「Em thật sự đến à.」
Sáng Thứ Bảy, sau kỳ thi. Nhìn thấy Tamau xuất hiện tại ga hẹn, tôi buột miệng nói ra câu đó.
「Ể—? Ý anh là, anh nghĩ tôi sẽ nói dối và không đến sao?」
「Không... Em đã hỏi vậy rồi thì, à, anh nghĩ em sẽ đến chứ.」
Tôi trả lời Tamau đang bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.
Thực ra, đã hẹn gặp thì cô ấy sẽ đến thôi. Khả năng cô ấy bị ốm vào ngày hôm đó không phải là zero, nhưng ít nhất tôi không nghi ngờ rằng Tamau đã hứa mà không hề có ý định đến.
Mặc dù vậy, việc tôi lại buột miệng thốt ra câu đó thì, phải nói là vấn đề ở phía tôi.
「Chỉ là anh thấy hiếm thôi. Từ trước tới giờ, chưa từng có ai nói thế mà đi theo anh cả.」
「Thật sao?」
「Đương nhiên rồi. Chỉ là đi ngắm biển mà không có mục đích gì cả thôi mà?」
「Nghe thú vị mà. — Tôi đến vì việc đi ngắm biển mà không có mục đích gì cả đó.」
「... Anh đau đầu vì chúng ta hợp ý nhau ở khoản đó.」
「Thế thì có gì mà đau đầu chứ. Nào!」
Tamau vươn tay về phía tôi, mỉm cười như đang mời gọi. Đương nhiên, cô ấy mặc đồ thường.
Dưới là quần short, nhưng chiếc áo sơ mi trắng dài và rộng thùng thình phía trên gần như che khuất nó. Cô ấy khoác thêm một chiếc áo gile màu be bên ngoài áo sơ mi.
Tôi đứng bên cạnh mà chẳng hề trau chuốt gì, cảm thấy có lỗi làm sao.
「Đi thôi, Riku-kun. Đứng đây lâu cũng kì lắm.」
「... Ừ. Vậy đi thôi.」
「Đứng lên ngay Stand by me đó!」
「Ừm. ... Anh không hiểu em đang nói gì đâu.」
Tôi gật đầu với Tamau đang nghiêng người và ngước lên nhìn tôi.
Sau đó, chúng tôi dùng thẻ IC để đi qua cổng soát vé.
Hôm nay chúng tôi dự định đi biển ở Kanagawa.
Ban đầu tôi định đi đến biển Ibaraki, nhưng vì đi tàu điện mất khoảng ba tiếng rưỡi một chiều, nên vì Tamau đi cùng, tôi đã thay đổi kế hoạch.
Tôi chưa bao giờ phải suy nghĩ nhiều đến thế để quyết định một địa điểm.
Dù thực tế không phải là hẹn hò, nhưng cái trải nghiệm lên kế hoạch cứ như kế hoạch hẹn hò vậy, quả là mới mẻ.
「Nghe nói xung quanh đó cũng có nhiều thứ lắm. Như thủy cung hay Outlet chẳng hạn.」
Tôi vừa lướt điện thoại trên tàu vừa nói về kế hoạch, Tamau khẽ lắc vai và cười.
「Riku-kun, đó là những thứ anh không hề định đưa vào lịch trình khi đi một mình đúng không?」
「Không phải là không đưa vào, mà là hoàn toàn không có kế hoạch gì cả.」
Tôi chỉ quyết định duy nhất một điều là 《đi ngắm biển》, ngoài ra thì không hề có kế hoạch nào.
「Quả nhiên. Anh không cần phải tâm lý như vậy đâu.」
「Đã có người đi cùng thì không thể làm thế được chứ. Với lại, cũng không đến mức gọi là tâm lý đâu.」
「Nhưng Riku-kun thì...」
「Sao?」
「Anh không thích kế hoạch của mình bị thay đổi vì người khác đúng không.」
「…………」
「…………」
「Vì vậy mà thường anh đi một mình đúng không?」
Tamau ngồi bên cạnh tôi trên ghế tàu điện bình tĩnh nói.
Ánh mắt cô ấy hướng thẳng về phía trước, không nhìn tôi.
「... Là Momo sao?」
Tôi hỏi sau một lúc im lặng, Tamau cười.
「Bị phát hiện rồi. Chính xác. Tôi và Momo-chan đã thân nhau lắm, thường xuyên nói chuyện.」
「Quả nhiên là em quá hiểu anh. Anh đã nghĩ là có nội gián mà.」
「Ngoài ra, Kirihara-kun cũng là nguồn tin đó?」
「Chiaki cũng vậy ư... À, nhắc mới nhớ, hai người cùng lớp mà nhỉ.」
Tôi cũng từng hỏi Chiaki về Tamau. Tamau hỏi ngược lại thì cũng chẳng có gì lạ.
Nói mới nhớ, tôi vẫn chưa trả món nợ thông tin chi tiết cho Chiaki. Việc cậu ấy không hề nhắc gì, có lẽ là vì đã nghe từ Tamau rồi chăng.
Dù sao, tôi lắc đầu trả lời.
「Không, anh không đi một mình vì không thích người khác phải nghĩ cho anh đâu.」
「Hừm?」
「Thậm chí ngược lại thì đúng hơn. Vì anh không thể tâm lý với người khác được, nên anh nghĩ sẽ thấy có lỗi nếu để họ khó chịu vì anh. Chính vì vậy, anh không hề tâm lý mà lên kế hoạch vì Tamau đâu.」
「... Thật sao?」
「Thật mà. Anh chỉ nghĩ nếu Tamau đi cùng thì đi chỗ này sẽ tốt hơn thôi, anh chỉ nghĩ cho bản thân mình. Đã quyết ưu tiên sở thích rồi, thì phải cư xử sao cho ít gây phiền phức nhất có thể.」
Tóm lại, đó chỉ là chủ nghĩa cá nhân thôi.
Tôi tránh làm vậy chỉ vì sợ người khác khó chịu khi đi cùng tôi.
「Nên hôm nay anh cũng sẽ không tâm lý đâu, xin lỗi nhé. Anh sẽ đi đến nơi anh muốn thôi.」
「Thế là được rồi. Nói đúng hơn, tôi còn vui hơn nữa cơ.」
「... Em cũng lạ thật đó.」
Tôi nheo mắt lại nói, Tamau khẽ lắc đầu trả lời.
「Không hẳn đâu.」
「Thật à?」
「Thật. — Bởi vì tôi cũng chỉ nghĩ cho bản thân thôi.」
※
Sau hơn hai tiếng rung lắc trên tàu điện.
Chúng tôi đã đến 《Công viên Biển》 ở Hakkeijima, tỉnh Kanagawa.
Bãi biển sáng rực khi hè đang đến hòa quyện với bầu trời xanh, một cảnh sắc màu xanh tươi mát rực rỡ trải dài trước mắt.
「Good!」
Tôi buột miệng nói, Tamau bên cạnh lắc vai cười.
「A ha ha. Sao lại tiếng Anh?」
「Không, này, chúng ta sống ở nơi không có biển mà đúng không? Vì vậy, khi đến một nơi có biển, có một cảm giác như lạc đến một quốc gia khác vậy. Anh dùng nó để thể hiện cảm xúc.」
「Thật không?」
「Không, anh nói đại đó.」
「A ha ha! Thiệt tình, uổng công tôi nghe nghiêm túc.」
「Ha ha ha.」
「Wow, Riku-kun cười kìa! Hiếm thế!!」
「... Anh khá phiền vì cơ mặt anh cứ như chết rồi vậy...」
「À, quả nhiên là vậy sao...?」
「Hồi bé, tiêm phòng đau và ghét kinh khủng, nhưng khi bác sĩ khen anh 'chịu đựng giỏi' thì anh lại suýt khóc luôn. Anh vẫn nhớ rõ.」
「Việc anh không bộc lộ ra mặt ngay cả chuyện không thích thì đáng nể thật...」
Dù sao thì, nhiệm vụ chính là 《ngắm biển》 đã hoàn thành nhanh chóng. Sau đó, chúng tôi chỉ còn kế hoạch ăn trưa và đi dạo quanh đây rồi về.
