名流,来袭
无事可做的我,昨天几乎睡了一整天。
但刚刚大家离开医院后,我却又被疲劳感淹没,再次躺回了床上。
虽然我很高兴大家来看我,但我们似乎闹得太过头了。
躺在床上的我,昏昏沉沉地想:珠绪学姊元旦来看我又怎样?文乃她们真是莫名其妙……我实在无法理解她们的想法。
何况那协定到底是什么啊?要对我发火,好歹也先把那内容告诉我吧……
——巧先生。
不过,我过得很开心。一旦过了不同的生活,才能体会日常的好造通句话还真是一点也没错。
——巧先生,请您起来吧。
虽然平日下场总是挺惨的,不过起码我不排斥那样的日常生活。
我当然不希望哪天再来个骨折或住院,不过能让我体会到这一点,这次骨折也算有价值了。
——我这样拜托您,您还是不肯起来吗?那么没办法……
真希望能早点把脚治好,像平常那样上下学。
何况我也很担心斯特雷凯滋,外加屁股这阵刺痛……
「屁股!?」
一猛然回过神,有个身着白衣的护士坐在我床边。
「哎呀,您醒了吗?」
护士面朝着我,脸上露出微笑。
我看她彷佛拿了什么东西藏在身后,不过那大概是我的错觉吧。
这超漂亮的年轻护士,害我不由得看得出神。不过我随后就发现,这张笑容十分眼熟。
咦……?
「怎丶怎……怎么会呢!?」
我好不容易挤出一句话,但护士却彷佛没听到,轻松自若地离开床上。
那举止虽然稳重,却又毫无破绽。
随后,她又露出无瑕的笑容,对我说:
「好久不见了,巧先生。」
绽放灿烂笑容的白衣天使——
竹马园夏帆。
这怎么看都是她。
身家可与梅之森媲美,天然纯正的富家大小姐。她不单只是个美女,就连气质举止都与平时无比任性的梅之森大相径庭,是个表里如一的和风千金。
而照理说更适合穿上白色连身裙以及遮阳帽的这位超级大小姐,如今却不知为何,穿了一套护士装东出现在我床边。
……除了与我贴得很近,她身上还传出一股从来没闻过,似乎很高级的香水味。
「抱歉,我从去年年底一直待在纽约,所以过了这么久才来探病。要是能早点得知消息,我一定会马上回来的。」
但夏帆完全不顾我那张口又闭口的吃惊样,开始说起她近来一周的生活。
「回国一听说巧先生您受伤,我立刻就赶来了。我这么迟才来,您愿意原谅我吗?」
夏帆的脸往我这里凑近。
修长的眉毛,水汪汪的大眼珠,以及带着光泽的唇瓣……
这瞬间,之前的景象突然从我脑中闪过。
我绝对忘不了一团乱的夏季庆典尾声,夏帆亲我的那一下。
嘴唇上的触感,以及被踩到脚的痛楚,如今依旧记忆犹新。
这也难怪了,毕竟那可是我的初吻。
但……为何我的初吻对象会出现在这里?而且还穿着护士服?
「那丶那个,您是……夏帆小姐吧?」
「嗯,当然了。啊……难不成,您已经把我忘了吗!?」
「不丶不是啦,这个……」
「怎么会……太过分了。您夺走了我的初吻,却……」
「咦咦!?」
夏帆扶着额头哀叹。
慢着,被夺走初吻的人应该是我吧?
「我丶我当然记得!……不对啦,妳怎么会在这里!?」
夏帆则歪着头,似乎不懂我为何会这么问。
「当然是来照顾您的。」
「啊,原来如此……」
差点被说服的我,接下来连忙吐槽了她一句。
「慢丶慢着!竹马园家的千金,哪有来医院打扮成护士照顾我的道理啊!」
「怎样?我穿起来好看吗?」
羞答答地看着我的夏帆,那模样也是十分可爱。
「呃,好看是好看……不对,我要说的不是这个啦!」
「啊啊,还好巧先生您喜欢,真是太好了。」
我丶我完全抓不到她谈话的步调。
对了,我从以前就在想,为什么身为大小姐的人,每个都这么我行我素呢!?
虽然梅之森个性我行我素,但她这种与梅之森不同的独特步调,让我很担心我们该不会是在鸡同鸭讲。而丶而且就算我看得中意,那又怎样呢……?
而在我想着这些事的同时,夏帆她也开心地站起来,把玩一旁的针筒以及体温计。等等,刚刚刺我屁股的,该不会就是那针筒吧……?
「我觉得要全力照顾病人,当然得从形式上着手,所以就跟护士长借了这套衣服。」
「对方还真的借给妳啊……」
「哎呀,您难道不知道吗?」
咦……?
「这间医院,是我父亲经营的哟。」
「什么……!?」
如今回想起来,我记得这问医院的确叫做「竹综合医院」。
「难不成,这竹综合医院……」
「是的,竹马园集团旗下的所有机构,都会冠上『竹』字。」
天哪……我竟然在不知不觉当中住进这么恐怖的地方。
「既然您会偶然住进竹马园家经营的医院……巧先生,我想这一定就是所谓的命中注定。」
「咦?不,这么说也太夸张……」
「夺得我初吻的男子住进父亲的医院,我自然不能放任不管了。直到巧先生您出院为止,请让我以最真诚的心意照顾您吧。」
「初吻」二字特别加强重音的夏帆,脸颊染上一抹红晕。
她用扭捏害羞的可爱动作,把玩着手上的针筒。
「来吧,巧先生,请您尽管吩咐,不管什么事,我夏帆都愿意为您做哟。」
然后,她微笑了——如诗如画,宛若天使的纯真微笑。
大年初三,接连而起的波澜似乎尚未平息。
「喂,妳干嘛跟着我!本小姐只是回去拿忘在病房里的东西!」
走在前头的梅之森千世,一脸不满地问道。
「妳只是刚好跟我走到同一个方向而已!」
文乃也同样不高兴地回嘴。
「……喵,要相亲相爱。」
希则朝着两人悄声提醒。
以千世为首,斯特雷凯滋的二名女孩又折回医院。
这全是因为千世把搭配和服的小饰品忘在病房。
不拜托女仆打算亲自回去拿——面对千世如此可疑的行为,文乃跟希自然决定与她同行。
希大概是顾及医院的安宁,说话时刻意放轻音量,但千世却没放过她这句话。
「希,妳还好意思说!头一个偷跑的人到底是谁呀!?握手!」
「……喵。」
面对千世的责难,希则回以反省的握手。
希本来只是想快点跟巧报告学园的事,不过想尽快跟他见面的心情倒也是不争的事实。对于违反协定一事,她心里也多少有些愧疚。
但是到头来,大家不也全都跑来看巧了吗——她心想。
而一面责备他人,自己却又光明正大地毁约——拥有这种世界强权式思考的梅之森千世,将自己的过错置之高阁,开始一场演讲。
「你们听着!总之在巧的脚伤痊愈前,我们要遵守协定。」
「我早说过了,我打从一开始就不知道什么约定,所以也没跟你们缔约。何况我本来就对巧……」
「文乃,这是谎话。」
实际上,文乃自己也同样偷跑,提前忙完工作并赶在三号回来。要是没花时间准备年菜,头一个到医院的人也许会是文乃吧。而说到探病一事,其实希也有些话想说…自己好歹也是跟巧同住的人,她希望至少能帮巧带点东西。
但没想到文乃长年进出巧家,比自己更熟悉家里的一切,平常也总是更有效率地支持乙女。相较于希的静候指示,文乃总是主动出击。像这样的默契,希现在还不太能掌握。两相对比之下,便形成一段不小的落差。
「对呀对呀——如果真是这样,妳又何必跟着一起探病?」
千世也跟希持相同意见。自从巧住院后,她不得不承认自己的确是在原地空转,加上文乃一点一滴取得分数,更是令她不甘心。她深刻感受到这金钱所无法弥补丶身为青梅竹马的优势。
「呜……要丶要是只让妳们探病,谁知道巧会不会又出什么重大意外!所以我也是逼不得已呀!」
人能别扭到这种地步,某方面来说也算了不起。
「巧,本小姐来拿忘记的东西!」
一掀开帘子,另一头的景象,令她们脑袋一片空白。
时间回到稍早之前。
「来吧,巧先生,请您把衣服先脱了。」
就那样维持护士装扮的夏帆,坐到我床边撩起头发,模样看起来有点挑逗。从头发里传出的洗发精香气,似乎又混了些香水的味道。
加上她又红着脸说出当前这句台词——面对这场景,地球上高达百分之九十八点五的男性肯定都会跟我一样抱持相同期待吧。不对!这个人到底在说什么啊呼
「您您您丶您这是在说什么啊夏帆小姐!!」
夏帆大概察觉到我的动摇,羞红了脸颊,腼腆地垂下头。
「哎呀,我已经从护士长那儿打听过,下午有一项擦身体的工作对吧?在您的石膏拆下来之前,不都是由护士替您净身吗?虽丶虽然有些难为情……不过我会努力的。』
妳是打算要努力什么!?
