cách nào đó tôi vẫn cầm cự chịu được nỗi xấu hổ tận mạng, chỉ vài canh giờ sau, đoàn tham quan đã quay trở về cửa trước.
Sức cùng lực kiệt, tinh thần hao tổn, tôi mệt toàn thây. Pomera và Philia cũng có vẻ hơi hao hụt, nên cả ba cùng đến một quán rượu nghỉ chân.
“Khát quá đi…” Pomera khẽ mỉm cười nói nhỏ. Cả người tôi căng cứng lại.
“Tớ thật ra cũng không thích đồ uống có cồn lắm. Còn cậu…tớ nghĩ cậu đừng uống say thì hơn. Chúng ta nên ăn một chút thức ăn và uống nước trắng thôi.” Tôi nghiêm mặt nhìn cô nàng bạch ma pháp sư trước mặt.
“T-Thật sự là tệ đến vậy sao?” Pomera nhăn nhó hỏi.
Tôi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo và đưa tay ra hiệu không rõ ràng.
“Cậu không thể trả lời cho rõ hơn được sao…”
“Cậu không hỏi thì sẽ tốt hơn.”
“V-Vậy là đã tệ đến thế,” cô cúi gầm mặt nói. “Nếu đã gây rắc rối gì cho cậu thì cho tớ xin lỗi.”
Trong đầu, hình ảnh Pomera ngày hôm ấy hiện lên, hào hứng lại say khướt lắp bắp tên tôi, hai tay tuỳ tiện sờ lấy mặt tôi. Ừ thì nghĩ lại cũng buồn cười đấy, nhưng tôi không hi vọng phải đối phó với chuyện đó nữa.
“Uh…Nhưng mà giờ chúng ta không đi tìm loại quặng đó nữa sao?” Pomera hỏi, chủ yếu là để thay đổi chủ đề.
Tôi ủ rũ gật đầu. “Ừ. Có vẻ như ở thành phố này chúng ta không mua được thứ gì từ bậc C trở lên. Hoặc là chúng ta đi tìm mối quan hệ hoặc là tìm cách tự đi thu thập nguyên liệu.”
Tôi đưa tay lên chống mặt. Thật là, đáng ra tôi phải cẩn thận hơn khi sử dụng Thần Huyết Dược chứ. Giờ thì không còn một giọt nào. Những tiêu chuẩn đã quen từ lúc còn ở Cocytus cũng cần phải từ bỏ dần rồi.
“Xin lỗi, cũng do tớ đã không giải thích kĩ càng với cậu hơn,” Pomera nói, mắt đăm đăm nhìn vào hư không. “Lúc đó cậu trông tự tin quá. Nên tớ cũng bắt đầu tưởng mình mới là người hiểu lầm…”
“Vì hiện tại chúng ta không thể lấy được quặng adamantite, nên tớ cũng không rõ bước tiếp theo nên làm gì cho lắm,” tôi nói. “Mặc dù vẫn muốn nâng level của cậu lên một chút nữa, nhưng có vẻ như chúng ta đành phải tạm gác lại chuyện đó rồi.”
“Ồ, nhưng level của tớ chắc cũng đủ cao rồi mà…” Pomera nói, khoé miệng khẽ tạo thành nụ cười.
“Kanata muốn gì sao?” Philia hỏi, em ấy ngồi ngay bên cạnh tôi.
“Ừ, anh đang cần một loại quặng hiếm. Nhưng độ hiếm lại cao hơn anh dự tính tận ba bậc lận. Thôi không may mắn thì đành chịu thôi.”
Philia nuốt ực chỗ đồ ăn vừa cho vào miệng rồi tự tin vỗ ngực. “Để Philia làm cho anh nha! Tên nó là gì vậy, Kanata? Trông nó như thế nào?”
“Em sẽ…tạo ra nó cho anh…?” Con bé nói gì khó hiểu vậy.
“Lẹ đi nào!”
“Là quặng admanatium. Một loại khoáng sản rất cứng, có sắc tím…”
“Cứ để đó cho Philia!”
Em ấy ép chặt tay lại, tập trung khẽ phát ra tiếng rên rĩ. Khi mở những ngón tay ra, bên trong để lộ một viên đá tử sắc lấp lánh. Thật sự là trông rất giống quặng adamant!
“C-Cái gì?!” Tôi hét lên vì sốc, quên luôn việc cả ba vẫn còn đang trong ngồi trong nhà hàng.
