「Lễ tốt nghiệp và Chiếc cúc áo thứ hai」
Sau Lễ Tình Nhân dần hạ nhiệt, giờ đã sắp đến tháng Ba.
Lễ tốt nghiệp sắp tới, rồi tuyển sinh tân học nối tiếp ngay sau đó, cùng với bệnh dị ứng phấn hoa... Với học sinh cấp ba, tháng Ba là một mùa khá phiền toái.
Và đối với Hội Mèo Hoang chúng tôi, hai chữ "tốt nghiệp" dường như cũng không thể tách rời.
「Đúng rồi, tốt nghiệp...」
Trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ vào giờ nghỉ trưa, tôi đến giờ mới chợt nhớ ra chuyện này.
「Vừa mới gia nhập Hội Mèo Hoang được một thời gian ngắn đã phải rời đi rồi, thật là đáng tiếc.」
Tiền bối Tamao, vừa đút cơm hộp cho Daigorō vừa cảm thán nói.
Hai người họ vẫn hòa thuận và yêu mến nhau như mọi khi, nhìn mà ngay cả những người ngoài cuộc như chúng tôi cũng thấy ngại ngùng.
Có vẻ như gần đây tiền bối thử thách các món ăn mới mỗi ngày, nên tài nấu nướng của chị ấy lại càng đa dạng hơn.
「Tiền bối Tamao tốt nghiệp xong, chị định làm gì ạ?」
Nghe Fumino hỏi, tiền bối Tamao đỏ mặt ngại ngùng, nhưng trả lời lại chẳng hề e thẹn:
「Đương nhiên là kết hôn rồi! Nói là vậy thôi, chuyện này vẫn phải chờ Tiểu Ngô tốt nghiệp đã, nên chị vẫn quyết định theo lời ước nguyện ban đầu, học trường cao đẳng gần đây, sau đó có thể học cách làm một người vợ tốt.」
Ồ... Ra vậy. Đến nước này thì—ngay cả cảm tưởng tôi cũng không nói nên lời nữa.
「Thật ra chị rất muốn ở lại lớp để được bên cạnh Tiểu Ngô, nhưng Tiểu Ngô cứ muốn chị học tiếp lên.」
Tình yêu của hai người tiến triển thần tốc đến mức đã sớm khiến mọi người không thể theo kịp.
「Còn Kaho-san thì sao? Chắc là chị sẽ học tiếp lên phải không ạ?」
「Vâng, tôi đã lên kế hoạch đi du học rồi.」
Ồ, du học ư.
「Hả? Du học!?」
「Vâng, sang Đức học y.」
「Khoan đã, chuyện này bổn tiểu thư chưa từng nghe cô nói qua đấy nhá!?」
Umenomori đột nhiên xôn xao hẳn lên, có vẻ Kaho chưa từng nhắc đến chuyện này với cô ấy.
「À à, xin lỗi, đó là chuyện tôi quyết định từ lâu rồi, tôi cứ nghĩ mình đã nói với quý cô rồi chứ...」
Thật đáng nể... Tuổi này mà đã có kế hoạch cho tương lai rồi.
So với tôi, một kẻ chỉ chú ý đến những gì trước mắt, thì cô ấy đang nhìn vào một thế giới hoàn toàn khác.
「Mãi mới được hòa đồng với mọi người như vậy... Thật là khó xa rời.」
Kaho vừa mới chuyển trường đến đây không lâu, vừa mới thích nghi với môi trường, giờ lại sắp tốt nghiệp rồi.
「Có vẻ như... chúng ta cần làm gì đó mới được.」
Umenomori gắp một cây xúc xích bạch tuộc trong cơm hộp, lẳng lặng nói một câu.
「Chuyện gì chuyện gì?」
「Cái gì với cái gì cơ.」
Đúng là nói gà nói vịt.
「Tóm lại, mặc dù hiện tại vẫn đang xem xét, nhưng chúng ta là Hội Mèo Hoang, đương nhiên phải làm Lễ tốt nghiệp thêm sôi nổi mới được.」
Tức là, cô ấy lại đột nhiên hứng chí, định làm lớn chuyện ở Lễ tốt nghiệp phải không.
「Lễ tốt nghiệp do thiếu tiểu thư Chise lên kế hoạch... Thật đáng mong đợi đó ạ.」
Một câu nói của Kaho, đi kèm với áp lực, khiến gò má Umenomori khẽ giật giật.
「À đúng rồi...」
Tiền bối Tamao đột nhiên mở lời.
「Đó là sao vậy ạ?」
Tay tiền bối chỉ vào Ieyasu đang ở góc phòng sinh hoạt. Anh ta tỏa ra khí chất u ám, ngồi xổm ở góc gác mái, trông hệt như rêu mốc hay nấm mốc mọc trên tường vậy.
「Ồ... Về tên đó, tiền bối cứ tạm thời mặc kệ anh ta đi ạ.」
Mấy ngày trước có vụ trẻ con đi lạc, sau đó tôi cũng đã kể cho Daigorō và tiền bối Tamao, những người không có mặt lúc đó, nghe. Nhưng về chuyện bé Mika bị lạc rất bám Ieyasu, khiến cuối cùng hai đứa lưu luyến không rời, thì tôi vẫn chưa thể kể chi tiết cho họ nghe.
Dù sao thì, các bạn nhìn xem, Ieyasu cả ngoài lẫn trong đều có cái vẻ đó. Nếu tôi nói Ieyasu đã động chân tình với một cô bé chín tuổi, thì khó tránh khỏi việc anh ta sẽ bị hiểu lầm.
「Đại khái là có một cô bé bị lạc rất bám Ieyasu, Ieyasu cũng rất thích cô bé đó... ừm...」
「Dù sao thì là vì không nhìn thấy Mika nên trong lòng cậu ta trống trải thôi mà.」
「Ít, ít nói thôi! T, tớ chỉ đang băn khoăn nên viết thư trả lời cho cô bé thế nào thôi!」
Đúng vậy, cô bé bị lạc kia đã rất lễ phép gửi một lá thư cho Ieyasu.
Lần gặp gỡ Mika này, có lẽ sẽ khiến Ieyasu hiểu hơn một chút về vẻ đẹp của thế giới thực.
「Nhưng mà nói đến viết thư... Chúng ta như vậy có phải là bạn qua thư không?」
「Ừ, chắc là vậy.」
「Làm bạn qua thư với một cô bé chín tuổi... Híc... Chẳng lẽ đây lại là một lựa chọn then chốt trong đường đời của tớ sao?」
Nếu đây là một cơ hội để anh ta đối mặt với hiện thực, thì đúng là then chốt thật.
「Ví dụ như nhìn này, giả sử chúng ta cứ làm bạn qua thư như vậy năm năm, đến lúc đó tớ đã hơn hai mươi tuổi, Mika cũng đã mười bốn tuổi học cấp hai rồi. Nói đến mười bốn tuổi, không phải là cái tuổi được triệu hồi đến dị giới, hoặc lái robot, hoặc trở thành thần tượng xuyên không cứu thế giới sao?」
「Vậy cậu muốn nói gì?」
「Tóm lại! Chỉ cần thông qua nhiều thư từ qua lại, khiến hai tâm hồn thông suốt và dần dà thay đổi, để cô bé từ đó nhận tớ làm anh trai cũng không phải là không làm được! Đến ngày hai người gặp lại, một nhân vật có thuộc tính em gái yêu thương anh trai đã ra đời! Chỉ cần đạt được bước này, tiếp theo thì... hihihihi.」
「Kikuchi... Ừ, đúng vậy, đúng là cái loại hàng như cậu sẽ nói ra lời đó.」
Umenomori, toàn thân tỏa ra sát khí, đứng lên lắc lư phía sau Ieyasu.
