「我才不相信你呢!」
梅之森千世,最近有种不可思议的失调感。
芹泽文乃的样子不对劲——但要说她心情不好,却又好像不是这么回事。
看在其它人的眼里,他们或许咸受不到任何异状。
但梅之森可是天天与她吵架的人,这瞒不过她的眼睛。
最近的她,总给人一种心不在焉的感觉,表情总是充满苦恼。
刚刚,就在和她相隔一步之处,夏帆跟文乃正为了巧起争执。
「你们把我的未婚夫当成什么了!」看到那景象,千世心里真有股冲动想当场对她们咆哮。不过尽管最在意的人是巧,但她们两人也让梅之森千世一样在意。
明明早已对类似的景象习以为常,但千世就是觉得有哪里不对劲。
总有一天要让她败得无话可说——文乃是这世上唯一敢对梅之森千世大呼小叫的无礼者,也是她的头号情敌。
「这家伙……到底在烦恼什么嘛……」
对于自己心中的懊恼,梅之森千世毫无自觉。
——我对你总是无所不谈。
——为什么你不肯把所有心事告诉我呢?
——只要你碰上困难,我一定能帮上忙的,为何你连这都不了解呢。
——我们不是朋友吗?
然而,千世自己也不够成熟,无法直接对她说出这番话。
来到轻井泽的第三天,我在难以言喻的紧张里迎接早晨。
明天一早,我们就要搭车回铃音镇了,所以今天其实是活动最后一天。
但不知为何,现在的同好会气氛异常凝重。
这大概是昨天那件事的连带影响吧。
就在这气氛里,我们照原订计画来到轻井泽商店街,打算在折扣商场以及当地店铺买些名产。
而乙女姊由于昨天半夜又在山里头救了人,今天出不了被窝,所以只好让她驻留在别墅了。
站前比位于山上的别墅暖和,活动起来自由多了。
「真漂亮的街道啊。」
尽管人潮不多,但街上咖啡厅与杂货铺等店家鳞次栉比,造出优美的街景。路上的店家不但漂亮雅致,而且都各具品味。
「要是我们也在这地方开个店,不知道营业额会不会提升……」
「呵呵,巧先生您要是有这打算,不如就让我来帮助您吧。那边那一角,房地产权就归竹马园旗下公司所有呢。」
「不、不必了啦,我们光是经营那家小店就已经够辛苦了。」
「那真是可惜了。要是有什么我能帮上忙的,请您尽管吩咐。」
那笑咪咪的表情,看来真是无比纯真。
依这个人的行动力,搞不好隔天开一家斯特雷凯滋轻井泽店也不奇怪……不过啊,真不知道像她这样的人,为何会对我如此厌兴趣。
我……只不过是个平凡到近乎可悲的普通人啊。
同好会的其它伙伴如今视线扫向四周,寻找自己威兴趣的东西。她们全都是最特别的女孩,特别到让人难以想象,他们竟然会对我这种人抱持好厌。
没错,好感。其实我对她们也一样抱持满心的好感。
但……那跟夏帆追求的,应该是不同的东西吧。
也或许……文乃她们追求的,一样和我心中拥有的不同。
啪的一声,不知谁对着我的背使劲一拍。
「哎唷!文乃,你干什么啦!?」
「巧,我们走!你不是想去看蛋糕店吗?」
咦?我应该没说出来吧……?
「文乃……你是怎么知道的?」
我之前的确是想趁这机会来看看有什么蛋糕以及店铺规划,值得斯特雷凯滋当借镜。
「你干嘛装这么奇怪的表情?这种事根本不用问也知道吧。」
文乃一副理所当然地牵着我越走越快。
「哎呀,这主意听起来真不错。请让我与您同行吧。」
于是夏帆带着一如往常的笑容,跟着我们一起走。
文乃这下立刻噤声,彷佛有什么事令她不敢再继续说下去似的。
被美少女左右包夹的我,即使在满是情侣档的轻井泽街上,大概也格外令人称羡吧……但实际上,我现在只是个无所适从的平凡男子。
不得已的我只好叹口气,和她们一起寻找蛋糕店。
结果我们哪家店也没去,就在这轻井泽老街上漫无目的地闲晃。
而这都是因为我被文乃与夏帆包夹了。
今天的文乃,只要我跟夏帆一有什么动作,就会冒出一股不由分说的压力。
再加上梅之森她们也不太说话,这样要想找间店进去实在是极度艰难。
我觉得现在的自己就像罗斯威尔幽浮悬案里,被男子从两旁牵着手的外星人一样。
「唉……」
无奈的状况实在让人不由得叹气。
「哟?巧先生,叹气啊?」
一看,家康那事不关己的眼神,正由下而上望着我。
「啊,原来你在啊……家康。」
「我一直都在好吗!从你刚刚活像后宫漫画里的男主角一样呵真伤脑筋耶,嘿嘿嘿;b的时候就在了!」
我的表情有像他说的那样吗……?
「可恶……轻井泽这地方对宅男而言,氧气实在太稀薄了!」
「会吗?我觉得这地方很不错啊……」
「少罗唆!到头来,你跟大吾郎终究属于REAL充跟SWEETS(笑)那世界的人(注4)!你以为我羡慕你?我超羡慕的好吗!」(※注4:讽刺某些女性赶时髦,刻意将甜点称作SWEETS的现象。)
我明明什么也没问,他却一步步将自己逼进死胡同里。
事到如今说这个可能有点迟,但话说他不是对三次元世界没兴趣吗?
这时,梅之森突然抓住文乃的手。
「……什么啦?」
「钦,芹泽,本小姐有话要跟你说。」
「我跟你哪有什么好说的啊。」
「好啦,你先来一下就对了。啊,夏帆、巧,你们先走吧。」
「咦……真的可以吗?」
「你、你不要自作主张好吗!」
尽管文乃死揪着我不放,但还是被梅之森给半强行带走了。
这下子只剩我跟夏帆两人。
「她们是怎么了……脸色还真吓人……」
「有什么关系呢,与其在意那件事,我们接下来何不找间午茶店歇一下?」
「咦?可是……」
「来,我们走吧。」
「啊,等、等等……」
我也没能拒绝,就这么被夏帆拉着走。
紧握住文乃手腕的千世,带着她一起走在路上。
「等等,先停一下啦!夏帆跟巧他们两人要走掉了!」
即使文乃的声音近乎惨叫,千世依旧不以为意。
而且不知为何,希也与她们一起同行。
「……文乃。」
而她,也是同样充满忧色。
原来希也察觉到文乃的样子不太对劲。
一进到人烟稀少的巷子里,千世转过身面对文乃。
「来吧,跟我们解释,说说你最近到底发生什么事。」
千世的脸色一本正经。她认真的表情,看起来就跟生气时没两样。
「哪有什么事嘛。」
文乃则态度强硬地板起一张脸,但看在她们眼里,那显然代表另有内情·
两人对这位情敌清楚得很,她们知道要让这傻瓜招供一般方法肯定不管用。
放羊少女的表情就算有一丁点变化,她们也绝不轻易放过。
「你最近很奇怪,真的很奇怪,你跟夏帆到底怎么了?本小姐虽然也对她们很火大,但反正旅行结束后她就要到德国去了,你就让她留个回忆有什么关系呢!」
「……喵,忍耐。」
正因为大家都对巧抱持爱慕之情,两人自然也很为夏帆设想。
文乃也明白这点,但正因为明白,所以才更加痛苦。
「……少罗唆。」
无力但又坚定的拒绝。
挤出这句话的文乃,比谁都更加心痛。
「你们不要再理我了,我对夏帆跟巧的事根本一点也不在意!」
说完,她抛下两人迳自跑走。
「啊,芹泽!你、你这傻瓜!」
「我可是在担心妳耶」——文乃仿佛听到了这么一句话。
别人就连心声都如此清晰,但文乃自己的心事却怎么也传不到她们心里……文乃眼角冒出泪水,心想自己大概惹她们讨厌了。
但她绝对不会让夏帆称心如意。
她下定决心,就算这次旅行巧跟千世他们觉得自己莫名其妙,她也绝不再让夏帆跟巧两人独处,哪怕是用尽一切手段!