「Làm gì đây? Đã cất công đến rồi, có muốn làm gì đó mang không khí biển không?」
「À, hay đó. Nhưng làm gì thì có không khí biển nhỉ?」
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ trước lời đề nghị của Tamau.
Đương nhiên là chưa chuẩn bị để bơi, hơn nữa biển cũng chưa mở cửa. Vì không thể xuống nước, nên những gì có thể làm cũng bị hạn chế.
Tôi nhìn cô ấy hỏi xem làm gì, Tamau suy nghĩ một lúc rồi nói:
「Ừm... Đuổi bắt ở bờ cát chẳng hạn?」
「... Ý tưởng cũ rích thế.」
「Quá đáng không? Này, cũ rích là quá đáng không?」
Nhìn Tamau đỏ mặt ngượng ngùng và dỗi một cách đáng yêu, tôi bật cười.
「Không, vì đó là cảnh thường thấy ở biển, hay nói đúng hơn là cảnh thường thấy trong phim thôi mà. Gần đây chắc là không còn đâu. Quá lỗi thời rồi.」
「Tôi, tôi khó khăn lắm mới nghĩ ra đó...!」
Cô ấy khẽ đánh vào lưng tôi, nói "Mồ".
Tamau đang bĩu môi hờn dỗi quả thật đáng yêu một cách chân thật.
「Xin lỗi, xin lỗi. Em muốn chơi thì chơi thử xem sao?」
「Tôi không muốn đâu. À mà, tuyệt đối sẽ không chơi đâu.」
「Đừng dỗi nữa mà.」
「Tôi sẽ dỗi đó!」
Tôi an ủi Tamau đang phồng má hậm hực.
Nhưng Tamau đang giận dỗi có vẻ không hài lòng, cô ấy trừng mắt nhìn tôi và nói:
「Nếu anh nói vậy thì Riku-kun tự nghĩ đi. Một hoạt động có phong cách Reiwa ấy!」
「Vâng, cảm ơn. Vậy thì hôm nay chúng ta quay video 《Thử rút hết nước biển ra》 nhé—」
「Thời đại Reiwa cũng chưa làm được đâu! Cần khoa học kỹ thuật của tương lai đó!」
Chúng tôi vừa trò chuyện ngốc nghếch vừa đi dạo trên bờ biển.
Sau một lúc, Tamau đột nhiên chạy nhanh lên như thể tìm thấy cái gì đó. Tôi nhìn theo từ phía sau, thấy Tamau nhặt một thứ gì đó lên và vẫy về phía tôi.
Đó là một cây gậy gỗ hết sức bình thường.
「Riku-kun Riku-kun. Nhìn nè, Excalibur!」
「Tamau cũng nói mấy lời như học sinh tiểu học vậy sao...」
「A ha ha. Cái này tặng anh.」
「Cảm ơn...」
Tôi nhận lấy Excalibur (cây gậy gỗ rơi trên bãi cát) từ tay Tamau và trang bị nó.
Tôi dùng gậy xới cát dưới chân một cách tùy tiện, rồi hỏi Tamau:
「À mà, bài kiểm tra của em thế nào rồi?」
「Hửm? À— Ừm, có lẽ hơi khó hơn bình thường một chút.」
「Ồ. Chẳng lẽ em không làm tốt sao?」
「Có lẽ vậy. Có thể thứ hạng sẽ giảm một chút.」
「Ôi trời, tiếc thật.」
「A ha ha, đúng là tiếc thật. Lần này có lẽ là hạng năm toàn khối thôi.」
「Không, cái này là chuyện khác đẳng cấp với anh rồi. Rớt xuống hạng năm là quá đủ rồi còn gì...」
「Phù phù, xin lỗi, xin lỗi. Tôi vừa nói câu đó để khoe thôi.」
「Phiền thật.」
「Hì hì!」
Tamau không hề nản lòng trước lời trêu chọc mạnh mẽ của tôi, ngược lại còn tỏ ra vui vẻ hơn.
Cô ấy nhẹ nhàng chạm nắm đấm vào thái dương, và chu môi làm điệu. Ngay cả hành động đó trông cũng đáng yêu, khiến tôi thấy cô ấy vẫn xảo quyệt như thường.
Những tư thế làm duyên thỉnh thoảng xuất hiện một cách bất ngờ cũng có hiệu quả, đàn ông là một sinh vật đơn giản và khổ sở như thế đấy.
「Riku-kun thì sao? Cảm giác làm bài thế nào?」
「Tôi á? Anh thấy vẫn như thường thôi. Nếu nói về thứ hạng toàn khối, anh thường khoảng mười mấy thôi, nên lần này chắc cũng vậy thôi.」
「Gì chứ. Riku-kun cũng ở top trên rồi còn gì.」
「Không hẳn đâu. Mấy người top 5 vẫn không thay đổi từ năm nhất đến giờ.」
Học tập suy cho cùng là một quá trình tích lũy.
Dù thông minh đến mấy cũng chỉ tăng hiệu suất thôi, chứ không có ai học giỏi mà không cần bỏ thời gian ra cả. Những người đạt top đều đã dành thời gian cần thiết, dù hiệu suất có khác nhau.
「Hơn nữa, Hibari có số lượng học sinh quá khác so với Keirei mà. Bên anh mỗi khối chỉ khoảng hơn một trăm người, còn bên em chắc nhiều hơn đúng không?」
「Tổng thể thì đúng vậy, nhưng tôi học 《Lớp S》 mà.」
「Lớp S... hình như là lớp chọn đặc biệt của Keirei đúng không?」
「Đại loại thế. Vì vậy, số lượng người làm cùng một bài kiểm tra cũng chỉ khoảng một trăm người thôi.」
「Thế thì đạt top trong nhóm top đầu lại càng ghê gớm hơn...」
Nói đơn giản về thứ hạng toàn khối thì tôi và Tamau chỉ cách nhau chưa đầy mười hạng, nhưng thực tế thì tiến độ học và động lực của học sinh đã khác nhau rồi. Thực lực thật sự có vẻ có khoảng cách rõ rệt hơn cả con số.
Quan trọng hơn, tôi còn được Sana-sen kèm thêm nữa...
Tôi ngưỡng mộ Tamau vì cô ấy tự thân hoàn thành mọi thứ.
「Có lẽ anh cũng nên dành thêm thời gian cho việc học một chút...」
「Wow, Riku-kun bắt đầu tự kiểm điểm rồi kìa.」
「... Không, thôi, không cần đâu.」
「Thế mà cuối cùng lại đi đến quyết định ngược lại là sao!?」
「À, thì kiểu người anh là vậy. Anh tự phân tích rằng chính vì bình thường anh hay đi chơi, nên mới tạo được thói quen học hành nghiêm túc trước khi bị dồn vào đường cùng...」
Ví dụ, nếu muốn nhắm đến top 1 toàn khối, với hiệu suất của tôi thì cần phải dành rất nhiều thời gian mỗi ngày cho việc học. Nhưng tôi không tự tin có thể duy trì được động lực đó.
Có thời gian đó thì tôi thà dùng để chơi còn hơn, và tôi nghĩ như vậy sẽ giúp tôi dùng khoảng thời gian còn lại không do dự để học bài. Tôi giữ được thành tích là nhờ bình thường hay đi chơi đó (khẳng định).
「Riku-kun đúng là một người phong lưu làm sao...」
Tamau gật gù như một bà cụ nói.
Tôi nghĩ đánh giá đó nên dành cho những người có sở thích đặc biệt hơn.
Tôi thuộc kiểu người coi việc có sở thích là sở thích, chỉ là một người thử nghiệm nhiều thứ một cách rộng rãi và hời hợt thôi.
