**Cuộc chiến chăm sóc không khoan nhượng**
Con người sở dĩ ký kết hiệp ước, đương nhiên là vì có tranh chấp.
Nếu đã vậy, thay vì lập ra hiệp ước kiểu này, chi bằng ngay từ đầu đừng tranh chấp nữa thì có phải tốt hơn không — thế nhưng sự đời khó đoán.
Tham vọng thường là một trò chơi có tổng bằng không.
Bất kể là lãnh thổ, dầu mỏ, ghế nghị viện, lợi ích, kim loại quý hiếm, hay vàng bạc, chỉ cần rơi vào tay một người nào đó, những người khác đương nhiên sẽ không thể có được.
Muốn có được nó, chỉ có thể đích thân tham gia vào cuộc tranh đoạt này.
Nhưng nếu vì tranh đoạt mà phá hỏng mục tiêu, thì việc tranh đoạt sẽ mất đi ý nghĩa.
Vì vậy, để đạt được sự cạnh tranh công bằng, chỉ có thể thiết lập những quy tắc tối thiểu — đó chính là lý do các hiệp ước ra đời.
Thế nên, việc các cô gái ký kết hiệp ước, tự nhiên cũng có lý do riêng. Quay ngược thời gian về hai ngày trước đêm giao thừa —
Haiz...
Tôi thở dài thượt.
“Chà— A-Takumi, hôm nay cậu cũng chăm chỉ như thường lệ nhỉ, tôi thấy cậu hình như đã ăn hai cái rồi?”
Tôi nhận được lời khen xen lẫn sự đồng cảm từ người đàn ông chung phòng bệnh.
“Ha, haha... nếu mọi người thực sự nghĩ vậy, thì làm ơn giúp tôi một tay đi mà.”
“Ừm... ôi, có tuyệt sắc mỹ nhân đến thăm bệnh thế này, cậu cứ chịu khó một chút đi.”
Có vẻ như chẳng ai chịu chia sẻ gánh nặng với tôi cả, hức hức hức.
Hôm qua, Chris chuẩn bị về nước đã đến chào tôi, tiện thể giúp tôi xử lý kha khá bánh gato.
Nhưng hôm nay thì chẳng có ai giúp tôi cả, tôi bị chị Otome, người mới đây còn ở cạnh tôi, ép ăn quá nhiều bánh gato, đến nỗi không tài nào ăn nổi bữa trưa bệnh viện chuẩn bị.
Cậu thiếu niên bỏ nhà đi, đến Nhật Bản để tặng quà Giáng sinh cho người cha thất lạc đã lâu, hôm qua vẫn khăng khăng đây là cải trang, tự mình hóa trang thành một mỹ thiếu nữ. Cậu mang theo rất nhiều sữa đến thăm bệnh, sau khi thay mặt người mẹ bận rộn không thể đến để xin lỗi và bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc, cậu đã nói một câu:
“I'll be back!”
Nói cách khác, cậu bé sẽ còn quay lại.
Tôi xoa đầu Chris, khiến tóc cậu rối bù, còn cậu thì nguệch ngoạc vẽ lên bó bột của tôi. Tuy tôi không hiểu những từ tiếng Anh trên đó, nhưng nhìn nụ cười của cậu thì chắc chắn không phải nội dung nghiêm túc gì.
Và, nếu chị Otome đã về cửa hàng —
Điều đó cũng có nghĩa là, nhóm khách tiếp theo sắp đến rồi.
Cốc cốc cốc —
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Thấy chưa, họ đến rồi.
Tuy vừa vui vừa ngượng... nhưng chuyện này cũng dần trở thành thói quen rồi.
Những bệnh nhân khác trong phòng bệnh cũng đã sớm hiểu chuyện gì đang xảy ra, ai nấy đều với vẻ mặt buông xuôi.
Và người bên ngoài không đợi chúng tôi trả lời, liền đẩy mạnh cửa phòng.
“Chào Takumi, bổn tiểu thư đến thăm cậu đây!”
Bước vào phòng với nụ cười rạng rỡ là một mỹ thiếu nữ tóc vàng trông như học sinh tiểu học.
Cô là người thừa kế của tập đoàn Umenomori, một trong những tập đoàn hàng đầu Nhật Bản, cũng là hội trưởng Câu lạc bộ Mèo Hoang Đi Lạc, và còn là nữ phục vụ kiêm học viên bánh ngọt của chúng tôi tại Stray Cats.
“Cái phản ứng bình tĩnh của cậu là sao chứ! Bổn tiểu thư Umenomori Chise đây đã cất công đến thăm cậu, lẽ nào cậu không thể ngạc nhiên một chút, kiểu ‘Ối chà!’ một tiếng rồi nhảy khỏi giường sao! Nào, bắt tay cái đã!”
Đây đâu phải là truyện tranh bốn khung thời xưa đâu.
Người tiếp theo bước vào là cô gái có vẻ đẹp lạnh lùng, gương mặt không biểu cảm, đang sống nhờ tại nhà chúng tôi: Nozomi Kiriya.
Cô cúi chào các bệnh nhân khác ở cửa, rồi rón rén đến bên giường tôi và ngồi xổm xuống, để tầm mắt ngang bằng với tôi.
“Takumi... cậu sống có tốt không?”
“Chào Nozomi. Như cậu thấy đấy, trừ cái chân phải ra thì tôi đều ổn cả, cậu có muốn tôi bây giờ đứng trồng chuối cho cậu xem không?”
“Ừm, được.”
“Xin lỗi, câu trả lời của cậu hơi nằm ngoài dự đoán của tôi, với tình hình hiện tại thì tôi không thể trồng chuối được.”
“Vậy à... tiếc thật.”
Nozomi, với vẻ mặt thực sự tiếc nuối, sau lưng lại đứng thêm một người nữa với vẻ mặt cau có.
Cô gái xinh đẹp tuyệt trần này là bạn thanh mai trúc mã của tôi, cũng là nhân viên bán thời gian số một của Stray Cats — Fumino Serizawa nhướng mày, nhìn tôi với ánh mắt sắc như dao.
“Gì vậy? Cậu có gì muốn nói?”
“Khoan đã Fumino, hôm nay cậu bị làm sao vậy?”
“Sao là sao? Tớ đâu phải vì muốn đến mà đến đâu!”
Không, tôi không có ý đó.
“Bởi vì... tôi thấy ba người các cậu hiếm hoi lắm mới đi cùng nhau.”
Đúng vậy.
Kể từ lần đầu tiên họ cùng nhau đến thăm bệnh, họ đã rơi vào trạng thái ủ rũ, không đến từng người một, hoặc là nhờ Ieyasu và Daigorō đến thăm tôi.
Bây giờ Stray Cats thiếu vắng tôi, đương nhiên không thể rảnh rỗi được.
Và hôm nay Fumino, Nozomi, Chise — ba người đến thăm bệnh đều là nhân viên bán thời gian của Stray Cats, trước đây họ đều phải sắp xếp lịch làm lệch nhau để có thời gian thay phiên đến thăm tôi.
“Hừ, chỉ là trùng hợp thôi.”
Thế nhưng sao mặt cô ấy lại đỏ ửng thế? Tình trạng này thực sự khiến người ta bối rối quá.
“Sao vậy? Nếu đã vậy, Fumino cậu lát nữa hãy đến chẳng phải được sao? Như vậy chị Otome cũng dễ thở hơn.”
Chise nhìn cô ấy với vẻ mặt "Cậu đang nói cái quái gì vậy?".
“Cái, cái gì chứ! Takumi lúc nào cũng gây phiền phức bây giờ nhập viện rồi, mỗi ngày đến bệnh viện châm chọc bộ dạng thảm hại của cậu ta để giải tỏa uất ức là thú vui cá nhân của tớ, không đến lượt cậu xen vào!”
...Thật là một lý do hết sức vô lý.
Và cô Fumino này, lại có thể mặt đỏ bừng mà nói ra lời trái với lòng mình.
Takumi người thường xuyên chăm sóc mình nay nhập viện, nếu không đến thăm cậu ấy mỗi ngày thì mình làm sao yên tâm được — tôi nghĩ, lời thật lòng của cô gái chăn cừu không thành thật này đại khái là như vậy.
Nhưng vì những bệnh nhân khác không biết cô ấy, cũng không quen tính cách của cô ấy, tôi đương nhiên cũng không tránh khỏi những ánh mắt tò mò, cứ như nhìn thấy yêu ma quỷ quái vậy.
Chính vì họ đều là những mỹ thiếu nữ cấp năm sao, trong phòng bệnh của tôi thậm chí còn lan truyền các danh hiệu như “playboy”, “Don Juan sống”, “Niceboat!” gì đó. Những hiểu lầm này, có lẽ cho đến ngày tôi xuất viện cũng không thể giải tỏa được.
Dù sao thì, tôi đã có thể đoán trước được diễn biến tiếp theo rồi.
“Cậu nói gì vậy! Nói cho cùng, chuyện thành ra thế này, chẳng phải đều là do những chuyện cậu làm ngày hôm qua sao!”
Thấy chưa, câu lạc bộ chúng tôi có hai mãnh thú mà.
Nếu một con là giống mèo sói mới, thì con còn lại lông vàng, chính là chúa tể muôn loài không thể nghi ngờ.
“Nozomi, liệt kê từng tội trạng mà Fumino đã phạm phải cho cô ấy nghe đi!”
“...Cô ấy mang quần áo thay cho Takumi.”
Ồ— nói vậy, hôm qua chị Otome quên mang quần áo thay cho tôi, là Fumino đã giúp tôi mang đến.
“...Cũng mang sách Takumi nhờ.”
Đúng vậy đúng vậy, tôi nhờ cô ấy mang cuốn 『Shonen Jump』 cuối cùng của năm nay đến.
“...Cũng giúp Takumi rửa cốc.”
Có chuyện này à?
“...Cũng bổ sung khăn giấy, dọn rác, giúp dọn dẹp...”
Nozomi bình tĩnh nói từng tội trạng.
Ơ... những điều này rốt cuộc có vấn đề gì chứ?
Chise nghe xong, gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Thật là, hành vi này thực sự khó có thể chấp nhận!”
“...Meo.”
Khoan đã, Nozomi tại sao cậu cũng gật đầu theo?
Tôi hoàn toàn không nghe ra vấn đề ở chỗ nào cả?
“Nếu cứ tiếp tục dung thứ thế này, chẳng phải chúng ta sẽ chẳng có cơ hội thể hiện gì sao!”
Chise nói với một tư thế khoa trương.
Và Nozomi cũng như tán thành lời cô ấy, vỗ tay cổ vũ một cách kín đáo.
...Thể hiện cho ai xem? Các bệnh nhân khác trong bệnh viện à?
