Sáng hôm sau. Thứ Bảy.
Tận dụng ngày nghỉ, tôi ngủ nướng đến gần trưa, khoảng hơn 11 giờ mới ra khỏi giường và bắt đầu hành động một cách uể oải.
「... Sao mình ngủ nhiều thế nhỉ...」
Tôi vừa xác nhận sự thật mà không hề có ý tự trách, vừa rửa mặt và thay quần áo.
Trong phòng khách, Momo vẫn ở đó như hôm qua, nằm dài trên sofa trước TV, nhưng lại đang dán mắt vào điện thoại thay vì TV.
「Chào buổi sáng, Anh hai. Cơm chưa làm xong đâu.」
「Ừm, ... Ừ.」
「Ơ. Anh hai bị xì ga rồi à?」
「Từ đầu anh có phải nước có ga đâu...」
「Anh đang thải ra khí carbon dioxide mà. Thôi, anh lại phản bác như mọi khi.」
「…………」
— Tại sao Momo lại xem anh trai mình là người chuyên phản bác (Tsukkomi)?
Tôi tự hỏi, nhưng ngay lúc tôi phản bác điều đó, tôi sẽ khẳng định mình là người chuyên phản bác, nên đành phải im lặng một cách bất đắc dĩ.
Trong phòng khách chỉ có hai anh em chúng tôi.
Bố mẹ tôi đều đi làm, đặc biệt bố tôi làm công việc phải bay nhảy nhiều nơi nên thường xuyên vắng nhà. Ngược lại, khi ở nhà thì ông lại ở nhà suốt, nhưng hình như đây là đợt công tác xa.
Mẹ tôi là nhân viên văn phòng, hôm qua về muộn nên chắc giờ này vẫn đang ngủ.
Mẹ tôi ngày nghỉ khác với ngày thường, một khi đã ngủ là kiên quyết không dậy, nên tôi đoán mẹ đang ngủ trong phòng. Vất vả cho mẹ rồi.
Hôm nay là lượt Momo nấu ăn, nhưng có lẽ vì tôi chưa dậy nên bữa sáng và bữa trưa sẽ được gộp lại làm một. Chưa làm xong có nghĩa là vậy.
À, hệ thống phân công nấu ăn ở nhà tôi khá tùy tiện, chỉ là thay phiên nhau một cách áng chừng thôi.
「Cà phê không?」
「Hửm? À—... Trà đi.」
「... Được rồi.」
Ban đầu tôi định pha cà phê, nên hỏi Momo, nhưng em ấy lại muốn uống trà, nên tôi đổi ý. Làm riêng từng loại thì phiền phức, nên tôi cũng uống trà luôn.
Tôi bật công tắc ấm điện để đun nước và ngồi vào bàn.
— Đúng lúc đó, chuông cửa reo, tôi và Momo đang nằm dài trên sofa nhìn nhau.
Sau vài giây căng thẳng nhìn nhau, cuối cùng Momo thở dài và đứng dậy.
「Vâng ạ.」
Em ấy đã chiến thắng trong cuộc đối đầu bằng ánh mắt để quyết định ai sẽ ra mở cửa.
Lý do là tôi đang chuẩn bị trà.
Có lẽ đây là lý do chúng tôi được gọi là anh em hòa thuận chăng...?
「— Anh hai!?」
「Ối, gì thế!?」
Bị Momo đột ngột gọi tên khi em ấy chạy ngược lại, tôi giật mình.
Momo quay lại phòng khách với tốc độ nhanh gấp mấy lần lúc đi, nhìn thẳng vào mặt tôi, rồi mới lấy lại hơi và bình tĩnh:
「..., Có khách tìm Anh hai!」
「Tìm anh á? ... Ai thế?」
「Đi nhanh đi. Đừng để người ta chờ.」
「... Ờ, được rồi.」
Tôi thấy lạ với thái độ của Momo, cứ như có khách quý đến nhà vậy, nhưng vẫn đi ra cửa.
Và người đang chờ ở đó là—
「Chào. — Em đến rồi nè. ☆」
「………………………………」
Tôi sững sờ, nhưng chắc không đến mức như Momo ngày hôm qua.
Không thể để cả hai anh em đều bộc lộ vẻ mất bình tĩnh như nhau, tôi cố gắng khởi động lại bộ não.
Hayami Tamau.
Cô gái mèo đi lạc mà tôi gặp hôm qua, hôm nay đã tự mình đến nhà tôi.
Trong tích tắc, tôi rất phân vân không biết nên nói gì, và cuối cùng đành nói:
「... À, vào nhà đi?」
「Thật sao? Vậy tôi xin phép làm phiền nhé.」
Hôm nay là ngày nghỉ nên Tamau mặc đồ thường. Dù hôm qua cô ấy cũng mặc đồ thường (theo một nghĩa nào đó) nhưng nhìn hôm nay lại có ấn tượng khác.
Quần áo cô ấy mặc khá thon gọn, có thể nói là đúng như hình dung của tôi về một phong cách unisex.
「Sao hôm nay cậu lại đến? Mà, sao lại mang nhiều đồ thế...?」
Cô ấy mang đầy cả hai tay nào là túi giấy, túi nhựa.
Không thấy rõ bên trong túi giấy, nhưng việc túi nhựa chứa thực phẩm là điều khiến tôi chú ý.
「Hôm nay là để cảm ơn chuyện hôm qua. Tôi phải thanh toán sòng phẳng món nợ đã nhận chứ. Ban đầu tôi định cảm ơn cậu vì đã giúp chú mèo, nhưng giờ tôi lại nợ cậu nhiều hơn rồi.」
「Chẳng lẽ cậu cố tình đến nhà anh để xác định địa chỉ à...?」
「Tôi không nói đến mức đó đâu. Nhưng đúng là biết địa chỉ thì sẽ không bị chạy thoát nhỉ?」
Tamau nở một nụ cười lạnh lùng và tuyên bố.
Không phải là thứ nên nói với vẻ lạnh lùng đâu. Rõ ràng là lạnh toát rồi đấy. Đáng sợ quá.
Có vẻ như, trái ngược với vẻ ngoài, cô ấy là một người rất năng động.
Tôi cũng là người không có điểm mạnh nào ngoài sức sống, nên xét về mặt đó, có lẽ chúng tôi đồng cảm chăng.
「Trước tiên, túi này là cho Momo-chan nhé. Em ấy còn ở dưới không?」
Tamau giơ túi giấy trên tay lên hỏi.
「Có, nhưng... đó là gì thế?」
「Đương nhiên là để cảm ơn việc em ấy đã cho tôi mượn quần áo.」
「Cảm ơn mà... chẳng lẽ cậu mua nhiều thứ thế này sao?」
Tôi nghĩ nếu vậy thì quá nhiều rồi, nhưng Tamau lắc đầu.
「Không đâu. Tôi không có thời gian để đi mua sắm.」
「À... Chắc là vậy. Mới hôm qua mà.」
「Xin lỗi vì là đồ cũ của tôi. Nhưng tôi đã chọn những món ít mặc mà có vẻ hợp với Momo-chan. May là kích cỡ có vẻ vừa, nên tôi muốn em ấy tự chọn.」
Quả thật, vóc dáng của hai người gần như nhau nên không thành vấn đề.
Nhưng mà, con gái ai cũng có nhiều quần áo đến mức có thể cho người khác đồ cũ ít mặc sao?
Ít nhất thì tôi chẳng có lấy một bộ quần áo cũ ít mặc mà có thể cho người khác. Lý do tôi mua quần áo là vì cần, tức là tôi không bao giờ mua quần áo mà không mặc.
Mặc dù tôi có nhiều sở thích khác nhau, nhưng chưa bao giờ quan tâm đến thời trang.
Momo có lẽ có nhiều hơn tôi, nhưng chắc cũng không nhiều đến mức có thể tùy tiện cho người khác. Vậy có phải Tamau là trường hợp đặc biệt không? ... Tôi không rõ nữa.
Thôi, nhận lại đồ cũ bằng đồ cũ thì coi như cân bằng.
Theo nghĩa đó, tôi không có lý do gì để từ chối.
Chắc Momo cũng sẽ vui.
「Vậy, anh đi pha trà đây, em và Momo cứ đợi nhé.」
Tôi vừa dẫn Tamau vào phòng khách, vừa nói khi đang đi trên hành lang.
