Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1518

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 182

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 29

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22476

Tập 06 - Chương 3

「小猫战场」

「姊姊……」

从少女口中,吐出一句如同呼吸般的轻语。

虽然时节已是春天,但四处还留着残雪,气息一出口立刻凝结为白雾。

就在这依旧残留冬日气息的轻井泽,少女恋爱了。

「姊姊……」

少女嘴里又发出相同一句话。挟带热情的话语,就连高原上的冷空气也拦不住,传到另一位少女的耳边。

「希……我喜欢你。」

比希还要高一个头的她,毫无踌躇地说完后,露出轻轻的微笑。寒风拨着她美丽的金发,发出眩目光芒。

「姊姊……」

「希……」

两人互视的眼光交错。

积雪高原上的冷空气,似乎再也阻止不了两人的咸情。

「姊姊……」

「希……」

两人自然而然地越靠越近。

「姊姊……」

「希……呃、哦哦、啊、喂,我站不稳了……呜咪啊啊啊!?」

姊姊发出淑女所不该有的惨叫声跌倒在地。

不对,正确来说应该是掉到地上才对。

「哎唷唷唷……喂,巧!你就不能走稳一点吗?」

「这、这太强人所难了……」

从我背后滚下来,重重摔到屁股的姊姊——梅之森,坐在地上甩手蹬脚并发出怒吼。

叫人趴在地上当自己的踏脚凳,竟然还说得这么过分。

「好,卡卡卡——!」

家康握着剧本卷成的纸筒,边拍膝边走过来。

「哎呀,你得好好撑住她嘛,要是我们的演员跌倒受伤了谁负责?」

哪来的什么演员。

「现在到底是怎样啦!」

「什么怎样?我之前不就说过这是一出仿《玛莉亚的凝望》的戏吗?」

「拍成影片后,我们晚点会上传到NICONICO动画之类的影音网站上喔。」

策划这出短剧的主谋梅之森跟家康,就这么开始畅谈他们无聊的计画。

别的先不说,光家康这身打扮就糟透了。过时的遮阳帽配上太阳眼镜,还披上一件袖口打了结、仿佛斗篷般的粉红开襟毛衣。

你以为你是几十年前的导演或制作人吗?

「为什么我非得当梅之森的踏脚凳不可!?」

「这当然是因为你是梅之森的下仆啊,看来你最近握手握不够喔?」

「呃……不、不是啊,你回头想想,让梅之森当姊姊,这怎么想都不对吧!?」

「没办法啊,芹泽就说她绝对不演。」

在远处观望的文乃一察觉我的视线,不屑地哼了一声别过头。也对,如果硬是要她演,我看我不管有几条命都不够用。

「那让珠绪学姊演不就行了吗!?」

「抱歉,巧,因为你看嘛,我只对小吾一心一意。对不对?」

珠绪学姊朝负责摄影的大吾郎送秋波,大吾郎随即羞红了脸。

「那、那夏帆小姐!」

「不行啦,夏帆她等下要以夺走希的敌人身分登场。」

「还、还有这样的剧情喔……」

「阿巧,你都不看剧本,这样可不行唷。所谓的电影啊,不是一个人做出来的,是由演员、导演,以及所有成员彼此的坚持下,千锤百链打造出来的。没错!这就是一场战役,你懂吗?」

「我的确不懂,也不想听懂。然后你那刻意装成内行人的说话方式听得让人有够火大。」

我从地上站起来,拍拍沾到膝盖上的灰尘,

「对了,我想到一个能彻底解决问题的办法,梅之森跟希两人角色互换就好了。」

「啊——这可不行。」

结果梅之森一口回绝。

「为什么!?」

「因为在本小姐的印象中,希就是像个妹妹一样呀。」

「话虽这么说,但你又有哪一点像姊姊了!?」

「什咪!?当然像呀!难不成你没看到本小姐全身散发一股姊姊的魅力吗!」

「…………」

「你干嘛突然不说话啦!」

「因为这实在是……嗯……」

「嘿呀!指挥艇结合!!」

「唔喔!?」

梅之森迅速跨到我肩膀上,以腿夹住我双肩,也就是俗称的骑脖子。」

「哦——呵呵呵,那这样呢?这下身高问题就解决了吧!」

梅之森,你是小孩子吗……我只好连忙稳住摇摇晃晃的梅之森,别让她掉下来。

而梅之森自己似乎也有点难为情,为了避免过度的肢体接触,刻意用大腿前段最没肉的部分夹住我的头,还揪住我的头发抬起自己的腰……但还是害我心里怦怦乱跳。

然后,她那快摔下来的模样,也一样把我吓得心里怦怦乱跳。这下我头不但转不动,头发也被揪得好痛。

「千世……太贼了。」

「哦哦!希,快来救我!」

「我也要骑。」

「你也要骑!?」

「喂,你们适可而止好不好!」

「哦哦,文乃……为、为什么你的怒气是冲着我来的!?」

她跨着大步而来的姿态,实在堪称为救世女神。不过她拯救的方式却跟江户时代的灭火员差不多,也就是破屋毁墙式。

到这里,我发现一个严重问题——要是我现在被文乃踢,梅之森会出事的。

「喵。」

……喂!希,你这样懒洋洋地趴到我背上,请问是什么意思?

这下我不但不能动,也没办法保护她们;这不但危险,而且还是双倍危险。

怒容满面的文乃步步逼近,家康跟大吾郎两人耸耸肩。

「他是个好人,好人总是头一个死的。」

这句超越死亡旗标,仿佛葬礼吊唁词的话是怎样!?

「慢着文乃!现在这姿势要是挨了旋风脚……会害到希她们的!」

「……这我自有斟酌。」

说完,文乃抬起的脚从我脸上掠过。那是连大吾郎都不由得发出赞叹,笔直伸向天顶的一腿。接下来透过这姿势发动的……以空手道来说叫做踵落,跆拳道则称为下劈,堪称为一击必倒的大绝招。

等等,一个普通女高中生,为何有办法使出这招!?

「等、等等,这招也未免太狠了……而且你的小裤裤也走光了!」

「去死两次啦啊啊啊啊!」

于是,文乃从上压下的腿,在我脸上烙出清晰的鞋印·

即使断了气依旧顶天立地,没让梅之森等人摔下来,我想,我应该够资格让人赞扬一番吧?

