Sau khi dành ra một ngày để nghỉ ngơi, chúng tôi cùng đi đến chi nhánh Hội mạo hiểm giả tại Manaloch.
Mặc dù để cả nhóm thư giãn thêm một hai ngày nữa sẽ tốt hơn, nhưng hiện tại chúng tôi cần phải bắt đầu kiếm thêm chi phí. Sử dụng Mộng Sa từ Philia làm chất xúc tác, có lẽ tôi sẽ tạo ra được quặng admantite chỉ từ vật liệu cấp thấp. Nhưng khổ nỗi, ngay từ ngày đầu tiên đặt chân đến thành phố này, điều mà chúng tôi phát hiện ra đó là kể cả những vật liệu cơ bản ấy cũng đã có giá thành cao ngút trời.
Với ba người chúng tôi cùng phối hợp, nhiệm vụ nào của Hội cũng sẽ dễ như ăn bánh thôi. Cái khó ở đây là còn phải cố hết sức kiêm tốn hơn là hoàn thành cái nhiệm vụ cơ. Hiện tại ít nhất đang có một pháp sư level cao đang lẩn quanh thành phố này, chúng tôi càng khiêm tốn được bao nhiêu lại càng tốt bấy nhiêu.
Chi nhánh của Hội ở Manaloch trang trọng và hào nhoáng hơn hẳn so với cái bên Arroburg. Sàn nhà thì được lót những phiến đá cẩm thạch chất lượng, sáng bóng đến mức chúng tôi còn có thể tự soi gương khi bước qua hành lang. Những loại người lui tới xung quanh cũng có điểm khác biệt; hầu như chẳng có lấy một ai mặt mày bặm trơn như những tên cướp. Chắc có lẽ do đây là Manaloch và những pháp sự lại chiếm đa số.
“Chúng ta đã lên bậc C rồi, tìm một nhiệm vụ trả công cao chút hẳn là không khó đi,” Vừa nói tôi lấy tấm thẻ chứng nhận mạo hiểm giả nhận được ở Arroburg ra kiểm tra.
“Xem xét sức mạnh thật của cậu thì chỉ nhận mỗi yêu cầu bậc C không phải thật lãng phí sao…” Pomera lẩm bẩm.
Tôi không nói gì, nhưng luật là luật, tôi đâu phải người đặt ra, vả lại, mấy yêu cầu cho bậc C kiếm tiền cũng khá dễ.
“Philia cũng muốn làm mạo hiểm giả được hông?” Philia hào hứng hỏi, mắt lấp la lấp lánh. Có vẻ như em ấy ngưỡng mộ những mạo hiểm giả đi ngang qua hành lang khi nãy. Cơ mà, con bé này dường như thấy cái gì cũng hào hứng cả mà.
“Được thôi. Anh sẽ trả phí và nhờ họ cấp cho em một tấm thẻ đăng kí nhé,” tôi xoa đầu em ấy nói.
Philia vui vẻ nhảy lên xuống, tay túm lấy mép áo của tôi. “Yay! Cảm ơn anh, Kanata! Philia vui lắm!”
Nhưng người phụ nữ sau quầy lễ tân lại trông không mấy hào hứng với ý tưởng này cho lắm. Người đó lẳng lặng ném cho tôi một cái nhìn không tán thành đầy xa xăm.
“Cậu muốn đăng kí cho cô bé này làm mạo hiểm giả sao? Nhưng bé nó mới mấy tuổi chứ, mười?”
“Ồ, có vi phạm luật lệ nào không ạ?” tôi hỏi.
“Không…Nhưng đây là chuyện tam quan bất thành văn mà người bình thường không ai lại nghĩ đến cả. Lâu lâu cũng sẽ có những người đến đòi đăng kí cho trẻ em…nhưng nói thật đấy, loại người gì mà lại làm như thế chứ?” Nhân viên lễ tân khinh bỉ.
