Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

23 185

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

131 1299

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

88 1518

Hundred

(Đang ra)

Hundred

Misaki Jun

Câu chuyện về học viện Slayer mở ra từ đây.

132 182

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

(Đang ra)

Ma Vương dường như hợp tác cùng Dũng Giả để xâm lược thế giới khác

Zecil

Ma Vương Silvia và những người bạn đồng hành của cô sẽ gián tiếp cứu các thế giới khác để ngăn chặn điều đó, nhưng mà—.

28 29

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1743 22476

Tập 01 - Chương 1

「Đáng lẽ ra đây phải là một buổi sáng trong lành chứ…」

Trong thị trấn có một cửa hàng trông cũ kỹ, lúc nào cũng toát lên vẻ cổ điển.

——『Tiệm bánh ngọt Stray Cat's』.

Dòng chữ to tướng được viết trên tấm bạt che nắng bằng nhựa đã bạc màu vì nắng gió. Font chữ độc đáo đến nỗi khiến người ta không khỏi muốn châm biếm: "Cái font này tìm đâu ra vậy chứ?"

Nói một cách trang trọng, đây là tiệm bánh ngọt; theo cách gọi của trẻ con, thì là tiệm bánh kem.

Đã thành lập vài chục năm, hiện đang do "Tsuzuki Otome", vừa là chủ tiệm vừa là thợ làm bánh, quản lý.

Nói chung, Stray Cat's là nhà tôi, còn Tsuzuki Otome là chị tôi.

Cửa hàng chúng tôi chỉ có ba nhân viên.

Chị Otome, tôi, và một nữ sinh làm thêm.

Và cô nhân viên bán thời gian đó, đương nhiên rồi, chính là Serizawa Fumino.

Đôi mắt tựa như ngọn lửa rừng rực cô đọng lại——

Mái tóc đỏ rực dài đến eo nhưng không hề mất đi vẻ sắc sảo, vóc dáng cũng không tệ——

Thoạt nhìn bề ngoài, người ta sẽ nghĩ cô ấy chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp có chút cá tính, nhưng nếu nói về nội tâm, thì không chỉ là 『có chút』 cá tính thôi đâu.

Nếu bị vẻ bề ngoài đó lừa dối, lỡ miệng tỏ tình với cô ấy, cái kết sẽ thảm khốc lắm.

Nếu may mắn thì chỉ bị cô ấy đá ngã, còn nếu xui xẻo thì sẽ bị đá bay thẳng cẳng.

Nói chung, cô ấy là một người khó nhằn như vậy. Thậm chí có người còn nói riêng với nhau rằng cô ấy nên đổi tên thành "Ougauin Jakiko" hay một cái tên nào đó phù hợp với tính cách của mình thì hơn. Mặc dù vậy, vẫn luôn có những kẻ không biết sợ chết chạy đến tỏ tình với cô ấy.

「Thế giới nào lại có cái tiệm bánh kem mà cứ vậy không nói một tiếng nào đã để nhân viên bán thời gian một mình trông tiệm hả!?」

Những tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc. Dù đã tan học, cô ấy vẫn tiếp tục lật lại chuyện cũ.

Câu nói đó khiến tôi không khỏi muốn hỏi ngược lại cô ấy, thế giới nào lại có nhân viên bán thời gian cả ngày giẫm đạp lên người em trai của chủ tiệm như vậy.

Mà nói đi cũng phải nói lại, để nhân viên bán thời gian một mình trông tiệm, trong ngành dịch vụ ăn uống thì chẳng phải là chuyện thường ngày sao?

「Rốt cuộc là sao chứ? Tại sao từ hôm qua đến giờ một~~~~~~~~~~ mực không có ai ở đây vậy? Chỉ thấy một tờ giấy nhớ viết vội vàng 『Nhờ cậu trông tiệm nhé』, vậy mà chủ tiệm mãi chẳng đến! Cả cậu, cái chổi cọ bồn cầu này cũng không có ở đây! Trong tiệm cũng hoàn toàn không có dấu hiệu khách ghé thăm! Chán đến nỗi tôi phải đánh bóng sàn ba lần đấy!」

「Vất vả cho cậu rồi.」

「Chuyện, chuyện này cũng chẳng có gì to tát đâu!」

Fumino hừ một tiếng rồi quay đầu đi, mặt lại đỏ bừng đến tận mang tai. Chắc hẳn cô ấy đã rất vất vả khi đánh bóng sàn.

「Dù sao thì, cậu mau giải thích cho tôi biết rốt cuộc là sao đi. Cậu bảo ở trường không tiện, nên tôi mới ngoan ngoãn đợi đến khi tan học đấy.」

Không không không~~ Cậu ngoan chỗ nào chứ? Chẳng ngoan chút nào! Sau đó, tôi không biết mình đã phải chịu đựng bao nhiêu lần đối xử tàn bạo của Fumino nữa.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. Âm thanh này lúc nào nghe cũng thật du dương.

「Ồ? Có khách đến rồi đó, Fumino.」

「…Vô ích thôi.」

Đúng vậy… Giờ chị Otome không có ở đây, đương nhiên sẽ không có bánh mới ra lò để bán. Mặc dù chỉ còn lại một ít bánh quy và bánh bông lan các loại có thể bảo quản lâu, nhưng tiệm chúng tôi vẫn có khu vực trà.

「Ơ, Fumino và cậu bé sao? Cô Otome đâu rồi?」

Liếc nhìn tủ trưng bày gần như trống rỗng, vị khách quay người đi.

「Hả?」

「Cô Otome không có ở đây sao? Tôi đợi hôm nào cô ấy có ở đây thì sẽ ghé lại.」

Tiếng chuông cửa lại vang lên một hồi không và cánh cửa cũng đóng lại.

「Cậu thấy chưa, từ hôm qua đến giờ dù có khách đến, ai cũng như ông ấy thôi.」

「Ha ha ha… Dù sao thì Stray Cat's cũng sống được là nhờ sự nổi tiếng của chị gái mà~~」

「Còn cười! Cậu mau cảm nhận nỗi trống rỗng trong lòng tôi đi! Đây mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi đấy.」

Chỉ nhìn bề ngoài, Fumino không hề kém cạnh chị gái, theo lý mà nói cũng nên trở thành biểu tượng sống của cửa hàng chúng tôi mới phải. Bởi vì nếu cô ấy không nói chuyện, thì cũng là một mỹ nữ toàn diện, khá được lòng các chàng trai.

Tóm lại, chính vì cô ấy đối xử với ai cũng với thái độ này (dù không đến mức thảm khốc như đối với tôi), nên cô ấy mới kết thù với mọi người 24/24 giờ. Lý do cô ấy không nổi tiếng bằng chị gái, chủ yếu là do tính cách và vòng một…

「………………」

Cốp một tiếng, cô ấy đá vào ống chân tôi, tức là chỗ đau đến mức người hùng cũng phải khóc.

「…Vừa nãy không hiểu sao tự dưng thấy khó chịu.」

Lại còn trực giác cực kỳ nhạy bén nữa chứ.

「Thật là… Tiệm bánh kem mà không bán bánh kem, chuyện này tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.」

Nghe cô ấy làu bàu với vẻ bực dọc, tôi chỉ biết nhún vai.

「Dù biết là hoàn toàn vô ích, nhưng tôi cũng đã cố gắng cứu vãn rồi đó. Ngay trước khi ra khỏi nhà, phát hiện bánh kem tươi không còn cái nào, hại tôi, một người vốn không phải thợ làm bánh, còn phải vội vàng chạy đi làm bánh nhỏ… Nhưng cuối cùng thì vẫn thất bại như mọi khi thôi.」

Hay tôi lấy ra cho cậu xem—— Tôi vừa định đi vào bếp, thì Fumino không hiểu sao lại cản tôi lại.

「Cậu, cậu không cần lấy ra cho tôi xem đâu.」

「Tại sao?」

「Đừng, đừng hỏi nhiều vậy chứ!」

Fumino đưa tay ra trước ngực tôi, dùng sức chặn tôi lại. Qua nách cô ấy, tôi nhìn thấy trong bồn rửa bát ở bếp phía sau, có đĩa và dĩa đang ngâm trong nước.

Đó chẳng phải là đĩa tôi dùng để đựng mấy sản phẩm hỏng sao? Tôi nhớ mình đã viết 「Sản phẩm hỏng của Takumi」 trên nhãn và nhét nó vào sâu trong tủ lạnh rồi mà.

Fumino dường như cũng nhận ra ánh mắt của tôi. Cô ấy quay đầu đi chỗ khác, lẩm bẩm nói 「Tôi lấy đi cho chó ăn rồi」.

Thì ra là vậy, chó hoang ngày nay còn biết dùng dĩa cơ đấy.

「…Thật là khó cho cậu. Chắc là khó ăn lắm đúng không? Bánh bông lan lại bị tôi nướng thô ráp như vậy.」

「Ơ, gì cơ? Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả?」

Thế à? Vậy thì cứ cho là vậy đi… Cảm ơn cậu nhé, Fumino.

「Nhưng, nhưng tôi nghĩ nếu cậu đánh trứng bông hơn một chút, có lẽ sẽ tốt hơn cũng nên! Mà, nói đi nói lại! Chủ tiệm đâu rồi!? Chị Otome sao rồi? Tại sao hôm qua chị ấy không về?」

「Cậu nói chị Otome à? Chị ấy đi từ hôm kia rồi không về nữa.」

「Chị ấy đi đâu?」

「Làm sao tôi biết chị ấy đi đâu được chứ, vẫn như mọi khi thôi.」

「Như mọi khi ư?… À.」

Lần này, Fumino dường như đã hiểu ra, cuối cùng cũng thu lại luồng khí thế đáng sợ trên người.

「…Chị ấy lại như mọi khi chạy đi giúp người à?」

Tôi gật đầu lia lịa.

Tsuzuki Otome——

Chủ tiệm đời thứ ba của tiệm bánh ngọt "Stray Cat's", đồng thời cũng là một thợ làm bánh… Điều này tôi vừa mới giải thích xong.

…Còn chị Otome đây, cũng là một nhân vật đầy vấn đề.

「Lại có chuyến nào sao? Lại đi cứu cá heo mắc cạn à?」

「Đó là chuyện từ rất lâu rồi.」

「Hay lại vì thiếu thành viên mà đội bóng chày thiếu niên đứng trước nguy cơ giải tán, nên chị ấy lại cải trang, giả làm thành viên của họ à?」

「Chuyện này còn lâu hơn chuyện vừa nãy nữa.」

「Hay là, chị ấy lại nghe nói ở quốc gia nào đó xảy ra núi lửa phun trào, xách xô nước rồi xông ra ngoài à?」

「Đó là ở Indonesia, cũng không phải núi lửa phun trào, mà là cháy rừng. Rồi đó cũng là chuyện cuối năm ngoái rồi.」

Chuyện đó tôi nhớ rõ như in.

Tôi nhớ ngày đó là thứ Hai, tôi như thường lệ chuẩn bị xong việc mở cửa tiệm, rồi lôi chị Otome, người mãi chẳng chịu dậy, ra khỏi chăn, sau đó để tăng đường huyết một cách cưỡng ép, tôi phết kem tươi và mật ong đầy ắp lên bánh pancake hết lần này đến lần khác rồi nhét vào miệng, rồi dùng sữa cà phê pha thật nhiều đường để nuốt thức ăn xuống.

Lúc đó, trên TV đang chiếu một chương trình kiểu tạp kỹ. Một MC mặt đen nổi tiếng với các bà nội trợ hỏi khách mời ca sĩ mới nổi vài câu hỏi riêng tư, khiến khán giả cười phá lên. Nhưng ông MC này lần nào cũng cười giả lả, trông đáng sợ cực kỳ—— Khi tôi đang mơ màng nghĩ mấy chuyện đó, một dòng tin tức chạy vội vàng đột nhiên xuất hiện trên màn hình.

Theo dòng tin tức này, dường như đã xảy ra một vụ cháy rừng quy mô lớn ở đảo Sumatra, thậm chí còn có người Nhật Bản bị ảnh hưởng. Vụ cháy đã kéo dài ba ngày, có không ít người và động vật thiệt mạng.

Thấy tin này, mặc dù đa số mọi người đều sẽ cảm thấy "thật đáng thương", "thật bất hạnh", nhưng cảm giác bất lực của bản thân lại luôn đánh bật lòng trắc ẩn mỏng manh đó trở lại đáy lòng, rồi bị lãng quên ngay lập tức trong những chuyện vặt vãnh hàng ngày.

Nhưng tôi biết một trường hợp ngoại lệ, đó chính là chị Otome.

Tôi, người đang bị thu hút sự chú ý bởi mấy câu đùa bỡn của ông MC mặt đen, giật mình tỉnh lại bởi cơn đau dữ dội ở tay phải.

Quay đầu nhìn lại, hóa ra chị Otome đã nhầm tay tôi với bánh pancake, dùng dĩa cắm vào.

Tôi không nói nên lời.

Nhưng không phải vì đau.

Mà là vì nhìn chị Otome đang nhìn màn hình TV, trong mắt chị ấy bùng lên một ngọn lửa mang tên sứ mệnh.

Khi tôi nhận ra điều đó, mọi chuyện đã quá muộn. Chị Otome vẫn còn mặc đồ ngủ, cầm lấy chiếc bánh pancake còn sót lại và chiếc xô đặt trước cửa, lao ra ngoài như một viên đạn.

Sau đó, khi tôi nhìn thấy chị Otome trên TV, mặc đồ ngủ, xông pha vào công tác cứu trợ trước cả đội cứu hỏa địa phương, thì trà xanh trong miệng tôi phun ra tung tóe.

Tóm lại, chị gái tôi, Tsuzuki Otome, chính là một người như vậy.

Còn về hành động cứu giúp lần này của chị ấy, rốt cuộc là chuyện gì…?