「Sao? Mạnh không? Tớ siêu mạnh đúng không?」
Cô ấy chậm rãi tiến gần, túm lấy cánh tay Ieyasu.
「Hả? Ờ, ơ? Umenomori-san? Quý cô đang làm gì thế...」
「Cái đồ biến thái——!」
「Híiiiiiiiii!?」
Lấy cánh tay đó làm điểm tựa, cô ấy xoay Ieyasu vài vòng, rồi tiện đà quăng anh ta đi.
Và Ieyasu bay đi, thì Fumino đang bừng khí thế đợi sẵn ở điểm rơi.
「Này!? DỪNG LẠI! Không phải chứ!?」
「Chết một trăm tỉ lần đi——!」
Với động tác lưu loát nhảy vọt lên, Fumino tung ra một cú đá bay vào Ieyasu.
「Hừm puf!?」
Ieyasu hứng chịu cú va chạm từ hai chân Fumino, giống như trong truyện tranh bị đá bay, va mạnh vào bức tường phía sau.
「U hu hu... Đây là chiêu hợp thể gì vậy...」
Ieyasu yếu ớt đưa tay giãy giụa, đúng lúc này Nozomi đến trước mặt anh ta—
「Meo.」
Rồi tặng anh ta một cú chém tay, trở thành đòn chí mạng.
Ieyasu trước khi trút hơi thở cuối cùng phát ra tiếng "Hí ừm!?" khó hiểu, rồi ngừng giãy giụa.
Tuy tôi thấy anh ta hơi đáng thương, nhưng đây cũng coi như gieo gió gặt bão đi.
「Cậu thật là tệ hại đến cực điểm!」
「Chi bằng đừng bao giờ hồi sinh nữa!」
Hai người mắng Ieyasu đang nằm sấp dưới đất như một miếng giẻ rách, sau đó trở về chỗ ngồi. Ngay cả Nozomi cũng hiếm khi bỏ mặc anh ta đang co giật.
「Ôi, thật tệ quá... Kikuchi-san, xin hãy cố gắng lên ạ.」
「Tên ngốc đó không cần quan tâm đâu!」
「Dù sao thì có đá có đánh thế nào, qua quảng cáo là lại như không có chuyện gì mà quay lại thôi, tên đó là vậy đấy.」
Đúng vậy, nếu là trong phim hoạt hình hài hước, anh ta rõ ràng là một nhân vật như thế.
「Nhưng mà... tôi vẫn không thể làm ngơ được.」
Dù Fumino và Umenomori nói vậy, Kaho vẫn kiên quyết chăm sóc Ieyasu. Người từng được huấn luyện về điều dưỡng ở nước ngoài quả là khác biệt, đây chính là tinh thần bác ái, hoàn toàn khác với một số cô gái có xu hướng bạo lực.
「... Takumi, đang nghĩ chuyện kỳ lạ gì sao?」
「Khô, không có chuyện đó, không hề có chuyện đó.」
Bị Nozomi nhìn chằm chằm như vậy, tôi vội vàng cười xòa cho qua chuyện. Nozomi, em đúng là quá nhạy bén mà.
「Serizawa-san, Chise-san, Kiriya-san, tình địch của ba vị thật là tốt bụng quá đi.」
Vừa nghe câu này, Fumino toàn thân run lên.
「C, chị đang nói gì vậy!? Kaho-san, đó chỉ là ảo giác của chị thôi ạ!」
「Nhắc mới nhớ, ba người các em gần đây luôn ở cùng nhau mà.」
「Sao ngay cả tiền bối cũng... Xin các chị đừng nói thế nữa mà!」
Bị hai người trêu chọc như vậy, Fumino đỏ bừng mặt không biết làm sao.
「Có gì mà phải ngại chứ? Tình cảm tốt đẹp thì không phải là tốt sao?」
「Tôi đã nói là không phải vậy mà...」
Tại sao các cô ấy nói thì chẳng sao, mà tôi vừa mở miệng đã bị nắm áo?
「Đ, đúng vậy, bổn tiểu thư việc gì phải thân thiết với cái loại như Serizawa chứ!」
「Mọi người việc gì phải ngại ngùng thế?」
「「Tôi mới không ngại!」」
Một tiếng đồng thanh hoàn hảo, khiến Fumino và Umenomori không khỏi nhìn nhau.
「... Fumino và Chise là bạn tốt.」
「Không phải!」「Mới không phải!」
Hai người vẫn đồng điệu trong hơi thở. Đến lúc này, họ đành trừng mắt nhìn nhau, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
「Cậu đừng bắt chước tớ!」「Cậu mới đừng bắt chước tớ!」Tôi nghĩ, chắc là họ đang nói chuyện bằng thần giao cách cảm.
Đối đầu một lúc, có lẽ họ đã đi đến kết luận rằng dù có tranh cãi cũng chỉ càng làm rõ hơn sự thật. Cả hai đành hậm hực quay đầu đi, không ai nói gì nữa.
Haiz... Hai người họ đúng là càng ngày càng đồng điệu. Sau đó, Fumino và Umenomori không chịu nổi nữa, sớm rời khỏi phòng sinh hoạt. Daigorō thì tiếp tục ăn cơm với tiền bối Tamao. Còn tôi thì vác cái xác Ieyasu nằm phơi thây sang phòng y tế, rồi mang một tâm trạng buồn bã quay lại phòng sinh hoạt.
Dù Fumino và Umenomori có cãi nhau rồi bỏ đi, lát nữa hai người vẫn sẽ cùng đến quán giúp việc, tôi hiểu điều đó...
「Tên đó rốt cuộc đang nghĩ gì vậy...」
Nỗi bất an đã khiến tôi bấy lâu nay lo lắng vẫn chưa thành hình cụ thể, thì bỗng nhiên có một câu nói vang lên phía sau.
「Quý anh đang nói tên đó là ai vậy ạ?」
「Ưỡn ẹo!?」
「Ôi, không ngờ lại làm quý anh sợ đến thế...」
Kaho, người vừa nói, thấy tôi phản ứng lớn như vậy cũng kinh ngạc mở to mắt.
「K, Kaho-san, quý cô không phải đã về lớp rồi sao...」
「Thật ngại quá, vì có vài chuyện tôi không yên tâm nên đã quay lại ạ.」
「Không, quý cô không cần xin lỗi đâu.」
「À đúng rồi... Xin hỏi Kikuchi-san đâu rồi ạ?」
「Tôi đưa anh ta đến phòng y tế rồi.」
「Ôi, anh ta không sao chứ?」
「Nếu quý cô nói là bị thương, thì anh ta cũng đã ở cùng Fumino nhiều năm rồi, chắc là không sao đâu ạ. Tuy nhiên lần này anh ta quả là hiếm khi ủ rũ đến vậy.」
「Vậy sao...」
Kaho lo lắng nhắm mắt lại, cô ấy đúng là một người tốt.
Chỉ cần ở chung vài phút, đa số mọi người đều sẽ không muốn dây dưa gì với Ieyasu—một người như vậy, chắc chắn không ai nguyện ý lo lắng cho anh ta như Kaho. Mà những hành động không phân biệt nặng nhẹ và suy nghĩ vượt quá thông thường của cô ấy, những phẩm chất của một tiểu thư nhà giàu, giờ đây lại trở thành một nét quyến rũ.
「Cảm ơn quý cô đã quan tâm, tôi nghĩ người chịu khó nghĩ cho Ieyasu cũng chỉ còn Kaho-san thôi ạ.」
「Sao lại thế? Takumi-san cũng luôn nghĩ cho bạn bè mà, không phải sao?」
「Haha... Bởi vì tôi với tên đó cũng coi như bạn cũ rồi, tóm lại mong anh ta có thể vực dậy tinh thần và sớm hồi phục.」
Tuy nhiên một khi trở lại trạng thái cũ, tôi chắc là lại phải nghe anh ta lải nhải rồi.