Họ cứ thế này mỗi ngày đến thăm bệnh, để tôi không sống quá buồn tẻ, tôi thực ra đã rất biết ơn rồi.
Còn về những việc vặt xung quanh, vì đã có chị Otome giúp tôi lo liệu, nên không cần phiền Chise và các cô gái. Chỉ cần họ đến thăm tôi thôi, thực ra đã đủ lắm rồi.
“Thật nhàm chán, gọi là ăn gian cái gì? Tôi chỉ là tiện tay làm một chút thôi. Huống hồ hai ngày trước rõ ràng là chính Chise cậu đã đến thăm cậu ấy trước, còn bảo đám hầu gái lắp tivi độ phân giải cao khổng lồ trong phòng bệnh để chiếu phim hoạt hình, nên mới bị bệnh viện mắng. So với đó, tôi chỉ chăm sóc cậu ấy một chút, có gì to tát đâu...”
Fumino ngượng ngùng đỏ mặt, miệng lẩm bẩm.
“Fumino?”
“A — cậu không cần hỏi nhiều vậy đâu!”
Nói đoạn, Fumino đang chiếm giữ vị trí đầu giường của tôi, cầm lấy quả táo thăm bệnh bắt đầu gọt vỏ.
Ố ồ, thấy cô ấy chu đáo như vậy, đúng là khiến người ta khá là ngượng ngùng.
Nhắc mới nhớ, Fumino vốn dĩ lúc nào cũng ngang ngược với tôi, mấy ngày nay vừa không dùng nắm đấm cũng không dùng chân, không những thế, ngay cả câu cửa miệng “Đi chết hai lần!” của cô ấy, tôi cũng chưa từng nghe thấy.
Điều này luôn khiến tôi cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cảm thấy có gì đó không ổn... đó là một cảm giác khó tả.
Thấy cảnh này, sắc mặt Chise lập tức thay đổi.
“Á á!? Chờ đã! Bổn tiểu thư vừa nãy định làm như thế mà!”
“...Meo, tôi cũng muốn làm.”
“Tôi mặc kệ. Tôi chỉ là thấy ở đây vừa có cái ghế nên ngồi xuống thôi! Rồi tiện tay có quả táo và dao gọt trái cây...”
Vừa nói, Fumino vừa gọt táo một cách thuần thục.
“Đổi tay đổi tay! Quả táo này để bổn tiểu thư gọt!”
“Dù sao tôi thấy cậu cũng không biết gọt táo vỏ, sao không đi lột chuối gì đó đi?”
“Tức chết rồi —! Cậu nói tôi không biết gọt đúng không, bổn tiểu thư sẽ gọt cho cậu xem!”
Vừa dứt lời, Chise lại lấy thêm một chiếc ghế tròn khác, ngồi cạnh Fumino.
Sau đó, cô ấy cũng cầm lấy một quả táo từ rổ.
“Suzuki! Mang dao đến!”
“Vâng, tiểu thư.”
Vừa nói xong, Suzuki, cô hầu gái không biết từ đâu xuất hiện, đưa cho Chise một con dao nhỏ có cán in những bông hoa đáng yêu.
Có vẻ là dao dành cho trẻ em.
“Các cậu hãy nhìn kỹ đi, vào dịp Giáng sinh vừa rồi, bổn tiểu thư đã hoàn toàn nắm vững cách sử dụng dao bếp rồi!”
Nói đoạn, cô cầm dao ngược tay, nhắm vào quả táo trong tay kia.
“Này này này, Chise! Cậu làm thế nguy hiểm lắm đấy!”
“Ồn ào! Cậu chỉ cần im miệng mà nhìn thôi!”
Nhìn cảnh tượng tiếp theo có thể sẽ máu me be bét, làm sao tôi có thể mặc kệ được chứ.
“Chờ, chờ đã!? Tôi không chỉ muốn ăn táo, còn muốn ăn thứ khác nữa, ví dụ như quýt chẳng hạn!?”
“A? Thế, thế à? Vậy bổn tiểu thư đổi sang quýt vậy.”
Chise cầm dao, lại lấy một quả quýt từ rổ trái cây.
Phù... may mắn thoát khỏi một thảm kịch.
Dù sao thì, nếu là bóc quýt, cô ấy sẽ không cần dùng dao nữa.
“Vậy, tôi lấy cái này.”
Nozomi lấy ra từ rổ... là một quả chuối.
Trong khi hai cô gái kia đang vật lộn với táo và quýt, cô ấy nhanh chóng đưa quả chuối đã bóc vỏ đến trước mặt tôi.
...Chẳng lẽ, cô ấy định đích thân đút cho tôi ăn?
“Takumi, a—”
Có vẻ như câu trả lời là không thể nghi ngờ.
““Á á á!””
Fumino và Chise đồng thời lên tiếng phản đối.
“Nozomi! Cậu đang làm gì thế!?”
“Vì Fumino cậu nói lấy chuối.”
“Tôi nói cái đó là với Chise mà!”
“Với lại nói đi thì phải nói lại, tại sao cậu lại nghiễm nhiên giành trước bọn tôi chứ!”
“Ối chà!? Chise, dao của cậu vẫn còn trên tay đấy, đừng có vung qua vung lại như thế!”
Tôi là bệnh nhân, chân bị bó cố định trên giường mà.
Tôi chỉ có thể né tránh trong phạm vi vận động của cơ bụng và cơ lưng thôi!
Lúc này, một vật thể khác dường như nắm bắt đúng khoảng trống, chìa ra trước mặt tôi.
Tốc độ nhanh như chớp, như thể đang tham gia đội tuyển đấu kiếm quốc gia vậy.
“...Ừm!”
Chiếc dĩa của Fumino xiên một miếng táo vừa gọt, vươn về phía tôi, khiến táo và chuối cùng xếp hàng trước mặt tôi.
“Fu, Fumino...”
“Ừm! Ừm!”
Cô ấy không nói gì, mặt cũng quay đi chỗ khác, chỉ là đưa quả táo đến trước mặt tôi.
Nói tóm lại, cô ấy muốn tôi ăn nó.
Bên phải là quả chuối Nozomi đưa.
Bên trái lại là quả táo Fumino đưa.
Đây chắc là cái gọi là lựa chọn tối thượng.
“Ư — còn có của bổn tiểu thư nữa chứ!”
Chise có lẽ cũng đoán được không còn thời gian bóc quýt, trực tiếp cắm dao vào quả quýt còn vỏ, rồi cũng như Fumino và các cô gái, chìa ra trước mặt tôi.
“Nào, ăn đi!”
Ơ...
Nên nói thế nào đây?
Nói là bắt nạt, hình như cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy.
Tuy nhiên, người nằm viện thường bị bạn bè và người thân trêu chọc để giết thời gian, tình trạng này đại khái cũng tương tự như vậy.
Thôi vậy, vì mọi việc ở cửa hàng đều trông cậy vào họ, nên bị trêu chọc cũng chỉ có thể nói là bất khả kháng.
“Không... hôm nay xin mọi người tha cho tôi đi. Tôi vừa mới chiến đấu với bánh kem của chị Otome xong, giờ thực sự không thể ăn thêm được nữa. Tôi sẽ ăn sau vậy.”
Nghe câu trả lời giả vờ bình tĩnh của tôi, ba cô gái không biết là đồng ý hay không cam lòng, sau khi nhìn nhau một lúc, đồng loạt đặt trái cây trở lại đĩa, rồi ngồi xuống ghế.
“Thật là... không thể lơ là một khắc nào.”
Chise trừng mắt nhìn hai người ngồi hai bên.
Fumino và Nozomi thì giả vờ như không biết gì.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy không khí giữa ba người họ dường như căng thẳng hơn bình thường.
“Xin hỏi... các cậu sao vậy?”
Tôi rụt rè mở lời hỏi.
“Đâu có gì.”
“Không có gì.”
“Không sao.”
Ba người ba câu trả lời, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn giống nhau.
Ừm... có vẻ như tôi nên đổi chủ đề thì hơn?
“À, đúng rồi, các cậu định đón Tết Dương lịch thế nào? À, tôi không phải bảo các cậu đến thăm tôi đâu, chỉ là hỏi vậy thôi.”
“Bổn tiểu thư phải tham gia buổi họp mặt của nhà Umenomori.”
“Tập đoàn Umenomori à... nghe có vẻ trọng đại nhỉ. Còn Fumino thì sao?”
“Tớ phải đi giúp Sơ Serizawa và nhà thờ ở thị trấn bên cạnh.”
“À đúng rồi, chuyện này cậu hình như đã nói rồi...”.
Trước đó cô ấy hình như nói, nhà thờ ở thị trấn bên cạnh năm nay đang thiếu người.
“Còn Nozomi thì... tôi nhớ cậu phải về nhà đúng không?”
“Ừm.”
Tuy nói là về nhà, thực ra đó chính là cơ sở nuôi dưỡng đã nuôi Nozomi khôn lớn.
Mặc dù bản thân cô ấy rất phiền não, không biết có nên quay lại cơ sở mà mình từng bỏ trốn hay không, nhưng phía bên kia dường như rất mong đợi cô ấy trở về.
Khoan đã.
Nói cách khác...
“Ba người các cậu đều sẽ rời thị trấn sao?”
Vừa thốt ra lời này, tôi mới nhận ra mình có chút sốc.
Lạ thật, bình thường tôi rõ ràng rất bài xích bánh gato của chị Otome, cũng như những đợt tấn công thăm bệnh của ba cô gái đó...
“Thế nên, hôm nay chúng tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt.”
Ể...?
Cô ấy vừa nói gì thế?
“Đây là lần cuối cùng trong năm chăm sóc cậu rồi. Takumi, cậu vui không?”
May mắn thay, Nozomi lại lặp lại cho tôi nghe.
“Tuy, tuy rằng tớ hoàn toàn không sao cả, nhưng... nếu để cậu đón Tết một mình cô đơn thì cũng đáng thương thật.”
Ngay cả Fumino cũng không hiểu sao, lại thể hiện tinh thần làm việc không đâu của mình.
Thế nhưng, điều lướt qua tâm trí tôi lại là sự ồn ào vừa rồi, cũng như những trận chiến kịch liệt dưới danh nghĩa "chăm sóc" của ba cô gái đó cho đến tận hôm nay...
“Vậy nên cậu cứ thoải mái đi nhé.”
Chise mỉm cười nói.
“Không, đây không phải vấn đề thoải mái hay không thoải mái...”
“Takumi, cậu muốn chúng tôi làm gì?”
Lời đề nghị nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng chỉ khiến tôi thêm rùng mình.
“Nếu cậu không nhanh chóng hồi phục quay về cửa hàng, công việc của tớ sẽ ngày càng nhiều hơn. Vậ, vậy nên lần này đành phá lệ thôi nhé!”
Cuối cùng, Fumino bỏ lại câu này với giọng điệu như đang giận dỗi.