「Nói thẳng ra thì anh có vẻ giống người phàm hơn không?」
「A ha ha. Có lẽ đúng vậy? Không, nhưng tôi thấy cái đó không mâu thuẫn lắm.」
「... À mà Tamau thì sao? Em không có sở thích gì à?」
「Sở thích... Cái đó à. Thực ra tôi không có sở thích đáng kể nào đâu.」
Nghĩ vậy thì chúng tôi có vẻ giống nhưng lại hoàn toàn trái ngược.
Thật thú vị khi hai người như chúng tôi lại cùng nhau đi ngắm biển như thế này.
「Vậy mà em mỗi lần đều chịu khó đi cùng anh.」
「Ừm— Chính vì vậy mới đi chứ? Đúng là nếu không có Riku-kun thì tôi sẽ không làm mấy việc này, nhưng không phải là tôi không muốn làm. Tôi ngưỡng mộ cuộc sống như thế này.」
「Là vậy sao... Bận rộn với cuộc sống thường nhật cũng vất vả nhỉ.」
「Riku-kun luôn đảm bảo được thời gian của bản thân nhỉ. Thỉnh thoảng anh không rủ ai đi cùng sao?」
「... Trước đây anh từng gặp rắc rối vì chuyện đó.」
「Ý anh là sao?」
Tamau nghiêng đầu ngơ ngác.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi mới nhận ra mình đã nói ra những điều không cần thiết.
「À, không có gì... Chuyện hồi bé thôi.」
「Không muốn nói sao?」
「Không phải vậy...」
Im lặng ở đây lại là điều tệ hơn vì nó làm cho câu chuyện trở nên nặng nề một cách vô ích.
Tôi tự nhủ là do lỡ lời thôi, và quyết định kể chuyện cũ.
「Nói đơn giản là anh bị mắng thôi.」
「Bị mắng...?」
「Không, hay nói đúng hơn là bị nổi giận thì đúng hơn.」
「…………」
「…………」
「Một người bạn thân hồi tiểu học đó. Cậu ấy nói anh chỉ nghĩ cho bản thân thôi.」
— Riku-kun không thèm quan tâm đến tớ.
Lời nói đó vẫn luôn ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ.
「À, thì anh từ nhỏ đã như thế này rồi.」
「Như thế này?」
「Nói tốt thì là tò mò... nhỉ. Anh từ bé đã chạy nhảy khắp nơi chơi đùa mỗi ngày. Hôm nay làm cái này, ngày mai làm cái kia, và không bao giờ làm mãi một việc.」
「Ra là vậy. Quả thật rất giống phong cách của Riku-kun.」
「Nhưng nói xấu thì, điều đó cũng có nghĩa là anh chỉ quan tâm đến những gì tự mình quyết định, những gì anh hứng thú vào thời điểm đó thôi. Một mình thì không sao, nhưng không thể kéo người khác vào được.」
「... Tôi nghĩ ai cũng như vậy thôi mà.」
「Đúng vậy. Có lẽ là vậy.」
Tôi gật đầu với lời của Tamau.
Cô ấy có vẻ muốn xoa dịu tôi, nhưng câu chuyện này không hoàn toàn là tự trách.
Tôi cảm thấy không tốt, nhưng không đến mức cảm thấy mình là người xấu. Chuyện là như vậy đấy.
「Mà, anh có một cô bạn thuở nhỏ cứ ngày ngày bị anh kéo đi khắp nơi. Kết quả là chỉ có mình anh thấy vui, còn cậu ấy thì không vui.」
「... Cậu bé đó...?」
「Cậu ấy chuyển nhà từ hồi tiểu học, nên anh không gặp lại nữa. Chuyện hồi nhỏ nên không biết cậu ấy còn nhớ anh không. Nhưng việc làm cậu ấy giận lúc đó, anh nhớ rất rõ.」
「Vậy à.」
Tamau gật đầu một cách nhẹ nhàng. Tôi biết ơn sự tinh tế đó.
「Vì vậy, anh rút kinh nghiệm và không kéo người khác vào nữa. Chỉ đơn giản là vậy thôi.」
「... Thì ra là vậy. Chuyện đó đã tạo nên Riku-kun của hiện tại sao.」
Tamau đã hiểu, tôi khẽ nhún vai và chuyển hướng ánh mắt.
Sau đó, tôi dùng Excalibur mà Tamau tặng, vạch những đường trên bãi cát.
Tamau nhìn tôi từ bên cạnh, ghé sát vào và hỏi:
「Anh vẽ gì sao?」
「Ừm, đã cất công đến đây rồi. Anh muốn để lại chứng tích là mình đã đến đây.」
「Ra là vậy. Hay đó.」
「Đúng vậy. Đặc biệt là việc nó sẽ biến mất sau một thời gian rất tuyệt.」
「A ha ha. Anh nói nghe có vẻ đúng thật.」
「Em nghĩ nên vẽ gì, Tamau?」
「Hửm? À... Chắc là ô dù tình yêu nhỉ?」
Tamau ngước nhìn tôi với vẻ trêu chọc.
Bị thua mãi thì khó chịu, nên thỉnh thoảng tôi quyết định phản công.
「Tamau này, anh thấy em khá là... có ý tưởng thời thượng đấy.」
「Tôi không thích đánh giá đó...」
「Có sao đâu. Đang hot mà, Hoài cổ thời Heisei đó.」
「Tuyệt đối không phải lời khen...」
Tamau bĩu môi dỗi, tôi cười, nhưng ý tưởng chiếc ô lại không tệ.
Vì tôi và Tamau gặp nhau cũng là vào một ngày mưa mà.
Tôi đặt một vòng tròn lên đường đã vạch, rồi kéo dài thêm đường kẻ, vẽ tay chân và để nó che ô.
「À. Cái này là tôi sao?」
「Không, là anh.」
「Ê—? Tôi cứ tưởng anh vẽ tôi chứ—」
「Ngày đó Tamau không che ô mà. Nếu vẽ Tamau thì phải thế này mới đúng.」
Sau đó, tôi vẽ một chiếc hộp, và dựng một người que bên trong.
Tamau nhìn bức vẽ đó, lắc vai cười.
「A ha ha. Đúng vậy, đúng vậy, là thế này mà. Tôi là chú mèo hoang bị bỏ rơi.」
「Là mèo trong hộp mà.」
「Ôi trời, thật may vì có người nhận nuôi tôi đó.」
「... Giờ nghĩ lại, anh cũng không hẳn là nhận nuôi em.」
「Ê. Vậy là gì?」
「Là tự ý xông vào chứ?」
「Oa, quá đáng quá. Tôi chỉ muốn tắm onsen thôi mà.」
「Nhà Onsenkawa-kun không có suối nước nóng đâu... Hơn nữa, mèo thường ghét tắm mà.」
「Không không. Người ta cũng nói mèo thích sạch sẽ. Theo nghĩa đó thì tôi chính là mèo.」
「Anh nghĩ từ lâu rồi, sao Tamau lại có ý thức là mèo vậy...?」
「Vì tôi đáng yêu mà.」
Tamau tự tin vào sự đáng yêu của bản thân.
Việc tôi không thể phủ nhận được mới khó chịu. Tôi ngước nhìn tôi đang im lặng, Tamau nắm hai tay lại, khẽ đưa ra trước và lắc lư như đang mời gọi tôi, rồi.
「Meo~」
「…………」
「…………」
「…………」
「…………」
「…………」
「... À, ừm. Anh nên nói gì đó đi chứ. Tôi xấu hổ lắm...」
Tôi giữ im lặng, cuối cùng Tamau cũng đỏ mặt và tránh ánh mắt.
— Cái không khí này khiến tôi không thể nói ra rằng tôi mất lời vì cô ấy thật sự đáng yêu.
Vì vậy, tôi chuyển chủ đề để lấp liếm.
「Không, anh chỉ nghĩ là tiếng kêu lạc đà em bắt chước trước đây thật đến vậy, sao tiếng mèo kêu lại làm duyên thế.」
「Tôi cũng có thể bắt chước tiếng mèo kêu thật mà. — Nghe nhé?」
Nói rồi, Tamau bắt chước tiếng mèo kêu không phải bằng giọng, mà bằng cách rung cổ họng.