Lúc đó, Tamau lại ngạc nhiên nhìn tôi:
「Hả?」
「Hả? ... Hả là sao?」
「Cậu không ở cùng tôi sao?」
「Ý cậu là sao?」
Tôi nghiêng đầu khó hiểu trước thái độ lo lắng của cô ấy.
Nhưng Tamau lại nhìn tôi với ánh mắt cầu khẩn, ngước lên nhìn tôi như mọi khi:
「Không, nhưng mà, tôi chưa quen Momo-chan lắm... Tôi thấy hơi sợ khi ở một mình với em ấy.」
「Hảaa...?」
Hôm qua chắc chắn cũng có khoảnh khắc cô ấy ở một mình với Momo.
Hơn nữa, lời này không giống với một Tamau cư xử khéo léo như vậy chút nào, tôi càng nghiêng đầu sâu hơn.
「T-tại sao? Hôm qua hai người có vẻ rất thân thiết mà?」
「Không, dù sao thì với người mới gặp, tôi vẫn phải đề phòng, mà sau một ngày thì câu chuyện lại thay đổi, kiểu như... không phải là Momo-chan có vấn đề gì đâu, tôi luôn như thế. Tôi là người nhút nhát đấy.」
「Cậu nói với anh á? Đặc biệt là với anh sao?」
Đây không phải là lời một cô gái đột nhập vào nhà người đàn ông mới gặp rồi cởi quần áo (phóng đại) nên nói.
Nhưng Tamau vẫn lắc đầu:
「Vì Riku-kun là khác.」
「Tại sao?」
「Vì Riku-kun là đặc biệt.」
「Đừng thêm một chữ vào...」
「Vì Riku-kun là độc nhất.」
「Còn tệ hơn cả ban đầu...」
Tamau đã phản ứng một cách khó hiểu.
Tuy nhiên, với ánh mắt cầu khẩn như vậy, tôi không thể bỏ mặc cô ấy.
「... Không, không sao đâu. Momo đang ở phòng khách, anh có thể thấy từ nhà bếp.」
「Thật sao. Vậy thì tốt rồi. Tôi yên tâm rồi.」
Tamau gật đầu, rồi mỉm cười nhẹ.
Tôi không hiểu, nhưng có vẻ cô ấy sẽ yên tâm nếu tôi ở nơi cô ấy nhìn thấy.
Vấn đề của Tamau đã được giải quyết chỉ bằng điều đó, cô ấy nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.
— À, mèo thường là như vậy, có lẽ. Đó là cảm nhận của tôi.
Kiểu như thất thường. Có đối tượng cô ấy đề phòng mạnh mẽ, lại có đối tượng cô ấy quen thuộc một cách kỳ lạ. Lý do là bí ẩn, nhưng có vẻ đối với Tamau, tôi là một người không đáng để cảnh giác.
Nghĩ vậy, tôi quay lại phòng khách.
「Momo. Tamau mang quà cảm ơn hôm qua đến đấy.」
「— Thật ạ!?」
Khi tôi gọi, Momo đang ngồi trên sofa bật dậy như đã chờ sẵn.
Nhìn em ấy vui vẻ thấy rõ. Có vẻ em ấy rất thích Tamau. Trong khi đó, Tamau vẫn còn đang đề phòng, thật là khó hiểu—,
「Chào buổi sáng, Momo-san. Xin lỗi nhé, lại đến làm phiền ngày thứ hai liên tiếp.」
「Không sao đâu ạ, em rất rất hoan nghênh chị! Anh hai em hiếm khi dẫn bạn gái về nhà lắm!」
「Thật sao ạ?」
「Đúng vậy! Anh em còn không dẫn cả bạn trai về nhà nữa cơ.」
「Phì phì. Vậy thì tôi may mắn nhỉ. Vì thế mà tôi được gặp Momo-san.」
「Em cũng rất vui vì chị đã đến!」
... Ơ? Sao cô ấy nói chuyện bình thường vậy nhỉ...?
Hình như có gì đó sai sai... Hay là vì có tôi ở đây nên cô ấy không ngại?
Tôi không biết...
「Hôm nay tôi mang quà cảm ơn đến cho Momo-san. Xin lỗi vì là quần áo cũ tôi đã dùng, nhưng tôi đã chọn những món có vẻ hợp với Momo-san, nên mời em thử xem.」
「Oa... Chị thật sự mang đến sao!?」
「Vâng. Hôm qua tôi đã hứa rồi mà. Em cứ lấy bất cứ cái nào em thích nhé. Nếu không thích thì tôi sẽ mang về.」
「Tuyệt vời! Hi hi hi, em rất mong được xem quần áo của Tamau-san!」
... À, thì ra là vậy. Có vẻ Momo đã yêu cầu được xem quần áo cũ.
Nếu không nói vậy, Tamau có lẽ sẽ mua đồ mới thật, nên Momo đã tinh tế, hay đơn thuần là em ấy muốn xem quần áo thường của Tamau. Có lẽ cả hai.
Tôi tiếp tục pha trà, giờ phải tăng lên ba phần, và nghe lỏm cuộc trò chuyện của hai người.
「Ê, dễ thương quá... Chị mang nhiều thế này sao!?」
「Tôi có cả đống quần áo không dùng đến. Em đừng lo lắng nhé. Nhiều món là đồ được tặng, không phải tự mua. Thà để Momo-san mặc còn có ý nghĩa hơn là cứ để chúng yên.」
「Đồ được tặng... ạ?」
「Vì công việc của mẹ tôi, nên có chút chuyện như vậy.」
「Ồồồ...」
Tôi không rõ, nhưng có vẻ là quần áo được tặng.
Tôi không nghĩ cô ấy nói dối, nhưng liệu có chuyện quần áo được tặng lại nhiều đến thế không?
Tôi, người đã trở thành phục vụ, tiếp tục pha trà một cách chậm rãi, cảm thấy như mình là người ngoài trong chính nhà mình.
「— Nè Anh hai!」
Momo gọi tôi đúng lúc tôi pha trà xong.
Tôi ngẩng đầu lên, nghĩ rằng em ấy sẽ nói lời cảm ơn, nhưng Momo lại chỉ vào cửa phòng khách:
「Em thử đồ đây, anh lên lầu đi.」
「Hả」「Hả」
Hai tiếng "Hả" phát ra, không chỉ của tôi mà còn của Tamau.
Nhưng Momo không hề bận tâm, với vẻ mặt như chuyện đương nhiên:
「Xong em gọi. À, cảm ơn trà. Tamau-san cũng dùng nhé.」
「Ơ. À, tôi... cảm ơn em.」
Tamau nhìn tôi để nói lời cảm ơn.
Khi cô ấy ngẩng đầu lên sau khi cúi chào, đôi mắt cô ấy lại ánh lên màu cầu cứu như lúc nãy.
Có vẻ đây là một diễn biến mà Tamau cũng không ngờ tới.
Nói đúng hơn, có vẻ cô ấy thực sự ngại khi ở một mình, đôi mắt cô ấy đang nói "Cứu tôi!" Lời tự thú ngại ở riêng với Momo là sự thật.
Nhưng tôi không có cách nào giúp đỡ.
Khi em ấy nói thử đồ, tôi không thể trả lời "Anh sẽ ở lại" và cũng không thể bảo Momo đi ra khi Tamau đang ở đây. Đương nhiên, dẫn Tamau đi riêng cũng không được.
Kết luận. Tôi xin lỗi, nhưng tôi chỉ có thể bỏ mặc cô ấy.
「Anh hiểu rồi. Vậy anh lên phòng đây.」
「— !?」
「Cảm ơn Anh hai. Em gọi sau nhé.」
Ngay trước khi Momo trả lời, Tamau đã nhìn tôi với khuôn mặt "Sao lại bỏ rơi tôi!?".
Xin lỗi nhé. Chuyện này tôi không thể làm gì được.
Cậu cứ hòa đồng với Momo đi. Mà hình như hai người làm được rồi mà.
Tôi cầm cốc trà và rời khỏi phòng khách, đi lên phòng riêng ở tầng hai.
— Khoảng ba mươi phút sau (thật là lâu).
Khi được Momo gọi xuống phòng khách, một cảnh tượng hơi bất ngờ hiện ra trước mắt tôi.
「Sao? Nhìn nè Anh hai. Tada!」
Momo dang tay, nói với tôi như thể đang khoe khoang.
Tôi đắn đo một lúc, nhưng nghĩ rằng thành thật sẽ tốt hơn.
「Khác với hình tượng bình thường của em.」
* 「Nhưng sao? Có phải là?」
「... Ừ. Anh nghĩ sự khác biệt đó rất dễ thương. Hợp với em đấy.」
「Tuyệt vời!」
Momo gật gù. Có vẻ tôi đã được tha thứ.