“Vậy thì, ban đầu nên làm gì nhỉ?”
Fumino bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc.
“Cậu đang nói gì vậy? Chừng nào thời gian cho phép, Takumi đương nhiên hoàn toàn do bổn tiểu thư chăm sóc rồi! Qua bàn tay thần thánh của bổn tiểu thư, bất kể bệnh gì cũng sẽ được chữa lành ngay lập tức! Yên tâm đi, mặc dù chi phí chữa trị là một trăm triệu yên, nhưng khoản tiền này bổn tiểu thư sẽ chi trả!”
Chise vừa dứt lời, hai cô hầu gái riêng Suzuki và Satō cũng xuất hiện theo, trên tay còn cầm đầy đủ đồ dùng y tế và những vật dụng bí ẩn trông có vẻ nguy hiểm, bản thân Chise cũng vui vẻ cầm một chồng truyện tranh y tế dày cộp làm tài liệu tham khảo. Khoan đã, bất kể tình hình thế nào, đây tuyệt đối không gọi là chăm sóc bệnh nhân đâu nhé?
“...Lau người có được không?”
Nozomi hỏi tôi với vẻ mặt đỏ ửng ngượng ngùng mà gần đây cô ấy hay có.
Cái này... sức sát thương quá mạnh rồi.
Nhưng... đối mặt với ba vẻ mặt khác nhau, sự chăm sóc của họ không hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
“Chậ, chậm đã, ngoài chân ra thì tôi đều ổn cả, hầu hết mọi việc tôi đều có thể tự làm...”
Tôi nghĩ bụng không ổn rồi, vừa định xoay người —
“Áy, áy da!? Đau, đau đau đau đau đau đau quá!”
“Ơ? Takumi, Takumi cậu sao thế?”
Chân của tôi đau quá!!
Chẳng lẽ là do cái cú xoay người vừa nãy quá sức sao!?
“Takumi! Cậu đừng chết! Đừng chết mà! Ưoa á á á á!”
Chise lúc này hoàn toàn hoảng loạn, còn Nozomi thì bình tĩnh nhấn chuông gọi y tá.
Cứ thế, tôi và ba cô gái sau đó bị y tá mắng một trận tơi bời.
...Tại sao ngay cả tôi cũng phải bị mắng chứ?
Sau đó, ba cô gái sau khi suy ngẫm và lập ra một hiệp ước, tạm dừng việc thăm bệnh cho đến khi Stray Cats mở cửa trở lại vào ngày mùng 4 tháng 1, chỉ có thể tự mình hoàn thành lịch trình Tết của mình. Đó là hiệp ước vào đúng đêm giao thừa.
Nhưng... ba cô gái không ngờ rằng, hiệu lực của hiệp ước này, rốt cuộc chỉ giới hạn ở ba người họ mà thôi —
Ngày 1 tháng 1, Tết Dương lịch. Chúc mừng năm mới. Happy new year.
Tôi cùng các bệnh nhân khác lên sân thượng ngắm bình minh đầu năm.
“Ơ... mong rằng năm nay sẽ trôi qua một cách bình thường. Mong rằng số lần chị tôi đột nhiên biến mất sẽ giảm đi. Mong rằng cửa hàng kinh doanh thuận lợi. Mong rằng Fumino sẽ trở nên thành thật hơn. Mong rằng Nozomi sẽ nói nhiều hơn. Mong rằng Chise sẽ nhớ nhiều kiến thức thường thức hơn. Mong rằng điểm số của Daigorō sẽ bình thường hơn. Mong rằng tình yêu hai chiều của Ieyasu sẽ cải thiện.”
Ngay lúc tôi đang tham lam cầu nguyện rất nhiều điều ước, sau lưng bỗng nhiên bị ai đó vỗ một cái.
“Ài —! Cậu đúng là lo chuyện bao đồng.”
“Dù không cầu nguyện thì lần này các môn điểm kém trong bảng điểm của tôi cũng đã giảm xuống còn hai môn rồi, đây có thể coi là một bước tiến vượt bậc.”
Không cần quay đầu lại, tôi cũng biết phía sau là Ieyasu và Daigorō.
Họ là thành viên nam của Câu lạc bộ Mèo Hoang Đi Lạc, đồng thời cũng là bạn thân của tôi.
Ngoài ra, thực ra các bạn học khác trong lớp cũng thay phiên đến bệnh viện thăm tôi, nhưng điều đó cũng chỉ dừng lại trước đêm giao thừa. Có thể cùng tôi ngắm bình minh vào đúng ngày Tết Dương lịch, chỉ có hai người này thôi.
“Hai cậu làm sao vậy, dậy sớm thế?”
“Sớm cái gì mà sớm, bọn tôi còn chưa ngủ đâu.”
Ieyasu không hiểu sao, nói với vẻ đắc ý.
“Bọn tôi vừa đi thăm viếng một ngôi đền đã trở thành thánh địa. Năm nay có Daigorō giúp đỡ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi dòng người, dễ dàng mua được đồ lưu niệm phiên bản giới hạn rồi. Có vẻ năm nay sẽ là một năm tốt lành đấy, hừ hì hì.”
Làm ơn đi, đừng có ngay từ đầu năm mới đã lộ ra cái nụ cười biến thái đó được không...
“Vì chưa từng đi thăm viếng xa, lần này được chứng kiến cảnh biển người ở đó, thật là một trải nghiệm hiếm có. Hơn nữa không hiểu sao, những người đàn ông tôi nhìn thấy ở đó, khí chất cứ như anh em với Ieyasu vậy. Năm sau Takumi cậu không ngại thì hãy đi cùng cậu ấy nhé.”
Không, chuyện này tôi xin miễn. Nếu dấn thân quá sâu vào đó, tôi e mình sẽ không quay về được.
“Tóm lại hai cậu cứ ở lại ngồi chơi đi. Mà là về phòng bệnh ngồi ấy.”
Tôi nhe răng cười.
Có vẻ như, hôm nay có người cùng tôi ăn bánh gato mừng Tết Dương lịch rồi.
Sau đó, chị Otome cũng hớt hải chạy đến bệnh viện, sau khi mọi người tùy tiện chúc Tết, bữa ăn bệnh viện có vẻ là đồ ăn Tết được thêm vào đồ ăn Tết và bánh gato do chị Otome mang đến, khiến phòng bệnh tràn ngập không khí lễ hội vui vẻ. Mặc dù chị Otome hôm nay vẫn mặc như thường lệ, nhưng cử chỉ lại rộng rãi hơn bình thường.
Nhìn trang phục của chị ấy, tôi không khỏi nghĩ, có lẽ lúc nãy nên ước thêm một điều, để mình nhanh chóng trở thành một người lớn có tiền mua cho chị Otome một bộ trang phục Tết thật lộng lẫy. Nhưng nghĩ lại, chuyện này hình như cũng không cần cầu nguyện, chỉ cần tự mình nỗ lực là được rồi.
Hơn nữa không biết nên coi là may hay không may, thực ra bây giờ tôi đã là người điều hành thực tế của Stray Cats, chỉ cần bỏ chút công sức, việc mua một bộ kimono cho chị Otome cũng không phải vấn đề. Nghĩ như vậy, tôi của hiện tại, có lẽ hạnh phúc bất ngờ cũng nên.
“Sư phụ Otome! Món đậu luộc này ngon quá!”
“Hì hì, Ieyasu-kun, cứ ăn thoải mái nha~~”
“Ừm, có vẻ đầu năm nay xin nghỉ phép thật đáng giá, món ăn Tết này thực sự là tuyệt phẩm.”
Ừ ừ, phải không chứ. Bỏ qua cái tật thích chạy lung tung và tay nghề làm bánh gato, chị ấy đúng là người chị mà tôi tự hào.
Hơn nữa không chỉ Ieyasu, Daigorō cậu cũng sợ tôi đón Tết một mình cô đơn, đặc biệt nghỉ buổi luyện võ đầu năm để đến đây chơi với tôi đúng không? Cảm ơn cậu nhé.
“Vậy thì tiếp theo, tôi sẽ tặng cậu một món quà mừng năm mới.”
Ieyasu thò tay vào ba lô bắt đầu lục tìm.
Kết quả móc ra là một máy nghe DVD mini có màn hình và tai nghe.
“Trong này có những bộ anime mà tôi đã chọn lọc trong suốt thời gian cậu nằm viện, và cả bộ sưu tập DVD-BOX mà tôi hy vọng cậu có thể xem hết nhân dịp này, cùng với những bộ anime do fan tự sản xuất mua từ Comiket, tổng cộng lên đến 78 giờ! Chỉ cần có những thứ này, tôi đảm bảo hai tuần tới cậu hoàn toàn không có thời gian để ngẩn ngơ đâu. Cậu phải xem hết và trả lại tôi trước khi xuất viện đấy nhé?”
...Cậu đúng là tri kỷ của tôi, nhưng xem hơn năm tiếng mỗi ngày thì mệt quá đấy.
“Vậy chúng ta xem cái này ngay bây giờ đi. Gần đây cậu chắc không lên mạng, mọi người đều nói tập này nội dung siêu thần thánh luôn đấy.”
Nói đoạn, Ieyasu lại hăm hở bắt đầu thuyết minh cho tôi nghe.
Còn Daigorō và chị Otome bên cạnh thì lại nói chuyện về võ học.
Ừm... nói thế này có thể làm một số người tức giận, nhưng đối với tôi hiện tại, ở bên những người này thực sự thoải mái hơn nhiều so với ở bên Fumino và các cô gái.
Dù sao thì gần đây ba cô gái đó luôn như vậy, tự mình căng thẳng đến mức quá đáng.
Tuy tôi không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng chắc chắn giữa các cô gái có những điều kiêng kỵ hoặc lý do riêng.
Dù cãi vã, nhưng về cơ bản tình cảm của họ cũng không đến nỗi tệ... tôi nghĩ vậy.
Thế nhưng, vào buổi chiều yên bình như vậy, chúng tôi lại gặp một vị khách không ngờ tới.
“Hay, hay quá... Ieyasu. Năm sau tôi cũng phải đi thánh địa tham bái mới được...”
“Phải không? Phải không?”
Tôi nhìn đĩa DVD mà Ieyasu mang đến mà cảm động rơi lệ. Ừm... đúng là một tác phẩm hay.
Chị Otome mới đây vừa dọn dẹp xong đồ dùng cá nhân cho tôi, nói là đi đưa đồ ăn Tết cho người già neo đơn rồi tự mình về trước. Cái tính thích giúp đỡ người khác của chị ấy, quả thực ngay từ đầu năm đã bộc lộ rõ ràng.