因为,即使大家会因此而讨厌她,她也不想看到他们哭泣的模样。
文乃拿起手机,拨打巧的电话号码。
电话很快就打通了。
「喂~~?小文~~你们大家在哪里呀?巧的手机在我这里耶。」
话筒传来的却是乙女悠哉的声音。
糟糕!文乃心想,但为时已晚,巧他们早就不知踪影,教人不知从何找起才好。
「咦……我的手机放到哪里去了?」
为了确认时间,我伸手掏口袋,但应该在里面的手机却不在里面。
「真是怪了,我记得我出门前应该有放进口袋里啊……」
「怎么了吗?」
坐在正前方的夏帆好奇地问道。
「不,没什么。」
大概是忘在别墅里了吧……等回去再找找看。
我们两人来到的地方,似乎是夏帆从以前就常光顾的午茶店。离大街有点距离的这家店气氛悠闲,感觉十分舒坦,但因为现在只有两人独处,所以我还是紧张得不得了。
「这家店的蛋糕,您觉得如何呢?」
「呃、嗯,很好吃。」
刚吃了夏帆推荐的吉士蛋糕。这蛋糕表面烤得焦香,里头却带点湿润,像蛋白糖霜一样软绵绵的,是个与众不同的吉士蛋糕。
「既然连巧先生您这么专业的人都这么说,那应该错不了了。」
「不,我并没您所想的那么……」
我顶多就是对口味比较讲究,做蛋糕的本领依旧只是半生不熟的水准。
「巧先生,您以后想当西点师傅吗?」
「嗯……我不晓得当不当得上,但好歹会帮店里的忙吧。」
看着我搔搔头,夏帆微笑以对,随后转头望向窗外。
接着,她叹了口气。
「话说回来,我真担心文乃小姐她们呢。」
「喔……是啊,刚看她们好像又吵架了。」
昨晚文乃和我在露天浴池相遇时,心情的确十分低落。
看刚刚那场面,这次跟她吵架的大概是梅之森吧。
「虽然我没资格多说什么,不过还是希望她们早点和好。」
要是不和好,到时连我也得跟着提心吊胆。
「……或许没这么容易吧。」
夏帆突然嘀咕了一声。
「咦……」
「啊,抱歉,我竟然不小心说溜了嘴……」
「您说没这么容易,指的是?」
「关于这个,我可能不方便多谈……」
夏帆突然支吾其词。
「拜托,请您告诉我吧。」
于是她语带犹豫地说下去。
「因为……这次她们之所以吵架,原因就出在巧先生您身上。」
「我……?」
「她们两位都喜欢您,所以不但会吵架,还可能因事憎恨对方……」
「这……憎恨对方……」
不可能的——我心想。
毕竟她们最近虽然会吵架,但实际上却很要好。
她们总是三人在一起,看起来相处得愉快极了。
难道那一切都是假象吗?不对,不可能有这种事·
「我从以前就一直觉得,其实迷途小猫同好会说穿了,或许只是一个借口吧?是想跟巧先生您在一起的人们所制造的借口。」
「借口……?」
「例如,为了防止有人先抢走您,所以藉此监视彼此……之类的?」
夏帆说出的,是一句令人不愿相信的话。
「怎么会……」
我一阵错愕。
假设夏帆说的是事实,那么过去大家在一起所做的事……举凡摄影、运动会的决胜负、毕业典礼的演唱会,所有快乐的回忆背后,她们都是这样彼此监视对方的吗?
——所以巧同学,你会选谁呢?
突然,鸣子说过的那句话,在我脑海里一闪而逝。
都是因为我不肯说个明白,她们三人才会这样在意彼此。
而我竟然还说她们三人处得很融洽……
等等,照这么说,昨天文乃在露天浴池哭了……那也是因为我的缘故?
我把文乃惹哭了……?
「这不是巧先生您的错。」
听她一说,我猛然抬起头。
「巧先生您是个体贴的人,所以才一直没选择她们任何一人,不是吗?」
「夏帆小姐……我……」
我该怎么办才好?
「我看,您不如就先腾出时间冷却一下吧,反正我并不急着等您的回答。」
「冷却……时间?」
夏帆轻轻点了个头。
「只要巧先生您在她们身旁,她们就会视彼此为劲敌,并感情用事……最后或许就吵起架来了。所以,巧先生您不如试着主动和她们保持距离。」
「可是,我该怎么保持距离……」
夏帆朝上看着我,做出恳求般的姿态。
随后,从她嘴里说出的,是句我想都没想过的话。
「您要不要和我一起去德国呢?」
我看到巧跟夏帆两人,从正前方午茶店出来。
「巧!」
「哦哦……文乃啊?」
一看到我,巧也回了一声。但他表情不知为何,看起来有点无精打采。
「……怎么了?发生什么事?」
「我只是和巧先生谈些话罢了。」
一旁的夏帆很快介入两人之间,仿佛就像是不想让我靠近他似的。
「那我们走吧,巧先生。」
「嗯……」
于是,夏帆牵着心不在焉的巧,抛下我们先行离去。
从我身旁经过的瞬间,她露出宛如胜利者般志得意满的笑容。
回到别墅的我们,决定最后一晚继续住在有温泉的这栋建筑。
住下来的原因除了大吾郎的热情推荐,大家其实也都很喜欢这温泉。
然而凝重的气氛依旧。
夏帆不知是不是为我们着想,今天替大家准备单人房。
而且这些单人房,竟然豪华到每间浴室都使用温泉水。
当然,交谊厅以及游戏室一样开放,饭也是大家一起在餐厅吃。
虽然这样一来,少了住大通铺的乐趣……但女生们没有一个人反对。
而我……现在也想自己一个人独处。
我把行李搬到自己房间后,前往交谊厅。
为了重整情绪,我觉得自己非得四处走走不可。
「喔~~欢迎回来☆」
一进门,我立刻就被丰满的胸部给抱住。
乙女姊今天心情似乎好极了,在房间里等着我的到来。
嗅到自己熟悉亲人的味道,总觉得让人松了口气。
「嗯~~在等你的这段期间,我泡了三次温泉唷。你看,皮肤滑溜溜~~☆」
真羡慕她这么无忧无虑啊。
看到我叹口气的模样,姊露出微笑。
「怎么啦,巧?」
见到那圣母般的微笑,我先是沉默半响,接着开始咕哝了起来。
「姊,我可不可以暂时离开斯特雷凯滋啊?」
尽管视野依旧不明朗,但我觉得这应该是最好的选择。
——「到德国留学」。
这对现在的我来说,的确是充满魅力。
但……我想乙女姊应该会反对吧,毕竟我好歹是店里的一大台柱。
「好呀,当然没问题罗,巧只要照自己想做的去做就行了。」
这回答真是吓到我了。姊的笑颜依旧不改其色,还伸手摸摸我的头。
「虽然这间店是巧你的归宿,但姊姊并不希望你被绑在店里唷?姊姊一个人也能经营下去的,巧你只要选择你认为最好的路就行了。」
姊露出她温和的笑容。
拜托你……别说这种话啊。
姊果然是了不起的人,我的意见不但全盘接受,还引导我往最好的方向走。
其实我们最近发现,姊虽然摆着店铺于不顾,但她的所有行动其实都经过一番考虑,绝不会让店铺陷入真正的险境。她都是将店铺管理到我一个人也能胜任的地步,才会溜到其它地方。这是梅之森她们研究帐本以及进货单而得出的结果,所以绝对错不了的。
当然,她这样的做法势必让我更加辛苦,但高中毕业后随即失去父母的乙女姊,也是这样一个人把我抚养长大的。我这个受保护的人也明白,她这么做其实是为了让我能独立,即使哪天她不在了,我也能独自继承店铺。
这个人真是太了不起了。
再加上文乃一路默默地帮助我,希如今几乎是店铺的核心人物,梅之森总是当我们这群忙人的开心果。大家都是这么棒,这么了不起。
相较之下……我却……
「我在想……要不要到德国进修,学习西点师傅的技艺。」
啪啷!