Cạnh Momo đang mỉm cười hài lòng, là Tamau đang cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Đúng vậy. Thứ Momo đang khoe với tôi không phải là chính em ấy, mà là Tamau. Không biết em ấy bày ra trò nghịch ngợm gì, nhưng Momo đã lên kế hoạch cho Tamau mặc ngay bộ quần áo được mang đến, nên trang phục của Tamau đã thay đổi so với lúc mới đến.
Tất nhiên Momo cũng đã thay đồ, nhưng em ấy chắc chắn không muốn tôi khen. Áp lực tôi cảm nhận được từ em gái lúc này chỉ là "Hãy khen Tamau đi!".
「Hi hi. Tuyệt vời nhé, Tamau-chan. Anh ấy nói cậu dễ thương đấy.」
「Đó là do Momo-chan bắt cậu ấy nói thôi...」
「Thì đúng là vậy, nhưng Anh hai không bao giờ nói điều gì mà anh ấy không nghĩ đâu. Mặc dù khó đoán biểu cảm, nhưng những gì anh ấy nói thường là sự thật.」
「Thôi đi...」
Nhìn hai cô gái thân thiết với nhau, tôi cảm thấy như mình là người thừa thãi.
Nhưng em gái tôi thật đáng sợ. Giờ đây em ấy đã hoàn toàn xâm nhập vào vùng cấm của Tamau. Cách gọi nhau của hai người cũng đã chuyển sang "chan".
Tôi nhìn lại Tamau đang đỏ mặt vì xấu hổ.
Cô ấy đang mặc một chiếc váy liền màu trắng tinh.
Tôi không rành về thời trang, nhưng bộ trang phục dễ thương, kiểu tiểu thư này rất hợp với Tamau. Mặc dù phong cách lạnh lùng, điềm tĩnh hợp với tính cách của cô ấy hơn, nhưng sự khác biệt này cũng không tệ. Có lẽ là sự tương phản giữa trắng và đen.
「Thật là. Đây là đồ để tặng Momo-chan, tôi đâu có định mặc...」
Tamau nói câu đó, nhìn về phía tôi.
Chắc cô ấy muốn nói: "Dám bỏ mặc tôi!".
Vì vậy tôi nhún vai:
「Không phải tốt sao. Momo cũng vui mà.」
「Riku-kun, cậu dùng cái lý do đó hơi nhiều rồi đấy...」
「Lý do gì cơ?」
「Cái đó, ... không có gì đâu ạ!」
Vì không thể nói ra "Tôi sợ ở một mình", Tamau đành lúng túng lắp bắp.
Nhận thấy điều đó, tôi cười khẽ, Tamau hiểu ý nên bĩu môi.
「... Riku-kun thật là đáng ghét hơn tôi tưởng. Hôm qua tôi thấy cậu tử tế hơn mà.」
「Không đâu. Nếu phải nói, thì Tamau mới là người vui vẻ hơn tôi tưởng thôi.」
「Câu đó chắc chắn không phải lời khen đâu...」
「Anh có khen rồi mà. Khen quần áo ấy.」
「Tôi không nói chuyện đó!」
Tamau hừ một tiếng, quay mặt đi như thể mất hứng.
Dáng vẻ đó lại giống mèo nữa, tôi suýt bật cười. Nếu Tamau còn nhìn tôi, chắc chắn cô ấy sẽ giận hơn nữa.
「Haizz. Thôi kệ. Kho chứa quần áo nhẫn giả đây.」
「Hả, ừm, gì cơ?」
「Không có gì đâu ạ. Hơn nữa, một mục đích của tôi hôm nay đã hoàn thành. Giờ đến cái này.」
Tamau nói như thể chuyển chủ đề, rồi nhặt túi nhựa dưới sàn lên.
Bên trong có đủ loại nguyên liệu thực phẩm, chắc chắn là mua ở siêu thị nào đó.
Thấy vậy, tôi hỏi:
「Mục đích còn lại là... chẳng lẽ là...」
「Đúng vậy. Quần áo đã được trả bằng quần áo, nên bữa ăn phải được trả bằng bữa ăn. Vậy, tôi có thể mượn nhà bếp không?」
「Đương nhiên là được, nhưng cậu làm chuyện phức tạp hơn tôi nghĩ đấy?」
「Hi hi. Đến đột ngột mà mượn nhà bếp thì cũng kỳ, nên lúc đầu tôi định làm ở nhà rồi mang đến. Nhưng có cả Momo-chan nữa, tôi nghĩ làm đồ nóng hổi thì sẽ ngon hơn. Đã khoe thì phải khoe món tủ chứ?」
Thật là một người biết giữ lễ. Cô ấy đã cố tình đi mua nguyên liệu vào buổi sáng.
Có lẽ cô ấy là kiểu người không thích nợ nần. Vì bản thân tôi cũng vậy, nên có lẽ chúng tôi hợp nhau ở điểm đó.
Thế là tôi quay sang Momo:
「May mắn nhé, Momo. Bữa sáng—à không, bữa trưa sẽ do Tamau làm đấy.」
「Tuyệt vời. Vậy là khỏi phải làm việc rồi.」
Momo giơ ngón cái lên.
Chắc chỉ nói vậy thôi, chứ nếu bắt đầu làm, em ấy sẽ phụ giúp thôi.
Vậy là tôi lại rảnh tay.
Nhìn lên bàn, cốc của hai người đã cạn. Chắc họ đã uống xong trước khi gọi tôi.
Sắp làm bữa trưa rồi, nên pha thêm trà cũng không tiện, hay là ba người cùng làm nhỉ.
「Mẹ chắc đến chiều mới dậy. Làm cho ba người là được rồi.」
「Hả? À, mẹ cậu có ở nhà sao?」
「Ừ. Nhưng ngày nghỉ thì mẹ ngủ, có nói gì mẹ cũng không dậy đâu, nên cứ xem như không có. Mà Tamau, cậu định làm món gì?」
Tôi hỏi, Tamau gật gù:
「Có cơm không? Nếu có thì tôi muốn dùng.」
「Có ạ. Tối qua em hẹn giờ nấu cơm cho bữa sáng rồi.」
Momo trả lời. Mặc dù không ai ăn sáng, nhưng lần này lại có tác dụng.
Tamau cười toe toét, rồi lấy chai ketchup từ túi nhựa ra, cầm nó như một cái micro và nói:
「Thực đơn hôm nay là Omurice (Cơm trứng cuộn) ạ.」
「Ồ...」
「Nếu không có cơm thì tôi định đổi thành Omelette (Trứng cuộn) rồi. Giờ tôi sẽ làm đây, mọi người cứ xem—nhưng mà, trước đó đã.」
「Hửm?」
Tôi nghiêng đầu, Tamau cười he he:
「Tôi thay đồ lần nữa nhé... Xin lỗi, cậu lại ra ngoài một lát được không?」
「... À, đúng là mặc đồ trắng tinh thế kia mà nấu ăn thì...」
※
「— Khéo thật.」
Đó là nhận xét thật lòng của tôi khi nhìn món Omurice do Tamau làm.
Hôm qua cô ấy khiêm tốn, nhưng với tay nghề này, tôi còn nghĩ cô ấy nấu ăn giỏi hơn cả tôi.
Cô ấy làm cơm gà (Chicken Rice) một cách gọn gàng, rồi khéo léo tạo hình trứng và đặt lên trên. Tôi chưa từng thử nên không biết, nhưng tạo hình đẹp như vậy có vẻ khó.
Việc hoàn thành nhanh chóng cho thấy cô ấy đã quá quen thuộc với món này.
Tôi cứ tưởng món này phải tốn thời gian, nhưng thấy cô ấy làm quá dễ dàng, tôi lại muốn đưa nó vào danh sách món tủ của mình.
「Xong rồi. Cái đầu tiên này là của Momo-chan nhé. Em ăn thử đi.」
Momo cũng sáng mắt lên khi thấy món Omurice được đặt trên đĩa.
「Wow, tuyệt quá... Chất lượng như ở tiệm luôn đó Tamau-chan...」
「Không đâu, chưa đến mức đó đâu ạ. Tôi làm khá nhanh đấy.」
「Ừm, vậy sao... Em cũng phải cố gắng nấu ăn hơn nữa... Ít nhất thì thua Anh hai về khoản nấu nướng thì thấy hơi ấm ức.」
「Sao lại là tao?」
So với món này, tôi và Momo cũng chỉ ngang nhau thôi.
