Ngã lưng ra dựa dưới thân cây, tôi ngồi quan sát những tên lính đánh thuê vật lộn với một con quái vật.
Kiểm tra Trạng thái đã cho biết dã thú đầu ưng thân sư tử này là một con Griffon cấp 200. Tôi vốn đã định giết nó ngay luôn cho đến khi Lovis tình nguyện kéo đồng bọn của mình ra để đánh nhau thay.
“Xin cậu cứ thoải mái nghỉ ngơi trong lúc đợi. Chúng tôi sẽ thay cậu xử lí thứ này.” Hắn hét lên như thế khi bước vào trận chiến. Có thể là do cảm thấy tội lỗi vì đã tấn công tôi khi nãy chăng.
Nếu cảm xúc dễ dao động như vậy thì thà từ đầu đừng có vô cớ tấn công người lạ đi, tôi nghĩ thầm. Với cả vẫn còn thương tích từ trận đấu với mình nữa. Hắn có thực sự nên nhảy ra đánh nhau nữa không vậy?
“Ga-Gào!” con Griffon rít lên. Nó đã luôn bay lượn xung quanh và tìm thời cơ để phi xuống tấn công Lovis.
“Thời-Không Ma pháp cấp 4: Short Gate.”
Lovis dùng ma thuật để né đòn tấn công, dịch chuyển nhảy thẳng ra ngay dưới con Griffon rồi xẻ đứt một bên cánh của nó bằng cây lưỡi hái. Mất cân bằng, con griffon rớt thẳng xuống đất, nhưng sau liền vội lấy lại tư thế và lườm Lovis.
“Thổ hệ Ma pháp Cấp 4: Clod Missile.”
Trong khi con Griffon vẫn còn đang bị đánh lạc hướng, Damia phóng những khối đất đi tấn công. Chúng bay qua không trung rồi nổ tung ngay trước con quái thú, bên trong nén đầy những khối đá nhỏ.” Chiến lược này cũng khá hiệu quả—Lovis giữ vai trò đánh lạc hướng, để Damia tấn công tầm xa.
Trong khi hai người kia đang bận chiến đấu, Yozakura nắm lấy bao kiếm đứng dậy, mắt nhắm lại.
“Tinh linh Ma pháp Cấp 4: Zephyr’s Wing.
Tinh linh Ma pháp Cấp 5: Ogre’s Strike.”
Một luồng sáng bao bọc lấy cơ thể cô ta.
Ma pháp tinh linh về cơ bản sẽ mượn sức mạnh từ những tinh linh xung quanh trong tự nhiên thay vì sử dụng năng lượng ma thuật của chính niệm chú sư. Nhờ dựa vào những tinh linh đó, lượng ma năng tiêu thụ sẽ được giảm bớt, từ đó cho phép các pháp sư niệm những ma pháp cao cấp hơn cấp độ kĩ năng hiện tại cho phép.
Nhưng Lunaère lại không ưa cho lắm, cô ấy nói rằng tinh linh ma pháp rất khó để điều khiển lại còn bất ổn định. Khi dạy cho tôi nền tảng cơ bản của loại ma pháp này, hầu hết cô cũng chỉ tập trung vào hướng dẫn cho tôi cách đối đầu với những kẻ dùng ma pháp tinh linh thay vì tự mình sử dụng. Ma pháp này thường tập trung mạnh vào mảng cường hóa và các phép hỗ trợ, nhưng cũng có một vài ma pháp tấn công riêng.
Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ Yozakura đã cường hóa tốc độ và sức mạnh vật lí, giờ cô ta đã vào tư thế sẵn sàng. Lovis dịch chuyển ra khỏi con Griffon và đáp xuống ngay bên cạnh Yozakura.
“Tôi sẽ để đòn kết liễu cho cô. Short Gate.” Hắn nói, tay giơ lên chạm vào Yozakura. Chỉ ngay trong một khắc, cô ta đã biến mất không một dấu vết rồi xuất hiện ngay phía sau con griffon. Rút thanh katana ra khỏi vỏ và mở trừng mắt ra cùng một lúc, chỉ trong một nhát kiếm cô ta đã chém lìa đầu con griffon. Quả đầu ấy rớt xuống đất trước khi cả phần thân cũng đổ sầm theo.