『Chị ấy quen một gia đình bị lũ xã hội đen lừa gạt, ép đến mức suýt tự tử, vì muốn tìm cách giúp họ thoát khỏi khó khăn, nên chị ấy đã xông ra khỏi nhà』 nói như vậy mọi người có hiểu không?

「Gì vậy? Chị ấy định giúp họ bằng cách nào?」

「Nghe nói chị ấy sẽ lấy lại số tiền bị lừa từ tay lũ xã hội đen, rồi đưa cả gia đình họ ra nước ngoài.」

Tuy nhiên, mọi việc không như dự đoán, cũng không thể suôn sẻ như vậy được.

Hành động nghĩa hiệp (hay còn gọi là hành động bạo dạn) của chị Otome thoạt nhìn cứ như là thành công…

Nhưng lũ xã hội đen nhận ra tình hình bất thường, phản ứng nhanh chóng và dứt khoát hơn nhiều so với tưởng tượng.

『Quý vị thuộc bang hội nào?』

『Xin hãy để chúng tôi giải quyết chuyện này.』

『Chúng tôi đã phong tỏa sân bay và nhà ga, khiến quý vị không thể trốn thoát.』

『Quý vị làm tổn hại danh dự của bang hội chúng tôi, chúng tôi không thể làm ngơ.』

『Hy vọng quý vị có thể tự cắt ngón út để tạ tội.』

『Chúng tôi định cử một chiếc xe tải hỏng phanh đến nhà quý vị.』

『Cũng đang cân nhắc việc biến quý vị thành đê chắn sóng rồi ném xuống biển.』

Mọi người hãy tự hình dung, chúng quát tháo những lời trên bằng giọng điệu giang hồ.

Mà nói đi cũng phải nói lại, lũ xã hội đen dạo này nóng tính thật.

Ngay cả với một thanh niên chính trực và đáng yêu như tôi, chúng cũng ngay lập tức nói những lời kiểu như "Coi chừng tao chặt ngón tay mày", "Đừng có mắt mà như mù". Tôi nghĩ chúng nên bình tĩnh lại một chút, giao tiếp thông qua quy trình thì hơn.

Tôi sẽ không nói con người bốn biển là anh em, nhưng linh trưởng khó khăn lắm mới xây dựng được xã hội văn minh trên Trái Đất, vậy nên chúng ta càng nên giống một sinh vật thông minh, giải quyết vấn đề bằng đối thoại và hiểu nhau, chẳng phải sao? Tình yêu và hòa bình. Yêu người láng giềng như chính mình.

…Lạc đề rồi.

Tóm lại, ngay lúc chúng tôi đang bối rối không biết phải làm sao, tình hình cũng tiếp tục xấu đi.

「…Cậu rõ thật đấy, nói cứ như là tận mắt thấy vậy.」

Tôi vốn dĩ là tận mắt thấy mà? Dù sao thì lúc đó tôi cũng có mặt ở đó.

Để chị Otome một mình đi, làm sao tôi yên tâm được.

「Thế nên, tình hình lúc đó không ổn lắm.」

Tôi đã nghĩ ra một kế sách vào lúc đó.

Và kế sách đó… là tôi sẽ làm mồi nhử, còn chị Otome và mọi người sẽ lợi dụng khoảng trống đó để trốn thoát.

——Hậu quả là, tôi đã phải chơi trốn tìm với lũ xã hội đen cả đêm.

「Vậy nên cậu mới kiệt sức, đến sáng nay mới về…?」

Chính là như vậy.

Vẻ mặt Fumino đột nhiên trở nên hiền lành hơn nhiều.

「…Đúng là đồ ngốc. Nếu chúng nhớ mặt cậu mà quay lại tính sổ, thì cậu tính sao?」

Ánh mắt cô ấy, dường như mang một chút dịu dàng.

「…Cậu, cậu đang lo cho tôi à?」

「!?」

Cô ấy đột nhiên 「Vụt!」 một tiếng đá tôi ngã.

Rồi dùng chân giẫm lên bụng tôi, xoắn vặn liên hồi.

「~~~~~~~~~~~~~~~!?」

Đau đến mức tôi không nói nên lời.

「Ai, ai lo cho cậu! Cậu chết quách hai lần đi! Tôi chỉ muốn cậu đừng mang thêm phiền phức đến chỗ làm thêm của tôi thôi, hoàn toàn không có ý gì khác đâu hả! Đồ tảo sợi!」

Lại một câu chửi rủa mới lạ. Tảo sợi…

Mặc dù vừa nãy cô ấy cứ nói đi nói lại chỗ làm thêm mấy lần, nhưng đây dù sao cũng là nhà tôi mà.

Với lại, người rước họa vào thân là chị Otome.

Đối mặt với người ngang ngược vô lý, dù có phản đối cũng không sao. Tôi nghĩ tôi dù sao cũng có quyền phản đối (chắc vậy).

Tôi vươn tay nắm chặt mắt cá chân Fumino đang không ngừng giẫm đạp.

…Chân cô ấy thật là thon. Vừa chạm vào, tôi không khỏi thấy hứng thú.

「Cậu làm gì thế hả, có ý kiến gì à!?」

Cô ấy bị tôi nắm chân nên đứng không vững lắm, cúi đầu nhìn tôi với phong thái của một nữ hoàng.

「Không, không có gì đâu, chỉ là thấy đau quá… Hê hê.」

Mắt tôi nhìn, không phải khuôn mặt cô ấy.

Mà là bị hấp dẫn bởi những vệt sọc lộ ra dưới chiếc váy đồng phục bị tốc lên vì cú đá.

Ieyasu à… Theo cảm nhận cá nhân, tôi thấy quần lót sọc của người thật là tuyệt vời nhất, hơn hẳn quần lót sọc của nhân vật 2D.

Cứ như vậy cuối cùng cũng coi như trả được một đòn, nên tôi sẽ không hối hận đâu.

Còn Fumino, nhận ra biểu cảm của tôi, mặt cô ấy đỏ bừng, cơ thể cũng chuyển sang tư thế chuẩn bị cho một cú đá sấm sét.

「Chết một trăm lần đi cho rồi~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!」

「Dù tôi có chết, quần lót sọc cũng sẽ lưu truyền mãi mãi」 Takumi để lại câu cảm thán đầy nam tính đó rồi hóa thành sao băng trên trời.

Sau một lúc lâu, mọi việc cuối cùng cũng lắng xuống.

Fumino cũng đã trở lại bình thường.

Nhưng vấn đề là hiện tại có vẻ quá bình yên. Sao lại không có lấy một vị khách nào vào chiều Chủ Nhật thế này?

Nếu từ hôm qua đến giờ việc kinh doanh cứ ảm đạm như vậy, cũng không khó hiểu khi Fumino lại chán đến mức phải đánh bóng sàn nhà.

「Dù sao thì dạo này, bánh kem ngay cả ở siêu thị cũng mua được rồi…」

Tôi vừa xay hạt cà phê, vừa lẩm bẩm một mình.

Nhưng nói vậy thôi, cửa hàng chúng tôi cũng không phải không có khách.

Vấn đề là… gần như tất cả những người đến cửa hàng chúng tôi đều là fan của chị Otome—— giống như vị khách vừa rồi.

Nhưng điều họ thích không phải là bánh kem của chị ấy. Dù sao thì tay nghề làm bánh của chị Otome, ngay cả tôi, một người nhà nhìn với ánh mắt thiên vị, cũng thật sự không thể gọi là xuất sắc được.

Có vẻ như, khách quen của cửa hàng chúng tôi đều bị nhân cách của chị Otome thu hút mà ghé thăm. Không hiểu sao chị Otome từ trước đến nay rất được các cô chú trong phố và những người lớn tuổi yêu mến. Những người này thường xuyên đến tìm chị ấy để uống trà trò chuyện, rồi tiện thể mua một cái bánh kem mang về.

「Otome này, tay nghề làm bánh của cô đúng là tệ thật đấy~~」

Và thường xuyên như vậy, thẳng thắn nói ra mà không chút ngần ngại.

Nhưng cũng nhờ tình cảm ấm áp của những vị khách quen này, cửa hàng của chúng tôi mới có thể duy trì hoạt động.

Còn giờ chị Otome không có ở tiệm, cũng có nghĩa là khách quen hoàn toàn không có lý do để ghé thăm. Trong tình trạng vắng tanh vắng ngắt này, có lẽ đến chim sẻ cũng kêu mệt rồi, xung quanh một khoảng tĩnh mịch.

「Cứ thế này, sớm muộn gì cửa hàng chúng ta cũng đóng cửa cũng không lạ đâu nhỉ.」

「Tôi thì thấy bây giờ có khác gì đóng cửa đâu.」

Chuyện này thật sự quá tồi tệ.

「Nhưng dù có bỏ qua điểm yếu là tay nghề kém của chị Otome đi chăng nữa, thì rảnh rỗi như bây giờ, thật sự kỳ lạ đến mức khiến người ta phải nghĩ rằng có nguyên nhân nào khác.」

「Chẳng phải là vì có loại người nửa vời như cậu, không khác gì lính mới, giúp sức nên mới tệ đến mức này sao?」

Ối giời, lại chọc vào chỗ đau của tôi.

「Cái loại người hậu đậu hơn bất cứ ai như cậu, thì giúp chủ tiệm làm bánh ngọt bằng cách nào chứ?」

「Tôi đánh trứng, còn giúp khuấy bột, hậu đậu chỗ nào chứ?」

Nói cách khác, tôi chỉ có thể giúp được bấy nhiêu thôi…

「Tóm lại… Fumino cậu có muốn một tách cà phê không? Cà phê xay và pha mới đó.」

Pha cà phê thì tôi khá tự tin.

「Tôi không uống.」

Nhưng cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, rồi quay mặt đi.

Mặc dù bị cô ấy từ chối dứt khoát, nhưng tôi bây giờ không thể bỏ cuộc được.

Tôi chuẩn bị hai cái tách, từ từ rót cà phê đã pha xong vào.

「Mời dùng, tách này tôi mời.」

「…Tôi không phải đã nói là tôi không uống sao?」

Miệng thì nói vậy, nhưng cô ấy vẫn miễn cưỡng nhận lấy tách cà phê.

Nếu lúc này tôi tin lời Fumino, không bưng cà phê cho cô ấy, thì cô ấy ngược lại sẽ vì thế mà nổi giận.

Dù sao thì, cô gái này không thành thật chút nào, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.

「Tạm gác chuyện cửa hàng của chúng ta qua một bên, bên nhà cậu dạo này sao rồi?」

Fumino vừa định đưa tách cà phê lên miệng, đột nhiên dừng lại.

「Bên nhà tôi?」

「Chính là nhà Fumino ấy… Bà nội cô ấy khỏe không?」

Nghe tôi hỏi, Fumino hừ một tiếng bằng mũi.

「Ai biết đâu? Chắc không sống được lâu đâu? Bởi vì có một đứa vong ân bội nghĩa chẳng thèm về thăm bà ấy.」

Thế à, thế à, vậy nghĩa là bà ấy rất khỏe mạnh.

「Vậy những người khác thì sao? Thỉnh thoảng có về thăm các cậu không?」

「Có lẽ vậy, có thể họ đều lén lút về lúc cậu không biết.」

Nhấp một ngụm cà phê, Fumino đáp lời tôi với giọng điệu buồn bã.

Ưm… Có vẻ theo Fumino biết, mọi người hình như đều chưa về.

「Bây giờ không phải là lúc cậu lo lắng cho người khác đâu nhỉ? Chủ tiệm còn đang mất tích kìa.」

Ừm… Chính xác là vậy.

Không biết chị Otome bây giờ đang lang thang ở đâu…

Dù sao thì trước đây chị ấy từng nói sẽ đưa người ta trốn ra nước ngoài.

Trong trường hợp tệ nhất, có lẽ giờ này họ đang bận rộn lên đường đến tận bên kia Trái Đất cũng nên.

「Đầu tôi bắt đầu đau rồi… Thực ra dạ dày cũng hơi đau.」

Bụng bị cô ấy giẫm đạp vừa nãy còn đau hơn nữa chứ.

「Đó là điều tôi phải nói chứ? Không biết chị Otome định tính toán thế nào với chuyện cửa hàng đây.」

「…Tôi nghĩ, chị ấy chắc là chẳng tính toán gì đâu.」

Nhưng trước mắt có một vấn đề rất thực tế: chúng ta sắp đóng cửa tiệm rồi.

「Cậu cứ nói thẳng với chị ấy đi, nói rằng bây giờ không phải là lúc bận rộn cứu người.」

「Chuyện này, tôi đã nói với chị ấy cả trăm lần rồi.」

Nhưng mỗi lần tôi nói, chị ấy lại luôn trả lời tôi như thế này:

『Ơ~~ Cứ để đến đó rồi tính, không sao không sao đâu mà~~』

Lời đó hoàn toàn không có cơ sở, chỉ dựa vào cảm tính của chị ấy.

Chị Otome chính là kiểu người thức dậy là quên hết mọi thứ.

「…Rồi cậu biết không? Nhà chúng ta lại có thêm thành viên mới.」

Ánh mắt tôi liếc nhìn khu sinh hoạt trong tiệm.

「Tối qua tôi đã cho chúng ăn cá ngừ bào. Vừa đặt đĩa ra, hơn chục con mèo đã xông vào cùng lúc.」

Cùng với tiếng thở dài, lời của Fumino cũng tuôn ra.

Có vẻ tối qua cô ấy đã chăm sóc lũ mèo thay tôi rất tốt.

Trò chuyện thế này, sẽ thấy Fumino thực ra chỉ là một cô gái bình thường, có mặt hiền lành của riêng mình. Mặc dù những người độc mồm độc miệng nói xấu cô ấy rất nhiều, nhưng đó chỉ vì họ không biết đến mặt này của Fumino mà thôi.

