「温泉与选择」
夏帆为我们准备的,是间内含大阳台与浴室的豪华房间。
住宿采男女分房的大通铺。关于这点,大家本来还半玩笑地说,不如让大吾郎跟珠绪学姊同房算了,但被个性保守的大吾郎坚决推辞。而珠绪学姊虽然表情看起来好似有点舍不得,不过这整件事想来还颇让人不爽的,我们决定当作没这回事。
最后,大家待在交谊厅里玩牌,天南地北地闲聊到深夜,直到梅之森开始昏昏沉沉地打起盹,男女才各自回到自己房间。
到了隔天早上——
大家揉着惺忪睡眼,一道来到餐厅。
「呼啊啊啊……」
隔壁的家康打了个大大的呵欠。
嗯,大家毕竟那么晚才睡,他会这样也是正常的。
就连我自己也从刚才就呵欠不断,其它人看来也跟我差不多。
像现在我的斜前方,文乃也正憋着她那大呵欠……
「……你看什么看啦。」
呜……我才刚对上眼就被瞪了。
也不知文乃这家伙到底怎么了,从昨天晚上开始就这么不高兴。
一开始我还以为是因为比赛输给夏帆,但看来似乎不是那个原因。
不知道是不是错觉,我总觉得她好像躲着我,但却又不像是在生闷气……真要说的话,感觉更像是在思考什么事情。
真是搞不懂她。如果真有什么介意的事,跟我商量一下不就好了吗?
不过……算了,我偶尔也会想要自己一个人静下来思考,她的心情我也不是不了解。
「各位,昨晚跟大家聊得真开心呢。」
就在这当中,唯有夏帆依旧优雅地进餐,笑脸里看不出丝毫的疲惫,真不知该佩服她还是怎样……
「……咦?乙女姊呢?」
「还在睡觉。」希回答。
我想也是,毕竟她昨天那么晚才回来。
「真不愧是师父,竟然就连我们享乐时也不忘助人,看来我还是远远不及她。」
大吾郎一脸钦佩地频频点头。
「我相信小吾你一定能很快追上她的。」
虽然珠绪学姊的鼓励听起来毫无根据,对大吾郎倒是效果卓越。两人马上手握着手,「加油吧!」「加油唷!」一起激动了起来。
受乙女姊的行为影响,一对以助人为习惯的夫妻彷佛即将诞生。
「话说回来,我们今天要做什么?」
「哼……这还用问吗!」
家康一问完,豪迈嚼着早餐的超粗香肠的梅之森站了起来,伸手指向窗外。
「说到轻井泽的冬天,自然就想到那个!」
而另一头,积雪覆盖的山坡在太阳照耀下。呈现出一片神秘的景象。
「那座山在天亮前已经铺上人工雪。接下来,各位应该可以滑在松软的新雪上。」夏帆随后跟着说。
「滑?难不成……」
「没错,来到这儿当然就是要滑雪罗!当然,要玩雪地滑板也行。」
果然……
「可、可是我们什么滑雪装备也没有啊。」
「那件事毋需担心……来人。」
夏帆一声指示,女仆们马上带了滑雪板以及服装过来。
「如各位所见,我们已经替大家准备好装备了。」
喔,这样啊……她们的准备竟然如此周到……
「啊,本小姐自己有带,所以我那份就免了。钤木、佐藤!」
「是,千世大小姐。」
仿佛从最初就在一旁待命的两名专属女仆,拿出一套大概是特别为梅之森订做的专用滑雪用具。呃……我记得她们俩刚刚的确不在吧?
「既然都这么决定了,还不快把早餐吃完,到滑雪场去!」
但梅之森完全没理会我的疑问,快速将她的早餐吞进胃里。
唔——其实我本来想去逛逛每一家轻井泽的蛋糕店,汇集关于蛋糕的点子,研发新商品的说……
算了,反正那些事只要一天就能搞定。正当我改变主意时……
「啊啊啊啊啊!」
突然不知从哪儿传出惨叫般的呼声。一看,穿着睡衣的乙女姊夹着她那只用来当枕头的玩偶,一副就快哭出来的模样。
「大家竟然瞒着姊姊吃早餐~~!」
「呃,没有啦,乙女姊,我们并没有瞒着你的意思……」
「呜呜呜~~大家都排挤我,打算偷偷跑去玩;!」
「不是啦,那真的是因为我们看姊你太累,没叫醒你而已……钦,你们大家也来帮忙解释——」
(扑揪!)
姊,拜托你别在大家面前把我抱得这样紧……我已经是高中生了耶?
「好,既然早餐都吃了,我们到滑雪场去吧。」
「喔~~那我就来溜雪地滑板吧。」
「那我选择滑雪好了。」
「喂喂喂!?快来人救救我啊——」
没办法。看来大家都知道,乙女姊根本只是想跟我撒娇。
但只穿一件睡衣就跑来抱住人,这就拜托饶了我吧。
再加上她那乳沟,实在把我闷得快窒息了。好、好难过。
「……那,我也要走了。」
平时照例来说绝对会开口吐槽的文乃,也不当一回事地从我身旁走过。
看这样子,她果然是有什么心事……
「嗯?怎么啦?」
姊似乎也注意到我的模样有异,和我一起看着文乃离去的背影。
随后,她似乎想通了什么,先是对着我呵呵笑,接下来又眨了个眼。
「哼哼~~原来如此原来如此。好吧,小希,今天我就跟你一起滑罗!」
「喵。」
说完,姊跟希一起快速吃起早餐。
……这是怎样啊?虽然我不知道乙女姊在想什么,不过既然她会采取这样的行动,代表心里一定有什么盘算吧。
满脑子都是无解的问题,接下来我可得好好思考才行了。
眼前的景象,宛若一片白银世界。
据夏帆所言,这片辽阔滑雪场所在的整座山头都是竹马园家的私有地。也就是说,这座滑雪场今天可说是归我们迷途小猫同好会专用。
来到这里的每一天,都让人深刻体会到庶民与有钱人之间的落差。另外坦白讲,我现在实在没什么心情滑雪或溜雪地滑板。
理由非常简单……
「唔哇、哇哇!唔喔啊啊啊!?」
刚踏上没多久就失控的滑雪板,带着我一路向下加速。
不过在旁人眼里,我看起来或许就像是帅气地乘风而下的滑雪高手……
「会挂会挂会挂!再这样下去我会死的啦啊啊啊啊!」
对不起,刚刚那个完全是错觉。
「咿啊!?」
隆起的地面害我失去平衡跌倒,这下我总算是停下来了。
「噗……呵呵……咪呀哈哈哈哈!」
身旁传来相当令人不愉快的笑声,转过头一看,原来是梅之森。
「巧,你……你这……噗噗、咪呵呵呵呵呵呵!」
「你也笑太大了吧!」
对,看到有人一头栽进雪堆里,当然会觉得想笑了。
可是被耻笑的人,可是很受伤的耶!
「嗯。真不愧是巧,把常见的搞笑戏码演得这么好。」
「啰唆,别以为妳自己溜得好就……」
梅之森跟夏帆从小就有滑雪经验,所以当然溜得很好。而跟我住在同一屋檐下的那两个超人,也活像是要参加冬季奥运似的,展现她们不同凡响的技巧。
但最让人难以接受的是……
「哈哈哈,巧同学,你的模样可真逗趣啊。」
就是家康这家伙。看他自由自在地控制着滑雪板从远方溜下,没多久就来到我身边,并漂亮地转了个圈瞬间煞住,溅了我一身雪。
「哎呀呀,没想到连最基本的全制动都溜不好,你接下来可没戏唱罗·」
「你这家伙……」
从小就不时跟家人一起去滑雪的家康,技巧甚至不输梅之森与夏帆。我再说一次,这我实在无法接受。
「既然没滑过雪,你一开始明讲不就好了吗?本小姐会从头到尾好好带着你溜的。」
连解说都没有,就迳自把我带到滑雪场的可是你耶,梅之森。
「……巧,还好吗?」
「哦哦,我没事。」
我拉着希的手,好不容易从雪堆里爬出来。现在状况十分危急,因为在场人员不会滑雪的除了我以外,只剩下另一个人。
「呀啊啊啊!快来人拦住我啊啊啊!」
而另一个人嘴里不知喊些什么,一面往我这里滑过来。
「喂!?文乃你快停下!别冲过来!」
「我、我就是控制不住啦啊啊啊啊啊!」
随着猛力一撞,彷佛冲着我来的文乃,随后跟我黏在一块儿,沿着坡面滚下去。
「呜哦哦……喂、文乃……?」
我想站起来,上半身却动弹不得。
但我才刚勉强抬起头,鼻子却碰到不知什么东西。
在那瞬间还反应不过来的我,随后立刻理解,脑袋也彷佛随之沸腾。
因为现在的我仰面朝上,文乃则跨在我身上。
「哎唷唷……巧你这笨蛋……咦?」
看来文乃也发现自己的姿势,马上就羞得满脸通红。
「笨蛋!变态!」
「撞、撞上来的可是文乃你耶!?我差点就被你撞死了!」
「那就去死!去死两次!」
我摆着唯一能动的头部,闪过文乃全力的每一拳。
总觉得我最近好像时常处于被骑乘的位置。
……不对啦!
「这是意外,意外!你先冷静下来让我们好好商量!」
「少罗唆!」
「好~~到此为止。」
文乃高高举起手,像是要补上最后一击,不过被乙女姊握住。
「呼……谢、谢谢你了,姊。」
我跟她道谢后站起身。至于文乃满怀杀意的眼神,我则当作没看到。
「你也是新手?是的话就说一声嘛,真是有够不老实的。」
梅之森无奈地说。
「少罗唆!要我接受你指导,我还宁愿摔上一百次!」
面颊通红的文乃,一脸难堪地为自己辩解。我跟她一样,都是这辈子头一次滑雪。
我们俩住孤儿院时就别提了,就连我离开孤儿院后也一样没这类体验机会。只不过没想到大家都在快乐地滑雪,而我们却只能像只举步蹒跚的初生之犊,在一旁看着他们。
不过虽说如此,这样其实也满有意思的。反正跌倒了也没多痛,反而有种新鲜咸,这算是初体验的人才能享受到的乐趣之一吧。
只要顺势跌倒,其实倒也不太痛。嗯……这跟人生似乎有些共通之处。
「对了,话说大吾郎呢?感觉他应该也是跟滑雪或是滑板无缘的人。」
「您说幸谷先生吗?他刚跟珠绪小姐一起往瀑布方向去了。」
「瀑布……?」
「他好像说是深深厌受到自己欠缺磨练,所以到那儿去修行。」
嗯……来雪山爱怎么玩是个人的事,既然这是他本人意愿那也就算了。
「倒是巧先生,您要是不介意的话,就由我来一对一敦您滑雪吧。」
「咦……」
「「慢、慢着!」」
文乃跟梅之森同时表达异议。
「夏、夏帆你干嘛自作主张啦!」
「就是啊!而且什么叫做一对一!」
「哎呀,难不成大家都忘了昨天网球比赛的奖励吗?」
这下两人同时语塞。
「我记得当时曾说,胜者可以任意要求巧先生做一件事吧?」
这么说来的确是有这么一项,无视我意愿的奖励。
「那我们走吧,巧先生。」
「咦?呃,不,这……」
就这样,我被夏帆拖也似地带走了。
「巧你这傻瓜……」
束手无策地看着巧被带走,千世满面失望地低语着。
「要追上去吗?」
「小希,既然我们输了,就必须照规矩抽身才行唷。」
千世没开口,乙女倒是摇了摇手指替她回答。
「很遗憾,一切就如都筑乙女所言,打赌就是得付出赌注才是正道。可是……!咪呀啊啊啊!我实在是不放心啊啊啊啊啊!」
看着烦闷挣扎的千世,希伸手摸摸她的头,一旁的文乃则一个人若有所思。
「小文,你怎么啦~~?」
「……不,没什么。」
经乙女一问,文乃差点就要开口把那些事告诉大家。
——因为夏帆想送手工巧克力给巧,所以自己帮了她的忙。
——但做出来的巧克力,实际上并没有送到巧的手里。
这两件事实,足以让人对竹马园夏帆这号人物抱持不信任感。
为什么她没把巧克力送给巧呢?是因为从法国运来的比那个来得更好吗?
