Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1518

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 182

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 29

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22476

Tập 05 - Chương 5

少女心与情人节

希最喜欢看新闻以及各种纪录片。

吃完晚餐坐在沙发上的她,让猫咪枕在自己腿上,看电视看得出神。

「今天是在演什么?」

我边洗碗边问希,她的视线则转回来对着我,

「……探寻奇幻珍兽·雪人的节目。」

……还真是与众不同的纪录片啊。这种节目偶尔看看还不错,但像那种寻找德川埋藏金或是天竿鱼之类的节目,好像从来都没发现过东西。

『接下来,我们终于遇到了令大家惊讶的人物!!』

配合那喊得很起劲的旁白,画面打上夸张的大字幕。

我苦笑着,眼神从画面上挪开。

「啊……」

这时,希突然喊出声音。

「嗯?怎么了?」

「电视……」

希伸手指向电视萤幕。我视线也顺着她的手,重新回到电视上。

『嗨~~巧~~小希~~你们在看我吗~~?』

画面上的人,是身着全套防寒装,拿着铁夹捡垃圾的乙女姊。

「什么──────!?」

等等!慢着!这什么跟什么啊峥

为何乙女姊会在寻找雪人的节目里登场!?

「……大概因为是喜马拉雅山脉。」

希低喃道。不,妳这么说也许没错,不过问题不在这里!

『这位和我们一样远从日本前来的女性,全身上下充满了谜团!』

……我丶我们家的姊姊被当成神秘生物了。

电视画面上,乙女姊被大概是探险队的那群剧组问了各种问题,但一被问到问题,乙女姊就以「垃圾要丢垃圾桶~~」丶「不可以随手乱丢!」回答他们。

谁也没想到,在海拔数千公尺的喜马拉雅山正中央,竟然会上演一出环保训话。

『哇——……真是太惊人了,没想到竟然会在那地方遇到日本人。』

连负责主持节目的艺人,都惊讶得不知该怎么下评论。

「……要先录下来吗?」

我边抽动着嘴角苦笑,边对她点点头。

不丶不管怎样……乙女姊,很高兴看到妳平安无事。

我们店经营得还算可以,妳就别操心了。

……其实我反倒比较担心妳那儿啊。

算了,反正我目前得担心的,可不只一件事。

接着,另一件烦恼开始在我的脑袋里打转。

「……巧?」

希纳闷地注视着我的脸。

「嗯?我没事。」

我尽可能保持镇静,洗完手里的碗盘,随后回到自己的房间。

……那么接下来,我该怎么办才好呢?