Fumino dường như nhận ra ánh mắt của tôi, hơi cúi đầu xuống——

「…Sao, sao lại nhìn tôi chằm chằm thế? Coi chừng tôi móc mắt cậu ra đấy.」

Đây rốt cuộc là suy luận từ đâu ra vậy? Với lại, ai lại đi đe dọa người khác với vẻ mặt ngại ngùng như thế chứ?

「Không có gì đâu. Ừm… tổng cộng mười lăm con, tất cả đều là mèo hoang hoặc mèo bị bỏ rơi. Thật không biết chị ấy nhặt đâu ra nhiều mèo như vậy.」

Chị Otome không chỉ cứu người, mà còn cứu cả chó mèo.

Thậm chí còn không bỏ qua 「đồ vật bị bỏ đi trông có vẻ còn dùng được (TV cũ)」 hay 「búp bê bị vứt đi, lấm lem bùn đất」.

Chị ấy cứu vớt không phân biệt vật hữu cơ hay vô cơ.

Ngoài ra, dựa trên thái độ của lũ mèo, trong kim tự tháp cấp bậc của gia đình chúng tôi, chị Otome đứng đầu, tiếp theo lần lượt là Fumino, lũ mèo, con gấu bông khổng lồ trong phòng chị gái, cuối cùng mới là tôi.

Chị gái thì còn chấp nhận được, nhưng vị trí của tôi lại thấp hơn cả Fumino, một nhân viên bán thời gian, và cả gấu bông nữa là sao chứ?

Lũ mèo con này, chẳng thèm nghĩ bình thường ai là người cho chúng ăn.

「À đúng rồi, mà mấy đứa nhỏ này dạo này càng ngày càng kén ăn, đồ ăn thừa trộn cá ngừ bào các thứ, chúng còn chẳng thèm liếc mắt nhìn. Nhờ thói kén ăn của chúng, giờ chi phí thức ăn cũng không thể coi thường được nữa rồi.」

「Đồ ngốc, người ta mà ngày nào cũng ăn cùng một thứ thì cũng sẽ chán thôi. Thỉnh thoảng cậu cũng lấy ít cá khô đã khử muối, thêm chút xì dầu nấu cho chúng ăn đi chứ. Tôi thấy chúng ăn ngon lắm đấy——」

Nói đến giữa chừng, Fumino ho một tiếng, ánh mắt quay sang hướng khác.

「…Đây là tin đồn tôi nghe được từ nơi khác, cậu có thể thử xem sao.」

「Cậu còn chuẩn bị cả thức ăn cầu kỳ như vậy cho chúng à? Cảm ơn nhé, tôi nghĩ chúng nhất định sẽ rất vui đó.」

「Tôi, tôi đã nói đó là nghe từ nơi khác mà!」

Phải phải phải, cứ cho đó là một tin đồn tuyệt vời đi.

「Vấn đề là thật sự không có tiền. Chi phí sinh hoạt của nhà chúng ta đã eo hẹp đến mức ngay cả việc lấy cá ngừ bào trộn cơm cho mèo ăn cũng thấy xa xỉ rồi.」

「Vậy cậu sao không đi đưa báo? Ít nhiều cũng giúp được chút chi phí sinh hoạt chứ?」

「Chuyện này tôi cũng từng cân nhắc rồi. Nhưng nhỡ đâu một ngày nào đó chị Otome lại nhặt về một thứ gì đó còn quá đáng hơn——」

Lời tôi nói chỉ mới được một nửa.

Đột nhiên, tiếng chuông cửa 「Keng keng」 vang lên, cửa tiệm Stray Cat's mở ra.

「À, chào mừng quý khách… Ối!?」

Nói thì chậm nhưng mà nhanh, tôi ngay lập tức rơi vào trạng thái không thở nổi.

「Tôi về rồi~~☆ Tsuzuki Otome, từ đảo Saipan bình an trở về~~」

Nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương, mái tóc đen tung bay trong gió.

Và bộ ngực đầy đặn áp sát vào tôi đến mức khiến tôi khó thở.

Lượng ngực này ước chừng gấp đôi Fumino trở lên. Không nghi ngờ gì nữa, đây đúng là chị Otome.

「Takumi, em sống có tốt không? Có nhớ chị không? Ôi, em có phải lại cao lên rồi không?」

Chị Otome ôm chặt lấy tôi, vừa cọ má vào tôi.

…Chị coi đứa em trai đang tuổi dậy thì này là cái gì chứ!

Cảm xúc này đã không còn là vui mừng, mà là ngượng ngùng. Huống hồ chị ấy cũng quá không coi tôi là con trai rồi.

Còn ánh mắt của Fumino cũng thật đáng sợ. Mỗi khi cô ấy nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao tâm trạng lại dễ trở nên tồi tệ.

Tôi một hơi đẩy ngực chị gái ra, và nói lớn:

「Phù! Chị Otome, em không phải đã bảo chị đừng như vậy sao!?」

「Nhưng mà người ta lâu lắm không gặp em, nhớ em lắm mà~~ Hì hì, Takumi chị nhớ em lắm đó☆」

Chúng ta mới chỉ không gặp nhau hai ngày thôi mà? Sao có lý nào lại cao lên được!

Và nếu biết tôi đang trong tuổi dậy thì, tôi thực sự mong chị ấy có thể tiện thể nghĩ nhiều hơn cho những hiện tượng sinh lý đáng xấu hổ của tuổi dậy thì này. Tôi hơi cúi người xuống, và tiếp tục truy vấn.

「Thôi bỏ qua mấy chuyện đó đi! Chị, rốt cuộc chị đã chạy đi đâu vậy!?」

「Ơ? Thì là đảo Saipan đó. Mọi người đều gọi đó là thiên đường vĩnh cửu đó, em không biết à?」

Nói rồi, chị Otome quay một vòng cho chúng tôi xem.

Chiếc váy xòe tung bay theo gió, một mùi hương dừa thoang thoảng bay vào mũi.

Không… Chuyện này hoàn toàn không quan trọng! Huống hồ đảo Saipan nổi tiếng như vậy, ít nhất tôi cũng biết.

「Rồi ấy, hóa ra thời gian bay đến Saipan còn nhanh hơn cả một số chuyến bay nội địa chậm chạp nữa chứ.」

Tôi bất lực ôm đầu, Fumino đối diện cũng ôm đầu giống tôi.

「À, chết rồi! Chị quên mất còn có quà lưu niệm~~!」

Nói đoạn, chị ấy lại vội vàng lao ra khỏi cửa tiệm.

「…Thật tốt, may mà lần này chị ấy về sớm như vậy.」

「…Cũng phải.」

Thật là trời phù hộ.

Thậm chí có lần chị ấy mãi không về nhà, cho đến khi một ngày tôi vô tình chuyển kênh sang chương trình tin tức nước ngoài, mới thấy chị ấy trên đó.

Còn lần này chỉ mất tích hai ngày, so với trước thì tốt hơn nhiều rồi.

「Nếu chị ấy trên đường du lịch lại nhặt được con mèo hoang nào đó, thì cậu tính sao?」

Fumino hỏi với giọng điệu trêu chọc.

「Giờ dù có thêm một hai con nữa, cũng chẳng khác biệt mấy…」

Tôi vừa thở dài vừa trả lời cô ấy. Ngay sau đó——

Cùng với tiếng chuông lại vang lên, cửa tiệm Stray Cat's lại mở ra.

「Này này~~! Xem chị mang quà lưu niệm về này~~!」

Cả hai quay đầu nhìn về phía cái 『quà lưu niệm』 đó.

Sau đó, mở to mắt hết cỡ.

Tiện thể, còn há hốc miệng ra nữa.

Tôi và Fumino há hốc mồm, cả hai đều cứng đờ.

「「Cái này…!?」」

Chị Otome đang xách trên tay một thứ.

Đó không phải là mèo hoang, cũng không phải chó hoang.

Dù nhìn thế nào đi nữa, dáng vẻ đó cũng giống như một cô bé.

「Xin lỗi, chị lại nhặt về rồi.」

Chị Otome cười hì hì, nói gọn một câu như không có gì.

「Con bé tên là Nozomi. Từ hôm nay trở đi, con bé là thành viên gia đình chúng ta rồi đó!」

Cô bé bị chị Otome xách sau gáy, buông thõng chân tay, hoàn toàn không hề kháng cự.

Mặc dù đôi mắt đen láy nhìn chúng tôi, miệng lại không nói một lời nào.

「…Xem ra lần này không chỉ là mèo nữa rồi.」

Fumino lẩm bẩm.

Chuyện đâu chỉ đơn thuần là nhặt được mèo.

Không ngờ lần này chị Otome lại nhặt về một con người…

「Nozomi, chào hỏi đi chào hỏi đi; mau làm thử một lần như chị đã dạy lúc trước xem.」

Cô bé vẫn giữ nguyên trạng thái bị chị Otome xách trên tay, rồi gật đầu.

Tiếp đó, liếc nhìn cả hai chúng tôi, cô bé từ từ mở miệng——

「…Meo~~」

Rồi như một con mèo thần tài, uốn cong cổ tay tạo dáng.

「Đúng đúng đúng~~! Hoàn hảo quá Nozomi! Tuyệt vời!」

Chị Otome giơ ngón cái khen ngợi cô bé.

Tôi chỉ biết ngây ngốc đứng tại chỗ.

Còn Fumino không hiểu sao, cứ đá vào mông tôi.

Cô bé nhìn hành động của cả hai chúng tôi, hơi nghiêng đầu.

Hoàng hôn đầu hè, ánh nắng chiều chiếu vào nhà càng ngày càng nóng bức.

Stray Cat's của chúng tôi, lại có thêm một con mèo hoang mới.

Thợ làm bánh ngọt ngày nào cũng dậy sớm——

Tôi cứ như nhân vật chính trong một bộ phim tài liệu mang tên "Thăm viếng thợ thủ công" vậy, bắt đầu một ngày mới.

Ngay cả một người ngoại đạo chưa đạt đến cấp độ học việc như tôi, cũng phải dậy vào lúc 5 giờ rưỡi sáng.

「Ồ ồ, Takumi cháu dậy sớm thế.」

Người chào tôi là một ông chú vạm vỡ lái xe tải nhỏ. Ông ấy là người giao hàng sữa.

Bánh ngọt và các sản phẩm từ sữa gần như không thể tách rời. Nên tôi và ông chú lực lưỡng với chiếc áo ba lỗ gần như bung chỉ này, có thể nói là quá quen thuộc rồi.

Mặc dù ông chú này tính tình rất tốt, nhưng khi gặp vấn đề luôn thích dùng câu "Thôi được rồi, cháu uống sữa đi" để giải quyết, điểm này thì thật không thể chịu nổi ông ấy.

「Chào chú, chào buổi sáng.」

「Ừm, chào buổi sáng. Cô Otome về chưa cháu?」

Ông chú rướn cổ nhìn vào trong tiệm.

「Về thì có về rồi… nhưng chị ấy không dễ tỉnh dậy đâu. Chắc là ngay cả chăn có bốc cháy, chị ấy cũng không tỉnh được đâu.」

「A ha ha, vậy thôi vậy.」

Không không không, tôi không đùa đâu.

Dù sao chị ấy cũng là người dám một mình với một cái xô đối mặt với vụ cháy rừng quy mô lớn mà.

Thậm chí tôi còn nghe được một số tin đồn, nói rằng chị ấy ở địa phương đã được coi như một nhân vật huyền thoại gì đó…

Khi tôi một mình thầm cười khổ trong lòng, những thùng sản phẩm từ sữa từng chiếc một được dỡ xuống khỏi xe.

Tuy nói là từng thùng, nhưng thực ra số lượng không nhiều.

「Số lượng này ít quá nhỉ. Các cháu dùng vậy có đủ không?」

「Vâng, vâng ạ… Dạo này tạm thời cứ vậy ạ.」

Không còn cách nào khác, dù có làm bánh ngọt cũng không bán được, đành phải giảm lượng nhập hàng thôi.

「Chúng cháu một ngày nào đó nhất định sẽ đặt hàng số lượng lớn với chú, xin chú hãy chờ đợi ngày đó nhé.」

「Đợi Takumi cháu thành thợ làm bánh à? Xem ra ngày đó còn lâu lắm đấy.」

Ụt… Câu nói này thật là đau lòng. Tay nghề của tôi đúng là không tốt thật…

Cuối cùng, tôi gật đầu chào ông ấy trước tiệm, rồi tiễn xe tải nhỏ của ông ấy đi khuất.

Bên ngoài là một ngày nắng chói chang, mặt trời mới vừa mọc.

Bầu trời xanh không một gợn mây, tôi luôn cảm thấy trông nó như một bức họa phản chiếu tâm trạng u ám trong lòng tôi.

Chuẩn bị xong việc mở cửa tiệm buổi sáng, cố gắng gọi chị Otome dậy xong, thời gian cũng vừa phải. Tôi thay đồng phục, xách cặp chạy ra khỏi nhà.

Từ Stray Cat's đi bộ ba phút.

Chỉ mất khoảng thời gian đủ để pha một bát mì gói trước khi ra khỏi nhà, tôi đã đến trước nhà thờ.

Nhà thờ Serizawa—— cũng chính là nhà của Fumino.

Thẳng thắn mà nói, nơi đây thật sự đã cũ nát lắm rồi.

Nếu so sánh với RPG, thì không khí ở đây cứ như có quái vật hệ ma quỷ xuất hiện vậy.

Lúc nhỏ tôi từng thật thà nói với người khác như vậy, kết quả là bị một trận đòn, và bị dạy dỗ rằng: 「Cháu phải nói đây là nơi giàu tính lịch sử!」

Người đánh tôi chính là bà nội… tức là sơ Serizawa.

Thấy nhà thờ sau bao ngày không gặp vẫn cũ nát như vậy, tôi thực sự thấy nhẹ nhõm.

「…Cậu đang cười cái gì vậy? Thật ghê tởm.」

Ừm, là Fumino.