好吧,也差不多说明一下了。

为什么我们会来到遥远的长野县轻井泽这种光听地名就充满上流风情的地方,必须从毕业典礼结束后讲起。那是我离开夏帆那儿,回到社办后的事……

「学姊,恭喜毕业!」

面对我们学弟妹异口同声的祝贺,珠绪学姊与夏帆笑容以对。

「虽然时间不长,不过幸亏有你们,同好会的活动似乎更上一层楼了!我就以会长身分感谢你们!」

「您过奖了,本人深威光荣。」

夏帆优雅地点个头,回应梅之森那高傲的谢词。

嗯……同样身为富家千金竟有如此落差,这可真是怪事一桩。

不过坦白讲,我现在实在是不敢正视夏帆的脸。

为什么这个人在告白过后还能这么若无其事?我这边心脏都快负荷不了了。

「呃,我们准备了一些纪念品。这是大家一起写下的祝福卡,还有水晶手链。」

文乃拿出祝福卡以及手链给两人。那手链是大家合资购买材料,自行将碎水晶打磨钻孔而串出来的。由于数量多,作业繁杂,为了不被两人发现,我们每个人带一点回家,才做出这成果。

「哇~~谢谢!」

两人随即将手链戴上,看来她们似乎很喜欢这样礼物。

接着,希也端出以斯特雷凯滋的名义所请的蛋糕,现场摇身变成小小的毕业派对,顺便和轻音社的成员庆祝活动成功。

到了派对正高潮时,梅之森霍地站起身,对大家宣布一件事。

「对了,由于夏帆对同好会有功,所以本小姐在此任命她为今天的同好会副会长!夏帆,虽然只是一日副会长,不过你就接下这初代副会长的头衔吧!」

……这究竟有什么价值,我实在是不明白啊,我们的永世名誉会长。

「哎呀,这真是太好了。我会好好珍惜它,当成一生的回忆。」

而回答得这么爽快的夏帆,也是相当了不起。一旁的希为她鼓掌,文乃则是兴致缺缺地朝我这儿看了几下。

这么说来,文乃她从刚刚就频频往我这儿看,看完又把头撇到一旁,不知道是怎么回事。

「慢、慢着!会长,请您梢等一下!您的副会长,不是应该由唯一能与您畅谈动漫话题的本人来担任……」

「本小姐以前就说了,我根本就没指派过你嘛。」

「NOOOOOOOOOOOOOOO!」

自称副会长的家康又再次陷入极度郁卒。有这么值得难过吗?

我们的会规上也注明干部由成员互选,既然这职位出现了,明天夏帆离开后要是进行补选,家康一定能无条件通过吧?因为根本不会有人跟他竞争。

「呵呵,既然只有一天,就请您见谅咯。」

在安慰过家康后,夏帆的笑脸——那张无瑕的笑脸,转过来面对人家。

「那么……既然受命为会长,在出发前往德国之前,我有个提案。」

对喔,夏帆再过不久就要到德国留学了。

但我听了这句话后竟然觉得松了口气,真为这样的自己感到丢脸。

「我希望大家能和我一起参加毕业旅行。等一放春假,请大家接受我的招待,一起到我位于轻井泽的别墅。」

「轻、轻、轻、轻井泽!?」

出现超常反应的果然又是家康。

「那是圣地,是充满姊妹们的歌声,属于纯洁少女的圣地啊!!」

喔——这么说来,我们之前好像为了熬夜看《玛莉亚的凝望》而迟到过。

「轻井泽?真要去的话,何不去其它地方呢?不然去本小姐家其它别墅也行。」

虽然不反对毕业旅行,不过那种常去的地方再去也无聊——梅之森似乎是这个意思。

「呵呵,您别这么说嘛。那毕竟是我的私人别墅,要是不偶尔去一下,那儿的佣人也会闲得发慌。何况我一到德国,几年内可是回不来的。」

「……也好,这次就由你副会长筹划吧。」

哦哦,梅之森竟然懂得让步,她还真是变懂事了。

「不过我们春假也得顾店……应该去不成吧?」

一直沉默不语的文乃开口了。看她的表情,似乎也对自己的唱反调感到很过意不去。

「……说得也是。不过乙女现在人在国内吧?我们何不问问她的意见?」

金发少女打了个响指,于是两名美女女仆不知从哪儿现身。

「大小姐,有什么吩咐吗?」

「钤木、佐藤,告诉我乙女现在人在哪里。」

「好的。她的行动电话摆在家中,人则是在附近的米婆婆家讨论日本未来的经济走向。斯特雷凯滋的良心商店状态已经过了三小时二十五分十六秒,期间共卖出蛋糕一个,饼干类两个,总额五百四十圆。」

……这番话还真是惨不忍听啊。

「我想也是。有什么方法连络乙女吗?」

「γ小队正在附近待命。」

「是吗,那叫他们把手机送去给乙女。」

「明白了。」

于是女仆就像风一样消失,梅之森则叹了口气。

「还有其它问题吗?」她对着全体人员来回看了一遍。

而从头到尾沉默不语的希,视线直耵磨大吾郎与珠绪学姊。

我们大家全都倾向忽略视野里的那两人,没想到希竟然这么努力。

毕竟他们俩现在又是这股甜蜜气氛。

「没想到我们竟然这么快就得一起旅行,这真是有点难为情。」

「的确,但一想到能多跟珠绪小姐多相处一分一秒,却又是这么令人高兴,」

「小吾……嗯,我也很高兴。」

「我每天睡前会练两小时的幸谷流基本式,届时希望珠绪小姐您也能过目。」

「真是的,我都说过你可以直接叫珠绪了,小吾你这么讨厌我吗?」

呃……珠绪学姊,我怎么觉得你好像彻底变了一个人?