Hệ thống đăng kí xem ra có khá nhiều lỗ hỏng. Ví dụ như, chỉ những mạo hiểm giả hạng C mới có thể nhận những yêu cầu bậc C—nhưng một mạo hiểm giả hạng C cũng có thể nhận yêu cầu rồi thuê những mạo hiểm giả hạng D để hoàn thành thay. Nghe nói một số khác còn mua lại xác quái vật từ mạo hiểm giả đã làm xong yêu cầu tương tự. Rồi người mua chỉ việc nộp lên và lĩnh công. Nói cách khác, việc tận dụng những lỗ hỏng như thế này chỉ có thể bị phạt khi bên Hội nắm được bằng chứng không thể chối cãi cho những hành động trái phép này.
Có nghĩa là các nhân viên của hội luôn phải giữ cho mọi thứ có chừng mực. Nếu phát hiện ra hành vi nào đáng ngờ và chủ động ra lệnh dừng cũng hoàn toàn là quyền của họ.
“Nhưng Philia không còn nhỏ nữa! Philia đã năm ngàn tuổi rồi!” Philia bức bối dậm chân trên sàn và đào nứt vài mảnh thạch cao.
“Philia, bình tĩnh đi em! Làm ơn nhé? Được không?” Pomera vội an ủi. Cô ấy có thể mường tượng ra cảnh cô bé bộc phát sẽ dẫn đến đâu.
“Cậu định dẫn đứa bé này đi săn quái vật cùng sao?” Nữ nhân viên lễ tân ném cho Philia một cái nhìn dò xét, rồi hoài nghi liếc sang tôi.
“Philia là một đứa trẻ rất mạnh. Tôi nói thật đấy,” tôi nhạt nhẽo trả lời. Nhưng lời vừa ra .
“Đúng là đã từng có vị anh hùng huyền thoại, Rosa. Người ta nói rằng cô ấy từ năm lên mười đã đánh bại một con rồng. Nhưng đứa trẻ không giống như anh hùng huyền thoại cho lắm.”
Philia cúi đầu ủ rũ từ nãy, nhưng khi ngước đầu lên, trên gương mặt lại là một biểu cảm đầy quyết tâm, sẵn sàng đối đầu với thử thách. Tôi liền vội đưa một tay ra chặn lại ngay.
“Philia, không có được dùng Nhất Long!” tôi cảnh cáo.
Em ấy lưỡng lự nhìn tôi một lát, rồi mỉm cười khi nghĩ ra phương án thoả hiệp nội tâm.
“Graivity—” Philia chìa ngón tay ra.
“Gravity Bomb cũng vậy!”
Ma pháp đó là sự lựa chọn hoàn hảo để thể hiện sức mạnh thật sự của em ấy, nhưng đáng tiếc là chúng tôi không thể để đánh mất nguồn thu nhập duy nhất chỉ vì con bé muốn chứng minh quan điểm của mình được.
“K-Kanata, cậu có thể làm gì không…?” Pomera run rẩy hỏi, mặt trắng bệch.
Làm sao bây giờ? Chỉ đành đâm lao rồi cầu nguyện thôi
“Đứa nhỏ này, Philia-chan, thật ra mạnh,” tôi bắt đầu luyên thuyên một tràng dài. “Nhưng không có nghĩa là tôi định sẽ luôn đẩy đứa nhỏ vào chiến đấu đâu. Mặc dù là thiên tài, nhưng em ấy vẫn còn nhỏ. Nhưng tôi cũng đã hứa rằng hôm nay có thể đăng kí làm mạo hiểm giả rồi, vì con bé đủ khả năng tối thiểu, vả lại đây sẽ là một dấu mốc khá quan trọng với em ấy. Con bé còn có một quá khứ bất hạnh nữa nhưng tôi chắc là cô không có hứng thú đâu, ngược lại nếu cô vẫn muốn nghe thêm thì tôi vẫn rất sẵn lòng đi sâu vào. Nếu không có gì nữa thì tất cả chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích nếu cô có thể rủ lòng thương đăng ký cho em ấy, như một dạng từ thiện đi. Tất nhiên, miễn là chúng ta đều đang không vi phạm quy tắc nào cả…”
Vừa nói, tôi đẩy chỗ tiền đăng ký cho Philia qua quầy tiếp tân, cùng với kha khá đồng vàng làm…tiền bo.