Cũng không biết cô ấy đứng sau tôi từ lúc nào.

Cô ấy quay lưng về phía ánh mặt trời chói chang, mắt trừng tôi.

「Vì hôm qua cậu nói mấy lời đó, nên hôm nay cậu ngoan ngoãn đến chào bà nội à?」

「Không phải. Cậu nhìn cũng biết mà? Tôi đang mặc đồng phục, tay xách cặp đây này.」

Dù ai nhìn cũng thấy, đây là trang phục đi học.

Fumino đương nhiên cũng mặc đồng phục, tay xách cặp, trang phục đi học chuẩn mực.

「Đã vậy, thì cậu việc gì phải đi vòng đến đây? Đi thẳng đến trường không phải tốt hơn sao?」

Nói xong câu này, Fumino sải bước bỏ đi.

Tôi vội vàng đuổi theo sau cô ấy. Con nhỏ này sáng sớm đã hung dữ như vậy làm gì chứ?

「Cậu đừng có theo tôi nữa!」

Cô ấy nói với giọng điệu bực bội, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.

「Chúng ta cùng một đích đến, đi cùng nhau có sao đâu? Hôm qua cậu còn không phải ném đồ cho tôi cầm à.」

「Hôm qua là hôm qua, hôm nay tôi không có lý do gì để đi cùng cậu cả.」

Cái gọi là "tương kính như băng", chính là ám chỉ tình huống này.

「…Cậu ngại à?」

Tôi vừa lỡ miệng nói một câu,

「Nếu cậu còn không im miệng, coi chừng tôi nhét muối vào mồm rồi khâu lại đó!」

Ánh mắt sắc bén đầy sát khí của Fumino xuyên qua cơ thể tôi.

「Cậu chết quách hai lần đi!」

Chết một lần còn chưa đủ, tức giận đến mức muốn lôi từ nấm mồ ra giết thêm lần nữa… Câu này hình như có ý nghĩa như vậy. Trên đây là bài giảng về từ ngữ Serizawa Fumino hôm nay.

Lần tới sẽ giảng về 「Sao cậu không cứ thối rữa mà chết quách đi?」 mời mọi người đón xem đúng giờ.

Tóm lại, Fumino giờ lại tăng tốc độ đi, nhanh đến mức khiến người ta không khỏi muốn châm biếm: 「Cậu là vận động viên đi bộ à?」

Ừm, nhìn đường cong bờ mông khiến người ta muốn cắn một cái đó, đây có lẽ chính là bí quyết giữ dáng của cô ấy… nhưng nếu tôi thật sự cắn một cái, lúc đó chắc phải chết không chỉ hai lần, nên thôi vậy. Ánh mắt đàn ông bản năng sẽ tự động xoay quanh bờ mông, chỉ có thể nói là chuyện bất khả kháng—— nhưng bây giờ không phải là lúc nói mấy chuyện này.

「Ê~~ Đừng bỏ tôi lại một mình chứ.」

Nhìn bóng lưng cô ấy, tôi nở một nụ cười khổ rồi đuổi theo.

Học viện tư thục Umenomori——

Đó là tên trường chúng tôi, một trường tư thục liên cấp trung học cơ sở và trung học phổ thông, tôi và Fumino đang học cấp ba.

「Chuyện, nói về chuyện hôm qua đó…」

Tôi từ tốn bắt chuyện với cô ấy.

「Chuyện hôm qua nào? Hôm qua nhiều chuyện quá, tôi không biết cậu đang nói chuyện nào.」

「Vậy thì bắt đầu từ chuyện tôi chơi trốn tìm với lũ xã hội đen cả đêm đi.」

À thì ra là chuyện đó à—— Fumino khẽ nói một câu, liếc mắt nhìn tôi.

「Mặc dù hôm qua cậu nói có thể sẽ bị lũ xã hội đen trả thù… nhưng chuyện đó không cần lo đâu.」

「Tôi có lo cho cậu đâu…」

「Chuyện đó có người lo cho chúng ta rồi.」

「Lo?」

「Đúng vậy. Tôi đã nhờ người thân của một nhân vật có máu mặt trong thị trấn này giúp đỡ rồi.」

Vừa nói xong, ánh mắt Fumino trở nên nghiêm nghị hơn nhiều.

Xem ra, cô ấy cũng đoán ra thân nhân của vị 『nhân vật có máu mặt』 kia là ai rồi.

「Ơ, tôi đổi chủ đề khác đi, làm ơn cho tôi đổi chủ đề khác đi.」

Tôi vội vàng chuyển chủ đề, đỡ phải tự rước họa vào thân.

Có vẻ như, Fumino rất ghét chuyện liên quan đến 『kẻ đó』.

「Vậy thì nói về gia đình được chị Otome cứu về đi.」

「Tùy cậu.」

Chuyện này cô ấy cũng không muốn nghe à? Vậy thì khó đây.

「Vậy thì, nói về việc Stray Cat's gần đây kinh doanh ảm đạm, và lối thoát của chúng ta sau này đi.」

「Sao cậu không sang một bên giẫm phải phân chó mà chết đi?」

Fumino lạnh lùng nói gọn một câu.

Một lúc sau, cô ấy dừng bước, không quay người lại, cứ đứng sững ở đó.

「Cậu rõ ràng còn có chuyện quan trọng hơn cần nói…」

Tai tôi miễn cưỡng nghe được tiếng lầm bầm rất nhỏ của cô ấy.

Chuyện này tôi biết.

Tôi chính vì biết, nên mới cố ý tránh né chủ đề này.

「Được rồi, vậy thì tôi sẽ nói về cô bé được chị Otome cứu về đó.」

「…Tôi không muốn nghe.」

Fumino quay đầu lại.

Đó là một khuôn mặt nghiêm nghị, căng thẳng.

Trông như một con sói hung hãn, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi ngay tại chỗ vậy.

Nhưng tôi cũng không thể lùi bước vào lúc này.

Bởi vì Fumino đã nói rõ ràng như vậy rồi, nếu cô ấy nói cô ấy 「không muốn nghe」 thì đương nhiên tôi càng phải nói.

「Ờ… cái này… nói sao nhỉ? Sau đó, ba chúng tôi đã ăn tối cùng nhau.」

「Tôi nói là tôi không muốn nghe!」

「Ôi, đừng như vậy chứ. Cậu đã làm thêm ở nhà chúng tôi, hiểu thêm chút cũng tốt mà.」

Vừa nói xong, Fumino dừng bước và đối mặt với tôi.

Rất tốt, chính là như vậy, tiếp theo tôi sẽ kể nỗi vất vả của mình cho cô ấy nghe.

「Tôi đã cố gắng hết sức, tìm biết bao nhiêu chủ đề để nói chuyện với cô bé rồi.」

Dù tôi muốn giao tiếp với cô bé, nhưng mọi nỗ lực đều không được đáp lại. Cô gái mà chị Otome mang về, chỉ im lặng nhìn tôi từ đầu đến cuối.

「Tôi nghĩ, có thể là cô bé không giỏi giao tiếp với người khác.」

「…Rõ ràng đã meo một tiếng, mà lại không thích nói chuyện?」

「Nhưng mà dù không nói chuyện, cô bé vẫn gật đầu, lắc đầu.」

Thế nhưng, chỉ có YES hoặc NO thì làm sao mà hi vọng có thể trò chuyện trôi chảy được chứ.

Qua lời phiên dịch khó khăn lắm mới moi được từ chị Otome, thì đó chỉ vỏn vẹn là tên của cô bé.

「Cô bé ấy, hình như tên là Kiriya Nozomi.」

「Kiriya?」

「Cô bé vốn sống ở đâu, hay chị tôi nhặt cô bé về như thế nào, những chi tiết đó tôi hoàn toàn không hỏi được. Cái duy nhất biết được, chỉ là cái tên này.」

「…Cô bé là trẻ mồ côi à?」

「Cái đó tôi cũng không biết. Nhưng chị Otome nói là chị ấy nhặt được cô bé trên một con phố nào đó.」

Cô bé giữ im lặng, có lẽ là vì có lí do gì đó không muốn kể cho người khác nghe.

Cho nên tôi cũng không muốn hỏi thêm nữa.

Tuy nhiên, như vậy thì thật là đau đầu. Không biết rốt cuộc chị Otome có ý định gì…

「Thế không phải tốt quá sao? Vậy là mấy người không cần thuê thêm người làm thêm nữa rồi.」

Khẽ nhún vai rồi thở dài, Fumino lại tiếp tục cất bước.

「Nếu muốn sa thải thì báo cho tôi sớm một chút, tôi còn phải đi tìm việc khác.」

「Sao cậu lại nói vậy chứ?」

「Chẳng phải mấy người đang gặp khó khăn về tài chính sao? Bây giờ lại thêm một người ăn uống, Takumi thì vụng về chẳng giúp ích được gì, vậy chẳng phải vất vả gấp ba lần sao?」

Nếu phải sa thải người làm thêm vì khó khăn tài chính, thì chúng tôi đã làm từ lâu rồi.

Hơn nữa, để chị Otome có những khái niệm kinh tế đó, thì quả thực là có chút khó khăn.

Bởi vì chị ấy là người có thể nói ra câu "Nếu không có bánh mì thì ăn bánh ngọt đi" cơ mà. Xin chị dừng lại đi, đó đều là hàng hóa, nếu bánh ngọt không bán được thì chúng tôi sẽ không có bánh mì để ăn đâu—cái lẽ đơn giản nhất này, chị Otome hoàn toàn không biết.

「Tóm lại, hôm nay tan học về nhà tôi sẽ hỏi rõ ràng với chị ấy.」

Dù sao thì đêm qua chị ấy hình như đã rất mệt, vừa lên giường là ngủ mê mệt luôn, ngay cả sáng nay cũng không dậy nổi.

Tôi có rất nhiều điều cần nói chuyện nghiêm túc với chị Otome.

Về chuyện cô gái đó.

Về chuyện tìm gia đình nhận nuôi cho những con mèo trong nhà cứ tăng lên mãi.

Và quan trọng nhất, về hành động ngông cuồng lần này của chị Otome, tôi phải dạy dỗ chị ấy một trận tử tế.

Bên cạnh cổng trường khổng lồ như thể được xây dựng để khoe khoang với mọi người, có một tấm bảng đầy tính "tuyên ngôn".

Mặc dù trên bảng viết "Học viện Tư thục Umenomori", nhưng đó chỉ là một phần.

Umenomori Kisaburou, chủ sở hữu kiêm chủ tịch hội đồng quản trị của học viện, còn đích thân viết thêm mục đích học viện ở phía trên.

Ba mục đích của học viện này là:「Tình bạn」、「Nỗ lực」、「Chiến thắng」.

…Đâu phải tuần san Shounen JUMP.

Và cái cổng trường đó…

Không hiểu sao, có hai người đàn ông đứng hai bên như những con sư tử đá ở cổng chùa.

Một người đeo kính, thấp bé và gầy gò.

Người kia thì tóc ngắn, trông giống một võ sĩ đang trong thời kì tu luyện khổ hạnh.

Hai người này nhắm mắt, khoanh tay trước ngực, dựa vào cổng trường và cứ thế đứng đó.

—Hai người họ đang làm gì thế nhỉ.

Tôi đang định gọi hai người họ thì đột nhiên người đàn ông đeo kính mở mắt trừng lên—

「Quả nhiên sự giám sát của chúng ta là chính xác, không ngờ hai người lại làm lành chỉ sau một ngày chia tay. Nhưng nói trước nhé, tôi sẽ không khen cậu đâu!」

Giám sát cái quái gì… Ieyasu, cậu biến thành ủy viên kỷ luật từ bao giờ thế? Với lại trường chúng ta làm gì có cái gọi là ủy viên kỷ luật? Đâu phải game hay manga.

「Takumi! Không ngờ cậu lại sa đọa đến mức đi học cùng một cô gái không phải JPG cũng chẳng phải PNG một cách yêu thương! Tôi đã không ngừng lải nhải đến khô cả họng rằng sự thật chỉ tồn tại ở phía bên kia màn hình, vậy mà cậu lại như thế này!」

Bây giờ là buổi sáng.

Có một đám đông học sinh đi ngang qua đang nhìn chúng tôi.

Nhưng ngay cả khi bị mọi người nhìn xung quanh, hành động của tên này vẫn không thay đổi—

Cái mùi otaku nồng nặc này, đến cả người ngoài như tôi cũng cảm thấy ngượng.

Còn người cao lớn đứng im lặng bên cạnh hắn ta, vẫn nhắm mắt…

Ngoại hình khá đẹp trai, gương mặt cũng có thể coi là mỹ nam.

Qua tay áo sơ mi, có thể mơ hồ thấy được những thớ cơ săn chắc bên trong.

「…Kikuchi nói cũng có lý. Một quý cô thực sự có giáo dục, sẽ không sánh vai cùng dị tính.」

Đôi mắt từ từ mở ra, rồi quay sang nhìn Fumino.

Kōya Daigorō—tên này cũng là bạn cùng lớp với chúng tôi. Hắn ta khác với Ieyasu, là thi vào trường từ cấp ba.

Nghe nói gia đình hắn điều hành một võ đường cổ võ術 tên là Kōya-ryu Jujutsu, và hắn là người thừa kế tương lai.

Vì lớn lên trong môi trường đặc biệt này, nên lời nói và hành động của hắn luôn mang một vẻ lạc hậu.

Thoạt nhìn ba chúng tôi chẳng liên quan gì đến nhau…

Nhưng sau khi quen biết, mới nhận ra thực ra chúng tôi có một số điểm chung bất ngờ. Thôi bỏ qua chuyện này đi, bây giờ phải nghĩ cách giải quyết chuyện Ieyasu và Fumino đang nhìn chằm chằm nhau đã.