夏帆留给我的那个问题,我现在依旧找不到答案。

尽管时候是深夜,但梅之森千世现在正忙着进行第一百二十一次挑战。

「好,这下就跟食谱一样了!」

这间千世好不容易适应的六十坪专用厨房里,排满了古今东西各式巧克力。而其中特选的,不管谁都能轻易完成的儿童用手工巧克力组合包,就堆在她的手边,象征她的失败次数。

如今她终于学会等巧克力凝固后再分离模具。这真是长足的进步。

「这次……不知味道如何……」

千世咽了口口水,拿起一颗稍微变了形的巧克力,并递给一旁待命的老管家。

「葛雷森,茶点时间。」

「好的,那么敝人就不客气了。」

老管家恭敬地接下它,宛若拿取宝石般小心谨慎地送入嘴里。

待巧克力在嘴里融化,他细细地品尝一番。

「非常好吃,千世大小姐,感谢您的款待。」

老管家深深地一鞠躬。

「是丶是吗!?看来本小姐果然是个天才!这一连串练习果然是没有白费……」

「且慢,千世大小姐。」

看着千世高兴过头的模样,老管家轻声制止。

「您可能还是亲自品尝过会比较好。」

「说丶说得也是。反正这形状也不完美!不如就留着自己吃……咦!?」

一送进口中,一股强烈的苦味,以及随后那难以言喻的涩味相继来袭。

「呜丶呜丶恶……一丶一点都不好吃!赛巴斯钦,你的味觉有没有问题啊!?」

「嗯?敝人只是个管家,只是实话实说罢了。」

「唔丶唔丶唔呜——你们真是没用!」

由于抱持短暂的期待,带来的失望感也更大。

「我要再试一次!拿新的巧克力来!」

「好的,殿下。」

老管家深深地,优雅地鞠了个躬。

从管家手里接过西点用的巧克力后,千世再次全神贯注地做起巧克力。

而一脸满足的老管家为了补充巧克力,打算离开房间,待在一角默默旁观的两名专属女仆,趁这机会跟他说起了悄悄话。

「赛巴斯钦先生,您刚刚那种说法,千世大小姐岂不是太可怜了吗?」

「是呀,要是真的不好吃,与其对她撒谎,说出老实话并让大小姐责备,可能还来得好一些……」

但两名女仆的忠告,被老管家戴着白手套的那只手制止。

「敝人叫做田中。铃木,佐藤,希望妳们两人别误会了。」

老管家露出别有合意的微笑。

「对敝人而言,那巧克力的味道实在堪称完美,简直是无懈可击。毕竟,这可是千世大小姐亲制的巧克力呢。相信两位也这么认为吧?」

看到一脸幸福的田中,两名专属女仆面面相觑。

「千世大小姐,接下来的巧克力请让我来为您尝味道吧!」

「不不,该让我来才对!我对巧克力可是很讲究的!」

身为长辈的田中,以游刃有馀的眼色看着争先恐后来到千世身旁的女仆们,随后拿出自己的手机。

「是我。刚刚的巧克力,请你们将工厂里全部库存送来。是的,全部。」

梅之森千世的夜晚,看来似乎还很漫长。

这时,芹泽文乃以及雾谷希也趁着空档做巧克力。由于两人早就习惯了西点制作,所以甚至还有馀力为巧克力做装饰。

毕竟她们平常做的,可是拿出来贩卖的商品。

不过就算巧克力做起来没问题,能不能送出去,则又另当别论了。

而说到做巧克力,此时还有另一个初学者,正进行着超越千世的艰苦奋斗。

「唔——这还真难耶。」

「看到学姊一样有不擅长的事物,真是令人安心多了。也许这就是所谓萌点吧!昨天我看电视,上头说男人对这种隐藏属性最没办法了!」

在珠绪与双亲同住的这间公寓里,眼前占据厨房的,正是鸣子叶绘与藤野珠绪。并肩而立的两人正在搅拌巧克力。

「斯特雷凯滋那儿得到的专业原料,以及好心的小希给我的这张食谱。即使有这两样方便的东西,还是没办法轻易成功呢。」

难得叹气的珠绪,脸上浮现的,显然是属于恋爱少女的表情。

「嗯——可是那个天才西点师傅小希才花了几天就学成做蛋糕的奥义,甚至还以明镜止水的心瞬间体会巧克力的做法,所以我们一定也办得到!我们只缺原力,只缺查克拉!」

「呵呵,说得也是。看来我们得加把劲才行了。」

珠绪究竟想送巧克力给谁,其实叶绘并不知情,只知道从圣诞节之前,她就说自己有仰慕的对象了。

「不过没想到孤高的珠绪学姊竟然也会做巧克力,人还真是不可貌相呀。推推推。」

以手肘顶着珠绪的叶绘,动作俨然就是个中年大叔,跟那可爱的外表完全不搭。

「哎丶哎唷,妳别再捉弄我了啦。」

就连那羞得垂下头的模样,看起来也是既新奇又可爱。

那些说情人节是糖果公司阴谋的人,也许该看看珠绪的模样。能藉由节庆名正言顺地送巧克力,对少女而言,不知是多大的助力。

究竟,得到她巧克力的幸运儿会是谁呢?

「学姊,妳快把赠送的对象告诉我嘛。身为学校头号记者,这可是不能不理的特大头条啊。」

「嗯——好吧,其实我也没刻意瞒着妳们就是了。」

接着,珠绪一点一滴,缓缓道起过去。

「某个下雨天,我在路上看到被人遗弃的小狗。」

她回想起的,是某个冰冷的下雨天。

「一看到它,眼睛不小心跟它对上,我心想『惨了』……怎么说呢,我实在无法弃它于不顾,可是我们家住公寓,是不能养宠物的。」

珠绪面带遗憾地对着家里四周张望。

「原来如此原来如此。」

「然后呀,就在我不知该怎么办时……」

「有人把它捡走了?」

「哈哈……的确是这样没错。从那时起,我就喜欢上那个人,并且不断寻找,直到最近才确定是他。不过……就算没发生那件事,我应该还是会喜欢上他吧。因为,他真的是个非常温柔的人。」

……这实在让人不得不联想到那个人。

「呃……那个人,难不成……」

当叶绘打算更进一步问下去,珠绪的手机就在这时响起。

「啊,抱歉,我离开一下。」

于是珠绪把做到一半的巧克力交给叶绘,离开厨房来到客厅并拿出电话一瞧,来电号码却是隐藏状态。

这会是谁呢——珠绪心想。

而按下通话键后,与珠绪说话的,却是最近耳熟能详的声音。

「抱歉这么晚叨扰,请问您是藤野珠绪同学吗?」

「……夏帆?」

珠绪有些惊讶。

「怎么了呢?」

「我有件事想跟您报告。」

隔着话筒,她彷佛能隐约看到夏帆平时那纯真的微笑。

「您昨天不是说有话想跟巧先生谈,却没谈成吗?」

「……呃丶嗯。」

「我已经将珠绪同学您想说的事转告给他了。」

「咦丶咦咦咦!?」

这下珠绪又十分罕见地喊出声来。

但随后发现叶绘好奇地对着自己瞧,她才又连忙压低音量。

「妳丶妳不必替我转达啦。我……」

「哎呀,可是情人节近在眼前,时间已经不多了呢。」

夏帆语带亲切,不过却又带了点主动出击的味道。

「还是说,我给您添麻烦了呢?」

「没丶没有啦……这倒是不会。」

「啊啊……幸好。我还以为自己给来到梅之森学园后最好的朋友添了麻烦,正想着该不该自尽呢。」

「妳太夸张了啦。」

她不由得露出苦笑。

由于个性不拘小节,珠绪当然轻易地原谅了夏帆。

「所以……后天的情人节,还请您好好加油。」

「……嗯,谢谢妳。」

「我也一样会与您一起加油的。」

「嗯,关于做巧克力,大家一起努力吧。」

「好的。那么……晚安了。」

说完,电话就挂断了。

珠绪重重叹了口气。

虽然她想亲口说……不过既然夏帆先代她说出去,那也没办法了。

不拘小节不但是珠绪的优点,也是她向来对自己的期许。

「嗯,好吧,那我也要加点油,完成巧克力才行。」

毕业前夕最后的情人节。

即使豁出去告白而吃了败仗,将来想必也能成为一页美好回忆吧。

——要是不这样乐观地想,珠绪实在是根本提不起勇气。

情人节就是这样,一个考验女孩决心的日子。

一放学,我急着要赶回家,却被家康拦下来。

再过几天就是情人节了。可以的话,我实在是希望能越早回家越好,可是呢……

「我最亲爱的朋友都筑巧,麻烦您在这里签个名,顺便再盖个章。」

在苦恼地抱着头的我面前,家康递出一张影印纸。

「里头内容你可以不必过目,只要尽早完成上述步骤就行了。快!马上!」

「……这是什么啊?」

拿起影印纸一看,上头以超粗宋体字印着「情人节中止通知书」几个大字。

『敬告!普天之下无人缘的男子们,现在正是起义之时!』

「……这啥?」

「就如你所见,一张情人节中止通知书。」

家康回答时,看起来就是一副「这还需要间吗」的表情。

「干嘛要中止啦。这攸关我们店的生死耶!」

「所以之前的圣诞节中止通知,我们不就睁只眼闭只眼放过你了吗?你看我多体贴!」

家康一副闹起别扭的表情。他究竟是受了什么打击……?

「虽然这张纸里头的吐槽点多到不像话,不过没想到竟然还有这么多人签名,实在是令人不禁落泪啊……」

「没错吧!?你就知道有多少人认同我们!巧克力是什么玩意儿!还不就是块褐色固体!」

「……我随便看了一下,里头连大吾郎的名字都有?」

「是啊,经过我那舌灿莲花的说明,他也理解并同意西洋文化正一步步侵蚀日本自古以来的传统;而说服的关键,就在于三不五时添加『大和魂』这个单字。」

我说家康啊……拜托你善待你的朋友好吗?