Nhắc mới nhớ, người từ nhỏ đến lớn không thay đổi gì như vậy, chắc cũng chỉ có Ieyasu thôi.
「À, đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi Kaho-san.」
「Ừm? Là chuyện gì vậy ạ?」
「Ờ, đó là... Quý cô đã quyết định du học từ khi nào vậy? Xa rời Nhật Bản đi xa đến thế, quý cô không do dự sao?」
「Ơ...」
「Ờ, nếu không tiện nói cũng không sao đâu ạ, vì chính tôi cũng đang nghĩ những chuyện này, tiện thể hỏi thôi.」
「Takumi-san, trong lòng quý anh có điều gì băn khoăn phải không?」
「... Ừm, có lẽ là có. Nhưng mà... thôi đi.」
「Hehe, nếu quý anh không muốn nói nhiều, tôi sẽ không hỏi thêm. Còn về câu hỏi vừa nãy, để tôi trả lời quý anh nhé. Chuyện du học của tôi đã được tập đoàn Chikumaen quyết định từ khi tôi mới chào đời rồi, nên hoàn toàn không có gì băn khoăn cả. Tuy nhiên có một chuyện mong quý anh đừng hiểu lầm, đó là tôi luôn rất mong chờ được du học ở Đức, chẳng qua là tôi chỉ không nỡ rời xa mọi người thôi...」
「Vậy sao? Thế thì du học đối với Kaho-san, hẳn là cũng giống như quán Stray Cats và tôi vậy nhỉ.」
「Ơ...? Đ, đúng vậy, đúng là như thế.」
Kaho dường như không thể hiểu được hàm ý bên trong, khó hiểu nghiêng đầu. Chuông báo chuẩn bị vào lớp đúng lúc này vang lên.
「Cảm ơn quý cô, Kaho-san, vậy gặp lại quý cô sau giờ học nhé!」
「Quý anh quá khách sáo rồi... Tôi mới là người phải cảm ơn quý anh chứ, hehe...」
Cuối cùng, cô ấy vẫn như mọi khi, nở một nụ cười hồn nhiên.
「Fumino! Fu—mi—no——!」
Nghe thấy có người gọi mình ở bên cạnh, Serizawa Fumino chợt bừng tỉnh.
Người gọi cô ấy hình như là Naruko Kanae đang dựa vào bàn nhìn cô. Fumino chậm hơn nửa nhịp mới nhận ra chuyện này, cứ thế mơ màng đáp lại cô bạn.
「Chuyện gì thế, Kanae?」
「Đờ đẫn ra như thế còn hỏi tớ chuyện gì. Cậu có nghe tớ vừa nói gì không?」
「Có, có chứ, đương nhiên là có.」
Đây là một lời nói dối.
Thẳng thắn mà nói, trước khi bị Kanae đánh thức, cô ấy không những không nghe lọt bất kỳ lời nào, mà ngay cả chuyện Kanae đang ở trước mặt mình cũng quên mất.
「Ờ... Cậu vừa nói cái gì Đội Chiến Binh Mặt Trời ấy hả?」
「Oa cha—!」
Kanae như một con chim lạ nhảy vọt lên, sau đó dùng ngón tay gập thành hình mỏ chim ra sức mổ vào đầu Fumino.
「Đau quá!? Cậu làm gì thế!」
「Đây là sự phẫn nộ từ sâu thẳm tâm hồn!」
Naruko Kanae vừa di chuyển như đánh thái cực quyền vừa điều chỉnh hơi thở nói.
「Ban nhạc của chúng ta tên là 『Trứng Ốp La』, chứ không phải tên đội chiến binh siêu anh hùng nào cả.」
「À à, xin lỗi xin lỗi... Vậy cậu vừa nói gì?」
「Tớ đang nói về buổi hòa nhạc tốt nghiệp, xem Fumino cậu có muốn gia nhập bọn tớ không.」
「Không làm được, tớ có biết chơi nhạc cụ đâu.」
「Không sao không sao, phần đó cứ để bọn tớ lo. Nhiệm vụ bọn tớ muốn nhờ Fumino cậu thật sự rất rất đơn giản.」
「Các cậu định bắt tớ làm gì thế?」
「Hát chính.」
「Đây rõ ràng là phần quan trọng nhất còn gì!」
「Không, tớ nói thật đấy, cậu chỉ cần hát đại thôi là được rồi.」
「Cái gì mà hát đại thôi!? Sao tớ làm được chứ! Hát trước đám đông chẳng phải là mất mặt chết người sao!」
「Nhưng Giáng sinh năm ngoái cậu không phải đã hát sao? Tớ vừa nghe giọng cậu là biết ngay cậu là người không ai thay thế được!」
「Đó là công việc của nhà thờ mà, vả lại lúc đó cũng đâu chỉ có một mình tớ hát...」
「Vậy nếu Chise với Nozomi chịu giúp, Fumino cậu cũng sẽ tham gia chứ?」
「Khoan đã, tại sao lại nhắc đến hai người đó?」
「Vì gần đây các cậu không phải là rất hòa thuận sao?」
Hòa thuận—Trong mắt người ngoài, mối quan hệ của ba người dường như là như vậy.
Gần đây họ quả thật thường xuyên cùng nhau bàn bạc mọi chuyện, còn chủ đề bàn bạc thì tất cả đều xoay quanh một người nào đó chậm chạp, trung thực, và hay rước họa vào thân...
「Nhìn thấy ba người các cậu tụm lại với nhau, tớ cứ cảm thấy bị các cậu bỏ rơi ra ngoài ấy—」
「Đâu có đâu...」
「Thôi được rồi, dù sao cậu cứ suy nghĩ thử xem, tớ đợi cậu đến cuối tuần. Adieu (※Chú thích 2: Tiếng Pháp nghĩa là "tạm biệt")!」
「À, đợi đã, Kanae!」
Kanae tự mình nói xong rồi nhanh chóng rời đi.
「Thật là...」
Lời Kanae nói "hòa thuận" một mặt nào đó không sai, nhưng mặt khác lại không thể không nói là sai. Họ đôi khi đối lập, đôi khi kiềm chế lẫn nhau, đôi khi lại hợp thành liên minh, nhưng về bản chất lại là những tình địch không hơn không kém... Đó là một mối quan hệ kỳ lạ.
Và ngay lúc này thuộc trạng thái nào, ngay cả bản thân Fumino cũng không rõ.
Hiệp định, cấm chơi xấu... Mối quan hệ ba người được chồng chất bởi đủ loại lý do đã tan rã hoàn toàn vì chuyện Lễ Tình Nhân. Takumi suy cho cùng chỉ có một. Giờ nghĩ lại, chuyện này ngay từ đầu đã đầy mâu thuẫn—nguyên nhân của tiếng thở dài của Fumino luôn là từ đó mà ra.
「...no...Fumino.」
「Ơ...?」Đột nhiên, Fumino cảm thấy như có ai đó đang gọi mình.
Nhưng quay đầu nhìn xung quanh, lại không thấy bất kỳ ai đang tìm cô.
Takumi vẫn đang bị Kikuchi quấn lấy, còn Kanae thì từ nãy đến giờ đã đi đâu mất rồi.
Các bạn học khác cũng không có vẻ gì là đang tìm cô ấy.
Chẳng lẽ là ảo giác sao? Đúng lúc Fumino đang nghĩ vậy...
「...Fumino, Fumino.」
Lại nghe thấy ai đó khẽ gọi tên cô.
Nhưng cô ấy làm cách nào cũng không tìm thấy người phát ra tiếng nói, bất đắc dĩ đành đứng dậy.