尽管眉头皱了皱,却没受影响而野兽化,梅之森展现的意志力在我看来可说是非常了不起。

「看、看样子似乎是没有。」

「钦钦——我也可以去吗?其实我现在有股冲动,觉得不如也加入迷途小猫同好会算了。」

突然有个眼神闪亮的人开口问道,她当然就是我们的班长兼文乃的知己,总是与元气如影相随的鸣子叶绘。我刚刚看她与轻音社自成一国,吃着蛋糕喝着茶,还以为她根本没在听同好会的事。

「我加入的围棋社如今风潮一过,社员慢慢流失,想想实在是有点寂寞啊。再加上我帮排球社跟弓道社的忙也帮到有点腻了,轻音社接下来似乎也打算解散。校内学生不多,要玩社团还真是不太容易耶。」

听了叶绘的话,轻音社社员难堪地低下头对着珠绪学姊,但珠绪学姊只笑着挥挥手。听说她们其实在校外都有自己的乐团,当初本来就跟叶绘一样,是仰慕珠绪学姊才参加的,所以轻音社实际上几乎可说是学姊一个人的社团。

「虽然说是去帮忙,可是你在排球社、弓道社、以及女子足球社的表现不都是准社员水准吗?她们都邀你那么久了,你何不干脆找个运动社团参加?」

「嗯——话是这么说没错啦,可是你想想,我基本上也是个电玩宅,虽然也很喜欢动动身体,不过可没有时间整天泡在汗水泪水泥水与青春里操练啊。最近的RPG要全破,几乎都得花上五十小时不是吗?如果要完全攻略时间又会更加倍!所以我没那时间参加运动社团啦!」

上天果然不是平等的,天生有本事的人就是这么无所不能——每听到这类事,总让我不由得如此感慨。

「……也好,反正会规上也写了,参加者来者不拒。」

梅之森勉勉强强地接受了叶绘的入会。

「谢谢你啦,小千千!我一定会成为优秀社员的啦!」

「不要给本小姐乱取绰号!」

这下少了两人又回添一人,迷途小猫同好会越来越像是1年D班的班级社团了。

「没想到竟然有这么多人愿意来别墅,这真是太好了。」

从夏帆那笑咪眯的表情里,完全看不出先前发生的那件事。

夏帆的别墅……

——「请为我留下回忆」。

在耳边回荡的声音,害我血液全往脸上街。

而我完全没注意到,一旁的文乃此刻正盯着我瞧。

过不久,乙女姊打了通电话来,至于她的条件……

「我也要去☆」

唉唉……看来过完这春假,斯特雷凯滋又得面对赤字了。

想归想,我也只能苦笑以对。

芹泽文乃注意到一件事——一件只有她注意到的事。

千世还沉浸在演唱会的余韵里,希也被大吾郎他们吸去注意力。

再加上这两人不太熟悉一般女孩的烦恼,所以尽管是如此重要的事,尽管珠绪学姊都提示过了,两人却还是无知无觉。

都筑巧制服上的第二颗钮扣不见了——就是这件事让她纳闷不已。

那或许是被某人拿走了。

如果她个性够率直,一定会当场问巧。

她也许会发火,也许会把千世跟希一起牵扯进去,一番笑闹过后就结束了。

但……她就是开不了口。

这件事绝对该问个清楚。因为要是有个万一,事情也许会变得无法挽回·

正因为心里这么想,反而让她更开不了口。

文乃紧咬着嘴唇憋了下来。

——如果那是送给毕业生的「回忆」……

——如果自己当初做的巧克力送给了巧……

这些事必须保密,她不能说出口。

在找了个理由硬是说服自己后,文乃把到了嘴边的话给吞回肚里。

她从来不曾像今天这样,如此痛恨自己的别扭脾气。

事后过了不久,春假的第一天,一伙人来到了轻井泽。

只不过我万万没料到,大家一到现场,竟然开始扮起《玛莉亚的凝望》。

而最令我伤脑筋的……

「巧先生,您还好吗?」

「啊,嗯……」

夏帆拿出手帕,替坐到地上的我擦掉脸颊那个鞋印。

由于这动作,两人的脸也很自然地越靠越近。

「那个……我已经没事了。」

「不行,您看,您这儿都破皮了」

一看,我的手指微微渗血,大概是跌倒时弄伤的吧。

「这得消毒才行……」

夏帆握住我手,随后毫无犹豫地将它含到嘴里。

「这……夏帆小姐!?」

自从毕业典礼那天被夏帆告白后,她就一直在我脑中挥之不去。

但经过这件事,她的举止却跟平常没两样。告白就好像不曾发生过似地,她也彷佛完全不知我心中的动摇,不但如此,甚至还会像这样积极地照顾我……

坦白讲,这一切实在是让人摸不着头绪。

不是我要自夸,虽然我最近身旁多出许多女生,不过在我进高中前,周遭的异性除了文乃这个冤家,再来就只剩下乙女姊了(尽管我们并没有血缘关系)。

对于年龄¨单身经历,而且正持续刷新纪录的我来说,这场面实在是太让人难以承受。虽然我以前也曾经得到文乃的告白,不过那件事毕竟就像幻觉一样。

跪下来为我舔手指的美人,害得我心跳指数直线攀升。

但奇妙的是,每到这种时候总会有许多人出面,宣称自己握有「我」的所有权。

「夏帆……你、你会不会跟巧贴得太近了?」

看吧,半边脸颊抽搐,露出诡异笑容的梅之森这不就冲上来了吗。

「可是巧先生的手受伤了。」

「就算受伤了,哪有人用、用嘴这样……」

她彷佛憋了一肚子无从发泄的情绪,双手不断打颤。

「……巧,让我看手。」

「咦?希,怎么了?」

我不由得照她所言伸出手,结果这次换她含住我的手指。

她跟夏帆不一样,那津津有味地轻咬的模样,就像是真的要把我的手吃掉似的。而且她咬的根本就不是患处啊。

「喂!?你在干什么啊希!」

「呜噜呜噜呜呜。」

「我听不懂你在说什么啦……」

然后拜托你别再咬了,很痒。

「啊啊——!希!你别偷跑啦!」

说着,梅之森跑到另一边,抓住我空出来的那只手。

「既然这样,那我也要!」

喀!

「好痛!!梅、梅之森妳干嘛跟着咬啦!」

「呼噜呜噜嘻呜呜呼噜!」

所以你们到底是在说什么!?

「哎呀!原来巧这么好吃吗?那姊姊也来尝一口……」

「你们不要吃我啦!」

「哎呀呀。呵呵,看来大家都很担心巧先生呢。」

早已帮我将伤口清理干净的夏帆,笑呵呵地看着两人。

不对呀,你们应该帮我阻止她们吧!何况遇到这种状况,不是应该会有个人抢先出面阻止吗!?文乃,快帮我处理这群食人鱼啊!