Chà, thế là đã xong. Tôi đã hơi lo một chút vì trên thực tế level của con griffon cao hơn bọn họ nhiều, nhưng thế mà vẫn giết được. Trông họ cũng chẳng tốn bao nhiêu là sức. Có thể phối hợp nhuần nhuyễn như một đội, và hình như trước đây bọn họ cũng đã từng làm những chuyện tương tự. Quan sát từ xa, bỗng tôi lại thấy có chút kính trọng họ hơn.
“Xin lỗi vì đã để cậu chờ. Thường thì tôi sẽ tự mình xử lí những chuyện này, nhưng...hiện tại tôi vẫn chưa ở trạng thái tốt nhất, nên mới cần sự hỗ trợ từ hai người họ. Chúng ta tiếp tục đi chứ?” Lovis nói với nụ cười gượng gạo, hai tay chà chà vừa thăm dò tâm trạng của tôi.
“Được...”
Tôi rút lại—tên này là kẻ tồi tệ nhất.
“Tôi không chịu được nữa rồi...Đây không phải là Đại ca mà tôi ngưỡng mộ, vị Đại ca mà tôi theo chân nữa...” Damia nói, ôm đầu trong sự chán chường.
“Tôi cũng không hiểu tại sao anh ta lại trở nên hèn nhát như vậy nữa. Tôi tưởng anh là người có tinh thần phóng khoáng tư do chứ.” Yozakura cũng lên tiếng, mắt lườm Lovis trần ngập sự thất vọng.
“C-Có cái gì mà khó hiểu đâu? Tôi không có hèn nhát, nhưng cũng không phải là một thằng ngốc. Có một số người chỉ đơn giản là hơn ta và chúng ta phải đối xử kính cẩn với họ như vậy. Chỉ thế mà cũng không nhồi vào não được thì hai người ngoan cố hết thuốc chữa rồi đấy.” Lovis nói, để lộ nỗi thất vọng trong giọng.
“Vì trách nhiệm, tôi sẽ ở lại đội cho đến khi chúng ta đến thị trấn. Nhưng một khi đã đến nơi, tôi với hội Tử Thần coi như chấm dứt.” Yozakura nói.
“...Tôi sẽ không cản cô. Nhưng cần phải làm rõ một chuyện trước đã. Yozakura à, hơn ai hết, cô hẳn đã phải biết rằng rời bỏ Hắc Sắc Tử Thần đồng nghĩa với án tử. Tôi chúc cô tận hưởng cuộc sống mai sau run rẩy từng ngày dưới cái bóng của chúng tôi.” Lovis đáp lại.
“Tôi nghĩ là cả hội cần phải bàn bạc lại về hành vi của anh đấy. Cả tôi và Damia đã quá thất vọng rồi, nhưng còn họ thì sẽ như thế nào đây?”
“Này, chậm đã! Bình tĩnh cái nào!” Damia thét lên, cố gắng giảng hòa trong khi Yozakura và Lovis cãi nhau.
“Xin lỗi Kanata, nhưng cho tôi xin chút thời gian nhé? Tôi cần phải giải quyết chuyện này với Yozakura.” Lovis nói.
“Sao cũng được...” Tôi đáp.
“Thật là, cậu đúng là rộng lượng!” Lovis cúi người mấy lần rồi nhanh chân quay người lại về phía nữa kiếm sĩ. “Yozakura, tôi lại nhớ đến một chuyện từ sáu năm trước. Đó là chuyện đã dẫn đến việc cô gia nhập nhóm Hắc Sắc Tử Thần.”
“Hoài niệm về quá khứ cũng chẳng làm được gì đâu, thưa Ngài.”
“A...nhưng mà...Damia! Damia, cậu giải thích đi!”
“T-Tôi á? Nhưng tôi...”
Cuộc tranh luận vô nghĩa này kéo dài được thêm năm phút. Cuối cùng thì có vẻ như Lovis đã hết hơi còn Yozakura đã dễ chịu hơn một chút.
“Thôi được, cô thích thì cứ nghi ngờ tôi đi Yozakura. Có thể những gì tôi làm trông thật ngu xuẩn, nhưng tôi khẳng định rằng mình có lí do cho mọi chuyện. Tôi chỉ muốn hỏi liệu chúng ta có thể tạm gác lại chuyện này được chưa.” Lovis nói.