「Không tệ nhỉ, Serizawa, một khoảng thời gian đi học thật khiến người ta đỏ mặt tim đập nha~~ Này, sao lại không thèm để ý đến tôi!」

「Gì? Đừng nói là không để ý đến cậu, đối với cậu tôi còn chẳng thèm nhìn nữa là! Cậu mau biến khỏi mặt tôi ngay lập tức, cách tôi ba dặm đường.」

Cái đó còn mệt hơn cả ba môn phối hợp.

「Cậu dựa vào đâu mà dám ảo tưởng có thể cùng bạn thuở nhỏ yêu đương say đắm đi học từ sáng sớm chứ! Tôi chẳng phải đã nói luật pháp quy định chuyện đó chỉ có thể xảy ra trong game mỹ nữ sao! Hahaha hahaha!」

Ieyasu túm vai Fumino lắc mạnh.

Hôm qua mới bị đánh, hôm nay vẫn không biết điều. Tôi nên khen Ieyasu dũng cảm không?

「Tôi chẳng hứng thú gì với cái luật pháp ảo tưởng của cậu cả, hơn nữa cũng chẳng yêu đương say đắm với cậu ta… Nên tôi mới nói là không muốn đi học cùng cậu ta mà! Này, Takumi, tôi có thể xử lý tên ngốc này không?」

Ưm… nụ cười trên mặt cô ấy thật đáng sợ. Nếu cứ để yên như vậy, có khi cô ấy thật sự sẽ bất chấp mọi người xung quanh mà hành hạ hắn ta. Tôi đành phải can thiệp, vạch ra ranh giới ngừng bắn ba mươi tám độ cho họ.

「Hừm hừm (tiếng vỗ về ngựa). Ieyasu, cậu bình tĩnh một chút đi.」

「…À! Tôi rốt cuộc là…?」

Ánh mắt Ieyasu từ từ lấy lại sự tỉnh táo.

「Đây chỉ là một căn bệnh thôi, cậu cứ bỏ qua cho hắn đi.」

「Vậy thì cậu phải trông chừng hắn cho cẩn thận đấy!」

Fumino hừ một tiếng, quay mặt đi vuốt lại mái tóc của mình.

「Thấy bạn thân từ sáng sớm đã quấn quít với con gái, tôi không tự chủ được mà mất lí trí.」

Tôi và cô ấy thì chẳng có quấn quít gì với nhau cả.

Huống hồ chỉ vì thấy bạn thân hòa thuận với con gái mà khó chịu… Cậu như vậy đúng sao?

「Xin lỗi, Serizawa.」

「Cậu, cậu làm gì… Tự nhiên xin lỗi vậy nghe ngứa mắt lắm. Dù không xin lỗi thì cũng vẫn ngứa mắt.」

「Không, nhất định xin hãy để tôi xin lỗi. Là một otaku, không nên to tiếng với phụ nữ như vậy!」

「Tôi đã bảo là cậu không cần xin lỗi mà! Nếu thật sự muốn xin lỗi thì tôi còn mong cậu chết đi hơn.」

「Nhưng có một điều tôi vẫn phải nói! Đó là quần lót sọc ngang mà mấy người 3D như cậu mặc thì quá lãng phí!」

「Tôi giết cậu ngay lập tức!」

Có vẻ như sự kiên nhẫn của Fumino cũng sắp cạn rồi, tôi đành phải liều mạng cản cô Fumino đang nổi giận lôi đình lại sau lưng. Hừm hừm. Ngoài ra Ieyasu, hôm nay Fumino có mặc quần lót sọc ngang hay không, hiện vẫn là một ẩn số đấy nhé.

Con gái ngoài đời thực khác với trong anime, mỗi ngày họ đều mặc quần lót khác nhau, cậu đừng quên sự thật này.

Vậy nên hôm nay cô ấy mặc cũng có thể là quần lót trắng đơn giản mà tôi thích nhất, không phải sao!

Kết quả là Ieyasu phớt lờ những suy nghĩ vẩn vơ của một mình tôi, thì thầm vào tai Daigorō.

「Đáng sợ thật! Giới trẻ bây giờ đúng là rất dễ nổi nóng. Cô ta có lẽ là chơi game điện tử quá nhiều nên mới ra nông nỗi này…」

Dáng vẻ của Ieyasu càng khiến Fumino thêm tức giận.

「Takumi! Tại sao cậu có thể làm bạn với những người này mà không hề bận tâm chứ!?」

Ờ… Cậu muốn tôi trả lời sao đây?

Mặc dù tính cách của Ieyasu tồi tệ đến mức bị đặt biệt danh là "Kikuchi Súc Vật", nhưng bản chất hắn thực ra khá tốt.

…Chắc vậy.

「Cậu đúng là không biết đùa. À~ đúng rồi Takumi, Sư phụ Otome đã trở về an toàn chưa?」

「Chị ấy thì an toàn đấy… Mà, hai cậu cứ như vậy thì tôi khó mà tiếp tục nói chuyện được.」

Bị kẹp giữa Fumino và Ieyasu, hoàn toàn không thể nói chuyện một cách bình tĩnh được. Dù sao thì họ vẫn chưa yên lặng mà.

「Khoan đã, Takumi. Tại sao tên này cũng biết chuyện này?」

「Ờ… Bởi vì tôi nhờ họ giúp đỡ trốn thoát.」

「Vì Takumi đã nhờ chúng tôi giúp.」

「Lúc đó cậu nói bị truy đuổi, cần chúng tôi giúp, tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì cơ. May mà cuối cùng bình an vô sự.」

Nghe Ieyasu và Daigorō nói, Fumino cau mày.

「Tức là đến Kikuchi và Kōya cũng biết chuyện này, chỉ có tôi bị giấu nhẹm?」

「Thế hôm qua tôi chẳng phải đã nói với cậu rồi sao?」

「Phải, sau khi tôi ép hỏi một hồi, đến cuối cùng mới chịu nói cho tôi biết… đúng không?」

Lúc này Fumino không còn cằn nhằn nữa. Nhưng cái giọng nói trầm thấp bình tĩnh đó, ngược lại càng khiến người ta cảm nhận được một luồng giận dữ. Thật đáng sợ.

「Ờ… Fumino?」

Tôi từ từ buông Fumino ra, nhưng cô ấy lại dùng sức dẫm mạnh vào chân tôi một cái, rồi dùng cặp sách đánh vào mặt tôi.

「Pffft!」

「Được lắm! Đám con trai các cậu cứ thế mà chơi bời với nhau suốt đời đi!」

Cô ấy bỏ lại một câu như lời nguyền rủa, rồi chạy về phía tòa nhà trường.

Cơn đau dữ dội từ khắp cơ thể truyền đến khiến tôi đau đến mức khụy người xuống.

「Hừ… Cuối cùng cũng chỉ biết nói mồm thôi. Không ngờ Serizawa lại chỉ dám ra tay với con vật nuôi không có khả năng tự vệ, đúng là mất mặt quá đi!」

Mặc dù nói với vẻ đắc ý, nhưng Ieyasu lại trốn hẳn sau lưng Daigorō… Cậu như vậy còn mất mặt hơn đấy chứ?

「Lần sau gặp mặt, tôi sẽ yêu cầu bác sĩ tâm thần ghi vào giấy khám bệnh rằng tôi bị sát khí của cô dọa đến mất ngủ, rồi mang ra kiện cô trước tòa! Đừng coi thường Nhật Bản là một quốc gia pháp quyền! Nhà nước đứng về phía tôi đó!」

Thật là quá vô sỉ.

「…Thôi bỏ đi, đùa đến đây thôi.」

Ieyasu khẽ ho một tiếng, bước ra từ phía sau Daigorō.

「Sư phụ Otome an toàn là tốt rồi. Trước đó tôi thật sự đã rất lo lắng cho chị ấy.」

Ieyasu gọi chị Otome là 「Sư phụ」.

Nhưng điều này không phải vì chị Otome đã dạy hắn ta điều gì.

Nghe nói trước đây khi Ieyasu bị côn đồ tống tiền, chị Otome đã thể hiện kỹ năng siêu việt cứu Ieyasu. Từ đó Ieyasu đã bị chị ấy mê hoặc, thậm chí còn nói chị Otome là "người phụ nữ 3D duy nhất hắn công nhận".

Còn điểm chung của Daigorō và chị Otome thì lại hơi khác một chút so với hai chúng tôi.

Trước đây, chị Otome từng chạy đuổi theo đuôi mèo, lạc vào võ đường do ông nội của Daigorō điều hành. Kết quả là với nụ cười như thường lệ, chị Otome đã nhanh chóng hòa nhập, trò chuyện vui vẻ với họ.

Cuối cùng không hiểu sao, chị ấy còn tỉ thí một trận với Daigorō.

Daigorō ra tay ban đầu chỉ định nhân lúc rảnh rỗi để chị Otome chiêm ngưỡng Kōya-ryu Jujutsu, kết quả lại bị chị ấy, một người hoàn toàn không biết võ thuật, đánh bại.

Trận đấu đó của Daigorō hình như thảm hại đến mức không nỡ nhìn, cuối cùng còn bị nụ cười rạng rỡ của chị Otome đánh gục. Kể từ lần đó, Daigorō đã luôn kính trọng chị Otome.

Còn cái tính xấu thích giúp đỡ người khác của chị Otome, hai người họ đương nhiên cũng biết rõ.

「Chuyện này thì… việc vướng vào đám côn đồ tuy đã giải quyết êm đẹp, nhưng bây giờ lại phát sinh vấn đề mới.」

Bóng dáng cô gái ít nói lại hiện lên trong đầu tôi.

「Sao? Lại có tranh chấp à?」

「Lần này là chuyện gì thế?」

Hai người họ hăng hái hỏi, thì đúng lúc này—

Từ trong tòa nhà trường truyền đến tiếng chuông báo trước giờ học năm phút.

「Tóm lại, có gì thì lát nữa nói đi.」

Tôi nắm lấy tay áo của hai người họ, cùng chạy về phía tòa nhà trường.

Mục đích của học viện chúng tôi, như đã giới thiệu từ trước là ba điều: 「Tình bạn」、「Nỗ lực」、「Chiến thắng」.

Ngoài ra, học viện này còn có một quy tắc đặc biệt.

—Không thu bất kỳ khoản phí nào từ học sinh.

Nói cách khác, tất cả học sinh đang theo học đều dựa vào học bổng không phải hoàn trả.

Vậy thì, trường học vận hành sinh lời bằng cách nào?

Câu trả lời rất đơn giản: Họ hoàn toàn không kiếm lời.

Nói thẳng ra, trường học này chẳng qua là do một siêu tỉ phú "làm cho vui" mà thôi.

Và người giàu có đó, chính là chủ tịch hội đồng quản trị của trường, Umenomori Kisaburou. Họ của ông, cũng là nguồn gốc tên trường của chúng tôi.

Và nói đến họ này…

Trong lớp chúng tôi cũng có một học sinh họ 「Umenomori」.

「Yeah hey~~! Đến rồi đến rồi! Takumi đến rồi!」

Vóc dáng nhỏ bé đến mức khiến người ta lầm tưởng là học sinh tiểu học.

Đôi mắt to tròn dễ thương, cùng với cặp lông mày hơi đậm, sắc sảo và hơi cong lên.

Thêm vào đó là chiếc nơ bướm to bản như là thương hiệu đang lay động trên đầu.

Umenomori Chise—

Thoạt nhìn, cô bé trông như một búp bê Pháp, dễ thương đến mức ngay cả người không mở tiệm bánh ngọt cũng muốn mời kẹo…

Nhưng cô bé lại là cháu gái của Chủ tịch, và là một thành viên của gia đình tài phiệt Umenomori, có thể nói là một tiểu thư danh giá thuần chủng.

Để diễn tả tính cách của cô bé bằng một câu, đó là trời đất duy ta độc tôn…

Trước đây tôi còn từng nghe cô bé vì chuyện gì đó mà công khai nói ra câu "Tôi là trung tâm của Trái đất".

Nếu nói cô bé là trung tâm của thế giới, thì thế giới này chắc giống như một cái máy xay sinh tố hoặc máy trộn vậy.

Bởi vì—

「Đến đây đến đây~~ Takumi, bắt tay nào!」

Từ cơ thể nhỏ nhắn, vươn ra một bàn tay cũng nhỏ nhắn tương tự.

「Cầm lấy đi.」

Tôi đặt viên kẹo sữa muối trong túi lên tay cô bé.

「Woa~~ Cảm ơn~~」

「Hahaha, cẩn thận kẻo rụng răng giả đấy nhé.」

「Nhai nhai nhai… Hừm~~ Ăn vừa ngọt vừa mặn… Này!」

「Úi chà!」

Cú đấm trái sắc lẹm như có thể đánh bại cả thế giới, bất ngờ giáng xuống tim tôi.

Chính vì cô bé nhỏ người, nên chỉ cần tung một cú đấm thẳng tùy ý cũng có thể chính xác trúng vào chỗ yếu của người khác. Cú đấm này thật là cực kỳ nguy hiểm.

「Ai thèm thứ đó của cậu chứ!」

Tôi đau đến mức quỳ xuống đất, mà cô bé này lại dùng chân cọ vào mặt tôi.

Còn việc cô bé tháo dép đi trong nhà ra trước, không biết là vì trong lòng vẫn còn chút lòng trắc ẩn, hay chỉ đơn thuần là muốn trực tiếp tận hưởng cảm giác giẫm đạp… Tôi nghĩ chắc là vế sau.

「Nào~~ Nhanh lên! Bắt tay nào!」

「Ờ…」

Do dự ba giây.

Umenomori cúi đầu nhìn tôi, mặt cười rất vui vẻ.

Nếu đã vậy, thì đành chịu vậy.

Tôi miễn cưỡng đứng dậy, đặt tay mình vào bàn tay ngửa lên của cô bé.

Bàn tay nhỏ bé, ấm áp, cứ như chỉ cần dùng chút sức là sẽ bị tôi bóp nát vậy.

Umenomori Chise với nụ cười mãn nguyện, một câu nói đã phá tan hoàn toàn những suy nghĩ của tôi.