若真是这样,那一开始就这么做不就好了吗?何况如今回想起来,她当初为什么要拜托自己做手工巧克力呢?依她的身分应该有其它方法可选才对……
「我看,夏帆该不会真的也喜欢巧吧……」
千世「嗯——」地长哼了一声并说道。
「是吗?」
希好奇地歪头以对。
「你们想想嘛,夏季庆典那时……他、他们不是接吻过吗?」
千世的话,让文乃想起巧说过的那件事。
毕业典礼的那天,夏帆似乎跟巧告白了。照着夏帆所言交出第二颗纽扣的巧固然令人火大,但夏帆在那当下似乎也要巧「别回答她」。
为什么?
因为她知道自己要去外国留学了吗?
还是她早就知道,巧不会接受自己的好感?
不管哪个才是答案,夏帆的行动依旧带有诸多令人难以释怀的疑点。
这件事该怎么跟千世他们开口呢——正当文乃伤着脑筋时……
「唉——没办法,今天就把巧让给夏帆吧,反正她下礼拜就要去德国了。芹泽,我们走吧。」
「咦……?去、去哪?」
「去哪?你到底有没有在听人家说话啊?」
千世无奈地摇摇头。
「本小姐刚说,芹泽文乃你这滑雪新手,就由我们来为你特训!」
「你们哪时说过这件事了!?何况我、我才不需要什么特训呢!」
「驳回驳回,初学者上滑雪场是最危险的。」
「文乃……不用客气。」
「我没有在跟你们客气啦!」
「来~~这位客人请跟我来☆」
结果不知不觉间,文乃被希跟乙女从两侧牢牢架着走。
「不——要——啦——!」
之后多亏三人的斯巴达教育,文乃的技巧也有了长足进步,这就不在话下。
被夏帆半拖着走的我来到的地方,是个人烟稀少的滑雪坡。
这里虽然窄了一点,不过坡面远比刚刚平缓得多,所以应该不会再像刚刚那样爆冲了吧。话说回来,竹马园的私人滑雪场究竟有多大啊?
就我以前听说的,梅之森财团规模似乎比她们家来得大。尽管如此,梅之森她总是给人—种跟「大小姐」沾不上边的感觉。
总之不管怎样,这次的旅行让让我再次了解到,竹马园家也是不遑多让的有钱人家。
而那竹马园家的千金如今竟然就在这里,而且她还对我……
「巧先生,您怎么了吗?」
「呃不,没事……」
这还真是有些令人难以置信。
「来,巧先生,您就先从Bogen开始吧。」
「薄、薄根?」
「也就是滑雪的基本,让滑雪板成八字形慢慢滑。」
「我照她所言弯起脚,死命维持平衡,慢慢沿着平缓的坡道往下溜。
「巧先生,您溜得真好。」
「真、真的吗?可是我觉得自己根本没滑到耶。」
该怎么说呢,那与其说是滑雪,更像是被重力加速度牵着走。
然后,这该怎么停下来才好啊?
「巧先生,您越溜越往右偏了。」
「咦咦!?唔哇!」
「要是太使劲,只会失去平衡的!您应该藉由体重来移动,把重量施于与转弯方向相反的那只脚上!」
「就、就算您这么说,可是做起来很难耶……!?」
……就像这样,我接受夏帆大约两个小时的特训。最后我明白了两件事:首先,我没有滑雪的天分:再来是夏帆她的教学出乎意料地斯巴达。多亏她的严格,让我这毫无天分的人最后终于学会平安从雪坡上往下溜。
「真是进步神速。」
后来我也实在累了,决定休息一下。
我跟着夏帆一起进到滑雪场一旁的树林中,里头有片铲去积雪的地面,上头摆了仿佛早就准备好的桌椅;而一旁备茶的女仆也是一副恭候多时的模样。
「大小姐,茶具已经准备好了。」
「辛苦了,请你到一旁回避一下吧。」
女仆默默鞠个躬,接着彷佛融入背景般消失了。不管是她,还是梅之森家的钤木与佐藤那对拍档,最近的女仆全都具备隐密行动的技能吗?
「巧先生,您要加糖吗?」
「啊,呃……一点点好了。」
以微笑回应我的夏帆,拿起糖罐舀了一匙砂糖倒进我杯里,优雅地轻轻搅拌。
她的举手投足,总是美得像幅画一样啊。
真不愧是道地道地的名家千金。
她和我这种人,简直就像是住在不同世界。
但这样的她,为什么会……
「我从以前就很向往,能和自己喜欢的男性一同共度闲暇时光。」
「咦?呃,这……」
出人意表的一句话,害得我只能语无伦次,不知该如何回答她。
而夏帆见到我这样,略带悲伤地阖上眼。
「对不起……看样子我总是给巧先生您添麻烦呢。」
「不,这个……」
这下真是为难。我本来就不善于跟女生打交道,在夏帆面前自然格外紧张,加上又经历了那次告白……
「看样子,我真的给您添麻烦了?」
「不、不是不是!我只是有点紧张而已。」
「紧张吗……?」
听了我的话,夏帆先是愣了一下,随后轻声笑了起来。
「呃……夏帆小姐?」
「抱歉。我只是觉得,巧先生真是太可爱了。」
可、可爱……
「不过,看来我的告白的确是对的。」
说到这里,夏帆顿了一下,端起红茶啜饮一口。
「因为多亏了告白,巧先生您才开始注意到我。」
说完,夏帆又轻轻笑了起来。的确,自从毕业典礼那天起,我现在只要一遇到她,脑袋不但会自动将告白一事清晰回放,还多管闲事地将夏季庆典的吻一齐从记忆深处挖出来,实在是太折腾人了。
「这样一来,我终于能跟文乃小姐她们站在同二丛场上了。」
「咦……什么意思?」
「巧先生,您问这句是认真的吗?」
夏帆露出惊愕的表情。
「咦?我刚说了什么奇怪的话吗?」
「我喜欢巧先生。」
「呃……我、我……」
看着那笔直、毫无顾忌的视线,让我说不话来。
过去不曾听过的话语,让我的心激动得如同急响的警钟。
就、就算你这么说……我也……
我连开口的时间都没有,夏帆紧接着又露出她的微笑。
「这么做虽然对大家不太好意思,但我是不会放掉这好机会的哟。」
「咦……?」
说完,她坐到我身边。
厚重滑雪装也包不住的体温,毫无顾忌地贴上我的身体。
「呃、那个,夏帆小姐……?」
「请您直接称我夏帆吧。」
身体靠在我身上的夏帆,仿佛有所冀求的眼神也迎面而来。
「夏、夏帆小姐!这……怎么说呢,这样应该不太好吧::大吾郎他以前也说过,七年男女不同席!!」
那淡淡的味道,是她的香水吗?
一闻到那味道,总觉得彷佛脑子从里到外渐渐地被麻醉。
而她的脸颊之所以浮现一抹红晕,是因为天气冷吗?还是因为……
「巧先生……」
夏帆闭起眼睛,轻轻嘟起嘴唇。
「呜呜……」
我的视线被钉死在那淡粉红色的嘴唇上,那对唇办我之前也曾经接触过。
由于事发突然,如今我已经印象模糊。
而现在,我又有机会体验当初那种咸觉了,而且这次是不疾不徐地……
……不对不对不对!
这种送上门的好康,我真的应该顺应局势亲下去吗?
——没关系没关系,反正又没其它人看到。
不是这个问题好吗!说到底,我究竟是怎么看待夏帆的?这方面的心意非常重要吧?
——有没有心不重要了,你就先好好品尝那柔润的双唇吧!
啊啊啊啊!我的欲望快点平息下来啊!
尽管这不太灵光的脑袋比平常运转得更起劲,试着摸索出最佳方案,最后却不断演变为理性与欲望的天人交战。我究竟是想怎样啊?
文乃是我最珍惜的青梅竹马,希是与我同住一屋檐下的重要家人,梅之森则像个最宝贝的妹妹。
大家都对我抱持好感,而我也对她们抱持对等的好感。
但……唯独夏帆对我的好咸,总觉得似乎跟其它人有些不一样。
究竟是哪里不一样呢?而我究竟又打算怎么做呢?
(摇头摇头摇头)可是,可是,可是……!