「呃丶不,话是这么说没错,可是有时候是姊帮我擦的!而且就算请她擦也只是擦背和脚,其它部分我自己就擦得到了!」
「哎呀,是吗?可是,您的脚应该很痛吧?」
大眼珠这下睁得更开,夏帆一脸操心地凝视着我。
……可丶可不可以别把脸贴得这么近?
被她这样一看,害我的心一阵七上八下。
「您何必这样逞强呢?您别看我这样,我可是参加过外国的看护讲习呢。虽然在日本没有执照……不过没问题,我一定办得到的。」
从她那面红耳赤的脸上,透露出壮烈的决心。
「不丶不是啦,我指的不是这个——」
「您丶您的意思是我不足以胜任吗?我可是……抱着全心的奉献来服侍您……」
妳说得这么哀戚也没用吧……
而且所谓的不足是哪方面不足啊啊啊啊啊!?
「我只希望能帮上巧先生您的忙……若有不周到之处,会马上改进的。您要是有要求,不管是怎样的事,我也会努力办到。所以,希望您能把看护一事交给我。」
语毕,夏帆难过地阖上眼。
「呃丶不,妳说得太夸张了。我擦身体时妳要是能回避一下,之后应该会有事情能请妳帮忙才对。」
惨丶惨了,我到底在说什么?
而且总觉得,我好像整个人都被夏帆牵着鼻子走!?
「这……也就是说,您不放心让我替您擦背了,我好难过……太难过了。巧先生,我过去的确有过误会,替千世大小姐出过不好的点子,但在那之后呢,我已经反省过了。这次我想照顾给了我第一次的巧先生,所以才来到这儿……没想到您却连让我擦背都……呜呜。」
喂!怎么我这下彷佛变成了什么坏人似的?
就连周遭住院患者也都看得很倒弹。
「等丶等一下!夏帆小姐,请您先冷静!为什么会变这样……我们只是刚好都认识梅之森,彼此之间并没有什么关系吧!?」
但听我这么说,夏帆震惊地摀住嘴巴。
「……巧先生,您以为我是那种随便就跟人接吻的轻佻女孩吗!?」
然后又以夸张的动作逼近到我面前,彷佛又要像之前那样亲上来似的。
……这一招真是吓到我了。
这个流沙坑究竟是怎么搞的啊!?
总觉得我越是开口,事情就越是恶化。
而且关于那个初吻,虽然我有点模糊的印象……但我记得她当初说那是报复,根本不是什么感谢之吻吧?难道我记错了吗?
可丶可是现在这发展,总觉得她就像是在对我表白一样……应该没这种事吧?绝对不可能的。可是她的确吻过我……
她似乎发现我越来越混乱,大眼睛里开始冒出盈盈泪珠……
「好吧。得不到您的信任,是我竹马园家之耻。事已至此,我竹马园夏帆只好在这儿,以这把传家短剑自尽……」
「哇————哇———!慢着慢着!好啦好啦我知道了!麻烦您帮我擦背吧!」
听了我的回答,她露出如同向日葵盛开般的微笑,彷佛等我这句话等很久了。
「我就知道您一定会这么说。来人,将那东西推过来。」
咦?推过来……?
随着夏帆一声指示,几名护士恭敬地推了个接上数台净水机的热水器,以及一个黄金洗脸槽,随后又带了几条以柔软都不足以形容,看似毛巾的豪华布块给夏帆。
「巧先生……我是头一次接触男性的肌肤……请您要善待我哟?」
话刚说完,我的手脚马上被护士们牢牢押住。
「呃,请问这是……」
「我们不容许任何闪失。」
护士就像带上面具般,以冷静的表情回答我。
我的上半身很快就被她们扒个精光。等等,既然这样,让妳们来不就好了吗?而且现在这究竟是什么状况啊!?
「呵呵……来吧,巧先生,让我带您到极乐天国去。」
呃……她应该只是为我擦身体而已吧?
然而我现在整个人动弹不得,想挣扎也无可奈何。
「请丶请您手下留……情……」
正当我体验那俎上肉的心境时,病房的帘子突然被人掀开——
「巧,我来拿忘了的东西!」
「什丶什么──────────────!」
我这声惨叫,音量应该是历来最大的一次吧。
时间停住了。
这也难怪,眼前是裸着上半身的我,一旁是穿着护士服的夏帆。
这景象当然会让人怀疑起自己的眼睛。
面对愣在原地的梅之森,我的眼睛与她那微微抽动的笑脸对上,还看到同样傻住的文乃与希站在她身后。
「哎呀,怎么大家都来了呢?不过请稍等一下,我们马上就结束了。」
夏帆嫣然一笑,接着就像什么事也没发生似地开始帮我擦起身体,刚刚还在一旁押住我手脚的护士则在不知不觉当中,走得一个也不剩。
而无从解释的我,只能整个人僵在床上任由她摆布。
「妳丶妳丶妳在干什么!」
最先回神的文乃,气呼呼地踏着大步而来,并对着夏帆咆哮。
「我正在为巧先生擦身体。」
「我丶我问的不是这个!巧你这傻瓜,干嘛让她做这种事嘛!」
「呃丶不,这个嘛……我也不是自愿让她替我擦身体的!」
「哎呀,您刚刚不是才开口拜托我的吗?」
不知道是搞不清状况还是故意的,夏帆露出天真无邪的笑容说道。
「竹马园夏帆!为什么妳会在这里出现!」
终于从震惊状态里恢复的梅之森,朝着夏帆这儿逼近。
而夏帆则慢慢地离开我的床,优雅地对着梅之森行了个礼。
「好久不见了,千世大小姐。」
「少跟本小姐扯什么好久不见!妳打算对巧做什么!?」
「就如我先前所言,我只是替他擦拭身体罢了。」
「这我看也知道!问题是妳为何会在这里呼而且干嘛穿成这样子!」
「您的问题就跟巧先生问的一模一样呢。」
不为所动的夏帆撩起长发,将这间医院其实是由竹马园家经营一事告诉她们。
「怎丶怎么会……怎么可能……」
「看来这件事,似乎连千世大小姐也没发现呢。」
看着惊愕的梅之森,夏帆依旧不改先前自若的态度。
「因为这样,所以关于照顾巧先生一事就由我们负责,请大家尽管放心。」
「「这谁放得下心!」」
文乃跟梅之森同时大喊。
「本小姐马上帮巧办理出院!不对,是马上把他转到我们家医院!」
「对,这样也好。即使是梅之森妳那儿,也比这里要来得好多了。」
「关于这点,身为医院相关人士,我们恕难同意。」
夏帆坐到一旁的圆椅上,跷起迷你裙底下的那双苗条的腿,以游刃有馀的表情回绝了梅之森的意见。
「巧先生现在需要的是静养以及周到的照顾。而且有件事我不好意思明讲,但梅之森医院的住院费对巧先生来说,是不是稍微高了点呢?」
这么一说似乎也没错。
设备与服务媲美高级旅馆的梅之森医院,费用也比照高级旅馆……不对,听说好像还更高。
「那丶那点小钱由本小姐付不就行了!」
「千世大小姐……」
夏帆面带遗憾地摇摇头。
「您那样做,岂不就犯下与之前相同的错误了吗?」
「咦?」
夏帆别有含意地一声低喃,给了梅之森冷不防的一击。
「过去,我曾经建议千世大小姐开设店面与斯特雷凯滋打对台……认为只要雇用大家就能解决事情。」
「我丶我们就是被妳这招整惨的!」
忍不住的文乃也插了一句话。
「是的,文乃小姐,您说得没错。」
文乃的回答彷佛正好合她的意,她点了点头。
「世上有些事呢,无法光靠金钱解决哟,这正是巧先生教给我的事情。施舍金钱予人,并不全然是件好事。」
「唔丶唔唔——」
这下梅之森抿起嘴巴,呈现ㄟ字形。
「而这间医院,是竹马园家为庶民而建的。所以千世大小姐,您觉得呢?」
真丶真是个能言善道的人,就连梅之森也无话可说了。
「而教导我这件事的巧先生如今进到这间医院……我觉得,这一定是神明赐给我,让我摆脱梅之森西点小铺事件污名的机会。能当巧先生的护士是天命……证明了我们两人为命运的红线所牵系呀。」
夏帆的话,让梅之森听得不断张口又开口。而看到梅之森的样子,夏帆也柔和地微笑以对……话说我看她们好像没怎么仔细听,刚刚那番话,是不是有哪里不太对劲?