「Ôi giỏi thế!?」
「Hê hê hê. Tôi giỏi bắt chước tiếng động vật mà.」
「Lần đầu gặp cũng đột nhiên biến thành lạc đà rồi... Em còn làm được gì nữa?」
「Ừm... Marmot (chuột chũi) chẳng hạn.」
「... Anh nói trước là cái tiếng la hét đó không phải là tiếng nó đâu nhé?」
「Piiyaaaaa—!!」
「Sao em lại học được cả tiếng kêu thật vậy chứ!」
「A ha ha ha! ... Ôi trời, Riku-kun cũng biết tiếng kêu thật sao. Anh là người đầu tiên hiểu tôi đang bắt chước gì đó... Là người đầu tiên trêu chọc tôi. Hơi vui một chút...」
Tamau đã thể hiện một khía cạnh bất ngờ khó hiểu.
— Cứ thế, chúng tôi dùng thời gian để vẽ vời linh tinh trên bãi cát.
Những cuộc trò chuyện vô nghĩa. Những tương tác thường ngày giữa bạn bè.
Dù tôi và Tamau có vị trí khác nhau, nhưng chắc chắn cả hai đều lâu lắm rồi mới có trải nghiệm như thế này.
Sau khi giết thời gian một chút, thấy đến giờ rồi, tôi nói với Tamau:
「Sắp đến lúc đi ăn gì đó rồi đó, Tamau.」
「Đúng vậy. À, Excalibur đó anh tính làm gì, Riku-kun?」
「Ừm, dù gì thì phải để lại thôi.」
「Ê—? Uổng công tôi tặng anh. Lẽ ra anh có thể mang về mà—」
「Thật sự mang cái này lên tàu thì hơi kì...」
Vừa nói chuyện đó, tôi và Tamau cùng nhau rời khỏi bãi biển.
Phía sau chỉ còn lại bức tranh vẽ vụng về mà chắc chắn sẽ biến mất sớm thôi.
Sau đó, chúng tôi ăn trưa, rồi dành thời gian đi dạo quanh Outlet và vài nơi khác.
Mặc dù có một thủy cung nổi tiếng, chúng tôi có thể ghé vào, nhưng vì mất hơn bốn tiếng cho cả chuyến đi khứ hồi, nên không thể nán lại quá lâu.
Chúng tôi quyết định về nhà vào khoảng bốn giờ chiều, và cùng nhau lên chuyến tàu trở về.
「— Vui thật đó.」
Tamau ngồi bên cạnh tôi nói. Lúc đi hầu như phải đứng, nhưng lúc về lại có ghế trống.
「Đúng vậy. May mắn là anh đã đi cùng Tamau. Cũng một phần là vì từ hồi tiểu học anh chưa đi chơi với ai ngoài gia đình, nên cảm giác này rất mới mẻ, rất tuyệt. Cảm ơn em đã đi cùng anh.」
「— Oa!」
Khi tôi thành thật bày tỏ, Tamau ngạc nhiên nhìn tôi ngước lên từ bên cạnh.
Tôi thấy ngạc nhiên vì điều đó, nhưng Tamau cũng hơi lườm tôi và nói:
「Riku-kun... thỉnh thoảng lại bất ngờ tấn công như vậy nhỉ. Gian xảo quá.」
Dù nghĩ rằng Tamau không có quyền nói điều đó với tôi, tôi vẫn trả lời:
「Vì sáng em có vẻ bận tâm nên anh mới nói vậy thôi. Ý anh là không có chuyện đó đâu. Anh chỉ không thích làm người bị kéo vào khó chịu thôi, chứ không ghét việc dành thời gian với người khác.」
「... Thì ra là vậy. Đúng rồi nhỉ. Ừm, tôi cũng vui lắm.」
Tamau giơ tay lên vươn vai nhẹ.
Bình thường cô ấy không thế, nhưng thỉnh thoảng Tamau lại làm những cử chỉ rất giống mèo như vậy.
Tôi nghĩ cái vẻ bất ngờ nhất chính là gương mặt thư giãn hiếm hoi của cô ấy, người luôn tỏ ra điềm tĩnh.
Mặc dù trước mặt tôi cô ấy vốn đã cư xử khác với ở trường rồi.
Nhưng về cơ bản cô ấy vẫn có một khí chất người lớn điềm đạm, nên khi thấy cô ấy thỉnh thoảng mất cảnh giác như vậy, tôi cảm thấy rung động trong lòng.
Tất nhiên, không phải vì điều đó mà tôi chấp nhận Tamau ở bên cạnh đâu.
「... À mà Tamau, em buồn ngủ à?」
Tôi liếc nhìn Tamau đang khẽ ngáp và hỏi.
Cô ấy cười một cách ngượng ngùng trước câu hỏi đó, rồi nói:
「Bị phát hiện rồi sao? Thật ra hôm qua tôi không ngủ ngon lắm.」
「Nếu vậy thì cứ ngủ đi. Anh sẽ đánh thức em trước khi đến nơi.」
「Thật sao? Nếu được thì tôi xin phép ngủ một chút cho đến khi chuyển tàu nhé...」
「Ừm.」
Tamau nhắm mắt lại, rồi khẽ nghiêng người về phía tôi.
Tamau thở nhẹ. Tôi dùng vai đỡ cô ấy và nhìn thẳng về phía trước.
Mái tóc mềm mượt của Tamau khẽ lay động ở góc nhìn của tôi. Tôi hoàn toàn không cảm thấy trọng lượng nào, thật khó tin rằng cô ấy đang dựa một phần trọng lượng cơ thể vào tôi.
Cứ thế, tàu điện tiếp tục lăn bánh.
Cuối cùng, Tamau không mở mắt cho đến khi xuống tàu.
Tôi không chắc cô ấy có thật sự ngủ hay không.
Chúng tôi chuyển sang tuyến tàu tư nhân ở ga chuyển tàu và đến ga gần nhà nhất.
Nhà Tamau chắc chắn ở rất gần đây, nên việc chia tay sẽ diễn ra nhanh chóng ngay sau khi đến nơi.
「————」
Có lẽ vì hầu như không nói chuyện trong nửa sau của chuyến về.
Cả hai không nói gì đặc biệt, và không ai chủ động nói lời chia tay.
Sau khi ra khỏi cổng soát vé, cả hai cứ đứng yên như vậy.
... Phải làm sao đây?
Những lúc như thế này có nên mời cô ấy ăn tối không nhỉ. Bây giờ mới khoảng sáu giờ, nên về mặt thời gian không có vấn đề gì, nhưng tôi không biết Tamau nghĩ gì.
Kết quả là tôi không thể mở lời, và đúng lúc đó—
「Này— Tamau-chan?」
Đột nhiên, một giọng nói nhỏ vang lên từ phía sau tôi.
Trước khi tôi kịp quay lại, tôi đã thấy Tamau đang đứng trước mặt khẽ rùng mình.
Tôi vô thức che chắn Tamau sau lưng mình, rồi quay đầu về phía có tiếng nói.
— Đó là một cô gái.
Tuổi tác khoảng bằng chúng tôi hoặc nhỏ hơn một chút. Có lẽ là học sinh lớp 10 hoặc lớp 9.
Một cô gái có ấn tượng tươi sáng, với đôi mắt to. Cô ấy nhìn tôi và khẽ cúi đầu như chào hỏi.
「À. Chào anh... Xin lỗi vì đã gọi bất ngờ.」
「Hả? À, không sao. ... Em là người quen của Tamau à?」
Tôi hỏi vì phản ứng của Tamau hơi lạ, cô gái nở một nụ cười khó hiểu.
「A ha ha. Ừm, đại loại thế ạ.」
Việc cô ấy trả lời lấp lửng khiến tôi không hiểu, nhưng Tamau ở phía sau tôi không nói gì.
Tôi chỉ cảm thấy gấu áo của mình bị nắm chặt một chút.