我对文乃投以恳求的眼神。但她明明刚刚才踢完漂亮的一脚,却没理睬我们的骚动,而是盯着其它地方。

位于她视线另一头的……竟然是夏帆。

后来,大家扮演《玛莉亚的凝望》也扮得有点腻了,于是收工前往当初的目的地。

「各位,那儿就是我家的别墅了。」

在积雪夹道的路上,可以看到远方有栋大洋馆。

「好美喔……」珠绪学姊发出赞叹,而我也深有同感。

眼前虽然是栋老洋馆,但那连普通人都看得出的典雅外观,配上洁白无瑕的外壁,周遭宽广庭园也维护得面面俱到。怎么说呢,这栋别墅就像夏帆本人一样,看起来真是品味独具。

「看起来就像外国的房子一样。」

大吾郎的咸想也差不多。

「哼,本小姐家的别墅比这大得多了!虽然没温泉,不过地下室可是有游乐场的!里头不但有最新的格斗游戏跟音乐游戏,推银机以及出奖类机台也一样不缺!外加前阵子还进了战〇之绊!」

「咦?真的假的?那我比较想去你那边。」

看样子,别墅似乎能呈现主人的个性。

「不过,这栋洋馆配上温泉,不会有点不搭调吗?」

就在这时,珠绪学姊提出合理的见解。

「请各位放心,我们的温泉是在隔壁建筑里。」

隔壁?大家转过头一看,隔壁有另一栋毫不逊色的美丽建筑。

与洋馆相反,是栋标准的和式建筑。虽然它的大小不如洋馆,但那令所有日本人一见如故的古典设计,配上宽广的庭院、大池塘、以及跨越其上的石桥,令人印象深刻。而后方的小栋建筑,大概是茶室之类的吧。

而顺着坡面建筑在稍高处的建筑,应该就是夏帆所说的温泉。

「所以我们要住哪?」家康一副对建筑物兴致缺缺的模样。

这家伙难道就没有一点对现实事物的感动吗?

「想住哪儿都没关系的,反正两栋建筑之间有走廊相连。」

「既然难得有这机会,住处不如就每天交替怎么样?」

「哎呀,乙女小姐,这真是个好主意!既然这样,我不如再吩咐佣人,请他们三餐也每天照日式西式互换吧。」

住四天三夜,外加三餐云云全部交给佣人准备。

这毕业旅行,真可说是无微不至啊。

「那么,先来决定第一天住哪儿吧。」

「我;我提议住洋馆!因为那里一定有好吃的蛋糕!」

乙女姊立刻举手。

「这彷佛将军住处的日本庭园……灯笼、凉亭、茶室,看似随兴的布局,实际上却将庭园化为一个完美调和的宇宙……真是了不起的园林山水。这么说虽然有点对不起师父,但我实在是深深为它所吸引。」

不知道是不是爱好城池的灵魂深受震抵,大吾郎难得兴奋地说道。

「既然小吾选择和式,那我也选这一边好了。」

嗯,看到大吾郎跟珠绪学姊依旧这么恩爱,真是非常之好。

这下子,和式派可说是暂时领先。

「我比较想住洋馆,刚刚的百合戏我们等下再来继续吧!」

洋馆一票……慢着,你们的玛凝家家酒还没扮完啊?

「唉唉……看来短时间内应该是决定不了吧?」

我不经意地转过头,征求身旁文乃的意思。

「…………」

但文乃又是一语不发地直直对着夏帆。

话说,她刚刚好像也这样一直看着夏帆?

看那严肃的神情,肯定不是在发呆或沉思。

文乃会变得像这样,大概也只有情人节那时候了吧。

吓¨难不成文乃她对夏帆……!?

这难不成是那种百合般甜蜜蜜的剧情!?

不过文乃绝不可能搞这套吧。看来我被家康茶毒得太深了……?

想着想着,我耸耸肩,决定暂且将这件事抛至脑后。

最后,大家第一天决定先住洋馆。

一进到洋馆,马上就有大阵仗的佣人前来盛大欢迎,

而且这些佣人还配合建筑物,女性换上女仆装,男性则换上白衬衫与黑背心。我实在想不到,自己竟然能听见这么地道的「大小姐,欢迎您回来」这句话……

总之先不管这个。进入洋馆后,我们首先吃了午餐。

早上离开钤音镇,来到轻井泽时已经是中午,大家肚子也正好饿了。

一边接受款待享受豪华的午餐,我们每个人也分别缴了三千圆。

虽然当初夏帆说愿意招待我们,但因为这样实在是让人太过意不去,经过一番商量,才订下这个金额。这对我来说虽然是一整个月的零用钱,不过一见到这顿奢华的佳肴,这下我心中也只剩满满的不好意思。

「好,接下来这四天,各位就是这别墅的客人。要是有什么要求请尽管吩咐,我们一起留下美好的回忆吧。」

由副会长体贴的一句话起头,大家开始讨论起接下来的活动。

「嗯;首先……」

乙女姊拿出观光地图,开开心心地物色参观地点,不过被梅之森给打断了。

「STOP!来到轻井泽,我们首先只有一件事情得做!」

目光炯炯有神的大小姐一口气吸光盘中的义大利面,接着伸手指向窗外。

「也就是……那个!」

梅之森所指的地方不知为何,竟然是座网球场。

「梅之森,你指的『那个』该不会就是这里吧?」

「没错!」

梅之森早已一副跃跃欲试的样子,不但穿上了网球装,还从袋子里拿出自己心爱的球拍挥舞,测试拍线的张力。

「好,我准备好了。」

这时,家康带着大吾郎来了,但不知为何大吾郎肩上扛着摄影机。

「喂,家康,你干嘛让大吾郎扛着一台摄影机?」

「当然是为了要摄影啊。」

是吗是吗,既然是为了摄影,那也没办法。

「等等,你们该不会还要拍之前那个《玛莉亚的凝望》吧!?」

「不是啦!」

梅之森伸出网球拍指着我喊道。

「我们打算趁这次拍十五分钟的迷途小猫同好会宣传短片!而那至少得拍两小时当素材。刚刚的摄影也是其中一部分!」

光是十五分钟的短片,就得用到那么长的母片当素材吗?这方面我实在不太懂。

「各位让你们久等了~~!」

精神奕奕的乙女姊跑在前头,带着文乃与希一起出场,一穿上夏帆准备的网球装,他们给人的感觉也跟着变得很不一样。

「这画面真不错。幸谷,给我好好拍下来!」

「嗯,了解。」

「大吾郎,不对啦!你的拍摄角度要这样子由下而上……」

「菊池!不要对摄影师下低级的指示好吗!现在要定点拍摄表情吧!?」

「笑话!唯有擦边球才符合时代需要!虽然角度若隐若现但是人家穿的才不是内裤而是安全裤!类似这样的场景。」

「滔……所以我究竟该如何拍才好?」

这两人遗真是精力充沛啊。他们跟我不一样,看起来总是这样无忧无虑。

除了自己的烦恼,眼前还有夏帆那件事,看来趁着这次旅行,我有许多事得好好思考才行了。

「巧先生,您怎么了吗?」

唔……夏帆的告白……我该怎么回答……而且……

咦?