「你对于二次元女生赠送巧克力,不是一向只发牢骚不多管事的吗?」

「过去是过去,如今的我可不一样了。」

「你是受了什么打击?」

「没办法,看在你也算是挚友,我才好意思告诉你……其实我每年都有收到巧克力,不过是我妈送的。」

听到这里我就有点想哭了。

「可是呢,昨晚我妈这么告诉我:儿子,你也差不多该毕业,别再跟家人拿巧克力了。」

总之她就是在催自己的孩子独立。

「毕业!我可不会被这么方便的借口给骗去!什么因为闹丑闻而放弃追随偶像团体!既然过去都投入这么多,当然要贯彻到底!」

「……反正说穿了,就是自暴自弃是吧。」

我真不该听得那么认真。

「然后话说我想把中止通知告诉女生,不过芹泽她们上哪去了?」

家康对着教室张望。

「梅之森跟希在社办,文乃被夏帆找去,不知道人在哪里。」

……原来如此。

我这下稍微理解了。

夏帆她其实人真的很好。

「喂,你一个人傻笑什么?是不是瞒着我什么事?」

「不不不,没有。」

于是我也不再去想家康那张情人节中止通知,带着愉快的心情踏上归途。

竹马园夏帆,脸上总是带着纯真笑容。

一被她微笑以对,总让人浑身不舒服。

芹泽文乃不知自己为何会这么想,但却又不得不这么想。

看样子,创立梅之森西点小铺整垮斯特雷凯滋,以及她亲了巧等两件事,虽然大家已经不再计较,但还是在她心里埋下负面成见。

「请问您有何贵干?我还得早点回去打工耶?」

「哎呀,您不必用敬语跟我说话没关系的。毕竟我可是同好会里的新成员。」

「不,这可不行。所以,请您把想说的事告诉我吧。」

为何这个人总是喜欢把话题岔开呢——她心想。

「也对,看您好像很赶时间。」

夏帆掩着嘴轻笑。

「文乃小姐,您准备送心仪对象的真心巧克力,已经完成了吗?」

「我丶我丶我为什么要告诉妳!?何何……何况我根本就没什么心仪对象!」

「哎呀,原来是这样……真是太失礼了。」

夏帆深深低下头,原封不动地接收她的话。

「说了这么失礼的话,我实在是不知该如何道歉。真的太抱歉了。要是您无法原谅,我只好在这儿掏出家传的匕首自尽……」

「等丶等一下,妳为何说得这么夸张!?我又没有生气!」

看着夏帆那夸张的道歉,文乃连忙阻止她。

「谢谢您……文乃小姐您真是个心胸开阔的人。」

夏帆又露出纯真的微笑。

「既然这样,我有件事想拜托您。您愿意挪出您的情人节帮我个忙吗?因为……其它人都在准备真心巧克力,我实在没办法拜托她们。」

「咦丶咦咦咦咦咦咦!?」

「可以吗……?其实,我目前也试着练习做巧克力,想送给心仪的那位先生,不过却怎么也做不好……明天就是情人节了,要是拿买来的东西送入,实在是有损竹马园家的名声。所以恳请文乃小姐您跟大家保密,替我做个巧克力吧。」

「这……」

文乃一时说不出话来。

制作巧克力,这件事本身并不难。

不过问题在于明天就是情人节,而她本来打算在今晚制作送给巧的巧克力。

仔细想想,其实只要把制作量增加,多做出一个巧克力就行了。

但……

要是夏帆把那巧克力送给了巧,将会发生两大问题。

对夏帆来说,亲手制作的谎言将会当场被拆穿。

而对她来说,送给巧的真心巧克力,也许会因此被他当成人情巧克力——即使那是文乃特地为巧一个人做的。

「不行吗……?看样子,您果然是有心仪的对象……」

「没有没有!并没有!放心,交给我来做!」

唉唉,为何我碰到这种事,总是没办法说老实话呢——文乃只能暗自埋怨自己的个性。

「谢谢您,文乃小姐,这份恩情我会铭记在心的。」

而依旧露出纯真笑容,全身洋溢欢喜之情的夏帆,对文乃的心事,自然是一无所知。

今天不愧是情人节前夕,店里满是女客。

而今天的热卖商品,是希煞费苦心制成的松露巧克力。

至于其它像是法式巧克力蛋糕,以及巧克力舒芙蕾的生意也很不错。很好很好。

不过……!

与眼前的热卖相反,店里的气氛却不知为何十分紧绷。

文乃丶梅之森丶希。

他们三个从刚刚起,动不动就想跟在我身旁,并因此争个没完。

比方说:

「我去仓库看一下库存量。」

我一准备离开柜台,

「我丶我也去帮忙!」

文乃马上就冲到我身旁。随后,

「人丶人手多一点比较有意思,所以我也要去!本小姐有监督下仆工作的义务。」

就连梅之森都说些类似的借口。而最后,

「……我担心枫糖浆的库存,我也要去看看。」

就连原本该在厨房工作的希,都跑出来跟在后头。

而且,这还只是其中一个例子。

在生意正繁忙的情人节时期,没有比这更绑手绑脚的事了。

我不得不召集她们三人。

「呃,妳们三个,是不是哪里不太对劲?」

身为店长的弟弟,我可得好好振作才行。

「……喵,没这回事。」

希,请妳眼睛先看着我再说。

「还不是跟平常一样。」

挂着两颗大眼袋的梅之森挺胸说道。

那脸不管怎么看,都跟平常不太一样。

而她们当中最憔悴的,应该是文乃吧。

她不光是心情差,而且还不知是否心不在焉,常常撞到四周的东西。其实光是她今天摔坏的蛋糕,就不只两三个了。

文乃在工作上向来秉持完美主义,这实在是很罕见的事。

「要是妳们又在吵什么架,就老实说来给我听听吧。」

我尽可能心平气和地问。

但这句话不知是哪里说得不对,她们三人先是愣住并面面相觑,随后一脸倦怠地对着我。

「……你去死两次。」

「巧你是傻瓜,真的是个大傻瓜。」

「……你不懂。」

那反应与其说是愤怒,倒不如说是失望透顶。

「请……请问,我刚刚说错了什么吗?」

「唉——好了啦,我们要回去工作了。」

她们怎么对我如此冷落?