「Fumino.」
「Oa!?」
Nozomi từ dưới chỗ ngồi của cô ấy thò đầu ra.
Hơn nữa còn dùng khăn trùm kín mặt, dáng vẻ đó thật sự khiến người ta không phân biệt được cô ấy rốt cuộc là muốn hóa trang thành tên trộm, hay muốn hóa trang thành ninja.
「Suỵt... Khẽ thôi.」
Nozomi đặt một ngón trỏ lên môi nói.
「Nozomi!? Cậu chui vào đây từ khi nào vậy?」
「Vừa nãy.」
Lời cô ấy nói "vừa nãy" dường như là lúc Fumino đang nói chuyện với Kanae.
Nếu đúng là như vậy, chẳng lẽ là tôi quá chậm chạp nên không phát hiện ra cô ấy? Hay là vì cô ấy đã học được tuyệt kỹ trong phim hoạt hình, rồi vô hình vô bóng mà đến đây?——Thấy bộ dạng đó của cô ấy, Fumino nghĩ có lẽ là vế sau.
「Chise nói, bảo chúng ta tập hợp ở phòng sinh hoạt.」
「Umenomori muốn chúng ta tập hợp...?」
Nhìn ra, ở cửa lớp có một mái đầu vàng quen thuộc.
「Cô ấy trực tiếp nói với tớ không phải được rồi sao?」
「Không được để Takumi phát hiện.」
Có vẻ như những gì họ định nói, là về chuyện đó.
「Thôi được rồi, tớ đến ngay đây, các cậu cứ—」
Các cậu cứ đi trước đi—cô ấy vừa định mở lời, Nozomi đã biến mất, chỉ còn lại một mô hình cô gái tai mèo giống như thứ mà những người như Kikuchi Ieyasu sẽ sưu tập.
「Đ, đây chẳng lẽ là thuật phân thân...」
Nozomi vẫn bí ẩn như vậy.
Fumino vừa đến phòng sinh hoạt, Umenomori Chise đã như mọi khi, ngả đầu nằm ngửa trên chiếc ghế tựa lưng cao cấp dành cho hội trưởng đợi cô.
「Serizawa Fumino, cậu chậm quá đó!」
「Đành chịu thôi, phải lén lút rời khỏi lớp mà không để Takumi phát hiện thì phiền lắm.」
「Bổn tiểu thư không muốn nghe cậu giải thích, bổn tiểu thư chỉ yêu cầu cấp dưới của mình kết quả thôi.」
「Đừng tự tiện coi người ta là cấp dưới như thế, đồ lùn tịt!」
Hai người trừng mắt nhìn nhau. Nếu là bình thường, chắc tiếp theo sẽ có một trận cãi vã. Nhưng hai người lại cùng quay mặt đi, đồng loạt thở dài một tiếng.
「Haiz—thôi được rồi.」
「Đúng vậy, từ chuyện lần trước tôi đã hiểu là chúng ta cứ tiếp tục đối đầu như thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì.」
"Chuyện lần trước" mà Fumino nói, đương nhiên là trận hỗn loạn vào Lễ Tình Nhân.
Vì chuyện đó, ba người đối mặt với một sự thật trọng đại.
Đó là, ngoài họ ra, những người khác cũng có thể thích Takumi.
Một nửa nhân loại là phụ nữ, nghĩ vậy thì đây cũng là điều đương nhiên.
Tuy nhiên cho đến khi chuyện xảy ra, ba người trong cuộc lại chưa từng nghĩ đến khả năng này. Lần này chứng kiến cuộc khủng hoảng mang tên "khả năng", đã khiến Fumino, Chise, và Nozomi trong lòng nảy sinh cảm giác bồn chồn.
「Mặc dù chuyện của Fujino Tamao chỉ là hiểu lầm... nhưng khó tránh khỏi tương lai sẽ lại xảy ra những chuyện tương tự.」
「Quả thật...」
Fumino cũng đồng ý với lời Chise.
「Tôi không muốn vậy.」
「Nozomi...?」
Sự phản đối mãnh liệt bất thường của Nozomi, khiến Fumino kinh ngạc.
Cô ấy cúi đầu, từng câu từng chữ nói ra cảm nghĩ trong lòng.
「Nếu Takumi phải chọn một ai đó...」
Nói đến đây, Nozomi dừng lại một chút,
「Tôi mong người đó là Fumino hoặc Chise.」
Rồi ngẩng đầu lên, nói với hai người phía sau.
「Đồng cảm! Dù có nhượng bộ mười vạn bước, nếu đối phương là một trong hai người các cậu, thì bổn tiểu thư còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được!」
Fumino cũng thử tưởng tượng, người ở bên cạnh Takumi là một người lạ không quen biết.
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi, đã khiến cô ấy thấy tim mình đau nhói.
「Dù, dù Takumi ở với ai cũng không liên quan gì đến tôi... nhưng nói vậy cũng đúng.」
Thật lòng mà nói, cô ấy cũng mong trong tương lai không xa, người ở bên cạnh Takumi là một trong số những người ở đây.
Đương nhiên, nếu người đó là chính mình thì còn gì bằng...
「Cái gì hiệp định, cái gì cấm chơi xấu đều hủy bỏ hết! Chúng ta tiếp theo phải triển khai tấn công mạnh mẽ!」
「Khoan đã, Umenomori.」
「Gì thế?」
「Cậu cứ hành động hấp tấp như thế này, chẳng phải luôn gây rắc rối cho Takumi sao?」
「T, tôi nào có!」
「Đúng vậy, chuyện tiệm bánh ngọt suýt bị người ta phá sập trước kỳ nghỉ hè, thật không biết là do ai gây ra nữa.」
「Ờ...」
Fumino bất lực nhún vai.
「Tóm lại, cậu không được làm ảnh hưởng đến công việc của Stray Cats, ở trường cũng không được làm ảnh hưởng đến mọi người.」
「Được, được rồi... Chậc.」
「Rồi Nozomi nữa.」
「...Meo, biết rồi.」
Như vậy coi như đã thỏa thuận xong, mọi người hẳn sẽ không còn vì tranh giành nhau mà ảnh hưởng đến công việc của quán. Mặc dù vậy, Fumino không hiểu sao, trong lòng vẫn dấy lên một nỗi bất an nhỏ.
Sau giờ học về nhà, quán vắng hoe, không có một khách hàng nào.
Còn chị Otome thì đang gục mặt trên bàn ngủ gật.
「A hú—hù hù, không được rồi... Takumi đúng là... thịt kebab Thổ Nhĩ Kỳ...」
Khoan đã, rốt cuộc chị ấy đang mơ thấy gì vậy?
「Chị! Dậy đi chị!」
「Hả meo!? Takumi? Chị, chị không ngủ! Chị gái không có ngủ gật đâu nhé!」
「...Chị, nước dãi của chị kìa.」
「Há á á!?」
Chị Otome vội vàng vén tay áo lau mặt.
「Ôi chao, thật là bẩn quá đi.」
「A hú, xin lỗi ạ;」
Thật là... Fumino và mọi người đều nghiêm túc như vậy, mà người đáng lẽ phải nghiêm túc nhất là chị chủ quán lại là người hay gây rắc rối nhất.
「Ơ, Fumino-chan và Chise-chan đâu rồi?」
Dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, chị ấy hỏi với giọng lèm bèm.
「Hai người họ nói là phải về nhà một chuyến.」
「Vậy sao; Thế thì...」
「Đứng lại cho tôi!」
Chị ấy lén lút định bước ra khỏi quán, bị tôi túm cổ từ phía sau.