Sau khi đếm đủ cùng một khắc im lặng, nhân viên tiếp tân mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười ngoác gần tận mang tai. “Mà, nếu như cậu đã nói thế, dẫu sao cũng không vi phạm quy định nào cả. Tôi chỉ muốn hỏi xem cậu có chắc chắn chưa thôi.”
Rồi lễ tân nhanh chóng thu gom chỗ tiền vàng lại và nhẹ nhàng nắm tay thầm reo mừng trong chiến thắng.
Vấn đề đã được giải quyết, nhưng giờ tôi cũng đã biết đút lót một chút đã có thể qua mặt Hội. Phát hiện này không hay ho gì cho cam, nhưng tôi không có quyền gì để lên tiếng ở đây cả.
Chỉ vài phút sau, Philia đã có trong tay tấm thẻ chứng nhận mới toanh cùng một bản hướng dẫn.
“Yaay! Giờ Philia cũng là mạo hiểm giả rồi!” Philia hào hứng hét lên, tay cầm tấm thẻ vung lên tạo dáng. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là cả cái Hội vẫn chưa bị một con rồng phá cho tan tành.
“Được rồi. Giờ đã xong, chúng tôi muốn nhận yêu cầu. Có nhiệm vụ nào tốt cho mạo hiểm giả bậc C không?” tôi hỏi cô lễ tân.
“Hiện tại nhiệm vụ trả thù lao tốt nhất đang được mở mọi cấp bậc. Chúng tôi đang yêu cầu tất cả thành viên ưu tiên cái này. Là lũ quái vật đang chạy loạn trong khu rừng gần thành phố. Cả một đàn nhận đen. Nhiều đếm không xuể.”
“Nhện đen?” Sao nghe quen thế nhỉ.
“Hội mạo hiểm giả đang yêu cầu mọi mạo hiểm gia ưu tiên vô hiệu hoá đàn quái vật này. Giống nhện này có tên gọi là ragno, lại còn rất quái dị. Chúng có một con mắt to nhận dạng; thu thập về làm bằng chứng là được. Thù lao cho mỗi con mắt của bọn ragno ấy sẽ là hai mươi lăm ngàn đồng vàng.”
Nghe giống hệt như những con nhện đen chúng tôi đã xử lý khi bảo vệ thương đoàn.
Nhưng 25.000 đồng vàng? Đột nhiên tôi ước gì mình đã thu lại mấy con mắt từ những con tấn công trên đường. Lúc đó phải vất vưởng phải gần năm mươi con là ít—tổng ướm chừng không dưới 1.5 triệu đồng vàng.
Chán thật.
Có vẻ như Hội đang sẵn sàng bỏ tiền túi ra chịu chi cho chuyện này.
“Loại ragni này được đánh giá độ khó ở bậc D. Chúng tôi khuyến khích bất kì mạo hiểm giả nào dưới bậc D muốn tham gia yêu cầu này phải thận trọng hết sức.” Đó là bài văn cảnh báo nhạt nhẽo cho mọi mạo hiểm giả.
Nhưng cũng không phải là không có lý. Lúc bảo vệ thương đoàn, tôi có dùng thử Kiểm tra trạng thái và thấy một con nhện level 24. Ở cấp độ đó thì một mạo hiểm giả hạng D mới có thể cân sức đối đầu.
“Còn một chuyện nữa, đó là tình huống lần này rất kì lạ.” Nhân viên lễ tân thoáng lộ vẻ khó xử. “Chúng tôi thường sẽ không xác định nguyên nhân của những vụ bao động—cho đến bây giờ cũng vậy—nhưng mức độ của sự việc lần này lại lớn hơn bình thường rất nhiều. Khả năng cao đã có một con quái vật cấp cao đang sử dụng lũ nhện này để đánh lạc hướng cho âm mưu nào đó. Nhưng dù có thật sự là như vậy, chúng ta cũng không thể cứ để lũ ragni này hoành hành được, có nghi ngờ rằng bọn chúng sẽ sớm đến xâm lược vào nội thành. Để phòng hờ, Hội đã đưa ra quyết định dốc sức mọi tài nguyên để xử lý những con ragni này trước tiên thay vì tìm hiểu sâu hơn. Mọi thông tin liên quan phát hiện được có thể giải thích cho sự việc lần này đều sẽ được trả thêm thù lao.”