呜呜……最近大家的情绪起伏真的太震荡了啦。

像这种时候,要是乙女姊能在场,不知该有多好……想到这儿,我不由得重重叹了口气。

店门挂上打烊广告牌,关掉店内照明后,希一个人悄悄进入厨房。

她从袋子里,掏出今天刚送到的货品——特地跟人订购的可可果实。

只要有了这个,明天情人节,她就能送出与众不同的特制巧克力。

「……好大。」

比想象中要来得更大的可可果实,让希看得连连眨眼。

那看起来就像是细长的南瓜,又像是黄色的苦瓜。

不过希知道,该使用的并不是果肉,而是里头的种仁。

「咦?那是什么?」

突然传来的声音,让希的身体为之绷紧。

巧不知为何,站在厨房的另一头。

身上穿着外套的他,似乎正准备出门上哪儿去。

「这是……………………要用在新产品上的。」

「喔——?这是什么果啊?南瓜吗?」

「是。」

希自然且冷静地,对巧撒了一个大谎。

「……要出门吗?」

「是啊,有人找我出门一下,不过马上就回来了。妳别忘了锁门窗喔。」

希点点头,眼神不经意地望向窗外。

「啊……」

随后,她不由得喊出声来。

因为从熄了灯的店里,可以看到藤野珠绪就站在玻璃窗外。

隔了几秒,她才会意过来,约巧出门的人,原来是藤野珠绪。

「那我走了。」

看着巧即将出门,希也无法拦下他,伸出的手只好在空气里挥了个空。

隔着玻璃窗,她清楚地看到巧对着珠绪点头,以及两人随后离开的样子。

「………………………………………………」

接着,打定主意的希,掏出口袋里的手机,决定先打紧急电话通知文乃等人。

结在上头的猫咪吊饰,随着手机一起摇曳。

「为丶为什么妳没阻止他!?」

千世率先嚷道。

「这妳怪希也没用吧,拦不住的时候就是拦不住啊。」

文乃则替一旁垂头丧气的希说话。

「呜……话是这么说没错啦。」

「何况他又不见得是去和她告白的……」

尽管嘴里这么说,垂下头的文乃,脸上依旧难掩那不安之情。

「……要去找巧吗?」

希先是来回看着两人,随后对着她们问道。

沉默。

在壁钟的滴答声里,率先开口的人则是千世。

「就算现在去找……她还有明天后天大后天可以约巧出来,根本不可能永远阻止她嘛。」人的感情,是拦也拦不下来的。

一旦回头自省,对三人来说,这是再清楚不过的事实。

「芹泽,妳也说句话吧。」

「我……根本就不在乎……」

「事到如今,妳就别再撒这种谎了好吗!」

「罗丶罗唆,妳别管那么多了啦!」

「……不可以吵架。」

就在两人即将起争执的时候,希悄悄介入其中。

「所以……这只能交给巧来决定了吧。毕竟一切答案,全都在于巧他怎么想。」

「那丶那要是巧他答应了藤野珠绪的告白呢?」

「……到那时候,」

说到一半,文乃噤声了。

既然巧都做出选择,这也是没办法的事——

但……文乃也不是光说一句「没办法」并痛哭一场,就能轻易死心的。

三名少女默不作声,心中思慕化为无限纠结。

不光只是这次的珠绪,巧总有一天会与三人其中一人,或是其它没见过的女孩结为连理。

每想到这件事,苦恼总是如影随形地压迫着她们。

「……欸,那大颗像水果的,是什么东西啊?」

文乃再次打破沉默,伸手指向厨房的可可,试着转移当前的话题。

「可可的果实。」

希一回答,这下千世也探头往厨房里瞧。

「哪个?喔……原来就是那个呀?我记得那种子可以做成巧克力跟可可亚?」

「嗯。种子经过发酵跟烘焙,就能制成可可粉。」

「妳那该不会是要拿来做巧克力送给巧的吧?」

希以点头回答千世的问题。

「我原本也打算在今晚做的……」

遥望远方的文乃低喃了一声。

「等等,妳干嘛用过去式?就跟妳说了现在先别胡思乱想。」

「我丶我知道啦。」

「本小姐今晚也要继续加油。虽然前几天一直都做不好,但只要在最后的最后,能有一个成功就够了。」

千世那令人惊讶的乐观态度,让文乃感到一阵惭愧。

「因为出了一点事,所以我应该做不成了。我只准备了模具,然后就死心了。」

受夏帆委托一事,文乃怎么也说不出口。毕竟对方已经要求保密,而答应下来的不是别人,正是文乃她自己。

「这样啊?所以,希打算用可可果实亲手做巧克力——」

说到一半,千世「嗯?」地歪起头。

「慢着。妳刚刚是不是有提到,关于这种子的加工法?」

「发酵过后再烘培。」

没错就是这个——千世伸手指着她。

「那发酵……只要一个晚上就轻松完成吗?而且时间多长先不管道通发酵有办法在自家完成?」

听了千世指出的疑点,她先是愣了愣。

「啊……」

随后希轻叹了一声,开始动员脑里所有知识,重新搜寻关于可可的一切。

「……………………………………没办法。」

失望地垂下肩膀的希,脸上浮现即将哭出来的表情。

毕竟她好不容易订到这原料,打算注入自己的心意,从头开始亲手制作。

「没关系啦,妳看我这次甚至直接弃权呢。」

一旁的文乃安慰她。

「没丶没错没错。依照希妳的手艺,我保证不管什么巧克力都一样好吃啦!」

千世也拚命地附和。

两人一起冲到希的身旁鼓励她,然而就在这时——

门铃声响起,原来是巧回到了斯特雷凯滋。

「咦?文乃丶梅之森?」

由于事出突然,让巧一脸惊讶地看着她们三人。

「欢丶欢欢丶欢迎回来!结结结……结果怎样了?」

千世挂上一张抽搐的笑脸。

「我丶我在问你刚刚跟珠绪学姊谈的事情啦!」

「喔——……原来妳们就是为了这件事而聚在这儿啊?」

一边搔着面颊,巧露出了苦笑。

「反正……等到明天就晓得了。而且话说妳们不是早知道了吗?这样闷不吭声太过分了啦。」

「咦?呃……还丶还好啦。」

另一头的三人也不知为何,跟着点了点头。

刚跑回来满身是汗,我去洗个澡——巧说完,正要前往客厅,希立刻对他说了这么一句:「……巧,恭喜。」

「咦?为何恭喜我啊?」

巧则目瞪口呆地回问。

看着什么话也没说,只一味地眨着眼的希,巧也带着满脸的不解,进到客厅里头。

于是剩下的三人,彼此面面相觑。

「妳丶妳们觉得怎样?他那样子……应该不像是刚被人告白过吧?」

「可丶可是……他刚刚说我们闷不吭声很过分耶?」

「他说,等到明天就晓得。」

三名少女额头对着额头,一起发出低哼。