「…………」
Đã nói rằng như thế là gian xảo rồi mà.
「Xin lỗi, có phải em có chuyện gì cần nói với Tamau không?」
Tôi mỉm cười và nói.
Tôi chỉ cảm nhận được Tamau ở phía sau khẽ run lên.
「À, ừm... Anh là ai ạ?」
「Anh là bạn của Tamau. Hôm nay bọn anh đi chơi cùng nhau.」
「V, vậy sao ạ...!」
Cô gái mở to mắt ngạc nhiên.
Với vẻ mặt thật thà đó, cô ấy không có vẻ gì là lý do khiến Tamau phải phản ứng như vậy.
「X, xin lỗi vì đã làm phiền lúc này ạ...!」
「Không không. Anh mới phải xin lỗi.」
「À, ừm. Vậy là hôm nay không được rồi nhỉ?」
「Hôm nay không được...?」
「À, xin yên tâm! Hai người đó, ừm, không có ở đây bây giờ. Em nghĩ sẽ có cơ hội khác, nên em xin phép đi đây ạ. Xin lỗi anh, thật sự đã làm phiền rồi.」
「... Ừm, anh biết rồi.」
Nói thật, tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì.
Mà, người cô ấy muốn truyền đạt cũng không phải tôi, mà là Tamau, nên chắc không sao đâu.
Tamau ở phía sau tôi cũng cuối cùng thò mặt ra từ sau lưng tôi, và nói với cô gái trước mặt bằng giọng điệu hối lỗi:
「Xin lỗi em. Chị hơi... bận việc trường lớp.」
「Vâng, em biết ạ. Em ổn và sẽ nói với hai người đó.」
「Cảm ơn em. ... Xin lỗi em.」
「Không có gì đâu ạ! Vậy em xin phép! Chào anh luôn ạ!」
Cô gái khẽ làm động tác như chào kiểu quân đội rồi rời đi.
Tôi tiễn cô ấy đến khi hoàn toàn khuất bóng. Nhưng ngay cả khi đó, Tamau vẫn không buông tay khỏi gấu áo tôi.
Bất đắc dĩ, tôi quay lại và nói:
「Cô bé đi rồi đó.」
「... Ừm, tôi biết. Xin lỗi anh, Riku-kun. Cảm ơn anh.」
Tamau cuối cùng cũng buông tay khỏi gấu áo và đứng thẳng trên đôi chân mình.
Nhưng cô ấy vẫn cảnh giác xung quanh, đảo mắt nhanh nhẹn. Cứ như một chú mèo hoang dựng lông và căng thẳng vậy.
Tôi bất giác gãi đầu.
Tôi biết nói ra điều này không giống mình.
「Đến nhà anh chơi không, Tamau?」
「Ê...?」
「Nhân tiện thì ăn tối luôn đi. Momo cũng sẽ vui lắm.」
「À, k, nhưng mà...」
Trước lời đề nghị đó, Tamau thoáng lộ vẻ do dự.
Tôi không đủ hiểu Tamau để biết cô ấy không muốn hay là ngại. Thông thường tôi sẽ không can thiệp, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt.
「Không sao đâu, cứ đến đi. Đi nào.」
「T, tôi biết rồi. Vậy xin phép làm phiền.」
「Ừm.」
「... Cảm ơn anh.」
Về đến nhà, tôi lập tức bị Momo mắng.
Khoảnh khắc tôi mở cửa phòng khách, Momo nhìn thấy tôi với vẻ mặt không thể tin được.
「Về sớm thế!」
「Ê, mở lời là câu đó sao...?」
Tôi đã báo trước khi đến nơi, nên có lẽ cô ấy đang chờ tôi.
Tôi chỉ muốn xác nhận cô ấy đã ăn tối chưa, nhưng Momo dường như đinh ninh rằng tôi sẽ ăn ngoài. Thậm chí, tôi cảm thấy cô ấy mong muốn điều đó.
「Đương nhiên rồi! Cơ hội hẹn hò với Tamau-chan mà, anh không thể tinh ý hơn chút sao, anh hai!?」
「Không, bọn anh không phải hẹn hò—」
「Ồn ào và phiền phức quá. Em không hỏi định nghĩa đó. Ý em là, khi đã ở vị trí hộ tống một cô gái, phải có sự chu đáo tự nhiên cần thiết chứ!」
「…………」
「…………」
「Hừm... Em cũng không ngờ anh thích hành động một mình lại về nhà tối nay đâu. Dù Tamau-chan hiếm khi hợp với anh, nhưng cứ ở cạnh người khác nửa ngày là anh sẽ không chịu nổi và muốn ở một mình mà.」
「Không, anh không hề...」
「Thế mà lại về nhà vào giờ này! Em gái thất vọng rồi. Em đã tin và cho anh đi với niềm tin rằng anh sẽ chu đáo khi cần thiết chứ.」
Momo bĩu môi với vẻ mặt không dễ thương chút nào.
Tamau đang ở hành lang phía sau tôi nghe thấy hết đó.
「Này, em nói gì đi chứ?」
「À, a ha ha... Xin lỗi nha, Momo-chan. Chị đến làm phiền đây—」
Tamau cúi người qua cánh tay tôi đang mở cửa, thò mặt ra chào Momo.
Phản ứng rất rõ ràng. Ngay lúc nhìn thấy cô ấy, Momo ngước mặt lên nhìn trần nhà một thoáng, rồi chuyển ánh mắt về phía tôi, mỉm cười rạng rỡ khác hẳn lúc nãy, và giơ ngón cái bên phải lên.
「Em luôn tin rằng anh hai là người biết làm khi cần!」
「Ồn ào quá đi thôi.」
Tôi chuyển ánh mắt khỏi cô em gái lật lọng nhanh chóng, và mời Tamau vào phòng khách.
Sau đó, để Momo không nói thêm điều thừa thãi nào, tôi chỉ một câu khiến cô ấy câm nín.
「Hôm nay, Tamau sẽ ở lại nhà mình ngủ đó.」
「Ê?」「Hả?」
Không chỉ Momo mà cả Tamau cũng ngạc nhiên, nhưng tôi phớt lờ tất cả.
Dù sao, tôi sẽ thông báo với mẹ sau. Mà mẹ cũng chắc sẽ không nói gì đâu.
Sau đó, chúng tôi ba người cùng nhau ăn tối.
Hôm nay tôi lười nấu nướng nên giải quyết bằng cơm hộp mua ở siêu thị trên đường về. Thỉnh thoảng như vậy cũng có cái lãng mạn riêng của nó.
Cuối cùng, Tamau đã quyết định ở lại, và hiện tại đang cùng Momo đi mua đồ lót ở cửa hàng tiện lợi gần nhà. Trong lúc đó, tôi chuẩn bị chỗ ngủ và tự sắp xếp lại suy nghĩ.
Tôi ngước nhìn lên trần nhà.
— Nói thật, tôi ý thức được mình đang làm những việc không giống mình.
Đây chính là cái gọi là "không hợp với tính cách". Phá vỡ quy tắc mình đã đặt ra, và làm điều gần như trái ngược, là một thực tế mà chính tôi trước đây cũng không tưởng tượng được.
「Mà, thôi... Chừng này cũng xứng đáng là cái giá phải trả thôi.」
Ngay khi tôi thì thầm câu đó, tôi thấy Momo và Tamau quay về.
「Ủa, anh hai?」
「Riku-kun? Anh đứng đợi chúng tôi sao...?」
Hai người từ cửa hàng tiện lợi trở về nghiêng đầu hỏi tôi.
Vì tôi đang đứng ở trước cửa, họ thắc mắc cũng là điều đương nhiên. Câu trả lời rất đơn giản, tôi nhìn Tamau và bình tĩnh nói:
「Anh chỉ đứng hóng mát vì hơi đổ mồ hôi lúc chuẩn bị thôi.」
「Chuẩn bị?」
Tôi gật đầu với Tamau đang nghiêng đầu thắc mắc.