「Xin hỏi chị định đi đâu vậy ạ?」
「Ờ; Đến nhà bà nội tiệm tạp hóa. Bà ấy vừa nói có bánh rán dorayaki ngon lắm, bảo chị rảnh thì qua chơi.」
「Không được đi, chúng ta sắp sửa lột vỏ hạt dẻ rồi.」
「À; hừ; nhưng mà nhưng mà nhưng mà;」
「Không có nhưng nhị gì cả. Chị phải đóng vai trò chủ quán thật tốt, ra lệnh cho mọi người chứ.」
「Ừm, vậy thì chuyện này giao cho Takumi nhé☆」
「Cái gì mà 『giao cho Takumi nhé☆』!」
「Không—muốn—mà; bà lão một mình ăn đồ ngọt cô đơn lắm đó mà—」
Nhắc mới nhớ, chồng của bà chủ tiệm tạp hóa hình như đã qua đời, con dâu con trai tháng trước cũng bị điều đi làm việc ở nước ngoài. Tuy bà lão đó vừa vui vẻ vừa có tinh thần, không bao giờ nói mình cô đơn, nhưng thực tế chắc hẳn không phải như vậy. Chị có lẽ là đã nhận ra điểm này, nên mới muốn đến nhà bà ấy... mặc dù một nửa chắc là vì món bánh rán dorayaki kia.
Nhìn chị ấy rõ ràng đã lớn tuổi rồi, mà vẫn làm nũng như một đứa trẻ, thật khiến người ta muốn giận cũng giận không nổi.
「Thôi được rồi, thấy hôm nay chị cũng đã trông quán cẩn thận, thì để chị đi nhà bà nội vậy.」
「Yeah—Takumi quả nhiên là người hiểu lý lẽ! Vậy chị đi đây—」
Thế là chị tôi bước những bước chân nhẹ nhàng, đi về phía tiệm tạp hóa.
Giờ thì trong quán chỉ còn lại tôi và Nozomi.
「Trong lúc Fumino và mấy người kia chưa đến, chúng ta dọn dẹp một chút đi.」
「...Meo, tôi đi cho mèo ăn.」
Nói xong, Nozomi đi vào phía sau quán.
Món thức ăn cho mèo cao cấp mà Kaho tặng trước đây rất được mèo yêu thích, giờ đây hễ đến giờ cho ăn là lũ mèo sẽ kích động lao đến. Vì lũ mèo đang nổi máu hoang dã đã không còn là thứ tôi có thể chế ngự được, nên việc cho ăn cơ bản đều giao cho Nozomi phụ trách. Có vẻ trong mắt lũ nhóc đó, tháp sinh thái của nhà chúng tôi, dường như là:
Otome > Nozomi >> Mèo >>>>>>>>> Bức tường không thể vượt qua >>>>>>>>> Tôi
Sắp xếp như vậy.
Lũ nhóc này chẳng chịu nghĩ xem trước đây ai là người đã chăm sóc chúng, đúng là vô lý hết sức.
Vậy thì nhân lúc Nozomi còn đang chơi với mèo, tôi đi thay quần áo chuẩn bị một chút vậy.
Tôi về phòng, đặt đồ trên tay xuống, nhanh chóng thay xong quần áo.
Tiếp đó, tôi vào bếp rửa tay sạch sẽ, rồi đeo chiếc tạp dề làm việc vào.
Công việc chính hôm nay là bóc lớp vỏ mỏng trên hạt dẻ dùng làm món Mont Blanc.
Trước đây, hạt dẻ của chúng tôi đều dùng loại mứt hạt dẻ đóng hộp mua từ nhà cung cấp. Sau này vì Nozomi biết cách làm, nên chúng tôi quyết định sẽ tự làm hạt dẻ từ đầu.
Nhờ cô ấy, hương vị sản phẩm của chúng tôi không những ngon hơn trước, mà chi phí cũng thấp hơn một chút. Tuy nhiên cái giá phải trả tương ứng, chính là phải tốn công sức làm.
Ngoài ra, nhờ gợi ý của Umenomori, gần đây chúng tôi còn dần dần thử bán hàng trực tuyến. Tôi đã dựng một trang web, chẳng qua việc thiết kế hơi khó, cộng thêm cũng không có nhiều thời gian cập nhật, coi như là một điểm chưa hoàn hảo. Và Mont Blanc không chất phụ gia làm từ hạt dẻ tươi chính là mặt hàng chủ lực trong đó.
Theo Umenomori, loại bánh ngọt này chỉ cần nhấn mạnh "không chất phụ gia", "ít calo" thì dường như sẽ có hiệu quả quảng bá rất cao. Vì không sử dụng hạt dẻ ngâm đường thông thường, mà là kem hạt dẻ tự làm với độ ngọt giảm bớt, bên trên trang trí thêm những họa tiết lộng lẫy được phụ nữ yêu thích, bên ngoài cũng đổi sang bao bì trang nhã đáng yêu, doanh thu của chúng tôi cũng theo đó mà tăng lên đáng kể.
À quên, cái bao bì đó là do Fumino thiết kế.
Món Mont Blanc này, thật có thể nói là sản phẩm của sự hợp tác ba cô gái của Stray Cats.
「Nói cách khác là tôi chẳng giúp được gì cả...」
Điều này thật sự là... khá tệ.
「Takumi...」
「Nozomi!?」
Bị cô ấy đột nhiên gọi tên, tôi giật mình vội vàng quay đầu lại. Hy vọng cô ấy không nghe thấy lời tự lẩm bẩm kỳ lạ của tôi.
「Em cho ăn xong rồi sao?」
「Ừm, hôm nay chúng cũng ăn rất nhiều.」
「Vậy sao? Nhưng em cũng không được cho ăn quá nhiều, nhỡ chúng đều biến thành béo ú như Elizabeth nhà Kaho thì phiền phức lắm.」
「...Không được sao?」
Chẳng lẽ Nozomi thật sự định nuôi mèo nhà chúng tôi cũng có thể chất như thế?
「Nếu mười lăm con mèo đều trở nên béo ú như vậy thì sẽ giết chết tôi mất. Em biết không? Bọn chúng mỗi sáng đều nằm đè lên người tôi.」
Đám mèo đó như thể tuyên bố chủ quyền mà nằm đè lên người tôi, đến giờ tôi vẫn không hiểu ý thật sự của chúng là gì.
「Nhưng mà đáng yêu...」
「Tôi không muốn nói này nói nọ về sở thích của em, nhưng tôi nghĩ mèo thì vẫn nên mảnh mai thon thả là tốt nhất phải không?」
「Nếu Takumi cũng tròn vo thì tốt quá.」
「Không... chuyện này thì tôi xin miễn.」
Ưm... Tôi thật sự không thể hiểu sở thích của Nozomi. Nhưng đây cũng không tính là khuyết điểm, một người làm gì cũng hoàn hảo như cô ấy mà có một điểm khác biệt, thì cũng khá vui.
「À, đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi em.」
「...Meo?」
「Ờ, Nozomi em... tương lai có muốn làm gì không?」
「...Không.」
「V, vậy sao?」
Đúng vậy, dù sao chúng tôi mới năm nhất, trong lòng chưa có dự định gì cũng là chuyện rất bình thường.
Huống hồ Nozomi dù chọn con đường nào, chắc chắn cũng sẽ thành công.
「À... Nói dối đó, thật ra có.」
「Hả? Thật sao?」
Không biết giấc mơ tương lai của Nozomi sẽ là gì nhỉ? Thật sự rất đáng tò mò.
「Là mãi mãi ở bên Takumi.」
Kết quả lại nhận được câu trả lời khó mà đáp lại.
「Takumi, anh không vui sao?」
「Ờ—cái đó thì... đương nhiên tôi không phải là không vui啦, nhưng mà chuyện này phải nói sao đây...」
Tôi lúng túng nghĩ cách trả lời, Nozomi thì dùng đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm tôi.