「咦……?」
交谊厅入口处传来物品破碎声,文乃人就站在那儿。
两个杯子从她手上的托盘滑落,碎片散落到地板各处。
「啊,小文辛苦端来的茶都打翻了,你没事吧;?」
即使乙女姊连忙上前收拾,文乃却彷佛完全没注意到她。
「你刚说的德国……是怎么回事……?」
文乃也知道这跟夏帆的留学地点一样,也难怪她会如此惊讶了。
「文乃……」
她大概会生气吧——我的视线不由得偏到一旁。
但我转过头,并不是是为了逃避。
我深呼吸,在心中寻找适当的话语,打算跟她好好解释清楚。
「嗯——其实我也还没决……」
话才说到一半,我的心突然受到一阵冲击,仿佛连心跳都要停止。
她哭了。
豆大的泪珠,沿着文乃的脸颊落下。
「不行……不行不行!」
她就像个耍赖的孩子般,边摇头边大喊。
「等、等一下啦,我还没说完……」
「没有什么好说的!你……不可以去!不行不行不行!」
看到无可理喻的她,一阵怒火油然而生。
「文乃!我也有自己的考虑……那也是为文乃你们……」
「不必考虑!你就算要讨厌我也行!但是你不能去!不可以¨绝对不可以去那里。求求你,千万别听夏帆的话!!」
呐喊声近乎惨叫。
这下迷途小猫同好会的人以为发生什么事,全都来到我们这儿。
但文乃对这些毫不介意,小小的拳头捶着我胸脯。
「你不可以去!我、我……!!我……我可没允许你去那里。虽然我的意思……你应该听不懂……虽然这是我的错……」
拳头的力道渐趋微弱。
「……我……还是不知道该怎么说,因为我说过……我最讨厌巧了。」
「文乃……你先听我说吧。」
「巧你这个……傻瓜……去死两次。去死两次。……我……」
文乃抬起头,这才注意到所有伙伴,全忧心忡忡地聚集在门口处·
「巧……不可以。我好难过……不知道该怎么办……」
救命。
从文乃的嘴角,彷佛道出这两字,就在这时……
「发生了什么事……?」
夏帆带着一脸担忧,出现在交谊厅的入口处。
「……巧你这种人……干脆到德国去算了!」
当我注意到的那瞬间,文乃喊出这句话,随后冲出交谊厅。
回房间的她,就这么把自己反锁,即使到了晚餐时间也没再出来过。
巧打算到德国留学——
听了这新闻,同好会全员都大感震惊。
毕竟事发突然加上理由不明,也难怪大家会如此惊讶了。
我一个人,悄悄离开了闹哄哄的房间。
「没想到事情竟然会以这种形式顺利进展……」
这结果真是令人笑得止不住。
西点师傅研修这件事充其量,只是她用来撼动都筑巧的一张脾。
但没想到竟然会是张王牌……
要是能这样顺势得到他,我的目的就等于达成了。
接收千世周遭的人际关系——迷途小猫同好会,才是我真正的目的。
这个目标如今渐渐成形,即将落人手中。
「呵呵呵……只差最后一步……我就能得到一切了……」;
恋爱的热情只是暂时的,等热情消退,我再跟她们一一道歉,修复既有关系。
大家恰似一家人,迷途小猫同好会的核心位置,就归我所有了。
「千世大小姐,这下子您的『朋友』就全部归我所有了。」
很好。同样生为大小姐,千世有的我岂能没有。
这种事,我是绝对无法忍受的。
然后,我看不如再顺便把那懂得与人交朋友的男人纳为夫婿。
反正继承财团的终究是自己,没有家累的男人,想想也是个挺不错的选择。
一直到晚餐结束,梅之森她们才总算放我走。
虽然她们要我给个解释,但我进修的目的就只是为了将来的店铺经营学习做蛋糕,根本没什么其它的理由;而这理由也毫无虚假。
虽然希她说愿意指导我,但这次我很明白,问题并不在这里。
但若要我自问去德国究竟是不是正确抉择……其实我也不太清楚。
「我到底在搞什么啊……」
一旦脑袋冷静下来,我才发现自己做了多么残忍的事。
「不过文乃之所以会被我惹哭……都是因为她自己说了那些话啊……」
上次希离家以来,她就没再像这样哭过了。怎么办,我可得好好跟她谈谈才行。
「巧先生!」
「啊……夏帆、小姐……」
一瞬间,我还以为文乃来了。
然而出现在我面前的,却是脸上永远挂着微笑的那个人。
「抱歉……难得一场毕业旅行,竟然变得这么……」
「不会,关于这点我也有责任……不过这次的事,也算是文乃小姐的温柔吧。」
「咦……什、什么意思?」
「她这么做,一定是为了让您下定决心,迈出这第一步。」
「是这样的吗……?」
「是的,芹泽小姐一定能理解,巧先生为大家着想的心。」
事情真的如她所言吗?
的确,文乃说的话总是与心意相违背,但这正是她的善良之处。
容易受创的她,总是透过伪装自己展现坚强的外表。
她只是害怕寂寞又胆怯,才会老是这样子撒谎。
再去跟她谈一次看看吧……我跟夏帆道了谢,打算离开现场,
「巧先生,这个给您。」
但夏帆叫住我,并给了我一把钥匙。
「……那么,天气也凉了,我这就先去沐浴就寝,请您也晚安。」
钥匙上标的,正是夏帆房间的号码。
我跟希两人一起窝在希的房间里。
「……怎么办,巧会离开吗?」
「等等、希你先别急,本小姐嗅到一丝阴谋的气息,这件事绝对有哪里不对劲。」
看着希就像被遗弃的猫咪般垂下头,我伸手安慰她。
「现在要是轻举妄动,文乃跟夏帆一定会提防我们。我们就相信这个下仆吧!」
巧一定会做出正确的决定,一定能改善现况。
虽然她们两人的用情没有本小姐深,但巧是不可能抛下我们三人离开的,我可不记得自己爱上如此软弱的男人。
「相较之下,我反而比较想知道文乃失常的理由……钤木、佐藤!」
「是。」
「关于原因,你们有什么线索吗?」
「……虽然不晓得关键的原因……不过自从来到夏帆大小姐这儿之后,倒是有件事和以往不同。由于那完全没有被滥用的疑虑,所以我们也就没跟您报告……」
「是什么事?」
「迷途小猫同好会成员,全都在监视器以及集音器的监视之下。以护卫的观点来看,夏帆大小姐毕竟是VIP身分,倒也算是合理的措施,但……数量似乎有点过多了。」
监视……?难不成这些监视器,有什么碍着文乃的地方吗?
想到一半,希戳了戳我。
「昨天文乃跟夏帆谈完话后,就一直不对劲。」
「原来如此!钤木、佐藤,你们能调出那档案吗?」
「这有些困难……但我们尽量想办法。」
说完,两人隐没在夜色的另一头。
「接着……虽然想起来很不甘心,不过我们也只好信任情敌,以及巧的决定了。」
「……喵。」
这次本小姐把重头戏交给你表现,你可要好好搞定它啊,芹泽文乃。
我心里一边祈祷,一边紧抱着身旁的希。
半夜,我来到那间房间前。
在单人房前深呼吸后,我轻轻敲了敲门。
「……谁?」
她果然醒着。
「是我,巧。」
「…………」
虽然里头没人回应,倒是传出门锁打开的声音。
也就是说,我可以进去吧?
我伸手打开那扇门——
夏帆在远处房间里,透过萤幕看着两人的举动。
「呵呵,虽然我知道他不是会来夜袭的人,不过看来给他钥匙,只不过是让他有了到别人房间去的想法,似乎是适得其反呢。」
但就算巧来了,想必也只是聊聊就回去了,但只要两人独处,想必能成为大好机会,让巧到德国去的决心将更加坚定。
「要是您肯来,我很乐意再给您一个吻的。」
看着念念有词的夏帆,身后的女仆们全都一脸担心……
「你来做什么?」
站在我面前的文乃哭肿了双眼,身上的穿着跟冲出交谊厅时一模一样。
窗外的月光,照在铺得整整齐齐的棉被上头。
「呃……因为我有许多事,想跟你解释清楚。」
「……不必,不需要。」
文乃没好气地说。
「……为什么?」
「球从以前就握在你手上,这是你的决定不是吗?」
说完,文乃走到窗边。
青白色的月亮在身后照耀,让她的轮廓透出朦胧光芒。
「不管是讨厌……还是喜欢……我都已经说过了,所以我不会再说第二次,要是再说下去……那就不是我了。」
我很快就意会过来,她所指的,是希失踪那天的事。
但,如果那真的是告白,那我岂不是更该……
「我之所以打算去德国……」
「没关系啦,你真的不用解释。」
她回过头对着我,身后的月光,从她长发间穿透出来。
而她的表情,一点也不像是没关系的模样。
「不用跟我商量了,等你决定好再告诉我吧。到时候……」
文乃看起来像是在微笑,又像是快哭出来。
到时候……她打算怎么做呢?看着眼前美丽的她,我不知道该说什么好。
虽然无话可说,但我倒是想起了刚刚打算先告诉她的事。
「钦,昨天洗温泉时,你好像不相信我,还哭出来了对吧?」
「……我才没有哭。」
文乃这下又抬头朝天,逃离我的视线。
我慢慢来到她身旁。
看着她被月光照耀的侧颜,我将那件非说不可的事郑重告诉了她。
「我相信你的。不管什么时候,我都相信文乃。」
那对如炬眼眸,露出一瞬间的惊讶。
「什么嘛,我可没要你相信我……真的没有喔。」
说完,文乃抬起头仰望夜空,不让我看见她的表情。
……像这种时候,我该怎么做才好呢?