「所以请大家回去吧,巧先生接下来还得接受诊疗。而诊疗后的探病时段,预定为下午四点以后哟。」
被她的口若悬河所震慑,连插嘴馀地也没有的文乃她们,这下才豁然醒悟。
「我丶我也要陪在一旁看妳们的诊疗!」
文乃慌张地说。
「很抱歉,诊察只有院内相关人士才能旁观。」
文乃「呃」了一声,往后缩回一步。
「我是他家人,跟他住在一起。」
先前一直保持沉默的希,则往前迈出一步。
「哎呀,呵呵,我懂您的心情,但是家人必须是法律上的家人才行喔。所以不好意思了,希小姐。不过如果是乙女小姐,要旁观应该就没问题了吧。」
她彷佛早知道运动会上发生的事,以此委婉地拒绝希的要求。
接着又换梅之森,
「本小姐不是局外人!巧他可是我的未婚夫唷!」
「未婚夫……」
夏帆诧异地皱起眉头。
「妳又在说这种话了!别自做主张好吗!」
「我才没自做主张呢!是巧他说要跟我成为一家人的!」
「不,就跟我之前重复过的一样,那意思是说彷佛家人般的存在,是语感的问题……」
「「巧你闭嘴!」」
两人异口同声否决我的发言。
其实我每次都有一种感觉,为何关于这方面的事,她们总是对我的意见不理不睬?
就在这时,我注意到一件事。
我现在应该可以动了吧?
夏帆正笑咪咪地跟文乃她们僵持不下。
我决定从床上偷偷开溜。
虽然我脚还在痛,不过没办法。只要拄着拐杖应该还是能走,使用匍匐前进应该也没问题。
「嘿咻……」
我放轻动作不引起她们注意,打算偷偷走下床。
「还有妳干嘛要穿护士服嘛!就算是自家医院,妳也没资格站在一旁观看诊疗吧?」
「哎呀,千世大小姐,只要是帮忙家业,这些限制都不是问题的哟。何况您别看我这样,我也受过外国看护实习的。我想我一定能帮上忙,照顾千世大小姐您最心爱的人。」
「什咪啦——!」
不过,夏帆小姐也真了不起。
她这究竟是无心还是有意,真是完全让人猜不透啊。
「不过,关于千世大小姐您订婚一事,社交界从来没听过这样的消息呢。如果是真的,照理说应该是件举国欢庆的大事才对。」
「那都是谎话啦!只是梅之森随口说说而已!」
听了文乃的话,夏帆这下安心地松了口气。
「噢,原来是这样。那我可放心了。」
「……喵,为什么?」
希对她这句话起了反应。
「呵呵,希小姐,这是秘密。」
夏帆的反应,令现场气氛凝结。
……总觉得,这气氛怪恐怖的。
我小心翼翼地,打算从床铺上逃离。
但以我现在这迟钝动作,想逃实在是很不容易。
就在这时——
「喂——巧,DVD你看了没!?」
带着精神十足的吆喝,家康进到病房里。
很难得地,这次大吾郎没跟他一起来。
「我带了上次之后的集数……咦?你在干什么?」
家康吃惊的声音,诱使大家的视线集中到我身上。
而她们看到的——是我好不容易下了床,呈半裸状态趴到地上的模样。
「呃……怎么说呢?这真是好兴致啊。我是不是陪着你一起做比较好?」
随着这句话,我猛然抬头向上。
在我头上的,是彼此互瞪的四名少女。
从构图来看,我的位置正好能由下朝上仰望。
也就是说——
纯白丶红白条纹丶浅黄褶边丶白色蕾丝。
喔——真是美景。
「巧——……」
当然,这都是不可抗力。
虽然是不可抗力,但我的人生至此可说是无悔无憾——目前就暂时先当成这样吧。
于是接下来,我被文乃她们愤怒的一击打飞。
光是能保全性命,我就该好好感谢上天了。
从结果来看,最后我还是提前出院了。
至于在我昏迷后,她们究竟是怎么商量的,那就不得而知了。
不过在我出院前询问同房病患之下,才知道她们当时的音量,似乎大到达附近的患者都抗议了。
不过这也难怪了。如今想想,她们那样每天闹哄哄的探病,对院方来说,本来就是一种麻烦。
算了,反正当初本来就是预定过完年后出院,这样也只不过就是再提前几天罢了。
于是我们留下一脸不舍的夏帆,离开了医院。
「那么,我们改天见了。」
虽然临别时夏帆这么说,不过我们应该是暂时不会再见到她了吧。
毕竟不管怎么说,这位大小姐跟我们居住的是不同的世界。
我跟着依旧满肚子不高兴的文乃等人,一起回到了斯特雷凯滋。
明明只过了两星期,店铺竟然变得这么令人怀念。
我终于回到心爱的店里了。
虽然跟夏帆重新相遇,实在是件吓人的事,不过既然能因此提前回家,或许也不是什么坏事。
「我回来了——!」
「打开店门,传出门铃声以及蛋糕的香甜气息。
「喔——真的有一种回家的感觉呢!」
「巧~~!」
「姊,我回来——」
「巧巧巧巧巧————!」
一进门,姊马上就用热情的拥抱迎接我。
柔软的胸部触感一从脸部传来,心跳加速的同时又另有一种熟悉感,让我感受到自己的确回家了。
「姊丶姊……我不能呼吸了……」
「呜呜……我好寂寞喔,巧……」
不……我们昨天才见过面吧?而且妳明明天天都来医院不是吗……算了,也罢。
现在就暂时维持这感动的拥抱吧。另外我可没有抱持任何下流想法喔。
「好了啦,别再上演感人的重逢,快点进去好不好。」
文乃把我从乙女姊身上掰开,进到了屋里头。
「东西,我来拿。」
「呃丶喔喔。」
希提起装满换洗衣物的提包,跟在文乃的身后。
「喂,别挡路别挡路!」
接着梅之森又以娇小的身体把我挤到一旁,跟在她们身后。
「她们怎么了呀?」
「这个嘛……」
由于医院发生那件事,她们三人心情都颇恶劣。
文乃向来都是那没好气的模样,梅之森也不是什么好性子的人,不过,竟然就连希都不经意地踩了我一脚。
这若不叫异常状况,还能叫什么呢?
「啊,对了,今天的晚餐,要来好好庆祝一下出院才行~~」
乙女姊突然提起晚餐的事。
「庆祝出院?」
「嗯~我的菜单已经决定好了,等下得出门买个东西~」
也对,毕竟出院一事是临时决定的。
「呃……东西让我去买吧。」
文乃依旧跟先前一样,不甚高兴地举起她的手。
「咦~~妳要去呀?那,妳能帮我把便条纸上的东西买回来吗?」
「好的。虽然很想跟巧在一起,不过我觉得现在应该还是采买优先。」
喂!这意思不就是在说,她现在「不想跟巧在一起」吗?
这模式我以前可没见过,看来这次她是真的生气了。
「嗯——那我也要去。」
「……喵。」
连梅之森跟希都要去!?
这丶这下子……也许真的没得挽救了。
夏帆的一片好意(?)似乎彻底惹毛了文乃她们。
呜呜……但是这我根本就无能为力啊。
看到她们这样,我也不由得难过了起来。
尽管如此,这双脚却又没办法跟着她们一起去采买,我只好怀着忧郁的心境,住着自己的腋下拐。
而看到我们的样子,乙女姊却露出暖烘烘的微笑。
「喔~~真是青春耶~~」
说完,她又开心地再次抱住我的头。
「巧,姊姊永远站在妳这一边唷!」
哈哈……谢谢妳,姊。
「可是呢……」
说着,她抱住我的手臂突然使出蛮劲——
等丶等等!?姊,我好难过!!