Có vẻ Tamau cũng vui khi được khen, cô ấy cầm chai ketchup bằng hai tay, mỉm cười và hỏi Momo:
「Nào, em muốn vẽ gì? Momo-chan có yêu cầu gì không?」
「Trái tim đi! Chắc chắn trái tim là kinh điển rồi, Tamau-chan!!」
「Rõ rồi ạ!」
Tamau dùng ketchup vẽ một trái tim đỏ rực lên trên món Omurice.
Cả việc này cô ấy cũng làm rất khéo. Không chỉ thành thạo việc nấu, mà còn quen với việc trang trí nữa. Chắc cô ấy thường làm cho gia đình ăn.
「Vậy, tôi sẽ làm ngay món tiếp theo.」
Tamau đổ dầu vào chảo, rồi cho trứng đã đánh tan vào. Trứng nhanh chóng chín và đông lại, cô ấy đặt nó lên cơm gà đã được sắp sẵn trên đĩa. Sau khi rạch một đường bằng dao, lòng đỏ trứng lòng đào lan ra cùng với hơi nóng.
「Đây, của Riku-kun đây.」
「Cảm ơn. ... Không, thật sự là ngon lắm đấy...」
「Phì phì. Riku-kun muốn vẽ gì?」
Có vẻ việc vẽ ketchup art là dịch vụ kèm theo, Tamau cũng hỏi tôi.
Tuy nhiên, người trả lời lại không phải tôi, mà là Momo:
「Giống của em là được rồi.」
「Hả. À, ... ừm.」
Bị Momo đề nghị, có vẻ Tamau hơi đỏ mặt vì xấu hổ.
Mà, tôi cũng thấy ngại.
Dù thế nào đi nữa, được vẽ trái tim thì cũng hơi kỳ cục thật.
Tôi quyết định can thiệp để ngăn chặn trò nghịch ngợm của Momo:
「Đúng rồi. Vậy thì, viết một câu nhận xét gì đó đi.」
「À, chữ à? Ừm, có lẽ thế sẽ tốt hơn.」
Tamau gật đầu. Viết chữ thay vì vẽ chắc sẽ dễ dàng hơn cho cô ấy.
Tôi thả lỏng người vì nghĩ chỉ cần chờ đợi, nhưng Tamau lại suy nghĩ khá lâu về việc nên viết gì.
「Nhận xét cho Riku-kun... ừm.」
Tamau suy nghĩ nghiêm túc hơn tôi nghĩ. Cuối cùng, cô ấy gật đầu như đã nghĩ ra, và sau đó.
Cô ấy viết chữ "Nyaa" lên món Omurice của tôi.
Rồi cô ấy hài lòng:
「Ừm!」
Và quay lại bếp để làm phần cuối cùng của mình.
Cô ấy có vẻ rất hài lòng, nhưng tôi quên hỏi ý nghĩa của từ "Nyaa" đó là gì. Có lẽ đó là một từ ngữ mèo sâu sắc nào đó.
— Cuối cùng, bữa ăn đã sẵn sàng mà không có câu trả lời nào được đưa ra.
Ba người chúng tôi ngồi vào bàn, chờ đợi nhau rồi mới bắt đầu ăn.
Chúng tôi đồng thanh nói "Itadakimasu" (Mời mọi người dùng bữa), và tôi dùng thìa múc một miếng Omurice.
Nhưng ngay trước khi đưa vào miệng, tôi nhìn lên và thấy Tamau vẫn chưa ăn phần của mình, mà đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Khi ánh mắt chạm nhau, Tamau cười sâu hơn và nghiêng đầu.
Có vẻ cô ấy đang chờ đợi phản ứng từ tôi. Vị trí đã đảo ngược so với hôm qua.
Cô ấy tự tin hơn so với lúc đưa bánh quy, chứng tỏ Omurice là món tủ của cô ấy. Mà quả thật, nhìn món ăn thì không thể nào không ngon được.
Vì thế, thay vì lo lắng về hương vị, tôi lại lo lắng hơn về việc liệu mình có thể đưa ra một nhận xét khéo léo hay không, và từ từ đưa thìa vào miệng.
「... Ừm. Ngon thật đấy.」
Lời thốt ra khỏi miệng tôi lại là một câu nhận xét kém chất lượng.
Momo có vẻ thất vọng hơn cả Tamau:
「Gì thế, phản ứng nhạt nhẽo vậy. Không có gì hay hơn sao...?」
「Không, ừm... đúng là vậy. À—... cái gì đó. Lớp vỏ bọc cơm gà một cách mềm mại này, thực sự là trứng, hay...」
「Không ai bảo anh đi review món ăn đâu. Mà lại còn dở nữa chứ. Thực sự là trứng là sao?」
「…………」
「Xin lỗi Tamau-chan. Anh hai em là người phản ứng nhạt nhẽo lắm...」
Momo bắt đầu xin lỗi thay cho tôi, nhưng Tamau lại cười rất vui vẻ.
「Không sao đâu ạ. Riku-kun đổi lại là người nói sự thật. Phải không?」
「... Anh hai nghe chưa? Không có ai hiểu anh như cô bé này đâu. Huhu, Tamau-chan làm ngon tuyệt vời luôn...」
「Cảm ơn Momo-chan nhé.」
「Nhận xét của Momo cũng chẳng khác gì tao đâu...」
「Chính là cái thái độ đó đấy, Anh hai.」
「…………」
Tôi nghĩ việc bị chỉ trích là thái độ đó là một cách chống chế vô địch.
Nhưng thực tế đúng là như vậy. Mặc dù tôi tự nhận là người năng động và đầy sức sống, nhưng vẻ mặt của tôi lại đơ đến mức xung quanh không ai nghĩ vậy.
Sự lạnh nhạt và đôi khi bị coi là lạnh lùng là nỗi phiền muộn của tôi.
Tôi tự nhận thấy mình đã nói quá ít, và quyết định nói ra những gì mình nghĩ.
「Không, thật sự rất ngon đấy. Có lẽ là món Omurice ngon nhất anh từng ăn. Đến mức anh nghĩ từ giờ nếu được hỏi món yêu thích, anh sẽ trả lời là Omurice này.」
「Oa... Anh hai mà nói được đến mức này. Nhưng thật sự rất ngon.」
「Phì phì. Vậy thì, tôi đã truyền đạt được rồi. Tôi vui lắm nếu cậu thích.」
Tamau nói với vẻ mặt rạng rỡ, cô ấy thực sự vui.
Có vẻ cô ấy đã hiểu được cảm xúc thật của tôi. Vậy thì tốt rồi.
Nếu là gia đình thì họ sẽ hiểu được cảm xúc của tôi qua thói quen, nhưng có vẻ Tamau cũng đã học được kỹ năng đó rồi. Cảm ơn nhé. Và xin lỗi.
「Vậy thì tôi cũng xin phép dùng bữa đây.」
Sau khi thưởng thức phản ứng của tôi và Momo một lúc, cuối cùng Tamau cũng cầm thìa lên.
Đúng lúc đó, Momo lại gọi Tamau dừng lại:
「Tamau-chan. Phần của cậu, nhờ Anh hai vẽ gì đó đi.」
「Wow. ... Ý kiến hay đấy. Riku-kun, cậu viết ketchup đi.」
À, đúng là món Omurice cuối cùng của Tamau vẫn chưa được trang trí.
Có vẻ Momo đã nhắm vào điều đó, em ấy đưa chai ketchup trên bàn cho tôi và ra hiệu bằng mắt.
Tôi nhận lấy và đứng dậy, hỏi Tamau:
「Được rồi. Tamau, cậu muốn vẽ gì?」
「Ừm... Vậy thì, tôi muốn Riku-kun đáp lại lời vừa nãy của tôi.」
「Đá, ... đáp lại lời vừa nãy á?」
「Vâng. Đáp lại lời tôi đã viết.」
「Hảaa...?」
Bảo tôi đáp lại, thì đáp lại từ "Nyaa" kiểu gì đây. Khoan, chẳng lẽ từ "Nyaa" đó có ý nghĩa thật sao? Có phải là một ngôn ngữ mèo nào đó không?
Chết tiệt. Đột nhiên tôi bị yêu cầu một phản ứng nhanh kiểu hài ứng. Không, nếu là hài ứng thì còn biết mục tiêu là tiếng cười, nhưng lần này tôi còn không biết nên hạ cánh ở đâu nữa.