「Tốt lắm! Với tư cách là gia thần, hạ bộc của ta, ngươi phải hầu hạ ta cho thật tốt đấy nhé.」

Rồi cô bé lại xoa đầu tôi.

Để xoa đầu tôi, dáng vẻ cô bé cố gắng kiễng chân trông thật đáng yêu…

Nhưng thấy cô bé sắp ngã, tôi đành phải khẽ cúi thấp xuống một chút, điều chỉnh độ cao cho cô bé.

Cô bé mà bị nhắc đến chiều cao thì sẽ nổi trận lôi đình, nên chẳng thể nói gì được.

Dáng vẻ tôi thở dài mà vẫn vâng lời cô bé, bị Ieyasu mắt tinh phát hiện ra.

「Woa~~ Thật là nhu nhược.」

Lời thì thầm đó nghe thật chói tai.

「Takumi, cậu không có lòng tự trọng của một người đàn ông sao?」

Ngay cả khi Daigorō cũng mở lời chỉ trích, thì Fumino mở cửa lớp bước vào.

Tại sao Fumino, người đi học sớm hơn chúng tôi, lại vào lớp muộn hơn chúng tôi?

「………………」

Nhưng câu hỏi cơ bản trong lòng tôi, bị ánh mắt lạnh băng của Fumino liếc một cái, liền tan biến hoàn toàn.

Tôi cũng trăm vạn phần không muốn đâu—tôi hận không thể nói thẳng với cô ấy.

Theo tiếng thở dài, tôi nhớ lại chuyện hai ngày trước.

Về vụ tranh chấp do chị Otome gây ra, để tránh cho mọi chuyện sau này trở nên phức tạp hơn, tôi đã tìm đến một người và bàn bạc với cô bé. Người đó chính là Umenomori Chise.

Chỉ cần thông qua ảnh hưởng và tài lực của gia đình Umenomori, việc bịt miệng đám côn đồ nhỏ trong thị trấn hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay. Thực tế, ngay cả khi nói gia đình Umenomori có quyền tài phán ngoại lãnh thổ ở thị trấn này cũng không ngoa.

Bằng chứng là… sau khi nhận được sự giúp đỡ của Umenomori, trên đường về nhà, đám côn đồ một giờ trước còn đỏ mắt truy sát chúng tôi, vừa nhìn thấy tôi liền móc ra một con dao thái lớn đặc biệt từ trong người, nói những lời như: 「Xin hãy để chúng tôi cắt một ngón tay út để tạ tội với ngài!」, rồi tất cả đều quỳ xuống—mà lại là ở giữa đường phố.

Nhưng nhận ngón tay út của côn đồ (mà lại là đốt thứ hai) thì chẳng có gì đáng vui cả, ngược lại còn có thể khiến tôi sau này không dám ăn xúc xích nhỏ trong hộp cơm nữa, nên tôi đã từ chối thẳng thừng.

Mặc dù lần này không lấy được ngón tay út của họ, nhưng lại mắc một món nợ ân tình lớn.

Mặc dù trong quá khứ ít khi xảy ra những sự kiện cường điệu như lần này, nhưng vì chị Otome, tôi đã nợ Chise vô số ân tình rồi.

Tôi không biết tại sao tiểu thư của tập đoàn tài phiệt lớn này lại hứng thú với tôi như vậy, nhưng ngôi trường này gần như được xây dựng đặc biệt dành cho cô bé, một du học sinh trở về; với một tiểu thư như vậy, một người dân thường như tôi hoàn toàn không thể trả hết nợ.

Mặc dù tôi không giống như một người nào đó "lần đầu tiên bắt cóc lại là một otaku nhà giàu, kết quả kích hoạt sự kiện mà trở thành quản gia" cứ thế thuận nước đẩy thuyền, tuy nhiên cái cờ sự kiện của cô bé như tình huống kể trên, đã bị tôi kích hoạt.

Cô bé muốn tôi "làm hạ bộc của cô bé"… Mặc dù tôi không giỏi dọn dẹp, nhưng dù sao thì cũng nên theo thông lệ kịch bản mà cho tôi làm quản gia chứ?

Tóm lại, tôi cứ thế trở thành một trong những hạ bộc của Chise.

Sở dĩ nói "một trong những", là vì nghe nói cô bé có khoảng năm mươi hạ bộc trong khuôn viên trường. Tuy nhiên tôi chưa từng thấy ai khác bị cô bé sai vặt không ngừng như tôi hàng ngày cả.

Nhưng nói vậy thôi, những hầu gái riêng của cô bé bình thường cũng đi học ở trường với tư cách học sinh, mọi công việc vặt vãnh đều do họ phụ trách. Nên tôi gần như trở thành đối tượng để cô bé giải tỏa áp lực và chơi đùa.

Tôi đã quen với cách đối xử của con sói đỏ Fumino, nên chuyện nhỏ này thực ra chẳng đáng là gì.

Cô bé không chỉ đánh nhẹ hơn Fumino, cộng thêm cả hai đều thích giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể, điểm chung này ngược lại khiến tôi càng dễ hiểu suy nghĩ của cô bé hơn. Hơn nữa, Chise thực ra rất biết quan tâm người khác, là kiểu người một khi bị nhờ vả thì khó mà từ chối.

Điểm này không chỉ rất giống chị Otome, mà cái tính nóng nảy, động một tý là đá người lại giống Fumino (mà tính tình cũng cố chấp đến mức thái quá). Nên tôi cũng luôn không thể bỏ mặc cô bé.

Vì vậy tôi tuyệt đối không phải vì có sở thích quái đản nào đó mà thích bị những thiếu nữ loli dẫm đạp bằng chân trần + tất. Thật đấy, xin mọi người hãy tin tôi. Tôi đã chán ngán những lời đồn đại rồi.

「Takumi… Xem ra cậu thật sự biến thái như lời đồn… Tôi không muốn làm bạn thuở nhỏ của cậu nữa.」

Tôi bị gọi là biến thái, tất cả là vì cái tên bạn thuở nhỏ như cậu đấy!

Một chuyện đáng tiếc nữa là, bạn thuở nhỏ không phải cứ cậu nói không làm là không làm đâu.

「Takumi sao lại bị cô ta nắm được điểm yếu rồi? Tôi nói cậu này, chẳng lẽ cậu muốn kích hoạt cờ công lược của Takumi sao? Mối quan hệ bất thường như vậy, cậu cứ bỏ đi. Rồi nữa, con người 3D khác với 2D, mùi hương không hề dễ chịu đâu? Ngửi ngửi ngửi… Ừm ừm… Có một mùi chó con bị dính nước, tức là mùi hôi của dã thú! Ực ực ồ!?」

「Ồn~~~ ào~~~ quá. Takumi, ném hắn ra ngoài đi.」

Ieyasu hít một hơi thật sâu vào đỉnh đầu của Umenomori như một bartender, đương nhiên không tránh khỏi bị dã thú trả thù. Chise tung một cú đấm móc tay phải như cầu vồng, đánh bất tỉnh Ieyasu.

「…Cậu cũng nên chọn lựa đối tượng cầu cứu cẩn thận một chút đi.」

Fumino lẩm bẩm.

Và lời thì thầm này không thoát khỏi đôi tai thính nhạy của Umenomori.

「Ồ? Ý cậu là tôi không đủ mạnh sao?」

Cô bé bước dài đến cạnh bàn Fumino, trừng mắt nhìn cô ấy đầy hung dữ.

「À? Tôi đâu có nói thế. Chẳng lẽ tự cậu cảm thấy như vậy sao?」

「Cậu nói cái gì thế!」

Umenomori hừ mạnh một tiếng, khoanh tay đứng trước mặt cô ấy, ra vẻ hống hách.

Cảnh tượng trước mắt, Umenomori với chiều cao gần như ngang bằng, rất khó khăn cúi đầu trừng mắt nhìn Fumino đang ngồi trên ghế.

Còn Fumino như để đối kháng với cô bé, từ từ đứng dậy.

Sau đó lại gác chân lên bàn và thẳng người ra—lúc này thì đến lượt Fumino cúi đầu nhìn xuống Umenomori.

Và ánh mắt cô ấy, đang cháy rực ý chí chiến đấu.

「Vốn dĩ, cậu xem Takumi như đồ chơi, rốt cuộc thì có gì vui chứ? Chơi đùa với tên ngốc đó, chứng tỏ cậu cũng ngu ngốc y như cô ta vậy.」

「Ồ~~~? Cái người mỗi ngày đều cùng tên ngốc này yêu thương say đắm đi học, không biết là ai nhỉ?」

「Xin cậu đừng có nói bừa theo suy đoán của mình. Tại sao tôi phải cùng Takumi yêu thương say đắm đi học chứ?」

Hai người nhìn nhau tóe lửa.

「Tôi nói trước nhé. Đây là học viện của tôi, chủ tịch lại là ông nội tôi, chỉ cần tôi nhờ ông một tiếng, có thể đổi bộ đồng phục của cậu thành đồ bơi học đường đấy!」

「Đến lúc đó tôi sẽ đeo yếm cho cậu, còn kèm cả núm vú giả cho cậu nữa!」

Hai người lại xích lại gần nhau, tình thế căng như dây đàn.

「Thôi thôi, hai cậu dừng lại đi.」

Tôi đành phải can thiệp vào giữa hai người để giảng hòa. Đây có lẽ là cái gọi là nghĩa vụ của thú cưng và hạ bộc… khá là mất mặt.

「「Cậu đừng nhiều chuyện!!」」

Bị họ quát lớn một tiếng như vậy, tôi bị cái hiệu ứng âm thanh vòm đó dọa đến mức không khỏi co rúm người lại.

Ví von này có thể hơi kỳ lạ, nhưng âm thanh vòm 5.1 kênh so với cái này chẳng thấm vào đâu.

Để ngăn chặn đám mãnh thú này, tôi nhìn quanh, tìm kiếm những phương pháp khác.

Kết quả chỉ nghe thấy những cuộc trò chuyện thoải mái của các bạn học xung quanh.

「Tốt thật, Takumi lại được cả hai cô ấy để ý.」

「Đúng vậy mà, hai người họ đã làm tan nát trái tim của tổng cộng hơn năm trăm người rồi đấy. Nhìn về ngoại hình, họ cũng là hai cường giả trong trường.」

「Hơn nữa rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể bắt chuyện với họ chứ? Lần trước tôi lấy hết can đảm bắt chuyện với cô ấy, cô ấy không những không để ý đến tôi, mà còn gọi một nhà trị liệu tâm lý đến, mất ba tiếng đồng hồ giải thích cho tôi sự khác biệt giữa tình yêu và tình dục.」

「Tôi còn thảm hơn đây. Ngày khai giảng tôi đưa thư tình cho Serizawa, cô ấy vậy mà ngay trước mặt tôi xé thư tình thành những mảnh vụn kích thước một centimet vuông! Tôi cũng muốn được Serizawa dẫm đạp mỗi ngày mà!」

Ờ… thư tình của mấy tên như vậy, tôi thấy xé đi thì tốt hơn.

Dù sao thì, có lẽ mọi người đọc bài sẽ thấy thật hoang đường, nhưng trên thực tế, những chuyện này đều là sinh hoạt hàng ngày bình thường đến không thể bình thường hơn.

Và cả lớp cũng đều biết, hai người này sẽ không mang tranh chấp đến với bất kỳ ai ngoài tôi.

Kết quả là, hơn một nửa số nam sinh trong lớp đều ghen tỵ với tôi.

Tôi luôn hoan nghênh mọi người thay thế tôi, vậy nên xin hãy, các cậu mau giúp tôi chấm dứt cuộc tranh chấp này đi.

「Đúng là hết cách; đành phải đến lượt tôi ra tay thôi.」

Ieyasu vặn vẹo cột sống cổ, phát ra tiếng kêu rắc rắc, rồi bước tới một bước.

「Ừm, không thể đứng nhìn bạn gặp khó khăn mà không giúp được.」

Hai người họ không hiểu sao, đều cởi trần.

Daigorō thậm chí còn khoa trương đến mức tự mình xé nát áo trên.

Chẳng lẽ hắn ta học được quyền ám sát bí truyền nào sao? Cái gọi là ra tay là có ý này… ?

「Đủ rồi, hai người đừng cãi nhau nữa!」

「「Cậu im đi!!」」

Hai người lại với bản hòa tấu hoàn hảo gầm lên với Ieyasu.

Nhưng Ieyasu vẫn không hề lay chuyển, cười rỗng tuếch với chúng tôi.

「Phù… Tôi không chịu nổi nữa rồi, tiếp theo trông cậy vào cậu đấy, Daigorō.」

「Nhanh thế á!? Cậu cũng phải cố gắng thêm một lúc nữa chứ!」

「Cậu bớt nói nhảm đi! Tôi còn muốn hỏi cậu tại sao lại thả hai con mãnh thú này ra chứ! Dọa chết tôi rồi! Dọa đến mức tôi sắp tè ra quần rồi! Thật ra tôi hơi tè ra thật rồi! Có muốn xem bằng chứng không?」

「Thôi khỏi, làm ơn cậu đừng cởi cả quần ra nữa.」

「Nếu đã vậy, thì đành phải đến lượt tôi…」

「Ồ ồ, Daigorō cậu lên à!」

Thế là Daigorō lại một lần nữa bước tới, đến bên cạnh hai người đang trừng mắt nhau không ngừng.

「…………」

Kết quả hắn ta đột nhiên cứng đờ lại.

「Ưm, ừm ừm ừm…」

Còn phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, như thể sắp bị bóp cổ đến chết.

「Daigorō…?」

「Mà, Takumi… Bây giờ tôi phải làm sao đây?」

Trời ạ, đám ngốc này đúng là không phải dạng vừa đâu.