「Đúng vậy, chỗ ngủ tối nay đó. Lại đây nào.」
「...?」
Tôi dẫn Tamau và Momo với vẻ mặt hoài nghi, không vào nhà mà ra phía sau nhà.
Đó là cái sân của nhà Onsenkawa chắc chắn không rộng rãi. Ở một góc có một cái nhà kho nơi cất giữ lò nướng BBQ cắm trại, ngoài ra không có gì đáng chú ý.
Nhưng hôm nay thì hơi khác.
Nhìn thấy thứ tôi chuẩn bị trong lúc cả hai vắng mặt, Momo và Tamau có phản ứng khác nhau.
「Oa...!」
「Anh hai này dám làm...」
Tamau hít một hơi đầy thích thú, còn Momo thì không che giấu được sự ngỡ ngàng.
Thôi thì Momo thì kệ, nhưng việc Tamau tỏ ra vui vẻ khiến tôi cũng mừng.
Tôi đã nghĩ từ trước, rằng việc cô ấy sẵn lòng bình thường tham gia vào những trò điên rồ của tôi, thực ra cho thấy tâm hồn của tôi và Tamau khá gần nhau.
— Tiết lộ bí mật, tôi đã dựng một cái lều cắm trại trong sân.
Phòng tôi chỉ có một cái giường, hơn nữa việc cho hai người ngủ chung phòng cũng hơi ngại. Và quan trọng nhất, chính tôi cũng muốn thử ngủ lều một lần.
「Tại sao lại ra nông nỗi này chứ...?」
Chỉ có Momo là nghiêng đầu, tỏ vẻ không đồng tình lắm.
「Hay quá, cái này. Thật ra tôi luôn muốn thử ngủ lều đó—」
「Sao Tamau-chan cũng hào hứng vậy!」
「A ha ha, Momo-chan có ngủ cùng ba người không?」
「... Em xin kiếu...」
Momo lắc đầu với vẻ mặt bất lực.
Tôi thấy không tệ mà. Thỉnh thoảng ngủ trong sân nhà mình cũng thú vị chứ.
Tamau vui vẻ đi đến gần lều, nhìn vào trong và nói:
「Ồ— Rộng ghê nha. Lại còn sạch sẽ nữa.」
Tôi gật đầu trả lời Tamau đang quay lại cười tươi.
「Là lều gia đình, và giống như lò nướng BBQ, dùng rất ít lần thôi.」
Nếu bố tôi làm công việc ở nhà nhiều hơn, chắc sẽ được dùng thường xuyên hơn.
Dù tốt hay xấu, gia đình Onsenkawa đều là những người theo chủ nghĩa cá nhân, nên trừ hồi tiểu học, không có cơ hội cả nhà đi chơi xa. Cả nhà Onsenkawa, bao gồm cả Momo, đều hòa thuận một cách thờ ơ.
「Có túi ngủ, tối nay ngủ bằng đó nha.」
「Riku-kun cũng ngủ trong lều, không ngủ trong phòng chứ?」
「Đương nhiên rồi. Anh muốn ngủ trong lều nên mới dựng mà.」
「A ha ha ha! Quả nhiên, tôi biết ngay anh sẽ nói vậy.」
「Nói đúng hơn, phòng anh trống rồi. Nếu em muốn ngủ bên đó thì cũng được đó?」
「Tham lam như vậy không được. Tôi cũng thích ngủ lều hơn.」
「Anh biết ngay em sẽ nói vậy.」
Tôi và Tamau nhìn nhau và cười.
Momo nhìn chúng tôi, khẽ nhún vai và thì thầm:
「... Hợp với anh hai như vậy, lẽ ra mình nên nhận ra Tamau-chan cũng là người cùng phe rồi mới phải.」
Ý gì vậy hả, chúng tôi nhìn nhau và cười lớn hơn.
Sau khi tắm rửa xong thì trời tối.
Tamau mặc bộ đồ ngủ mượn của Momo. Bây giờ cô ấy đang ngồi trên mép sàn gỗ ở sân, lót một khăn tay xuống. Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh, đưa cho cô ấy cái cốc tôi mang tới.
「Cảm ơn anh.」
「Cà phê hòa tan thôi.」
Tamau nhận chiếc cốc đựng cà phê nóng bằng hai tay, mỉm cười rạng rỡ.
Chúng tôi ngước nhìn bầu trời, thưởng thức hương cà phê hòa tan trong một lúc.
「... Nếu thấy sao nữa thì hoàn hảo rồi.」
「Từ đây thì không thấy được đâu nhỉ.」
Tamau gật đầu trả lời lời thì thầm nhẹ của tôi. Sau đó, cô ấy quay sang tôi,
「Lần sau đi ngắm sao nhé?」
「Cũng hay. Nhưng cái đó khó mà đi về trong ngày được.」
「À, đúng là vậy. Vì phải là ban đêm mà.」
「Mà, em có thời gian đi chơi nhiều thế sao? Em khá bận mà, Tamau.」
「Tôi không nói là không bận, nhưng công việc ở trường không vất vả đến thế. Nói đúng hơn, công việc tôi làm ở nhà có lẽ bận rộn hơn.」
「Công việc làm ở nhà?」
Nhắc mới nhớ, hình như trước đây tôi từng nghe cô ấy làm thêm gì đó.
Tôi nghiêng đầu hỏi, Tamau gật đầu trả lời.
「Tôi làm công việc chỉnh sửa video.」
「Chỉnh sửa video? Tức là...」
「Ban đầu tôi bắt đầu bằng việc giúp đỡ mẹ thôi. Thật ra mẹ tôi có công ty riêng đó.」
「Ồ...? Vậy Tamau là tiểu thư của giám đốc à.」
「Nếu nói vậy thì đúng. Nhưng cách nói đó không hợp với tôi nhỉ.」
Tamau nhún vai nói, nhưng tôi lại thấy khá hợp lý.
Nhắc mới nhớ, lần đầu cô ấy đến nhà tôi, Momo cũng nói cô ấy là 'tiểu thư nhà nào đó'.
「Mà, ban đầu tôi là người được quay.」
「Ý em là người mẫu hay gì?」
「Đại loại thế. Tôi làm thêm xuất hiện trong video quảng cáo cho công ty của bố mẹ.」
「À... Thì ra là vậy. Quần áo cho Momo là từ đó mà ra.」
「Đúng vậy. Là những thứ nhận được khi quay. Tôi không phải là người mẫu, nên quần áo dùng để quay không phải đồ thuê, mà trở thành của tôi luôn.」
「Thì ra là vậy...」
「Để cắt giảm chi phí, video đều do công ty tự sản xuất. Kết quả là tôi được tặng quần áo, chỉ mình tôi có lợi. Mà, gần đây không làm nữa.」
「Thay vào đó là chỉnh sửa video...?」
「Vì tôi không hài lòng với thành phẩm của video đã quay. Thế là tôi nghĩ tự mình làm luôn— và bắt đầu hăng hái làm. Rồi công việc đó dần dần được giao cho tôi, không biết từ bao giờ đã trở thành công việc rồi. Bây giờ tôi còn nhận việc bên ngoài nữa.」
「Kinh nghiệm là vậy sao. Thú vị thật...」
Việc ban đầu được gọi đến để xuất hiện trong video, nhưng cuối cùng lại chuyển sang làm hậu trường, tôi cảm thấy sự chuyển đổi này rất giống phong cách của Tamau. Cô ấy có vẻ là người rất cầu toàn.
「... Vậy em khá thân với mẹ chứ?」
Tôi hỏi sau khi đã hiểu, Tamau gật đầu.
「Ừm, đúng vậy. Tôi không nghĩ là bất hòa...」
「... Vậy à.」
「Ừm.」
「Vậy lý do em sống một mình không phải vì bất hòa với mẹ nhỉ.」
「────────」
Tamau không trả lời ngay câu hỏi của tôi.
Sự im lặng trôi qua với một áp lực nhất định trong không khí. Không đến mức nghẹt thở, nhưng đó là một sự tĩnh lặng có trọng lượng rõ ràng. Sau một lúc, Tamau tự mình phá vỡ nó.