皎洁的月亮只是默默地照着我俩。
站在窗边的我们,肩膀几乎要碰在一起。
虽然我们没牵手,但我相信两人的心是系在一起的。
无依无靠的我们,从小如同兄妹般共度的时光,一路延续至今。
但……
从明天起,我们的关系或许将会与今日截然不同。
也许,我跟文乃都已经有了这样的预感。
隔天,太阳升起,抉择的时刻终于到来。
在这最后的早晨里,我揉着惺忪睡眼爬出被窝。
……至于地点,当然是在我自己的房间,只有我一个人。
虽然最后一天没能睡得很饱……算了,这只能说是没办法的事。
我拿着夏帆的房间钥匙前往餐厅。
这把钥匙我直到最后都没用到,这看来也不是我该留的东西。
来到餐厅,我以为我应该是头一个到的,没想到大吾郎跟珠绪学姊已经在那儿了。
看着珠绪学姊帮大吾郎擦汗,他们大概是去晨练了吧。
「早安,都筑。」
一见到我,大吾郎一本正经地跟我打了声招呼。
「啊啊,今天是最后一天了。」
「嗯,这次旅行不但有意思,而且最重要的,还是和珠绪小姐共度了一段美好的时光。」
「呵呵,我也玩得很开心唷,小吾。」
本来就是个大美女的学姊,最近彷佛一天比一天更漂亮了。
「都筑……你要去德国的事,是真的吗?」
「嗯……不,我还没决定。」
看着大吾郎不放心的模样,我对他耸了耸肩。
「我觉得这么做是最好的,但又觉得好像不该这么做,所以现在很犹豫。」
「……原来如此。都筑,既然是你的决定,我都会支持你的。」
彷佛现代武士般的他,说完这句后不再提留学的事。
自己的决定,是吗……想着想着,我大叹了一口气。
我一面重整自己的思考,不让混乱的情绪影响自己,一面等着大家到来。毕竟要是太快做出决定,我搞不好要立刻前往德国也说不定。
依夏帆的行动力,这不是不可能的事。
从她殷切的态度来看,就算不是即刻启程,想必也不会让我等上太久吧。
「好,那么……」
就在我沉思的当下,一名女仆一声不响地端了杯咖啡到我面前。
我也跟她道了声谢。
「谢谢您。」
「不客气……这只是我应尽的职责罢了……那个……」
但不知为何,她忸怩地看着我,彷佛有什么话想说。
「有事吗?」
「那、那个……那个……请您替我向那位红发的小姐道歉……都是我不好……没能好好为她传话……可是……」
这位女仆性格似乎有点胆怯,但接下来,她突然拾起头……
「那、那个,请您千万别讨厌夏帆大小姐!夏帆大小姐她……她……她是个出色的人,凡事总是自己一个人努力,所以……」
我完全听不懂她在说什么,然而这个女仆……
「你在这儿做什么?」
我还没回她话,就从远方传来平静的一声。
那人正是夏帆,她带着纯真的微笑慢慢来到我们这儿。
「……不好意思,巧先生,既然咖啡都端来了,你可以先退下了喔。」
「好、好的!不好意思!」
仓皇失措的她,逃也似地推着推车离开房间。
看着女仆离开后,夏帆若无其事地转过身对着我。
「巧先生,您下定决心了吗?我趁着昨晚为您安排好了留学奖学金事宜呢,只可惜您昨晚没来我房间,否则应该会更好商量的。」
Kaho khẽ mỉm cười, với thái độ thân thiện như thường lệ, lấy ra đủ loại tài liệu từ trong bì thư: đơn xin học bổng của tập đoàn Chikumaen, thông tin về trường ngôn ngữ, thậm chí cả danh sách các loại bánh ngọt có thể học được khi đi du học và các phân tích cửa hàng.
「Mấy thứ này, anh thấy thế nào ạ? Dù bánh ngọt Đức rất được ưa chuộng ở Nhật, nhưng Áo và Paris cũng có nhiều cửa hàng nổi tiếng. Tùy vào khóa học anh chọn, có lẽ cũng có thể đến đó…」
Sự sắp xếp này đối với tôi quả là lý tưởng như một giấc mơ, cứ như thể chỉ cần tôi làm theo, tương lai tôi có thể một mình gánh vác trách nhiệm lớn của Stray Cats.
「Gì cơ, hóa ra hai người đã bắt đầu bàn bạc rồi à.」
Fumino, Nozomi và Chise đến. Nhìn dáng vẻ đó, quả nhiên họ cũng không ngủ ngon chút nào.
Sau đó, chị Otome cũng xuất hiện. Mọi người cùng chào buổi sáng, rồi cũng vây quanh chúng tôi.
Tuy nhiên, dù xúm lại, ai nấy đều không nói gì nhiều. Ngay lúc đó, một tổng thể tràn đầy sức sống xuất hiện.
「Chào buổi sáng! Ồ—— Cuộc họp xét duyệt du học của A Taku đã bắt đầu sớm vậy rồi ư?」
Thấy Naruko xuất hiện hoàn toàn phớt lờ không khí hiện trường, Kaho nở nụ cười.
「Vậy là mọi người đã đông đủ. Takumi-san, trước khi về nhà hôm nay, anh có thể cho tôi một câu trả lời về việc du học không ạ?」
Hiếm hoi lắm Nozomi mới lên tiếng phản đối.
「…Nóng vội quá rồi.」
「Đúng vậy, chuyện du học vớ vẩn này, tiểu thư đây cũng có thể giúp được, nên các người chẳng việc gì phải gấp gáp thế cả! Nói đi, tại sao các người lại đột nhiên quyết định chuyện này chứ!」
Chise đưa ra câu hỏi hợp lý của mình.
「Hehe… Đây là nguyện vọng của Takumi-san. Và nguyện vọng này… chính là vì Chise-san và mọi người.」
「Cái gì!? Tại sao Takumi phải đi du học vì chúng tôi!?」
「Chuyện này… Takumi-san làm vậy là để Chise-ojou-sama, Nozomi-san và Fumino-san không còn cãi nhau nữa. Bởi vì những tranh chấp của mọi người khiến Takumi-san rất đau lòng.」
Với tài ăn nói lưu loát, cùng cử chỉ khoa trương, mọi người đều dần bị Kaho thuyết phục.
「Đâu có chuyện đó! Dù nói là cãi nhau, nhưng chúng tôi đều là những người bạn tốt trong cùng một câu lạc bộ mà.」
「Nguyên nhân nằm ở chỗ này đây, Chise-ojou-sama. Nhìn mọi người ngày càng thân thiết lại vì mình mà tranh chấp, sự đau khổ trong lòng Takumi-san, tôi hiểu rõ hơn ai hết.」
Kaho với khóe mắt rưng rưng nước mắt, nắm lấy tay tôi.
「…Tôi cũng là một trong số những người đã yêu Takumi-san. Nỗi đau mà Takumi-san phải chịu đựng, cũng như những tranh chấp giữa tôi và những người bạn mới của Hội Mayoi Neko, mọi thứ đối với tôi đều khó chịu đến vậy, chính vì thế… tôi mới bàn bạc với Takumi-san.」
Cô tiểu thư tóc đen nói với đám đông đang im lặng.
「Tôi muốn đưa Takumi-san sang Đức, để anh ấy học trường làm bánh ngọt ở đó. Để tránh việc tôi và Takumi-san gây ra hiểu lầm, tôi sẵn lòng tham gia vào hiệp ước mà Chise-ojou-sama đã đề ra. Vì vậy, bao gồm cả tôi, khoảng thời gian này hãy xem như là thời gian để mọi người bình tĩnh lại nhé.」
「Ừm—! Những kế hoạch này, ở Nhật chẳng phải cũng làm được sao!」
Chise dậm chân bất mãn.
「Chise-ojou-sama, cô quên rồi sao chúng ta đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho Takumi-san trong quá khứ? Hơn nữa, Takumi-san cũng hy vọng được học kỹ thuật làm bánh ngọt để giúp ích cho Stray Cats. Anh nói đúng chứ, Takumi-san?」
「…Vâng.」
Tôi gật đầu, mọi chuyện đúng như cô ấy nói.
「…Meo…meo.」
Nozomi với vẻ mặt chưa từng thấy trước đây, tiến đến bên tôi.
「Takumi… chỉ cần em rời đi là được sao? Tất cả là vì em đến nên anh mới định làm vậy ư?」
「…Không phải, Nozomi. Những chuyện này tuy có liên quan, nhưng không phải như thế.」
Tôi nhìn quanh mọi người.