事情演变成这样,她们恨不得开门见山地问巧「是不是被人告白」……但却又不愿意问。明天就是情人节,看来真相还是得等到那时才能大白吧。

「不管怎样,最后下决定的人……还是巧。」

文乃轻叹一声。

「那,送巧的巧克力怎么办……?如果他真的被人告白了,我们要是再送他……」

千世语带尴尬地低声说道。

「我还是想送给巧。」

希以难得的坚决语气宣布。

不管结果如何,我还是想表白自己的心意—

「也对……虽然那个迟钝的大傻瓜大概什么都感受不到,我们还是能送就送吧。」

文乃也突然露出浅笑,并跟着点点头。

「可是……」

神情露出些许阴霾的希,看着厨房里的可可果实。

素材派不上用场。而剩下的时间,只有今晚。

「嗯——对了。」

千世就在这时,像打橄榄球那样把手搭到两人肩膀上,对着她们轻声耳语。

「我们家的巧克力量还不少,而且也算是超完美的高级原料,然后芹泽妳那里有模具是吧?再加上希的技术,也许我们三人可以一起做个巧克力。」

意想不到的提议,让文乃与希豁然惊觉,并看着千世的脸。

「虽然圣诞节当时各做各的,不过这一次,我们不如就并肩作战吧?」

在那之后又过了一晚。今天是二月十四日,神圣的情人节。

梅之森学园摇身一变,成了大家巧克力你来我往,充满酸甜青春的爱之空间。

「抱歉,都因为我的努力不足……!全天下没人缘的男子们,请原谅我吧!」

趴在桌上的家康,发出连连悲叹。

呃……你昨天明明就光明正大地跑去买情人节限定版动漫精品不是吗?

还说什么努力不努力,我觉得你根本就很乐在其中吧?

「反正还有明年,届时我会助你一臂之力的。」

看着一旁安慰他的大吾郎,我只能咬紧牙憋住苦笑。

然后就在这时——

「来来来!Mr.都筑!你摄取可可多酚了吗!?」

鸣子就像芭蕾舞者一样,边转圈圈边现身。

「咦?文乃呢?她们该不会还没来吧?」

鸣子对着教室里四处张望。

「她们三人好像都有事,一大早就不在,说是会晚点到。」

「这样吗这样吗?那也罢了。然后!这是ME送给YOU的巧克力!」

砰的一声,一个小盒被她伸手拍到桌上。

「咦……?这要给我的?」

「是啊!这礼物象征我对你平日照顾吾友文乃的感谢啦!」

虽然她这归类于世人所谓的人情巧克力,不过我很感激她这份心意。

「那我就心怀感激地收下了。至于白色情人节,就敬请期待吧。」

「我当然会!毕竟我们的阿巧可是开西点小铺的啊!」

随后,鸣子嘻嘻笑着,并且给了家康巧克力,随后也递了一个给大吾郎。「我也有!?这真的要给我!?」

家康超激动。

情人节中止组,你这样没问题吗?收巧克力应该违反当初规定吧?

就在鸣子即将把巧克力交到大吾郎手上时……

「早安,巧先生。」

身后突然传来的招呼声,害我连忙转过身。

「啊……夏帆小姐。」

夏帆依旧笑得和平常一样纯真。

「看来时候差不多了呢,希望这次会是个美好的情人节。」

为了不让其它人听见,她的嘴凑到我耳边低语。

之前那接吻事件从脑中掠过,让人不由得红起了脸。

「喂——!夏帆——!」

从走廊传来梅之森的怒吼,看来她终于到校了。

文乃也与希一起,火速冲到我们这儿。

「哎呀……原来文乃以及希小姐也在?」

夏帆略感意外的表情,看着梅之森一伙人。

「那种事不重要!你刚刚打算跟巧做什么……」

「嗯?我只是跟巧先生说些话而已。」

「我丶我指的不是那个!」

梅之森放声大喊。

唉——眼前实在没什么时间让我们再这样争吵。

「夏帆小姐,我们走吧。」

我对着夏帆说。

「好的。」

夏帆则露出一脸美丽的微笑。

「咦……?」

一旁的文乃她们一听闻,全都屏住气息。

也对,就算事前晓得了,这多少还是会让人紧张。

我眼神朝向夏帆。

Kaho cũng gật đầu với tôi.

「Vậy thì, mọi người cùng lên sân thượng nhé.」

Tôi mời mọi người lên sân thượng. Dù sao thì họ cũng là những người liên quan, nên chắc chắn có quyền được chứng kiến cảnh tượng này.

Sân thượng quen thuộc.

Qua hàng rào dây thép gai bao quanh, có thể thấy bầu trời xanh rộng lớn.

Và ở một góc nào đó.

Chị Tamão đang đứng ở đó.

Trên gương mặt chị là biểu cảm vừa có chút băn khoăn, nhưng cũng đầy quyết tâm.

Chị chậm rãi bước về phía chúng tôi.

Từng bước, từng bước một, chị từ từ tiến đến gần, rồi...

Chị đứng trước mặt tôi, nở một nụ cười nhẹ.

「Cảm ơn cậu, Tsuzuki, và Kaho nữa. Cảm ơn hai cậu đã giúp tôi việc này.」

Tôi và Kaho gật đầu.

Fumino cùng những người khác thì có vẻ hơi ngớ người ra.

Và Naruko, người hiếm khi im lặng, càng làm tăng thêm không khí căng thẳng tại hiện trường.

Sau khi hít một hơi thật sâu.

「Daigorō Kōya-kun!」

Chị quay thẳng mặt về phía Daigorō.

「...?」

「Xin, xin cậu... hãy nhận lấy cái này!」

Rút ra một chiếc hộp nhỏ từ trong áo khoác đồng phục, chị Tamão đưa nó ra trước mặt Daigorō.