“...Hừm, nếu như anh đã nói đến vậy, tôi đoán chúng ta có thể giải quyết chuyện này sau vậy.” Yozakura nhún nhường.
Có vẻ nói chuyện đến đó là xong rồi, hoặc ít ra tôi hi vọng là vậy. Nghe bọn họ nói chuyện mà tôi thấy Lovis đi làm một kẻ bịm bợp lừa đảo có khi còn tốt hơn làm lính đánh thuê ấy chứ.
“Chỉ còn tiếp tục bước đi trên con đường này, rồi sẽ có một ngày cô sẽ hiểu. Tôi rất quý trọng sự đồng hành và không hề muốn đánh mất cô chỉ vì...một hiểu lầm nhỏ nhoi như thế này.” Hắn ta nói một cách khéo léo.
“Được rồi...nhưng nếu anh còn hành xử như một con chuột nhát cáy mếu máo, tôi sẽ rời khỏi Hắc Sắc Tử Thần ngay—bất chấp hậu quả. Giờ thì, tôi sẽ vờ như chưa từng thấy g—” Yozakura nói.
“Xin thứ lỗi cho chúng tôi nhé, Kanata!” Lovis chen ngang vào, quay xe vòng về chỗ tôi với nụ cười nịnh hót.
“Chỉ một chút—một chút nữa mà thôi. Chúng tôi sẽ xong ngay đây! Cảm ơn vì đã hiểu cho và kiên nhẫn chờ đợi!”
Lovis tiếp tục cúi lên cúi xuống. Tôi chỉ gật đầu nhẹ, và hắn trông nhẹ nhõm hẳn. Quay ngược lại về phía Yozakura, răng nghiến kèn kẹt, hắn hỏi,
“Xin lỗi, cô vừa định nói gì ấy nhỉ?”
“Tôi vẫn sẽ rời đi thôi.”
“T-Tại sao chứ?!” Lovis dọng đùi trong bực bội.
Nhận thấy chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu, tôi quyết định sẽ thư giãn. Ngáp một cái, tôi nhìn xung quanh. Bỗng từ trong rừng có một thứ gì đó...
Chờ đã, đó chẳng lẽ...!
Đó là một con goblin. Làn da xanh lá xấu xí, chiều cao ngang tầm một đứa trẻ, răng thô xệch xoạc—mọi người biết đấy, goblin ấy mà. Trông nó cực kì yếu đuối, nhưng tôi lại nhớ đến một loài sinh vật khác trong Nguyền Gương với ngoại hình giống hệt. Như đã nói, nó trông cực kì yếu nhớt, nhưng chỉ ngay con mồi đã thả lỏng và để lộ sơ hở, nói sẽ tách ra và nuốt chửng lấy toàn bộ.
Không thể nào. Có khi nào mình đã lỡ để nó xổng ra từ Nguyền Gương không? Có thể tôi đã không giữ chiếc gương kĩ càng. Lỡ tay mà thả một con quỷ cấp 3000 vào Huyễn Lâm sẽ hủy hoại hệ sinh thái xung quanh mất.
Mày không lừa tao hai lần được đâu, quỷ à!
“Lovis! Kéo hai người kia và dùng Short Gate chạy ngay đi! Mau lên!”
Nghe thấy lời tôi nói, Lovis quay đầu lại. Nhưng trên mặt chỉ đầy vẻ hoang mang khi nhìn thấy con quái vật.
“Kanata...? Tôi chỉ thấy một con goblin thôi. Chúng sống khắp nơi quanh khu rừng. Thường thì những con quái vật mạnh hơn sẽ đi săn lũ này...” hắn nói.
Có thể ngoại hình của con quỷ đã đánh lừa được vì trông hắn chẳng có vẻ gì là sẽ bỏ chạy ngay cả. Vậy thì các lựa chọn sẽ bị giới hạn—Tôi cần một ma thuật đủ mạnh để giết chết con quỷ ngay tức khắc và đủ chính xác để hạn chế thiệt hại xung quanh.
“Tôi sẽ giải quyết nó!” Tôi hét, nâng kiếm chĩa lên về hướng con quỷ.
“Thời-Không Ma pháp Cấp 19: Gravity Bomb!”
Bóng tối mập mờ xuất hiện, ngay phía trên con giả-goblin kia.