Còn Daigorō ban đầu cũng xem anime cùng chúng tôi, sau đó có lẽ thấy chán, hiện đang đọc cuốn tiểu thuyết bìa mềm mà cậu ấy tự mang đến, trông có vẻ rất khó hiểu. Điểm số ở trường của cậu ấy rõ ràng không tốt, vậy mà lại đi đọc những cuốn sách võ thuật cực kỳ khó hiểu như 『Binh pháp gia truyền thư』, 『Ngũ luân thư』 gì đó.
Các kiếm hào thời xưa, chắc chắn là những người như cậu ấy.
Phòng bệnh của chúng tôi cứ thế tạm thời chìm trong không khí thư thái. Giá mà bình thường cũng có thể như thế này thì tốt biết mấy.
Nhưng thiếu vắng Fumino và các cô gái, lại khiến tôi cảm thấy thiếu thiếu gì đó... vừa nghĩ đến đó, tôi chợt nhận ra một chuyện.
Mót tiểu — tức là, tôi muốn đi vệ sinh.
Đây vốn không phải vấn đề lớn... nhưng đối với một cơ thể bị gãy một chân, thì vấn đề lại lớn vô cùng.
“Này, Ieyasu, tôi muốn đi vệ sinh.”
“Thế thì đi đi? Nếu cậu muốn tôi giúp cậu bấm chuông gọi y tá để cậu diễn một màn nhục nhã, thì tôi cũng không phiền đâu. Rồi tôi sẽ chỉ định cô thiên thần áo trắng ngực bự, hậu đậu vụng về.”
...Nếu muốn bấm chuông thì tôi tự bấm được rồi. Ngoài ra, tôi không muốn được chăm sóc bởi một y tá hậu đậu đâu.
Như lúc nãy lên sân thượng tuy có y tá đi cùng, nhưng cuối cùng tôi vẫn tự mình đến được. Nếu có thể, tôi vẫn hy vọng mình có thể tự mình đến nhà vệ sinh.
Thấy Daigorō cũng đang tập trung vào cuốn sách, tôi lại tự mình xoay sở như một tuần trước vậy.
Thế là tôi nhẹ nhàng tháo bỏ dụng cụ cố định, mang theo nạng kẹp nách, bước đi loạng choạng.
Mặc dù chỗ vết thương vẫn truyền đến từng cơn đau nhói, nhưng sau một tuần, giờ đã tốt hơn rất nhiều so với ban đầu.
Ngay cả bác sĩ cũng nói tôi không hổ là người trẻ, khen ngợi tốc độ hồi phục của tôi, thậm chí còn cam đoan tôi chắc chắn sẽ xuất viện sớm.
Dù sao đi nữa, tôi cũng đã thích nghi với bạo lực vô lý hàng ngày rồi mà. Nghe nói ninja sẽ cho con cái mình uống một lượng nhỏ thuốc độc để rèn luyện khả năng miễn dịch, cuối cùng tạo ra một cơ thể bách độc bất xâm; còn tôi, người ngày ngày phải chịu đựng bạo lực của Fumino và những người khác, chắc chắn giống như một dị nhân tiến hóa, có thể tự mình chữa lành những vết thương nhỏ. Chuyện này có đáng mừng hay không thì lại là một vấn đề khác.
“Nhưng mà... đường này xa thật đấy.”
Cái nạng kẹp nách này nếu không làm quen trước, đi đứng sẽ không vững. Nách của tôi cũng đau nữa.
Và dù đã đến nhà vệ sinh, tôi vẫn chỉ có thể tiểu tiện bằng một tay.
“Ư, ư —”
Có vẻ như lúc nãy tôi vẫn nên nhờ Ieyasu đi cùng mới phải... Ngay lúc tôi đang nghĩ vậy —
“Cái, cái gì!?”
Nghe có vẻ như là câu thoại của một siêu tất sát kỹ khó khăn lắm mới xuất ra mà bị đối thủ hóa giải, nhưng tiếc thay cảnh tượng trước mắt lại không phải như vậy.
Không biết có phải vì chống không tốt, chiếc nạng của tôi trượt khỏi nách.
Nạng kẹp nách rơi xuống sàn, phát ra tiếng cạch lạnh lùng.
“Ô, ồ, ồ?”
Tôi giống như Yajirobe mất thăng bằng, sắp ngã quỵ trước cửa nhà vệ sinh.
Chết rồi, nếu cú ngã này làm tình hình tệ hơn, sẽ gây phiền phức cho mọi người mất...
Đúng lúc đó.
“Húi chà.”
Có người từ phía sau giữ chặt cánh tay tôi.
Âm thanh đó nghe rất quen tai.
“Thật hú vía nha.”
Quay đầu lại nhìn, người đang mỉm cười với tôi đó —
“Tamao-senpai!?”
Với mái tóc dài bay bồng, là cô gái có nét trưởng thành, được tất cả học sinh trong trường ngưỡng mộ.
Nói đến học trưởng Fujino Tamao, cô ấy nổi tiếng trong Học viện Umenomori với tinh thần trượng nghĩa. Cô ấy có tính tình hiền lành và biết quan tâm người khác, trước đây cũng từng giúp chúng tôi hòa giải tranh chấp giữa quần short thể thao và quần bó.
Tại sao người này lại xuất hiện trong bệnh viện vào ngày Tết Dương lịch chứ?
“Còn có tôi nữa nha — Takumi-kun cậu không sao chứ?”
Một người khác giúp tôi nhặt nạng, nở nụ cười tươi tắn rồi nháy mắt với tôi, là Lớp trưởng của chúng tôi, Kanae Naruko. Người này cũng là bạn tốt của Fumino, chuyên về việc tăng tinh thần lên vô hạn.
Hai người này rất thân nhau, luôn hành động cùng nhau.
“Ra là Lớp trưởng à? Cảm ơn nhé. Rồi cũng cảm ơn chị, Học trưởng.”
Nhận lại chiếc nạng, tôi cảm ơn hai người họ.
“Hai chị/cậu sao lại đến bệnh viện?”
“Ừm? Ôi Takumi cậu thật là, bọn tớ đương nhiên là đến thăm cậu rồi.”
“Cái gì?”
Chuyệ, chuyện này tôi rất vui. Nhưng Lớp trưởng hai ngày trước mới kêu mọi người viết thiệp chúc mừng trong kỳ nghỉ đông rồi mang đến tặng tôi, tôi thực sự không hiểu tại sao Tết Dương lịch cô ấy lại đến thăm tôi lần nữa.
“Ừm — xin lỗi nha, thực ra một nửa là tôi nói dối cậu đấy. Lúc nãy tôi đi siêu thị mua đồ, vừa vặn gặp được Tamao-senpai. Vì bọn tôi mùng ba mới đi thăm viếng, nhất thời không biết đi đâu, thêm vào đó Học trưởng cũng lo lắng cho cậu, không hiểu sao lại quyết định đến bệnh viện rồi.”
“Hehe, đêm Giáng sinh hôm đó đúng là một thảm họa nhỉ. Nếu lúc đó tôi phát hiện sớm hơn, có lẽ cậu đã có thể bình an vô sự rồi.”
À đúng rồi, nói đến bữa tiệc làm tôi bị thương, Học trưởng hình như cũng có đến giúp chuẩn bị.
Lớp trưởng lúc nào cũng hăng hái cùng với Học trưởng Tamao trầm tĩnh và trưởng thành, đúng là một cặp đối lập. Bị Lớp trưởng đáng yêu và Học trưởng Tamao quý phái kẹp ở giữa, suýt nữa là người ta nảy sinh ý nghĩ đen tối rồi.
Ừm — so với những người này, Fumino và các cô gái quả nhiên vẫn giống người nhà hơn.
Có vẻ như, để tự mình xem xét đối phương một cách khách quan, việc giữ khoảng cách thích hợp quả nhiên rất quan trọng.
Dù là Fumino, Nozomi, hay Chise, họ đều thiếu đi sự trầm tĩnh này.
Không hiểu sao tôi lại tự mình gật đầu, so sánh Học trưởng với ba cô gái.
“Ừm? Sao, sao vậy? Chẳng lẽ cậu nghĩ, nếu chúng tôi đổi thành Fumino sẽ tốt hơn?”
“Sao thế được? Hôm nay Fumino và các cô gái có việc khác, vốn dĩ không đến được.”
“—Có vẻ như chúng tôi đến đúng lúc thật! Vì tôi nghe nói Takumi là một sinh vật nếu không được vây quanh bởi các cô gái thì sẽ cô đơn đến chết đấy.”
Mặc dù tôi hoàn toàn không tin có tin đồn như vậy, nhưng dù có thì chắc cũng là Ieyasu hoặc Lớp trưởng tung ra thôi.
“Tiếc là bây giờ chỉ có Daigorō và Ieyasu ở cùng tôi, nếu các chị/cậu không ngại thì hãy cùng vào nhé.”
“Ơ...? Vậ, vậy thì... như thế làm phiền cũng không hay, chúng tôi nên về thì hơn.”
Vừa nghe Fumino và các cô gái không có ở đây, Học trưởng Tamao hình như có chút bận tâm, trả lời tôi như vậy.
Hơn nữa cái vẻ ngại ngùng với gò má ửng hồng, trông thật sự có chút đáng yêu.
Và thái độ khách sáo này, là điều mà những người xung quanh tôi không có, càng khiến người ta cảm thấy mới mẻ.
“Không không không, xin hai chị/cậu đừng ngại. Bánh gato trong phòng bệnh nhiều đến mức có thể mang ra bán rồi, nếu hai chị/cậu chịu ăn một chút, cũng coi như giúp bọn tôi một tay, Daigorō và mọi người chắc chắn cũng sẽ rất hoan nghênh mọi người.”
“Ơ, ừm...”
Mặt cô ấy hình như ngày càng đỏ hơn, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ừm — Takumi, có một chuyện tôi không biết có nên nói hay không...”
Học trưởng ho khan một tiếng.
“Cậu không đi vệ sinh trước đi? Bởi vì... cái kia của cậu đã mở rồi.”
Nghe cô ấy nói, rồi nhìn về phía cô ấy chỉ —
Quả nhiên là đã mở... đập thủy điện đã mở rồi.
Vì mặc bộ đồ ngủ của bệnh viện, nên mở không phải khóa kéo, mà là cúc áo. Từ cái lỗ hổng lộ ra là chiếc quần đùi kẻ sọc xanh trắng, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện quần đùi kẻ sọc = công lý.
“Nố, nố ồ ồ ồ ồ ồ ồ! Xin lỗi quá, phòng bệnh ở ngay phía trước kìa!!”
Thế là tôi quay lưng lại, bỏ mặc tiếng cười phá lên của Lớp trưởng, lao vào nhà vệ sinh.
Hức hức, sau này người ta không thể lấy vợ nữa rồi.
Quay lại từ nhà vệ sinh, Ieyasu, Daigorō, Kanae và Học trưởng Tamao đang quây quần quanh giường bệnh trống trải, nói cười vui vẻ.