但即使再怎么挥舞手脚,她依旧无视我的挣扎。
「……不可以把女生惹哭唷?」
原来如此……的确,这次都是因为我,才害大家心情变这么糟……只是事情为何会变这样,我自己也还是一头雾水啊。
我就这样,被姊这甜甜香气包围,并好好地挨了一顿修理。
铃音镇上没什么大型超市。
特别是这铃音商店街附近,可说一间也没有。
而这都是因为,商店街店家总是携手合作,举办不输大型超市的低价促销以及抽奖活动。
除此之外还有另一个理由…因为商店街太小了,从头走到尾就跟逛一圈超市差不多。不过这件事大家基本上心照不宜,或者说是不太愿意提起。
小小商店街的融洽气氛带来亲切感,但有些时候,这也令某些人非常难为情。
比方说,现在三名风格回异的年轻美少女,正一起采购晚餐食材。
「嘿——小文小希!今天一起出来买东西啊?」
吆喝音量与脸部轮廓在商店街里无人可及的鱼贩老板,马上跟文乃她们打了声招呼。
「晚安,伯伯。」
「妳还是一样漂亮耶!干脆嫁给伯伯好了!」
这个老板家中不知是否有「见到女性必先骚扰」的家训,每次见到他,「美女耶」丶「结婚吧」等字眼绝对不离口。
「你省省吧。帮我挑个看起来豪华又便宜,适合煮火锅的。」
文乃也早就明白这点,直接无视这厚脸皮的骚扰,并吩咐了想买的东西。
「适合煮火锅的……好!鳕场蟹妳觉得怎样?」
「螃蟹吗……怎么卖?」
「一只五千圆!怎么样,很便宜吧?」
「太贵。」
「那四千就好了!」
「还是贵。」
「不然二千五吧!」
「嗯……希,妳觉得呢?」
被文乃一间,希盯着螃蟹。
一人一蟹对看了好一阵子,随后,希慢慢张口,
「五千圆。」
但说出来的,却是文乃与老板意想不到的数字。
而接下来的话,更是令老板吃惊。
「两只五千圆。」
「呃……这丶这实在有点太……」
老板面露动摇之色。相较之下希的表情毫无改变,只重复同样一句话。
「两只五千圆。」
「唔丶唔唔……」
这女孩真是了得——老板的额头上,冒出一颗颗冷汗。
用本钱再加上进货工钱等费用重新一算,这价钱的确十分合理。
而能够在这合理价格内如此逼近原价……小女孩,算妳狠——老板跟希彼此瞪着对方。
「两只,五千圆,应该还是有利润。」
希又重复了一次,不过这次是一字一句慢慢地说。
「……呵,真是败给妳了,小女孩!今天就特别算给妳们好了。」
认输的老板挑了两只大的鳕场蟹,装进塑胶袋里递给了希。
而从她手里接下的五千圆钞票,老板并没有收进收银机里,而是插在胸前口袋当成护身符。
「嗯,真是划算的买卖。不过拿来庆祝巧出院,总觉得有点浪费就是了。」
「喔唷?阿巧出院啦?」
「嗯,前不久刚出院。」
「原来如此,怪不得妳们有那杀价的好气魄,乙女想必也会很高兴吧。」
阿巧真是好福气啊——老板咧嘴一笑。
「好!既然这样,我也为他祝贺一下!这个你们带回去吧。」
心情极好的老板,又多送了她们青魽以及鯸鲈鱼的头丶肉骨与鱼碎。
手里提着一包塞得鼓鼓的塑胶袋,文乃展颜而笑。
「对了,话说我从刚刚就想问件事,那边那个一脸狰狞地瞪着我们这儿的女孩,是小文妳们朋友吗?」
老板朝着文乃她们身后指了指。
另一头的,是脸颊鼓得比平常大三倍的梅之森千世。
「喔,那个人不必管她。她好像很怕鲜鱼,说什么瞪得让人心里发寒。」
「喔……咦,等等……她难不成是乙女的私生子!?」
「你在瞎扯什么啦!」
看着眼前的千世气得想冲上前逼问店主,希拿出一颗鱼头递到她面前。
「咪呀啊啊啊!?」
「它不可怕,它很好吃。」
「咿————!别让那个恶心的生命体靠近本小姐!」
梅之森浑身颤抖,躲到文乃的背后。
「……喵?」
「好了啦,我们到下一家去。」
于是文乃拖着缠在腰上不放的千世,离开了鱼贩。
我与还不熟悉的腋下拐艰苦奋斗,好不容易来到自己房间,里头就跟十天前离开时——
「嗨,巧。」
——Căn phòng vốn dĩ hoàn toàn khác biệt giờ đã bị lấp đầy bởi vô số đĩa DVD anime, game, mô hình, biến thành một hang ổ ma quái.
「Tại sao Ieyasu và Daigorō hai người lại ngồi lì trong phòng tôi xem anime vậy!?」
Tôi chất vấn Ieyasu đang giơ tay chào tôi.
「Vừa nghe tin cậu được xuất viện, chúng tôi đã đến đây chờ cậu về rồi.」
Daigorō thay Ieyasu giải thích rõ ràng sự việc cho tôi.
「Chờ tôi thì cũng được, nhưng phòng tôi giờ đang trong tình trạng gì thế này?」
Bị họ làm loạn như vậy, căn phòng này trông chẳng khác nào phòng của một otaku nặng.
「Đặc biệt là cái mô hình này, rõ ràng là loli mà mức độ hở hang lại quá cao, nếu không cẩn thận thì có khi vi phạm pháp luật luôn rồi ấy chứ?」
「Ồ, cái đó là quà mừng cậu xuất viện đó.」
Quà mừng xuất viện hả…
「Vì đó là sản phẩm giới hạn đặt trước tại triển lãm mô hình, lúc đó tôi đặt ba tượng, nhưng sau đó không chỉ tái sản xuất mà còn ra thêm phiên bản Amazon giới hạn màu, khiến tôi lại phải mua thêm hai tượng nữa. Nhưng tôi tuyệt đối không phải vì có năm tượng mô hình quá nhiều, hay vì hộp quá tốn chỗ mà tặng cậu đâu nhé.」
「Tóm lại, cả chuyện này chỉ là lấy danh nghĩa ăn mừng, nhân cơ hội tống đống đồ thừa cho tôi phải không?」
「Hì hì☆」
Còn hì hì nữa chứ. Thật là…
「Còn quà mừng của tôi thì đã giao cho Otome-san rồi. Nhưng đó chỉ là rau củ hái từ nhà mẹ tôi, có cải cúc, cải thảo và củ bách hợp thôi, không có gì to tát đâu.」
「Cảm ơn cậu, Daigorō. Con người ta vẫn nên có một người bạn bình thường.」
「Thế còn tôi thì sao? Tôi thì sao?」
「Ồ, cảm ơn nha.」
「Sao quà của tôi lại qua loa thế!?」
Còn phải nói nữa sao. Lúc nãy nếu không phải Ieyasu chạy tới, tôi đã toàn thân rút lui rồi…
「Cậu chắc là muốn qua loa vậy sao? Tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho cậu rồi đó.」
「Chuẩn bị gì?」
「Là những game mỹ nữ sắp được cài vào cái thứ này nè.」
Ieyasu gõ gõ vào cái hộp vuông cạnh tay.
Đó là quà Giáng sinh mà Nozomi tặng tôi—một bộ máy tính tự lắp ráp.
「A, a a a!」
Tôi chợt nhớ ra, tôi đúng là đã hẹn Ieyasu chuyện này.
「Ieyasu-san, tôi vô cùng biết ơn về cái mô hình mà anh tặng. Tôi sẽ đặt nó cạnh giường và chúc ngủ ngon mỗi tối.」
「Cậu cứ đối xử tốt với em ấy nhé. Tiện thể nói luôn, các bộ phận ngực và phần dưới cơ thể của em ấy có thể tháo rời được đấy.」
「Ư, ơ, tôi không cần cái loại đó đâu.」
「Cậu nói gì cơ?」
「A, không, tôi, tôi vui lắm!」
Tôi đành nửa bất đắc dĩ tỏ vẻ vui mừng cho anh ta thấy.
Cái mô hình đó, để lát nữa gói kín lại nhét vào tủ sau.
「À đúng rồi, Fumino và những người khác đâu rồi? Họ không đi cùng cậu sao?」
Daigorō hỏi.
「Ồ ồ, họ đi mua đồ Otome-san dặn dò.」
「Thì ra là vậy. Nhưng đã là việc nặng nhọc, sao không gọi chúng tôi một tiếng?」
「Ừm—không phải, cái không khí lúc đó không ổn lắm… Tóm lại là chuyện dài lắm.」
Thật là… Lát nữa họ về rồi, tôi không biết phải đối mặt với họ thế nào đây. Vừa nghĩ, tôi vừa ngồi xuống ghế, lúc này mới phát hiện trên bàn có chiếc khăn quàng cổ Fumino tặng tôi.
Chiếc khăn quàng cổ tự đan dài thượt, trên đó thêu chữ TAKUMI bị biến dạng.
Chỉ cần nhìn thôi là biết cô ấy đã tốn không ít thời gian.
Chỉ nghĩ đến việc cô ấy đã bỏ ra nhiều thời gian như vậy, tôi lại cảm thấy có chút áy náy.
「Nhắc mới nhớ, về quà Giáng sinh, tôi vẫn chưa cảm ơn họ tử tế nữa…」
Không chỉ cảm ơn, chiếc bánh thịt Chise làm tôi cũng chưa kịp phản hồi cảm nhận.
Vì sau khi nhận quà không lâu thì tôi đã lên xe cứu thương, nên cái bánh đó tôi ăn ở bệnh viện. Mặc dù lúc ăn bánh đã nguội ngắt, nhưng vị của chiếc bánh thật sự rất ngon.
Nghĩ đến việc Chise ngay cả dao cũng không dùng thành thạo, làm cái bánh đó chắc hẳn đã tốn rất nhiều công sức.
「Thôi thôi thôi, vậy tiếp theo chúng ta bắt đầu cài đặt nào. Takumi nghe đây, game mỹ nữ, bắt đầu từ giao diện cài đặt này.」
「Khoan đã, tôi nghĩ thôi đi. Game mỹ nữ cứ cài vào cái máy tính cũ đó đi.」
Chẳng hiểu sao, tôi cảm thấy không nên cài những thứ đó vào chiếc máy tính Nozomi tặng tôi.
「Ừm… vậy sao? Cũng phải, tách riêng máy chơi game và máy lướt web đúng là cách làm chính xác.」
Tiếp đó, Ieyasu nói rằng vì chiếc máy cấu hình cao của Nozomi sẽ dùng để lướt web, vậy thì不如就來玩個網路遊戲 (sao không chơi game online luôn đi), rồi anh ta lại bắt đầu kể về việc nhân vật của mình trong game mạnh mẽ đến cỡ nào.
Tôi vừa nghe Ieyasu ba hoa chích chòe, vừa giải thích cho Daigorō những gì vừa xảy ra.