「Tôi à… từ trước đến giờ luôn cảm thấy mình là người vô dụng nhất.」
Chị Otome bên cạnh không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.
「Dù là Fumino, Nozomi hay Chise, các em đều là những người không thể thiếu đối với Stray Cats, tất nhiên, chị Otome cũng vậy. Nhưng gần đây… tôi nhận ra rằng cửa hàng này dù không có tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì. Vì thế tôi nghĩ, thà sang Đức học nâng cao, ít nhất khi về cũng có thể giúp ích cho cửa hàng…」
「Cậu, cậu bị điên rồi sao!? Nói cái gì vậy!?」
Chise mặt tối sầm, Nozomi cũng tức giận đứng bật dậy.
「Takumi, đồ ngốc, không thể có chuyện đó đâu.」
Sự tức giận của cả hai không chỉ hướng vào tôi, mà còn đồng thời hướng vào Fumino.
「Serizawa Fumino, cô làm sao mà im lặng thế! Mau đến giúp khuyên tên ngốc này đi!」
Fumino, hiếm hoi im lặng đến vậy, buồn bã nói:
「…Dù sao tôi có nói gì, mọi người cũng không hiểu, chẳng có gì để nói cả.」
「…Tại sao?」
Nozomi cũng buồn bã nắm lấy tay Fumino.
「Em xin lỗi, nhưng em… em…」
Fumino nhìn tôi một cái, dù chỉ thoáng qua, nhưng ánh mắt ấy như muốn nói rằng cô ấy tin tưởng tôi.
Sau đó, Fumino quay đầu lại, càng thêm tập trung nhìn Kaho.
「Meow… Em không muốn. Em muốn ở bên Takumi… bởi vì, bởi vì… Takumi là… người mà em thích nhất.」
Từng giọt lệ, rơi xuống từ má Nozomi.
Chise cũng gắng sức hét lớn, như thể sợ mình cũng sẽ nức nở theo.
「Tiểu, tiểu thư đây cũng vậy! Đến nước này rồi, làm sao có thể sống mà không có Takumi chứ! Tôi là người thích Takumi nhất, nhất, nhất đấy!」
Tâm tư của cô ấy tuôn trào như vỡ đê.
Sự chân thành cuồn cuộn truyền đến trái tim tôi, khiến tôi vừa cảm động đến muốn khóc, vừa có chút nghẹt thở.
Toàn bộ chuyện này họ đều nhìn thấy, chỉ có điều tôi đã không thể giành được sự tin tưởng của họ.
Điều này cũng phải… Tôi không khỏi cắn chặt môi.
「Mọi người xem, chính là như thế này… Thật là một chuyện khó khăn làm sao! Tâm trạng của tôi cũng giống mọi người… nhưng, Takumi-san rốt cuộc chỉ có một… Nếu anh ấy chọn một người, sẽ bỏ lại những người khác!」
Kaho vừa lau nước mắt, vừa dang rộng hai tay.
「Là phó hội trưởng, tôi phải tìm cách tránh cho Hội Mayoi Neko bị chia rẽ vì chuyện này. Chúng ta còn thời gian, bây giờ chúng ta nên dành thời gian để tự bình tĩnh lại! Đúng không, mọi người?」
Mọi người không ai tin vào kết luận này, nhưng dường như đều bị tình thế đột ngột cuốn vào, ai nấy đều bất động.
Vì không ai biết cách nào là đúng.
Nghe Kaho khẳng định như vậy, mọi người ngoài việc đơn thuần bài xích, không thể tìm ra lý do phản đối nào khác.
Và Kaho dường như không chấp nhận phản ứng đó.
「Otome-san, chị cũng tán thành chứ? Dù sao Takumi-san cũng là vì cửa hàng của chị…」
「Kaho-chan, chị không ý kiến, em cứ tiếp tục đi.」
Chị Otome với giọng điệu bình tĩnh hiếm thấy, vẫy tay trả lời cô ấy.
「Vậy thì… mọi người, tôi xin đề nghị để Takumi-san ra nước ngoài…」
「Bốp!」
Ai đó vỗ mạnh vào bàn vào lúc này.
「…Khoan đã, cô tiểu thư nhà giàu kia, tôi còn chưa nói câu nào đâu đấy?」
Bài diễn thuyết sắp kết thúc, bị một người không ngờ đến ngắt lời.
Naruko Kanae—— cô ấy đang trợn mắt nhìn tôi.
「Nghe những lời cao kiến đầy suy nghĩ cho người khác của cô vừa nãy, tôi thật sự cảm động đến suýt khóc… Nhưng xin cô đợi một chút. Từ nãy đến giờ, chúng tôi chỉ nghe mỗi cô Kaho phát biểu, hoàn toàn không cho người khác cơ hội nói, kết quả là A Taku cũng chưa trả lời câu hỏi hôm qua của tôi.」
Vâng, cô ấy nói đúng. Nhưng… liệu tôi hiện tại có thể cho cô ấy câu trả lời chính xác không?
「Cậu, chẳng lẽ định bỏ rơi những con mèo hoang tụ tập ở nhà mình, để mặc chúng tiếp tục lang thang sao?」
Giọng cô ấy không lớn, nhưng rất rõ ràng.
Câu nói ấy như sấm dậy, vang vọng trong tai tôi.
Ngay lúc đó, hai bóng người bước vào nhà, đó là hai cô hầu gái riêng của Chise, Suzuki và Satou, tay còn cầm thứ gì đó không rõ.
「Takumi-san, cô ấy nói đúng! Ngài tuyệt đối không được nóng vội!」
「Chise-ojou-sama, quả nhiên không sai! Nguyên nhân những tranh chấp giữa Fumino-san và Kaho-ojou-sama đều nằm trong các file ghi hình của gia đình Chikumaen! Fumino-san không hề sai! Còn Kaho-ojou-sama…」
「Im lặng.」
Một tiếng ra lệnh lạnh lùng, đặc trưng của người quen ra lệnh cho người khác.
「Là một người hầu gái, lại dám ngắt lời chủ nhân khi đang nói, thật không biết chừng mực.」
Hai cô hầu gái như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ.
「Kaho!? Cô dám nói Suzuki và Satou của nhà chúng tôi như vậy…!」
Mặc dù Chise vô cùng tức giận, Kaho lại chẳng hề bận tâm.
「Hehe, xin lỗi Chise-ojou-sama. Để thuyết phục Takumi-san, tôi quả thực đã dùng không ít thủ đoạn, nhưng tất cả đều là thật, Takumi-san anh ấy thật sự rất muốn đi Đức.」
Anh nói đúng chứ?—— Kaho quay đầu nhìn tôi.
Tôi hiện tại vẫn còn do dự không thôi. Hơn nữa… lý do tôi cân nhắc việc đi Đức không giống như Kaho đã nói.
Hai cô hầu gái vừa nãy đến, rốt cuộc là muốn nói với tôi chuyện gì…?
「Quá trình đã không còn quan trọng, kết quả mới là điều cốt yếu…」
Lúc này, Fumino, người nãy giờ vẫn im lặng, đi đến giữa tôi và Kaho.
「Chị, chị làm sao vậy ạ?」
「Ra vậy… Hóa ra là vậy.」
Cô ấy nhìn vào mắt Kaho, ánh mắt giờ đây lấp lánh sự thấu hiểu.
「Hóa ra Kaho-san… chị cũng giống em, không thể trực tiếp nói ra lòng mình, nên mới thế này… luôn mượn lời người khác để bày tỏ.」
「Chị, chị đang nói cái gì vậy ạ…?」
Lần đầu tiên Kaho sợ sệt lùi lại.
「Từ trước đến giờ em luôn cảm thấy rất lạ, cảm thấy chị là người quá tốt bụng, xem ra chị cũng chỉ đang tự mình gượng ép bản thân mà thôi. Bản thân em cũng luôn thích mạnh miệng, nên em hiểu cảm giác của chị. Nhưng dù tính cách em là như vậy, mọi người ở đây vẫn chấp nhận em, nên em mới đứng được ở đây lúc này. Em bây giờ vẫn chưa thay đổi, dù muốn nói thật, nhưng lại không nói nên lời.」
Fumino lần lượt nhìn những người xung quanh.
「Dù em là một kẻ nói dối, mọi người vẫn chấp nhận em. Nhưng Kaho-san, chị lại chưa chấp nhận ai cả, chỉ nghĩ đến việc một mình thao túng mọi người. Dù thủ đoạn của chị rất cao siêu… nhưng Kaho-san, đây thật sự là điều chị muốn sao?」
「Tôi, tôi không phải là kẻ nói dối giống chị đâu.」
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Kaho nghẹn lời. Fumino ngẩng đầu, đối mặt trực diện với cô ấy.