“Cấp 19!? Nh-Nhưng ma pháp cấp cao nhất mà chủng High Elf và rồng có thể niệm chỉ có 15...” Lovis sững sờ trong cơn sốc.
“Gwah?” Con goblin giả mạo há hốc nhìn trong kinh ngạc. Nó vùng vẫy tay chân trong khi luồng hắc quang phủ lấy và nhấc nó lên khỏi mặt đất.
Chỉ một giây sau, ánh hắc quang sụp đổ, và căn nguyên của ma pháp bộc phá.
Tiếng nổ vang mạnh. Đất đá và cả một thảm thực vật dưới lòng đất bị hút vào một điểm duy nhất. Cây cối bị nhổ ngược và kéo ngang đi xung quanh. Cùng với đống đổ nát của khu rừng, con quỷ đã hoàn toàn bị nén vào điểm không gian cực tiểu.
Khi ma pháp bộc phá và phát nổ, máu và thịt con quỷ bắn ra tứ tung xuống nền đất. Còn những tên lính đánh thuê dưới lực đẩy từ vụ nổ đã bị đánh văng và lăn ngược ra mấy vòng trên nền đất máu me.
Hmm...
Một con giả-Goblin sẽ không chết dể dàng như vậy, cũng sẽ không để xác chết bình thường lại. Xem ra, Lovis đã đúng, đây chỉ là một con quái vật bản địa mà thôi.
“Xin lỗi, tôi làm hơi quá rồi. Nó trông rất giống với con quỷ tôi từng giết trước đây nên là...” Tôi nói khi quay đầu về phía Lovis và hai người kia. Hắn ta đang thở dốc một cách năng nhọc, hai tay chống lên mặt đất đỡ dậy.
“Thấy tôi đã nói gì chưa, Yozakura. Đây đã không còn liên quan gì đến danh dự hay hèn nhát nữa rồi. Cố gắng chống lại một con quái vật như vậy sẽ chỉ như đối đầu với thiên tai tuyết lở mà thôi. Tôi không sợ phải chết trong danh dự, nhưng chết một cách vô nghĩa lại là một chuyện khác!” Hắn ta nói.
“T-Tôi rất xin lỗi, thưa Ngài. Tôi đã sai rồi.” Yozakura nói.
Ít ra thì có vẻ họ cũng đã hiểu nhau.
Sau khi đi cùng với hội lính đánh thuê này được một ngày, chúng tôi cuối cùng cũng tới được rìa của khu rừng. Càng đi xa khỏi trung tâm, cấp độ của những con quái vật cũng ngày một giảm dần. Những con quái vật cấp 150 canh gác gần cổng vào của Cocytus trước đó giờ đã được thay thế bởi những con cấp 40 ở ngay cạnh mép ngoài của cánh rừng, rồi nào là cấp 20 trên những đồng bằng và các khu vực lân cận.
“Đến rồi,” Lovis nói với vẻ mệt mỏi, “Cuối cùng cũng nhìn thấy. Đó chính là thành phố Arroburg.”
Tôi có thể nhận ra một thành thị được bao bọc bởi những bức tường cao ngút để canh phòng và giữ những con quái vật bên ngoài.
Ý tưởng về việc được ngủ trong một nơi có nền văn minh của nhân loại thật tuyệt vời. Tôi đã quen với việc ngủ ở những nơi nguy hiểm đến nỗi mộ chiếc giường thật sự nghe quá xa hoa và đọa lạc.
Nhưng nhớ lại thì hình như tôi chẳng có đồng nào nhỉ.
“Nếu bán cái La Bàn Vàng này thì chắc cũng gom được ít tiền nhỉ.” Tôi tự lẩm bẩm với chính mình. Nhưng rồi lại thấy Lovis đang nhìn mình với đôi mắt đờ đẫn. “A, xin lỗi! Chỉ là tôi không có đồng nào trên người, nên không biết phải vào thị trấn làm gì...”
Mỉm cười gượng gạo, tôi gãi đầu. Tôi đã định trao trả lại cái la bàn như vật hòa hảo. Lovis lại trông có vẻ rất quý món đồ này, nhưng chỉ sợ là khi tôi trả lại, anh ta sẽ phát hoảng lên và ép tôi giữ lại mất. Thế nên tôi quyết định sẽ giữ nó lại—để tôn trọng cảm xúc của anh ta, và cũng có thể sau này nó trở nên có ích.