——而且既然她本人都愿意了,有什么不好呢?快点,直接亲下去吧。
说、说得也是,毕竟夏帆自己都如此期望了……
仿佛按捺不住的夏帆,就在这时将我僵硬的身躯搂过去。
「夏、夏帆小姐……」
我也就这样慢慢被夏帆的唇吸过去……
「……咦?」
「巧、巧先生,怎么了吗?」
「呃,我刚刚好像看到那边那堆雪在动……」
「那个……应该是您看错了吧?」
「该不会是冬眠的熊之类的吧?」
「怎么可能呢。」就在夏帆对我的话一笑置之的同时——
「天津饭——!」
「呜啊啊啊!」
「呀啊!」
隆起的雪堆里突然冒出东西,发出不明吼叫并冲了出来。
由于事发突然,害我不由得边护着夏帆边发出惨叫。
「喔——我还以为自己这下稳死了!」
在竹马园家女仆的准备下,鸣子叶绘正风卷残云(真的如同字面所言)地吃着饭,一面豪迈地大笑。结果,我刚刚跟夏帆两人遇见的根本就是她,而不是什么冬眠的熊。
「真是的,你说晚点会来跟我们会合,结果一直都没来,就连电话也打不通。我很担心你耶?」
「呼呼呼,少了我,让你这么寂寞吗?我的小猫咪。」
「说什么傻话!」
文乃跟鸣子厌情还是一样这么好。
「所以,你为什么会窝在那种地方啊?先说好,我可不接受冬眠这答案喔?因为照现在这时节,你那说是永眠还比较贴切。」
「阿巧你的玩笑还真毒呀,我本来也没打算在那种地方睡觉的。」
接着,鸣子开始说起沿路的种种经过。
其实鸣子本来也是要和我们一起出发的,只不过因为出发当天刚好得打工,她只好等事后再来别墅跟我们会合。
但一等到打工结束后准备出发,她不知脑子里是怎么想的,竟然选择以搭便车作为移动手段。
听到这里,其实我就已经有股强烈冲动想吐嘈,不过还是努力将它无视掉了。
于是鸣子就沿路搭着货车小客车之类的,总算来到轻井泽。
但就在此时出现一项问题:她竟然不知道别墅的位置。
加上她没地图也没指南针,手机又忘了充电。
还好透过询问当地人,鸣子马上问出别墅的所在位置,于是她随便往别墅方向走,随便进到领地内。但就在她继续朝着建筑物方向而去时,却遇上一场突然的降雪,害她进退两难,
「哎——我那时还梦到天津饭在我面前死去呢。如果死的是饮茶,至少还没那么吃惊的说。」
「你这个人究竟是多随兴啊……」
听完鸣子的话,我终于忍不住吐嘈了一句。
「哎呀,我想说最后总是有办法的嘛。」
「哪有这么简单啊。」
文乃也语带无奈地叹口气。
「不过,这真是太庆幸了。要是我们没到那儿,鸣子小姐不知会变得怎样呢……」
「关于这女人你就不必担心了,要是没遇见你们,我看她到时候大概就直接睡到春天来吧。」
「什么嘛,小小干你怎么这么冷漠!」
「不要叫本小姐小小千啦!多了一个小字听起来格外惹人厌!」
唉……不管怎样,这下总算是全员到齐了。
「哈啾!」
说着说着,鸣子打了个特大号喷嚏。
「呜呜——看来一直被闷在雪堆里,身体还真是着凉了。」
浑身颤抖的她伸手擦了擦自己的上臂,一副很冷的样子。
「那么,您要不要现在就去泡个温泉,暖和一下身子呢?来人。」
夏帆拍了拍手,随后一群女仆带着豪华的盥洗用具出现了。
「温泉吗?听起来还不错呢,我也陪你一起去好了。」
「喔,珠绪学姊愿意和我裸裎相见吗?那好啊。」
「既然这样,不如大家一起洗好了。」乙女姊提议。
「可是,那温泉能容纳得下这么多人吗?」
文乃的疑问的确合理。毕竟这里可不像温泉旅馆,所有女生一起洗应该会太挤吧。
「请各位放心,那儿就算全班一起洗也没问题的。」
但笑咪咪的夏帆,告诉我们这个惊人事实。
「……巧你们也要一起吗?」
「希!?你、你在说什么啊!」
「呵呵,这里是私人温泉,要一起洗也没问题的。不过这露天温泉其实有好几处,我们替男士们准备了另外一处。每座浴池都各有其趣,请大家好好享受吧。」
这别墅的规模还真是彻底超乎想象啊。总之不能一起洗还真可惜……不对,我在胡思乱想些什么。
「那夏帆你呢?」
边微笑边照顾鸣子的珠绪学姊,对着夏帆问道。
「咦,我吗?我就不必了,因为我休浴总是花很长时间……」
「你在客气些什么呀?本小姐平常洗澡也跟你一样,不过温泉就是要大家一起泡才有意思嘛。在草津的温泉别墅时,本小姐也是跟钤木还有佐藤一起洗得天翻地覆的。」
「既然千世大小姐您这么说……」
犹豫片刻后,夏帆难得露出不太咸兴趣的表情并答应下来。也许她不曾像这样,跟一大群人一起洗澡吧。这点也展现出她那富家千金与凡人不同的生活方式。
「好,大家准备好,到浴池集合—!」
温泉浴场。在过去,这个地方对我都筑巧而言,应该算是无缘的场所。
我并不是讨厌温泉,只是因为周遭一直都没有温泉,而且泡温泉是要花钱的。
要说我泡过的温泉,就只有不知谁送给姊的泡澡剂「日本名汤系列」,以及公共澡堂那种抽取地下水煮沸过的温泉等等。
反正对我来说,真正的温泉——而且还是露天浴池,可是我第一次体验。
「这、这就是温泉吗……」
也因此,我的情绪比平常还要更加激动。毕竟这石造浴池以及桧木桶,就跟电视上见到的那温泉一模一样……不对,甚至比那更高级。
「家、家康!」
「干嘛,巧宝贝?」
「这露天温泉超棒的!」
家康刚刚好像用什么奇怪绰号称呼我,我决定先当作没听到。
「你干嘛兴奋成这样啊?」
「呃,因为我第一次看到这么大的露天浴池嘛。」
「你的心情我了解,澡堂,可说是日本人的心。」
坐在浴池里的大吾郎边冥想边说道。
「没错没错,这么大的浴池真好啊,脚想伸多直就能伸多直,跟在家里完全不同。」
真想不到,世上竟有这种无上的幸福。
这跟公共澡堂比起来舒适度又高了一个层次,实在别有一番滋味。
「是嘛是嘛,原来温泉宝贝你这么喜欢这地方。」
别再叫什么宝贝了好吗!
「既然这样,我们当然要体验一下露天温泉真正的醍醐味了。」
「露天温泉真正的醍醐味?」
家康咧嘴一笑,拿起手里的毛巾裹住头。
……他把结打在鼻子下方,是有什么特殊含意码?
「这是怎样?」
「这正是最正统的偷窥装扮!」
「偷、偷窥!?」
家康语出惊人。
「等等,你不是对三次元没兴趣吗?」
「的确没兴趣!但既然来到露天浴池,我们可不能违背偷窥这种老传统!所以我们走吧!巧。」
「为何我也要去!?而且我们去了绝对会被干掉吧!特别是文乃那几人超危险的!」
「怎么?巧,难道你不想看看,隔栏另一头那片未知领域吗?」
「这、这个……」
若要说真心话,其实我的确是对那又薄又脆弱的隔栏另一头在意不已。
「放心啦。依她们的角色,就算被偷窥了大概也只会说『呀——阿巧你好色!不理你了
啦!』这样,勉勉强强原谅你。」
「这哪个时代的漫画情节啊……」
「总而言之,你身上流着所谓后宫主角,也就是勇者的血液!大概吧!所以来吧,快戴上你神圣的头盔以及传说之盾!」
被家康硬塞一条毛巾与木盆的我,如今就像是出征的勇者。
前进的路上,想必有诸多难关等着我们,但我们不能就此放弃。
在打倒魔王取回世界和平之前,我们的奋战将会永远持续下去!
「……我很配合你,不过我们这样真的好吗?」
「没问题没问题,我们就一口气看个够吧。」
「哪可能没问题……」
抬起头一看,身上裹着浴巾的魔王就站在面前。
「文、文乃!?不,你听我说,事情不是这样的!」
「不然是怎样!你这变态,去死两次啦啊啊啊啊啊!」
随着咆哮一起飞来的木桶,把我跟家康给击沉。
如此这般,在魔王文乃强大的魔力前,勇者们灰飞湮灭。
「真是的!我们这里根本听得一清二楚!」
喘着粗气的文乃说完,又再次泡回浴池里。
「而且那群家伙是白痴吗?是想死吗?」
但她的余怒似乎未消,脚在浴池里不断踢着。
「可是我不介意巧来我们这里耶~~」
「乙女店长!」
「……喵,我也不介意。」
「希!?」
「如果小吾要来的话……啊嗯!?」
「妳、妳们大家全傻了吗……」
「哎呀,妳就让他们看一两眼裸体嘛,这样—来,巧他们好不好就能从草食系男子蜕变为大人喔。」
「叶、叶叶、叶绘!」
对于自己在不知不觉当中成为少数派,文乃似乎颇为诧异。
——为什么大家有办法这么泰然处之呢?
——我来到这露天温泉后,就对那薄薄一片,彷佛随时会坏的隔栏感到很不放心。而现在,巧竟然就在隔栏另一头。
——光想到他在隔壁,就不禁让人有点难为情……
——这么说来,刚刚只顾着跟他吵,所以一时没注意,但他那时好像是全裸的!?
——呜啊啊啊,我到底在乱想些什么呀!
「Ô kìa? Fumino-san, cô nghĩ gì mà cứ một mình tủm tỉm cười thế?」
「Tôi, tôi có nghĩ gì đâu!」
「Thôi nào, nhận đi mà. Cô thấy cậu bạn thanh mai trúc mã của mình mới gặp lại sau một thời gian ngắn mà nay đã vạm vỡ thế này, nên nảy sinh thú tính phải không?」
「Thú, thú tính… cô đừng có nói bậy nha!」
Dù Fumino có gầm gừ, Kanae vẫn chỉ cười lớn, chẳng bận tâm chút nào.
「Fumino cô cũng thật quá ngây thơ. Tch~ Chise-chan, em cũng nói cô ấy một tiếng đi chứ.」
「…………」
「…Ủa?」
Từ bồn tắm, Chise ló đầu ra lẩm bẩm một mình, dù Kanae gọi cũng không phản ứng.
「Này— Chise-chan—?」
「Mọi người… thật đáng ghét, ngực ai… cũng to cả… ngay cả Nozomi-san cũng… thật không cam tâm…」
「Cái gì?」
Kanae ngớ người ra cũng là điều dễ hiểu. Cô bé tóc vàng xinh đẹp trông như học sinh tiểu học kia, nhìn những bộ ngực lớn nhỏ đang nổi lềnh bềnh trong bồn tắm, dường như còn sốc hơn cả con trai.
「Ưm… ưm ưm… không được nản chí! Nhất định sẽ có ngày, ngực của tiểu thư đây cũng sẽ nảy nở rung rinh… ta sẽ chinh phục đỉnh Everest… phải vượt qua Otome-san!」
Cô bé coi bộ ngực đầy đặn, hoàn mỹ của Otome-san là kẻ thù, vừa lườm đối phương vừa khổ sở lẩm bẩm.
「Haizz…」
Bên cạnh, Kaho cố tình tránh xa đám đông ồn ào, lặng lẽ thở dài một mình.
Tình cảnh gò bó này khiến cô khó lòng hòa nhập với không khí chung của mọi người.
Bình thường, cô chỉ cần giao việc tắm rửa cho các nữ hầu chuyên trách là đã có thể giữ cho mình sạch sẽ. Không những thế, mọi thứ từ massage, thoa sữa dưỡng thể, đến cả việc muốn tắm thuốc hay xông hơi đá tùy theo tâm trạng ngày hôm đó, cô cũng chỉ cần nói một tiếng với nữ hầu là xong. Nghe nhạc thư giãn và lặng lẽ ngâm mình trong bồn tắm là thói quen hàng ngày của cô.
Giờ nghĩ lại, cô chỉ tự tắm trong chuyến đi tốt nghiệp của trường. Nhưng dù là tự tắm, các học sinh khác cũng thường kiêng dè cô, tránh giờ tắm với cô, và Kaho cũng coi đó là chuyện hiển nhiên.
Thế nhưng giờ đây, cô lại không biết cách nào để tham gia vào cuộc trò chuyện.
「Kaho-san? Cô sao vậy?」
「Hả… không, không có gì ạ.」
Hoàng hồn lại, Kaho mỉm cười đáp lại vẻ lo lắng của Tamao.
Việc cùng mọi người tắm rửa thế này là lần đầu tiên trong đời cô.
Điều đó cũng khiến cô nhận ra, mình là một người yếu ớt và thiếu phòng bị đến mức nào.
「Mưhuhu… Ưm!」
「Ui da!?」
Đột nhiên, có người từ phía sau bóp lấy ngực cô, khiến cô không khỏi kêu thét.