“Philia rất là tuyệt phải không? Philia tuyệt vời nhắm đấy!” Trong khi con bé còn rạng rỡ hét lên đầy tự hào, Pomera ngồi đó chỉ biết ngây người nhìn.
“Này! Mấy người nhỏ giọng coi,” một nhân viên quán rượu lên tiếng nhắc nhở. Tôi dao động cũng quên béng mất đây là đâu.
“Xin lỗi,” tôi nói, nhưng tâm tình vẫn đặt hết lên mẫu kim loại tử sắc, trong lòng ngổn ngang không biết nói gì.
“K-Kanata à, rốt cuộc em ấy, bằng cách nào?” Pomera hỏi.
“Có lẽ, do cơ thể của Philia cấu thành từ một khối Mộng Sa lớn,” tôi nói. “Đó là một loại chất xúc tác tối thượng trong giả kim thuật, nên tớ đoán cũng vì thế em ấy có thể tuỳ ý tạo ra bất cứ thứ gì. Như rồng, quặng adamantite,…”
Như thế cũng quá là tiện lợi rồi. Nhưng mẩu quặng này vẫn là một phần cơ thể của Philia mà nhỉ? Nếu như vậy thì tôi lấy đem đi dùng có sao không? Tuy đã chọn xong món, nhưng những câu hỏi về Mộng Sa vẫn cứ lởn vởn trong đầu tôi không dứt.
Ăn uống no say, cả ba cùng quay trở về phòng và tôi bắt đầu khám nghiệm mẩu quặng có được. Sau khi đặt một mảnh vào bên trong cái vạc, tôi liên tục tiến hành vô vàn kiểm tra để xem Philia đã thật sự đưa thứ gì cho tôi.
“Sao rồi? Sao rồi anh? Philia có hữu ích không?” Philia hào hứng hỏi.
“Xin lỗi nhé, Philia. Nhưng không được rồi,” tôi đành nở một nụ cười xót xa.
“K-Không được sao…?” Philia nghe mà sốc đến ngã sụp xuống, nên Pomera phải vội lao đến đỡ lấy.
“Nhưng tớ tưởng cậu bảo là Philia có năng lực cấu tạo vạn vật cơ mà,” Pomera nói.
“Ngoài mặt thì có thể giống, nhưng về bản chất, đây vẫn chỉ là Mộng Sa. Một khi đem phá xuống một kích cỡ nhất định, bản thân nó sẽ tự phân huỷ và quay trở về với cơ thể của Philia-chan,” tôi giải thích.
Thêm vào đó, chính Tàng thư Acacia cũng đồng thời xác nhận rằng mọi thứ em ấy tạo ra vẫn đều sẽ chỉ là Mộng Sa mà thôi. Nhưng có vẻ mẩu quặng giả này không thể đem ra sử dụng làm chất xúc tác giả kim thuật rồi. Thú thật thì tôi cũng có đôi phần nhẹ nhõm trong lòng. Khung cảnh dần bào mòn cơ thể của Philia chỉ để chế thuốc khiến tôi ớn lạnh người.
Bỗng một ý tưởng chợt hiện ra. Nếu tôi vẫn dùng Mộng Sa, nhưng lại không để nó bị phân huỷ trong quá trình phản ứng xúc tác thì sao?
“Anh nghĩ chắc là vẫn có thể dùng Mộng Sa làm xúc tác để tạo ra chút quặng adamantite đấy,” tôi nói.
“Thật sao? Philia vẫn có ích sao?!” Philia hào hứng bật dậy từ cú sốc.
Tôi vẫn chưa kiểm nghiệm lại, nhưng theo lý thuyết tôi vẫn có thể dùng Mộng Sa để kích phản ứng dây chuyền, chuyển đổi một loại quặng cấp thấp trở thành adamant. Cái hay của phương pháp này dĩ nhiên là không một hạt Mộng Sa nào sẽ bị phân huỷ rồi. Về cơ bản, loại cát này vẫn có khả năng thay hình đổi dạng, tuỳ ý tuỳ tính bất kể loại vật liệu nào miễn là ta biết sử dụng đúng cách.
Cho dù không thể trực tiếp tạo ra quặng adamantite, thì tôi có thể vẫn tạo ra được một thứ gì đó với tính chất tương tự làm vật liệu thay thế cho Thần Huyết Dược. Một con đường tươi sáng đang hiện ra trước mắt.
Giờ thì chỉ cần, rất nhiều tiền nữa thôi.