Thù lao thưởng thêm nghe có vẻ hay—nhưng nếu nguồn tài nguyên của Hội đã có hạn, điều có nghĩa là một khi đặt chân ra chiến đấu, chúng tôi hoàn toàn phải tự dựa vào sức mình. Mặc dù tôi khá chắc nhóm mình sẽ không gặp vấn đề gì đâu, nhưng cảm ơn vì lời nhắc nhở.
Cô nhân viên đưa cho tôi một tờ rơi với thông tin tổng quát về yêu cầu này. Bên rên còn có bản đồ xung quanh thành phố, với những kí hiệu hình con nhện được đánh dấu ở những khu vực có dấu vết của ragni.
Khu vực lúc đoàn thương nhân đi qua bị tấn công cũng có kí hiệu nhện màu đỏ, có nghĩa là đã có một lượng rất lớn ragni đã phát hiện lảng vảng quanh đó. Tờ ghi chú gợi ý rằng chỉ nhóm mạo hiểm giả bậc B trở lên mới nên đi qua những khu vực này.
“Cậu nghĩ sao Pomera? Vừa kiếm được khá khá tiền, lại còn sẽ giúp được rất nhiều người đấy.” Vừa đọc xong tờ rơi tôi chuyền qua đưa cho cô ấy.
“Tớ thấy cũng được,” Pomera lên tiếng sau khi nghiền ngẫm qua tờ giấy một lúc. “Dù sao có vẻ như cũng không còn lựa chọn nào khác.”
Được sự đồng thuận từ bạn đồng hành, tôi quay sang phía nhân viên lễ tân. “Được rồi, chúng tôi muốn nhận yêu cầu diệt trừ ragni này.”
“Hình như nhiều mạo hiểm giả khác cũng đang định đi săn ragni,” Pomera nói sau khi chúng tôi thành công tiếp nhận yêu cầu và rời khỏi quầy. Tôi liếc theo về hướng cô ấy đang quan sát và nhìn thấy một bộ đôi khác đang tán gẫu về nhiệm vụ.
“Ragni khá là hiếm, nhưng không việc gì phải sợ chúng cả. Hai mươi lăm ngàn đồng vàng cho mỗi con cũng hời đấy chứ.”
“Ừ, cũng hên là thành phố này không thiếu tiền. Thu nhập cả tháng chỉ cần một chưởng lại đến trong tầm tay. Tầm này chỉ việc bung vài phép diện rộng thôi.”
Xem ra chúng tôi có đối thủ rồi.
Bên phía Hội muốn nhanh chóng xử lí chuyện này càng sớm càng tốt, nhưng tôi lo rằng sắp xếp như thế này có thể sẽ dẫn đến sự cạnh tranh trong chuyến đi săn. Nếu đã vậy thì phải lên đường ngay thôi—số tiền đó quá ư là hời. Chỉ cần như sự cố thương đoàn lặp lại là một triệu sẽ vào tay trong vài phút ngay.
Một gương mặt thân quen xuất hiện ở quầy lễ tân.
“Thật mừng khi một trong vài mạo hiểm giả bậc A hiếm hoi đã quyết định đứng ra nhận yêu cầu này,” lễ tân khác lên tiếng.
“Hmph, thật đáng thất vọng khi không mấy ai có thể theo kịp tôi trong Thành phố Ma thuật này. Phải chăng tôi đã trở nên quá mạnh rồi sao.” Gã Alfred ấy vẫn khoa trương như vậy. Bên cạnh hắn vẫn là nữ kiếm sĩ với mái tóc ngắn màu xanh.
“Một trong vài mạo hiểm giả hạng A…?”. Level của Alfred chỉ mới 76 thôi. Ừ thì đấu với ragni sẽ chẳng có vấn đề gì đâu, nhưng mới chỉ 76 thì thật là đáng xấu hổ.