「Đúng là, em là một kẻ nói dối… nên em mới càng hiểu, chị cũng giống em.」
Hai người mắt chạm mắt.
「Nhưng, em khác với Kaho chị… em tin tưởng Takumi, và cũng tin tưởng những người bạn của Hội Mayoi Neko. Sau này chúng ta chắc chắn sẽ tiếp tục cãi nhau, có lẽ sẽ khóc, có lẽ sẽ giận dữ, nhưng điều đó không có nghĩa là tình bạn của chúng ta tan vỡ.」
「Đây chỉ là ngụy biện của chị mà thôi. Vì mọi người đều muốn cùng một thứ, nên ngoài việc tranh giành lẫn nhau, không còn cách nào khác.」
Nghe cuộc đối thoại của hai người họ, tôi cảm thấy suy nghĩ trong lòng mình cuối cùng cũng dần trở nên rõ ràng.
…Không đúng.
Người sai không phải Fumino, cũng không phải Kaho.
Là tôi. Đúng như Naruko nói, tất cả là do tôi.
Cuối cùng tôi đã biết lý do mình do dự đến vậy.
Hơn nữa, nếu cứ tiếp tục thế này, đến lúc đó thật sự sẽ làm tổn thương người khác.
Tôi tuyệt đối không muốn thấy kết quả như vậy.
「…Khoan đã, hai người làm ơn nghe tôi nói đã.」
Tôi hít một hơi thật sâu.
「Thật ra tôi không có ý định chạy trốn. Về việc tại sao tôi đột nhiên muốn đi Đức, tại sao muốn học nghề bánh ngọt, bản thân tôi cũng không biết lý do. Nhưng bây giờ… nhờ có mọi người, tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi.」
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào tôi.
Đúng vậy, nhờ có Fumino và các cô gái khác đã trút bầu tâm sự, tôi mới cuối cùng hiểu ra.
Thấy mối tình của Daigorou và chị Tamao, một cảm xúc kỳ lạ nảy nở và hình thành trong lòng tôi.
Mãi đến khi Kaho phá vỡ mọi bức tường, tôi mới thật sự hiểu rõ tâm ý của mình.
「Kể từ khi Nozomi xuất hiện, Stray Cats đã thay đổi; kể từ khi Chise thành lập Hội Mayoi Neko, chúng ta đã trở thành những người bạn tốt; và kể từ khi Kaho xuất hiện, tình cảm của mọi người lại càng thêm gắn bó.」
Nozomi với vệt nước mắt trên mặt, hướng ánh mắt về phía tôi.
Chise trợn mắt nhìn tôi, vẻ mặt thề sống thề chết sẽ không bao giờ khóc.
Còn Kaho thì không hiểu sao lại quay ánh mắt sang hướng khác, không muốn chạm mặt tôi.
「Chị Otome đã nuôi dạy tôi trưởng thành… Fumino là thanh mai trúc mã duy nhất của tôi, vừa là chị, cũng vừa là em.」
Lý do đơn giản đến vậy, mà tôi lại không nhận ra.
「Mọi người đã nghĩ cho tôi nhiều như vậy, mà tôi lại chẳng có gì để báo đáp, vậy nên…」
Nếu có thể đến Đức, trở thành thợ làm bánh, có lẽ sẽ có thể tiến gần hơn với mọi người.
「…Khi nghe có người hỏi tôi có muốn đi Đức không, kế hoạch mơ hồ trong quá khứ mới thật sự trở nên rõ ràng. Tôi cứ nghĩ… mình có lẽ sẽ có cơ hội rời xa mọi người, tự mình học được một kỹ năng: Tôi cứ nghĩ mình làm vậy là để giúp ích cho cửa hàng, nhưng xem ra… tôi hình như đã lầm rồi.」
Tôi nhìn đi nhìn lại năm cô gái mà tôi trân trọng nhất đang đứng bên cạnh mình, họ cũng cùng nhìn tôi.
Họ trông đều rất xinh đẹp, như năm đóa hoa với những nét cá tính độc đáo.
「Tôi chỉ muốn trở thành một người đàn ông… xứng đáng với Fumino, Nozomi, Chise, cũng như Kaho, chị Otome…」
Tự mình nói ra, thật là ngượng ngùng.
Nhưng… tôi không còn cách nào khác.
Tôi nhận ra mình chính là thích mọi người nhiều đến vậy.
Họ là những cô gái xuất sắc đến mức khiến người ta không thể không yêu thích.
Tuy nhiên… dù chúng tôi đều có tình cảm tốt đẹp, nhưng cho đến vừa nãy, trong lòng tôi chưa từng có ý niệm "thích".
Đây không phải nói dối, vì tôi thật sự thiếu tự tin vào bản thân.
Dù mọi người có khéo léo thể hiện tình cảm với tôi đến mấy, tôi cũng luôn không thể tin vào thiện ý của họ. Bởi vì tôi hoàn toàn không nghĩ ra mình có ưu điểm gì đáng để người khác yêu thích.
Vì những lý do này, tôi mới suýt đồng ý đi Đức: bởi vì đối với tôi, đó có vẻ là cách tốt nhất để bản thân trở nên khác biệt.
Tôi coi con đường này là một lối tắt, nghĩ lại thật là ngượng ngùng.
「Naruko, câu hỏi hôm qua của cậu, bây giờ tôi có thể trả lời rồi.」
「Hả?」
Nghe tôi nhắc đến, Naruko lộ vẻ kinh ngạc.
Naruko đã từng hỏi tôi "cậu sẽ chọn ai?", và câu trả lời của tôi——
「Câu trả lời là: tôi không chọn ai cả. Rốt cuộc, tôi cũng chỉ có thể làm thế này thôi, đúng không?」
Nói xong, tâm trạng cũng nhẹ nhõm đến không ngờ.
「A, A Taku… đối mặt với tình huống này, cậu trả lời thế thật sự được sao? Không phải! Câu trả lời này dù cực kỳ phù hợp với phong cách của A Taku, nhưng làm gì có ai do dự đến mức như cậu chứ!」
Naruko vừa nói, vừa nở nụ cười.
「Fumino, Chise, Nozomi, Kaho-san, xin lỗi, bây giờ tôi vẫn chưa thể hẹn hò với bất kỳ ai trong các em.」
Tôi lần lượt nhìn từng người.
Tôi không có ý định lợi dụng cơ hội này để thoái thác, nếu họ vì thế mà ghét tôi, thì cũng chỉ có thể chấp nhận.
Nhưng… tôi không thể tiếp tục giữ im lặng như vậy nữa.
「Tôi thích tất cả mọi người.」
Câu nói này như đến từ tận sâu thẳm trái tim.
Từ trước đến nay tôi vẫn luôn muốn nói điều này với họ.
「Vậy nên… đợi đến khi tôi trở thành một người đàn ông xứng đáng với các em, khi đó xin hãy chấp nhận lời tỏ tình của tôi. Dù sẽ tốn chút thời gian… nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng đạt được!」
Vừa nói xong, Nozomi lặng lẽ đưa tay lên cánh tay tôi.
「…Meo.」
Bàn tay cẩn thận, cử động rất nhẹ nhàng.
「Meo. Vậy, anh sẽ không đi đâu nữa sao?」
Cô ấy dùng móng tay khẽ níu lấy tôi.
「…Chỉ cần Takumi ở lại, mọi thứ khác đều không quan trọng. Tất cả.」
「…Ừ. Được, tôi sẽ không đi đâu cả.」
Tôi quay sang đối mặt với Kaho.
「Kaho-san, tôi nghĩ tôi vẫn không nên đi Đức thì hơn, xem ra tôi không thật sự muốn làm thợ bánh, chỉ muốn có một chút kiêu hãnh mà thôi.」
「…Không sao đâu, tôi sẽ không ép buộc anh nữa đâu.」
Nói xong, cô ấy lại trở về nụ cười hồn nhiên thường ngày.
「Cô, cô bớt tự cao đi! Cái gì mà chọn chúng tôi? Tiểu, tiểu thư đây Umenomori Chise sẽ không đợi cậu đâu! Cậu, cậu không biết mỗi ngày có hàng trăm người đến cầu hôn tiểu thư đây sao! Dù là tổng thống hay con trai của ông trùm. Có rất nhiều người muốn theo đuổi tôi đấy!」
Nói đoạn, Chise kiêu hãnh ưỡn ngực.