Daigorō thì vừa nghe vừa khoa trương gật đầu lia lịa.
Đợi Fumino và những người khác về, tôi sẽ tử tế cảm ơn họ một lần nữa.
Tôi vừa tận hưởng cuộc sống thường nhật trở lại bên những người bạn thân, vừa thầm nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, Fumino hoàn toàn không hay biết gì về tâm tư của Takumi, nỗi tức giận không thể diễn tả bằng lời trong lòng cô lúc này cuối cùng đã dần dần biến thành lời nói. Xem ra, chuyến đi mua sắm để tự trấn tĩnh bản thân này quả nhiên không uổng công.
Nếu cơn tức giận vượt quá giới hạn, những lời oán trách có lẽ sẽ tuôn ra không ngừng.
「Takumi đúng là… Tức chết người, tuy tôi vốn chẳng bận tâm, nhưng xem ra hình như mình đã quá chiều chuộng cậu ấy rồi.」
「Đúng vậy đó. Cứ mãi ngẩn ngơ cười tủm tỉm với Kaho bất ngờ chạy tới thì cũng thôi đi, thế mà mùng một Tết lại có cả Naruko và Tamao đến thăm bệnh! Hiệp định của chúng ta rốt cuộc tính là gì chứ!」
「Takumi, đồ dê xồm.」
Lời tức giận vừa thoát ra, Chise và Nozomi cũng theo Fumino mà xả cơn giận. Thật ra, chuyện này sở dĩ thành ra như vậy, có lẽ Takumi ham gái cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Nhưng dù Takumi có cố gắng tránh né thế nào đi nữa, đối với một người đã nhập viện, không thể cử động, thì những gì có thể làm được chắc cũng có hạn thôi.
Nhưng những cô gái đang yêu, tất nhiên không thể vì một lý do hợp lý như vậy mà chịu bỏ qua.
「Huống hồ sau khi tặng quà liền xảy ra chuyện hỗn loạn đó, ai mà biết trong lòng cậu ấy nghĩ gì chứ!」
「A a a! Đúng rồi, quà Giáng sinh! Tên đó rốt cuộc có ngoan ngoãn ăn chiếc bánh mà tôi làm không!? Tôi vẫn chưa nghe bất kỳ cảm nhận nào của cậu ấy hết!」
「Máy tính của tôi cũng…」
Cơn giận của các cô gái đối với Takumi lại càng bùng cháy dữ dội hơn.
「À đúng rồi, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn thắc mắc…」
Chise đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt trông như một thám tử vừa phát hiện ra sự thật ghê rợn và trọng đại nào đó.
Và những lời cô ấy nói ra sau đó, quả thật đã khiến cả Fumino và Nozomi kinh ngạc.
「Chẳng lẽ Takumi lại thích những người lớn tuổi hơn mình…」
Vừa dứt lời, Chise cũng bị chính kết luận của mình làm cho giật mình.
「Vì cậu ấy ngay cả với Tamao Fujino cũng tỏ vẻ mê mẩn! Hơn nữa Kaho cũng trưởng thành như người lớn! Chẳng lẽ cậu ấy thật sự thích loại người đó… Á á á á á á á! Vậy thì tôi chẳng phải rất thiệt thòi sao!」
「Có lẽ vậy… Vì mỗi lần bị Otome-san ôm, tên đó đều tỏ vẻ vui vẻ.」
Những cô gái đang yêu mang cặp kính màu hường, đã nhầm lẫn mọi thứ trước mắt thành sự thật.
「Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, cậu ấy đã sống gần mười năm trong hoàn cảnh như thế này mà!! Dù có mắc chứng cuồng chị gái nghiêm trọng, thì cũng chẳng có gì lạ cả!」
Chise nhớ lại những tình tiết tương tự trong truyện tranh đã xem trước đó, rồi hét lên thảm thiết.
「Tiêu rồi! Cứ thế này thì chúng ta chẳng còn bao nhiêu cơ hội thắng đâu!」
「Otome là đối thủ mạnh.」
「Tôi, tôi vốn dẳng có cảm giác gì với Takumi hết, nhưng, nhưng nếu người cùng lớn lên từ nhỏ lại dấn thân vào con đường biến thái cuồng chị gái như vậy, thì tôi đành phải ngăn cản cậu ấy thôi.」
「Đúng vậy, chúng ta phải tìm cách ngăn cản!」
「Kiên quyết ngăn cản.」
Thế là, mối quan hệ hợp tác đột nhiên nảy sinh giữa ba người cùng một mục đích.
「Vậy thì, mừng Takumi bình an xuất viện… Cạn ly!」
Theo lời mở đầu của chị Otome, bữa tiệc lẩu ăn mừng tôi xuất viện chính thức bắt đầu.
Vì phòng khách không đủ chỗ cho bảy người, mọi người đành phải vào bếp của tiệm để nấu, nhưng mùa này thì chân hơi bị lạnh.
Với cái lò sưởi điện trong phòng khách, xem ra vẫn không thể duy trì nhiệt độ cho cả gian bếp.
Chiếc bếp ga mini đặt trên bàn bếp đã làm nồi lẩu đầy ắp nguyên liệu sôi sùng sục.
「Cua~~ cua cua~~ có hai con cua~~」
Thấy Fumino và mọi người mua về hai con cua, chị Otome vui vẻ hát lên những câu ứng khẩu, chờ đợi nồi lẩu chín.
「Chắc là được rồi.」
Chúng tôi theo phán đoán của Nozomi, mở vung nồi ra, những con cua huỳnh đế đỏ au thơm ngon liền hiện ra trước mắt mọi người.
「Ồ ồ, trông có vẻ ngon quá! Đã hiếm có dịp này, tôi chọn con cua đỏ này vậy!」
「Anh đợi đã!」
Ieyasu định đưa đũa ra, thì bị kéo của Chise chọc vào mắt.
「Ôi ôi ôi!? Mắt tôi! Mắt tôi!」
「Hôm nay là mừng Takumi xuất viện, đương nhiên phải để Takumi bắt đầu trước.」
Rồi cô lạnh lùng nói với Ieyasu đang lăn lộn dưới đất.
Ư, em cũng không cần làm đến mức đó đâu…
「Vậy thì vậy thì! Chị đây giúp Takumi gắp đồ ăn nhé~~」
「Chậm đã!」
Lại có người kêu dừng lại—lần này là Fumino.
「Takumi, tôi gắp đồ ăn cho cậu.」
「Ể… Fum, Fumino cậu muốn gắp cho tôi ư?」
「Phải đó, vui không?」
Fumino mặt đầy tươi cười.
Rồi cô gắp một đống chân cua vào đĩa, sau đó lại với nụ cười rạng rỡ đưa nó cho tôi.
「Cảm, cảm ơn.」
Tôi vừa cảm nhận sự kinh hãi khó tả, vừa đưa tay định đón lấy đĩa, nhưng nó đã bị Nozomi bưng đi mất.
「Tôi sẽ bóc cua.」
「Ư, không, chuyện nhỏ này tôi tự mình làm cũng…」
Nhưng Nozomi không cho nói thêm, bắt đầu bóc chân cua, tách lấy thịt bên trong.
「Ưm…」
Tôi chẳng có việc gì để làm, đành bưng cốc trà ô long bên cạnh uống cạn.
「Đây, tôi rót trà cho cậu.」
Cốc thủy tinh trống rỗng, rất nhanh lại được Chise rót đầy bằng lon trà ô long.
Cảm giác ngượng ngùng đứng ngồi không yên này thật khó tả, rốt cuộc giờ đang xảy ra chuyện gì vậy?
Từ trước đến giờ, tôi chưa từng thấy một Fumino dịu dàng đến thế.
Mà Chise lại cũng ân cần phục vụ người khác như vậy…
Ngay cả Nozomi cũng thế. Cô ấy vừa bóc cua, lại chẳng hiểu sao, vừa đề phòng chị Otome.
Ba người họ rốt cuộc bị sao vậy chứ?
「Đây, Takumi.」
「Ư, ồ ồ…」
Nozomi đặt một đĩa thịt cua trắng tinh tươm trước mặt tôi.
「Vậy thì, để chị đây負責喂你吃吧 (phụ trách đút cho em ăn nhé).」
「「「DỪNG LẠI!」」」
Lần này, ba người đồng thanh ngăn cản chị Otome.
「Chủ tiệm Otome chị không cần lo lắng đâu, cứ ăn cua của mình đi ạ!」
「Chị nhìn đi! Em đã tách sẵn cho chị khúc to nhất rồi!」
「Otome, dùng cái này tách ra là ăn được.」
Với sự phối hợp ăn ý như nước chảy mây trôi, họ đặt trọn bộ dụng cụ ăn cua trước mặt chị.
「Yeah! Cua cua~~」
Kết quả là sự hứng thú của chị Otome cũng từ việc chăm sóc tôi, chuyển sang đống chân cua chất cao như núi trước mặt, rồi bắt đầu bận rộn bóc và ăn cua. 「Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?」
Daigorō vốn dĩ luôn điềm tĩnh, lần này cũng không khỏi trợn tròn mắt.