Tôi đã xác nhận rằng hầu hết mọi người đều thua xa level của tôi, cơ mà…ugh. Ước gì họ có thể ngừng cho tôi lí do để nghĩ lại rằng có khi Lovis thật sự đặc biệt hay gì đó.
“Chúc anh may mắn! Tôi không biết nhân viên của Hội có nên nói vậy được không, nhưng tôi đã luôn là người hâm mộ của anh nhiều năm rồi! Khi tôi nghe bảo anh sẽ đến Manaloch…T-Tôi đã hi vọng chúng ta có thể gặp nhau!” Nhân viên tiếp tân đỏ ửng cả mặt.
“Tôi luôn nghe những lời này…nhưng những gì tôi đã làm thật ra cũng không có gì đáng nể cả. Chỉ là không ai có thể đem lại sự cạnh tranh cả, muốn trông không đẹp cũng thật khó nhỉ,” Alfred nhún vai đầy cợt nhã. Một vài mạo hiểm giả xung quanh liếc nhìn anh ta đầy khó chịu.
Nếu tham quan Manaloch đã cho tôi một bài học gì thì đó sẽ là người dân ở đây có lòng kiêu hãnh ngút trời đến cực đoan. Alfred vừa tự đưa mình lên làm mục tiêu lớn sau lưng rồi.
“Đã không biết lời ra có hợp với một nhân viên của Hội hay không, vậy sao cô không ngậm miệng lại và làm việc của mình đi. Biết tính chuyên nghiệp là gì không?” nữ kiếm sĩ lên tiếng, cả người bám lấy một bên tay Alfred. Hai người phụ nữ lườm nhau đầy sát khí.
“Bình tĩnh nào, Sera,” Alfred nói. “Những con người đang sợ hãi của thành phố này cần một vị anh hùng có thể đứng ra giải cứu họ khỏi quái vật. Vì những kẻ hèn nhát nơi đây đã thất bại, nghĩa vụ của ta chính là thành toàn cho nguyện vọng của họ—dù vô nghĩa với một mạo hiểm giả tầm cỡ tôi đi nữa.”
Alfred đưa ngón tay lướt qua từng sợi tóc, mọi cử động dường như đều được tính toán trước để làm bật lên cá tính của anh ta. Đôi mắt như đang nhìn về nơi xa xăm nào đó, rồi hắn thở dài thười thượt. Tên này có phải đã luôn tự diễn tập mấy trò này trước gương không vậy.
“Hãy gọi người yêu cầu chuẩn bị sẵn tiền đi, quý cô nhân viên Hội. Vì tôi sẽ là người lấy được nhiều mắt của bọn ragnos này hơn ai khác,” Alfred dõng dạc tuyên bố.
“Ừm…anh ta là kiểu ngầu lòi nhỉ,” tôi lẩm bẩm. Và chúng tên là ragni, không phải ragnos.
“Cậu nói thật sao, Kanata?!” Pomera hỏi với vẻ mặt tràn đầy sự khinh bỉ.
Tất nhiên là những gì Alfred nói và thể hiện đều chỉ là đang diễn trò, nhưng càng quan sát, tôi càng có thể thấy lí do tại sao anh ta lại làm như thế. Được thôi, hắn đúng vẫn là một kẻ tự mãn và thích khoe mẽ, nhưng hắn thật sự có sức mạnh làm chỗ dựa cho sự kiêu ngạo ấy. À thì, cũng chỉ là tương đối với những người xung quanh—anh ta mới có level 76 thôi chứ mấy.
Nhưng từ góc nhìn của Hội, người này là một cá nhân quan trọng.
“K-Kanata, cậu thật sự ngưỡng mộ…tên hề đó sao?” Pomera trợn to mắt hỏi tôi.
“Ừ thì, gọi là ngưỡng một thì không phải…”
Pomera đứng sững cả người, rồi dường như đã hạ quyết tâm nào đó, cô nắm chặt tay lại. “C-Cho dù có thế nào, tớ cũng sẽ luôn ở bên cậu!”
Tôi đoán có lẽ Pomera không nghĩ Alfred ngầu lắm chăng.