Tuy sự kết hợp này hiếm thấy, không ngờ họ lại nói chuyện khá hợp nhau.
“Thế nên, phim tokusatsu vẫn là thời chưa có CG thì mới hay! Cậu biết không!? Bọn trẻ con bây giờ bị tước đoạt hoàn toàn niềm vui tìm kiếm dây thép trong phim, đó thực sự là một hành động bạo ngược lớn!”
Nghe lời tuyên bố đầy nhiệt huyết và không đầu không cuối của Ieyasu, Lớp trưởng đang hào hứng cũng chen vào.
“Tôi có ý kiến! Quan trọng là người đóng Kamen Rider có đẹp trai hay không!”
Còn chủ đề bên này cũng tương tự, không quan trọng chút nào.
Tôi vừa đến bên giường, Daigorō và Học trưởng lập tức đứng dậy giúp tôi cố định bó bột.
“Takumi, cậu không sao chứ? Nếu đi vệ sinh, sao không nói với tôi một tiếng.”
“Haha, vừa nãy suýt ngã, may mà có Học trưởng Tamao và các cô ấy giúp đỡ.”
“Thì ra là vậy. Học trưởng, cảm ơn cô đã ra tay giúp đỡ.”
Rõ ràng không liên quan đến mình, Daigorō vẫn cúi người cảm ơn cô ấy.
“Hehe, không có gì đâu, tôi cũng chỉ là đi ngang qua thôi mà.”
Học trưởng nở một nụ cười ngượng ngùng, vẻ lịch sự đó thật tao nhã làm sao.
Đang lúc tôi nghĩ về chuyện này, Lớp trưởng lúc đó ghé sát vào, thì thầm vào tai tôi với âm lượng mà mọi người đều có thể nghe thấy.
“Này, A-Takumi, nếu cậu vì Fumino và các cô gái không có ở đây mà nảy sinh ý nghĩ đen tối với cô gái khác... tôi sẽ báo cáo chi tiết cho các cô ấy đấy nhé?”
...Xin lỗi, làm ơn đừng làm vậy.
Nếu thật sự nói ra, tôi nghĩ họ chắc sẽ tức giận mất. Mặc dù tôi luôn cảm thấy, chuyện này thực sự là một điều khá vô lý.
Về Fumino, mặc dù trước đây cô ấy dường như đã tỏ tình với tôi, nhưng sau đó lại không có tiến triển gì. Hành động của cô ấy khiến tôi phải nghĩ rằng, chuyện lúc đó chắc chắn đã xảy ra sai sót gì đó.
Chise tuy gọi tôi là vị hôn phu, nhưng thực tế thì giống như đang tranh giành món đồ chơi yêu thích với người khác hơn.
Còn Nozomi gần đây cũng thỉnh thoảng có những hành động đáng ngờ, ví dụ như đột nhiên gọi tôi là biến thái gì đó.
Mặc dù tôi và ba người họ đã trao đổi quà Giáng sinh, nhưng họ đều là những người thân mà tôi trân trọng nhất.
Nếu một ngày chị Otome nói chị ấy có bạn trai, tôi chắc chắn cũng sẽ rất sốc, nên tôi hiểu cảm giác của họ.
Nhưng như vậy, quyền lựa chọn của tôi nằm ở đâu chứ? Chuyện này thực sự là khá vô lý.
Đối với tôi, mọi người đều quan trọng như nhau, tôi chỉ hy vọng mọi việc đều có thể trôi qua một cách hòa bình và thuận lợi.
Đương nhiên, cuộc đời này, không thể nào cứ thế thuận buồm xuôi gió mãi được.
—Ngày 3 tháng 1.
Hôm nay, tôi vẫn nằm trên giường bệnh.
Chị Otome vẫn hàng ngày mang bánh kem đến cho tôi, và tôi vẫn không đủ dũng khí để nói thật với chị ấy về sự ngán ngẩm trong lòng.
Nếu nói những điều khác biệt trong dịp Tết này là gì, thì đó là việc chị Otome không phải trông cửa hàng nên thời gian ở lại lâu hơn, và việc Fumino cùng các cô gái không đến thăm tôi. Đĩa DVD Ieyasu cho tôi mượn, đang được xem đều đặn.
“Vậy em đi nhé, Takumi. Yêu em nha~~”
“Ha, haha... đi đường cẩn thận.”
Chị Otome nhìn tôi ăn xong bánh, mãn nguyện về nhà. Tôi mỉm cười tiễn chị ấy rời phòng bệnh, sau đó ngả xuống giường bệnh.
“Haiz... mình muốn ăn thịt quá.”
Đương nhiên, tôi muốn ăn không phải loại thịt lợn khô khốc ít mỡ đến không thể ít hơn của bệnh viện, mà là loại thịt bò béo ngậy đầy mỡ, thái thật dày, cho vào chảo đã tráng dầu từ trước, chiên xèo xèo thơm lừng, lắng nghe tiếng nước thịt bắn ra xì xèo...
“...Nghĩ tiếp thế này cũng chỉ thêm đau lòng thôi.”
Chừng nào tôi còn ở bệnh viện, điều này căn bản là đang mơ giữa ban ngày.
Mặc dù đồ ăn Tết của chị Otome không tệ, nhưng món thịt trong đó chỉ có một chút thịt bò nướng. Về chuyện này, có lẽ lúc đầu tôi nên đặt món với chị Otome mới phải.
Nhưng nếu có chút sai sót, cũng khó bảo đảm suy nghĩ của chị ấy sẽ không bay vút đến cảnh giới nguy hiểm, làm ra một chiếc bánh kem thịt cho tôi...
“Nhưng mà, mình vẫn muốn ăn thịt quá đi...”
“Muốn ăn thịt sao?”
Tôi ngửa mặt lên trần nhà, tầm mắt bị một gương mặt quen thuộc che khuất.
「咦丶希……唔呜!?」
受惊从床上一跃而起的我,手臂顺势敲到床的扶手,痛得让我一时发不出声,就这样挣扎了好一阵子。
「妳丶妳怎么会在这里……」
经我这样忍痛一间,希微倾着头。
令人猜不透心思的深邃眼眸,直直注视着我。
「我刚回来。」
看她手上还提着旅行箱,她所说的刚刚,看来真的是前不久的事情。
新年期间,希回到第四村雨学园——在被乙女姊捡回斯特雷凯滋前,她居住的机构。
简单地说,就是回乡探亲。
事情的发端,全都是从村雨学园所长.村雨四摩子特地送她的圣诞礼物——一支行动电话上头开始的。
过完圣诞节后的某一天,希打了四摩子的电话号码。附带一提,所长四摩子的电话号码,早就事先预存在手机通讯录的最上头了。
随后,听到略带激动的村雨所长接了电话,希先是跟她道谢,
「这样啊……看来我的礼物没让妳失望。」尽管所长这样酷酷地回答她,但即使隔着电话,一样听得出她那兴奋难安的心情。
对了,关于我为什么会知道她们的谈话内容,那是因为希当时正好推着坐在轮椅上的我到户外透气。我不知道她是体贴我,还是只是按错按键,手机竟然调成了免持听筒模式,对话当然就一句不漏地传了出来,就连后来跟所长抢电话的机构专属教师,他们的对话也同样被我听得清清楚楚。
一开始,他们的确是恰如教师身分,跟希问起最近的功课,以及一些她之前写的论文丶实验方面的话题,不过话题随后渐渐切换成希的私生活,例如「有没有生病」丶「有交到什么朋友吗」丶「有吃饱吗」等各式各样的问题。
而希就像平常的她那样,只简短回答了「嗯」丶「放心」丶「没问题」丶「喵」之类,对话不但没有往来,而且还被希单方拦截,所以没多久就失去了话题。
不过在那当下,我了解到一件事。
那就是村雨学园的人,真的打从心底为她担心。
那就像是独生女到城市上大学时,为人父母的那份烦恼。
于是,我当时就建议希,要她干脆在年末回机构让他们瞧瞧。
本来很犹豫的她,在考虑了一天之后,也决定要回去。
「学校那边过得怎样?」
「吃了所长……不对,四摩子做的煮年糕。」
「喔?那个人做的啊……?」
运动会过后,她来我们家拜访时,给我的印象完全是个「女强人」,不太像是那种家务型的女性。
「然后她说我已经是离开机构的人,所以要我别再叫她所长,直接称呼她的名字。」
「这样吗……很好啊。」
希露出一抹浅笑并点头。
看来让她回去,果然是正确的。
如果从小养育她的村雨学园对她来说,只是个「过去逃离的地方」,那也未免太可悲了。
我当年虽然跷家,但芹泽教会如今依旧是我最珍惜的老家。所以我希望她也能跟我一样,把村雨学园当成自己心目中特别的场所。
我当初就是抱持这样的想法让希回去,看来结果似乎比我所预料的要更加圆满。
「啊,对了。」
她突然想起了什么,开始翻找旅行箱。
而她随后递出来的是个扁扁的,像是用来装仙贝或豆沙包的纸盒。
「呃……这是?」
「名产。」
我诚惶诚恐地问,得到的是个简洁易懂的回答。
「另外我还想问一下,这是哪里买的啊?」
「学园里的商店。」
……其实在间她之前心里就略微有底了,而看到包装上写着「至村雨学园一游」,这还真的是她们那机构里卖的东西。
虽然之前曾听她说过,机构里有一切必要设施,只是没想到竟然连伴手礼店都有……我满怀期待地打开一看,但装满其中的,就只是很普通的仙贝,而且还是鱿鱼仙贝。
「跟这比起来,巧还是比较想吃肉?」
「不,有这个我就很感激了。或者说,我现在想吃的正是这个。」
这种咸咸的零食正是我求之不得的。我手朝着盒子伸过去,打算拿一片起来。
但……希却把盒子挪开,不让我拿仙贝。
「巧是病人。」
「呃……希?」
「来。」
说着,希伸手将仙贝递到我面前。
「啊——」
「呃……」
幸好病房里大部分病人,都被乙女姊带来的奶油蛋糕那香甜味吓得逃难去了。
然而,我的心中却还是涌生一股不知该说不道德还是怎么……
「啊——」
希则把仙贝伸到我面前催促着,我只好乖乖就范,张嘴咬下仙贝。
「巧,好吃吗?」
「唔丶嗯……」
说真的,对我那整天吃蛋糕的舌头来说,能尝到这适度的咸味以及海洋芬芳,实在是谢天谢地。
乙女姊离开后,我的肚子明明撑到不行,却又不知不觉地从希的手上吃下一片又一片仙贝。
不过其实那是因为我一吃完,希就像大胃王比赛那样立刻为我上菜,害我不知该何时喊停罢了。
「呃丶希,停!」
打算继续为我吃仙贝的希,这下停住不动。
「我丶我吃这样就够了。其实刚刚我才吃了一堆蛋糕,现在实在是很撑。」
「……这样啊?」
她怎么看起来一脸遗憾样?