「O, Otome-san, cô làm gì vậy!?」
「Ủa? Con gái cùng tắm với nhau, đây chẳng phải là lễ nghi cơ bản sao?」
— Lễ nghi? Sờ ngực người ta?
— Chuyện này mình thật sự không thể hiểu nổi, làm cái hành động này có ý nghĩa thực tế gì chứ?
「Ưm; ngực của Kaho-chan cũng không nhỏ tí nào.」
Otome-san cử động ngón tay, như thể đang hồi tưởng lại cảm giác vừa chạm.
「Hừm hừm… Thật là đáng tò mò.」
Ngay sau Otome-san, Kanae Naruko cũng tiến đến gần Kaho với những ngón tay như muốn nhón lấy.
「Ngực của Kaho-san, thoải mái không?」
「Ưm, sờ vào vừa mềm mại, lại vừa có độ đàn hồi…」
Nozomi vừa nghe Otome-san nói cảm tưởng vừa gật đầu đồng tình, sau đó quay sang Kaho.
「…Em cũng muốn sờ.」
「Ế ế!? Khoan đã, ừm, mọi người, xin hãy bình tĩnh đã…」
Mặc dù Kaho ra sức khuyên ngăn, nhưng Nozomi và Kanae với ánh mắt khác lạ vẫn tiếp tục áp sát, còn Fumino với vẻ bất lực và Tamao với nụ cười thân thiện bên cạnh dường như cũng không có ý định ngăn cản họ.
「A! Tự nhiên tôi thấy hơi chóng mặt, chắc tôi ra ngoài trước đây.」
「Đừng hòng thoát!」
Kanae lao tới, từ phía sau khóa chặt hai tay Kaho, còn Nozomi nhanh chóng vòng ra phía trước, từ từ xoa nắn bộ ngực của Kaho.
「Á á!?」
「Nozomi-sensei, cô thấy sao!」
「…Meow.」
「Ồ ồ! Nozomi-sensei có vẻ rất hài lòng!」
「Á á á á á á!?」
Và thế là, tiếng thét của tiểu thư duy nhất nhà Chikumaen, Kaho, vang vọng khắp vùng tuyết phủ mênh mông của biệt thự.
Sau đó là một khoảnh khắc tĩnh lặng.
「…Thật đáng sợ.」
Giờ đây, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Kaho đang đỏ mặt che ngực, toàn thân ngâm dưới nước đến cằm.
「Thì ra cô cũng có thể hét lớn tiếng như vậy.」
Tamao che miệng cười khúc khích, nói thay cho cảm nghĩ của mọi người.
「C, cái đó… vừa rồi thật là thất lễ…」
「Có sao đâu, đó đâu phải lỗi của Kaho-san! Lỗi là ở cái đám người chơi đùa với ngực người khác này! Từ giờ cấm sờ ngực! Đặc biệt là ngực to! Ngực nhỏ cũng có nhân quyền của ngực chứ!」
「Kaho-san, cũng từ cỡ D trở lên.」
「Cái gì—! Tấn công! Tấn công! Tấn công! Dù sao xung quanh gần như toàn là kẻ địch mà!」
Nghe kết quả đo của Nozomi, Chise vừa hét lên trong uất ức vừa té nước vào những người khác. Hai cô hầu gái từ phía sau vội vàng chạy đến ôm chặt lấy "bạo chúa" này, ân cần an ủi cô bé.
「Thôi thôi, tiểu thư đừng lo, ngực của tiểu thư nhất định sẽ nhanh chóng lớn lên thôi mà… Chắc vậy.」
Suzuki và Satō trước mắt, da cũng đã ửng hồng, có vẻ cũng rất thích suối nước nóng này, nhưng mọi người đều không biết họ đã lẻn vào đây từ lúc nào.
「Ngoài ra, Suzuki là cỡ C, Satō là cỡ B, đây là kích thước trung bình của người Nhật, nhưng các thành viên của Stray Cats Club, trung bình đều từ D trở lên đấy. Tiểu thư, từ ngày mai, xin hãy uống sữa của Nông trại Suzune mỗi ngày nhé!」
Nhìn cô hầu gái ra sức làm động tác cổ vũ, Chise lần này giận dữ bùng nổ.
「Tiểu thư đây sẽ sửa luật cấm tất cả các cỡ ngực ngoài A! Đảng phái nào không chịu ký bản tuyên bố, tiểu thư đây sẽ không quyên góp quỹ chính trị cho hắn. Ta nói thật đó á á á!」
Chise đang la lối om sòm, những thành viên khác thì cười vang. Giữa đám người này, Kaho lại cảm thấy sự nhục nhã đầu tiên trong đời.
「…Mình vừa rồi… lại hét to đến thế…」
Người duy nhất nhìn thấu cơn bão lòng của cô lại là Fumino Serizawa, người luôn đề phòng cô.
Sau đó, tình hình lại tiếp tục thay đổi.
Cuối cùng, tôi đã ngâm mình trong bồn tắm lâu hơn dự kiến ban đầu.
Do sự phấn khích của lần đầu tiên tắm suối nước nóng lộ thiên, cộng thêm việc mải mê lắng nghe những tiếng kêu đáng yêu vọng từ bên cạnh, sau khi tắm xong, cơ thể ấm lên nhưng đầu óc cũng hơi choáng váng. Chúng tôi tắm xong, thay những bộ yukata đã được biệt thự chuẩn bị sẵn, và tập trung với những người khác bên ngoài phòng thay đồ.
「Đ, đây là…?」
Vừa bước vào phòng trò chơi, không hiểu sao Kaho lại thốt lên kinh ngạc.
Trước mắt là ba bàn bóng bàn, chiếm khá nhiều không gian trong phòng.
「Cái này tôi đã gọi người chuyển từ biệt thự của chúng ta qua.」
「Là tiểu thư Chise…?」
「Nhắc đến tắm suối nước nóng, đương nhiên là phải kết hợp đánh bóng bàn rồi!」
Chise Umenomori ưỡn ngực, cười tủm tỉm vẻ đắc ý.
「Quả không hổ danh Chise-chan, đúng là dân trong nghề!」
Kanae bên cạnh lập tức chọn một cây vợt cốt lưỡi.
「Hừm hừm hừm… Cái gọi là trạch nam thì bóng bàn nhất định mạnh, là hóa thân của định luật này, ta sẽ cho các ngươi thấy thực lực của ta!」
Ieyasu thì thổi phồng lên những lời khoác lác không đâu vào đâu.
「Đến đây nào, Kaho-san! Mặc dù tôi đã thua cô sít sao trong tennis, nhưng lần này với bóng bàn thì sẽ không dễ dàng thế đâu!」
「Hả, là sít sao sao?」
「6-1, tỉ số áp đảo.」
Tôi vừa hỏi Nozomi bên cạnh, cô bé lập tức đưa ra câu trả lời.
「Cái người kia, anh ồn ào quá đấy!」
Có vẻ như anh ta thực sự rất không cam tâm vì thua.
「Nhưng mà, tôi chưa từng chơi bóng bàn…」
「Ủa? Thật hả? Vậy cô tìm người nào đó dạy cô đi.」
Có vẻ như trong đầu Chise Umenomori không có khái niệm "tự mình hướng dẫn".
「Xin hỏi… Takumi-san, nếu tiện, phiền anh dạy tôi cách chơi bóng bàn được không?」
「Ưm, nếu cô không ngại, đương nhiên tôi…」
「Khoan đã, tôi sẽ dạy cô.」
Không ngờ Fumino lại tự mình xung phong vào lúc này.
Fumino mà tôi biết không phải là người sẽ chủ động hướng dẫn người khác như vậy.
「Cái này… Fumino-san, nhưng tôi đã nhờ Takumi-san rồi…」
「So với việc để người như Takumi dạy cô, cách dạy của tôi tốt hơn anh ta nhiều.」
「N, nhưng mà…」
Kaho liếc nhìn về phía tôi.
「Hay là để Fumino dạy cô đi.」
Thấy Fumino hiếm khi có ý muốn hòa hợp với Kaho, tôi nghĩ mình không nên xen vào giữa họ.
「…Vâng.」
Sau một hồi chần chừ, Kaho gật đầu với nụ cười thường ngày, và cùng Fumino đi đến bàn bóng bàn ngoài cùng.
Còn ở bàn bên cạnh, Tamao-senpai đã bắt đầu đấu với Daigorō.
「Takumi, chúng ta chơi chung đi.」
Nozomi đưa vợt và bóng bàn ra trước mặt tôi.
「Ừm, cũng được…」
「Chuyện này tôi không chấp nhận! Đối thủ của Takumi phải là tiểu thư đây!」
「A~~ Chị cũng muốn chơi chung với Takumi~~」
Trong khi Chise Umenomori và Nozomi đang tranh chấp gay gắt, Otome-nee-san bên cạnh cũng đầy hăng hái tham gia vào cuộc chiến.
Tôi, người bị bỏ quên, đành đứng đợi một bên, chờ ba người họ phân định thắng thua…
Và một sự kiện nhỏ quan trọng diễn ra trong lúc chờ đợi, mà tôi lại hoàn toàn không hề hay biết.
「Á à, tà yukata bị lộ rồi, ngại quá. Anh có thấy không?」 Trong khi Daigorō và Tamao đang vui vẻ chơi bóng bàn một cách bình thường, tràn ngập những lời ngọt ngào, thì hai ánh mắt cực kỳ nghiêm túc lại giao nhau ở bàn bên cạnh.
「Hự!」
Cú đánh cầu mạnh mẽ của Fumino, đẹp mắt đánh trúng phía bên phải bàn đối phương.
「Fumino-san, cô thật sự rất giỏi.」
Kaho, không thể chống đỡ, chỉ lặng lẽ nhìn quả bóng bay đi, vỗ tay tán thưởng Fumino.
「Đâu có, khả năng học hỏi của Kaho-san mới thật sự đáng nể.」
So với nụ cười trong sáng không thay đổi của Kaho, Fumino lại không cười chút nào.
Từ những lời hướng dẫn vô cùng tỉ mỉ trước đó, cộng với những lời khuyên chính xác, và sau nhiều lần luyện tập, cho đến trận đấu tập này, một áp lực khó tả đang không ngừng được tạo ra.
(Chuyện gì thế này, cô ấy không chỉ muốn ngăn cản mình và Takumi-san ở riêng sao?)
Nhưng chắc cô ấy chỉ đang chơi đùa thôi… Kaho lại giao một lần nữa, nhưng quả bóng quay lại vẫn là một cú smash sắc bén như trước. Fumino trông như thể đang chơi thật, vì vậy Kaho lại giao một quả bóng nữa.
「Hừ!」
Với tiếng "Bốp!" sắc bén, quả bóng nảy một cái trên bàn bên phía Kaho, rồi bay xa về phía sau. Cú trả của Fumino quả nhiên không hề nương tay.
Xem ra địch ý dường như đang nhắm vào Kaho.
Nếu đã vậy, mình đành phải thể hiện thực lực để đối kháng thôi— cô thầm nghĩ.
Nụ cười vẫn nở trên môi Kaho, nhưng ánh mắt đã sắc bén hơn lúc nãy nhiều.
Lần này đến lượt Fumino giao bóng.