「Quả nhiên là bị phát hiện sao?」
「Ừm, anh lờ mờ cảm thấy vậy. Việc em thường xuyên ăn tối ở nhà anh, thậm chí ở lại khá muộn, mà hoàn toàn không có động thái liên lạc về nhà... vân vân.」
Thậm chí từ ngày chúng tôi gặp nhau lần đầu.
Tôi nói ra những gì mình đã nghĩ, Tamau cười.
「Quả nhiên là Riku-kun, quan sát kĩ thật.」
「Thật sao? Anh thường bị nói là bất ngờ hơn.」
「Đó là vì anh không nói ra thôi, Riku-kun. Việc anh không nói ra chính là điểm tốt của anh. Nhưng người sẵn sàng về sớm vì một chú mèo hoang, sao có thể không quan tâm đến xung quanh được.」
「…………」
「…………」
Tamau cũng quan sát rất kĩ.
Tôi nghĩ quan tâm thì khó hơn một chút so với việc chu đáo.
「Mà, việc sống một mình mà danh sách món ăn chỉ có cơm cuộn trứng thì hơi bất ngờ thôi.」
Tôi nói đùa, Tamau bĩu môi bực bội.
「G, gì chứ. Không sao đâu, nhà tôi có người giúp việc mà!」
「Ồ, quả nhiên là tiểu thư giám đốc.」
「Cái cách nói đó khó chịu quá. Anh khinh thường tôi sao...?」
「Xin lỗi, xin lỗi. Anh biết rồi, lỗi của anh.」
Tôi cười gượng xin lỗi Tamau đang nhăn mặt bực bội và lườm tôi.
Tuy nhiên, điều này cũng khá hợp lý.
Tôi đã thắc mắc tại sao đánh giá của Tamau dành cho tôi lại cao một cách kỳ lạ ngay từ đầu, nhưng có vẻ sự việc ngày mưa hôm đó đã ảnh hưởng đến Tamau nhiều hơn tôi tưởng.
... Mà, nghĩ kĩ lại, tôi cũng vậy thôi.
Việc có người khác quan tâm đến con mèo đó, giống như tôi, nhớ lại khiến tôi cảm thấy rất vui và an tâm.
Việc tôi không bận tâm khi bị Tamau biến thành lộ trình đi dạo của chú mèo đen có lẽ cũng là vì lý do đó.
「Vậy, Tamau. Anh có thể hỏi chuyện tiếp theo không?」
Tôi quay lại chủ đề chính và nói.
「... Vậy à。」
「Nói đi。」
Tôi nói, và Tamau thúc giục tôi nói tiếp.
「... Cô bé đó là em gái nuôi của em phải không?」
「Thì ra là vậy. ... Anh thật sự đoán trúng luôn. Giỏi thật đấy.」
Tamau không phủ nhận suy đoán của tôi.
Nhưng cô ấy không hề ngạc nhiên, và nói:
「Thậm chí tôi còn hơi rùng mình nữa.」
「Đừng rùng mình chứ. Vậy tại sao lại bảo anh đoán?」
「A ha ha. Nhưng thật sự bất ngờ đúng không. Tôi không ngờ anh nhìn thấu ngay lập tức như vậy.」
「... Đó là vì em đã lộ ra từ lần đầu nói chuyện với Momo rồi.」
Tôi nói vậy, nhưng Tamau không hề hay biết, nên có vẻ hơi ngạc nhiên.
「Ê, thật sao?」
「Thái độ của em với Momo hơi lạ. Quan trọng nhất là, em biết anh và Momo thân thiết rồi nói 'thật ngưỡng mộ' làm anh băn khoăn lắm. Khi em nói ngưỡng mộ vì thân thiết chứ không phải vì có em gái, anh đã nghi ngờ em có em gái rồi.」
「... Anh quan sát kĩ thật đó.」
「Mà, ban đầu anh cứ nghĩ là em gái ruột. Nhưng anh còn nhớ lúc em nói chuyện với Momo em dùng quá khứ 'từng là con một' nữa. À, vì sự mâu thuẫn đó.」
「Vậy là anh nghĩ tôi có em gái nuôi sao. Tôi vẫn còn sơ suất quá.」
Nói thêm, tôi cũng nhận thấy cô bé bắt đầu nói 'Này—' rồi dừng lại.
Đó không phải là lời gọi, mà có lẽ là từ 'chị nuôi' bị ngừng lại giữa chừng.
「Mẹ tôi tái hôn khoảng hơn một năm trước. Cô bé đó là con riêng của chồng mới của mẹ tôi. Bằng tuổi Momo-chan, học lớp 9. Nên là em gái nuôi của tôi.」
Tamau xác nhận suy đoán của tôi bằng lời.
Thành thật mà nói, tôi không chắc chắn chút nào. Chỉ vì nhắc đến mẹ mà hoàn toàn không nhắc đến bố, nên tôi chỉ nghĩ là có lẽ vậy thôi. Gần với suy diễn hơn là suy luận.
Tôi chỉ đặt giả thuyết là có thể có vấn đề gì đó, dựa trên việc Tamau hoàn toàn không nói về hoàn cảnh của mình, có vẻ có vấn đề với em gái, anh chị em hay quan hệ gia đình, và không muốn về nhà một cách kỳ lạ.
— Nếu không có vấn đề gì.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ không cố ý đến nhà một người đàn ông mới gặp đâu.
「Hai người không bất hòa đúng không?」
Tôi hỏi, Tamau gật đầu.
「Tất nhiên rồi. Cô bé đó... tên là Akari-chan. Cô bé và bố của Akari-chan đều là người tốt cả. Chỉ có tôi là khiến họ phải lo lắng thôi.」
「…………」
「Vừa hay là trước khi tôi lên cấp 3. Tôi nói là tái hôn mà có hai đứa con gái thì phiền phức lắm, nên được phép sống một mình. À, mẹ tôi hiểu tôi mà.」
「... Thì ra là vậy.」
「... Thật ra không có lý do gì cả. Tôi biết họ là người tốt, và tôi không ghét họ. Tôi đã nói chuyện nhiều lần rồi, và xây dựng được mối quan hệ tốt... nhưng vì mục đích đó, việc phải đeo mặt nạ suốt ngày khiến tôi mệt mỏi quá.」
「Không thể thả lỏng ở nhà thì sẽ mệt thôi. Chính vì không phải người mình ghét nên phải cố gắng chu đáo. Anh cũng hiểu cảm giác đó.」
Và tôi cũng hiểu cái cảm giác khó diễn tả bằng lời đó.
Nếu có điểm nào giống nhau giữa tôi và Tamau ngoài sở thích, thì có lẽ là cả hai đều không ngại ở một mình. Không phải là ghét giao tiếp, cũng không ghét ở bên ai đó. Chỉ là mặc định trạng thái của mình là một mình.
Nhà tôi về cơ bản ai cũng thuộc kiểu đó nên không thành vấn đề, nhưng có lẽ gia đình Tamau thì không. Cảm giác này khó truyền đạt cho người không hiểu.
Có những người cảm thấy thoải mái khi một người và một người,
hơn là cố gắng trở thành hai người.