「对了,话说妳今天一个人来?」
「为什么会问这个呢?」希歪着头,就像是在问我这句话。
「因为我看妳们三人上次不是一起来的吗?」
「喵,我这次稍微偷跑了。」
「啥?」
我正打算问她什么意思,希突然脸色一沉,对着周遭张望,彷佛有所警戒。
「怎丶怎么了?」
「有人来了。」
「那只是护士来巡房吧?」
「不是……这步伐……错不了。」
充满自信的表情刚说完话,希突然以猫一般的动作钻进床底下。
「妳丶妳在做什么啊!?」
「我在这里的事,你一定要保密。」
「呃,保密……?」
当场愣住的我,随后也听到一个从走廊慢慢逼近的脚步声。
那急促的步伐听起来属于小孩子,却带有一种既活泼又神气的调调……
「巧!本小姐来看你了!」
果不其然,脚步声的主人正是梅之森,而且身上还穿着光彩夺目的正装和服。
「嗨…嗨——梅之森。」
「唔——看来你比想象的还要有精神嘛。来,握手!」
带着女仆铃木与佐藤来到病房的梅之森一看到我上上刻以平常那骄矜满点的口吻要我跟她握手。
好好好。
我乖乖伸出手后,梅之森先是满意地看着,随后鼻子动了动。
「这里是怎么了?为何有一股好甜腻的味道?」
「喔喔,姊她又跟平常一样,带了蛋糕来看我。」
尽管对于躲在床下噤声不语的希十分在意,但我还是装得一副冷静样回答她。
「原来如此……铃木!」
听了梅之森一声吩咐,女仆铃木马上拉了张椅子给她。
「本小姐就料到会有这种事,所以带了好东西来给你。」
这次换女仆佐藤拿出一个装满水果的篓子。
这量还真是有够多。而且连我也能看出里头的水果各个都是高级品,绝非市面上一般水果。
「怎样?这全都是今早才从产地送来的喔。」
「喔喔……这太棒了。这果肉饱满又鲜艳的草莓,要是能拿来装饰小蛋糕……不对,这么难得的素材要做成水果塔才能突显风味……然后这个苹果也能做成派……」
「喂喂喂!这个探病用的,当然是你这病人得吃掉啊!」
「啊,对喔。谢谢妳,梅之森,不过我想我应该吃不了这么多吧。」
这怎么看都是批发等级的量。
然而就在我仔细瞧着里头某些罕见水果时,梅之森却心神不宁地看着我。
「然后呢?就这样?」
「咦,怎么了?嗯,这些看起来的确是满好吃的。」
「不是啦……话丶话说……我……」
看她举止扭捏,嘴里不知嘀咕些什么,脸也跟着红了起来。
「嗯?怎么了?要上厕所的话,出了病房的右手边就是了。不过穿和服应该会很辛苦吧……」
我已经发挥最大想象力,但梅之森看起来倒是相当失望。
这到底是怎么了?
「都筑先生,借一步说话。』
「咦?怎么怎么?」
插入我们俩之间的女仆佐藤,在我耳边说起悄悄话。
「都筑先生,您真迟钝,请您适可而止一点……」
「我丶我很迟钝?」
「是的,千世大小姐从刚刚就不时变换姿势给您瞧,您难道都没注意到吗?」
经她这么一说,梅之森的确从刚刚就有些坐立难安。
喔喔,原来是这么回事。这的确是我的不对。实际上,她看起来就像是七五三(注:日本传统儿童节,在男生3岁和5岁丶女生3岁和7岁时前往神社参拜祝贺,这天家长会让儿童穿上正装和服。)的小孩一样可爱。
「呃,梅之森。」
「什丶什么事啦?」
「妳穿起和服很好看喔。这个嘛……嗯……看起来满可爱的。」
「呜……」
梅之森脸底下就像是有什么帮浦加压血液,让她变得满面通红。
「谢丶谢谢……还丶还好啦,这世上本来就没有我梅之森不适合的服装!呵……呵呵呵——」
明明都红得像颗苹果了,她却还别扭地放声而笑。
「这真是太好了,大小姐。」
「可不是吗。来探病前大小姐还好担心,怕被说成像是七五三的小朋友之类的。」
……还好我刚刚没说。
「就这点来看,都筑先生也算是知趣的人。」
「竟然使用『好看』丶『可爱』之类的话避重就轻,看来我们以前都低估都筑先生了。」
紧张一得到缓和,这下女仆们一口气宣泄内心话。
「喂!妳们两个————!」
她们俩还是老样子,看起来根本就像是在捉弄梅之森。
雇用这种女仆真的没问题吗?
后来,女仆们借口到茶水间切水果并开溜,于是病房里剩下我跟梅之森。
啊……不对,床底下其实还有另一个人。
「这两人竟然一大早就这样捉弄人!」
骂归骂,但我看得出梅之森对她们两人的信任。
对她这种生在梅之森财团,家财万贯的人来说,能像女仆那样跟她自由交谈的人大概不多吧。
而铃木与佐藤从小看着与自己同年纪的梅之森,对她想必也拥有超越主仆,近似姊妹的情感在。
两人那样捉弄她,或许也算是一种疼爱的表现吧……虽然她们搞不好只是拿她当乐子。
「不过梅之森,妳穿得这么正式,是去参拜过了吗?」
「本小姐哪可能到那种普通的神社去参拜嘛。」
您说得是。
依梅之森的做法,她搞不好会自己盖一间神社也说不定。
「我今天是到爷爷那儿,跟他拜个年。」
这么说来,她去年年底好像有跟我提过这件事。
「妳说的爷爷,难不成是梅之森家那位大家长吗?」
「没错。今天梅之森家亲戚&集团企业身居要职的人全都来我们家跟爷爷打招呼,算是一年一度的聚会。」
「喔?听起来还真隆重……等等,这么重要的日子妳还过来看我,这样没问题吗?」
「喔——无所谓啦。」梅之森挥了挥手说道。
「今天光是那群董事要员就有将近两千人,爷爷得听他们一个个拜年,根本就没空能见我啦。」
「是丶是喔……」
两千人……这人数虽然很夸张,能容纳这么多人的他们家也是十分惊人。
「难得的新年妳却没拜年,这样岂不是害他有点寂寞吗?」
「没关系没关系,本小姐会另外挑一天去见爷爷的,到时候爸爸跟妈妈他们也回来了……」
梅之森说得既高兴又带点难为情。
这么说来,梅之森的父母好像平时几乎都不在国内。
看来这个新年,她终于能见到久违的父母了。
「对了,说到这我才想起!你到底哪时要出院啦!」
「妳丶妳为何突然问这个?」
「你先回答我啦!」
梅之森伸手勒住我前襟并顺势贴近。
「基丶基本上下学期开学一周内应该就能出院……」
「下学期!?我只剩现在有机会耶!这样哪来得及啊!」
「好了啦,妳先别勒我脖子……」
好不容易,我才从梅之森的锁颈里得到释放。
接着,她先是一副若有所思的表情,随后伸手用力指着我,
「你给我明天就出院!」
「开什么玩笑啊!」
「为什么不行!难道你身上没有能让伤口瞬间愈合的恶魔细胞之类的吗!?」
「谁会有那种东西啊!」
虽然我听不懂什么恶魔,但我可没有这种最终头目般的设定。
「算了,只要有腋下拐,总是有办法移动的,你给我自己想想办法。」
「哪有人这样的……」
何况话说回来,她干嘛这样非要我出院不可?
「妳刚刚说什么来不及,什么机会的,为何我完全听不懂?」
「哎唷——我指的当然是去见爷爷这件事啊。」
「那不是梅之森妳的行程吗?我猜他大概会给妳很多压岁钱吧。啊对了,趁这机会,妳就带个我们家的蛋糕当伴手礼好了?」
「嗯,拿蛋糕当新年贺礼,这主意倒是不坏。」
「对吧?我从很久以前就觉得,日本人生活既然都西化了,过年吃年糕的陈旧习俗也应该要屏除才对。过年吃蛋糕哪里错了?不但没错,我们甚至应该将这习惯植入人心。不是有个广告说『过年吃咖哩也不错(注:日本某食品公司新年的咖哩广告,性质类似台湾中秋节的一家烤肉万家香。)』吗?要是能像那样宣传,我们店就能多点生意了。」
「既然你这么想,拜托我爷爷不就成了?看是要登广告还是要做成杂志企划,他应该有许多手段才对。」
「咦?真的假的?」
那还真是感恩。
「嗯,所以你现在马上办出院。」
「……不,梅之森,刚刚的事究竟跟我出院有什么关系,我实在是不懂。」
「欸,你真的很呆耶!我到时跟爷爷拜年,你也要陪我一起去,这样都听不懂吗!」
我?跟梅之森一起?见她爷爷?
「为什么!?」
「因为……关于婚约,我都还没跟他正式报告过嘛!」
「慢着慢着慢着!关于那什么婚约的,妳先稍等一下!」
「不等了!佐藤,铃木,马上办理出院手续。」
不知何时回来的两名女仆站在梅之森身后,手里还捧着豪华的水果拼盘。
「好的,大小姐。」
「不过因为这间医院不属于梅之森集团,所以可能得花上一点时间。」
「这也没办法。妳们就尽快办妥。」
而且她们已经迅速着手为我办理出院!
「等等,我就说了妳们先等一下!」
「都筑先生,您这样太不干脆了。」
「没错,只要能跟老爷见面,我们就胜券在握了。」
两名女仆一左一右,使劲押住我的双臂。
「什么叫胜券在握啊!?」
不丶不行,照这样下去,我的人生搞不好将会就此落入定局!?
「嗯哼哼~而且本小姐知道,文乃跟希她们明天之前不会回来。」
梅之森得意洋洋地说道。
「喵呵呵呵!我要趁着这机会,一口气把生米煮成熟饭!」
「什么叫生米煮成熟饭啊!?」
就在这时,从床底下伸出不知什么东西,一把抓住梅之森的脚。
「哇呀啊啊啊──!?」
被吓瘫的梅之森发出惨叫。随后,希就像只优雅的猫,从床底下钻出来。
「千世……禁止偷跑。」
「唔哇!?希……妳怎么会在这里!?」
「我刚回来。」
「这怎么可能……本小姐明明交代我们家特务,要他们在妳回铃音镇时立刻通知我的呀!」「我知道,我躲开了。」
希淡淡说道。
「竟然能这样轻而易举地躲过梅之森家的监视网……」
「看来雾谷希小姐才是我们最大的劲敌……运律裤女神,真是太恐怖了……」
就连两名女仆也难掩惊讶。
呃……妳们到底在搞什么啊?