「Nhìn—」
Không, em không cần phải đặc biệt nói ra như thế.
「Takumi... không muốn ở cùng tôi sao?」
「Khô, không phải là không muốn đâu...」
Cái khí thế khó hiểu của Nozomi, ép tôi phải lùi dần.
Một lúc sau, tôi va vào chồng thùng giấy cao ngất phía sau.
「Cái gì!? Tường xuất hiện phía sau từ khi nào vậy!?」
Thì ra những thùng đó, là thức ăn cho mèo mà Kaho tặng trước đây.
Nozomi với vẻ mặt thường ngày nhìn thẳng vào mắt tôi, mùi hương vani trên người cô ấy cũng bay đến chỗ tôi.
Cảnh tượng này thật sự không ổn chút nào.
Tuy tôi không nói rõ được nguyên nhân, nhưng tóm lại là không ổn. Chưa kể gì khác, chỉ riêng lý trí của tôi đã không ổn rồi.
Giờ phải tìm cách vượt qua cảnh tượng này—đúng lúc tôi đang vắt óc nghĩ phải làm sao, tay lại vô ý chạm vào bao thức ăn cho mèo cao cấp.
「Đ, đúng rồi, tôi cũng đi cho lũ nhóc đó ăn luôn, dù chúng có hoang dã đến mấy, là linh trưởng tổng không thể thua chúng mãi được chứ, ừm.」
Tôi cứ thế ôm thức ăn cho mèo, nói mấy lời tuyên bố vô nghĩa.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến tôi hiểu ra, đây là một phán đoán sai lầm.
「Meo—!」
「Ưỡn ẹo!?」
Vì miệng túi mở to, một con mèo nào đó bị mùi thức ăn hấp dẫn lao bổ vào tôi, khiến tôi mất thăng bằng, va vào chồng thùng giấy cao ngất kia.
「Nozomi!」
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tôi lao đến che cho Nozomi. Sau đó, chồng thức ăn cho mèo như tuyết lở chôn vùi chúng tôi.
Trước khi thùng giấy ngừng rơi, tôi cứ thế dốc hết sức lực ôm chặt lấy cô ấy.
「Em không sao chứ? Có bị thương không?」
「Meo... tôi không sao.」
「Vậy sao...」
Tóm lại, may mà Nozomi không bị thương.
「...Nhưng hơi nặng.」
Ơ? À á á!
Chuyện này... nói đơn giản, bố cục hiện trường là Nozomi đang bị tôi đè xuống đất!? Tôi vội vàng đứng dậy, định rời khỏi Nozomi đang đỏ mặt tía tai, nhưng đã quá muộn rồi.
「Aaaaaa!」
Phát ra tiếng hét gần giống tiếng thét thảm thiết, mắt cũng mở to hết cỡ là Fumino và Umenomori, cả hai đã đứng sẵn ở cửa nhà kho.
「Tôi còn đang nghĩ đã xảy ra chuyện gì... c, c, c, cậu đây là... đang làm gì thế...」
「Fumino!? Khô, không phải vậy, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu!」
Fumino run rẩy hỏi dồn, thế này thì không ổn rồi... Phải nhanh chóng hóa giải hiểu lầm!
「Fumino, cậu bình tĩnh lại đã, nghe tôi giải thích—」
「Đ, đi, đi chết hai lần đi à á á á!」
Thật là một cú Fumino kick đã lâu không gặp. Theo thông lệ, lần này tôi cũng đã nhìn thấy quần lót của cô ấy trước khi mất ý thức, hoa văn hôm nay là sọc hồng.
「Làm gì mà cứ gây ra mấy chuyện dễ gây hiểu lầm như thế chứ! Thật là!」
Sau khi tôi khó khăn lắm mới giải thích xong một hồi, Fumino gầm lên. Tôi vẫn luôn nghĩ, Fumino có lẽ nào trong đầu không có lựa chọn "giao tiếp" trước khi ra lệnh "đá người" không nhỉ?
「Ưm... Nozomi hễ cứ ở riêng với Takumi là hình như lần nào cũng xảy ra chuyện thì phải?」
Umenomori nói xong, trừng mắt nhìn Nozomi một cái.
「...Ngẫu nhiên, chỉ là trùng hợp.」
「Đáng ngờ... thật sự là quá đáng ngờ. Nozomi, cậu sẽ không quên lời hứa ban đầu của chúng ta chứ?」
「...Meo, tôi không quên.」
「Hừm, lời hứa mà các cậu nói là gì thế?」
「Chuyện đó cậu không cần biết!」
Bị mắng rồi, tôi cũng chỉ hỏi thôi mà...
「Thôi được rồi, chúng ta mau bắt tay vào làm việc đi!」
Đúng lúc Fumino đang hậm hực giục giã, điện thoại di động của ai đó bỗng đổ chuông.
Tiếng chuông này... Tôi nhớ là của Fumino.
「Ôi chao, lại nữa rồi...」
Móc điện thoại di động trong túi ra xem, cô ấy thở dài một tiếng thật lớn.
「Ai gọi thế?」
「Kanae đó. Ôi chao, cậu ấy sao mà phiền thế chứ... Vậy mình sẽ trả lời... Tuyệt đối không bao giờ...!」
Fumino nhanh chóng gửi một tin nhắn trả lời.
Nhưng rất nhanh sau đó, điện thoại di động của Fumino lại vang lên tiếng chuông thanh thoát.
「Ôi chao—phiền chết đi được phiền chết đi được phiền chết đi được!」
「Sao thế? Cậu không lẽ lại cãi nhau với Kanae à?」
「Không phải đâu, cậu xem này.」
Tôi thò đầu ra nhìn chiếc điện thoại di động Fumino đưa tới.
『Hãy lập ban nhạc đi, Kaena!』
Cái quái gì thế này? Tôi chẳng hiểu gì về cái tin nhắn này cả.
「...Ban nhạc?」
「Cậu ấy cứ đeo bám tôi từ trưa đến giờ.」
Tôi xem lịch sử tin nhắn bên dưới, cứ mười phút lại có một tin nhắn kiểu như: 「Từ đêm tiệc Giáng sinh năm đó tôi đã quyết định rồi」、「YOu! Hãy hát ca khúc của bạn YO!」、「Nghe giọng hát của Fumino, thị lực của tôi đã hồi phục」、「Nghe giọng hát của Fumino, bệnh ung thư của tôi đã khỏi」, thật khiến người ta hơi không hiểu rốt cuộc cậu ấy có phải đang mời Fumino không.
「Cậu ấy hình như nói là, muốn tổ chức buổi hòa nhạc ở Lễ tốt nghiệp.」
「Ồ—? Nhưng lớp trưởng đâu phải người của câu lạc bộ Âm nhạc nhẹ, cậu ấy rốt cuộc đang toan tính cái gì vậy?」
「Trời biết, Kanae thỉnh thoảng cứ nghĩ ra mấy chuyện kỳ cục ấy mà.」
Tóm lại là tôi không hứng thú—Fumino lẩm bẩm một tiếng rồi đóng điện thoại lại.
Tuy nhiên... chúng tôi đều không nhận ra rằng chuyện này đã trở thành khởi đầu, cuốn câu lạc bộ vào trong đó. Sau này nghĩ lại, chúng tôi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng nên khôn ra một chút, biết dự đoán bão tố mới phải.
「Vậy thì, chúng ta quyết định tổ chức một buổi hòa nhạc tốt nghiệp. Chỉ cần có tôi làm hát chính, chắc chắn sẽ nổi tiếng ngay lập tức, hát ở Võ Đạo Quán ba đêm cũng chẳng thành vấn đề!!」
...Cái gọi là Võ Đạo Quán, là nơi dùng để tổ chức Lễ tốt nghiệp sao?