“T-Tiền? Tiền! C-Các cậu, có mang theo tiền trên người không?!” Lovis thét lên, mặt trắng bệch khi quay sang đàn em của mình.
“Ye, tôi có một chút đây, Đại ca...”
“Tôi thường không đem nhiều hơn cần thiết khi đi ra ngoài, nhưng cũng có vài đồng đây...”
Damia lục chiếc túi ma thuật của mình một lúc rồi kéo ra một chiếc túi khác nhỏ hơn một chút.
Lông mày của Lovis trợn ngược lên, và anh ta đánh chiếc túi bay đi khỏi cánh tay đang chìa ra của Damia. Tiền xu văng ra khắp nơi trên nền đất.
“Mấy cậu không hiểu xin tiền khi đường ai nấy đi sao có nghĩa là gì sao!? Cái giá phải trả bằng chính mạng sống đấy!”
Damia mặt cắt không còn một giọt máu, cả người bắt đầu run lẩy bẩy. Yozakura cũng hoảng hồn mà thả chiếc túi ma pháp xuống ngay dưới chân tôi.
“N-Này, tôi đâu có phải đang ăn cướp hay gì đâu!” Tôi vội bảo. “Ổn cả mà! Với lại, hẳn phải có cách nào đó để kiếm tiền trong thị trấn chứ. Tôi chỉ cần biết liệu có luật lệ hay thường thức nào cần phải để ý hay không thôi.”
“Kiếm tiền á? À thì...cậu muốn, uh, kiếm tiền hợp pháp?” Lovis hỏi.
Tôi chỉ nhìn anh ta trong im lặng. Mặt hắn trắng bệch ra, rồi bắt đầu vẫy tay mà nói.
“Xem như tôi chưa từng nói gì! Chỉ là, một người không thể chứng minh danh tính muốn kiếm tiền hợp pháp thì có thể sẽ hơi khó khăn. Nhưng nơi nhận việc chính quy sẽ chỉ nhận những người có tài liệu chứng minh thư. Nên chỉ còn lại những nơi yêu cầu những công việc bất hợp pháp—công việc ngầm—mấy thứ như vậy. Nên là tôi cũng không biết như thế nào...”
“Hmm, tôi thật sự chỉ muốn làm việc hợp pháp.”
“Uh, tất nhiên rồi. Nếu đã vậy thì...” Lovis bắt tay lên cằm, suy nghĩ một hồi lâu. Xem ra chuyện này sẽ khó khăn hơn tôi nghĩ nhiều.
“Thế con Hội Mạo hiểm giả thì sao? Yozakura chêm vào và Lovis giật nảy lên.
“Cô nghĩ cái gì vậy?! Kanata sao mà lại có thể đi làm việc ở một nơi hạ đẳng như vậy được. Thật không thể tưởng tượng nổi?! Một con quái vật như thế này lại phải đi thu thập cây thuốc và chạy việc vặt cho công hội sao?!”
T-tôi cũng đâu phải quái vật thực thụ gì đâu...
“X-Xin lỗi Ngài! Ngài nói hoàn toàn đúng ạ.” Yozakura cúi đầu trước Lovis.
“Tôi không phải là người cô cần xin lỗi đâu! Xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của cô ấy nhé, Kanata. Yozakura thật ra cũng không đến từ quốc gia này. Nên cô ấy cũng không hiểu cách mọi thứ vận h—”
“Uh, không sao đâu...” Tôi cắt lời. “Thật ra thì, kể cho tôi nghe thêm về Hôi mạo hiểm giả này đi.”
Có thể mình sẽ kiếm được chút tiền vặt ở đó. Đây là khái niệm vĩ mô của toàn cõi game RPG Nhật và Lightnovel rồi. Nếu như các vị thần kia cũng đã tạo nên Locklore từ chúng thật thì có thể tôi đã gặp may rồi.
“Hiệp hội Mạo hiểm giả là một tổ chức được thành lập dưới sắc lệnh của nhà Vua và được điều hành bởi các thị trưởng, những người đứng đầu một thành thị hay khu vực. Miễn không phải là một tội phạm bị truy nã, ai cũng có thể nhận việc trả lương được lãnh chúa địa phương, các quan chức hay chính Hiệp hội và người dân yêu cầu. Các yêu cầu thì có thể là từ việc áp chế số lượng quái vật cho đến gánh xách hành lí. Tùy vào kết quả, những chiến lợi phẩm thu thập được, Hiệp hội cũng sẽ đóng vai trò là nơi mua lại những vật phẩm và các nguyên liệu quái vật.” Lovis giải thích.