「Sao sao? Hôm nay có dịch vụ này hả? Vậy phần của tôi cũng nhờ các cô nha.」
Sau khi nhận lấy đĩa của Ieyasu, Fumino dùng muỗng, tùy tiện vớt cho anh ta một ít đồ.
「Kết quả toàn là hành lá!? Cái gì mà toàn một màu thế này!」
「Kikuchi anh ồn ào quá.」
Chise lại bỏ thêm cải cúc sống vào đĩa của anh ta.
「Lại là màu xanh! Thời thế hỗn loạn này rốt cuộc tôi phải làm sao đây!」
Nhìn Ieyasu vừa than vãn vừa ăn ngấu nghiến hành lá cạnh bên, tôi cũng hơi bất an gắp một miếng thịt cua.
「Ngon không, Takumi?」
「Ưm, ừm…」
Tôi ấp úng trả lời Nozomi đang chăm chú nhìn tôi bên cạnh.
「Vẫn còn nhiều lắm.」
「Cậu phải ăn nhiều vào, mau chóng bình phục nhé.」
Fumino và Chise nở nụ cười hiền hậu nói.
Nói thật, điều đó thật sự rợn người.
「Tôi nói nè… Các cô bị làm sao vậy?」
「Có sao đâu? Không có gì cả mà.」
「Không… Tôi thấy hôm nay các cô đặc biệt chu đáo.」
「Đúng đúng. Takumi là người bị thương, chúng tôi chăm sóc cậu cẩn thận, không phải là điều đương nhiên sao?」
「Chise nói đúng đó. Nên, Takumi đừng khách sáo.」
Vừa nói, họ lại đặt một lượng lớn cua trước mặt tôi.
Cuối cùng, dưới sự bao vây của Fumino và hai người kia, những người dịu dàng đến đáng sợ, chúng tôi cũng chẳng còn tâm trạng thưởng thức, cứ thế ăn hết nồi lẩu.
Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy, là quần lót của một cô bé.
Chính xác hơn, là quần lót của mô hình loli.
「Thật sự không phải thứ người ta muốn nhìn thấy vào sáng sớm chút nào.」
Tôi lẩm bẩm với giọng hơi chán nản.
Nhưng phần lớn nguyên nhân chán nản, vẫn là do bữa lẩu ngày hôm qua.
「Đi rửa mặt thôi…」
Tôi uể oải đứng dậy định xuống giường, thì phát hiện một bên chân đặc biệt nặng.
「À đúng rồi, mình quên mất là bị gãy xương…」
Ở bệnh viện chỉ cần bấm chuông, y tá sẽ đến chăm sóc ngay, nhưng ở nhà mình, đương nhiên không có chuyện tốt như vậy. Tôi tìm thấy đôi nạng, mãi mới đứng dậy được, rồi khó nhọc đi đến phòng vệ sinh.
Và trong phòng vệ sinh, lại xuất hiện vấn đề khác.
Đối với tôi, người muốn rửa mặt, đôi nạng đó thật sự vướng víu đến cực điểm.
Thế nên khi tôi tựa nạng vào tường, một chân giữ thăng bằng, mãi mới rửa mặt xong, thì cái chân không gãy đã run rẩy.
「Xem ra, có lẽ tôi nên ở viện thêm một thời gian nữa mới phải.」
Thôi bỏ đi, giờ hối hận cũng chẳng ích gì.
Huống hồ nếu cứ ở lại như vậy, không biết sẽ có kết cục ra sao.
Tôi vừa nghĩ những điều này vừa đi đến phòng khách, mùi cơm vừa nấu chín bay xộc vào mũi.
「Chào buổi sáng, Takumi, bữa sáng nấu xong rồi.」
「Ồ ồ, cảm ơn.」
Tôi chào Fumino đang mặc tạp dề chuẩn bị bữa sáng, rồi ngồi vào chỗ của mình.
「Đôi nạng vướng tay nhỉ? Để tôi giúp cậu đặt ở đó.」
「Ngại quá, Chise, vậy thì nhờ cậu…」
…Ể?
「Fumino!? Chise!?」
Điều kinh ngạc là, Fumino, Chise và Nozomi ba người vậy mà lại cùng nhau chuẩn bị bữa sáng.
「Takumi, muốn xới bao nhiêu cơm?」
Nozomi cầm muỗng xới cơm hỏi.
「Vậy thì giúp tôi xới bát lớn nhất… Không phải đâu! Hai người rốt cuộc đang làm gì thế!?」
「Làm gì á? Không phải là chuẩn bị bữa sáng sao?」
「Chuyện này tôi nhìn cũng biết! Tôi muốn hỏi là, tại sao Fumino và Chise hai người lại đường đường chính chính xuất hiện ở phòng khách nhà chúng tôi vào sáng sớm chứ!」
「Vì chúng tôi ở lại từ tối qua mà.」
Fumino thẳng thừng trả lời tôi.
「Ở… lại?」
Chuyện này tôi nghe lần đầu. Hơn nữa tôi nhớ sau khi ăn lẩu hôm qua xong, hai người họ không phải đã về nhà rồi sao?
Không đúng… Mấy chuyện khác tạm thời không nói, họ có cần thiết phải ở lại không?
Ngay cả trước đây cũng chưa từng xảy ra chuyện này mà.
Mà nói đến, chị Otome đâu rồi?
Lòng đầy thắc mắc không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng tôi chỉ hỏi ra câu này:
「T, tại sao?」
「Để chăm sóc cậu.」
Fumino bưng bát súp miso đặt trước mặt tôi rồi nói.
「Nếu giao chuyện phiền phức chăm sóc cậu cho một mình Nozomi làm, cô ấy chẳng phải quá đáng thương sao?」
Sau khi tôi ngồi vào chỗ, cô ấy lại như điều hiển nhiên đặt cơm và súp miso của Chise lên.
「Chờ, chờ đã, các cậu nói là để chăm sóc tôi… Đ, đúng rồi, chị! Thế chị Otome chị nói sao!?」
「Đây, cho cậu.」
Vừa dứt lời, Nozomi đưa cho tôi một cái hộp nhỏ thắt nơ.
「Cái gì đây…」
Dưới chiếc nơ, kẹp một tờ giấy nhỏ gấp đôi.
Rút tờ giấy ra và đọc nội dung, tôi lập tức không nói nên lời.
『Trên Himalaya có rất nhiều rác thải bị vứt bừa bãi, mọi người đều rất đau đầu, nên tôi đi dọn dẹp một chút — Otome』
「Cái này…」
Himalaya? Dọn rác? Chẳng lẽ…
「Xem ra chị ấy lại đi giúp đỡ người khác rồi.」
Fumino thản nhiên nói.
「A a a! Chị ấy lại vậy nữa rồi a a a a ááááη」
Tiếng hét của tôi, vang vọng khắp phố mua sắm Suzune sáng sớm.
Từ sự kinh ngạc lấy lại tinh thần, tôi giờ đây phải đối mặt với hai vấn đề lớn.
Đầu tiên, là chiếc hộp chị Otome để lại.
Bên trong chứa một viên sô cô la hình trái tim, ý nghĩa rất dễ hiểu, chắc đó là quà Valentine.
Dù sao thì chị Otome là người rất coi trọng lễ nghi và phong tục mà.
Tóm lại lần này, trước khi Valentine kết thúc, chị Otome xem ra không có ý định quay về rồi.
Do bị nhiều chuyện hỗn loạn quấy rầy trước Giáng sinh, nên dạo này Stray Cats không bán được bao nhiêu bánh, lại còn thêm khoản chi phí nằm viện của tôi. Đối mặt với lễ hội bánh ngọt hiếm có là Valentine mà chủ tiệm lại không có ở tiệm, đây không phải là chuyện tốt lành gì.
Nhưng vấn đề này, thật ra dù có bỏ qua cũng không sao.
Bởi nói thật, nếu chỉ làm bánh sô cô la, thật ra chỉ cần tôi và Nozomi là đủ rồi.
Có thêm Chise giờ đây có thể coi là người giúp việc, và Fumino, người vốn khéo tay, luôn ra tay giúp đỡ khi bận rộn, thì thật ra cũng đủ bù đắp vào chỗ trống của chị Otome.
Tuy nhiên, vấn đề còn một cái khác.
Đó là chẳng hiểu sao, Chise và Fumino lần này lại cực kỳ cố gắng.
Họ vừa mới nói rằng sẽ thay thế vị trí của chị, rồi ở lại giúp làm sô cô la và chăm sóc tôi, cho đến khi Valentine kết thúc.
Cái kế hoạch khoa trương này của họ, rốt cuộc là muốn tôi làm sao đây?
So với việc chị Otome không có ở nhà, thì việc Stray Cats có thêm hai người họ, ngược lại mới là vấn đề lớn nhất.
Ba cô gái mặc kệ Takumi đang ôm đầu suy nghĩ, tập hợp ở khu vực quán trà của Stray Cats. Lần này Nozomi hiếm hoi chủ động lên tiếng trước:
「Không có lý do để ở lại. Một mình tôi có thể chăm sóc.」
Nói xong một câu dài hiếm hoi, Nozomi nhìn hai người còn lại.