Mặc dù là một cú xoáy mạnh, Kaho vẫn cố gắng đánh trả được.
Phản xạ được rèn luyện từ tennis và cảm giác cầm vợt cuối cùng đã giúp cô ghi điểm đầu tiên.
「Hehe, bóng bàn thực ra cũng khá thú vị.」
Tóc dài dính trên trán, Kaho duyên dáng nhẹ nhàng vén nó sang một bên.
「Vậy sao, vậy thì tốt quá.」
Fumino vẫn không nở nụ cười, lại tung ra một cú đánh nhanh như phun lửa.
(Cô ấy…)
Lúc này, Kaho cuối cùng cũng nhận ra, đây là lời cảnh cáo của Fumino dành cho mình.
(Thì ra… Có vẻ như cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng giờ thì đã quá muộn rồi.)
Trên đời này không có chuyện gì mà tôi không thể làm theo ý mình— Kaho khinh miệt cười.
Ngay khoảnh khắc đó, Fumino cũng nở một nụ cười.
「Ồ? Kaho-san, vừa rồi cô đã cười phải không?」
Dù sự thay đổi biểu cảm bị phát hiện, Kaho vẫn không hề bận tâm, trở lại vẻ mặt thường ngày.
「Hehe… Ai biết được?」
Và thế là, một trận đấu đối kháng dai dẳng không ai nhường ai đã bắt đầu.
「Cú Đánh Sấm Sét Tối Thượng Vũ Trụ!」
Mặc dù tên chiêu thức mang đậm mùi "bệnh sĩ", nhưng cú smash mạnh mẽ của Kanae vẫn lấy đi một điểm từ tôi.
「Hô hô hô, Takumi-kun, anh không còn cơ hội mất điểm nữa đâu.」
「Ưm…」
May mắn lắm tôi mới đánh bại được Ieyasu, giờ phải đối mặt với "trùm cuối" Kanae, tôi thực sự bó tay trước sức mạnh áp đảo này.
「Ngoài ra, tôi vừa nghĩ ra năng lực của Cú Đánh Sấm Sét Tối Thượng Vũ Trụ này, chính là đóng băng hơi nước trong không khí hay sao ấy, dù sao cũng rất kinh khủng, cuối cùng đối phương sẽ tiêu đời!」
Kanae ngoài việc được coi là một mỹ nữ, tính khí và năng khiếu thể thao cũng không tệ, nhưng những phần còn lại thực sự giống Ieyasu nhiều quá.
「Thôi được rồi— Mấy người mau thắng nhanh rồi kết thúc đi được không?」
Chise Umenomori, người đã trở thành nhân vật phụ, buồn chán nói một câu.
Chise, lúc này em đáng lẽ phải cổ vũ cho tôi mới phải chứ?
「Ôi chao, bên kia đánh thật là kịch liệt;」
Otome-nee-san nhìn thấy là bàn của Fumino và Kaho.
「Úi cha!? Cái gì thế kia…」
Cách Daigorō và Tamao-senpai đang thân mật đến mức khiến người ta mệt mỏi chỉ cần nhìn thôi, hai người bên kia đang triển khai một trận đấu đối kháng cực kỳ gay cấn. Không biết có phải sợ mất tập trung sẽ mất điểm hay không, cả hai đều không nói một lời nào trong suốt trận đấu.
Chỉ có tiếng bóng bàn nảy đi nảy lại truyền vào tai.
「Thật đáng nể, Fumino tuy đánh rất dữ dội, nhưng Kaho lại không thua kém chút nào.」
Trận đấu đối kháng cao cấp đến nỗi Kanae cũng phải thán phục, cứ thế tiếp tục kéo dài.
Nhìn qua thì có vẻ bất phân thắng bại, nhưng Kaho dường như hơi yếu thế hơn một chút.
Ngay lúc đó, Kaho, người đang cố gắng đỡ cú smash của Fumino, đã mắc lỗi.
「Ưm…」
Kaho thoáng lộ vẻ mặt phức tạp trong chốc lát, ngay sau đó lại trở lại nụ cười ban đầu.
「…Tôi xin thua.」
Fumino mồ hôi nhễ nhại điều chỉnh hơi thở, ánh mắt hai người giao nhau.
Lúc này, Kaho cúi đầu.
「Nhưng mà… đối với một người mới như tôi, cô đâu cần phải nghiêm túc đến thế chứ…」
「Đúng vậy đúng vậy, cô dịu dàng với người ta một chút có được không?」
Ieyasu, người tự nhận là đầy tớ của Kaho, lập tức tiếp lời.
「Ưm— quả thực là hơi non nớt.」
Ngay cả Chise Umenomori cũng nói theo, nhưng sau đó cô bé lại bênh vực Fumino, cho rằng cô ấy không sai khi cố gắng hết sức trong trận đấu.
「…Tôi đi tắm lại đây.」
Fumino dường như cũng không thể ở lại được nữa, và rời khỏi phòng trò chơi.
Nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, trên mặt Kaho vẫn là vẻ mặt thường ngày.
Vừa rời khỏi phòng trò chơi, Fumino thở dài nặng nề.
「Người đó quả nhiên có vấn đề, cô ta tuyệt đối có gì đó không ổn.」
Có hai điểm cô ấy bận tâm.
Thứ nhất, bất kể chuyện gì, Kaho luôn vô tình ở ngoài cuộc.
Dù là lễ hội mùa hè hay lễ Tình nhân, mọi chuyện đã xảy ra cô ấy đều không phải là người trong cuộc: ngay cả việc giúp đỡ câu lạc bộ nhạc nhẹ, cô ấy cũng chỉ xúi giục Chise, bản thân chẳng làm gì cả.
Chỉ khi đứng trên sân tennis nơi mình có ưu thế tuyệt đối, đó mới là khoảnh khắc cô ấy thực sự xuất hiện và quyết đấu với người khác.
Thế nhưng không biết từ lúc nào, cô ấy lại trở thành nhân vật trung tâm trong nhóm.
Tuy nhiên, hành động lệch lạc của Otome-san trong bồn tắm đã lần đầu tiên khiến cô ấy lộ ra biểu cảm khác lạ so với thường ngày.
Và rồi là trận bóng bàn vừa nãy.
Fumino đã quyết đấu với cô ấy vì tất cả những điều này – thông qua bóng bàn, cô ấy muốn có được không phải là điểm số, mà là muốn xem Kaho sẽ làm gì.
Cố gắng bóc đi lớp mặt nạ đó, Fumino tuy không biết mình có thành công hay không, nhưng khi Kaho biết mình bị thách thức, nụ cười của cô ấy đã thay đổi.
Nụ cười đó thực sự không giống với cô ấy trước đây.
「Tôi… tôi nhất định… phải nghĩ cách thôi.」
— Cứ thế này nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay, những người bạn khác xem Kaho là người tốt có lẽ sẽ bị tổn thương.
— Bây giờ mọi người vừa mới hòa đồng được, tôi cũng cuối cùng đã yêu quý Stray Cats Club này.
— Tất cả là vì tôi đã giấu mọi người chuyện Valentine…
— Tất cả là vì tôi không nói ra chuyện chiếc cúc áo thứ hai…
— Tất cả là vì tôi…
Fumino chợt ngẩng đầu lên, nói vài lời với một cô hầu gái đi ngang qua hành lang.
Đó là quyết tâm của cô ấy.
Cô gái với mái tóc đen tuyệt đẹp, vừa để người khác massage cơ thể mệt mỏi vừa lẩm bẩm.
「Mình cũng vậy, thật là đáng xấu hổ.」
Rời khỏi phòng trò chơi trở về phòng riêng, Kaho vẫn còn kích động.
Vì, đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải sự nhục nhã đến vậy.
Chuyện thứ nhất, chính là bị trêu chọc đến mức la hét trong bồn tắm.
Phát ra âm thanh lớn đến vậy, có lẽ là lần đầu tiên trong mười năm qua của cô. Đó thật sự không phải là cử chỉ mà một tiểu thư nên có.
Tiếp đến là trận bóng bàn vừa nãy. Nếu đó không phải là sự nhục nhã, thì còn có thể là gì chứ?
Nhưng điều khiến cô cảm thấy nhục nhã không phải là việc thua Fumino.
Mà là đối mặt với trận đấu mà dù thua cũng là lẽ đương nhiên, mình lại hoàn toàn trúng chiêu khiêu khích của cô ấy.
Chính điều này khiến Kaho không thể nào quên được.
「Chỉ là một vai phụ… Fumino Serizawa, cô cũng có tài năng đấy.」
Cô tiểu thư xinh đẹp nhìn mình trong gương.
— Tôi mới là nhân vật chính của mọi người, hôm nay vẫn đẹp đẽ như mọi người mong đợi.
— Và tôi sẽ đạt được mọi điều mình muốn, và có được hạnh phúc.
Trong mắt cô, những nữ hầu gái phục vụ bên cạnh dường như không tồn tại, Kaho một mình chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
「C, cái đó, tiểu thư Kaho, có một chuyện muốn báo cáo ạ.」
Kaho liếc nhìn người vừa cất tiếng, hóa ra là cô hầu gái trẻ tuổi đã phục vụ cô nhiều năm.
Dám làm phiền ta lúc ta đang trầm tư, thật là quá đáng— Kaho định mở miệng trách mắng, không ngờ lại bị một báo cáo bất ngờ làm cho giật mình.
「Có người nhờ tôi chuyển lời đến tiểu thư ạ.」
Chúng tôi đều ôm chiếc bụng lớn, nằm dài trên chiếu tatami.
「Ưm— Tôi không ăn nổi nữa.」
Bữa tối hôm nay tại phòng tiệc vẫn cực kỳ xa hoa, mặc dù giờ ăn hơi sớm, nhưng đối với chúng tôi đã trượt tuyết và đánh bóng bàn từ sáng sớm, thực ra cũng đã đói lả rồi.
Còn về bữa tối này, nói một cách đơn giản, giống như một bữa ăn kiểu Pháp phiên bản Nhật vậy.
Mỗi đĩa tuy lượng không nhiều, nhưng món ăn thì cứ lên không ngừng.
Dù chúng tôi có ăn thế nào, món mới vẫn cứ tiếp tục được mang ra.
Chính vì thế, mỗi người chúng tôi đều no căng bụng.
Ban đầu tôi định tắm lại sau bữa ăn, nhưng xem ra tạm thời không thể tắm được rồi.
Thế là, mọi người ai nấy đều tự tìm việc giải trí sau bữa ăn. Daigorō và Tamao-senpai thì đi dạo, Kaho không biết có chuyện gì, sau bữa ăn không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Còn những người còn lại…
「Hay lắm! Em cắt được đuôi nó rồi!」
「Chise-chan giỏi lắm!」
「…Chise giỏi.」
「Được— Tôi sẽ ném quả cầu flash đó nha!」
Giờ đây tất cả đều cầm máy chơi game cầm tay của mình, vùi đầu vào việc săn bắn.
Mặc dù tôi nghĩ việc này không cần thiết phải đến Karuizawa để làm, nhưng dù sao họ cũng có quyền tự do của mình.
「Ủa? Mà nói tới đâu rồi, Fumino và Kanae đi đâu mất tiêu rồi?」
「Fumino vừa ra ngoài, còn Kanae thì em không biết.」
Chise Umenomori, mắt vẫn dán vào màn hình LCD, không quay đầu lại trả lời tôi.