「千世……违反协定。」
「呃……」
希的一句呢喃,让梅之森脸色为之一变。
「话说有件事我从刚刚就很好奇,妳们说的协定是什么?」
「巧不必知道。」
「那件事你不需要知道。」
两人异口同声。看来这件事,似乎打从一开始就跟我的个人意志无关。呜呜……
「可恶啊——早知道会变成这样,当初真该采用铃木的方案,直接在半夜潜入医院把巧绑走的一我半吊着眼瞪着一旁的铃木。
而这提议者竟然给我装得一副「我什么都不知道喔」的表情。
「等等,这样仔细一想,希妳自己根本也偷跑了不是吗!」
「……对不起,乖乖乖。」
希操弄着她的神之手,企图安抚梅之森。
「少·敷.衍˙我!」
「……喵。」
嗯,这下我大概了解了。
接着,她们两人就在看傻了眼的我面前起口角(主要是梅之森单方攻击),女仆佐藤的电话就在这时响起。
「是,我是佐藤……什么?好的,请您继续负责监视。」
一挂断电话,佐藤来到梅之森身旁。
「芹泽文乃小姐似乎正朝着这间病房而来。」
「怎丶怎么会!?」
文乃跟芹泽修女一起到隔壁镇上教会,帮忙筹备新年弥撒活动。
我记得她当时说,明天才会回来啊……
「惨丶惨了啦,希。」
梅之森慌张不安地说道。
「要是偷跑被发现的话就惨了……毕竟这件事可是我们两人提议的!」
「是千世提议的。」
「好啦!总之我们得赶紧找个地方躲起来!」
听梅之森喊起,千世指了指我的床底下。
「妳要我堂堂梅之森千世躲到这床底下!?」
「没问题,千世很娇小。」
「不准说我娇小!」
「大小姐,请您动作快。」
「咪呀——!本小姐不要躲床底下——!而且躲在巧的屁股下我不甘心啦!」
尽管梅之森大肆抱怨,最后还是被希拖进床下了。
虽然一开始底下不断传出咒骂声,我还被她隔着床垫踢屁股,但过没多久,这一切就安分了下来,而且还不时传出「咪——」「哈喵」之类微微娇声,大概是希的指技带着她升天了吧。
而两名女仆也跟先前出现时一样,神不知鬼不觉地消失了。女仆还真是了不起的职业啊。
叩叩叩。
就在我想着这些无济于事的事情时,有人敲响了房门。
「请进——」
我一回应,门外的文乃随后客客气气地打开门,进到病房里。
「打扰了……」
「嗨丶嗨——文乃。怎么了?我记得妳不是明天才回来吗?」
「呃丶嗯,照理说是这样没错……不丶不过事情提前办完了!」
文乃支支吾吾地说。
「别丶别管这个了,你的脚现在怎样?」
「马马虎虎吧。院方说我下下周就能出院,不过石膏暂时还不能拆掉就是了。」
「这丶这样啊?很好呀。」
「嗯,是啊,所以店里的事,就先麻烦妳了。」
「嗯……」
文乃也不知为何,像是做了什么亏心事似地四处张望。
看样子,这应该跟希以及梅之森她们不时提到的那个「协定」有什么关连吧。
虽然我还不了解她们为何要这样商量交涉,但让她们三人在这里碰头,似乎是件非常不妙的事。
尽管如此,这样躲躲藏藏的也不太对吧……
「咦?这水果是怎么回事?怎么这么多……是有谁来看你吗?」
「呃,这是梅……」
噗嗤!
就在我差点喊出梅之森的名字时,从床底传来无言的压力。
说起来可能无关紧要,不过我的脚被这一下给震得好痛。
「刚刚是不是有什么怪声?」
「有丶有吗?妳听错了吧。」
这大概是要我别说溜嘴吧。唔……
「所以,这堆高得像座山的水果是哪来的?」
「呃……对了!是商店街的人送的!姊刚刚带过来的!」
「喔?那……这个仙贝呢?」
「呃……」
真是个眼尖的家伙。
「那丶那是同病房的人送的。」
呼——幸好勉强敷衍过去了。
话说回来,为何我非得协助她们两人躲藏不可?
「既然你有这么多吃的,看来我根本就不必特地带东西来嘛。」
文乃嘀咕了一句。
到这时,我才发现文乃提了一个布包。
「那是什么?」
「那丶那个不重要!」
不,既然都带来医院了,哪可能不重要呢。
「那该不会是探病用的东西吧?」
「呜……」
文乃犹豫了一下,随后把布包放到我腿上。
布里包着一个重箱(注:多层漆器盒。〉,打开盖子一看,里头装着手工年菜,有黑豆丶腌鱼子丶鱼板丶栗金团……等等。
而且除了这些,还有更多的炸鸡肉丶鸡翅丶以及骰子牛排坐镇其中。
「喔喔,太棒了!」
「我丶我只是刚好不小心做太多,可不是特地为你做的喔!」
看来这果然是文乃亲手做的,看起来好好吃的样子。
而且最重要的是,里头有我朝思暮想的肉!
「喔喔喔,我最想吃的就是肉啊。欸,我可以开动了吗?」
「随丶随你的便!」
我随即拿起一旁的免洗筷,夹了一块炸鸡块。
份量十足又多汁的炸鸡块,这正是高中男子赖以为生的食物啊。
「……所以,到底怎样?」
里头明明都是我最爱吃的东西,制作的文乃却毫无兴趣地把头撇向一旁,偷偷看着我吃东西。
「嗯,太好吃了,简直让人精神百倍。」
人果然就是该有个青梅竹马啊。
「这丶这样喔……很好啊。」
明明前不久才吃得撑到令人反胃,我现在却又一个接一个停不下手。
「每天都吃病房餐跟姊的奶油蛋糕,让人好怀念这种大份量的食物……好痛!?」
「你丶你怎么了!?」
一只伸出的手,往我屁股掐了一下。
我侧眼一瞄,希正从床底下探头看着我这儿,表情好似带了些不满。
「你脚该不会还在痛吧?」
「唔呜呜……喔丶喔喔,嗯,没错没错。」
文乃一脸担心地看着我,我则随口敷衍她。
希这家伙……有必要捏得这么用力吗?
「不过,还好这次选的是这间医院。」
幸好当初不是送到梅之森集团的医院——文乃所指的,是这个意思。当时我被救护车载走后,梅之森一直打算把我送到自家医院,但希跟文乃却不知为何强力反对。
「我记得这间叫做竹综合医院?这里不但干净,设备完善,最重要的是,不必天天见到那个罗唆的小不点。」
那罗唆的小不点,指的大概是梅之森吧。
不知道她本人就在下头的文乃,就这样接二连三说出平日对她的不满。嗯……不过即使梅之森就在面前,文乃应该也不会跟她客气就是了。
至于我呢,现在则强烈感受到床底传来那看不见的压迫感。
「她每次都顾着起哄,从来都不收拾残局。装得一副不可一世的模样,可是根本从里到外都是个小孩子!」
「我丶我觉得妳也不需要说得这么绝啦,嗯。」
「咦?你在说什么啊?你每次都被她那样使唤,不也很头痛吗?」
「不,我……呜喔!?」
屁股突然传来一阵刺痛。
「怎么了?你的脚又痛了吗?」
「不丶不,与其说是脚,其实是屁股……」
「啊?」
这是梅之森搞的鬼。我朝下偷瞄,梅之森就像刚刚的希那样,探出半个头瞪着我,手里还握着大概是用来叉水果的塑胶叉子。
「她就是用那玩意儿刺我的吗……」
抱怨的人明明是文乃,我根本没开过口,为何却得被她拿叉子刺屁股不可啊?
虽然我非常想就这件事跟梅之森好好谈谈,不过当着文乃的面,当然是没办法这么做。
而梅之森那耍弄着叉子,一副「你敢多嘴的话我就再刺你」的模样,也是很吓人。
「巧,为何你从刚刚开始就不对劲?」
「咦?有丶有吗?」
「看你一副坐立不安,在我来之前是不是出过什么事?」
不如说,是眼看就要出事了。
我看现在,还是趁早让文乃回家才是上策。
「文乃,妳是不是累了?」
「怎丶怎么突然说这个?」
「没有啦,因为妳不是才刚回来吗?我觉得妳今天还是趁早回家比较好……」
我看着文乃的脸色,诚惶诚恐地建议她。
「这是怎样……」
话刚说完,文乃突然板起脸,变得很不高兴。
「我留在这里碍到你了?」
「不丶不是的,我没这个意思喔!?」
「喔——原来是这么回事。也就是说,我是个碍事的家伙。反正说真的,我本来就懒得探病。嗯,没错,我一点都不在乎你。能趁早回家去,我反而还高兴一点呢。」
惨丶惨了,这个言行模式……
「唉——这下真是乐得轻松,其实我根本就不想连过年都看到你这傻瓜。」
微微颤抖的声音,湿漉漉的眼睛,本人却故作平静,也比平常来得喋喋不休。
从我长年跟文乃相处的经验,这正是红色警戒状态。
也就是说,从文乃的身上,我感受到她现在真的生气了。
虽然文乃平时总是生气的时候居多,但只要她还肯挥拳或踢腿,那么情况就都还好。
真正不妙的,反而是她现在这种不踢人也不咆哮的状况。
「我没有这个意思啦。」
「没有这个意思?谁晓得你有没有!」
说完,文乃慢慢起身,打算离开病房。
「那你自己保重吧。我之后会再来看你的。」
「等丶等等啊文乃!」
为了追上她,我连忙跳下床。
但,我忘了一件重要的事。
没错,我的腿是断的。
「唔呜!?」
被石膏固定住的那条腿一踏到地面,那感觉真是沁入心脾啊。
从脚尖窜至头顶的剧痛,令人眼前一黑。
「「「巧!」」」
我听不出那是谁的声音,也许那是她们三人同时喊出来的也说不定。
既然脚断了,我自然也站不住。失去平衡的我,只好重重摔到地上。
「欸,巧,你没事吧!?」
「快!快叫医生来!」
「巧,振作。」
文乃她们慌张地来到我身边,各个都担心地喊着我的名字。
「没丶没事,只是跌倒罢了。」
只不过实在是有点痛。
「哎唷,拜托你别这样让人操心……」
「真是的,不要连自己骨折的事都忘了好吗!」
「巧,不可以乱来。」
放了心的文乃一露出笑容,梅之森以及希的脸色这才跟着缓和下来。
「喂,慢着……」
但转眼间,文乃又露出恶狠狠的表情。
被她瞪着的,当然是梅之森与希两人。
「为什么妳们会在这里?」
「吓!?惨了,竟然不小心溜到外头。」
「喵。」
到现在才察觉眼前事态的梅之森懊恼地抱着头,希则是一副什么事也没发生过似地想钻回床下,不过被文乃从后头揪住颈子。
「巧……这是怎么一回事?」
「怎丶怎么一回事……呃……」
真是怪了,怎么会变成我有事呢?