「夏帆小姐!?」

不知何时,夏帆的脸已经近在眼前。

我心脏突然剧烈地跳了起来。

大大的眼睛,纤长的睫毛,端正的鼻梁,配上粉红色的嘴唇——一张完美的脸蛋,就在离我十几公分处。要是有男人对这景象毫无知觉,那么他肯定哪里有问题。

「巧先生,好看吗?」

夏帆在我面前转了一圈。

一转,裙子当然也跟着飘了起来。家康刚说的那个并非内裤的什么东西,就在那底下若隐若现。

「呃、嗯,很好看……吧我想。」

「呵呵呵,好开心☆」

夏帆笑得无忧无虑。

唉……这还真尴尬啊。

「巧……我呢?」

「希……嗯,你穿起来也很好看喔。」

「…………」

「呃?希,怎么了?」

但希看起来似乎不太满意。我说了什么不该说的话吗?

「因为巧的反应不够热烈,所以小希不太满意对吧?」

「……喵。」

妳说对了——希的喵声,听起来就像是这意思。

「不然我该怎么说才好啊……」

要是看个网球装就亢奋地喘气,那反而才像是犯罪行为吧?

「……啊,想到了。」

希恍然大悟地拍了个手,随后当场转起圈子。但她跟夏帆若隐若现的模样不同,那高高飘起的裙摆,俨然就是要我好好看个清楚。

「希……!?」

「……有觉得小鹿乱撞吗?」

「这、这不是小鹿撞不撞的问题好吗!」

「喔;那我也一起来!转转转~~」

「姊你不必跟着一起转啦!」

虽说是安全裤,但看到眼前有个白白的东西飘荡,实在让人看得心神不宁。而姊除了这个,更多出一对跳动着的丰满胸部。

嗯?梅之森那群为了摄影角度争执的人先姑且不管,我们这里是不是少了一个人?

「希,文乃呢?」

「我在这里啦……」

一脸不悦的文乃就站在我身后,当然,她也一样换上了网球装。

咦?为何我会看得心跳加剧……是因为我第一次见到她穿网球装的关系吗?

「喂,你干嘛这样死盯着人家瞧?」

「呃不,没事……」

怎么办,我还是称赞她一下比较好吗?

可是这总让人觉得颇难为情的……

「巧先生,请您跟我打一局吧。」

正当我犹豫时,夏帆迅速牵起我的手。

「咦;我也想跟巧对打啦~~」

这次换乙女姊紧抱着我另一只手不放。

「喂,你们两个……」

「啊啊啊啊!那边那两个!要跟巧对打的人是本小姐,你们到一旁去帮忙拍片啦!」

「……喵,我也想跟巧玩。」

这下梅之森跟巧也加入战局,让事态不断恶化。

「慢着慢着慢——着!」

家康难得闯进来打岔。

接着,他出了一个烂到极点的馊主意。

「谁能得到巧……不如就让网球来决定吧!」

家康,你这家伙到底在说什么……

「好啊!想打那就来呀!」

「这可真是求之不得。」

「……喵,我会加油。」

咦……为何大家都这么跃跃欲试……?

「等一下,我觉得我们大家还是一起和和气气地打网球……」

「巧!」

「啊,姊……你也快来帮我劝劝她们吧!」

「姊姊一定会获胜的!」

不,不行……她根本就比大家都来得有干劲……

就这样,大家莫名其妙地拟出一张对战表。比赛采单打淘汰制,优胜的人就能得到今晚随意差遗我的权力。当然,我从来不记得自己同意过这件事。

另外参加者有乙女姊、文乃、梅之森,希、夏帆、家康等五人。珠绪学姊担任裁判,大吾郎负责摄影。

裁判也就罢了,对于这摄影师的必要性,我实在是深咸疑问。不过就算问了,他们大概又会说是要传到网站上之类的吧。大吾郎啊,我看你还是拍珠绪学姊就好了。

那么接下来,头一场是梅之森对家康。

「慢着,为什么连菊池都参加啦!?」

看到站在对面场地的是家康,梅之森一脸嫌恶地咆哮道。

「哼哼哼……这是因为……」

「啊啊!?难、难道你一直对巧……」

「不是啦!最好是有这种BL剧情啦!」

「你、你也不必这样隐瞒吧?那方面的事,其实我多少能谅解。」

「Cậu có thể nghe tớ nói một chút được không Kikuchi?」

Những lời của Ieyasu khiến tôi cũng bị nghi ngờ một cách khó hiểu.

「Tớ chỉ muốn dùng Takumi làm mồi nhử để các cậu diễn một vở kịch Yuri thôi! Sau đó đăng lên NicoNico Douga là có thể quảng bá cho doujinshi mùa hè của tớ rồi!」

Ý tưởng của tên này quả thực còn tồi tệ hơn những gì tôi nghĩ.

「Hừm hừm, nếu đã vậy thì tiểu thư đây sẽ cho Takumi và Kōya đóng BL!」

Làm ơn đi, Umenomori, đừng bao giờ làm vậy.

「Takumi… BL là gì vậy?」

「Đó là một từ mà Nozomi không cần biết, và sau này cũng đừng có lên mạng Google nhé.」

「… Meow, biết rồi.」

Sau khi cuộc tranh cãi kết thúc, mọi người bắt đầu lại trận đấu, Umenomori là người giao bóng đầu tiên.

Umenomori có vẻ ngoài rất chuyên nghiệp, từ quỹ đạo bóng đến cách cầm vợt, trông cô ấy như một cao thủ vậy. Chẳng trách cô ấy lại muốn chơi tennis.

Kiểu này thì Ieyasu chắc còn chưa đến một phần vạn cơ hội chiến thắng.

Dù cậu ta thông minh thật, nhưng thể lực thì chẳng khác gì chuột hamster.

「Kikuchi, nói trước cho cậu biết, tiểu thư đây đã chơi tennis từ năm ba tuổi rồi. Bởi vì đây là môn giải trí của giới thượng lưu, tôi còn từng lọt vào top tám giải đấu lớn đấy.」

「Hừ, vớ vẩn, tớ cũng đâu phải xem 『The Prince of Tennis』 không công!」

Ieyasu cũng không chịu yếu thế mà đáp trả Umenomori… mặc dù tôi thấy cậu ta nói hơi lạc đề rồi.