「Nếu nói về Kanae, tôi vừa thấy cô ấy sau khi ăn xong, không biết nói gì với cô hầu gái ở đây, vẻ mặt còn cực kỳ nghiêm túc… Ui da!? Lỗi rồi!」
Lần này đến lượt Ieyasu, cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình game, trả lời.
「Kanae nói chuyện với nữ hầu…?」
Tôi không có ý định đào sâu thêm, nhưng không biết họ đã nói chuyện gì nhỉ?
…Dù sao thì bản thân tôi cũng đủ chuyện phải lo rồi.
「Tôi cũng đi dạo một chút vậy.」
「Takumi, anh có muốn chơi chung không?」
Đôi mắt của Nozomi nhìn chằm chằm vào tôi. Bị cô bé nhìn như thế, thật khó lòng từ chối.
「Thôi không, hẹn dịp khác tôi chơi chung với mọi người nhé.」
「Vậy sao…」
Nozomi thì thầm vẻ tiếc nuối rồi, ánh mắt lại quay về màn hình máy game.
「Takumi~~ Nếu ra ngoài thì mua giúp chị chút đồ ăn vặt nha;」
「Được được được, biết rồi.」
Vừa rồi ăn nhiều như thế, chị vẫn còn định ăn tiếp sao…
「A, tôi quên mang theo cầu bắt rồi!」
「Cái gì!? Đồ ngốc Ieyasu! Chết đi!」
Tôi rời khỏi căn phòng lớn đang bốc lên sát khí đằng đằng, chầm chậm đi dạo trên hành lang thì vừa vặn thấy Kanae đi từ phía đối diện tới.
「Chào— Takumi-kun. Sao nào, có muốn đi uống gì với tôi không?」
Kanae làm động tác nâng chén rượu.
「Chúng ta vẫn chưa đến tuổi trưởng thành.」
「Tôi biết tôi biết, tôi nói là cái này nè.」
Kanae khúc khích cười, giơ chiếc bình giữ nhiệt trong tay lên.
Ban đầu tôi ra ngoài không có mục đích cụ thể nào.
Thế là, tôi chấp nhận lời mời của Kanae, đi cùng cô ấy ra vườn.
Mặc dù đang ở giữa không khí se lạnh của tuyết còn sót lại, nhưng vì chúng tôi mặc yukata kèm áo khoác bông ngắn, dưới chân lại mang setta (ghi chú 3), nên không cảm thấy quá khó chịu. (※ ghi chú 3: dép cỏ lót da chống nước.)
「Đây, của Takumi-kun.」
「Ồ, cám ơn.」
Nhận chiếc cốc từ tay Kanae, bên trong đựng sô cô la nóng. Chất lỏng ấm nóng, hương thơm ngọt ngào, dường như mang lại sức sống. Dù là tháng Ba, nhưng đêm Karuizawa vẫn lạnh như mùa đông.
「Ưm— Thật là ấm áp đến tận đáy lòng.」
Uống một ngụm sô cô la nóng, Kanae khen ngợi như một ông cụ.
Tôi cũng thử uống một ngụm.
Mặc dù vị ngọt làm tôi nhăn mũi, nhưng lại rất ngon.
Đúng như Kanae nói, quả thực là ấm lòng.
「Ưm— Chuyến đi này thật tuyệt, chúng ta phải cảm ơn Kaho-san thật nhiều.」
「Ưm…」
Nói đến đây tôi mới nhớ ra, hình như tôi chưa từng trò chuyện với cô ấy như thế này bao giờ.
Lúc này tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng rồi…
Nhìn kỹ, phần gáy màu hồng nhạt lộ ra từ cổ áo yukata của cô ấy, quả thực có chút quyến rũ.
Thấy tôi nuốt nước miếng, Kanae nở một nụ cười…
Sau đó, cô ấy đột nhiên thẳng thắn hỏi tôi:
「Takumi này, sau này anh có định kế thừa tiệm bánh đó không?」
「Ơ…」
Bị cô ấy hỏi như vậy, tôi hoảng hốt, cảm thấy mình như bị cô ấy nhìn thấu tâm can.
「…Cái này tôi còn chưa biết.」
Tôi chỉ có thể trả lời mơ hồ. Tôi biết dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi của người khác chỉ là một hành vi trốn tránh, nhưng…
「Khoan đã, lớp trưởng, cậu hỏi cái này làm gì vậy?」
「Ủa? Ừm— có lẽ là vì bản thân mình chăng?」
Đôi mắt to tròn của cô ấy đảo qua đảo lại, như đang sắp xếp lời nói trong lòng.
「Không hiểu sao, thấy Tamao-senpai quyết định không chút do dự, tôi cũng bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình. Tôi á, trông thì có vẻ cái gì cũng biết, nhưng thực ra tôi chẳng có gì đặc biệt muốn làm cả. Mặc dù rất thích chơi game, nhưng lại không có ý định trở thành người làm game.」
Ồ ồ, thì ra là vậy. Đúng vậy, Tamao-senpai quả thực đã quyết định tương lai của mình ngay tại chỗ từ trước đó rồi.
「Tôi á, cho dù được người mình yêu nhất tỏ tình, muốn tôi kết hôn ngay lập tức, thì chắc tôi cũng không thể đồng ý ngay được. Dù sao chuyện này, làm sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy được.」
Cô ấy nói đúng.
「Nhưng cũng vì vậy, tôi thực ra khá là ngưỡng mộ Tamao-senpai, mặc dù nghe có vẻ hơi mâu thuẫn.」
「Không, tôi hiểu, tôi rất thông cảm với cảm giác của cậu… chỉ là nghe từ lớp trưởng nói ra, tôi thấy hơi lạ lùng.」
「Anh nói gì!? Cái miệng anh dám nói những lời như vậy với một cô gái đang phiền muộn sao!?」
Cô ấy ném một quả cầu tuyết nhỏ vào miệng tôi, nhưng tôi nhẹ nhàng né được.
Thật sự không ngờ.
Kanae thường ngày luôn vui vẻ, năng động, đối mặt với mọi chuyện đều không chút do dự mà xông về phía trước.
Mà một người như cô ấy, lại cũng suy nghĩ những chuyện này.
Người ta thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong… nói như vậy có lẽ hơi quá, nhưng tôi thực sự cảm thấy hơi bất ngờ.
「Thực ra, tôi cũng có một số phiền muộn.」
「Hừm hừm… Anh cần tư vấn cuộc đời sao? Cũng được, mau kể cho chị gái nghe đi.」
Khoan đã, chúng ta chắc cùng tuổi mà? Kệ đi…
「Tôi ban đầu định tiếp tục kinh doanh Stray Cats, nhưng hiện tại bánh của nhà chúng tôi hoàn toàn do Nozomi làm, lại có Fumino tiếp khách, cộng thêm gần đây việc quản lý, bán hàng trực tuyến và doanh thu đều do Chise Umenomori lo liệu. Nói một cách đơn giản, tôi chẳng giúp được gì cả.」
Tự tôi nói ra những lời này, thật sự là quá xấu hổ.
Mặc dù vậy, tôi rất vui vì có người lắng nghe tâm sự của tôi.
「Cho dù hiện tại chúng tôi có thể sống qua ngày như vậy, nhưng tương lai mọi người rồi sẽ rời đi, nên tôi hy vọng mình ít nhất phải học được một trong số đó. Nhưng chuyện này dù có nói với cậu cũng vô ích thôi.」
「Thì ra là vậy, đây quả thực là một nỗi phiền muộn lớn.」
「So với phiền muộn, thì đúng hơn là một vấn đề cấp bách.」
Tôi lại nâng cốc uống một ngụm. Sô cô la nóng bên trong cuối cùng cũng đã hạ xuống nhiệt độ dễ uống hơn.
Kanae suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên mở miệng.
「Vậy thì anh cứ lấy cả Fumino, Nozomi, Chise làm vợ không phải là xong sao?」
「Phụt!?」
Tôi không kìm được mà phun sô cô la ra ngoài.
「C, cái này quá vô lý rồi!」
「Thế sao? Nếu mọi người đều đồng ý, chẳng phải sẽ chẳng có vấn đề gì sao?」
「Đ, đâu phải nói như vậy được?」
Huống hồ nếu thật sự làm theo, vậy chẳng phải tôi sẽ trở thành một kẻ vô dụng không làm nên trò trống gì sao?
「Rồi tạm gác chuyện tương lai sang một bên, tôi nghĩ anh cũng đến lúc nên bày tỏ lòng mình rồi đó?」
「Kanae…?」
「Fumino, Nozomi, Chise, cả ba người họ đều thích anh. Anh đừng nói là đến giờ vẫn chưa phát hiện nha?」
「Cái này thì…」
Tôi thực sự chưa phát hiện ra.
Tôi rất muốn trả lời cô ấy như vậy, nhưng không đúng. Tôi biết họ thích tôi, và tôi cũng thích họ.
Nhưng… Kanae nói là một kiểu thích khác.
「Nói sao đây, họ ai cũng đáng yêu cả, thật sự là càng nhìn càng không nỡ.」
Ánh mắt thẳng thắn, như muốn xuyên thấu vào mắt tôi.
「Tôi đoán nha, Kaho chắc chắn đã nói cô ấy thích anh phải không? Cho nên trước đó các anh mới suýt hôn nhau. Cô bạn thân Fumino của tôi không phải là người nói thẳng, nên chuyện thành ra thế này cũng là điều khó tránh khỏi. Nhưng mà… anh không nghĩ, anh chỉ là vô tình bị lời tỏ tình của cô ấy cuốn theo sao?」
Chuyện đó quả nhiên bị cô ấy nhìn thấy rồi sao— Lúc này tôi thật sự cảm thấy xấu hổ từ tận đáy lòng, và cảm thấy mọi chuyện dường như đã bị cô ấy đoán trúng.
Có vẻ lớp trưởng cũng biết Kaho đã tỏ tình với tôi. Lẽ nào tôi thực sự như cô ấy nói, chỉ là nửa vời, chỉ là đang trốn tránh hiện thực sao?
Những điều này tôi rất khó dùng lời để diễn tả. Nhưng… tình cảm của Fumino và những người khác, liệu có thực sự giống với tình cảm của Kaho không?
Không, đó không phải là vấn đề. Trọng tâm của vấn đề tuyệt đối không nằm ở đây.
「…………」
「Không cần trả lời tôi đâu.」 Thấy tôi cúi đầu không nói gì, Kanae vẫy tay.
「Chuyện nhỏ đó không quan trọng đâu, dù sao cuộc đời khác với tình tiết trong truyện tranh. Nhưng muốn mãi mãi yêu thương hòa thuận với mọi người thì sẽ không có kết quả đâu, cuối cùng anh vẫn phải đối mặt với sự lựa chọn.」
Tôi không biết phải nói gì.
Mọi người phải yêu thương hòa thuận— chẳng phải đó là điều thầy cô dạy chúng ta từ cấp tiểu học sao?
Dù là Otome-nee-san, Fumino, Nozomi, Chise Umenomori, cũng như Daigorō và Ieyasu, tất cả mọi người tôi đều yêu quý.