Đối với Fumino và Chise hiện tại, vẻ mặt điềm tĩnh đó thật sự khiến họ lo lắng.
「Không được! Không không không không được! Tuyệt đối không được! Tóm lại là không được!!」
Chise mạnh mẽ đập bàn.
「Kẻ địch tình của chúng ta là Otome, giờ khó khăn lắm mới không có ở nhà, đương nhiên bây giờ phải cạnh tranh công bằng chứ!」
Mối quan hệ hợp tác trước đó xem ra dễ dàng tan vỡ, ba cô gái cho rằng Otome có lẽ đã nhận ra tình hình của mình, nên đã chủ động rời nhà để họ yên tâm. Điều này tương đương với việc cô ấy tuyên bố mình không phải là đối thủ tình trường.
Đây không những không phải là khủng hoảng, mà thậm chí là một cơ hội tuyệt vời. Và các cô gái lại càng thêm căng thẳng do sự xuất hiện của Kaho, nếu đã như vậy, nếu chỉ để một mình Nozomi có cơ hội từ sáng đến tối, sẽ có vấn đề về sự công bằng.
「Đúng vậy! Nozomi cậu đã tuyên bố mình thích Takumi rồi! Như vậy trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao! Nguy hiểm quá!」
Fumino cũng tỏ thái độ kiên quyết không lùi bước. Nhưng nguy hiểm mà cô ấy nói rốt cuộc là chỉ Nozomi hay Takumi, thì còn phải bàn.
「Không cần lo lắng, Takumi là người nhà.」
Còn Nozomi thì như không có chuyện gì mà quả quyết như vậy.
「Tóm, tóm lại! Vì Otome không có ở đây, để duy trì hoạt động của Stray Cats, chúng ta phải cố gắng hơn nữa vào dịp Valentine! Thế nên nhất định phải ở cùng nhau tập huấn!」
「Đú, đúng đúng! Fumino, xem ra thỉnh thoảng cậu cũng nói ra được chuyện có lý đó! Tóm lại là như vậy, chúng ta từ ngày mai sẽ ở lại! Không có vấn đề gì chứ?」
「…Meo.」
Nozomi có lẽ cảm thấy ngăn cản cũng vô ích, đành gật đầu.
Hai người còn lại lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, chướng ngại của hai người họ, chưa hoàn toàn bị loại bỏ.
Sau đó Chise về nhà một chuyến, định lấy hành lý, thì bị người hầu và quản gia tóm được.
「Này! Buông tôi ra! Trước khi Otome về, tôi sẽ ở trong Stray Cats! Các người đừng quản nhiều chuyện thế nữa!」
「Không được.」
「Không cho phép.」
「Chuyện này… có lẽ hơi quá đáng rồi, tiểu thư Chise.」
Bị ba người tâm phúc nhất từ chối thẳng thừng tại chỗ, khiến Chise nhất thời không nói nên lời.
「Lầm, lầm bầm! Tôi nói muốn ở là muốn ở! Đến nước này sao có thể để hai người họ ở một mình chứ!」
「Sao đến nước này rồi tiểu thư mới lo lắng chuyện đó? Từ trước đến giờ, khi cô Otome không có ở đây, họ không phải vẫn luôn ở riêng với nhau sao?」
Lời của cô hầu gái Suzuki rất có lý.
Nhưng, tình hình bây giờ không còn như lúc đó nữa.
「Nhưng Nozomi cũng thích Takumi mà! Nếu có chuyện gì xảy ra, chẳng phải đã quá muộn rồi sao!」
「Thà nói là, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, thì cũng đã xảy ra từ lâu rồi chứ?」
Satō cũng không khách khí mắng lại.
「Lầm, lầm bầm! Đây là sự kiên trì của một người con gái mà!」
Lúc này, Chise giống như một đứa trẻ giãy giụa tay chân.
「Xin lỗi, tiểu thư Chise…」
「Gì hả, Sebastian?」
Quản gia trưởng Tanaka đành phải đưa ra át chủ bài cuối cùng.
「Túi hành lý lớn của tiểu thư chứa đầy búp bê và gối, là dùng để làm gì ạ?」
「Ể? Vì nếu không có mấy thứ này thì tôi không ngủ được, nên tối qua tôi cũng chẳng ngủ được bao nhiêu.」
Đương sự thì bị hỏi một câu đực mặt ra.
「Tôi cũng nghĩ vậy. Hơn nữa tiểu thư nhất định phải uống một cốc trà hoa cúc trước khi ngủ, kèm theo 15 phút massage của nhân viên massage riêng, ngoài ra khi tắm còn phải luân phiên nước lạnh, nước hoa hồng, nước ấm tổng cộng hơn 30 phút mới tỉnh táo được. À đúng rồi, tiểu thư đã từng ngủ trên chiếc giường nào khác ngoài đệm mềm cao cấp nhất chưa ạ?」
「…Ông rốt cuộc muốn nói cái gì chứ?」
Chise hỏi với vẻ mặt căng thẳng.
「Tiểu thư Chise, mỗi gia đình có những thói quen và gia phong khác nhau, người dân thường có cuộc sống của riêng họ. Đương nhiên nếu tiểu thư muốn thử sống một cuộc sống như vậy, hy vọng một ngày nào đó có thể sống cùng Takumi-san, chúng tôi đương nhiên sẽ không tiếc giúp đỡ tiểu thư.」
Vừa nghĩ đến cảnh hai người sống cùng nhau, Chise đỏ bừng mặt.
「Những, những chuyện đó còn quá sớm mà! Thế nào! Ông rốt cuộc muốn nói gì!」
「Xin lỗi, nhưng tôi cho rằng nếu cố chấp đòi hỏi nhà Tsuzuki có một môi trường thỏa mãn tiểu thư Chise, thì chỉ làm tăng thêm phiền phức cho Takumi-san. Huống hồ hình như vết thương ở chân của cậu ấy còn chưa lành, phải không ạ?」
「Đúng vậy, tiểu thư Chise, chuyện chung sống vẫn phải đợi sau khi chuyển hộ khẩu mới tính.」
「Không được rèn luyện mà đi thích nghi với cuộc sống dân thường, chẳng khác nào không mặc đồ phi hành gia mà lang thang trong vũ trụ, chỉ làm phiền Takumi-san mà thôi.」
Người hầu gái dường như sợ hãi vị tiểu thư lớn lên trong môi trường vô trùng, hoàn toàn không biết gì về quan hệ nam nữ, lại trực tiếp nhảy vọt đến giai đoạn tiếp theo. Để không làm những nỗ lực trong quá khứ trở thành công cốc, họ cũng hết sức hưởng ứng quản gia.
「Ngoài ra… nói thật, tiểu thư tốt nhất vẫn nên tập thói quen ngủ mà không ôm búp bê trước thì hơn. Ngoài ra từ nay tôi sẽ gọi tiểu thư dậy sớm hơn 30 phút, như vậy tiểu thư có hài lòng không ạ?」
「Ừ, ừ, ừm ừm——」
Chise mặc dù phát ra tiếng bất bình, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Thế là, kế hoạch chung sống của Chise, cứ thế tan vỡ.
Bên phía Fumino, cũng xảy ra tình trạng tương tự.
「Ừm, không được.」
Người giám hộ của Fumino, sơ Serizawa, lạnh lùng trả lời cô.
「Tại sao? Sơ không lo lắng cho Takumi sao!?」
「Tôi thì không lo lắng gì cho tên bỏ nhà đi đó lắm. Đừng nhìn vẻ ngoài của nó như vậy, thật ra là một đứa trẻ rất tự lập đó. Otome cũng đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi mới hành động, không có gì đáng lo cả.」
「Không phải đâu! Chị ấy vừa đi khỏi, tiệm không những thiếu người, hơn nữa lần này chỉ có Takumi và Nozomi hai người ở riêng, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao!」
「Chuyện mà con nói xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì vậy?」
Vẻ mặt đầy nếp nhăn của sơ lộ ra vẻ tò mò, nhìn thẳng vào mặt Fumino.
Bị hỏi ngược lại như vậy, Fumino không khỏi đỏ bừng mặt.
「Ch, ch, ch chuyện đó con làm sao biết được chứ!」
「Hà hà hà, trí tưởng tượng của con cũng thật phong phú. Không thể nào, không thể nào, họ sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.」
Sơ vừa cười cợt vừa vẫy tay.
「Sơ dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy!」
「Vì, con tự nghĩ xem——」
Sơ nở nụ cười tinh nghịch, nhìn vào đôi mắt của Fumino.
「Hay tôi hỏi thế này. Giả sử con và tên bỏ nhà đi đó hai người ở cùng một đêm, con thật sự nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra không?」
「Ể, ể ể ể!?」
Máu dồn lên não, má nóng như muốn phun lửa.
——Hai người ở riêng và qua đêm cùng nhau… là một chức sắc tôn giáo mà lại nói ra lời này! Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc! Làm con thật sự suy nghĩ vẩn vơ rồi nè!