「Ôi chao, thiếu tiểu thư Chise quả nhiên đáng tin cậy, thật tốt vì đã được nói chuyện này với quý cô là hội trưởng.」
「Hừ hừ! Kaho, xem ra cô cuối cùng cũng đã hiểu thực lực của bổn tiểu thư rồi!」
Một bên là Kaho cười tủm tỉm, một bên là Umenomori ngẩng đầu cao tít, đắc ý không thể đắc ý hơn.
Đến đây, tôi đã hiểu đại khái là chuyện gì rồi.
「Tôi nghe bạn Tamao nói, câu lạc bộ Âm nhạc nhẹ không đủ người cho buổi hòa nhạc tốt nghiệp, mà tôi tuy biết chơi piano, nhưng về phần ca hát, tôi hoàn toàn không hiểu gì ngoài thanh nhạc và opera. Vì vậy tôi mới đến nhờ thiếu tiểu thư Chise. Dù sao thì, ngoài thiếu tiểu thư Chise ra, không thể tìm thấy ai khác có thể đảm nhiệm vai trò hát chính cho bạn Tamao được nữa!」
「Chính là như vậy! Chúng ta là Hội Mèo Hoang, đối mặt với người cần giúp đỡ, lẽ nào có thể làm ngơ? Cho nên chuyện này đương nhiên chúng ta phải giúp! Nozomi, bắt tay!」
「Meo.」
Nozomi đưa tay ra đặt vào tay Umenomori, để đáp lại cô ấy.
「Cậu đang nói gì vậy chứ? Chuyện này chúng ta làm sao mà đảm nhiệm được? Cậu biết chơi nhạc cụ sao? Tôi không biết Nozomi thế nào, nhưng tôi thì chẳng biết chơi gì cả đâu đấy!」
「Điểm này không cần lo lắng!!」
Theo một tiếng nói oai hùng, hai bóng người đẩy cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ vào.
Nhìn kỹ lại, đứng ngược sáng chính là hội trưởng câu lạc bộ Âm nhạc nhẹ Fujino Tamao, và không hiểu sao Naruko Kanae cũng có mặt ở đó.
「负责乐器的成员已经够了!现在的我们只需要……能把灵魂诉诸歌声的歌手!」
为何她要特别讲得这么帅气呢?
「呵……文乃,我来接你了。」
手里彷佛抱着一把白吉他的叶绘,朝着文乃伸出手。
不过却被文乃一巴掌拍掉。
「叶绘,你到底在搞什么啦!」
「咦——我之前不是才邀过你吗?关于乐团的事。」
「原、原来那是轻音社的乐团?」
「没错没错,因为轻音社人数不足,我从之前就去帮她们的忙。」
事情似乎就是鸣子所说的那么一回事。轻音社有吉他、贝斯、键盘手各一名,叶绘协助担任鼓手,歌手则一直是由珠绪学姊兼任。
但这次珠绪学姊想用合唱方式来演唱自己写的歌,并且看上了迷途小猫同好会的三名女孩,才会像这样前来拜托她们。
「可是……若要唱的话,学姊跟夏帆两人一起唱不是更好……」
「因为这首歌是我听了奇迹夜的圣歌后,凭着对你们三人的印象写出来的,你们真的不能为我演唱吗?」
「呃……」
受到珠绪学姊这样拜托,文乃似乎也不好意思拒绝了。
「好!那就这么说定了!距离毕业典礼只剩没几天,我们立刻来练习吧!至于主唱当然由本小姐担任,你们就陪在两侧好好加油吧!」
「……真是的,随你高兴总行了吧。」
一脸满足的梅之森看着面颊通红、颇为不满的文乃,以及一旁面无表情地点头的希,接着突然想起什么事,伸手指向我们。
「至于巧跟幸谷就负责打杂跟扛东西,你们也得好好加油。」
喔,果然又是这样。一旁的大吾郎露出无比严肃的神色,郑重地点了个头。
「加油吧,巧。」
哗——大吾郎真是积极啊,毕竟这是她未婚妻登台演出,总之,我也会好好加油就是了。
「诸位且慢!」
这时家康突然冒出来,我还想说今天怎么都没见到他。
「你们说的我全都听见了!这次就包在我身——」
「你走开。」
「喂!?我好像什么都还没说耶!」
「本小姐不需要你写的蠢歌词!」
在把家康踢到一旁(真的如同字面所述)后,梅之森回头看向夏帆。
「夏帆,你最近给人感觉还不赖嘛,本小姐以前总觉得你给人捉摸不定的感觉,不过让你加入同好会还真是正确的选择!」
「呵呵,我真是太高兴了。既然这样,夏天那件事还请您将它一笔勾消。」
全身散发王者风范的梅之森大方地点了头,看来她似乎真的很高兴能当上主唱。
随后,梅之森马上派我们把鼓、喇叭、扬声器扛进社办,开始练起乐团。
转眼间两星期过去,时间来到毕业典礼当日。
全校学生齐聚礼堂,待毕业生进场后,毕业典礼郑重开始。
漫长的校长训话、家长祝词,以及毕业生致词——由于事前经历数次彩排,我本来认为自己到了当天一定会麻木不仁,想不到一旦正式上演,场面却还是如此令人动容。听着家长席传来阵阵啜泣,看着平日絮絮叨叨的老师双眼通红,果然是让人感触良深。
而夏帆以及珠绪学姊虽然和大家相处时间不长,留下的回忆似乎远比我们所想的还要深刻。
「还真是……让人有点依依不舍。」
我压低音量,只跟身旁的大吾郎说。
「毕业不是离别,而是启程,我们应该以笑容欢送她们。」
「大吾郎……」
「呣……我说了什么奇怪的话吗?」
「没,我只觉得,你真是够性格。」
交了珠绪学姊这个女朋友,似乎让大吾郎更像个大人了。
看来大吾郎也变了,总觉得自己仿佛落后了他一小步。
「对喔,眼看就要过一年了……」
自从就读梅之森学园,诸多事物不断改变。
我们家不但多了希这个家人,入学当时见面必吵的文乃与梅之森,如今变得常常跟希待在一起。乙女姊最近也开始将重要的工作交给我——虽然她大概只是为了让自己全心投入助人事业。不管怎样,在这一年当中,我的周遭的确起了许多变化。
「那,我自己呢……?」
我并不觉得自己有所改变,然而周遭的人如今却远远超越了我。
「喂,你刚刚有听到那名字吗?『明日香』耶!她爸妈一定是阿宅……」
啊啊,看来还是有些人一点都没变。家康,你也拜托成长一下吧。
『毕业生退场!』
讲堂上的喇叭里,传来司仪(由俗称章鱼烧的教务主任担任)的声音。