「Tớ sẽ cho cậu thấy… ‘Vùng Kikuchi’ của tớ!」

Khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác như luồng khí bắt đầu xoáy quanh Ieyasu… nhưng cũng chỉ là cảm giác thôi.

「Cái gọi là ‘Vùng Kikuchi’ chính là dùng lực xoáy đặc biệt tác động lên bóng, khiến đối thủ dù đánh trả thế nào, bóng cũng sẽ quay trở lại theo ý muốn của tớ, đây là một kỹ năng tối thượng!」

Và cậu ta còn đặc biệt đích thân giải thích cho mọi người nghe.

「Đến đây nào, Umenomori!」

「Chết đi!」

Cú giao bóng của Umenomori, được thực hiện bằng cách huy động toàn bộ cơ bắp, rơi xuống mép đường phát bóng trong sân.

Và quả bóng nảy lên trực tiếp trúng vào mặt Ieyasu.

「Ặc!?」

「Hay quá! Giao bóng ăn điểm!」

Umenomori tạo dáng chiến thắng, khoan đã, cô ấy vừa nói 「Chết đi!」 sao…

「Hello— Kikuchi-kun, cậu có sao không—?」

Mặc dù trọng tài Tamao hô to, nhưng Ieyasu đang nằm sõng soài dưới đất không hề phản ứng.

「Ăn cú giao bóng của tiểu thư đây, không ai đứng dậy nổi đâu, tóm lại là hạ gục một người rồi…」

「Không đúng, chờ đã.」

Umenomori định quay về ghế ngồi, nhưng Daigorō đã lớn tiếng ngăn lại.

「Chưa… chưa kết thúc đâu.」

Ieyasu loạng choạng đứng dậy.

「Sao có thể…! Bị cú đánh đó trúng phải, không ai có thể đứng dậy được!」

「Chỉ khi sự tập trung đạt đến giới hạn, cơ thể mới có thể vượt qua giới hạn, phát huy sức mạnh lớn hơn.」

「Cái, cái này rốt cuộc là…」

「Trạng thái này, chính là ‘Cảnh giới Vô Lý’!」

À mà tôi có thể về nhà được chưa? Bây giờ tôi chỉ muốn ngâm mình trong suối nước nóng để quên đi tất cả những chuyện này thôi.

「Cái, cái ‘Cảnh giới Vô Lý’ gì chứ, xem tôi dùng cú giao bóng hạ gục cậu đây! Hây!」

「A hừm.」

Với một thoáng bóng vụt qua, Ieyasu cùng với vợt bị đánh bay. Umenomori quả thật có nghề đấy.

「Này, Ieyasu, vừa rồi cậu không phải nói là sau khi vượt qua giới hạn sẽ có sức mạnh lớn hơn sao?」

「Nếu, nếu là cốt truyện manga… theo lý mà nói, giờ tớ lẽ ra phải ngộ ra chiêu tất sát mới… hoặc là ‘Cực hạn của Ieyasu’ gì đó…」

Ieyasu cứ thế bị cú giao bóng chết người của Umenomori đánh bại hoàn toàn, yếu ớt nằm sõng soài trên mặt đất.

「Hừm hừm— Thế này đã hết rồi sao? Cái này căn bản còn chẳng tính là chơi tennis nữa.」

「Kikuchi-kun, mà tôi là người mới đấy nhé… Cô không hề nương tay chút nào sao?」

「Trên sân đấu thì không có chuyện nương tay, nhưng cậu cũng đã cố gắng hết sức rồi, nào, bắt tay.」

Nhìn bàn tay đang cười tươi mà cô ấy đưa ra, Ieyasu miễn cưỡng nhưng vẫn nắm chặt lấy.

Còn về các trận đấu khác, lại xuất hiện nhiều kết quả gây ngạc nhiên.

Đầu tiên là trận đấu giữa Kaho và Nozomi, kết thúc với chiến thắng thuộc về Kaho.

Thẳng thắn mà nói, với phản xạ thể thao của Nozomi, tôi vốn không nghĩ cô bé sẽ thua.

Tuy nhiên… đối thủ Kaho của cô bé, thực sự quá mạnh.

Bởi vì, nghe nói trước khi Kaho chuyển đến trường chúng tôi, cô ấy vẫn luôn là đội trưởng câu lạc bộ tennis.

Dù thành thạo luật lệ và lý thuyết, lại có phản xạ siêu phàm, nhưng Nozomi cuối cùng vẫn không thể thắng được kinh nghiệm và thành quả tích lũy hơn mười năm.

Thấy vẻ hối hận hiếm thấy của Nozomi, nói ra có thể hơi khó nghe, nhưng tôi thực sự rất vui khi thấy kết quả này.

Vì điều đó cho tôi biết, chỉ cần nỗ lực trong suốt một thời gian dài, thì hoàn toàn có thể chiến thắng thiên tài.

Tiếp theo là trận đấu khác, chị Otome đấu với Fumino. Trận này thực sự là một cú sốc lớn.

Chị Otome, như thể đã từng học tennis, với những bước di chuyển thành thạo, chiếm ưu thế từ đầu đến cuối, và chỉ trong chốc lát đã thắng liền hai ván.

Mọi người đều cho rằng chị Otome sẽ thắng chắc, không ngờ khi chị Otome rời đi lúc nghỉ giữa hiệp, chị ấy lại không hiểu sao một đi không trở lại.

Nhờ chị Otome bỏ cuộc, Fumino cứ thế chiến thắng mà không cần đấu, cộng thêm sự sắp xếp của vòng bảng, khiến cô bé trực tiếp tiến vào chung kết.

Ngoài ra, sau này hỏi ra mới biết, hóa ra chị Otome nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ xa, đã tìm thấy một đứa trẻ thất lạc ở sau núi của biệt thự, và trực tiếp đưa đứa bé về với mẹ.

Mặc dù chị ấy nói một cách nhẹ nhàng, nhưng tôi luôn có cảm giác như chị ấy được trang bị thứ gì đó… kiểu như radar tìm trẻ thất lạc vậy.

Thế nên, vòng hai là trận đấu giữa Kaho và Umenomori.

Ban đầu, Umenomori có vẻ chiếm ưu thế, nhưng sau đó cô ấy càng ngày càng mất điểm, và thoáng cái đã bị Kaho vượt lên.

Sở dĩ như vậy là vì Kaho luôn kiên quyết phòng thủ, lực đánh trả không mạnh, chỉ đơn thuần là không ngừng trả bóng lại.