Mọi người cứ như thể thời gian đã ngừng lại, bất động nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.

「Cái này là...?」

「Là sô cô la, do chính tay tớ làm đấy.」

「Tôi từ chối.」

Trong khoảnh khắc, tất cả đều lặng im.

Cái người này... vừa rồi... nói gì cơ?

Lúc này, trong đầu mọi người, chắc chắn đều hiện lên cùng một câu hỏi.

Thế nhưng, Daigorō lại hoàn toàn nghiêm túc.

「Có lẽ nói vậy không phải phép với chị tiền bối, nhưng tôi đã làm theo lời Ieyasu và ký vào tờ cam kết ngừng Lễ Tình nhân rồi. Tôi rất cảm kích tấm lòng của chị, nhưng món sô cô la này tôi không thể nhận.」

Tất cả đều đờ người ra.

Đặc biệt là Ieyasu, thậm chí mặt cũng tái mét.

「Khoan, khoan đã, Daigorō cậu từ từ thôi. Thật ra chuyện đó tôi đâu có nói nghiêm túc đến vậy...」

「Đại trượng phu nói là làm, xin lỗi chị tiền bối.」

Chiếc hộp nhỏ được đưa ra, Daigorō thậm chí còn không chạm vào, chỉ cúi đầu với chị.

Và nơi khóe mắt chị Tamão, những giọt lệ dần dần ứ đọng.

Chị trông như đang cố kìm nén nước mắt, không để chúng rơi xuống.

Từ khoảnh khắc choáng váng đó vừa hoàn hồn lại, Naruko là người đầu tiên nổi giận.

「Khoan, khoan, khoan đã! Như vậy không phải là quá đáng sao? Quá đáng rồi đấy!」

Naruko bước nhanh đến gần Daigorō, khóe mắt cũng ngấn nước.

「Cậu nghĩ chị tiền bối đến đây với tâm trạng như thế nào chứ? Chị ấy đã phải bàn bạc rất lâu với Takumi và Kaho, mãi mới có được cơ hội này đó! Cậu không thể nhận nó sao?」

「Không sao đâu, không sao đâu, Kanae.」

Chị tiền bối ngăn lại.

「Xin lỗi cậu, Daigorō-kun.」

Chị Tamão cố hết sức nặn ra một nụ cười, sau đó chạy khỏi sân thượng.

「Chị tiền bối!」

Kanae đuổi theo sát phía sau, còn chúng tôi thì ai nấy đều không thể động đậy.

Đúng lúc đó—

「Takumi-san, xin cậu hãy mau giữ chị Tamão lại!」

Không ngờ người đầu tiên cất tiếng kêu lại là Kaho.

「Chị Tamão, chị tuyệt đối không thể bỏ chạy đâu ạ! Takumi-san! Takumi-san!」

Kaho hét lên với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy.

「CLB Mèo Lạc tuyệt đối không bỏ rơi những người gặp khó khăn, đúng không ạ!? Tấm lòng của chị Tamão đã ngày càng lớn lên qua từng hoạt động, đó là một tình cảm trong sáng và chân thành của thiếu nữ! Cứ mặc kệ nó thì không đúng đâu! Nếu mọi chuyện cứ thế kết thúc... thì em đã chuyển đến trường này vì cái gì cơ chứ!」

Đôi mắt bốc lửa của Kaho, ánh nhìn thẳng tắp hướng về phía tôi.

Còn Fumino và những người khác thì mặt tái mét, đứng yên không động đậy.

Vẻ mặt sợ hãi đó, cứ như thể cảnh tượng vừa rồi, người bị từ chối là chính họ vậy.

Ieyasu cũng vì đại họa mà mình gây ra quá nghiêm trọng, thân thể không ngừng run rẩy.

Daigorō ngửa mặt nhìn lên trời.

「Daigorō...」

「Tsuzuki, quyết định của tôi sẽ không thay đổi.」

Câu trả lời cứng nhắc đó không giống Daigorō thường ngày, xem ra cậu ấy cũng không biết phải làm sao. Cậu ấy giống một võ sĩ hiện đại, tưởng chừng vô năng nhưng thực chất lại vô cùng vụng về, lại còn là một người tốt đến khó tin. Vậy nên lúc này tôi phải giúp cậu ấy, phải đẩy cậu ấy một tay từ phía sau.

Tôi và Kaho gật đầu, cô ấy cũng đáp lại tôi bằng một cái gật đầu tin tưởng.

「Daigorō, dạo này Musashi khỏe không?」

「Hửm? Ừ, ờ, nó khỏe lắm, giờ đã là chó giữ nhà ưu tú của gia đình tôi rồi. Thật sự rất cảm ơn cậu đã nhận nuôi nó trước khi tôi thuyết phục được gia đình. Tôi thật sự nên tìm lúc nào đó, dẫn nó đến nhà cậu chơi mới phải.」

Nhưng sao cậu lại đột ngột nhắc đến chuyện đó vậy – biểu cảm khó hiểu của Daigorō như đang hỏi tôi.

「Nghe nói cậu nhặt được nó thì còn cứu cả chị tiền bối nữa, đúng không?」

「...Không lẽ nào? Hóa ra, người lúc đó...」

Cứ như bị chạm vào tim đen, Daigorō lẩm bẩm một câu.

「Tôi nghe chị tiền bối nói, lúc đó Musashi suýt bị chó hoang tấn công, là cậu đã cứu nó ra, đúng không?」

「...Không, không phải vậy.」

Daigorō trầm giọng kể lại chuyện cũ.

「Musashi lúc đó đang bảo vệ người đẹp đó. Người suýt bị chó hoang tấn công, thật ra là chị Tamão. Musashi vì bảo vệ chị ấy, mới nhảy ra khỏi thùng giấy. Thế nhưng...」

Daigorō lại ngửa mặt lên trời.

「Chị Tamão lúc đó vì bảo vệ Musashi, cũng dũng cảm đứng trước lũ chó hoang, chỉ để bảo vệ chú chó con ướt mưa đó. Tôi... thấy hai người bảo vệ lẫn nhau, liền không kìm được mà xông ra...」

「Ra vậy... Chiêu cậu dùng lúc đó, chính là chiêu từng cứu tôi khỏi đám phóng viên trước đây đúng không?」

「La Hán à? Quả thực, lúc đó tôi hình như đã dùng chiêu đó. Thế nhưng sở dĩ hai người họ được cứu, hoàn toàn là vì lòng dũng cảm của cô ấy; đáng được tôn vinh, là khí phách của Musashi. Tôi chỉ là một người thô tục ngẫu nhiên đi ngang qua, các cậu đã đánh giá quá cao tôi rồi.」

Người như tôi, không xứng đôi với cô ấy – tôi nghe rõ tâm sự của Daigorō.