Thật hết cách rồi—Tôi đang thán phục họ thì tiếng chuông reo. Mọi người để lại Daigorō đang đứng trân trân tại chỗ, trở về chỗ ngồi của mình. Còn Fumino và Chise mặc dù vẫn tóe lửa, nhưng vì đã vào học nên cũng không thể tiếp tục cãi vã được nữa. Thế là tiết mục thường lệ này cuối cùng cũng kết thúc, lớp học dần trở lại trạng thái bình thường.

Tôi vừa mừng vì mọi chuyện kết thúc êm đẹp, vừa trở về chỗ ngồi của mình. Nhìn thấy hành động hai người họ vừa chạm mắt nhau liền 「Hừ」 một tiếng rồi quay mặt đi, khiến tôi không khỏi bật cười.

Kết quả, ngày hôm đó những người nói chuyện với Fumino và Chise, ngoài tôi và Ieyasu ra, thì chỉ còn lại chính họ mà thôi. Và người phát hiện ra chuyện này, chắc chỉ có một mình tôi thôi. Tôi nghĩ, như vậy thực ra cũng khá tốt.

「Vậy thì, Mr. Takumi, cậu cũng nên kể chuyện ra nghe đi chứ?」

Ieyasu vừa dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà, đã nhanh như chớp chạy đến bên cạnh tôi.

「Kể chuyện? Chuyện gì cơ?」

「Cậu đừng có giả ngốc nữa. Sáng nay cậu chẳng phải đã nói, hiện tại đang có vấn đề rắc rối gì sao?」

Ồ ồ… Thì ra là chuyện đó…

Tôi không phải là quên. Nói sao nhỉ… chỉ là cố ý không nghĩ đến nó mà thôi.

「Chắc là có liên quan đến cô Otome phải không? Tôi cũng muốn nghe xem là chuyện gì.」

Lúc này ngay cả Daigorō cũng đến.

Dáng vẻ của chúng tôi, khiến một cô gái đứng một bên xem với vẻ thích thú.

Người đó chính là Umenomori Chise.

「Thôi~~ Chuyện đó lát nữa nói đi! Mà nói thật hai cậu này, lát nữa có đến nhà chúng tôi không?」

Tôi sợ Umenomori sinh nghi mà hỏi chuyện, sẽ khiến mọi việc càng thêm rắc rối, nên vội vàng chuyển chủ đề.

「………………」

Ơ, ủa?

Tôi cứ tưởng cô bé sẽ nói 「Hai cậu nói gì thế? Tôi cũng muốn nghe~~」 rồi cũng xích lại gần.

Không ngờ Umenomori sau khi nở một nụ cười đầy ẩn ý, liền im lặng rời khỏi lớp học.

…Với một Umenomori cái gì cũng thích xen vào như vậy, thì chuyện này đúng là hiếm có.

Fumino thì liếc nhìn Umenomori, nhưng vẫn ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Tôi nghĩ cô ấy có lẽ cũng định hỏi tôi chuyện này.

「Rốt cuộc là sao thế? Chẳng lẽ bị chìm trong khí độc của quỷ, thức tỉnh thành ác quỷ Satan thứ hai rồi sao?」

「Cái梗 đó cũ quá rồi, hơn nữa cũng không đúng sự thật… Chị ấy lại nhặt sinh vật về nhà rồi.」

Nhìn tôi vừa nói vừa thở dài, Ieyasu và Daigorō cùng nhau chớp mắt.

「Ừm ừm? Vậy thì có gì rắc rối chứ? Chuyện này chẳng phải rất bình thường sao?」

「Đúng vậy, chúng tôi trước đây đã thường nghe cậu nói thế mà.」

「Tuy nói là vậy, nhưng chỉ riêng lần này thì khác.」

Bóng dáng cô gái đó lại hiện lên trong đầu tôi.

Cô gái ít nói bị chị Otome nhấc gáy mang về nhà.

「Lần này chị Otome nhặt về, là người. Mà lại còn là một cô gái.」

Nhìn hai người họ trợn tròn mắt, tôi theo thứ tự kể rõ ngọn nguồn sự việc.

Kể rằng chị Otome nhặt một cô gái về nhà.

Rồi tên cô bé là Kiriya Nozomi, là một người trầm lặng và vô cảm.

Vì khó giao tiếp, nên mọi thông tin liên quan khác đều hoàn toàn không rõ… và vân vân.

「Vậy Takumi, chẳng lẽ cậu… cứ thế mà có thêm một người chị hay em gái, đại loại là kiểu kịch bản như vậy sao?」

「…Cái gì?」

Tại sao lại biến thành như vậy?

「Chẳng phải là thế sao? Trước đó đã có tiền lệ rồi mà.」

Tiền lệ… Nghe hắn nói vậy, tôi quả thực không thể phủ nhận khả năng đó.

Mà cái cô gái tên Kiriya Nozomi này, không biết tuổi tác lớn hơn hay nhỏ hơn tôi?

Mặc dù tâm trí tôi hoàn toàn tập trung vào điểm này, nhưng tâm trạng lại bình tĩnh một cách bất ngờ.

Tầng thượng—nơi gần bầu trời nhất trong toàn bộ học viện.

Nhìn khung cảnh thành phố rộng lớn trước mắt, Umenomori khẽ hừ một tiếng.

Phía bên kia tầm nhìn, là bốn nam nữ đang đi cùng nhau.

Tsuzuki Takumi, Kikuchi Ieyasu, Kōya Daigorō, và Serizawa Fumino hơi xa họ một chút.

Bốn người này, dường như đang giấu diếm chuyện gì đó.

Và Chise khá không hài lòng về điều này.

「…Vậy, Takumi và họ rốt cuộc đang nói chuyện gì?」

Chise tự lẩm bẩm một mình.

Đằng sau cô bé, hai cô gái cúi đầu đầy kính cẩn.

Họ là con gái của gia nhân nhà Umenomori, cũng là những hầu gái riêng của Chise.

「Chúng tôi chỉ nghe được vài đoạn rời rạc… Nội dung đại khái là cô Tsuzuki Otome hình như lại vướng vào rắc rối tranh chấp, và lại nhặt thứ gì đó về nhà.」

「Tôi sao lại cảm thấy hình như trước đây cũng từng nghe chuyện tương tự? Kiểu như nhặt mèo nhặt chó gì đó.」

「Nhưng họ dường như lại nói, lần này tình hình không giống bình thường.」

「Ưm…」

—Mà nói đi thì cũng phải nói lại.

Cô gái này đúng là không biết mệt, luôn thích rước rắc rối vào mình.

Chỉ là một người chị đơn thuần, vậy mà lại dám tùy tiện sai khiến hạ bộc của ta, Umenomori Chise—Chise nghĩ.

Chỉ riêng chuyện này, đã không thể chấp nhận được rồi. Hơn nữa Chise không hiểu sao, lại hoàn toàn bó tay với Tsuzuki Otome này.

Trong quá khứ, Chise đã từng gặp Otome, nói chuyện với cô ấy nhiều lần.

Dù Chise có dùng cách đe dọa cao áp đến mấy, cô ấy vẫn luôn cười hì hì, dùng thân pháp như cây liễu khéo léo gạt bỏ mọi chuyện, rồi nói 「Đáng yêu quá~~☆」、「Cho ôm cái nào~~☆」 và sờ soạng khắp người Chise…

Cuối cùng lại bị bộ ngực đầy đặn của cô ấy làm nghẹt thở đến suýt chết.

Dù thử bao nhiêu lần, kết quả vẫn luôn như đóng đinh vào trấu, vô ích.

Mỗi khi định thần lại, luôn bị cuốn theo nhịp điệu của cô ấy.

Như vậy thì không ổn, rất không ổn.

Tsuzuki Takumi không phải là thú cưng của Serizawa Fumino, cũng không phải là tay sai của Tsuzuki Otome. Cậu ấy là hạ bộc của Umenomori Chise.

Cậu ấy là của riêng tôi, tôi không chấp nhận kết quả nào khác—Chise thầm nói trong lòng.

「Cực rồi~~ Các cô tiếp tục giúp tôi theo dõi bốn người họ, điều tra cho rõ ràng nhé.」

Umenomori hai tay nắm chặt lưới sắt lan can, ra lệnh cho họ, ánh mắt thì dõi theo bóng dáng nhỏ xíu như hạt đậu của Takumi và những người khác.

「Tsuzuki, cậu ấy là hạ bộc của tôi.」

Chise lẩm bẩm, vẻ mặt như thể đang nói với người khác 「Ngươi có ý kiến gì không?」.

「Nói thật, cậu vẫn nên giao cô bé đó cho cảnh sát xử lý thì tốt hơn chứ?」

Trên đường đến Stray Cat, Ieyasu nói vậy.

「Cảnh sát…?」

「Vốn dĩ phải là như vậy chứ? Dù sao thì cô gái mà Sư phụ Otome nhặt về, không phải cũng trạc tuổi chúng ta sao?」

Đúng vậy… mặc dù đó chỉ là tôi suy đoán qua vẻ ngoài.

「Nói cách khác, cô bé cũng có thể là một cô gái bỏ nhà đi đúng không? Gia đình cô bé có khi đang lo lắng cho cô ấy thì sao? Nhưng mà nếu là Sư phụ Otome, thì không thể nào lại bỏ qua khía cạnh này được…」

Đột nhiên đến nhà, một cô gái không rõ thân phận.

Cô bé cố ý giữ im lặng, hay là trời sinh đã không thích nói chuyện? Hay là cả hai?

Misteri này càng nghĩ càng khó hiểu, và trừ khi cô bé tự mình nói ra, nếu không thì sẽ không ai biết được sự thật.

Fumino, người từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh nghe chúng tôi nói chuyện với vẻ mặt khó chịu, lần đầu tiên lẩm bẩm một câu.

「Mấy người cứ ở đây nghĩ cũng vô ích thôi. Chuyện này chỉ có thể hỏi chị Otome hoặc chính cô bé mới biết được.」

Ừm, đúng là không sai chút nào.

Mọi bí ẩn, đều nằm trong tiệm bánh ngọt cũ kỹ đó.

「Ờ~~ Mà này, không biết quý vị có phát hiện ra một chuyện không?」

Ieyasu đột nhiên giơ tay hỏi.

Hắn ta làm gì thế nhỉ?

「Có một người bạn vừa nãy còn đi cùng chúng ta đã biến mất rồi, mọi người đoán xem người đó là ai?」

Nghe hắn nhắc mới sực nhớ ra là thiếu mất một Daigorō.

Mặc dù hắn ta bình thường không nói nhiều, nhưng cũng không đến mức tự nhiên mất tích như thế này.

「Câu trả lời đúng là ở đằng kia kìa.」

Ieyasu lịch sự chỉ cho chúng tôi hướng đó.

Ở phía bên kia, thì có một võ sĩ tóc ngắn đang dán chặt vào cửa sổ tủ trưng bày của cửa hàng đồ chơi nhìn vào bên trong, lộ ra vẻ mặt khao khát. Tên này rốt cuộc đang làm gì thế?

Không lâu sau hắn thở dài một tiếng, gần như rút cạn không khí trong phổi, rồi quay lại chỗ chúng tôi.

Tại sao hắn lại có vẻ mặt như sắp khóc vậy?

「…Xin lỗi, không hiểu sao tôi lại xem đến mê mẩn mất.」

Một câu nói, giải đáp mọi nghi ngờ trong lòng chúng tôi.

Thì ra là mô hình nhựa.

Cái thứ có thể khiến Daigorō trông đợi đến vậy, tuyệt đối là mô hình không sai.

「Có cái gì hay ho không?」

「Ừm. Lâu đài Hikone tỉ lệ 1/280—mà lại do thợ lành nghề lắp ráp, thậm chí nói là tự tay tạo ra từ con số 0 cũng không ngoa. Tôi nghĩ chắc là kiệt tác của một người chuyên nghiệp rồi. Đó thật sự có thể coi là cực phẩm của vẻ đẹp tạo hình, Zen và phong cách Nhật hòa làm một. Đó thật sự là mục tiêu tôi nên nỗ lực hướng tới.」

「Thật là một sở thích tốt, không hổ danh là bạn của tôi.」

Ieyasu nói một cách mãn nguyện. Nói thật, Daigorō trước khi gặp Ieyasu, vốn dĩ vẫn là một người bình thường.

Không đúng… Cái phần lạc hậu của hắn ta từ xưa đã như vậy rồi, nên lời trên không bao gồm điểm đó.

Manga hay anime chẳng qua chỉ là đồ chơi trẻ con—đối với Daigorō từng hùng hồn tuyên bố như vậy, Ieyasu không biết đã dùng lời ngon tiếng ngọt gì mà dụ dỗ hắn ta vào thế giới otaku, khiến hắn trở thành một otaku mô hình.