Cứ đánh như vậy, Umenomori kiệt sức và hành động chậm chạp, lúc này những cú đánh trả của Kaho ngày càng mạnh mẽ, và chỉ trong chốc lát cô ấy đã giành liên tiếp các ván thắng.

Đây quả là một chiến thuật được thiết kế riêng, nắm bắt được tính cách dễ bị kích động của Umenomori.

「Kaho-san thật sự rất giỏi nhỉ.」

Trận đấu kết thúc, tôi nhìn Kaho từ xa, không khỏi thốt lên lời khen ngợi.

「Gì vậy? Anh đang mỉa mai chê tôi yếu đấy à?」

「Tôi, tôi chỉ đang tự lẩm bẩm thôi mà.」

Fumino bên cạnh trừng mắt nhìn tôi một cách dữ tợn.

Chính vì chỉ có Fumino ở bên cạnh, nên có lẽ cô bé đã hiểu lầm tôi đang châm chọc cô ấy.

Nozomi đang an ủi Umenomori vì thua trận mà phát cáu; Daigorō vẫn còn quấn quýt với senpai Tamao; Ieyasu cầm máy quay phim nhận từ Daigorō chạy theo Nozomi và mọi người; còn chị Otome thì không biết đã chạy đi đâu rồi, hy vọng chị ấy có thể về kịp bữa tối.

「Đúng là, Kaho-san vừa đẹp người vừa dịu dàng, hơn nữa lại còn là tiểu thư nhà giàu.」

「Này, Fumino, em đang tức giận chuyện gì vậy?」

「Tôi đâu có tức giận!」

Fumino mạnh tay giơ lên, rõ ràng là cô bé đang tức giận mà…

Haizzz… Fumino tức giận là chuyện thường tình, nhưng lần này tôi hoàn toàn không hiểu cô bé vì lý do gì.

Nhưng lần này cô bé hiếm hoi hạ bàn tay đang giơ cao xuống trước mặt tôi, khi tôi đang thở dài.

Sau đó, bàn tay không biết nên để đi đâu đó, được cô bé siết chặt vào ngực.

Đôi mắt sáng ngời, giờ đây dường như có thể thoáng thấy một chút dao động.

… Chuyện gì vậy? Phản ứng này quả là hiếm thấy.

Hơn nữa biểu cảm của cô bé… luôn có cảm giác quen thuộc, nhưng lại như chưa từng thấy bao giờ…

「Này, Takumi… Anh thấy, Kaho-san thế nào?」

Tiếp đó, cô bé khẽ thốt ra câu hỏi này.

「Ế!? Em, sao em tự nhiên lại hỏi cái này?」

「Bởi vì dạo này anh không phải cứ để ý Kaho-san sao? Mặc, mặc dù chuyện này không liên quan gì đến tôi, nhưng nếu đúng là vậy, mà nhất định phải để tôi chúc phúc cho hai người, thì tôi cũng không phải là không thể xem xét đâu!」

Dù cô bé đã nói đến mức hơi khó hiểu, nhưng tôi có thể cảm nhận được khí thế khi cô bé nói thẳng ra.

「Cái, cái này…」

Và tôi chỉ có thể ấp úng, không nói được lời nào.

Đúng như Fumino nói, từ sau buổi tỏ tình hôm lễ tốt nghiệp, ánh mắt của tôi quả thật thường xuyên vô thức dõi theo Kaho.

Nhưng nếu nói như vậy, bản thân Fumino từ lễ Tình nhân đến nay, chẳng phải cũng lạ thường sao…

Đúng lúc này, Fumino nhìn quanh, xác nhận không có ai khác bên cạnh rồi khẽ nói với tôi:

「Cái cúc áo của anh… mất rồi.」

「Gì… cúc áo?」

「Sau ngày lễ tốt nghiệp anh về, cái cúc áo thứ hai của bộ đồng phục đã biến mất.」

「Cái này…」

Thì ra bị Fumino phát hiện rồi, tôi đã đặc biệt giấu mọi người chuyện này mà.

「Anh bị tỏ tình à?」

「… Ờ, ừ.」

Đến nước này có giấu cũng vô ích, tôi đành thành thật thừa nhận.

Lúc này, mặt Fumino từ trắng chuyển xanh. Cũng phải… nghe chuyện như vậy, ai cũng sẽ bất ngờ thôi.

「À, à thế sao? Có mỹ nữ để mắt đến anh, không phải rất tốt sao! Thế nên anh đương nhiên là đã đồng ý rồi phải không? Với, với cảm nhận cá nhân của tôi, thế này rất tốt…」

「Ờ, cái này thì…」

「Lẽ nào anh từ chối rồi?」

「Cũng không phải… là Kaho-san nói, bảo tôi đừng trả lời cô ấy.」

Đúng vậy… ngày hôm đó sau khi tỏ tình, khi tôi đang lưỡng lự không biết trả lời thế nào, cô ấy lại nói cô ấy 「không cần câu trả lời」. Tôi nghĩ, có lẽ vì cô ấy sắp đi du học nước ngoài nên mới nói như vậy.

「Tại, tại sao!?」

「Em đừng hỏi tôi chứ! Kaho-san cô ấy chính là nói với tôi như vậy mà.」

「Tại sao… tại sao…」

Fumino cứ thế lẩm bẩm một hồi lâu, liên tục lặp đi lặp lại từ 「tại sao」.

「Tôi thậm chí còn làm sô cô la…」

「Này, Fumino…?」

Cô bé đột nhiên im lặng… sau một hồi lâu, mới khẽ hỏi tôi một câu nữa.

「Takumi, anh thấy, Kaho-san cô ấy thế nào?」

Fumino không chịu nhìn thẳng vào tôi, ngoảnh đầu sang một bên, và tôi chỉ có thể thành thật trả lời cô bé.

「Ờ… thật ra bản thân tôi cũng không rõ lắm, tôi đương nhiên không ghét cô ấy, nhưng nếu bảo tôi lập tức hẹn hò với cô ấy, thì có vẻ hơi… huống hồ bây giờ tôi còn có những phiền muộn khác nữa…」

Sao tôi lại là một người thiếu quyết đoán đến vậy chứ?

Và Fumino, người hoàn toàn không chịu đối mặt với tôi để nói chuyện, cũng khiến tôi hơi để tâm.