— Đáp lại Nyaa thì...
Ừm, phải làm sao đây. Nghĩ đi. Cách giải quyết nào là đúng nhất đây...!?
「Được, được rồi, biết rồi. Vậy cái này nhé.」
Không thể để đồ ăn nguội.
Trong thời gian hạn chế, tôi tìm ra một câu trả lời và viết nó lên món Omurice của Tamau.
Nó là:
「"Nyan" là sao... Anh hai...」
Momo lẩm bẩm với vẻ mặt chán nản khi nhìn thấy chữ tôi viết.
Em ấy nhìn tôi bằng đôi mắt trách móc, hỏi tôi sao không viết được cái gì đó tinh tế hơn.
Tuy nhiên, Momo-san à. Tôi cũng khó xử khi bị đòi hỏi phải trả lời bằng ngôn ngữ mèo. Vậy thì, theo tư duy đảo ngược, việc tôi cũng trả lời bằng ngôn ngữ mèo là một nước cờ quyết định.
— Tôi cũng không còn biết mình đang nghĩ gì nữa, nhưng dù sao thì Tamau nhìn thấy, cô ấy đột nhiên quay mặt đi.
「... Kìa... Phì, phì phì... Riku-kun lại Nyan... lại Nyan...」
「Này. Cậu đòi hỏi xong lại có phản ứng đó, đáng bị buộc tội gì đó rồi đấy.」
「X-xin lỗi... Phì, phì phì phì phì...」
Tamau run vai không kìm được, quay mặt đi chỗ khác.
... À, nếu đây là hài ứng thì coi như thành công rồi nhỉ.
Mặc dù tôi hoàn toàn không có ý đó. Thật là xấu hổ chết đi được.
※
Sau bữa ăn. Tôi dẫn Tamau lên phòng riêng của mình như hôm qua.
Có vẻ mẹ tôi vẫn đang ngủ. Và Momo giờ đã quay về phòng em ấy.
Có lẽ em ấy tinh ý, hoặc chỉ đơn giản là có việc riêng.
「Phì phì. Hai đứa mình ở riêng rồi nhé?」
Ngay khi bước vào phòng, Tamau bỏ giọng kính ngữ và nói.
Tôi thấy thoải mái hơn khi cô ấy có thái độ tinh nghịch như thế này.
「Đúng vậy. Hôm nay Tamau chỉ ở riêng với Momo thôi mà.」
「À, đúng rồi. Cậu nói là sẽ ở lại mà, sao lại bỏ rơi tôi chứ?」
「Anh nghĩ cậu quen với Momo rồi chứ.」
「... Đúng thế. Momo-chan dễ nói chuyện, nên tôi đỡ được phần nào.」
Tamau nheo mắt nói. Có vẻ cô ấy đã thân với Momo.
「Nhưng tôi là người nhút nhát đấy nhé. Đừng bỏ rơi tôi nữa.」
「Anh không nghĩ vậy đâu...」
Cô ấy không như thế với tôi, và tôi nghĩ cô ấy nói chuyện với Momo cũng rất bình thường.
Nhưng Tamau lại lắc đầu.
「Không phải nói dối đâu. Mèo là loài rất cảnh giác mà?」
「Sao cô gái này lại nhận mình là mèo vậy?」
「Haha. Đương nhiên là vì tôi được cậu nhặt về rồi. Nên là lỗi của Riku-kun đấy.」
「Chính tôi đã đánh thức cái ý thức đó sao...」
「Đúng vậy đó.」
Tôi chỉ định nói đùa, nhưng bị khẳng định thì hết ý rồi.
Tamau thấy tôi lắc đầu thì cười rất vui vẻ.
「Phì phì. Chủ nuôi có trước, hay mèo nuôi có trước, nhỉ?」
「Chuyện này giống chuyện quả trứng có trước hay con gà có trước vậy sao?」
「Cậu không nghĩ mèo chỉ có thể trở thành mèo nuôi khi nó được nuôi sao?」
「Anh không nhớ là đã nuôi.」
「Tôi là con mèo đi mượn đây.」
「Nếu là vậy thì thái độ quá tự tin.」
「Chủ nhân, mua đồ ăn vặt cho tôi đi?」
「Chủ nhân mà lại sai vặt à. Anh không ngoan ngoãn đến thế đâu.」
「Tôi sẽ săn chuột thay cho cậu.」
「Nhà tôi từ chối mua lại món đó.」
「Haha!」
Mặc dù là cuộc trò chuyện vô bổ, nhưng phản ứng lại rất nhanh khiến tôi thấy thoải mái khi nói chuyện.
Tôi khẽ nhún vai. Dù sao thì, dáng vẻ của Tamau—ít nhất là khác xa những gì tôi nghe được từ Chiaki qua điện thoại hôm qua.
Khó có thể nghĩ là người khác trùng tên.
「Mà, dù sao cũng cảm ơn Tamau. Anh không nghĩ cậu lại cố tình đến để trả ơn.」
「Đúng vậy. Tôi cũng khá phân vân không biết có nên đột ngột đến không. Nhưng tôi nghĩ nếu vô ích thì có thể dời sang ngày khác. Cũng vì tôi chưa hỏi thông tin liên lạc nên không thể hẹn trước được.」
Vậy thì cô ấy chỉ có thể trực tiếp đến nhà tôi, và chuẩn bị sẵn sàng trước khi đến quả thực là hiệu quả hơn. Số thực phẩm đó, nếu không dùng thì cô ấy sẽ tự ăn thôi.
Tamau khẽ mỉm cười:
「À, may quá. Tôi chỉ giỏi món Omurice thôi.」
「Hả? À, là vậy sao?」
「Đúng thế. Cậu đã mời tôi bữa tối, đúng không? Tôi nghĩ phải trả ơn bằng món ăn, nhưng tôi chỉ tự tin món đó thôi. Thế là tôi quyết định chiến luôn.」
「Mặc dù vậy, nhưng cậu làm rất khéo tay.」
「Tôi đã làm Omurice rất nhiều lần rồi. Cả Omelette nữa. Nhưng thành thật mà nói, tôi hầu như chưa từng làm các món khác.」
Sau khi cô ấy tiết lộ, tôi mới hiểu.
À, thì ra đó là lý do cô ấy có phản ứng như hôm qua.
「Mà, món như cà ri hay stew thì tôi nghĩ tôi có thể làm được như Riku-kun. Nhưng để khoe như một món trả ơn thì hơi...」
「Nghe cậu nói vậy, tôi lại thấy có lỗi vì đã làm món mì Ý mà ai cũng có thể làm.」
「Haha. Món Riku-kun làm cũng thật sự ngon mà.」
Tamau mỉm cười nói.
Sau đó, chủ đề kết thúc và sự im lặng bao trùm.
— Có lẽ ơn báo của con mèo đã xong rồi.
Nếu vậy thì tôi không có lý do gì để giữ cô ấy lại, nhưng nên làm gì đây?
Tôi hơi bối rối. Việc bối rối có nghĩa là trong lòng tôi vẫn có một phần không muốn Tamau về.
Điều đó khiến ngay cả bản thân tôi cũng thấy hơi bất ngờ.
Thông thường, tôi dùng ngày nghỉ cho bản thân mình. Không, trong trường hợp của tôi, ngay cả ngày thường cũng không khác mấy. Tôi luôn là người ưu tiên những sở thích mà mình đang say mê lúc đó.
Đó là lý do tôi không cố gắng kết bạn nhiều.
Không phải tôi thích ở một mình, hay ghét kết bạn. Tôi cũng có vài người bạn để nói chuyện ở trường, và có những người bạn cùng chia sẻ một phần sở thích như Chiaki.
Nhưng tôi là người có tính cách—dù tốt hay xấu—luôn nỗ lực hết mình cho những gì mình đang đam mê. Tính cách này không thay đổi từ nhỏ, và tôi cũng không có ý định thay đổi nó.
Vì điều này mà tôi thường làm phiền người khác, và thực tế là tôi đã từng thất bại vì nó.
『— Riku-kun không quan tâm đến mình chút nào.』
Tôi nhớ lại cô gái đã từng nói với tôi điều đó.
Kinh nghiệm bị chỉ trích gay gắt vì sự kiêu ngạo khi cho rằng điều mình thấy vui thì người khác cũng thấy vui, và cứ thế làm phiền họ. Kể từ đó, tôi quyết định không lôi kéo người khác vào sở thích của mình.
Dù sao cũng không thể từ bỏ, thì ít nhất đừng làm phiền người khác.