「Sau đó, tôi noi gương Miyamoto Musashi đạt đến đỉnh cao kiếm đạo, đặt tên nó là Musashi, tượng trưng cho danh khuyển đạt đến đỉnh cao khuyển đạo. Tóm lại, đó chính là sự thật lúc bấy giờ. Tôi không phải là người đáng để ai đó dành tình cảm...」

Với tính cách bảo thủ, cậu ấy cố chấp nhìn nhận bản thân như vậy.

「Tôi nghĩ, chị Tamão không chỉ vì chuyện đó mà thích cậu đâu.」Tôi nói.

Sở dĩ chị ấy đến giúp vào lễ Giáng Sinh, đến thăm bệnh vào dịp Tết, gia nhập CLB Mèo Lạc, có lẽ là để xác nhận xem Daigorō có phải là người mà chị ấy hằng mong nhớ không.

「Chị ấy hình như đã đoán từ trước rằng người đó có phải là cậu không. Nhưng sau này chị ấy nói, dù Daigorō không phải là người đó, chị ấy vẫn sẽ thích cậu...」

Fumino, Chise, Nozomi, Kaho, tất cả đều nín thở nhìn Daigorō.

「Chị ấy nói, từ khi nhìn thấy chiêu thức đó vào lễ Giáng Sinh, chị ấy mới thực sự chắc chắn đó là cậu, cảm thấy tất cả như một phép màu. Người tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại, lại chính là người mình đang thích. Còn ngày Lễ Tình nhân này, thực ra chỉ là một khởi đầu, một lý do tốt đẹp để người ta dũng cảm bày tỏ. Daigorō, nghe tôi nói vậy, cậu có hiểu tấm lòng của chị ấy không?」

「Này, tôi cũng có chuyện muốn nhờ cậu. Cái này xin hãy coi như không tồn tại, hoàn toàn không tồn tại.」

Ieyasu, người cuối cùng cũng đã hồi phục phần nào sau cú sốc, xé vụn tờ thỏa thuận đóng dấu máu đó rồi ném đi.

「Tôi không cho phép bản thân làm điều bất chính như vậy.」

Daigorō lắc đầu. Tuy nhiên, trong mắt tôi, điều đó lại càng rõ ràng hơn.

Thực ra Daigorō cũng thích chị Tamão. Nếu đã vậy...

「Được thôi. Vậy thì, tôi cũng tán thành Ieyasu, sẵn lòng ký tên vào tờ giấy này. Vì thế, Lễ Tình nhân năm nay đã bị hủy bỏ, hôm nay không phải Lễ Tình nhân, chỉ là một ngày mười bốn tháng hai bình thường.」

「Cái gì?」

「Nếu đã hủy bỏ, thì đâu còn liên quan gì đến sô cô la nữa chứ? Lời tỏ tình của chị Tamão, cậu định đáp lại thế nào?」

Daigorō trông như bị nói trúng tim đen... Sau đó, lại trở về với vẻ mặt nghiêm túc ban đầu.

「Tsuzuki... vô cùng biết ơn!」

Nói xong câu đó, Daigorō lao ra như gió, chúng tôi chỉ có thể khó khăn lắm mới theo kịp phía sau cậu ấy.

Trong lớp học năm ba, Tamão dường như vừa mới bình tĩnh lại.

「Chị tiền bối, chị đừng khóc nữa. Lát nữa em sẽ tính sổ với tên đó thật kỹ!」

Nhưng Kanae, người an ủi chị ấy, bản thân lại như sắp khóc.

「Đừng làm thế mà, Daigorō-kun đâu có làm gì sai.」

「Nhưng, nhưng mà...」

Lời của cô ấy chưa dứt.

「Xin lỗi đã làm phiền!」

Kèm theo tiếng "rầm" lớn, cửa lớp bị ai đó đẩy mạnh ra.

Đứng trước cửa là người đàn ông vừa từ chối nhận sô cô la.

「Daigorō-kun...」

Thấy vậy, Tamão không kìm được mà đứng dậy, còn Naruko thì bảo vệ chị ấy, ấn chị ngồi trở lại ghế.

「Daigorō, đến nước này mà cậu vẫn còn mặt mũi——」

「Xin lỗi, lớp trưởng, lát nữa tôi sẽ nghe cô nói.」

Cậu ấy đẩy Naruko đang nổi đóa sang một bên, đứng trước mặt Tamão.

「Chị tiền bối, tôi có lời muốn nói với chị!」

Còn chị ấy nhìn Daigorō với vẻ mặt nghiêm nghị, trên khuôn mặt còn vệt nước mắt nở một nụ cười.

「Chuyện gì thế? Không lẽ cậu đồng ý tượng trưng nhận lấy sô cô la của tớ sao?」

「Không, rất xin lỗi, tôi không thể nhận sô cô la của chị, nhưng—」

Ánh mắt nghiêm túc của Daigorō hướng về phía Tamão.

Bị khí thế đó ảnh hưởng, Tamão cũng đứng lên theo.

Cho đến giây phút này, Takumi và những người khác mới cuối cùng đến được lớp học.

Và những lời lọt vào tai khiến họ không khỏi nghi ngờ tai mình.

Daigorō nói:

「Chị có đồng ý gả cho tôi không? Tôi nhất định sẽ nỗ lực mang lại hạnh phúc cho chị.」

Không khí trong lớp như đông cứng lại.

Nhưng điều đáng kinh ngạc thực sự sau đó mới đến.

「...Em đồng ý.」

Chị Tamão đáp lời bằng nụ cười rạng rỡ nhất.

Nụ cười đó như muốn nói, hôm nay thật sự là ngày đẹp nhất trong đời.

Chị Tamão và Daigorō đã đính hôn.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp trường... cho đến khi lan rộng ra toàn thị trấn, chỉ mất vài giờ.

Dù sao, nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau sau giờ học, ai cũng hiểu rõ ngay.

Hơn nữa, những cuộc đối thoại giữa hai người cũng rất đáng xấu hổ.

「Chị tiền bối, tôi hy vọng sau này chúng ta sẽ có năm đứa con. Bởi vì như vậy mới có thể lập đội đăng ký thi đấu kiếm đạo đồng đội.」

「Vậy thì, chúng ta sẽ sinh năm bé trai và năm bé gái đi. Thực ra giấc mơ trước đây của em, là để các con thành lập một ban nhạc nữ đó. Daigorō tốt nghiệp em cũng mới hai mươi tuổi, chắc chắn kịp thôi.」

「Thật đáng mong đợi. Tôi muốn đến thăm nhà chị tiền bối trước, không biết chị thấy thế nào.」

「Ôi, thế thì phải đợi em đến thăm nhà Kōya trước đã, dù sao cha mẹ của cậu cũng là cha mẹ tương lai của em mà.」

Mặt đỏ bừng, thậm chí không dám nhìn nhau, nhưng hai bàn tay của họ vẫn không buông.

「Cho nên, hôm qua chị Tamão đến, thực ra là để hỏi Daigorō có bạn gái chưa. Dù sao thì Kaho trước đây cũng chạy đến nhờ tôi, muốn tôi cùng cô ấy bàn bạc chuyện này.」

「Ồ... ra là vậy à.」

Fumino, Nozomi, Chise, với vẻ mặt mệt mỏi, cùng tôi theo sau hai người họ.

「Nhưng mà, về việc đối tượng chị tiền bối thích là Daigorō, chẳng phải các cậu đều biết từ lâu rồi sao?」

「...Không biết đâu. Nếu mà biết, thì mọi chuyện đã không trở nên thế này...」

Fumino mặt lạnh nói đến nửa chừng, dường như không muốn nói tiếp, liền quay đầu sang hướng khác.

「Daigorō trước đây cũng nói rằng khi cậu ấy nhặt được Musashi, cậu ấy đã gặp một người rất tuyệt vời, nên tôi vừa nghe chị Tamão miêu tả, liền lập tức hiểu ra, thêm vào đó Kaho cũng nói rằng cô ấy thiếu dũng khí tỏ tình, muốn tôi giúp cô ấy...」

Từ chuyện đó, tôi không khỏi cảm nhận sâu sắc sự lương thiện của Kaho.

「Kaho-san thực ra là người rất tốt bụng, rất biết nghĩ cho bạn bè. Mặc dù cô ấy hơi kỳ lạ, làm gì cũng theo ý mình, nhưng tấm lòng cô ấy thật sự rất tốt.」

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi. Có lẽ, cô ấy cũng ấp ủ điều gì đó, mới đến CLB Mèo Lạc.

Cô ấy vừa đưa tôi sô cô la, sau đó liền rời khỏi chúng tôi.

Dù sao Kaho cũng không cần phải cùng chúng tôi đến Stray Cats nữa, nên điều này cũng chẳng có gì là lạ.

「Ồ——? Cậu nói Kaho là người tốt bụng á? Chuyện này cũng khá bất ngờ đó.」

「...Meow.」

Nozomi và Chise nhìn nhau gật đầu, cùng thở dài một tiếng.

「Haiz... lúc này tôi thực sự có chút ghét bản thân mình rồi.」

「...Meow.」

「Nhưng mà... đây là lỗi của Takumi đúng không? Đúng, tất cả là do Takumi mà ra. Đồ ngốc cậu chết hai lần đi!」

"Bốp" một tiếng, cú đá của Fumino trúng vào người tôi.

「Là một tên người hầu, lại còn làm mọi chuyện phức tạp đến vậy! Nhận đòn, nhận đòn, nhận đòn!」

Sau đó, Chise lại bổ sung một loạt cú đá.

「...Hừm.」

Tay đao của Nozomi "bốp" một tiếng trúng vào trán tôi.

「Cái gì thế hả!? Tại sao tôi lại phải bị các cậu đá tới đá lui thế này chứ!?」

Thật quá vô lý mà.

「Im đi! Rồi tiện thể nhận lấy cái này cho tôi!」

Nói rồi, Fumino lấy ra một gói lớn từ cặp sách, giấy gói bên ngoài vẽ ba chú mèo con dễ thương.

「Đây là của ba đứa tôi tặng cậu!」

Chise tự hào tuyên bố.

「...Meow, ăn thử đi.」

Nozomi thì vẫn nói với vẻ mặt thờ ơ như thường ngày.

Vừa xé lớp giấy bọc ngoài, mùi hương nồng nàn lan tỏa. Cắn thử một miếng, vị hơi đắng. Đây là sô cô la đen.

「Mặc dù hơi đắng, nhưng rất ngon. Mùi ca cao này thật tuyệt.」

Tôi thành thật nói ra cảm nhận trong lòng.

「Hừm hừm, đắng là đúng thôi.」

Chắp tay vào hông, Chise ưỡn ngực nói.

「Quả thực, có vẻ như việc cố ý làm đắng một chút là lựa chọn đúng đắn. Dù sao thì ba đứa tôi——」

Fumino nở nụ cười, vén tóc mái.

「「「Đâu phải là những cô gái ngọt ngào.」」」

Ba người đồng thanh nói.

Tôi không khỏi nhìn nhìn thanh sô cô la trên tay... rồi lần lượt nhìn Fumino, Chise, Nozomi.

「...Ra vậy.」

Tôi nhìn cặp đôi Daigorō và chị Tamão đang tay trong tay, tình tứ bên nhau.

Thực ra tôi cũng muốn được ngọt ngào như vậy... Tôi không khỏi thở dài.

Một chàng trai bên cạnh, nhìn chúng tôi với vẻ mặt vô cùng bất mãn.

「Cái đó đó—— tôi nói cho các cậu nghe nè—— Sô cô la tình nghĩa, tôi đang nhận đây! Là phó hội trưởng, nhận một ít sô cô la tình nghĩa đâu có gì quá đáng! Này, các cậu thấy sao!? Ngay cả Naruko cũng tặng tôi sô cô la tình nghĩa đó! Trời——ơi—— tôi ghét đồ ba chiều nhất trần đời á á á á á!!」

Tiếng than thở của Ieyasu làm mọi người bật cười, tiếng cười vang vọng đến tận thị trấn Suzune xa xăm.