但他的兴趣只停留在「日本城系列」或者「佛阁寺院系列」上头,这点似乎让家康非常不是滋味。但我倒觉得这挺符合大吾郎的调调。

这时,家康突然想起了书包里的东西,将它拿了出来。

「对了,巧,这是我昨天说的那部深夜动画的DVD。」

「喔!哈哈哈,多谢了,家康。」

我满怀感激地收下DVD。

「虽然你应该已经明白了,不过我还是要重申一次,这张不准拷贝。喜欢的话,就去败DVD版。」

「当然。」

我二话不说就答应了。先跟大家解释一下,这并不是非法拷贝。

他只是将录下来备审的影片借给我,当然,也不准我另外复制。

我们家客厅里不但只有一台电视,也没HDD录放影机那样的好东西,能用的就只有影带式录放影机而已,所以才跟家康借了电脑能看的DVD。

家康他身为一个纯正到让人受不了的御宅族,面对违法的事情,就像是网路上某个巨大讨论区的人一样毫不留情。

而对我这个受家康感染而迷上深夜动画,轻度御宅症发病中的人而言,家康所说的我非常能够了解。何况……购买DVD版可是有附赠特典的。

我跟家康的手紧握在一起,大吾郎则不断点头,感动落泪地看着我们。

在一旁看着我们俩握手的文乃,只说了一句话。

「恶心。」

然後头也不回地抛下我们迳行离去。

回到店门口,我发现「准备中」的牌子,还是跟早上一样挂在上头。

也就是说,我早上挂上门口的牌子,原封不动地挂到下午。

「结论就是,乙女姊她今天没开店做生意……」

不知怎么的,我的头又开始痛了。

「……有哪个世界的蛋糕店,会像这样连工读生都不通知就擅自歇业的啊?」

不好意思,我眼前似乎就有一间。

但我早上出门前已经将开店的事前准备都做好,材料也进货了。

所以今天没开店营业,完全是由於乙女姊的决定所致——我在心中为自己辩解。

我打开门锁,带家康他们进去。

「我有一种很久没看到乙女师父的预感。」

家康的声音听起来似乎很高兴。

「其实我也跟你一样。毕竟乙女小姐她近来很少莅临本道场。」

「没办法,这阵子乙女姊东奔西跑的,常常都不在家。就算偶而回家,也常常做了一大堆能够久藏的蛋糕後就又消失无踪……就这样一直重复类似的行动。」

所谓能久藏的蛋糕,就是指「法式巧克力蛋糕」、「磅蛋糕」之类的。

而看起来跟面包没两样的「义式圣诞蛋糕」,或是加了用白兰地酒泡开的乾果,再拌人大量奶油制成的「史多伦」甚至可以摆上一星期不会坏。

不过,到头来……

以鲜奶油为主体的「无法隔夜的蛋糕」,才算得上是蛋糕店的主角吧?

毕竟不管再怎么样,最好卖的终究是小蛋糕之类王道商品。

「我等下就去泡咖啡。文乃,你先随便拿点磅蛋糕之类的……」

「我要去换衣服,你干嘛不自己拿?」

文乃爱理不理地走进柜台後的事务间。

看来我有必要找一天以店长家人的身分,针对她这样的应对态度好好沟通一番。

「抱歉都筑,有梅昆布茶或者是玄米茶吗?」

大吾郎战战兢兢地举手说道,结果被挺身而出的家康打断。

「那些事等晚点再说。我们现在应该先说关於乙女师父带回来的那个沉默型角色才对。」

他竟然直接把希称作是沉默型角色……虽然她的确是这样没错。

「话说,我记得你不是对三次元的女生没兴趣吗?」

「话是这么说没错,不过也是有例外啊。例如声音听起来像动画人物的,或者私底下其实是同人画家之类的。至於会不会视为处理性欲的对象,就又是另一回事了。」

别这样大刺刺地说啥性欲好吗?

不过……我昨天已经有了失败的前例——想趁着吃饭时跟她沟通,却不得其门而入。

但既然今天有家康这样能言善道的人在,总有办法问出一些线索来吧?

……一秒後,我发现实在是不该像这样一面妄想,一面毫无提防地将门打开。

眼前景象,让我怀疑自己是否看走眼。一旁的家康也浑身发抖,大吾郎则僵得像座雕像。

看来,人要是目睹了太具有冲击性的场面,似乎会连话都说不出来。

要是能「哇~~」、「啊~~」地尖叫一番,反而能让人确定自己陷於混乱当中。但我的脑袋现在却催眠自己「不会吧怎么可能这一定是开玩笑」,而拒绝理解眼前的景象。

你问我受到啥冲击?

冲击来自沙发上那个全裸的女孩。

乙女姊捡回家的女孩——雾谷希——一丝不挂地坐在我们面前。

我用眼神问家康:我是不是看到幻觉了?

家康他则摇摇头:不不不,这问题我也无法回答你。

大吾郎则是脸都绿了:我该不会是犯下了日本男儿不该犯的蠢事吧?

不过大家眼睛全都离不开她。

好美。

虽然小了些,不过有句格言说得好:贫乳是地位象徵。

当然大家都晓得非礼勿视的道理。大吾郎像个男子汉闭上了眼睛,家康则毫无顾忌地直盯着瞧,至於我……虽然用双手遮住眼,但指间的缝隙却阖不起来。

抱歉,我坦白说吧。

打从我七岁时最後一次跟乙女姊一起洗澡以来,这是我第一次看到异性的嫩肌。

就算其他人会说我卑鄙,但结果才是最重要的,何况我现在脑中的选单里根本就找不到「转身」这个项目。於是大家就这样沉默了整整十多秒——

「……欢迎回家。」

全裸的女孩正眼对着我如是说。

继昨天的那声「喵~~」,这是她第二次开口。

「呃……啊啊?我回来……了……这样?」

混乱状态依旧持续。

既不尖叫,也不遮掩,超然地坐在原处的少女——希。

「哈啾。」

啊,她打喷嚏了。看来她果然是会冷……

就在我极度混乱的思考,为她不动如山的态度感到莫名佩服时,突然感觉到身後有人。

等我发现那是文乃,一切都太迟了。

「喂,巧,事务间的日光灯管根本就是坏的嘛。你怎么没把它换………………咦?」

沉默。

渐渐掌握现场状况的文乃,在短暂僵直之後,以飞快的速度动了起来。

不到一眨眼功夫,她马上从书包里拿出浴巾裹上希的身体。

帮希从原本那青少年不宜,儿童福利团体都抗议的姿态,换成仅有浴巾底下露出腿部曲线,看起来勉强能在午夜时段播放的模样後,文乃重新转身面向我们。

「……么看。」

文乃念了一声不知道什么话。

摸看?什么摸看?

「你们看什么看啊~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!」

犀利的旋风脚。

一闪之间,文乃一次将我们三人斩倒。

日後大吾郎回想起这件事,称其为二刚所未见的完美踢腿」。

「你们就这样烂掉死掉吧!」

最後再用她那熟悉的咒骂补刀。

而身处战乱漩涡里的希却只是愣愣地看着我们,没什么反应。

就在这时——

「唉呀呀呀!抱歉抱歉!我好像回来晚了~~」

文乃那宛若不动明王般屹立不摇的站姿,乙女姊突然从她後头现身。

而她的双手,捧了堆像山一样多的衣服。

总之呢,希她似乎刚洗完澡。

但是却没有能换的衣裤。

原本乙女姊打算借她衣服穿,但因为尺寸不合,只好出门帮她寻找最合身的衣服——

结果,就发生了上列事件。

「但就算是这样,你总能裹个浴巾之类的吧!?」

轰隆隆隆;文乃的怒雷打了下来。

好不容易终於穿上衣服的希,就端坐在落雷点上。

「或者是用手遮起来,或逃到别的房间也行啊!」

「……遮?」

「没、没错!遮羞!你总不希望全裸的样子被别人看到吧!?」

芹泽文乃,她终於成功地跟雾谷希对话。这真是值得纪念的第一步。

但以文乃平常作风,总觉得她今天似乎缺了点气势。难道因为是初次见面的陌生人,所以才对她这么客气?不对,文乃这么恭谨的态度,根本是前所未见。

不过希那正面对着文乃,天不怕地不怕的视线,似乎让文乃很错愕。回头想想,过去从来没有人敢像希这样面对她,就连梅之森那样的人,一旦碰上发怒的文乃,也不敢跟她四目相接。

「我跟你说,我们女生本来就连内裤也不该让其他人看见的!所以要是觉得自己走光了,就应该当场将那个人踢倒,甚至踩他都没关系!懂了吗!?」

文乃,我话先说在前头,你那做法可不符合一般常理啊。虽然我知道你这个人一向言出必行(主要是针对我)。

「总觉得……虽然大家都在学校说『巧是变态』,但实际上应该反了,是芹泽太S才对。」

家康用满怀怜悯的眼神看着我,轻轻拍拍我的肩膀。

——我的挚友啊,你总算了解了。

「把都筑称做变态,又四处散播谣言的人不就是你吗……菊池。」

大吾郎喃喃道。

「没有啦;所以我也深深检讨自己先前的误解……咳噗::思呜呜呜!?」

「原来是你!就是你散播的谣言!」

我不禁气得扣住他的脖子。

想不到所谓友情竟是如此脆弱,

「吵死了!闭嘴!别打扰我们说话!巧你连呼吸都不准!」

别闹了。

但被她那活像是在说「连用皮肤呼吸都不准!」的气魄给震慑,我只好先乖乖住嘴。

「呃……你叫雾谷对吧?你这样的行为很不妥当!」

「……希。」

「咦?喔对……雾谷希。不管怎样,以後再这样赤裸裸的站在他人面前,」

「叫我希就可以……不必叫全名。」

希嘀嘀咕咕的回答着。文乃的暴风半径就是影响不到她。

这时,乙女姊介入两人当中。

「那可以叫你小希吗~~?加个小字感觉比较可爱——」

(瞪。)

恶狠狠地盯着乙女姊的文乃之眼。换成是小虫子,大概就被她瞪死了吧。

「小文别这么吓人嘛;笑一个笑一个,否则你的眉头会皱到夹得住十元硬币喔。搞不好之後还会长出第三只眼喔!」

「乙女店长,麻烦你先闭嘴!」

文乃终於连乙女姊都顶撞了。就在这时……

「……可以。」

希她点点头。

什么东西可以?

「可以叫我小希。」

结果竟然是那件事!?

「别管那件事了!现在最重要的是,你必须要有身为女生的羞耻心才行!」

「……为什么?」

「不、为、什、么!!」

「……我不懂。」

「为、什、么!?」

乍看仿佛在沟通,却又沟通不了,鸡同鸭讲的两人。

听着听着不禁连我都感到疲惫。再这样下去,搞不好会一直无限回圈。

「我不觉得有什么为难。」

「喔喔是吗?那就随你怎么想吧!但是我很为难,所以拜托你穿上衣服!」

出现了!是文乃的「你喜欢的话随你高兴,但是不要给我惹麻烦」作战。

藉由这条岂有此理的逻辑,文乃可说是百战百胜。

靠着这战法,她过去不晓得对我订下多少规炬。

早些时候甚至还有「不准在麦茶里面加糖」这一条。我觉得暍起来还不错的说……

「周遭的人如何看待你,你难道一点都不在意吗?」

「不在意。」

哇,还真是乾脆的回答。

虽然她看起来并不像是在自暴自弃……但却又一副毫无所谓的淡然姿态。

「我说,巧啊……」

家康拉拉我的袖子。

「我觉得啦,这位外表看起来会让人联想到第一适任者以及头部神经介面装置的小姐,难道我们就不能找些更有意义的问题问她吗?」

听不懂。难道你就不能用更普通的方式表达吗?

不过家康的意见我倒同意。

这重复个没完的对话,连我们这群听众也越听越累了。

而且我也对呼吸有迫切需求。

「所以,我现在有一招能够缓和场面的秘策。」

我洗耳恭听。

「若杜鹃不啼,就跪下来请它啼(注2)——你们记清楚了,这可是菊池家的家训。」

「我觉得你们菊池家,对於自尊这东西还是多点重视比较好。」

这时,家康突然凑到一脸严肃,一直沉默不语的大吾郎耳边,说起悄悄话。

虽然听不太清楚他们在说什么,但我隐约听到里头参杂了「大和魂」、「堂堂男子汉输给妇女可是丢人现眼的事」之类,非常可疑的单字片语。

「唔……好吧菊池,别对外宣扬。你的话的确有道理。」

於是大吾郎「哼!」地瞠目一瞪。

并慢慢来到客厅中央睥睨全场。

「你……你想干嘛?」

看到大吾郎接近,文乃摆起备战姿态。

那模样正是在对他说——你要是敢乱来,我就再把你踢倒。

但是大吾郎却以鹿一般冷冷的目光看着希以及文乃两人。

「刚才的状况的确不公平。这日本男儿所不该有的作为,我深以为耻。多亏菊池的提醒,才让我想起所谓有借有还的道理。虽然我还有待磨练,但请您务必收下我的回礼。」

除了家康以外,众人全都目瞪口呆。就在大家的视线集中在大吾郎身上时……

———

※注2:日本「杜鹃不啼」的故事:织田信长「若杜鹃鸟不啼,逼它啼!」;丰臣秀吉「若杜鹃鸟不啼,逗它啼!」;德川家康「若杜鹃鸟不啼,等它啼!」分别显示了三位君主截然不同的个性。

———

「唔喔喔喔喔喔喔喔喔喔!」

看他一边吼着,上半身卯足全力,摆了一个奇怪的姿势。

这下大吾郎的脸色红到发黑,冒出的涔涔汗粒聚成斗大水珠,流到了下巴处。

……他到底在干嘛啊?

「哈啊啊啊啊啊……呜,看来我还是不够格……」

「呃……话说我完全看不懂你在做什么。」

「思。就是用隆起的肌肉将上衣撑爆——我想实践的就是这一招。」

噢,原来如此。

「没办法,看来只能用手撕破了……哇刹啊啊啊啊!」

「你、你到底在干什么啦;!」

大吾郎狂放潇洒地将上衣撕个稀烂。话说他中午不是也撕过一次吗?不知道他现在这件是哪里弄来的。

「这……慢着慢着慢着!幸谷你……!?」

连制止都来不及,大吾郎脱到全身只剩一件鲜红兜裆布。

「哇喔~~猛男少」

发出惊叹声的,当然是乙女姊。

看到他那魅力无穷的肌肉美,差点连我都想为他拍手。

「你说你叫雾谷?请你原谅我吧!要是这样还不够,那我就连这件兜档布也——」

「不准脱~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~」!!

随着文乃一声大吼,一记踵落轰炸到他的身上。

大吾郎就这样,穿着兜档布倒在地上。搞不好他挂了也说不定。

「你去死两次啦!!」

一如往常的杀无赦发言,笑得东倒西歪的乙女姊。

家康露出一副得逞了的表情,我则抱起了头……

看着我们大家的模样——

「……好奇怪的一群人。」

希小小声地说了一句。

看着她的模样,总觉得……

她好像微笑了一下。