Sau đó, tôi thường xuyên ở một mình, nhưng điều kỳ lạ là—tôi không cảm thấy khó xử khi Tamau ở bên cạnh như thế này.
Sự im lặng này cũng không làm tôi bận tâm.
Nói một cách tiêu cực, tôi không cảm thấy cần phải giữ ý với Tamau.
Chính điều đó khiến tôi thấy hơi lạ.
「Này. Riku-kun Riku-kun!」
Tôi đã quen với việc Tamau gọi tên hai lần, một thói quen của cô ấy, và ngẩng mặt lên.
「Chuyện gì?」
「Người đã giữ con mèo hôm qua. Hôm nay tôi có thể gặp người đó không?」
「À...」
Nhân tiện, đây mới là chủ đề chính.
「À, hơi khó. Hôm nay là thứ Bảy, nên Sana-sen—người giữ con mèo ấy—phải làm ca đến tối. Sana-sen cũng sống ở nhà bố mẹ...」
「Đến giờ đó thì không thể đột ngột đến nhà được rồi. Hơn nữa, tôi còn không quen người đó.」
「Nếu quen thì Tamau sẽ đột ngột đến nhà đấy.」
「Hừm... Đừng nói thế, tôi không làm vậy đâu. Chỉ Riku-kun là đặc biệt thôi.」
「Trên đời này cũng có những đặc quyền không đáng mừng nhỉ.」
「Đừng ngại ngùng chứ.」
「Anh không ngại.」
「Nên ngại đi chứ.」
「Cuối cùng là gì?」
Màn đối đáp ngớ ngẩn.
Tôi nghĩ thầm, nhịp độ cuộc trò chuyện tăng lên khi ở riêng với Tamau, rồi tôi nói:
「Nhưng để làm quen thì hôm nay cũng được. Đi không?」
「Hả? Đi đâu—」
「Không phải nhà Sana-sen, mà là chỗ anh làm thêm. Quán cà phê gần đây.」
「Được sao? Tôi đi được à?」
Tamau hỏi một câu lạ lùng, tôi nhướng mày:
「Có lý do gì để không được đâu. Nếu khách tăng lên thì chủ quán cũng vui. Quán đó không có nhiều khách học sinh cấp Ba lắm.」
「... Nhưng nếu cậu nói cho tôi biết, có khi lần tới tôi sẽ nhắm lúc Riku-kun đang làm ca mà đột ngột đến đấy?」
「À, vậy sao. Vậy thôi, coi như chưa nói gì đi.」
「À, xin lỗi, đùa thôi. Tôi không làm thế đâu, tha lỗi cho tôi đi?」
「Tamau nói thì không giống đùa chút nào...」
Mới hôm qua mà hôm nay cô ấy đã nhanh chóng đến rồi.
Thật ra, tôi cũng không thấy xấu hổ khi bị nhìn thấy đang làm việc, nên nếu cô ấy muốn đến thì cứ đến thôi.
「Vậy thì đi thôi. Chỗ đó nằm sâu trong khu dân cư, nên là một quán ăn ngon giấu mặt đấy.」
「Thật sao. Quán cà phê khu này, tôi chỉ biết mấy quán chain gần ga thôi, nên cũng mong được đến quán này.」
Tamau có vẻ hào hứng, mắt sáng lên.
Trong khi đó, tôi chợt nhớ ra điều gì đó trong lời nói của Tamau và hỏi:
「... Nhân tiện, Tamau không phải người ở khu này từ đầu à?」
「Ừm? Ý cậu là sao?」
「Thì, cậu nói cậu sống ở chung cư gần ga. Khu đó hình như cũng nằm trong cùng khu vực trường học với đây. Nhưng hồi cấp Một, cấp Hai cậu học trường khác anh mà?」
「À, ra là vậy. Đúng thế. Tôi chuyển đến chung cư đó sau khi quyết định học Keirei. Nhà cũ của tôi cách đây hơi xa. Vẫn trong tỉnh, nhưng xa hơn.」
「... Ra là vậy. Anh hiểu rồi.」
Nghe xong, tôi đứng dậy.
Giờ là thời điểm thích hợp để thưởng thức cà phê sau bữa ăn.
「Vậy đi thôi. Hôm nay Tamau đi bộ à?」
「Không, tôi đi xe đạp. Tôi hỏi Momo-chan và để ở góc bãi đỗ xe rồi.」
「Xe đạp à. Lại chở cái đống hành lý đó đến được sao...」
「Mang đống đó đi bộ thì có vẻ vất vả hơn. Phần không vừa giỏ thì tôi treo lên ghi-đông. Ôi, lâu lắm rồi mới dùng xe đạp ngoài việc đi học đấy.」
「Vậy anh cũng lấy xe đạp ra.」
Tôi đứng dậy, và chúng tôi rời khỏi phòng.
Điểm đến là quán cà phê Honokaya nơi tôi làm thêm.
Quán cách nhà tôi chưa đầy năm phút đi xe đạp. Tôi biết quán từ nhỏ, và thỉnh thoảng cả nhà đến đó. Sau khi quyết định học Cao trung Hibari, tôi thấy quán tuyển nhân viên, nên vì gần nhà, tôi đã nộp đơn.
— Cả hai đạp xe đến trước quán Honokaya.
Đó là một quán có phong cách cổ điển, không phải mỗi ngày, nhưng buổi tối đôi khi còn kinh doanh như một quán rượu (Izakaya).
Tôi dẫn Tamau mở cửa quán.
Tiếng chuông leng keng khiến nhân viên quay lại, và mỉm cười khi thấy tôi.
「Chào Riku. Mới hôm qua thôi nhỉ?」
Sana-sen đang mặc đồng phục mỉm cười và nhẹ nhàng vẫy tay.
Đặc điểm của quán này là sự thoải mái do là quán cá nhân.
「Chào Sana-sen. Chủ quán và phu nhân đâu rồi?」
「Họ ở trong đó. Hôm nay cậu là khách à?」
「Đúng vậy. Có đi cùng nữa. — Này.」
Tôi chỉ ra phía sau, Tamau cúi đầu một cách khéo léo với Sana-sen.
Sana-sen hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì thêm trước mặt một khách hàng mới.
「Chào mừng quý khách. Mời quý khách chọn chỗ. — Hai vị khách mới ạ.」
Sana-sen phục vụ một cách chuyên nghiệp và đi vào trong gọi chủ quán.
Lúc này là gần 2 giờ chiều. Có vài nhóm khách khác trong quán, nhưng không khí khá yên tĩnh.
Tôi dẫn Tamau đến bàn ở góc trong cùng.
Có phải chỉ mình tôi thấy, cứ vào quán cà phê là có xu hướng chọn chỗ xa cửa ra vào không?
「Quán đẹp thật.」
Tamau ngồi đối diện nói.
「Ừ. Ở đây cà phê và đồ ăn đều ngon cả. Chỉ có vị trí là hơi tệ thôi.」
「Haha...」
「Mặc dù không quá xa ga đến mức không đi bộ được. Nhưng đường đi ngoằn ngoèo, không biết thì dễ bị lạc.」
Mà quán vẫn kinh doanh được bao năm nay, nên có lẽ vị trí này là phù hợp.
Nếu nằm ở vị trí đắc địa trước ga, chắc sẽ đông đúc và vất vả lắm. Quán này chủ yếu do cặp vợ chồng chủ quán quản lý, trừ tôi làm thêm, nên có lẽ họ cố tình chọn vị trí này.
Nghĩ vậy, tôi ngẩng đầu nhìn về phía quầy.
Đúng lúc đó, vợ chồng chủ quán Ugawa bước ra, và vẫy tay chào tôi. Tôi cũng cúi đầu chào lại, rồi quay lại nhìn Tamau.
「Nhân tiện, cậu có muốn ăn gì không? Tráng miệng chẳng hạn.」
Tôi hỏi, Tamau cười khổ và lắc đầu.
「Tôi muốn ăn lắm... nhưng có lẽ giờ thì thôi.」
Tôi đã nghĩ đến khả năng cô ấy sẽ nói đồ ngọt là bụng khác, nhưng không phải.
「Vậy thì chỉ uống nước thôi.」
「Cậu có gợi ý gì không, Riku-kun?」
「Ừm... Là nhân viên làm thêm thì anh phải nói tất cả mới đúng. Nhưng nếu cà phê được thì cứ gọi Blend bình thường trước đi.」
「Vậy thì tôi sẽ gọi món đó.」
「Được rồi. — Xin lỗi!」
Tôi giơ tay gọi Sana-sen đang mặc đồng phục nhân viên.