Nhưng mà… nhưng mà…
Một kẻ nửa vời như tôi, sau khi nghe lời nói của Kanae, cảm giác như bị đánh trúng vào điểm yếu.
「Vậy Takumi-kun, anh sẽ chọn ai đây?」
Fumino một mình đợi Kaho.
Trên chiếc ghế dài ở hành lang dẫn ra suối nước nóng, cô ngồi đó, ngắm sao dưới trời lạnh.
Một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời.
Nhưng khi cô phát hiện ra, ngôi sao băng đã vụt tắt, ngay cả ước nguyện cũng không kịp.
Mà dù có thời gian ước nguyện, hiện tại cô ấy nhất định cũng chẳng ước nguyện được gì.
Khoảnh khắc này, cô đã hạ quyết tâm. Chuyện lần này, cô nhất định phải hoàn thành.
Bất kể điều gì xảy ra, cô cũng phải hỏi rõ ý đồ trong lòng Kaho.
Nếu cô ta muốn làm hại Takumi, Nozomi, Chise, thì nhất định phải ngăn cản.
「Để cô đợi lâu rồi.」
Chẳng bao lâu, Kaho nhẹ nhàng bước trên tuyết đến.
Và cô hầu gái phụ trách chuyển lời cũng đi cùng cô với vẻ thành kính.
「Lạnh lắm phải không? Tôi đã mang trà đen đến cho cô, cô hãy làm ấm người trước đi.」
Với nụ cười trong sáng như thường lệ, Kaho đưa chiếc bình giữ nhiệt lấy từ tay nữ hầu.
「Không cần đâu. Kaho-san, trong lời tôi nhắn chắc đã có nhắc đến, tôi muốn nói chuyện riêng với cô, đúng không?」
「Vâng, cho nên tôi đã một mình đến gặp cô.」
「…Tabata-san cũng ở đây không phải sao?」
Cô hầu gái bên cạnh nghe vậy, giật mình như muốn bịt miệng lại.
「Tabata…?」
「Cô thậm chí còn không biết tên của cô hầu gái chăm sóc mình sao?」
「Ồ ồ, đúng vậy, cô quả thực tên là thế. Sao Fumino-san lại biết chuyện này nhỉ?」
「…Khi tôi nhờ cô ấy chuyển lời thì tiện hỏi luôn.」
Nghe câu trả lời của Fumino, Kaho vẫn đáp lại bằng nụ cười thường ngày.
「Thì ra là vậy. Nhưng cô không cần bận tâm, chuyện về cô ấy, tôi sẽ không để bụng đâu.」
「Nhưng tôi thì có.」
「…Thì ra là vậy. Vậy cô lui xuống đi.」
Thế là, cô hầu gái Tabata thành kính lui về một nơi khuất khỏi tầm mắt hai người.
「Như vậy chắc ổn rồi chứ? Vậy, xin hỏi cô có chuyện gì?」
Mặc dù giọng điệu của cô ấy vẫn bình tĩnh như thường ngày, nhưng nghe có vẻ như mang theo chút gai góc.
「…Kaho-san, sô cô la mà tôi làm cho cô vào ngày Valentine, cô đã tặng cho ai vậy?」
「Ôi chao, thì ra cô muốn hỏi chuyện này sao? Hehehe, Fumino-san, nếu cô muốn nói chuyện riêng tư của con gái, sao không tìm một nơi có cả tiểu thư Chise và những người khác chứ?」
Nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Kaho, thật sự khiến người ta chán ghét.
Người này, chắc chắn chưa từng coi chuyện đó là gì cả.
「Vì trước đó tôi đã hứa sẽ giữ bí mật. Cho nên, cô có muốn nói cho tôi biết không?」
「Hehe, tôi thật không ngờ, thì ra cô lại là người trọng tình cảm đến vậy. Dù sao lời hứa giữa con gái, thường rất mong manh dễ vỡ. Tôi càng ngày càng thích Fumino-san hơn rồi.」
Kaho khẽ che miệng, giống như một tiểu thư hoàn hảo bước ra từ phim ảnh.
Tiếp theo, với vẻ mặt không hề thay đổi, cô ấy nói:
「…Thực ra cô đã biết rồi phải không? Fumino-san.」
「Hả…?」
「Takumi-san chắc đã kể cho cô nghe về chuyện ngày Valentine rồi, không phải sao?」
「T, tại sao cô lại…」
Tôi thật sự kinh ngạc. Bởi vì lúc đó Kaho rõ ràng đang nghỉ ngơi trên ghế dài ở đầu bên kia của sân đấu…
「Hehe, tại sao tôi lại biết sao? Chuyện này đã không còn quan trọng nữa, không phải sao?」
Cô tiểu thư nhẹ nhàng giơ tay lên, chạm vào khuôn mặt bất động vì kinh ngạc của Fumino.
「Thật không ngờ cô lại trở nên lạnh nhạt đến vậy, thực ra cô muốn nói chuyện lúc nào cũng có thể nói với tôi, không cần phải gọi tôi đến đây đâu. Nhưng mà… trước đó, tôi có một chuyện muốn nhờ cô.」
「Đ, đó là chuyện gì…?」
Nhìn khuôn mặt căng thẳng, không biểu cảm đó, Fumino cảm thấy mình như bị đóng đinh tại chỗ.
Mình rõ ràng là đến để chất vấn ý đồ của cô ta, đến để đối đầu với cô ta, nhưng lại vô thức bị cuốn vào nhịp điệu của Kaho không thể thoát ra được.
「Cô có thể làm 『bạn bè』 của tôi không?」
「Hả…?」
Đôi mắt đó không ngừng tiến sát lại Fumino, đến mức khoảng cách gần đến nỗi sương trắng từ miệng thở ra cũng có thể chạm tới.
「Cô nói sao? Chúng ta có thể là 『bạn bè』 không?」
Fumino giờ đây ngay cả đối phương đang hỏi gì cũng không hiểu nữa.
「…Có người nói cái gọi là tình bạn, chính là không cầu mong sự đáp trả. Sau lễ hội mùa hè tôi luôn nghĩ, liệu bên cạnh mình có người 『bạn bè』 nào có thể tự nguyện quỳ gối cầu xin thay mình không?」
Những lời của Kaho thực sự khiến Fumino hoàn toàn mù mờ.
Khi Chise và mọi người chia tay nhau sau lễ hội mùa hè, Takumi đã quỳ gối trước Kaho mà mọi người không hề hay biết, yêu cầu cô ấy đừng xen vào nữa — chuyện này chỉ có một số ít người biết, và Fumino đương nhiên không nằm trong số đó.
「Cho nên… tôi cũng hy vọng có thể có một người bạn như tiểu thư Chise.」
Lưng Fumino chợt lạnh buốt.
「…Cô vì chuyện này mà chuyển trường, rồi đến gần Takumi sao?」
「Hehe, có lẽ vậy. Nhưng mà, đã là 『bạn bè』 không có giới hạn, thì để tôi tham gia vào vòng tròn của cô thì có gì không được chứ? Tôi sẽ không gây rắc rối cho mọi người, và mọi người cũng vui vẻ chấp nhận sự có mặt của tôi, không phải sao?」
「Đ, đúng là nói vậy, nhưng mà… tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Hơn nữa cô ở trường cũ cũng có bạn bè không phải sao? Huống hồ nói đi thì nói lại, đã là bạn bè, thì tại sao lại phải làm những chuyện kỳ lạ với Takumi?」
Nghe những lời của Fumino càng lúc càng kích động, mặt Kaho lại càng tiến sát hơn lúc nãy.
「Cô đang nói gì vậy?」
Giọng nói nhỏ nhẹ, nghe như đang răn dạy một đứa trẻ không hiểu chuyện.
「Tôi mới là nhân vật chính, còn cô và những người khác chỉ là vai phụ tô điểm cho sân khấu thôi. Stray Cats Club không thuộc về hội trưởng, mà thuộc về Takumi-san tốt bụng. Đã vậy, người đủ tư cách ở bên Takumi-san, đương nhiên chính là tôi rồi.」
Bàn tay nhẹ đặt trên vai không hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi đến vậy.
「Fumino-san, cô có thể buông tay ra được không? Nếu cô đồng ý, tôi sẽ để cô trở về.」
Cái, cái người này rốt cuộc đang nói cái gì vậy!?
「Tôi luôn muốn biết cái người tưởng chừng bình thường đó rốt cuộc có ưu điểm gì, mà lại có thể thu hút tiểu thư Chise và tất cả các cô đến vậy. Huống hồ làm như vậy cũng tốt cho cô hơn, không phải sao? Những hành động hiện tại của cô chỉ đang làm phiền anh ấy, chắc hẳn các cô chưa từng thực sự nghĩ cho anh ấy phải không? Hay là hãy bình tĩnh lại một chút đi?」
Giọng điệu dần trở nên áp đặt, cùng với nụ cười không thay đổi.
「Buông, buông tôi ra!」
Fumino không kìm được mà đẩy Kaho ra.
「Ôi chao, có vẻ như cô vẫn không hiểu sao?」
「Ai mà hiểu được lời cô nói chứ! Nhưng bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu lòng cô rồi, cô không hề thích Takumi, cũng chưa từng coi mọi người trong Stray Cats Club là bạn bè!」
「Hehe, vậy sao?」
Kaho với động tác vẫn duyên dáng, chỉnh lại tà áo bị xô lệch.
「Tiếc là từ khoảnh khắc này trở đi, cô đã là 『bạn bè』 của tôi rồi, Fumino-san.」
「Cô, cô nói gì… Tôi không phải là bạn bè gì của cô hết!」
Lời nói bật ra một cách phản xạ.
「Ể? Sao thế, hai cậu cãi nhau à?」
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trước, hóa ra là Chise.
「… Meo, cãi nhau không tốt đâu.」
Kiriya cũng ở đó. Đằng sau Kaho, hai người còn lại của liên minh, Otome, và tất cả các thành viên khác của câu lạc bộ (trừ Takumi) đều có mặt. Bên cạnh là cô hầu gái Tabata với vẻ mặt đầy áy náy.
Nụ cười của Kaho lúc này, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
「Mọi người, tôi thực sự xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi, đã khiến Serizawa-san giận rồi.」
「Ấy da—— Trời lạnh thế này, mấy cậu làm gì ở đây vậy, Serizawa cậu đúng là luôn bướng bỉnh thế đấy.」
Chise đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn Fumino với sắc mặt tái mét.
「… Cậu vừa nói, không phải bạn sao?」
Kiriya cũng nhìn Fumino như vậy.
「Ờ… không sao không sao, đừng để tâm. Kaho, Serizawa Fumino nói cậu không phải bạn, là cô ấy rất muốn làm bạn với cậu đấy. Những lúc như thế này, cậu chỉ cần xem như cô ấy đang nói ngược thôi.」
Chise an ủi Kaho và giải thích giúp cô.
「Không, không phải thế...」
Lời giải thích đầy thiện ý của Chise khiến Fumino ngây người.
「Meo, tay lạnh quá, chúng ta về phòng đi.」
Bàn tay ấm áp của Kiriya nhẹ nhàng nắm lấy Fumino.
「Khoan, khoan đã, Kaho cô ta... Kaho cô ta... cô ta không phải người tốt!」
「Meo, không sao, tôi biết mà.」
Kiriya nhẹ nhàng vỗ đầu cô, Ieyasu bên cạnh cũng gật đầu theo.