我只是静静躺在病床上过新年而已耶?
「也就是说,你叫我回家,就是因为这原因?」
文乃慢慢站起来。
「慢着,文乃!照这模式,我猜等下大概又会出现那招,不过妳仔细想想,这件事错在我吗?而且我是病人耶?拜托妳先把这些纳入考虑,并从宽处置——」
「去死两次啦啊啊啊啊!」
文乃的新年第一发,比平常还要更加猛烈无情。
但我竟然会为了这怀念的一击感慨万分,我还真是个天真的家伙啊。
「所以协商的结果,我们才决定由大家一起照顾巧。」
文乃淡淡说道。
就在我被那极度莫名其妙的暴力击沉的同时,文乃她们似乎已经商量完毕了。
从文乃那彷佛刚睡醒的乱糟糟头发,以及梅之森那穿得走样的和服,协商之激烈可见一斑。
不过光是能讨论出个结果,也许我就该庆幸了。
「文乃妳听着,我们已经订下禁止偷跑的协定,拜托妳别忘了好吗。」
「我对那什么协定才没兴趣。而且那协定明明就是妳先提的,竟然自己先犯规!」
「我不就跟妳说了,第一个偷跑的人是希吗!」
「巧,喝茶。」
被围剿的希倒是无视她们两人,忙着替我倒茶,做些其它事情。
「「希————!」」
两人同时放声咆哮。
看来尽管讨论有了结果,不过似乎还留下些许祸根。
唉,这实在是……
「啊。」
糟糕,一叹气不小心把茶也洒出来了。
这下睡衣全弄得湿答答的。
「啊——抱歉,妳们有谁能帮我拿件更换的睡衣来吗?」
说完的下一秒,我才发现自己说错话了。
「巧,脱掉。」
「啊——希,妳这样是偷跑啦!现在应该由本小姐梅之森千世亲手换装才对!」
呃丶这我自己来就好了,反正只是上衣而已。
「妳们几个到底在说什么啦!巧,这点小事拜托你自己处理好不好!」
不,我本来就是这个打算啊……
「不过既然你处理不来,那只好由我帮你了!反正我们以前都一起洗过澡了!」
这多久以前的事情啊!
等等,像这样让女生擦身体,照理说应该是件幸福无比的事情不是吗!?
我也是个健康的男生,要是平时我也会感到高兴。可是,可是……!
「像丶像这种的,我丶我不要啊啊啊啊!」
就在文乃她们魔爪伸向我的睡衣时——
「你们在做什么?」
传来一句沉重的低声。
一看,大吾郎正满脸困惑地站在病房门口。
「呃……我丶我们是不是打扰到你们了?」
隔壁的珠绪学姊红着脸,眼神不知所措地四处飘移。
「这场面我有看过!不过是在美少女游戏里。」
接着,鸣子跟家康从大吾郎宽大的肩膀后方探出头。
「啊,你们继续你们继续,我们会安安静静地旁观的。」
鸣子翘起拇指并眨了个眼。
「噗……啊哈哈哈哈哈哈!」
听完事情经过,鸣子时绘随即像个中年人一样拍腿大笑。
「时绘,妳笑太大声了。」
文乃板着脸说。
「Xin lỗi, xin lỗi… khịt khịt!」
Ngay sau đó, Kanae, người cố lắm mới nhịn được cười, nước mắt lưng tròng nói.
「Oa— không ngờ ngay cả Fumino cũng có hứng thú với trò này đến thế.」
「Im, im đi! Vừa nãy chỉ là nhất thời mất kiểm soát thôi. Với cả đừng có nói trò này trò nọ nữa chứ!」
Fumino đỏ bừng mặt quát vào mặt cô nàng.
Còn Chise, cô ấy đã ngất xỉu ngay khi nhóm Daigorō xuất hiện, máu dồn lên não. Có vẻ như sau đó, cô ấy cảm thấy rất xấu hổ vì những hành động của mình.
Hiện giờ, cô bé đang nằm trên chiếc giường trống bên cạnh tôi, để cô hầu gái dùng túi chườm lạnh làm mát cái đầu nóng như phát sốt.
「Sớm biết thế thì chúng ta nên im lặng đến tận phút cuối cùng, như vậy chắc chắn sẽ được thấy những diễn biến kịch tính hơn nữa.」
「Làm ơn đừng làm thế.」
Một mặt chống chọi với kiểu cười nhếch mép kém duyên của lớp trưởng và những lời châm chọc cô ấy, mặt khác tôi lại nhìn quanh mọi người vừa trở về phòng bệnh.
「Nói mới nhớ, hôm nay đúng là một đội hình hiếm có nhỉ.」
Chắc đây là lần đầu tôi gặp mọi người kể từ Tết Dương lịch— Tôi lần lượt đảo mắt nhìn họ đang vây quanh giường bệnh. Chị Tamao và lớp trưởng vốn là một nhóm, nhưng tại sao họ lại nhập bọn với Ieyasu và Daigorō nhỉ?
「Em với Tokie đi đền thờ, vô tình gặp Kikuchi, rồi cậu ấy nói lát nữa sẽ đến thăm Takumi-kun nên tụi em đi theo luôn. Năm mới vui thật đó nha.」
Chị Tamao không chút ngập ngừng giải thích mọi chuyện. Thật tốt khi có một người bình thường ở đây, giao tiếp trôi chảy hơn nhiều.
「Nên là vậy đó. Nào, nào, thấy nhiều mỹ nhân thế này, cậu có cảm tưởng gì? Cứ thoải mái thổ lộ, bày tỏ tình cảm hay muốn thu làm tớ tớ gì cũng được hết!」
「Ai mà nói ra được chứ!」
「Với cả Ieyasu nữa… sao ngay cả cậu cũng ở đây?」
「Quá đáng thật! Sao chỉ có tôi bị đối xử thế này!?」
「Ơ, chẳng phải cậu đi lễ đền vào Tết Dương lịch rồi sao? Sao hôm nay lại đi nữa?」
「Hô… Là người Nhật, lúc nào cũng phải kính trọng đền thờ, chùa chiền…」
「Vậy thực ra là sao?」
「Đương nhiên là để chụp ảnh mấy cô gái làm thêm ở đó rồi.」
À, ra là vậy.
「Chỉ cần có ống kính tele này, dù ở hiện trường có cấm chụp ảnh đến mấy thì cũng một phát xong hết.」
Ieyasu lấy ra một chiếc máy ảnh DSLR gắn ống kính siêu dài, trông hệt như một khẩu bazooka.
「Cái đó gọi là chụp lén đó! Đồ biến thái!」
「Ưng ư!?」
Bị Fumino mắng, Ieyasu phát ra một tiếng rên lạ lùng với âm vực cao.
「Cậu… đừng có phát ra mấy tiếng ghê tởm như vậy chứ!」
Có vẻ Fumino thực sự thấy ghê tởm, vội vàng rụt chân lại.
「Không, kể từ khi bị Chris-chan mắng những ngày qua, thuộc tính M trong tôi đã thức tỉnh rồi! Giờ chỉ cần bị gọi là biến thái, tiểu vũ trụ trong tôi sẽ bùng cháy. Xét về điểm này, hai chiều cũng không tệ nha ☆」
Úi giời, cái tên này đúng là đã đánh thức thuộc tính tồi tệ nhất rồi.
「Vậy thì Serizawa-san, xin cô hãy mắng tôi thật dữ dội đi.」
「Cái đồ đại biến thái! Chết một trăm lần đi!」
「Cái này cũng không chịu nổi a a a a a!」
Fumino, thay vì mắng, cô bé đã hạ gục Ieyasu bằng một cú đá. Anh ta ngất xỉu, trên mặt vẫn còn nở một nụ cười sảng khoái hơi đáng sợ.
Mặc kệ đầu đuôi câu chuyện, Ieyasu dám đối diện với thực tế, có lẽ cũng là một điều tốt… đúng không nhỉ?
Và thấy cảnh chúng tôi như vậy, chị Tamao mỉm cười.
「Nhưng mà, thấy Takumi có tinh thần như vậy thì tốt quá, hê hê.」
「Chị Tamao, xin lỗi vì lại để chị phải đến một lần nữa.」
「Đừng bận tâm, dù sao cả hai lần tôi đều tiện đường ghé thăm thôi mà.」
Ồ— cái cảm giác này… tuy chỉ là cuộc trò chuyện bình thường, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái đến vậy.
「Ui da da!?」
Mông tôi bỗng nhói lên một trận đau buốt. Nhìn lại, hóa ra tôi lại bị một chiếc dĩa chọc vào.
「Nozomi, em đang làm gì thế!」
「…Meo, không có gì.」
Môi Nozomi trông như khẽ trề ra.
「Sao mà không có gì được chứ… á da da da!?」
Lần này đến lượt Fumino nhéo tai tôi.
「Cậu làm gì mà nhìn như bị mê hoặc vậy!」
「Mấy cô làm sao vậy!?」
「Takumi đồ ngốc câm mồm! Thì ra những ngày tụi em không đến, chị Tamao với Tokie có đến thăm cậu. Vậy thì cậu đâu có cô đơn gì đâu, cậu chết hai lần đi… Cái thỏa thuận gì chứ, rốt cuộc chả có tác dụng gì hết.」
Cái gì vậy? Tôi thực sự không hiểu gì cả.
「Vậy thì xin lỗi nhé, tiếp theo đến lượt chúng tôi…」
Lần này, đến lượt hai cô hầu gái nhà Chise xắn tay áo, tiến sát lại phía tôi.
「Khoan đã, sao ngay cả hai người…!?」
「Chúng tôi là đại diện cho tiểu thư Chise, tiếp theo sẽ cho cậu trải nghiệm nỗi đau trong lòng tiểu thư thật kỹ lưỡng.」
「Yên tâm, chúng tôi sẽ không làm cậu bị thương… nhưng sẽ cố gắng làm cậu đau hết mức có thể.」
「Thế rốt cuộc mọi người làm sao vậy a a a a a!?」
Thế là, thạch cao trên chân tôi nhận được vô số hình vẽ nguệch ngoạc, và tôi phải chịu đựng bài giáo huấn không đầu không đuôi qua ngôn ngữ hình thể.
…Tôi đã làm gì sai chứ?
Trong khi đó, nhóm còn lại đang hào hứng theo dõi chúng tôi.
Gần một năm trôi qua, mối quan hệ giữa chúng tôi dường như dần đạt được một sự cân bằng kỳ lạ.
Và khi chúng tôi, những người bạn đồng hành dần trở nên thân thiết mà không có những biến động quá lớn—
Cơn bão tiếp theo, quả nhiên vẫn ập đến.