「Anh nên trả lời cô ấy cho đàng hoàng chứ! Dù cô ấy nói không cần trả lời, nhưng anh cứ để lời tỏ tình của người ta ở đó là không đúng!」

「Cái, cái này tôi biết mà.」

Fumino nói đúng, kiểu không tiến không lùi thế này là tệ nhất.

Tôi phải tự mình tìm ra câu trả lời— điều này không chỉ riêng chuyện của Kaho.

「Và Lễ Tình nhân Trắng, anh cũng không được quên tặng lại sô cô la đó.」

「Lễ Tình nhân Trắng à? Cái này tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị sô cô la cho các em—」

「Tôi không nói cái đó! Tôi nói là của Kaho-san! Anh không phải đã nhận sô cô la tự tay cô ấy làm sao?」

「Tạ, tại sao Fumino em lại biết chuyện này chứ?」

「Cái, cái này…」

「Lẽ nào là nghe từ Kaho-san à?」

「Ờ, ừm, đại khái vậy.」

Thì ra Kaho đã kể chuyện này cho Fumino… Hai người họ thân thiết từ lúc nào vậy?

「Nhưng mà nhận một hộp sô cô la đắt tiền như thế, tôi thật không biết nên tặng lại cái gì cho phải nữa.」

「… Anh vừa nói gì?」

「Ế? Thì… không biết nên tặng lại cái gì cho phải ấy mà.」

「Câu trước đó! Anh nói sô cô la rất đắt tiền?」

「Đúng vậy, cái cô ấy tặng tôi hôm đó, hình như là đặc biệt mua từ Paris, do đầu bếp hạng sang đích thân làm, là loại sô cô la đặc biệt chỉ có một không hai. Cô ấy còn nói vì số lượng hiếm có, không đủ chia cho người khác, nên bảo tôi giữ bí mật đừng kể cho ai.」

「Nói dối…」

「Tôi không lừa em đâu, miếng sô cô la đó thật sự rất ngon. Thật mong sau này nhà chúng ta cũng có thể tìm được loại ca cao tốt như vậy, làm ra bánh sô cô la đạt chất lượng tương tự.」

Lúc này, Fumino đột nhiên sầm mặt, sau đó một mình lẩm bẩm, không biết đang nghĩ gì.

「Sao có thể… Lúc đó rõ ràng tôi đã giúp cô ấy…」

「Fumino…?」

Xem ra, hôm nay cô bé quả thật hơi không ổn.

Đang nói chuyện, thời gian nghỉ ngơi của Kaho kết thúc, senpai Tamao gọi tên Fumino.

「…………」

Fumino lặng lẽ, không nói một lời mà đứng dậy.

「Cố lên nhé, Fumino.」

Với khuôn mặt vẫn còn cau có, cô bé chỉ quay đầu nhìn tôi một cái, sau đó bước về phía sân đấu.

Giờ hồi tưởng lại, lần đầu tiên tôi gặp cô bé, tôi đã cảm nhận được một sự khác biệt kỳ lạ từ cô ấy.

Nụ cười không bao giờ thay đổi, cử chỉ điềm tĩnh, bất kể đối diện với ai, cô ấy luôn hòa nhã.

Từng cử chỉ gần như hoàn hảo này, không hiểu sao luôn mang lại cảm giác giả tạo không tự nhiên.

Đây chắc chắn là do tôi đố kỵ sự hoàn hảo của cô ấy, đây không phải là một dấu hiệu tốt— trước đây tôi luôn tự thuyết phục mình như vậy, nhưng xem ra, có lẽ trực giác của tôi không sai.

Vì ngày hôm đó, tôi rõ ràng đã làm sô cô la thủ công cho Kaho.

Nếu cô ấy muốn tỏ tình, thì ‘chân mệnh thiên tử’ trong lòng cô ấy chắc chắn là Takumi.

Vậy thì, tại sao Takumi lại không nhận được cái sô cô la thủ công đó…?

Những nỗi u uất vô hình, giờ đây dần dần tụ lại thành câu hỏi. Đáng nghi quá, chắc chắn có vấn đề gì đó.

「Fumino-san, xin cô hãy nương tay.」

Hai người bắt tay qua lưới, sau đó Kaho nở một nụ cười— một nụ cười hoàn hảo như được đắp bằng thạch cao mà nói.

「Dù sao cũng chỉ là trò chơi, tôi cứ tùy tiện đánh thôi. Dù sao Takumi thế nào cũng không quan trọng.」

Miệng nói là thế, nhưng đương nhiên tôi biết, điều này trái ngược với ý nghĩ trong lòng tôi.

Đập bóng vài cái, tôi tạo dáng giao bóng.

Đúng rồi, tại sao tôi luôn là người phải chuyền bóng chứ?

Vì sự phẫn nộ dâng trào này, nỗi u uất trong lòng dường như cũng tan biến theo.

Người tỏ tình với Takumi đầu tiên là tôi! Người cứ chờ đợi câu trả lời cũng là tôi!

Người nên chủ động giao bóng rõ ràng phải là Takumi mới đúng! Kaho, cô rốt cuộc có ý gì!

Lễ Tình nhân của tôi, cô sẽ bồi thường cho tôi bằng cái gì!

Tôi… luôn luôn… luôn luôn…

Tôi kiềm chế bản thân, không để cảm xúc tràn đầy chiếm lấy tâm trí.

Sau đó, tôi tung bóng lên cao.

「Takumi——! Anh đồ ngốc——!!」

Cùng với tiếng gầm đầy khí phách, tôi dùng toàn bộ sức lực giao bóng.

Quả bóng bay thẳng vào góc trong của sân, ngay khi nó có vẻ sắp ghi điểm thì—

「Hì hì, cú giao bóng này đẹp thật đó.」

Kaho vẫn với động tác duyên dáng, đuổi theo hướng bóng.

「A!」

Cùng với động tác đáng yêu, quả bóng như bị vợt của cô ấy hút vào, lực cũng theo đó mà triệt tiêu.

Cú bỏ nhỏ nhẹ nhàng bay qua lưới, tôi còn chưa kịp cứu bóng, nó đã ‘bộp’ một tiếng rơi xuống đất.

「0—15, Kaho dẫn trước.」

Tiếng hô điểm của senpai Tamao vang khắp sân đấu.

「Ối, cú này may mắn thật. Fumino-san, xem ra cô cũng giỏi tennis nhỉ.」

Xem ra đối thủ này rất khó chơi.

Nụ cười thuần khiết như thường lệ, giờ đây càng nhìn càng giống một chiếc mặt nạ.