「Không, nhưng mà… cậu không đi Đức nữa… điều này, điều này thì đáng khen một phen đấy… Huống hồ nói cho cùng, cậu thân là hạ bộc… đâu có quyền tự tiện rời đi…」
Cô ấy lật ngửa lòng bàn tay, đưa ra trước mặt tôi.
Tôi lặng lẽ đặt tay mình lên đó, không biết đây là lần thứ bao nhiêu chúng tôi bắt tay nhau như thế này rồi.
「Xin lỗi, đã để em lo lắng.」
「Ư, …Hừ, ưm… Ti, tiểu thư đây không có, không có lo lắng cho cậu…」
Chise cuối cùng cũng không kìm được nước mắt, bị Nozomi bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy.
「Tuyệt… tuyệt quá rồi… Hừm ưm. Này, cô xem, tiểu thư đây nói quả nhiên không sai mà.」
「…Meo, Chise giỏi thật. Tuyệt quá rồi.」
Và Fumino, đang im lặng bên cạnh hai người họ, đôi mắt chăm chú nhìn tôi.
「…Đồ ngốc, làm gì có ai đến cả tâm ý của mình cũng không rõ, thật là ngốc hết sức.」
Fumino có vẻ giận dữ nói.
「Với lại cậu nghĩ thế này là đã đưa ra câu trả lời sao? Đây chẳng qua chỉ là để lại vấn đề đó thôi mà. Cậu đúng là đồ vô dụng.」
Cô ấy vẫn trêu chọc tôi như mọi khi. Nhưng Fumino à, khóe mắt cậu đang cười kìa.
「Ấy chà, thôi kệ đi, dù sao chúng ta cũng quen nhau hơn mười năm rồi, chuyện tiếp theo cậu cứ bao dung một chút đi.」
Lời vừa dứt, trán tôi bị cô ấy gõ một cái.
「Cậu nói cái gì thế? Đây chỉ là nghiệt duyên từ thuở bé của chúng ta thôi, tôi không có ý định đợi cậu đâu nhé.」
…Tôi có thể hiểu câu nói này là cô ấy sẽ mãi mãi đợi tôi không?
Thật tình… cứ tưởng cô ấy cuối cùng cũng thật thà hơn một chút, ai ngờ vẫn như cũ.
「Ừm— tốt lắm, tốt lắm. Nhờ đợt lộn xộn du học lần này, vấn đề mấy tháng gần đây cuối cùng cũng có một bước đột phá lớn! Dù kết quả còn phải đợi sau này, nhưng cậu có thể bày tỏ lòng mình, như vậy chẳng phải rất tốt sao?」
Naruko vỗ vào vai Fumino.
「Hả? Gì, gì mà bày tỏ lòng mình chứ?」
「Gì cơ? Đến nước này rồi cậu còn giả ngốc cái gì?」
Vẻ mặt tươi tắn, lại nói ra một câu nói kinh thiên động địa.
「Tiểu Fumino chẳng phải đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng tìm cơ hội nhảy lên giường A Taku sao?」
「Nói đùa gì thế!」
Keng một tiếng, có người bị đánh, nhưng tại sao người đó lại là tôi chứ?
Thôi bỏ đi… Tôi bây giờ đúng là có lý do để bị đánh.
Bị cô ấy gõ một cái, vật gì đó trong túi tôi rơi xuống đất, phát ra tiếng động nhẹ.
「Hả? Cái gì thế?」
Chị Tamao-senpai, người thở phào nhẹ nhõm khi thấy mọi chuyện kết thúc, vừa nhặt thứ đó lên, sắc mặt lại thay đổi.
「D-Dozuki, đây là…?」
Trong tay chị ấy… là chìa khóa phòng của Kaho.
「Hả? Ờ, đây là phòng của Kaho… Hả? A! C-Đây là hiểu lầm! Chuyện không phải thế!」
Lời vừa nói đến nửa chừng, tôi đã giật mình nhận ra sát khí từ bên cạnh.
Bên cạnh ngoài Fumino, Chise, Nozomi, ngay cả Naruko cũng không biết tại sao lại cùng vây lại.
「Khoan, khoan đã, các em nghe tôi giải thích, lý do rất đơn giản…」
Daigorou lúc này, đặt tay lên vai tôi.
「…Bỏ cuộc đi, Dozuki.」
Ê ê ê!? Tôi, chúng ta vừa nãy chẳng phải mới kết thúc tốt đẹp sao?
Cứ để chuyến du lịch tốt nghiệp này kết thúc trong hòa bình như vậy chẳng phải tốt hơn sao!?
「「「「Đi chết hai lần đi!!」」」」
Bốn cô gái đồng thanh nhất tề tấn công, đánh tôi bay lên trần nhà.
Trong khi mọi người đang chìm trong sự náo loạn như thường lệ, chỉ có Kaho một mình lặng lẽ rời đi.
「…Dù thời gian có hơi sớm, tôi nghĩ tôi vẫn nên xuất phát trước thì hơn. Các vị đừng có chậm trễ với khách nhé.」
Dặn dò xong đám hầu gái và quản gia xếp hàng bên cạnh, cô ấy lặng lẽ quay người chuẩn bị rời phòng. Chuyện đi Đức du học, cô ấy quyết định khởi hành sớm hơn một ngày.
「…Rốt cuộc, mình vẫn không thể kết bạn được.」
Kể từ khi trúng đòn khiêu khích của Serizawa Fumino, tình hình đã dần trở nên khác biệt.
Trong lòng Kaho không cảm thấy không cam tâm, chỉ có chút nghi vấn: lẽ nào mình thật sự không xứng đáng làm nhân vật chính trong Hội Mayoi Neko sao? Nếu thật sự là vậy… xem ra mình rốt cuộc vẫn khác với Chise, chỉ có thể giao thiệp với người khác dựa trên tiền bạc và địa vị thôi sao.
Đến lúc này, Kaho mới nhận ra mình đã ghen tị với cô ấy đến mức nào—— thậm chí còn ghen tị đến mức phải chuyển trường.
「Rốt cuộc thì, có điều gì đó không đúng ở đây?」
Cô ấy lẩm bẩm một mình, nhưng đã quá muộn. Vì các hầu gái nhà Umenomori đã điều tra, những lời thật lòng Kaho và Serizawa vô tình tiết lộ khi trò chuyện riêng tư chắc hẳn cũng đã bị họ nghe thấy. Lúc đó, cô ấy quả thực đã lợi dụng tính cách của Serizawa, nếu chuyện này bị truyền ra, họ nhất định sẽ nghĩ Kaho có ý định phá hoại Hội Mayoi Neko.
「Cũng được, dù sao ngoại trừ Chise-ojou-sama, sau này mình chắc cũng sẽ không gặp lại những người khác nữa.」
Khi cô ấy đang lẩm bẩm một mình, thì bị một bóng người chắn đường.
「Chủ nhân, cà vạt của ngài bị lệch rồi.」
「Kikuchi…-san?」
Không ngờ người xuất hiện từ sau cây cột lại là Kikuchi Ieyasu.
「Vâng, Kaho-san, tôi là hạ bộc của ngài, Kikuchi Ieyasu, người có chút tri thức và tràn đầy sự otaku. Ngài định đi đâu ạ? Xin hãy cho phép tôi đi cùng ngài, Takumi và những người khác chắc là sẽ đến ngay thôi.」
「…Kế hoạch của tôi có chút thay đổi, phải khởi hành sớm hơn mới được. Chuyện này xin nhờ anh thay tôi chuyển lời đến Takumi-san và mọi người.」
「Chuyện này… thứ lỗi cho tôi không thể làm theo, Kaho-san, ngài vẫn nên tự mình chào tạm biệt thì hơn đó ạ.」
Kikuchi Ieyasu hiếm hoi lắm mới nghiêm túc như vậy.
「Xin ngài cứ yên tâm, không sao đâu, ngài có thể ở lại với chúng tôi.」
Ieyasu không giải thích gì cả, chỉ nói với cô ấy câu này. Nhìn hành động của anh ta, dường như không có ý định để Kaho rời đi.
「…Không lẽ, ngay từ đầu anh đã biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này, nên mới ở đây chờ sao?」
「Ừm— thành thật mà nói, đúng vậy. Dù sao tôi quá hiểu tính cách của Takumi rồi mà.」
「Hehe… Xem ra lần này tôi cũng đã làm trò cười rồi. Chuyện Kikuchi-sensei hiểu rõ, mà tôi lại không hiểu.」
Kính của Ieyasu lóe sáng.