Nhưng vừa nghĩ, đầu óc Fumino dần dần nguội lại.
Mặc dù là hai người ở riêng… nhưng Fumino lại không thể tưởng tượng ra bất kỳ cảnh lãng mạn nào.
「Chắc là… sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.」
「Đúng không?」
Sơ phát ra tiếng cười khan.
「Nếu nó là một tên nhóc dễ dãi, thì con và nó đã không chỉ dừng lại ở mức này rồi. Bản tính của nó vốn dĩ rất thật thà. Nhìn vẻ mặt của nó, có khi đến trước khi kết hôn cũng không dám nắm tay đối phương nữa là.」
「…Cái gì chứ, sao lại nói Takumi như người tốt vậy.」
「Trước đây tôi không phải đã nói rồi sao? Trước khi nó hiểu chuyện, tôi đã hết lần này đến lần khác truyền đạt cho nó rằng đàn ông phải cẩn trọng, phải có trách nhiệm. Và sự giáo dục đó có lẽ đã ăn sâu vào kinh nghiệm thời thơ ấu của nó rồi. Dù sao thì nó cũng lớn lên trong nhà thờ mà. Con nói xem, người dạy dỗ nó dạy tốt không? Có đáng được khen ngợi không?」
Vì vậy con cứ yên tâm đi——Nghe sơ đắc ý nói, Fumino không khỏi thét to.
「Thì ra đây là nguyên nhân————!?」
Một trong những lý do khiến tình yêu của Fumino và những người khác không có tiến triển, xem ra giờ đây đã được làm sáng tỏ.
Lạy Chúa, hôm nay xin cho con được than phiền Người một ngày nhé——Những cô gái đang yêu có suy nghĩ như vậy, cũng là điều không thể tránh khỏi.
Và Fumino, bị những lời lẽ đạo lý của sơ thuyết phục, cũng đành cam tâm từ bỏ ý định ở lại Stray Cats.
Tuy nhiên, hai cô gái đang yêu, đương nhiên cũng sẽ không để một mình Nozomi được độc chiếm.
Sau đó, Fumino và Chise gọi điện thoại cho nhau, thương lượng ra một cách.
Xem ra tính cách của hai người này, quả thật là rất giống nhau.
「…Chuyện là vậy đó.」
「Vậy thì phiền cậu chăm sóc rồi, Tsuzuki.」
…Haizz.
Tôi và Nozomi hai người cứ nghĩ Fumino và Chise sẽ đến ở, đã cố hết sức dọn dẹp chỗ ngủ.
Nhưng… rốt cuộc là nên cho hai người họ ngủ phòng chị Otome, hay là giống như hôm qua cho ba người họ ngủ cùng nhau đây?
Mặc dù Nozomi nói cô ấy chịu ngủ phòng khách, nhưng nếu thật sự để cô ấy làm vậy, có vẻ cũng không hợp lý, nên tôi vẫn quyết định mình sẽ ngủ phòng khách, và trước đó đã tháo dỡ từng món đồ nhạy cảm trong phòng, nhét vào thùng carton.
Tuy nhiên, những người đến lại là hai thằng bạn thân.
Nếu đã vậy thì không cần nghĩ nữa, đương nhiên họ sẽ ngủ trong phòng tôi.
Hơn nữa lần này ngay cả việc dọn dẹp cũng không cần, chỉ cần cất chăn mền đi là được.
「…Meo.」
Nozomi cũng vẻ mặt chán nản, biểu cảm như có chút tiếc nuối.
「Tóm lại, rốt cuộc chuyện này là sao vậy?」
「Ồ——Là Chise gọi điện cho tôi, nói rằng nếu tôi có thể ở nhà cậu cho đến hết Valentine, sẽ tặng tôi một bức ảnh có chữ ký của diễn viên lồng tiếng tôi yêu thích nhất. Vậy nên cho tôi ở lại nhé? Tôi sẽ không về đâu đó? Tuyệt đối không về trước khi nhận được ảnh.」
…Tóm lại Ieyasu đã bị mua chuộc rồi.
「Ừm, còn tôi thì là Fumino gọi điện đến, nói rằng Otome-san lại ra ngoài giúp người, tiệm lâm vào cảnh khó khăn, nhờ tôi ở lại giúp các cậu. Nghe cô ấy hết lời cầu xin, tôi cũng không thể từ chối được. Nếu có gì tôi có thể làm, cậu cứ sai bảo nhé.」
Lòng nghĩa hiệp này thật đáng cảm kích. Nhưng chúng tôi chỉ làm sô cô la thôi mà.
「Nozomi, cậu nghĩ sao?」
「…Meo.」
Nozomi hơi suy nghĩ một chút.
「…Họ có thể ở lại.」
Đôi mắt cô ấy sáng lên.
「Chỉ cần họ chịu giúp Takumi tắm rửa thì…」
Ể?
「Vì, chuyện tắm rửa tôi không thể giúp được.」
Ồ ồ, thì ra ý cô ấy là vậy, cũng đúng.
Sau chừng ấy ngày, giờ tôi cũng muốn tắm rửa tử tế.
「Vậy thì Ieyasu, Daigorō, ngại quá, vậy thì làm phiền hai cậu rồi. Nhưng hai cậu thì không cần ở lại mỗi ngày đâu nhé.」
「Ừm—vậy tôi sẽ đàm phán điều kiện với Chise theo hướng này.」
「Hiểu rồi. Cậu đừng khách sáo.」
Thế là hai thằng bạn thân, mỗi người mang hành lý của mình vào phòng tôi.
Lúc này, Nozomi kéo vạt áo tôi.
「Sao vậy?」
「…Cậu yên tâm không?」
Nozomi không nhìn tôi, chỉ hỏi một câu như vậy.
「Ừm? Đ, đúng vậy, dù sao có mọi người giúp đỡ, đương nhiên yên tâm hơn nhiều rồi.」
「Tôi…」
Nozomi nói đến nửa chừng, lời lại ngắt quãng.
「…Không có gì. Tôi đi làm bánh.」
Sau đó, cô ấy khẽ quay người như một con mèo, rời khỏi tôi, chỉ để lại một mùi vani thoang thoảng.
Cô ấy bị sao vậy?
Trở lại nhà bếp, tôi thở dài một tiếng.
「…Hơi… tiếc… nhỉ?」
Mặc dù không mang kỳ vọng đặc biệt, nhưng việc có thể độc chiếm Takumi một mình, quả thật khiến người ta không khỏi có chút phấn khích. Điều này có lẽ cũng được coi là một kiểu "ăn vụng" nhỉ.
Tôi lại thở dài một tiếng.
Mới đây thôi, việc có được gia đình mới đã là một hạnh phúc vô bờ.
Nhưng giờ đây tôi, lại trở nên tham lam như vậy.
Ngày nào đó, gọi điện nói chuyện với Shimoko vậy.
Tôi nghĩ, lúc đó chắc tôi sẽ bị mắng té tát cho coi.
Nhưng có người mắng, cũng là một chuyện tốt.
Tôi vẫn cảm thấy, bản thân bây giờ, đang sống rất hạnh phúc.
Cùng lúc đó, còn một người khác, cũng đang nghĩ về Takumi và Stray Cats.
——Kaho Chikumaen.
Dưới sự phục vụ của vài cô hầu gái, cô ngồi một cách thanh tao và tự tại.
Trước mặt cô, đặt một màn hình lớn, bên trong đang chiếu đoạn ghi lại hoạt động cả ngày của Chise.
Và bên trong không chỉ có Chise, đây là một đoạn phim tóm tắt, được cắt ghép và cô đọng từ các hoạt động cả ngày của hội Những chú mèo đi lạc.
「Tiểu thư Chise… Cô như vậy không được đâu nhé.」
Kaho mỉm cười, phát ra tiếng cười khúc khích. Nghe nói đến vị hôn phu quả thật khiến cô giật mình, may mà chỉ là lời nói dối.
「Nhưng… Takumi-san thật sự rất thú vị.」
Vừa nghĩ đến vẻ mặt của Takumi ban ngày, Kaho lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
「Tại sao mọi hành động của người đó, luôn nằm ngoài dự đoán của mình chứ?」
Bỏ qua những người hầu xung quanh, Kaho tự nói với chính mình.
Chỉ cần không phải là tồn tại ngang bằng, cô sẽ không thèm để mắt tới.
Vì bản thân mình ở tầng lớp thượng lưu——đối với cô, đó là điều hiển nhiên.
Đã ở đẳng cấp khác biệt, vốn dĩ không nên can thiệp lẫn nhau.
Nhưng tại lễ hội mùa hè, cô phát hiện ra thỉnh thoảng cũng có những chuyện đủ để vượt qua đẳng cấp, và khiến cô hứng thú. 「Nếu đã như vậy, mình vẫn muốn tìm hiểu kỹ một chút, hơn nữa…」
Cô nở một nụ cười vui vẻ——trông có vẻ ngây thơ, nhưng ngược lại lại càng ẩn chứa sự nguy hiểm.