「Vâng vâng.」
Sana-sen đáp lời nhẹ nhàng, mỉm cười bước đến.
「Hai Blend ạ.」
「Rồi. — Chúc quý khách dùng bữa vui vẻ.」
Sana-sen nhanh chóng nhận đơn và rời đi.
Sau khi tiễn cô ấy, tôi giải thích cho Tamau:
「Chắc cậu nghe cách gọi rồi, đó là Sana-sen, người đã giữ con mèo.」
「Lát nữa tôi có thể nói chuyện với chị ấy không?」
「Nếu không làm phiền khách khác thì anh nghĩ là được. Sana-sen là kiểu nhân viên khá hay nói chuyện với khách.」
「Thật sao?」
「Ừ. Quán này có nhiều khách là các bà nội trợ thích trò chuyện... tất nhiên cũng có những khách muốn yên tĩnh, nên cần phải biết cách nhìn nhận.」
「Ồ, thú vị nhỉ. Đó cũng là một kỹ năng của nhân viên quán cà phê sao?」
「Ban đầu anh cũng nghĩ vậy. Nhưng thật ra, nhìn là biết ngay thôi. Có lẽ ai cũng vậy.」
「Thật à? Nhưng kỹ năng giao tiếp chắc chắn là cần thiết chứ?」
「Đúng vậy. — Đó là lý do anh đã chọn con đường làm việc thầm lặng thôi.」
「À, Riku-kun đã bỏ cuộc rồi...」
「Không. Nói chính xác thì, anh đã học được kỹ năng chỉ lắng nghe khách nói một chiều.」
「Gọi đó là kỹ năng giao tiếp thì có lẽ vi phạm luật quảng cáo mất.」
— Đó là lý do tôi không quảng cáo nó.
Quả thực, trò chuyện là một lĩnh vực đòi hỏi kỹ năng thực sự. Kể từ khi làm thêm ở đây, tôi đã cảm nhận rõ điều đó.
Chỉ riêng việc trả lời thôi, phản ứng của tôi và Sana-sen đã khác nhau một trời một vực.
May mắn thay, các bà cô hàng xóm thích buôn chuyện cũng hài lòng chỉ cần được lắng nghe, và khi họ muốn có phản ứng, họ sẽ gọi thẳng chủ quán, phu nhân, hoặc Sana-sen, chứ không phải tôi.
Hiếm khi có vài người kỳ lạ nói rằng "Sự nhạt nhẽo của Onsenkawa-kun gây nghiện", nhưng tôi không có ý định đó, ngược lại còn thấy buồn nữa.
... Chuyện cười này có lẽ được chấp nhận một chút thôi nhỉ...
Tôi cũng đã cố gắng học hỏi kỹ năng giao tiếp mà... Giá mà biểu cảm khuôn mặt tôi thể hiện ra được chút. Tôi không thích mặt lạnh (Poker Face) đâu.
Sinh ra đã vậy, ngay cả chơi poker cũng không giỏi hơn.
Nhân tiện, có lần tôi nghiêm túc hỏi ý kiến, Sana-sen đã cười phá lên và nói "Cậu mạnh hơn cái bù nhìn đấy!". Câu đó như một đòn chí mạng, khiến tôi suýt khóc.
Thật ra, Sana-sen khá đanh đá với người thân quen.
— Sau đó, chúng tôi chờ cà phê được mang đến một lúc.
Trong thời gian đó, có vài lượt khách ra vào, và mỗi lần như vậy, mắt tôi lại hướng về phía cửa.
Tamau nhận ra điều đó và cười:
「Quả nhiên. Làm nhân viên quán quen rồi nên có phản xạ đấy nhỉ.」
「À, thì ra là vậy... Anh không để ý lắm, nhưng có lẽ mắt anh nhìn theo vì lý do đó.」
「Phì phì. Vừa nãy tôi nói vậy, nhưng tôi cũng muốn xem Riku-kun làm việc một lần. Trông cậu rất hợp với đồng phục ở đây đấy.」
「Thật sao?」
「Ừ. Thiết kế có vẻ điềm tĩnh, nên tôi nghĩ Riku-kun mặc sẽ rất ngầu.」
「... Mà quán cà phê nào mà đồng phục chẳng ít khi sặc sỡ.」
Vì tôi chưa bao giờ được khen về quần áo, tôi buột miệng nói vậy để che giấu. Tamau có lẽ là cô gái duy nhất khen tôi ngầu.
Tamau ngồi đối diện, nhận ra sự ngại ngùng đó, và cười mỉm:
「À, Riku-kun ngại rồi.」
「Im đi... Anh không ngại.」
Thật may mắn cho tôi, cà phê đã được mang đến ngay lúc đó.
「— Xin lỗi đã để quý khách chờ.」
Tôi cúi đầu cảm ơn Sana-sen đã mang hai tách cà phê Blend còn bốc hơi.
Sana-sen đặt cốc xuống bàn, tiếp theo là một đĩa nhỏ với vài viên sô cô la gói riêng, đặt ở giữa.
Tôi ngẩng đầu lên, Sana-sen làm động tác đặt ngón tay lên môi với vẻ mặt tinh nghịch:
「Chủ quán tặng đấy.」
「À, cảm ơn ạ. Xin cô chuyển lời cảm ơn đến chủ quán.」
「Tôi có được nhận không?」
Sana-sen quay sang Tamau cũng ngẩng đầu lên hỏi, và nở một nụ cười rạng rỡ:
「Xin cứ tự nhiên. Chúc quý khách có thời gian thư giãn thoải mái.」
Nói xong, cô ấy nhanh chóng rời đi khỏi bàn.
Quá nhanh chóng đến mức tôi không kịp gọi cô ấy lại.
「Chị ấy ngầu thật.」
「... Ừ. Và cũng là người đáng tin cậy.」
Dù tôi có mặc đồng phục trông ngầu đến đâu, đứng cạnh Sana-sen chắc cũng chỉ mờ nhạt thôi.
Đây là một quán tốt. Tôi không nói là công việc dễ dàng, nhưng gần nhà, lương giờ không tệ, và quan trọng nhất là không khí làm việc tốt. Đó là lợi thế lớn khi tôi chọn công việc này.
Nghĩ vậy, tôi cầm tách cà phê.
Lâu lắm rồi tôi mới đến đây với tư cách khách, nên cũng thấy thú vị.
Gần như cùng lúc với tôi, Tamau ngồi đối diện cũng đưa tách cà phê lên miệng.
「Hừm... Á, nóng!?」
Vì quá nóng, Tamau bất ngờ nhắm chặt mắt và giật mình.
Thấy vậy, tôi mở to mắt. Dáng vẻ đó y hệt như là,
「Mèo lưỡi...」
「K-không phải đâu!」
Thấy tôi lỡ lời, Tamau hơi đỏ mặt lắc đầu phủ nhận.
「Không, đâu cần phải ngại vậy.」
「Im đi, tôi không ngại! ... Không phải. Con người không có mèo lưỡi.」
「Hả, vâng...?」
「Chẳng qua là đầu lưỡi nhạy cảm nhất với nhiệt độ thôi. Tức là, khi uống đồ nóng, chỉ cần tránh để đầu lưỡi chạm vào là được. Uống mà không chạm đầu lưỡi thì mức này không thành vấn đề.」
「Cái kiến thức linh tinh gì vậy...」
「Không có gì. Nên tôi nói tôi không phải mèo lưỡi đấ— Á, nóng quá!?」
Tamau lại giật mình vì nóng.
Cô ấy từ từ ngẩng mặt lên, tai đỏ bừng, và nhìn chằm chằm vào tôi.
* Bị nhìn chằm chằm thì tôi cũng khó xử. Tôi cười khổ và nói với Tamau:
「Vẫn là mèo lưỡi mà.」
「... Hừm, im đi mà...」
Nói rồi, khi ra khỏi quán cà phê trên đường về nhà, Tamau nói với tôi.
Cuối cùng, chúng tôi đã ngồi lại quán đến mức gọi cả cà phê thứ hai để thưởng thức.
Tôi đã trả tiền như đã tuyên bố.
Tamau đã khăng khăng đòi tự trả—thậm chí còn đòi trả luôn phần của tôi—nhưng tôi đã phối hợp với chủ quán trả tiền khi cô ấy đi vệ sinh.