「Cái gọi là otaku, nhiều người không giỏi giao tiếp với xã hội, nên tôi ngược lại đã quen rồi. Có rất nhiều người giống như Kaho-san đây che giấu lòng mình, đây chính là cái gọi là otaku ẩn tính.」
「Tôi không phải là otaku gì cả.」
「Không không không, vì vật quý giá nhất đã bị Takumi và Hội Mayoi Neko đánh cắp, ngài đã là một otaku đúng nghĩa rồi.」
「…A? Anh nói gì cơ?」
「Là trái tim của ngài!」
Vẻ mặt "tôi thật ngầu" của Ieyasu khiến Kaho ngây người.
「Kikuchi-sensei, anh trước đây đã từng giúp một cô bé đúng không?」
「Hả? Đ-Đúng vậy.」
「Rất cảm động đúng không? Đó là màn kịch tôi và mẹ của đứa bé đó sắp xếp đấy.」
Giờ thì anh phải ghét tôi rồi chứ—— Kaho nở nụ cười hồn nhiên thường ngày.
Nhưng xem ra… cô ấy vẫn chưa hiểu những người bạn của Hội Mayoi Neko này, rốt cuộc là vô tư đến mức nào.
「Gì cơ!? …Sự thật này thật khiến thuộc tính M trong lòng tôi rạo rực không thôi. Nhưng… lá thư này cũng là do ngài sắp xếp sao?
Tôi nghĩ chắc chắn không phải đâu nhỉ?」
Ieyasu lấy ra một lá thư từ trong túi, cẩn thận xem nội dung. Trên đó vẽ hình Ieyasu nguệch ngoạc, và hình một nhân vật anime nào đó, bên cạnh còn viết một câu "Cảm ơn", quả nhiên là nội dung mà Kaho không biết.
「Vừa nãy Kaho-san ngài cũng đã nói rồi mà? Quá trình không quan trọng, kết quả mới là điều cốt yếu. Nếu đã vậy, ngài lại cần gì bận tâm đến quá trình này chứ? Dù lý do gặp gỡ là gì đi nữa, ngài đã là bạn của chúng tôi rồi mà.」
「…Mấy người thật sự là… một lũ ngốc mà. Các người coi sự tính toán của tôi là cái gì chứ?」
Cô ấy không thể ngờ rằng mình lại có ngày bị Ieyasu dạy dỗ.
Càng không ngờ hơn, mình lại được cảm động đến mức này.
「Tính toán gì thì mặc kệ đi. Nếu lòng người có thể tính toán, thì bạn bè của tôi làm gì có thể ít đến vậy? Chỉ nhìn vào điểm số, tôi thậm chí có thể đậu Đại học Tokyo, nhưng lại chẳng có mấy người bạn.」
「Ôi trời.」
Mặc dù đang ở điểm yếu kém nhất, nhưng điều khiến Kaho kinh ngạc là mình lại có thể tự nhiên nở nụ cười.
「Hơn nữa… theo tôi thấy, Kaho-san ngài một chút cũng không cô đơn đâu.」
Nói xong, Ieyasu đưa tay chỉ ra phía sau Kaho.
Đang ẩn mình trong bóng tối với vẻ mặt lo lắng, là đám hầu gái nhà Chikumaen.
Và những quản gia khác cùng nhiều vệ sĩ, cũng đều bảo vệ Kaho.
Cô hầu gái từng truyền lời cho Fumino cũng ở trong số đó. Cô ấy, người trước đó không biết có chuyện gì muốn nói với Takumi, giờ đang khóc thút thít ở đó.
「Anh hiểu lầm rồi, những người đó chỉ là do tôi thuê, không phải bạn bè hay đồng bọn gì cả.」
「…Đúng vậy, dù họ là những người được thuê bằng tiền, nhưng bây giờ không phải thời đại phong kiến rồi, nếu họ ghét ngài, họ hoàn toàn có thể từ chức ngay lập tức. Tôi nghĩ họ yêu mến ngài nên mới sẵn lòng ở lại. Vì vậy… Kaho-san, ngài cứ yên tâm đi ạ.」
Nhờ Ieyasu nhắc nhở, Kaho mới phát hiện mình chưa bao giờ gọi tên các cô hầu gái. Những gì cô ấy nhớ được, chỉ là tên của hầu gái trưởng và quản gia tổng.
So với Chise luôn gọi tên từng hầu gái: Fumino khi nhờ hầu gái làm gì cũng không quên hỏi tên họ.
「Mọi người thật sự là… luôn khiến người ta kinh ngạc.」
——Nghe những lời này, nghĩ lại dường như cũng có phần đúng.
——Cũng như tôi là nhân vật chính của cuộc đời mình, Fumino, Chise, các cô hầu gái, cũng đều là nhân vật chính của cuộc đời họ. Những trở ngại và thất bại, có lẽ đều là những yếu tố phát triển cần thiết trong cuộc đời mỗi người. Hóa ra chú chim xanh hạnh phúc, luôn ở bên cạnh mình.
「Hehe, cảm ơn anh, Kikuchi-sensei, tôi cảm thấy mình đột nhiên nhận được thật nhiều điều quý giá.」
「Hê hê, hạ bộc này của tôi cũng khá hữu ích đúng không ạ? Ngài có thể mang tôi đi Đức cùng cũng được đó, nhưng tôi không muốn học làm bánh ngọt, tôi muốn làm một nhà sưu tầm đồ anime Đức.」
「Hì, tôi không cần hạ bộc như anh.」
Kaho mỉm cười dịu dàng, vẻ đẹp khiến Ieyasu mê mẩn.
「Hơn nữa… Kikuchi-sensei, anh là bạn của tôi mà, đúng không?」
Ý nghĩa sâu xa của câu nói này, Ieyasu không cảm nhận được.
Nhưng anh ta vẫn thấy vui một cách khó hiểu, không ngừng gật đầu liên tục.
「A—— Tìm thấy rồi! Kaho, cậu chạy đi đâu thế hả!」
Tiếng Chise vang vọng khắp hành lang, và kèm theo nhiều tiếng bước chân đang đến gần.
「Xin lỗi, Chise-ojou-sama, vì tôi còn phải chuẩn bị vài thứ để đến Đức.」
「Ấy chà, mọi người đều đang đợi cậu để nói lời cảm ơn đấy.」
Kaho duyên dáng cúi chào.
「Thật sự rất xin lỗi, Chise-ojou-sama.」
「Này—— mọi người, Kaho ở đây này!」
Thế là, những người khác lần lượt chạy đến. Bước chân không chút do dự nghe như thể sự tin tưởng tuyệt đối vào bạn bè.
「Mình thật sự là… Đúng rồi. Này… cô nói cô tên Tabata, đúng không?」
Kaho hỏi cô hầu gái đang ẩn mình trong bóng tối mà khóc.
「Vâng, vâng ạ!」
Cô hầu gái Tabata kinh ngạc đến mức như thể tim sắp ngừng đập… Sau đó lại nở rộ nụ cười rạng rỡ.
Bởi vì, đây là lần đầu tiên Kaho gọi tên cô ấy.
「Cô có thể giúp tôi thông báo cho hãng hàng không không? Cứ nói với họ là tôi muốn hủy chuyến bay hôm nay.」
「Vâng, vâng ạ! Tuyệt quá! Tuyệt quá rồi, Kaho-ojou-sama!」
Nói xong, cô ấy lại vui mừng đến bật khóc rồi chạy ra ngoài.
Cô hầu gái Tabata vừa rời đi, liền đến lượt nhóm Hội Mayoi Neko.
Dù có nhiều tranh cãi, nhiều chuyện buồn, họ vẫn đến.
Việc làm thế nào để có được Takumi, giờ đã không còn quan trọng nữa. Mọi người đều là nhân vật chính của Hội Mayoi Neko, cũng đều là bạn của Kaho—— giống như mọi người coi Kaho là bạn vậy.
Dù nhận ra mình dường như đã thật sự yêu Takumi, nhưng Kaho vẫn muốn để cuộc chiến thật sự dành cho sau này. Lần đầu tiên kết bạn với nhóm người có thể cãi cọ với mình, giờ cô ấy chỉ muốn trân trọng quãng thời gian ít ỏi còn lại, và cùng họ trải qua.
Otome, người đến đầu tiên, mỉm cười với Kaho.
「Cuối cùng em cũng tìm thấy bảo vật của mình rồi, Takumi nhà chúng ta rất đáng tin cậy, em nói đúng không?」
Kaho cũng đáp lại bằng nụ cười hoàn hảo nhất, như thể lần đầu tiên trong đời cô ấy thật sự mỉm cười.