Nghe có vẻ hay đấy. Không biết với cấp độ hiện tại của tôi thì có thể đi săn quái vật đến mức nào. Tôi nghĩ rằng mình sẽ ổn thôi...chắc vậy. Nhưng ít ra thì, tôi đã mạnh hơn những tên lính đánh thuê này rồi. Không biết có sai sót gì không đây.
“Hiệp hội sẽ thu phí cho mọi thứ.” Lovis tiếp tục nói. “Và cậu chỉ có thể nhận chạy nói chung là những việc vặt cho đến khi đã xây dựng uy tín và danh tiếng với hội. Địa chủ của vùng, Ngài Grand, lại nổi tiếng với việc vô tích sự và keo kiệt bủn xỉn. Tôi nghĩ nó sẽ chỉ phí thời gian của cậu mà thôi—”
“Tôi thấy không sao cả, nhất là khi đây là lựa chọn hợp pháp duy nhất. Tôi sẽ đi đến Hội và tìm việc vậy.” Tôi nói. Nghe bảo họ có công việc vặt trái lại tôi còn thấy nhẹ nhõm hơn ấy chứ. Tôi có thể làm được chừng không vấn đề gì.
“Uh...với cấp độ đó của cậu sao?” Lovis hỏi, sự khó hiểu và bàng hoàng lộ rõ trên gương mặt. Có vẻ như anh ta tuy vẫn chưa kiểm tra bảng trạng thái của tôi, nhưng hẳn là sau khi giao chiến cũng đã được tự trải nghiệm rồi.
“Thấp quá sao?” Tôi hỏi một cách trầm tư. Chà, thật là. Thế mà cứ tưởng mình vẫn khá là ổn chứ.
Lovis trông như không biết phải nói gì, nhưng rồi bỗng một nụ cười lại nở bừng trên mặt.
“Không đâu, cậu sẽ ổn thôi! Chỉ là vẫn có phí đăng kí, nên tôi sẽ đưa cho cậu một chút tiền.” Rồi đưa tay vào túi ma thuật lấy ra và đếm khá nhiều tiền xu.
“Tuy không nhiều, nhưng chừng này chắc là đã đủ để đóng phí và ở trọ một vài ngày rồi.”
Hắn đưa tôi chỗ tiền trong một chiếc túi nhỏ, và Damia bỗng ngập ngừng, tay chạm lấy vai hắn để gọi lại.
“Đại ca à, anh có chắc không đấy? Nếu cậu ta mà vào Hội...mọi chuyện sẽ trở nên, à, um, rất phức tạp...” Hắn thì thầm.
“Liên quan gì đến tôi đâu, cũng đâu phải tôi nói dối gì. Hắn không thể nào giận chúng ta được. Dù sao thì, chúng ta phải chuồn đi càng sớm càng tốt.” Lovis thì thầm lại.
Tôi không biết họ đang nói gì với nhau, nhưng tôi đang rất nôn nóng để được vào thì trấn.
“Lovis?” Tôi hỏi, và hắn giật nảy cả lên vì ngạc nhiên.
“A, xin lỗi! Thật ra thì, Kanata à, bọn tôi không được lãnh chúa ở đây chào đón cho lắm, cậu thấy đấy. Bọn tôi không thể đến gần cổng thành được. Tôi cũng muốn phải để cậu lại đâu, nhưng nếu không phiền thì...Cậu hiểu mà, đúng không?”
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn vì mọi thứ. Từ giờ tôi sẽ tự lo cho mình.” Tôi nói.
“Thật là tử tế! Vậy chúng tôi đi đây! Nếu có duyên, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Lovis từ từ quay lưng lại, rồi quay sang đẩy vào lưng cấp dưới của mình.
“Chạy đi, lũ ngốc! Chạy thật nhanh để không bao giờ còn phải đụng mặt tên này nữa!” Hắn rú vào mặt hai người kia trong khi cả bọn chạy đi.
Trông họ có vẻ thân thiết với nhau hơn hẳn khi khuất dạng dần.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage