Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1518

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 182

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 29

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22477

Tập 05 - Chương 4

Chúng ta, và một ai đó khác

Chỉ trong chớp mắt, tháng hai đã đến.

Với học sinh năm ba, đây là khoảng thời gian việc chuẩn bị thi cử dần kết thúc, thành quả ngọt ngào đã cận kề.

「Chào buổi trưa, Tamao-san. Chúng ta cùng dùng bữa được không?」

Giọng nói thanh thoát như tiếng chuông đồng, nụ cười không tì vết.

Trên tay cô, là một hộp cơm bento đáng yêu được bọc bằng khăn ren trắng.

「Ừm, được thôi, Kaho.」

Kaho Chikumaen, cô nữ sinh chuyển trường bất ngờ và không đúng thời điểm, giờ đây đã trở thành một sự tồn tại nổi bật trong trường.

Vẻ đẹp vượt trội là một lý do, nhưng còn bởi cô là tiểu thư của gia đình Chikumaen danh tiếng, và mới chỉ chuyển trường nhưng đã đạt hạng A ở kỳ thi tuyển sinh đại học vào khoa Khoa học Tự nhiên III của Đại học Tokyo.

Hơn nữa, dù ưu tú đến vậy, cô lại hoàn toàn không có ý định tiếp tục học trong nước — chứng kiến tất cả những điều này, những người xung quanh hoàn toàn không có dũng khí bắt chuyện với cô. Tuy nhiên, dù vậy, chỉ sau ba ngày chuyển trường, số lượng thư tình cô nhận được đã đạt trung bình mười ba lá mỗi ngày, và nghe nói tất cả đều bị cô từ chối một cách cẩn trọng bằng thư viết tay.

Cuối cùng, Tamao, người cũng không thích giao du với người khác nhưng lại được nhiều người yêu mến, tự nhiên trở thành người chịu trách nhiệm quan tâm đến Kaho.

Thêm vào đó, điểm số của Tamao cũng không hề kém, và cô đã được nhận vào một trường cao đẳng cộng đồng gần đó theo diện bảo lãnh.

Trong lớp học giờ đây vắng hoe học sinh, hai người ngồi đối mặt nhau.

Hộp cơm bento của Tamao rất đơn giản, chỉ là đồ ăn thừa từ tối qua và món trứng cuộn tự làm. Ngược lại, hộp cơm của Kaho là một bộ gồm nhiều hộp nhỏ, bên trong đựng đủ loại sơn hào hải vị, trông vô cùng sang trọng.

Thế nhưng, chính cô gái ấy lại chỉ bình thản ăn từng chút một, và mỉm cười.

Tại sao cô ấy lúc nào cũng cười nhỉ — Tamao cảm thấy rất tò mò.

「Em thật sự rất vui, không ngờ mới chuyển trường đã có thể kết bạn với một người tuyệt vời như Tamao-san.」

Bị nụ cười trong sáng ấy nhìn vào, người ta không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

「Haha, cảm ơn.」

「Hơn nữa, chị còn đồng ý tham gia câu lạc bộ của tiểu thư Chise cùng em. Em nghĩ mình sẽ tham gia câu lạc bộ nhạc nhẹ. Trong số bạn bè của em, có một ca sĩ thường xuyên tổ chức concert, em sẽ dẫn người đó cùng đến.」

Kaho nói ra những lời như vậy, có thể sau đó là một ngôi sao nhạc rock nổi tiếng thế giới cũng không chừng — nghĩ đến đây, Tamao chợt liên tưởng đến chuyện đêm Giáng sinh năm nọ.

Vì giúp đỡ bữa tiệc từ thiện, Tamao đã nhận được vé đặc biệt cho concert của Emma Randall.

Và, ngoài concert đó…

Tamao đắm chìm trong ký ức lúc bấy giờ.

「À đúng rồi, em đã xem concert từ thiện đêm Giáng sinh đó trên TV. Takumi-san và Tamao-san cũng có mặt ở đó đúng không?」

「Ơ, ừm…」

Những điều vừa lướt qua trong đầu như bị nhìn thấu ngay lập tức, khiến tim cô đập thình thịch.

「Takumi-san và mọi người đã đứng ra bảo vệ những đứa trẻ, thật sự quá tuyệt vời.」

「Đúng vậy.」

Tamao mỉm cười vui vẻ.

Kaho ghé sát người về phía Tamao, như muốn tìm kiếm điều gì đó trong biểu cảm của cô.

「Tamao-san, chị có thể kể chi tiết cho em nghe chuyện lúc đó được không ạ?」

Cùng với lời nói đó, cô nắm chặt tay Tamao.

「Em coi Tamao-san là người bạn thân nhất ở trường này. Chị… có muốn kể cho em không?」

「Ơ, ừm…」

Cô ấy muốn biết điều gì vậy — Tamao hoàn toàn bối rối.

「Lại sắp đến Valentine rồi. Đây là một ngày lễ quan trọng đối với các cô gái đó.」

「Ể? Hểểểể!?」

Tamao còn chưa kịp ngạc nhiên, đã bị Kaho cuốn vào nhịp điệu của mình.

Và thế là, Kaho với nụ cười không tì vết, từng chút một moi ra những lời thật lòng của Tamao.

Trong khi các thành viên mới của năm ba đang tăng cường tình bạn, tiệm bánh ngọt Stray Cat và Câu lạc bộ Mèo Đi Lạc cũng đang chuẩn bị cho ngày Valentine và tiệc chào đón thành viên mới.

Vì dù sao, thời gian đã không còn nhiều.

Ba cô gái của Stray Cat, lấp đầy chỗ trống của Otome, bắt tay vào chuẩn bị cho ngày Valentine sắp đến.

Các dụng cụ nấu ăn được chất đống bừa bãi, trượt xuống như một trận tuyết lở.

Ngay khi mở chiếc tủ cũ kỹ phía trên bếp của nhà thờ, Fumino lập tức đối mặt với cảnh tượng đó.

Chiếc tô kim loại rơi xuống đất, vang lên tiếng "loảng xoảng".

「Khụ… khụ… Cái gì thế này, khiến mình toàn thân dính đầy bụi…」

Vừa phủi bụi, Fumino vừa vội vàng mở cửa sổ.

Luồng không khí lạnh giá của buổi sáng sớm tràn vào, khiến mũi cô buốt nhói.

「Lạnh quá…」

Nói đến tháng hai, dù trên lịch là mùa xuân, thực tế lại là lúc mùa đông lạnh nhất.

Bầu trời lạnh buốt sáng sớm ở thị trấn Suzune, trông không một gợn mây.

「Gì thế, gì thế, sáng sớm đã ồn ào rồi.」

Sơ Serizawa, khoác vội chiếc khăn trùm đầu, ló đầu vào bếp.

「Thật là một cảnh tượng hỗn loạn. Cô đang gây chiến từ sáng sớm à?」

「Không phải đâu ạ, chỉ là muốn tìm đồ… ừm, rồi nhân tiện làm bữa sáng.」

「Tìm đồ? Tìm cái gì thế?」

Fumino không khỏi nghẹn lời, và "ư" một tiếng.

Không thể nói ra — cô dậy sớm lén lút tìm "thứ đó" chính là để tránh tai mắt người khác.

Nếu sơ Serizawa biết mình đang tìm thứ đó, chắc chắn cô sẽ bị nói ra nói vào, bị trêu chọc một trận tơi bời.

Món đồ đang bí mật chuẩn bị này, Fumino nhất định phải giữ kín.

「Thôi được rồi… kệ vậy. Lát nữa cô nhớ rửa sạch rồi cất vào chỗ cũ nhé.」

Nhìn đống dụng cụ bếp rơi vương vãi khắp nơi, sơ Serizawa không hiểu sao lại làm dấu thánh giá.

「Và sáng nay tôi muốn ăn bánh mì pizza. Cô pha cho tôi một cốc cà phê nhạt thôi nhé.」

「Vâng vâng vâng, lát nữa cháu làm xong sẽ mang đến cho sơ. Sơ muốn thêm giăm bông hay xúc xích thái lát?」

Xúc xích thái lát — vừa dặn dò xong món mình muốn, sơ Serizawa liền quay người rời đi.

Nhưng sau đó, sơ lại ló đầu vào bếp, và nở một nụ cười toe toét,

「Khuôn hình trái tim không ở trong tủ này đâu, mà ở trong tủ bát đĩa ngoài cùng bên trái ấy. Cô đang tìm cái đó đúng không?」

「Cái…!?」

「Nhưng mà lạ thật đấy, không phải để chiên trứng, cũng không phải để nướng bánh quy, không biết cô lấy cái khuôn đó để làm gì nhỉ.」

Nói xong với giọng điệu giả ngây giả ngô, lần này sơ mới thực sự rời đi.

「~~~~~~~~~~~~!!」

Fumino mặt đỏ bừng, tức giận dậm chân liên hồi.

Xem ra người này đã biết từ lâu rồi — không chỉ thứ Fumino muốn tìm, mà cả việc thứ đó dùng để làm sô cô la, sơ đều biết rõ.

「Oa——!」

Ngày Valentine hiếm hoi, người ta muốn làm thành hình trái tim thì tốt hơn chứ — Fumino không có chỗ nào để giải tỏa sự ngượng ngùng trong lòng, đành một mình khổ sở vật lộn.

Cùng lúc đó, Nozomi Kiriya cũng rời nhà từ sáng sớm, đi đến tiệm rau quả ở một góc phố mua sắm.

Nguyên liệu làm sô cô la không cần nói cũng biết là ca cao — nói đúng hơn, là hạt ca cao. Về cơ bản, không thể tìm thấy thứ này ở các cửa hàng thông thường.

「Ca cao? Ưm— ca cao à…」

Chủ tiệm rau quả "Yaomase" trên phố mua sắm Suzune, lúng túng ấp úng với vẻ mặt băn khoăn.

Là chủ tiệm đời thứ ba, ông cũng là người nắm giữ thẻ thành viên số ∞ của câu lạc bộ người hâm mộ Otome Tsuzuki.

「…Không có sao?」

Nozomi nghiêng đầu nhẹ, chớp mắt nhìn ông chủ.

Ngón tay thon thả của cô, chỉ vào dòng chữ "Đa dạng sản phẩm nhất toàn tỉnh" dán ở mặt tiền cửa hàng.

「Ưm ưm ưm ưm… Nhưng mà Otome-jochan ạ, ca cao thì…」

「Trong tiệm không có sao?」

Cô lại chớp mắt một lần nữa.

「Ưm ưm ưm ưm ưm… Không có! Xin lỗi, chúng tôi không bán thứ đó!」

Ông chủ cắn khăn tay hét lên, có vẻ thua cuộc trong ấm ức.

「Mà cô mua cái đó để làm gì thế?」

「…Làm sô cô la.」

「Làm sô cô la, các cô mới là chuyên gia chứ? Nhà các cô là tiệm bánh mà.」

Lời này rất có lý.

Gọi là có chuyên môn, nếu làm sô cô la, đương nhiên tiệm bánh mới là nơi phát huy sở trường, chứ không phải tiệm rau quả.

Nhưng Nozomi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, rồi rời đi.

Quả thật, ở Stray Cat có đầy đủ mọi nguyên liệu để làm sô cô la.

Có thể là dùng sô cô la công nghiệp nấu chảy rồi tạo hình, hay bắt đầu từ việc trộn bột ca cao có bán trên thị trường.

Tuy nhiên, đối tượng lần này là Takumi, nếu dùng nguyên liệu của tiệm mà làm, với Takumi vốn quen thuộc với đồ ngọt, món quà sẽ chẳng có gì đặc sắc.

Vì vậy, cô muốn cố gắng làm thủ công toàn bộ, tạo ra một món quà đặc biệt nhất.

Nếu muốn làm vậy, đương nhiên phải bắt đầu từ nguyên liệu cơ bản nhất: ca cao.

Nhưng mà…

「…Meow, phiền phức thật.」

Dù sao, đây là lần đầu tiên cô tặng sô cô la Valentine trong đời.

Cô hy vọng sẽ để lại một kỷ niệm đáng nhớ — cả với Takumi, lẫn với chính mình.

Không khí Valentine, giờ đây dần lan tỏa khắp trường. Đây quả là một điều đáng mừng.

Lý do vui mừng đương nhiên là vì, hiện tại tất cả các cô gái, mỗi người đều như là những vị khách quý của chúng ta.

Nếu có thể, tôi thật sự muốn quảng cáo với mọi người rằng 「Nếu cần sô cô la, chào mừng đến Stray Cat!」, nhưng đã ở trong trường, tôi đành phải cố gắng nhịn xuống điểm này.

「Nhưng mà… qua Giáng sinh, giờ lại đến Valentine, văn hóa phương Tây thật sự đang dần dần hòa nhập vào Nhật Bản, trong khi những ngày cuối năm và lễ Obon lại dần suy yếu.」

Daigoro vừa nhai cơm chắc nịch trong hộp bento, vừa nói.

「Nhưng con gái 3D tặng sô cô la, thực ra cũng là một phong tục chỉ có ở Nhật Bản thôi.」

Ieyasu nhón một miếng trứng cuộn từ bento của Daigoro ăn, rồi bổ sung thêm một câu.

Chuyện này tôi cũng mới biết gần đây. Valentine ở nước ngoài, hình như thực sự chỉ tặng bánh kem hoặc hoa gì đó.

…Từ góc độ kinh doanh của nhà chúng ta, có lẽ tặng bánh kem sẽ tốt hơn tặng sô cô la.

「À đúng rồi, Umenomori và Kiriya đi đâu rồi? Họ không ăn trưa cùng chúng ta à?」

Ieyasu nhìn quanh lớp học. Fumino uể oải trả lời anh:

「Umenomori đến phòng giáo viên, còn Nozomi nói muốn về tiệm xem tình hình một chút.」

「Ồ— vậy ra tiệm chúng ta lại kích hoạt hệ thống cửa hàng tự phục vụ à.」

Tôi đã nói sẽ tự về, nhưng Nozomi nói tiện thể làm vài việc khác, nên tôi đành để cô ấy đi.

「Ô——!? Phát hiện đối tượng đang ăn uống phía trước bằng mắt thường! Phát hiện này đúng là tình cờ quá!」

Đột nhiên, từ phía sau chúng tôi truyền đến tiếng người.

Đó là Kanae Naruko, cô gái năng động bẩm sinh thế này thì không có ai thứ hai ngoài cô.

「Nào— Fumino! Tớ dùng cuộn măng tây thịt làm vật hiến tế, triệu hồi thịt viên trong bento của cậu! Tiếp theo là lượt của Fumino!」

Vừa lấy bento của mình ra, cô ấy lập tức "xèo xèo" ép buộc đổi món ăn với Fumino. Còn Fumino chẳng nói gì, chỉ nửa con mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

…Fumino quả thực đã điềm tĩnh hơn trước rất nhiều, còn Naruko làm ơn bình tĩnh lại một chút đi.

「Cái gì!? Trong viên thịt này lại có pho mát!? Đây đúng là một món ăn quý hiếm tuyệt đỉnh không thể tin được!」

「…Kanae, làm ơn ít nhất ngồi xuống rồi hãy ăn được không.」

Fumino kéo váy người bạn ồn ào này, để cô ấy ngồi xuống ghế.

「Ô— tại vì tớ vô tình nghe được một tin tốt, nên hôm nay mới hưng phấn thế này đó.」

…Ngày nào cậu chẳng hưng phấn? Nhưng những lời nói thẳng thừng không đúng lúc thế này, bây giờ tốt nhất là đừng nhắc đến.

「Tin tốt ư?」

Fumino buột miệng hỏi.

「Đúng vậy— chính xác! Chuyện này không biết nên nói là mùa xuân đã đến, hay là Spring is coming.」

「Sao thế, Naruko cậu được ai tỏ tình à?」

「Không không không, không phải tớ, mà là người tớ quen. Mà không phải được tỏ tình, mà là đang trong thời gian thầm yêu, rồi vì bạn bè xung quanh khuyến khích cô ấy phải giải quyết xong trước khi tốt nghiệp, nên cô ấy định lấy hết dũng khí tỏ tình vào Valentine. À, Fumino tớ đổi miếng chả cá và cà chua bi kia với cậu.」

Người Kanae quen, thầm yêu một người khác…?

Nghe thì đúng là tin tốt thật, nhưng vì không biết đối phương là ai, nên thật sự chẳng biết phản ứng thế nào.

「Ồ—… đúng là một câu chuyện chỉ có trong mùa xuân.」

Thế nên, tôi cũng chỉ có thể nói một câu cảm thán lấp lửng.

「Vậy nhân vật chính là ai? Người chúng ta quen sao?」

Ieyasu vừa dọn dẹp hộp bento trống không, vừa bắt chuyện với cô.

「Cái này thì tớ không thể nói được— dù sao đây cũng là tình bạn giữa những người phụ nữ, tớ có xé miệng cũng không thể tiết lộ, ngay cả khi nhân vật chính của câu chuyện là người bạn thân nhất của tớ là Fumino cũng vậy.」

「Ể? Hóa ra là Serizawa?」

Ánh mắt của Ieyasu — không, ánh mắt của mọi người ngay lập tức tập trung vào Fumino.

「Cái gì!? CÁI NÀY CÁI NÀY CÁI NÀY CÁI NÀY CÁI NÀY CÁI NÀY CÁI NÀY CÁI NÀY!? K-Không, không phải tớ đâu!!」

Fumino lắc đầu mạnh mẽ phủ nhận.

「Ka-Kanae————!!」

「Ưm ưm, không phải Fumino yêu cầu tớ giữ bí mật, mà là người đó thực sự không phải cậu ấy. Thôi được rồi, tớ chỉ gợi ý một điểm, cô ấy là học sinh trong trường.」

Khi Naruko vừa ăn miếng thịt viên giành được từ Fumino, vừa tuyên bố với mọi người:

「Tớ biết rồi! Chắc chắn lại có nhân vật mới xuất hiện đúng không! Nhân vật sau cậu trai giả gái… Để tớ đoán xem! Đúng vậy! Cô ấy là một loại hình mới chưa từng xuất hiện! Tớ đoán nhất định là con gái giả trai! Rồi đối tượng tình yêu của cô ấy là Serizawa, cộng thêm hội trưởng và Takumi, mối quan hệ tay tư hoàn thành!」

Ieyasu giơ tay thẳng tắp về phía Naruko.

「Ơ, k-không không không không không, Kikuchi cậu khoan đã! Cậu nghĩ nhiều quá rồi! Tớ chẳng phải đã nói là bạn của tớ sao! Nếu có một nhân vật tuyệt vời như vậy, tớ đã dẫn cô ấy đến đây từ lâu rồi!」

「Ưm ưm ưm, đợi đã, câu vừa rồi, lại thu hẹp phạm vi rồi đúng không?」

Bạn của Naruko? Trước khi tốt nghiệp…?

Người đó là ai, đến lúc này tôi cũng đại khái đã hiểu.

「Takumi, bây giờ tớ sẽ nói vào cà vạt, cậu dùng giọng của mình nói ra tên hung thủ. Thám tử danh tiếng Kikuchi, trông như otaku, nhưng cuồng nhiệt dị thường!」

「Hung thủ gì chứ…」

「Đồ ngốc! Đừng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt! Cậu mau giả giọng Kamiya Akira đi! (Chú thích: Diễn viên lồng tiếng cho Kogoro Mori trong "Thám tử Conan".)」

Đừng bắt người ta làm chuyện khó. Hơn nữa, bây giờ đâu phải lúc để châm chọc đâu chứ.

「Người đó chẳng lẽ… là Fujino senpai sao?」

Còn Daigoro vô duyên vô cớ, lại vô tình nói ra tên "hung thủ".

「Tớ có điều e dè, nên mới không nói ra sự thật đó. Daigoro cậu ngốc này—」

「C-Cái này… phải nói thế nào nhỉ… ơ, đoán bừa! Đây chỉ là các cậu không biết giả vờ hiểu thôi! Đáp án không phải như vậy!」

Naruko hoảng hốt phủ nhận. Và hành động kỳ lạ đó, càng làm tăng thêm độ tin cậy cho câu trả lời của Daigoro.

Hóa ra người bạn của Naruko, người định tỏ tình, chính là Tamao senpai sao…

「Ưm… Tamao senpai à…」

Fumino lộ ra vẻ mặt trầm tư.

「Đợi đã đợi đã đợi đã—— đợi một chút! Dù không khí đang tràn ngập vẻ như đáp án sắp sửa lộ ra, nhưng tớ chẳng nói gì cả, các cậu cứ thế đoán mò linh tinh thì không hay đâu!」

Này, ánh mắt của Naruko bắt đầu đảo quanh khắp nơi, và đảo rất nhanh.

Tế bào não của chúng tôi, giờ đây đã được ghi vào công thức "một ai đó = Tamao senpai".

Tuy nhiên… Tamao senpai đó, rốt cuộc muốn tỏ tình với ai nhỉ?

Cô ấy vừa nói senpai vì sắp tốt nghiệp, muốn thổ lộ tình cảm trong lòng trước khi rời trường? Tức là, đối tượng là học sinh cùng khối với cô ấy?

Tóm lại, nếu đúng là vậy, đến nhà chúng tôi làm thêm học cách làm sô cô la, quả thật là một ý hay.

Nhưng mà… người may mắn nhận được tình cảm của một mỹ nữ như senpai đó, rốt cuộc là ai nhỉ?

「T-Tóm lại những chuyện vừa rồi coi như tớ chưa nói gì, hiểu không? Các cậu quên hết đi!」

Naruko vội vã vẫy tay, dường như muốn thu xếp tình hình.

Nhưng Fumino bên cạnh vẫn im lặng, một mình chìm vào suy tư.

Sau giờ học.

Vừa mở cửa phòng trên gác mái, Umenomori chớp chớp mắt.

Cô tưởng mình là người đến đầu tiên, không ngờ đã có hai người đến trước.

「Ồ ồ, hiếm thấy đấy, không ngờ hai cậu lại đến sớm hơn tiểu thư đây!」

Cô nói với Fumino đang ngồi trên ghế chống cằm, và Nozomi đang ngẩn người nhìn vào khoảng không.

Hai người nhìn Chise một cái, rồi cùng nhún vai.

「Takumi đâu? Bọn họ vẫn chưa đến à?」

Chise ngồi xuống ghế của hội trưởng câu lạc bộ — cái ghế mà cô gọi là ngai vàng — rồi lại hỏi hai người kia.

「Chưa, dù sao lát nữa cậu ta cũng sẽ đến thôi.」

Fumino lạnh lùng đáp lại một câu, rồi liên tục đổi chân bắt chéo, trông có vẻ rất sốt ruột.

Cứ thế, khoảnh khắc im lặng, lan tỏa giữa ba người.

Một chút ngượng ngùng, một chút khó xử, thời gian vô thanh bao trùm cả phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

Vì cùng mang tình cảm đặc biệt dành cho Takumi Tsuzuki, ba người đương nhiên không thể không để tâm đến sự tồn tại của nhau.

Cuối cùng, thế bế tắc trước mắt kết thúc. Nhưng người phá vỡ sự im lặng không phải là bất kỳ ai trong số họ, mà là Kaho Chikumaen vừa đến phòng sinh hoạt.

「Ối chà, hóa ra mọi người đều đã đến, thật tốt quá.」

Kaho với nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng ngồi xuống cạnh Chise.

Còn Chise thì liếc nhìn cô bằng nửa con mắt, rồi khẽ thở dài.

Kể từ khi chuyển đến Học viện Umenomori, Kaho với cử chỉ, lời nói thiện chí hơn nhiều so với trước đây, thực sự khiến Chise phát ngán.

「Tiểu thư Chise, hoạt động câu lạc bộ hôm nay là gì ạ?」

「Ưm— vẫn chưa quyết định, hơn nữa lát nữa tiểu thư đây phải đi Stray Cat rồi.」

Việc làm bánh ngọt Valentine, còn rất nhiều việc chưa hoàn thành.

「Ôi chà, hóa ra là vậy.」

Kaho vui vẻ vỗ tay một cái.

「Tamao-san cũng nói rằng, sau khi hoạt động câu lạc bộ nhạc nhẹ kết thúc sẽ đến Stray Cat giúp đỡ đó ạ.」

Nghe thấy cái tên đó, Fumino khẽ rùng mình.

「…Meow?」

Phản ứng của Fumino bị Nozomi tinh mắt nhìn thấy, cô tò mò nhìn Fumino.

「Sao thế? Có chuyện gì à?」

「…Tớ cũng muốn biết.」 Nozomi liếc nhìn Chise đang truy hỏi, mình cũng ghé sát người xuống khẽ hỏi.

「Không có gì đâu.」

Fumino chỉ nói một câu, muốn gạt bỏ chủ đề này.

「Được, cậu nói dối, che giấu thành viên là vi phạm quy định của câu lạc bộ đấy.」

Quy định này xuất hiện từ khi nào vậy… Fumino khẽ liếc Chise.

Tuy nhiên, Fumino có thể hiểu được cảm xúc của họ.

Kể từ sự kiện hiệp định thăm bệnh đầu năm, Tamao senpai gần đây bỗng nhiên trở nên rất thân thiết với mọi người.

Là một người nổi tiếng trong trường, nhưng không thích giao du với người khác. Với tính cách siêu việt của cô ấy, tại sao cô ấy lại sẵn lòng ở cùng với những người như chúng ta — chỉ với mối quan hệ thân thiết giữa cô ấy và Kanae, dường như không thể giải thích được chuyện này.

Hơn nữa —

Takumi không hiểu sao, thái độ đối xử với Tamao senpai, dường như không giống với khi đối mặt với ba người họ.

Sự khác biệt này đối với ba người, giống như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng.

Vậy nên giờ đây, chỉ cần nhắc đến Tamao senpai, mọi người đều dựng tai lên lắng nghe.

Fumino hít một hơi thật sâu, định viện một lý do để kết thúc chủ đề —

「Tamao-san nói muốn tự tay làm sô cô la tặng cho người trong mộng đó. Hehe, Valentine đối với con gái, quả nhiên là một ngày lễ tuyệt vời, giờ em cũng bắt đầu mong chờ rồi đó ạ.」

Trong không gian lúc đó, như thể xuất hiện một vết nứt.

Câu nói bất ngờ của Kaho, đã khiến những lo lắng ban đầu của Fumino hoàn toàn tan biến.

Sự im lặng ngột ngạt, lại một lần nữa bao trùm phòng sinh hoạt.

「C-Cái này… là Tamao tự miệng nói ra sao?」

「Đúng vậy, em nghe được từ chị ấy khi chúng ta cùng dùng bữa đó ạ. Em cũng nghĩ việc tạo kỷ niệm trước thềm tốt nghiệp là một điều tuyệt vời, nên đã hứa sẽ cổ vũ hết mình cho chị ấy.」

「…Đối tượng là ai vậy!?」

Ngay cả câu hỏi khó nói nhất cũng được hỏi ra không chút do dự, đó đúng là phong cách của Chise.

「Ôi chà… Xin lỗi, tiểu thư Chise… Điểm này em xin phép không tiết lộ được.」

Cô ấy lộ ra vẻ mặt bối rối, ngón tay nhẹ nhàng đỡ lấy má.

「Em không thể vì lợi ích cá nhân mà tiết lộ người bạn mình yêu mến được. Hơn nữa… nếu nói ra, hình như sẽ vi phạm quy định của câu lạc bộ phải không ạ?」

…Quy định câu lạc bộ?

Gần đây, ba cô gái thường xuyên quanh quẩn với các từ hiệp định, hợp tác, quy tắc hội… Lúc này, tất cả đều liên tưởng đến cùng một chuyện: vi phạm.

Vì Kaho nhắc đến từ vi phạm, có nghĩa là đối tượng tỏ tình đó không phải là một cậu trai năm ba không rõ tên tuổi, mà là một người quen thuộc… một người nào đó xung quanh họ.

「Làm sao thế?」「Điều này vô lý!」「Không thể nào.」 Các câu phủ định liên tục xen kẽ trong lòng ba người.

Nếu mọi chuyện thật sự trùng hợp như vậy, liệu người trong mộng của cô ấy có thật sự là Takumi không?

Serizawa Fumino thích Takumi.

Umenomori Chise cũng thích Takumi.

Kiriya Nozomi cũng thích Takumi.

Here comes a new challenger.

Fujino Tamao… cô ấy cũng thích Takumi sao?

「Ka-Kaho… người đó, chẳng lẽ là T—」

Khi Chise đang run rẩy hỏi Kaho —

Cửa phòng sinh hoạt đột nhiên mở toang, một thứ gì đó bay vút vào trong phòng.

「Hey! Tôi đến trước!」

"Anh chàng" lăn tròn đến giữa phòng sinh hoạt, đứng dậy tạo dáng.

「Kik… Kikuchi…?」

Người xuất hiện, hóa ra là Ieyasu Kikuchi.

「Ể? Gì cơ, hóa ra tôi không phải người đầu tiên à? Uổng công tôi xuất hiện ngầu như vậy.」

Ieyasu vừa nói vừa lắc đầu, sau đó lại cố tình thở dài một hơi thật khoa trương.

Sau đó, Daigoro và Takumi cũng bước vào.

Fumino và hai người kia đối mặt với những chàng trai bất ngờ xông vào, không nói được lời nào, chỉ có thể đứng tại chỗ với khuôn mặt co giật.

「Ôi chà, thú vị thật, ưm hehe.」

Chỉ riêng Kaho vui vẻ vỗ tay cho Ieyasu. Nụ cười trong sáng ấy, như thể không biết những lời mình vừa nói là một quả bom gây sốc lớn đến mức nào.

Không ngờ sau đó, cô ấy lại bình thản nói tiếp:

「À đúng rồi, em cũng muốn học theo Tamao-san, làm sô cô la tặng cho người mình thầm yêu. Nên Fumino, Chise, Nozomi, lúc đó nhờ các chị hướng dẫn em cách làm sô cô la nhé.」

Biểu cảm của Fumino và mọi người càng co giật mạnh hơn.

Nhưng, không ai dám tiếp tục hỏi cô ấy chi tiết.

Bởi vì một khi hỏi, khó mà không nghe thấy tên của người mà mình thích.

Đối tượng mà ba người họ muốn tặng sô cô la, giờ đây đang ở ngay trước mắt.

Còn người mà Kaho thích có ở đây hay không, thì không ai dám chắc.

Thấy bốn người họ (hoặc nên nói là ba người ngoài Kaho) có vẻ không ổn, tôi liền chú ý ngay.

Bởi vì họ thỉnh thoảng lại lén nhìn tôi, rồi lại quay ánh mắt đi chỗ khác, trông có vẻ hơi ngượng ngùng.

「Sao thế? Vừa nãy có chuyện gì à?」

Tôi nhìn quanh phòng, rồi hỏi Nozomi đang ở gần tôi nhất.

「…Không có gì.」

Nozomi lạnh lùng đáp một tiếng, rồi ngồi xuống ghế.

Ba người còn lại như thể phối hợp với cô, cũng ngồi xuống ghế.

「Hừm hừm? Các cậu chẳng lẽ lại nhân lúc tôi vắng mặt mà mở phiên tòa vắng mặt sao? Chủ đề không ngoài việc nhằm vào những yêu cầu quá đáng của tôi về việc lắp TV hỗ trợ kênh cáp chất lượng cao và lắp đầu phát Blu-ray trong phòng sinh hoạt, cũng như 「Thằng đó là đồ ngốc à?」 「Cái thằng kính cận đó là quái thai」 「Thư mục ảnh của thằng đó ảnh có ghê quá không」 và những nội dung tương tự đúng không! Nếu đúng là vậy, tôi yêu cầu các cậu liên tục xin lỗi, cúi đầu chào tôi đến khi nào không còn sức lực nữa thì thôi!」

Cái thằng cha này đúng là một tập hợp của những ý nghĩ bị hại mà…

「B-Bọn tớ chỉ là thấy cậu đột ngột xuất hiện, bị giật mình thôi mà. Ai lại lăn vào như vậy chứ!」

Umenomori khoanh tay trước ngực, bực bội nói một câu.

「Nói đến đây thì, cậu chạy đi chơi ở đâu mà đến muộn thế!」

「Tôi đâu có chơi đâu. Là vì vừa nãy ở trước phòng công nghệ gia đình tình cờ gặp Tamao senpai, cô ấy đã đưa cho tôi cái này.」

Tôi lấy "thứ đó" bọc trong màng bọc thực phẩm ra cho những người khác xem.

「Cái gì thế này…? Cơm nắm?」

「Là cơm nắm nướng. Hôm nay hình như các cô ấy có tiết thực hành công nghệ gia đình, nói gì đó như 『Cái này làm từ cơm thừa, nếu không ngại thì mang đi ăn nhé』, rồi đưa cái này cho chúng tôi.」

Bề mặt cơm nắm được phết một lớp xì dầu mỏng, nướng thơm lừng.

「Việc lựa chọn cơm nắm nướng này đúng là khiến người ta rơi nước mắt, gợi nhớ hương vị truyền thống Nhật Bản.」

「Ừm, senpai đó thật sự là một người hiền thục.」

Ieyasu và Daigoro gật đầu khen ngợi nhau.

「Đúng vậy, Tamao senpai cô ấy thật sự rất tốt bụng. Nào, đây là phần của Ieyasu và Daigoro. Fumino các cậu cũng có đó, cái nhỏ hơn này chắc sẽ tiện ăn hơn.」

Tôi đưa từng cái cơm nắm cho mọi người xong, mình cũng ăn ngay tại chỗ.

「Ưm—… Bên trong là hành miso. Ước gì ngày nào cũng được ăn bữa sáng như thế này thì tốt biết mấy.」

Tôi thành thật bày tỏ cảm nghĩ trong lòng.

「Đúng vậy, còn phải có thêm một bát súp miso đậu phụ nóng hổi nữa. Tôi thực ra khá thích sự kết hợp này.」

Ieyasu, người đã ăn xong cơm nắm, liếm ngón tay, dường như cũng đồng tình với ý kiến của tôi.

「Nếu có thêm dưa muối lâu năm thì càng hoàn hảo, đây đúng là bữa sáng lý tưởng.」

Daigoro cũng gật đầu mạnh, nhét miếng cuối cùng vào miệng nhai.

Cô ấy nói muốn tỏ tình với ai đó… tôi chân thành chúc cô ấy thành công.

Dù có lẽ còn rất lâu nữa, nhưng tôi nghĩ Tamao senpai nhất định sẽ trở thành một người vợ tốt.

「Ngoài cơm nắm ra, Tamao-san còn làm rất nhiều món ăn ngon khác nữa đó ạ.」

Kaho vui vẻ nói, như thể người được khen ngợi là chính cô ấy vậy.

Nhưng Fumino và mọi người vẫn cúi đầu im lặng với vẻ ngượng ngùng.

Hơn nữa, không hiểu sao họ còn trừng mắt nhìn miếng cơm nắm vẫn còn hơi ấm mà tôi đưa cho, trông giống hệt như thể vừa nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy.

「…Mấy cậu rốt cuộc sao thế hả? Umenomori với Fumino lại cãi nhau nữa à?」

Tôi cứ tưởng dạo này họ hòa thuận hơn rồi chứ.

「Hehe… Thật ra là tôi lại gây phiền phức cho tiểu thư Chise và mọi người nữa rồi, đúng không?」

Sau một hồi, nhóm Umenomori mới liên tục gật đầu như giã tỏi.

Câu nói bất ngờ của Kaho, không biết đang ám chỉ chuyện gì?

Dù sao, người này từng có tiền án ở tiệm bánh ngọt Umenomori mà…

Tôi gãi gãi má, nhìn Kaho đang nghiêng mặt.

Vừa nhận ra ánh mắt của tôi, Kaho liền đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

Vẻ mặt cô ấy luôn bình thản, trông lúc nào cũng thanh thản như vậy.

Và thế là ngày hôm đó, Fumino và hai người kia giao Takumi cho Daigoro và mọi người, rồi tự mình rời trường trước.

Ban đầu Kaho định đưa Takumi về nhà bằng xe riêng, nhưng Takumi chậm chạp dường như cũng nhận ra không khí kỳ lạ của Chise và các cô gái, lấy cớ cần phục hồi sức khỏe để từ chối ý tốt của cô, rồi tự mình đi bộ về nhà.

Ngay cả khi về đến Stray Cat, giờ đây không có Otome ôm mọi người như thường lệ, chỉ có Tamao đầy nam tính, và Kaho khó đoán.

Do đó, ba cô gái lần đầu tiên cảm thấy, bước chân trở về Stray Cat, lại nặng nề đến vậy.

Bị hành hạ bởi tình trạng mơ hồ, không rõ ràng này, ba người không khỏi cảm nhận sâu sắc rằng, Otome với lòng bao dung của một người lớn, là một sự tồn tại quý giá đến nhường nào.

Không khí lạnh giá đúng chất đầu tháng hai —

Những "chú mèo đi lạc" buồn bã trên đường đi không nói mấy lời, chỉ lặng lẽ bước.

Đối với Nozomi, Stray Cat là nơi ở duy nhất, còn đối với hai người kia, trốn việc cũng không hợp với tính cách của họ. Mặc dù vậy… họ vẫn không muốn cứ thế trở về.

Lúc này, một mùi hương, theo tiếng rao quen thuộc truyền đến.

Người bán hàng rong đó, chính là người ta thường gọi là bán khoai lang nướng.

Hương thơm hợp với mùa đông, nhiệt độ ấm nóng của khoai lang —.

Fumino hiếm khi nào lại là người đầu tiên dừng bước.

「…Chúng ta ăn khoai lang nướng nhé?」

Đương nhiên, hai người còn lại không hề phản đối.

Sau khi móc tiền lẻ ra, nhìn ông chủ bỏ từng củ khoai vào túi giấy riêng, cả bọn đến một công viên nằm cạnh con đường đi học, tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống. Dù xung quanh màn đêm dần buông xuống, nhưng nhờ ánh đèn từ phố mua sắm, nơi đây vẫn khá sáng sủa.

Những đứa trẻ đang chơi đùa trước mặt họ, nghe tiếng mẹ gọi, lũ lượt về nhà.

Vừa nhìn cảnh tượng thú vị trước mắt, Fumino là người đầu tiên lẩm bẩm.

「…Tamao senpai, quả là rất dũng cảm.」

Không có lời mở đầu nào, nói rất thẳng thắn.

「Meow.」

Nozomi gật đầu đồng tình.

「…Tình cảm của mình… Takumi nhất định đã nhận được rồi. Nên dù Tamao có muốn tỏ tình, ưu thế của mình cũng sẽ không bị cô ấy đánh bại đâu…」

Chise thì thầm với giọng điệu không đồng nhất với suy nghĩ trong lòng.

「Dù sao, người đó cũng chưa chắc đã là Takumi.」

Fumino dường như cũng cho rằng, người đó chắc chắn là Takumi.

Thật vậy, nào là thăm bệnh đầu năm mới, tham gia câu lạc bộ, thậm chí truy ngược về chuyện giúp đỡ Giáng sinh năm ngoái, và làm trọng tài trong trận chiến giữa quần đùi thể thao và quần bó… Nếu cứ nghi ngờ từng chuyện một, thì không biết bao giờ mới hết.

Cái thằng người gỗ đó rõ ràng chẳng có gì đáng để lấy, Tamao senpai rốt cuộc đã nhìn trúng điểm gì ở cậu ta chứ? Fumino chỉ có thể thở dài đầy cảm thán.

「Đúng vậy, chắc chắn là nhầm lẫn rồi, đối tượng của cô ấy nhất định là một người đàn ông tốt khác. Dù kém hơn mình một bậc, nhưng dù sao Tamao cũng là một mỹ nữ mà.」

Dù nói ra những lời tự mãn và lạc quan như vậy, nhưng sự bất an của Chise vẫn không thay đổi.

Cô cắn một miếng khoai lang nướng, rồi nói thêm một yếu tố đáng lo ngại khác.

「Hơn nữa, thật sự mà nói, Kaho cũng rất nguy hiểm đó. Vốn dĩ, ai lại cố tình chuyển trường vào đêm trước Valentine chứ? Nên Kaho cô ấy… chẳng lẽ…」

Chắc không thể nào đâu — Bà hoàng tóc vàng ngó nghiêng gương mặt của hai người kia.

Nhưng ba người đã chứng kiến cảnh hôn nhau, không có bất kỳ manh mối nào để loại trừ khả năng này.

Ba người cứ thế, im lặng ăn khoai lang nướng một lúc.

「…Nếu thật sự là Takumi thì sao?」

Nozomi vẫn điềm tĩnh, hỏi một cách lạnh lùng.

「Ưm~~~~~~~ưm.」

Chise rên dài như chó.

「Nếu thật sự là Takumi… tiếp theo phải bàn bạc đối sách…」

「Cậu có cách nào tốt không?」

Nhìn Nozomi nói chắc chắn như vậy, Chise ôm đầu.

「Ưm, ưm, ưm, cuối cùng thì phải làm sao đây hả?」

「…Có hai đối sách.」

Và thế là, Chise và Fumino chăm chú lắng nghe Nozomi nói.

Cả hai đều hiếm khi thấy Nozomi tích cực như vậy.

「Thứ nhất, cản trở họ.」

Nếu Tamao định hành động với Takumi, hãy dùng toàn lực can thiệp họ —

「Cái… Cái chuyện đó ai mà làm được chứ!」

Người ngay lập tức phủ nhận ý tưởng này, quả nhiên vẫn là Fumino.

「V-Vì… cản trở tình yêu của người khác, chuyện đó tớ thật sự không thể…」

「…Meow, tớ hiểu.」

Nozomi lắc đầu, dường như ngay từ đầu đã không có ý định sử dụng chiêu này.

Fumino lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, và tiếp tục lắng nghe cô nói.

「Vậy, đối sách còn lại là gì?」

「…………………………………………………」

Nozomi tỏ vẻ khó nói, nhìn qua nhìn lại gương mặt của hai người.

Sự im lặng và tĩnh mịch cứ thế tiếp diễn, cuối cùng —.

「Chúng ta cũng tỏ tình.」

Nói xong, Nozomi nuốt nước bọt.

「K-Không không không không không không không không không! Tiểu thư đây không làm được!」

Chise giơ hai tay làm dấu X lớn và hét lên.

「Nếu làm được, ba chúng ta đâu cần phải kiềm chế lẫn nhau như thế này chứ!」

Chính vì không ai thử, nên ba người mới hình thành mối quan hệ ba chân đứng như vậy.

Dù ai cũng thích Takumi, nhưng cũng không ai có thể chắc chắn rằng anh ấy sẽ chọn mình.

Dù sao, Takumi không chỉ tốt với mọi người, mà còn là một chàng trai "siêu" chậm chạp nữa.

Ai cũng sợ thất bại.

Khoảnh khắc tỏ tình, sẽ cùng lúc phá hủy mối quan hệ trong quá khứ, điều này là đáng sợ nhất.

Trong quá khứ, Fumino từng tỏ tình với Takumi.

Nhưng Takumi không biết có nhận ra hay không, vẫn luôn không cho cô một câu trả lời rõ ràng.

Còn Chise cũng vậy, càng nói nghiêm túc, càng bị anh ấy xem là nói đùa, không chút tiến triển nào.

Về việc mình cứ đứng yên tại chỗ, thực ra Chise không phải là không biết.

Mặc dù vậy, cô lại hoàn toàn không có cách nào.

Về kinh nghiệm yêu đương, Chise có thể nói là giống với vẻ ngoài của cô, ở trình độ học sinh tiểu học.

Còn về Nozomi, có lẽ cũng không muốn phá hủy cuộc sống hiện tại, nên thà chọn cách chôn giấu tình cảm trong lòng.

Hơn nữa, cô ấy cũng là người suy nghĩ cho hai người kia nhiều nhất.

「Ư ư ư ư, kết quả là chúng ta bây giờ, chẳng phải vẫn bó tay sao!」

Chise nắm chặt củ khoai lang nướng đã nguội trong tay, khẽ nói một câu.

Hiệp định gì, phải làm gì với Takumi, cấm chơi xấu gì… Giờ đây, Chise bắt đầu hoài niệm về bản thân lúc đó, người có thể nói ra những lời ấy.

「Haizzz…」 Ba người đồng thanh thở dài.

Sau đó, có lẽ là đến lúc, đèn đường công viên bật sáng trắng.

Con phố im ắng càng thêm tĩnh mịch, như thể đang xoa dịu ba cô gái đang yêu.

Ngày hôm sau —

Vì hôm qua Fumino và mọi người đến rất muộn, chủ tiệm nam và Tamao senpai, Kaho cùng nhau làm sô cô la trước, rồi vì tiến độ không mấy suôn sẻ, nên họ bận đến tận nửa đêm mới xong.

Vừa vào lớp, tôi liền cùng Ieyasu bắt đầu làm bài tập về nhà.

Ieyasu dù bình thường tính cách là vậy, nhưng riêng thành tích học tập lại đặc biệt xuất sắc.

「Ieyasu, về bài này…」

「Tự làm đi. Cái thứ này cậu không thử một lần thì vĩnh viễn sẽ không hiểu đâu? Giống như kiếm đạo, cậu chỉ cần chém một người là coi như lên sơ đẳng. Nên cũng không cần vào võ đường nữa, cứ tìm đại một người trên đường mà chém thử đi.」

Tóm lại, anh ta không có ý định hướng dẫn tôi chút nào cả.

「Mà bạn hiền của tôi, làm ơn ban cho tôi một ruột bút chì kim đi.」

Lời vừa dứt, anh ta lại hỏi tôi cái này.

「Xin lỗi, tôi cũng không còn nhiều dự trữ, chỉ còn lại cây cuối cùng này thôi.」

「Vậy à? Thế cũng không sao, mau đưa tôi đi.」

Mặt dày đến đáng ngưỡng mộ thật.

「…Thôi được rồi, cây cuối cùng này cho cậu, tôi đi mua thêm là được.」

Tôi đưa ruột bút cho Ieyasu, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

「Nhân tiện mua cho tôi chút đặc sản về nhé, ví dụ như trà chanh gì đó.」

Tôi không thèm để ý đến yêu cầu vô cùng mặt dày của Ieyasu, đi đến cửa hàng tiện lợi của học viện.

由于动一动可以顺便复健,所以最近我即使在学校里,也尽量找机会四处走动。

几个月前,准备考试的三年级学生还在福利社抢购萤光笔以及绿色垫板(说是可用来遮住红色萤光笔画过的重点部分),而随着考季结束,这儿又回到了平目的冷清。

「阿姨,我要HB的笔芯。」

福利社阿姨默默点个头,伸出她的手掌,也就是要我先付钱。

话说我每次来都觉得,这阿姨真不知该说她缺乏亲切还是怎么……

「咦?都筑,来买东西吗?」

突然,有人拍了我一下肩膀。

转头一看,原来是珠绪学姊。

「啊,呃……昨天谢谢您的饭团,味道很不错。」

「啊哈哈,如果你们喜欢,有机会我再做吧。我最近很热衷于做那种简单的日本菜呢。」

腼腆地笑了笑,随后珠绪学姊手搭到我肩上。

接着她垂下头,不知在想些什么,然后「嗯哼」地轻咳一声。

「欸,都筑,你有空吗?」

她亮出手表给我瞧,并问了一句。

「我有件事想告诉你,不过不会花你太多时间的。」

说着,珠绪学姊颇难为情地搔搔脸颊。

「呃……这我倒不介意就是了。」

就在我话才说到一半的刹那。

「巧……巧!!」

背后传来不知谁的声音。

转头一看,双拳紧握的文乃站在眼前。

「嗨,怎么了?」

「你……你还问怎么了!呃,对……对啦!我想到一个好点子了!」

轰轰轰轰轰……背后燃起熊熊火焰(至少在我看来是这样)的文乃,一把揪住我的耳朵。

「哎唷唷唷唷!?什么点子啦!?我怎么完全听不懂妳在说什么!?」

「就丶就是……呃,情丶情人节商战啦!关于我们斯特雷凯滋的!我们现在马上要开作战会议!就你跟我两个人!」

文乃死命地拉着我耳朵。喂,这真的很痛耶!

「所以不好意思珠绪学姊!我要带这家伙回去了!」

低头鞠了个九十度的躬之后,文乃再次拉住耳朵,把我牵走了。

看着我被带离福利社,珠绪学姊愣在原地,百思不解地歪着头。

这丶这到底是怎样啊——

文乃想到的那「好点子」,实在是糟透了。

什么靠毅力大卖……什么相信奇迹……

这家伙究竟是哪根筋不对啊?

「那么,我跟大吾郎要去二手书店逛一圈再回家。」

说着,家康手搭到大吾郎肩上。

「都筑要去吗?依家康所言,里头似乎有各种内行人喜爱的书籍。」

「不了,我得回店里。毕竟我们家现在可是良心商店状态。」

「唔,这么说也是。」

大吾郎面带歉疚地点个头。不不不,这没什么好介意的啦。

站在校门一隅看着他们肩搭着肩慢慢离开,我随后也迈出步伐。

就在这时——

「啊,等等,都筑,停一下。」

突然有个人慌慌张张地朝着我这里跑来,原来是珠绪学姊。

「啊……呃,今天真是不好意思。」

我垂下头跟她道个歉。

毕竟我先前被文乃掳走,根本没能听她说话。

「没关系的,反正你们一定有什么苦衷对吧?」

学姊依旧跟平时一样洒脱。

文乃她们真该好好跟她看齐。

「我今天有轻音社的活动,所以不能去店里帮忙。抱歉了。」

「啊,喔喔,这不要紧的,学姊妳不必介意。」

「然丶然后,我有件事想告诉你。」

她一副难以启齿样,举止忸捏地蹭着膝盖。

「……请问是?」

她找我这种人,究竟是有什么事呢?

我才正要眨眼,没想到下一刻——

我的视野突然被成片黑暗所笼罩。

最初那瞬间,我还以为谁摀住了我的眼睛,然而事实并非如此。

之所以会一片黑,原来是因为面前出现好几名身着漆黑西装的男子。

「这里是戴尔他1号。大小姐,我们已经寻获目标。」

其中某人使用一支看似对讲机的东西,不知与谁连络。

「等……这到底是在做什……」

就在我寻求解释时,一台车迅速切入,停到了校门边。

然后,我被那群人押着,直接塞进后座里。

以脸部就座的我,这才看到颇不高兴地板着脸孔的千世,人也坐在一旁位子上。

「咦?梅之森!?」

「开车,目标斯特雷凯滋。」

梅之森随口下了令。

透过车子的后窗,可以看到渐行渐远的校门,以及珠绪学姊的身影。

不停眨眼的她,目瞪口呆地看着我们离开的样子。

「妳丶妳这是在做什么!?我跟学姊话才说到一半——」

「没什么啊?我只是刚好有事,刚好往你们家方向而去,所以才难得以主人身分施舍你一点恩惠,顺道开车送你回家,还不快哭着感谢我!」

她满不在乎地随回答道。

「妳……妳们!这样未免太硬来了!?我还以为是以前姊惹上的流氓来找我报复咧!」

「那不是正好吗,这次就顺便当成演习,等下次你遇袭,就能应变自如了。再不然,我这阵子安排保镖给你也行。」

梅之森嘀咕着,而她的视线依旧飘向别处。

虽然我还有一肚子怨气想吐,不过看她这样,我就算再说什么也没用吧。

我只好搔搔头,叹了口长长的气,连肺都几乎快吐干了。

「真是……文乃也好梅之森也罢,妳们今天怎么全都这么异常?」

梅之森脸颊抽动了一下。

「怎么?芹泽她做了什么?」

这下梅之森终于转过头对着我。我跟她说起今天发生的事。

等我说完,车已经抵达斯特雷凯滋店门口。

果然,真的有哪里不对劲。

吃过晚餐后,我边收拾餐桌,边愣愣地想着今天的事。

文乃跟梅之森从我住院起……不对,从那之前就开始变得怪怪的。

如今回头一想,应该是从入秋那时起,她们就已经有些异常举动。

像是有些突兀行为,或是常常冒出一连串不讲理的言行。

虽然这些例子在过去也不少,不过这阵子也未免太过频繁。

「唔——」

我叉着手,看着天花板的日光灯,边想边哼出声来。

「……巧,这个该怎么办?」

忽然,希拿起一个酱汁的空瓶给我瞧。

「喔喔,那个要拿去分类回收,妳就把那标签跟白色盖子拆掉吧。」

「知道了。」

希点点头,然后走向厨房,身后还跟了好几只猫。

「啊,对了,乙女姊写的巧克力类西点食谱,我将它找出来了。」

只要有希的手艺,一定能毫不费力地完美重现。

另外……那食谱我做不来。

毕竟,巧克力这东西,温度跟硬度都必须控制得恰到好处才行。

「……喵,我会读。」希点点头。

就在这时——

我放在桌上的那支手机,突然开始震动。

看来我早上设定的礼貌模式一直维持到现在。我连忙拿起它,看了液晶萤幕。「咦……是没见过的号码。」

希从厨房探出头,一直看着我嘀咕的样子。

我按下通话键,语带犹豫地「喂」了一声。

『呃……你是都筑,没错吧?』

对方是个女性。这声音,该不会是——

『我是藤野珠绪,抱歉呢,突然打来惊动你。』

「珠绪学姊!?」

我不由得惊慌失措地喊了一声。

『没错没错,你的电话,我是跟叶绘问来的。』

原来是鸣子叶绘。这么说来,我以前好像是有跟她换过手机号码。

我把扬声器重新贴到耳朵上,离开客厅前往店铺区。

「喂?呃,学校的事真的很不好意思……总觉得,今天一整天都乱糟糟的。」

『不会啦,我不介意。不过你们还真的是很忙耶。你该不会现在也正忙得不可开交吧?』「不,这倒是没有……话说回来,学姊找我有什么事吗?」

不管是午休时以及放学后,珠绪学姊好像都有事想跟我说。

『呃……嗯,对,我就是为了这个打电话——』

「如果您不介意,我愿意听听看。」

『啊丶啊哈哈!既然你都这么说,我也比较好开口……吧?』

正当我听着学姊那彷佛带了些焦急的口气,手机突然又震动了起来。

「请丶请等一下喔,我这里好像有插播。」

我拿起手机看了看萤幕,不过上头并没有来电显示。

如果是没见过的号码也就罢了,怎么会是保密电话呢?

一开始我很犹豫,不知该不该接。

但我随后想起了一件事:这搞不好是乙女姊打回来的。

「呃丶喂?珠绪学姊抱歉,我晚点再打过去好吗?」

『啊……没关系没关系。看来你们果然很忙呢,我们还是改天到学校里谈吧。』

「呃,可是……」

『你要是再不接,插播的人搞不好会挂断喔?』

学姊发出苦笑,随后说了句「那么,学校见」就挂断了。

我只好把通话对象切换为插播方。

「喂!?」

我心想,这个人十之八九是乙女姊。

可是呢……

『……喂?』

从另一头传来的,却是跟乙女姊截然不同的声音。

而且这个声音不知为何,似乎很耳熟。

「呃……请问是哪位?」

『……喵。』

喂,竟然是希!?

「妳丶妳在做什么啊?而且妳这通电话……是怎么……?」

『我有事想问。』

听了希那平静的回应,忍不住的我,一口气冲向客厅。

一打开门,拿着无线电话的希,就站在眼前。

「我丶我说希啊……妳直接问我就好了,不需要打电话吧?」

「……喵,对不起。」

后来据她所言,她以为我出门了,所以才会试着打电话。

听了这理由,我只能沮丧地垂下肩膀,随后抬头看着她。

「所以……妳想问的是?」

「嗯。」

希指向餐桌,上头排了几支空罐以及塑胶容器。

「……这个的分类。」

一边问,她一边微倾着头。

而她的脚边,被喵喵叫的猫咪们团团围绕。

为丶为何她现在跟我说这个……

「……那个我会负责分类完再拿去扔,妳放着就好了。」

「知道了。」

点了个头,希抱起脚边的猫咪们。

但她的脸上不知为何,彷佛可以看到愧疚的神色若隐若现。

「总觉得啊……自己好像成了一个没器量的卑鄙小人。」

千世趴在桌上叹气。

一早,斯特雷凯滋的一角,文乃丶千世丶希三人正进入反省会模式。明明是在室内,呼出的气却是一片雾白。她们啃着做失败的巧克力,一面大口叹气。

「不只是妳……我现在也一样讨厌自己。」

垂下头的文乃,叹的气比千世更长。

「……喵。」

就连希也轻轻举起手,并跟着「呼」了一口气。

尽管三人叹气原因各不同,但她们如今全都身陷自我厌恶的情绪里。

妨碍他人恋情,是万不可为的行动……这是当初商量出来的结论。

但看到眼前的巧跟珠绪两人即将有所交流,却又令让她们脑袋一片空白。

藤野珠绪也许爱慕都筑巧——

要是珠绪的恋情实现,剩下的女孩,她们的情意将会无所适从。

可是一旦跟珠绪立场互换,三人却又能深切体会到她的心情。

「哎唷———真是的!」

文乃大力搔搔头,朝着桌子使劲一拍。

「虽然搞不清楚究竟为何会变这样,反正这些全怪到巧的头上没问题吧!?」

由于逻辑崩坏而引发的,毫无道理的迁怒。

「这我赞成。而且话说回来,他在去年圣诞节时就该注意到我们那微妙的心情了吧!真是没用的下仆!」

「藤野珠绪没有错。」

三人互相点头称是。

但就算彼此安慰丶反省,这依旧改善不了任何现况。

而令人惊讶的是,当场做出最合情合理判断的……竟然是千世。

「……我看还是住手吧!这样是不对的!严格说来,应该要禁止才对!」

相较于平日的自大,今天的她虽然有点缺乏信心,不过至少还能感受到那一贯的骄矜。

「巧他一定会选择本小姐的!一定!大概!或许!」

虽然千世是说给自己听的,但这句话或许也算是三人的心情写照。

「本小姐都这么喜欢巧了!巧怎么可能会不喜欢我呢!」

听了千世一声大喊,文乃跟希两人猛然抬起头。

她们其实很羡慕说得出这种话的千世。

要是我也能跟她一样诚实,也许跟巧之间就不只像现在这样了吧——千世的坦率,让文乃不由得做如是想。

而希也同样对千世刮目相看。能明白白己真心的千世,在她看来是如此眩目,令她感到羡慕。

因为希虽然最喜欢巧……却又总因为千世丶文乃以及乙女对她来说同等重要,并因而让步。

千世则边颤抖边紧握拳头,这或许是她身为财团继承人的气魄吧。

呜呜……一个人真是太吃力了,这作业实在是很单调……

然而,今天早上大家却都没来。

就在这时——

「巧,只有您一个人吗?」

来到店里的,却是照理说不该出现的夏帆。

「是丶是的。您忘了什么东西在这里吗?」

巧的话,让夏帆露出纯真的,彷佛能融解心防的微笑。

「是的。我忘了一件,非得通知巧先生的事。」

于是,夏帆主动靠到巧身旁,脸凑到僵直的巧脸旁,轻声对他说了几句悄悄话。「咦峥咦咦!?」

由于过度惊讶,巧甚至没发现自己手上的巧克力掉到了地上。

看着巧那副模样,夏帆依旧展露和平常一样的纯真笑容。

——文乃等人似乎忘了一件重要的事。

能够告白的日子,并不仅限圣诞节或是情人节。