「喂,家康,我们差不多该准备了。」
「啥?准备什么?」
「你傻了吗?当然是准备演唱会啊。」
毕业生排成长长一列离开讲堂。按照计画,我们的游击演唱会将在毕业生全员离场后启动。
我跟大吾郎与家康钻出在校生席,偷偷溜上后台。
一来到后台,文乃她们早巳齐聚在那儿。
「慢死了!你是打算让我们等多久呀!」
「抱歉,我们马上去准备。」
一来就挨文乃骂的我们,接着也着手开始准备。
「听清楚罗,等到所有毕业生退场就立刻开始。」梅之森又提醒了一句。
我们将事先藏好的乐器扬声器搁到舞台两侧,以便随时能登场演奏。
「各位久等了!」
「久等了!」
随后,珠绪学姊跟夏帆也来了。
珠绪学姊将事前准备好的爱用吉他接上扬声器,深吸一口气。
这下所有准备告一段落,就等算准时机街上台而已了。
「还、还真是有点紧张耶……」
文乃面色紧绷地说道。
「这、这点小事就紧张兮兮的,你、你还真是出乎意料的胆小啊,芹泽文乃。」
不,梅之森你自己的声音也在颤抖呀。
「相较之下,小希就大方多了——」
「……喵。」
鸣子佩服地看着比出V字手势的希,她还真是从容啊。
接着,我们这些工作人员看时候差不多,准备退到后台时,夏帆突然握住了我的手腕。
「巧先生,等下我有件事想跟您说。」
「咦……?」
「届时我会在社办等您。」
「为啥找我?」我还来不及回间,喇叭就在这时传出章鱼烧呵以上,本年度毕业典礼正式到此结束』的广播。对我们而言,这就像是起跑的鸣枪声。
「好,大家……我们上!」
「「哦——!」」
大家轻喊一声,拳碰拳互相加油。
珠绪学姊刷响吉他。
在校生与教室这下全好奇地张望。
于是,在舞台的灯光照耀下,乐团成员在帘幕前现身。
接下来,原本离开的毕业生都折回讲堂里。
是的,毕业生全体成员,都是这次计画的同意人兼协力者。
「各位!这些日子谢谢你们——!」
珠绪学姊一对着麦克风喊话,欢呼随即席卷整栋讲堂。
「这是我们毕业生送给学校的礼物!」
一开始起头的是鸣子敲打的鼓声,珠绪学姊接着以吉他伴奏,贝斯、键盘也在随后跟上。
这首歌,是珠绪学姊以校歌改编成的摇滚风格曲。
接下来,希率先开口,以自然清脆的嗓音唱起歌。
唱着唱着,轮到梅之森的第二部。
比希更高亢的歌声,传遍整座讲堂。
最后则轮到文乃。
如果希属于文静的唱法,那梅之森就是精神十足的;而负责压轴的文乃,则是不折不扣的正统派。尽管带有些许紧张,文乃还是照着当初排练那样唱出她的歌声。
接着到了最高潮处,三人一起放声合唱。
三人独特的歌声融合在一起,化为一种难以言喻的美妙旋律。
当初练习时就令人听得入迷的歌,到了正式卜场又变得更加醉人了。而其它老师以及家长似乎也和我一样感想,大家全都专注地听着歌声,没有任何人离场。
但文乃等人的歌真要比喻,只能算是前哨战。
我们的重头戏在第二段,也就是全体毕业生合唱。
大家的歌声不算整齐。
但一想到大家的心全系在一起,就让人一阵激昂。
没多久,整间讲堂笼罩在难以言表的热情里。全长共二段的校歌到了尾声,讲堂里的人全都心连着心,一起合唱。
「演唱会完美结束!谢谢各位!」
珠绪学姊高举装了毕业证书的纸筒一喊,毕业生们也跟着响起欢声。
与其乏味地让人欢送离校,最后当然要轰轰烈烈地留下震撼再走——这就是这次演唱会的主旨。最后,校内人望雄厚的藤野珠绪登高一呼,一同陪唱的全体毕业生全露出满足的笑容。
「珠绪同学,恭喜你。」
「嗯,谢谢……这都是托小吾他们的福。」
珠绪眼角冒出泪珠。
「啊,对了,我有件事,无论如何都得拜托小吾。」
「嗯,只要我能办到,你尽管吩咐。」
「就是,我想要……小吾的第二颗钮扣。」
「钮扣?如果只是这点要求,你要几颗都不是问题。」
「真的吗?太好了!」
珠绪开心得跳了起来。
「唉……刚刚在台上明明那么帅气,转眼间就变成这样。」
看到珠绪才刚下台,旋即与大吾郎两人你侬我侬的模样,前后强烈的落差,让退至远处观望的文乃故作夸张地叹了口气。
「而且毕业生拿人家钮扣做什么?平常不是应该反过来才对吗?」
千世也是一副受够了的样子。
「不过嘛,这演唱会还满好玩的。虽然这次本小姐看起来不太像个主唱,不过这或许值得纳入迷途小猫同好会的社团活动。毕竟你们看,最近不是很流行组乐团吗?」
「作词作曲就交给我吧!打从运动会以来,我就觉得自己颇有音乐才能,写了好几首曲子让VOCALOID演唱,还传到影音网站上,所以请把这件事交给我来办吧!」
「才不要!」
一听到千世对组乐团有兴趣,家康马上跟着来凑热闹。
「要是Cosplay组乐团,我们一定会红的啦。」
「我才不想红咧!」
「巧……?」
希忽然东张西望,像是在寻找什么。
「希?怎么了?」
「巧不见了。」
「啊,真的耶。」
「这傻瓜……跑到哪里去了……」
我照着夏帆所言前往社办。
照道理我应该先去送珠绪学姊离开的,不过这也没办法。
何况夏帆她说,有「重要的事」想告诉我。
那句话不知为何让我十分介意,使我没心情跟他人一同庆祝。
「夏帆小姐,我来罗……」
社办里的窗帘似乎被人放下来,使得里头有些阴暗。
「夏帆小姐……?」
但我知道,有人站在窗边,
虽然因为太昏暗而看不到脸,但那人大概是夏帆吧。
「巧先生,我恭候多时了。」
「哦哦,太好了,我还想说要是认错人的话怎么办。」
我慢慢走向夏帆那儿。
「所以,您说重要的事情是?」
「我应该跟您说过出国留学的事吧?」
「是到德国对吧?真是让人舍不得啊。」
「原来巧先生您也是这么想的……」
「那当然了,我们大家可是一同共度的好伙伴啊。」
「那么……请您为我留下回忆吧。」
「咦……?」
留下回忆是什么意思——我正打算开口问,没想到夏帆突然撞进我怀里。
「夏,夏帆小姐!?」
「其实我从以前,就对您思慕有加……」
「这、这这这、您怎么突然……!?」
夏帆的手抚摸我胸口,就像是要记下那触感似的。
「怎么会突然呢……我们俩都接过吻的,不是吗?」
「接、接吻!?」
没错。
那一天,夏季庆典的最后,我被夏帆出其不意地亲了一下。
但那毕竟只有短短一瞬间,而且事后大家也几乎没再提及那件事。
我一直说服自己,告诉自己那只是一场梦,再不然就是什么意外,结果……
「一旦去了德国,我将会留在那儿四年以上。所以我就是希望能跟巧先生留下一段回忆。」
湿漉漉的双眼朝上对着我。
——「留下回忆」。
夏帆她说的难不成是电视剧常演的那个……?
慢着,先等一下!
我好歹也是男人,对那种事当然有兴趣,甚至可说是超有兴趣。
但我从来没想过,事情竟然会来得这么突然。
而且对象竟然还是夏帆!这也未免太超乎想象了。
我还以为我……咦?我以为怎样来着?
啊啊,与其在意那个,眼前该怎么回应夏帆才是问题所在啦!
怎么办!?我该怎么办啊——!
「所以……巧先生,您能把第二颗钮扣给我吗?」
「……咦?第二颗钮扣?」
「是的,刚才珠绪同学不也从幸谷先生那儿得到了吗?所以我也希望能得到像她们那样的回忆。」
「啊……哈、哈哈……哈哈哈,原、原来回忆……指的是这么回事……」
「您怎么了吗?」
「不,没什么……」
我到底在得意忘形些什么……等等,可是夏帆她刚刚的确有说过喜欢我吧?
这难不成是告白吗?我被告白了!?被夏帆告白!?
「我不要求您立刻回答,所以,现在请您先让我……」
说着,夏帆的身体朝我依偎而来。
沉浸在轻柔的触感及淡淡香水味里,我感到一头混乱,完全不知该如何是好·