Tamau có vẻ không phục, nhưng sau khi Sana-sen nói "Những lúc như thế này, nên để người ta ra vẻ một chút", cuối cùng cô ấy cũng chấp nhận.
「Đúng vậy. Vui thật—」
Tôi trả lời một cách thành thật.
Sau khi trả lời, tôi lại tự nhầm 'À, mình thấy vui thật', quả là một câu trả lời hơi ngốc nghếch.
Vì những cơ hội như thế này không thường xuyên xảy ra.
Tôi hiếm khi dành thời gian ngoài giờ học và làm thêm mà không phải một mình. Tôi làm thêm là vì sở thích, và dùng tất cả thời gian rảnh cho sở thích của mình. Tôi chưa từng làm bất cứ điều gì khác.
— Để tránh phải đi cùng ai đó hoặc bắt ai đó phải đi cùng mình.
Thật kỳ lạ khi tôi, một người như vậy, lại dành thời gian rõ ràng để ở bên Tamau, và không hề thấy hối tiếc.
Chắc chắn nếu là tôi bình thường, tôi đã nghĩ 'Không phải' ở đâu đó rồi.
Sáng nay, khi Tamau đến, tôi hẳn đã than thở vì không thể dành thời gian cho bản thân. Chính vì không có cảm giác đó nên tôi thấy lạ lùng.
Tôi không lên kế hoạch. Vì tôi ghét kế hoạch bị phá vỡ.
Vậy, có phải tôi không bận tâm chỉ vì tôi không có kế hoạch nào không—?
「Riku-kun Riku-kun」
Tamau gọi, tôi ngẩng mặt lên.
Trên đường về, chúng tôi đẩy xe đạp đi bộ. Chúng tôi vô tình đi theo hướng về nhà tôi, nhưng nghĩ lại, hướng về nhà Tamau phải ngược lại chứ.
「Này, chỗ đó. Ghé qua một chút không?」
Tamau cười mỉm, chỉ vào công viên ngay bên cạnh.
「... Công viên Thanh Xuân à.」
「Không, tôi không nghĩ tên nó là vậy đâu... Ơ, thật sao?」
Công viên nơi tôi tìm thấy con mèo. Tôi nhận ra mình đã đi đến gần đó.
Tôi làm theo đề nghị của Tamau và ghé vào công viên.
Dừng xe đạp ở lối vào, chúng tôi bước vào công viên nhỏ, vắng vẻ.
「— Ừm. Hôm nay cảm ơn cậu nhé, Riku-kun.」
Tamau nói khi bước vào công viên.
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu ngay sau đó.
「Không, anh mới phải cảm ơn cậu. Còn phải cất công đến nấu ăn nữa.」
「Haha. Tôi không làm phiền cậu chứ?」
「Không đâu. Ý nghĩ trả ơn bữa ăn bằng bữa ăn khá hợp ý anh.」
「Vậy sao. Nhưng... ừm. Tôi có cảm giác Riku-kun sẽ nói vậy.」
「Thật sao?」
Bản thân tôi không nghĩ mình sẽ nói như thế.
Thật khó để hiểu chính mình. Chủ quan và khách quan luôn có sự khác biệt, và cho rằng chủ quan luôn đúng là kiêu ngạo.
「Tamau mới là người ổn chứ? Dành cả ngày thứ Bảy quý giá cho chuyện này.」
Tôi hỏi lại. Cô ấy trả lời:
「Đương nhiên rồi. Tôi phải trả ơn đàng hoàng chứ — và nữa.」
「... Và nữa?」
「Nói thật thì, tôi muốn có một kế hoạch đó.」
「Muốn có một kế hoạch...?」
「Đúng vậy. Tôi muốn có một việc phải làm. Vì thế tôi cảm ơn cậu.」
「... Vậy sao.」
Thành thật mà nói, tôi không hiểu ý cô ấy muốn nói là gì.
Nhưng, có lẽ vì Tamau cũng không có ý định giải thích nên tôi không hiểu.
Vậy thì tôi không nên đào sâu thêm.
Tamau nhìn tôi bằng đôi mắt to, thấy tôi không hỏi thêm gì, rồi nói ra lời hứa:
「Vậy lần tới, chúng ta đi thăm mèo nhé. Cùng nhau.」
Tôi chỉ gật đầu. Vì tôi nghĩ, nếu chỉ là như vậy thì không thể gọi là kế hoạch được.
「Vậy, hẹn gặp lại. Riku-kun.」
「Ừ. — Hẹn gặp lại, Tamau.」
Tôi nhẹ nhàng vẫy tay chia tay Tamau, và chúng tôi đi theo hai hướng khác nhau từ lối vào công viên.
* Tôi không quay đầu lại, nhưng tôi chắc chắn rằng mình sẽ gặp lại Tamau—khác hẳn với ngày hôm qua. Mặc dù chính tôi cũng không biết lý do.
「Ngày mai... mình sẽ làm gì đây. Đi nhà sách..., rồi sau đó...」
Tôi lẩm bẩm suy nghĩ, rồi lắc đầu vì không thể sắp xếp được ý nghĩ.
Ý nghĩ không hay. Tôi đang cố gắng lập kế hoạch. Ngày mai làm gì, đáng lẽ phải là ngày mai mới nghĩ ra theo cách làm của tôi chứ. Tôi đã làm điều không giống mình khi cố gắng lấp đầy thời gian.
「Chắc là... lâu lắm rồi mới gặp bạn vào ngày nghỉ...」
Có lẽ là từ hồi cấp Một.
Kể từ đó, tôi hầu như không còn rủ rê ai nữa.
— Trong lúc hồi tưởng, tôi đã về đến nhà.
Mở cửa, tôi nói nhỏ "Tadaima" (Tôi đã về), rồi đi vào phòng mình.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa, và giọng Momo từ hành lang:
「Anh hai. Em vào được không?」
「Momo à? Chuyện gì?」
「Em vào đây.」
Momo, em gái tôi, mở cửa và xuất hiện mà không nói lý do.
Chuyện gì thế? Tôi nghiêng đầu, Momo nói:
「Cái này. Đồ quên đấy, Anh hai đưa cho Tamau-chan hộ em nhé.」
「Hả?」
Vừa nói, Momo vừa đưa cho tôi một cuốn sổ nhỏ giống như sổ tay.
Tôi không nhớ đã từng thấy nó, nhưng nhìn phù hiệu trường in trên bìa là biết đó là gì.
「Sổ học sinh trường Keirei... Của Tamau à.」
「Ừ. Chắc là chị ấy làm rơi khi thay đồng phục. Nó rơi trong phòng thay đồ.」
「Vậy là làm rơi từ hôm qua rồi...」
Thỉnh thoảng có nội quy trường yêu cầu mang theo sổ học sinh cả vào ngày nghỉ, nhưng hiếm có học sinh cấp Ba nào tuân thủ nghiêm ngặt đâu.
Tuy nhiên, có một chút nghi vấn.
「Momo. Em phát hiện ra cái này khi nào?」
「Ư... À, xin lỗi. Em thấy từ hôm qua nhưng quên mất.」
「…………」
「P-phải chịu thôi chứ, quên rồi mà!」
Momo nói vậy để chối tội, nhưng tôi không thể chấp nhận được.
Lẽ ra ngay khi nhớ ra, Momo có thể liên lạc với tôi. Nếu làm thế, tôi có thể báo cho Tamau, dù hơi xa nhưng cô ấy đã có thể ghé qua lấy trên đường về. Nhưng Momo đã không báo cho tôi một tiếng nào.
— Tôi có cảm giác em ấy đã cố tình im lặng.
Tôi nheo mắt nhìn em ấy vì nghi ngờ, Momo thở dài nhẹ:
「... Phải làm sao đây, đã lâu lắm rồi mà.」
「Cái gì lâu?」
「Anh hai dẫn người về nhà đấy. Em không nhớ lần nào Anh hai trông vui vẻ khi ở bên ai đó đâu.」
「…………」
「Thôi! Anh hai liên lạc với Tamau-chan đi. Này.」
Nghe vậy, tôi nghĩ nên liên lạc, và định hành động—nhưng chợt nhận ra.
「À. Không được. Anh chưa hỏi thông tin liên lạc của Tamau.」
「Hả!? Ơ, — Sao lại...?」
「Hỏi sao lại thì... Anh quên mất.」
「Nói dối à...?」
Lần này, đến lượt tôi bị nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tiêu rồi. Không, tôi thật sự quên bẵng chuyện đó. — Nhưng nếu vậy thì...
Cái này, — phải làm sao đây?