「Xin lỗi Kaho-san, cô nàng bạo lực này chỉ là tsundere thôi mà. Tsundere, cô hiểu chứ?」
「Hehe, tôi rất hiểu, vì tôi yêu Serizawa-san nhất mà.」
Làm sao mà cô có thể kể chuyện này cho mọi người đây? Giờ đây, khuôn mặt mọi người đều tràn ngập nụ cười ôn hòa, cứ như thể đang xem cô là trò cười vậy.
Chỉ có Kaho là có vẻ mặt lạnh lùng.
Rốt cuộc phải nói thế nào mới được đây? Fumino không còn cách nào khác để diễn tả, chỉ có thể cố gắng nghĩ cách giải thích.
「Ka, Kaho cô ta... cô ta hoàn toàn không thích Takumi! Không đúng... phải nói là thích sao...? Cũng không đúng! Dù sao... dù sao thì...!」
「Ể ể——? Kaho, cậu cũng thích Takumi sao!?」
Senpai Tamao nở một nụ cười đầy bất ngờ. Lời của Fumino cứ thế dần bị xuyên tạc.
「À à, Serizawa-san... chúng ta rõ ràng đã nói đó là bí mật nhỏ của hai người mà... chuyện này thật đáng xấu hổ.」
Trong không khí chợt vỡ lẽ của mọi người, mặt Kaho càng thêm hồng hào.
——... Làm sao đây... mình lại làm hỏng chuyện rồi...
Đôi chân run rẩy như sắp ngã quỵ, Fumino ôm chặt lấy bản thân mình trong tuyệt vọng.
Dù cô không thẳng thắn như vậy, mọi người vẫn sẵn lòng chấp nhận cô.
Thế nên, nếu cứ tiếp tục thế này...
「Nhưng không sao đâu, tôi biết Serizawa-san thực ra là một người rất tốt, là 'bạn' thật sự của tôi.」
Kaho nở một nụ cười ngây thơ, còn Chise bên cạnh thì bắt đầu cằn nhằn vì có thêm tình địch.
Cũng chính vì thế, Fumino hoàn toàn bị coi là "bạn" rồi.
Dù Kiriya bên cạnh nhìn cô với vẻ lo lắng, giờ đây Fumino cũng chỉ có thể gượng ép nặn ra một nụ cười.
——Làm sao đây... giờ mình đúng là trở thành đứa trẻ chăn cừu trong ngụ ngôn Aesop rồi.
——Nếu chỉ một mình mình bị sói ăn thịt, thì không sao cả.
——Nhưng...
——Nếu người mình yêu thương sắp bị sói ăn thịt, thì mình phải làm sao đây?
Tôi chạy trốn khỏi Kanae như bị ma đuổi, rồi trở lại phòng tắm lộ thiên.
Trời cũng đã tối, giờ đây phòng tắm lộ thiên đen kịt như thể bị bôi mực, ngay cả cách một mét cũng không thấy gì.
「Haizz...」
Tên Kanae này, đúng là đã hỏi một câu không hề đơn giản.
Nhờ cú sốc này, cả đêm tôi trằn trọc, không tài nào ngủ được.
「Mình thích ai...」
Câu nói này, rốt cuộc nghĩa là gì?
Nếu là bánh ngọt, thì vấn đề đơn giản thôi, chỉ cần biết mình thích Mont Blanc hơn bánh dâu nhỏ, thích bánh phô mai đậm đà hơn Mont Blanc, cứ thế mà lựa chọn và từ bỏ.
Thế nhưng nếu là "người" mình thích, tôi cảm thấy vấn đề dường như không chỉ đơn thuần là B lớn hơn A, C lớn hơn B.
「Aaa——... thật sự không thể nghĩ ra!」
Tôi ngâm cả người từ đầu đến chân vào bồn tắm.
「Phù ha!」
Âm thanh mạnh mẽ nghe có vẻ như tôi đã lấy lại tinh thần, nhưng thực ra tôi chỉ bị nghẹt thở trong nước mà thôi. Nước tràn vào tai cũng khiến tôi ù tai.
『Ai ở bên cạnh vậy...?』
Từ phía bên kia tấm ngăn mỏng, truyền đến giọng nói không biết của ai.
「Ể? À, là tôi! Có người!」
Vì chuyện xảy ra đột ngột, tôi trả lời có hơi lộn xộn.
『Giọng này là... Takumi?』
Giọng điệu của đối phương rõ ràng trở nên an tâm hơn.
「Ồ ồ... Fumino à?」
Và khi biết người bên cạnh là Fumino, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
『Takumi cậu một mình à?』
「Đúng vậy, bên cậu thì sao?」
『Bên tôi cũng chỉ có mình tôi, vừa rồi mọi người bảo tôi tắm lại lần nữa.』
「Nghĩa là, tuy có tấm ngăn ở đây, nhưng chỉ có hai chúng ta đang tắm...」
............
『Sao tự nhiên cậu im lặng vậy?』
「Ờ, không sao không sao, tôi không có nghĩ linh tinh gì đâu, thật sự không có đâu nha?」
『Gì mà, đồ biến thái.』
Hu hu... cô ấy lại nói tôi biến thái. Xem ra tôi không nên nói nhiều.
『Này, cậu lại đây một chút đi.』
「Ể ể!? Cậu, cậu đang nói gì vậy Fumino!?」
『Không phải! Tôi bảo cậu di chuyển đến mép tấm ngăn ấy.』
「Ờ, ồ ồ... thì ra là ý đó.」
Thế là tôi làm theo lời Fumino, ngồi xuống mép bồn tắm, tựa lưng vào tấm ngăn.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Dù cách một tấm ngăn, nhưng phía sau tôi dường như vẫn cảm nhận được sức nặng của Fumino.
『Cậu có thể nghe tôi than vãn được không?』
Fumino im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên mở lời.
「Tôi thì sao cũng được...」
『Cái đó... tôi không giỏi nói dối, không biết cách bày tỏ với mọi người có phải không?』
Ờ... sao vừa bắt đầu đã là một chủ đề nặng nề vậy? Chuyện này tôi thực sự không biết có nên đồng ý với cô ấy không.
『Chính cái tính cách này, khiến tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, luôn nói dối... Như vừa rồi đó, tôi vốn có một chuyện buộc phải nói với đối phương, kết quả đối phương lại không hiểu ý tôi, chắc là chỉ có thể trách những gì tôi thường làm thôi.』
Từ phía bên kia tấm ngăn, truyền đến vài tiếng cười tự giễu khẽ khàng.
「Fumino...」
Cảm giác cô ấy bây giờ, có vẻ không giống bình thường.
Nếu là bình thường, cô ấy sẽ không bao giờ nói những lời bi quan như vậy.
『Không được người khác tin tưởng, cảm giác đó thật sự rất khó chịu... Sao mình lại quên mất chuyện này chứ.』
Fumino nói với giọng run run.
Cô ấy chắc là đã khóc rồi.
——Vì tôi... là đứa trẻ không ai muốn... thà chết đi cho xong...
Rất rất lâu trước đây, dường như cũng từng xảy ra chuyện như thế này.
Khi đó Fumino cũng khóc như vậy, tôi giận quá nên đã đánh cho tên bắt nạt Fumino một trận. Nhưng đánh xong thì sau đó tôi lại bị đối phương trả đũa gấp đôi.
Đúng rồi, chính từ lúc đó... Fumino mới bắt đầu có câu cửa miệng "chết hai lần".
「Fumino, cậu khóc gì vậy chứ.」
『Tôi, tôi không có khóc đâu.』
Lời vừa dứt, bên cạnh lại truyền đến tiếng sụt sịt.
Tên này đúng là không biết nói dối.
Càng nói, tôi càng lo lắng cho cô ấy. Nhưng những lúc như thế này mà an ủi lung tung, chỉ mang lại tác dụng ngược.
Tôi nhớ lại những chuyện hồi nhỏ; nhớ lại những lời mình đã nói với Fumino khi đó.
Thế là, tôi隔着 tấm ngăn, lặp lại những lời năm đó cho cô ấy nghe.
「Tôi không phải đã nói rồi sao? Buồn thì cứ cười đi, thà tức giận một trận còn hơn rơi nước mắt.」
『Takumi, câu nói đó không phải...』
Tốt, xem ra Fumino cũng nhớ ra rồi.
「Dù tôi không biết cậu bị làm sao, nhưng không sao đâu, tôi sẽ như bình thường mà thức tỉnh cậu.」
Im lặng. Tiếp đó... bên cạnh truyền đến tiếng nước khẽ động.
『... Ừm, cảm ơn cậu.』
Đây là giọng nói bình thường của Fumino. Tốt rồi, xem ra cô ấy đã bình tĩnh lại.
『Này, Takumi, cậu quay người lại một chút đi.』
「Hả? Quay lại? Nhưng phía trước đâu phải không có tấm ngăn...」
『Ấy da, cậu cứ quay lại nhắm mắt là được rồi!』
「Được, được rồi!」
Haizz, xem ra cô ấy đúng là đã hoàn toàn trở lại bình thường rồi.
『Quay lại chưa?』
「Ừm, quay lại rồi.」
『Vậy cậu đừng động đậy...』
Đừng động đậy... cô ấy rốt cuộc muốn làm gì đây?
Chẳng lẽ đợi tôi mở mắt, cô ấy sẽ lén lút ra phía sau tôi... không, chuyện này chắc không thể nào.
『Này, Takumi, cậu còn nhớ khi cậu nói câu đó trước đây, có nói thêm lời nào khác không?』
「Ể...? Có à?」
『Có chứ... được rồi, xong!』
「Ể? Xong? Cậu, cậu đã làm gì?」
Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả.
『Takumi, ngủ ngon.』
Nhưng tôi không nghe thấy Fumino trả lời câu hỏi, chỉ cảm thấy hơi thở của cô ấy dần xa tôi.
「Vậy cậu đừng động đậy...」
Tôi隔着 tấm ngăn, trao cho người mình yêu thương nhất một nụ hôn.
Takumi ở phía bên kia, có lẽ không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng không sao, hiện tại thế này là đủ rồi. Vì nếu bây giờ tôi thấy anh ấy, có lẽ tôi sẽ thật sự khóc mất.
「Này, Takumi, cậu còn nhớ khi cậu nói câu đó trước đây, có nói thêm lời nào khác không?」
『Ể...? Có à?』
Anh ấy ở bên kia tấm ngăn, lơ mơ trả lời.
Xem ra anh ấy quả nhiên đã quên. Sau câu nói đó, Takumi đã cãi nhau một trận lớn với đám người bắt nạt tôi, không những bị đánh bầm dập, quần áo rách tươm, sau đó còn bị sơ đánh mạnh một cú vào đầu, không nhớ cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
Nhưng chuyện đó tôi sẽ không bao giờ quên, muốn quên cũng không quên được.
——Tôi nhất định, nhất định sẽ bảo vệ cậu!
Vì đó là ký ức quý giá nhất của tôi.
Thế nên lần này tôi phải bảo vệ Takumi, phải bảo vệ những người bạn của mình, dù có thể sẽ mất đi họ, tôi cũng cam lòng.