「Có lẽ là không thể nói chuyện bằng con người thật của mình. Bởi vì nếu thành thật nói ra tâm tư, thì sẽ là 'Xin lỗi, tôi ở một mình thoải mái hơn, nên làm ơn đừng quan tâm. Tôi không ghét đâu, nên đừng bận tâm' đúng không? Nhưng tôi tuyệt đối không thể nói ra.」
「Khó khăn thật đó. Những lời như vậy dễ gây xích mích nên khó mở lời. Mà nếu nói ra bình thường, họ chắc chắn sẽ nghĩ là mình bị ghét hoặc khiến người khác khó chịu thôi.」
「Hơn nữa họ mới kết hôn. Tôi không muốn khiến họ bận tâm. Nhưng gần đây họ cuối cùng cũng đề cập đến việc 'bốn người cùng sống', làm tôi muốn chạy trốn. À, nói là muốn chạy trốn chứ thực tế là đang chạy trốn. ... Anh gặp Riku-kun lúc đó đó.」
「... Ra là vậy.」
「Thật ra, nếu từ chối thì chắc họ sẽ chấp nhận. Tệ nhất là tôi có đủ tiền để tự trả tiền thuê nhà nữa. Tôi có thể dùng đến 'nước cờ cuối' đó.」
「Em kiếm được nhiều hơn anh nghĩ đấy...」
「Thật ra là vậy. Nhưng nếu nói ra điều đó, mối quan hệ sẽ rạn nứt mất. À, không khí sẽ trở nên kiểu 'họ chắc chắn không coi mình là gia đình' ấy. Thật sự không phải như vậy đâu.」
「Anh hiểu mà.」
「Hì hì... Tôi biết Riku-kun sẽ hiểu mà.」
Tamau không muốn xích mích với gia đình mới, cũng không muốn làm phiền họ.
Nhưng thực tế, nếu Tamau sống bốn người, cô ấy có lẽ sẽ mãi mãi phải cố gắng chu đáo.
Đây là vấn đề về tính cách. Không phải là chỉ cần hòa hợp là được, và sẽ mất rất nhiều thời gian để họ thực sự hiểu.
「Tamau dù gì ở trường cũng giả vờ là mỹ nữ hoàn hảo rồi mà.」
「Tôi không giả vờ là mỹ nữ đâu? Vì tôi là mỹ nữ mà.」
「Tamau tự tin về việc mình là mỹ nữ nhỉ...」
「A ha ha! Nhưng giả vờ hoàn hảo dù không hoàn hảo là sự thật. À, vì tính cách thật của tôi là như vậy, nên giấu đi thì thoải mái hơn.」
「Ít nhất ở nhà thì muốn thả lỏng ra.」
「Đúng là sẽ thành ra câu chuyện đó. Gây lo lắng cho anh, mà chỉ là một phiền muộn nhỏ thôi, tôi xin lỗi nhé.」
「Không sao. Anh hiểu cảm giác đó. Dù anh bình thường là người hoàn toàn không căng thẳng gì cả.」
「Gian xảo quá.」
Tamau cười to đến rung cả vai.
Nhưng thật sự tôi đã nghĩ là hiểu được cảm giác của cô ấy. Vì tôi cũng có phần giống như vậy.
Cuối cùng, tôi là người luôn đặt sở thích cá nhân lên ưu tiên hàng đầu. Tuy nhiên, ai cũng không thể chỉ có thế, nên tự mình tìm cách dung hòa với xã hội.
Tôi chọn cách không kéo người khác vào ngay từ đầu.
Ngược lại, Tamau chọn cách đeo mặt nạ hoàn hảo dù chỉ là bề ngoài. Chỉ là sự khác biệt đó thôi.
Và nhờ đó, tôi giữ được cân bằng tinh thần bằng cách một mình say mê vào sở thích mình muốn.
Tamau có lẽ cũng là kiểu người giữ cân bằng bằng thời gian một mình.
— Và sự cân bằng đó đã bị lung lay, đó là câu chuyện đó.
Đúng như Tamau nói, không phải là phiền muộn lớn lao gì. Thậm chí có thể nói là hạnh phúc khi chỉ phải lo lắng về những điều đó.
Tuy nhiên, phiền muộn cá nhân không phải là thứ để so sánh độ lớn hay nghiêm trọng với người khác.
「Rồi! Nói xong thấy thư thái hẳn!」
Tamau đứng dậy như nhảy bật lên, vươn vai và nói.
「Tốt rồi。」
「Ừm. À, thật ra tối nay cũng có nói là nếu rảnh thì bốn người ăn tối cùng nhau. Nhưng... tôi đã từ chối vì chắc là không được. Nên không nghĩ là sẽ gặp...」
「Cô em gái đến là vì chuyện đó à?」
「Có lẽ vậy. Tôi nghĩ cô bé đến gần đây để thử vận may xem sao. Mà chắc giờ cũng về rồi... Ôi, đến mức này chắc bị phát hiện là đang trốn rồi...」
「Vậy là em theo đến tận bãi biển là vì lý do đó nhỉ.」
Việc không thể trốn nếu không tạo ra lời bào chữa cho thấy Tamau cũng hơi vụng về.
Tôi nghĩ vậy, Tamau hơi bĩu môi.
「Tôi cũng thật sự muốn ngắm biển. Tôi nói thật đó.」
「Cảm ơn em đã quan tâm。」
「Tôi cũng cảm ơn anh.」
Không biết từ lúc nào, cốc đã trống rỗng.
Thời gian cũng vừa phải rồi. Có thể vào lều ngủ được rồi.
Tôi để Tamau vào lều trước, còn tôi gom cốc lại và về nhà một lần.
Sau khi rửa sạch, tôi quay lại lều và hội ngộ với Tamau đang đợi.
「Túi ngủ thoải mái không?」
「Ừm— Không tệ lắm đâu. Tôi không ghét cảm giác bị cuộn trong không gian hẹp。」
「Vậy à... Điểm đó cũng giống mèo nhỉ.」
「Có lẽ thế meo—?」
Tamau chơi đùa một cách tinh nghịch.
Tôi cũng nhanh chóng chui vào túi ngủ bên cạnh cô ấy.
... Và sau đó, tôi nhân cơ hội này nói ra điều mình đã suy nghĩ nãy giờ.
「Này, Tamau-san。」
「Chuyện gì vậy, Riku-kun?」
「Ừm... Mặc dù hơi muộn rồi, nhưng tại sao em lại ổn với anh? Ngủ chung lều như thế này, anh nghĩ cũng khá đáng sợ chứ.」
「Thật sự quá muộn rồi không? Hay là anh tính làm gì tôi ở đây?」
「Không đời nào có chuyện đó. Nhưng đó là bây giờ thôi. Ban đầu tại sao em lại đi theo anh?」
「Ban đầu?」
「Từ lần đầu gặp mặt em đã theo anh về nhà rồi mà.」
「À...」
Tamau im lặng như đang suy nghĩ, rồi im lặng một lúc.
Tôi không thúc giục mà chờ đợi Tamau trả lời. Tôi nghĩ không trả lời cũng không sao.
Nhưng tôi cảm thấy hôm nay Tamau sẽ nói cho tôi biết, và cuối cùng Tamau cựa quậy người.
Tamau cùng cả túi ngủ tiến đến gần tôi, rồi đè lên tôi đang nằm ngửa.
「... Em đang làm gì vậy?」
「Hít hà...」
「Sao lại ngửi mùi!?」
「Không có gì. ... Vì mùi của Riku-kun khá là gây nghiện。」
「Em đừng nói đó là lý do nha!?」
Dù là Tamau, tôi không nghĩ cô ấy sẽ bỏ cảnh giác chỉ vì mùi.
Quả nhiên tôi vẫn không hiểu.
「Tuy bây giờ chúng ta thoải mái với nhau rồi, nhưng đó chỉ là kết quả thôi. Tại sao lần đầu gặp mặt em lại đi theo anh? Em không phải người làm chuyện đó mà.」
「Ừm... Có nhiều lý do lắm.」
「Lý do?」
「Vừa lúc bị nói sống chung nữa, và người sẵn sàng về sớm vì con mèo thì không phải người xấu, và tên anh nghe giống suối nước nóng nên chắc là ổn, và nghe nói anh có em gái cùng tuổi với tôi, và cũng nghĩ vì khác trường nên có bộc lộ bản chất một chút cũng không sao. Mà tôi bị nhìn thấy bản chất rồi.」
「Toàn là lý do tùy tiện...」
「Đúng vậy. ... Quan trọng nhất là tôi cũng có cảm giác hơi bất cần đến mức nghĩ lý do tùy tiện cũng được—」
Tôi nhìn vào mặt Tamau trước mắt và hỏi.
Dù gần gũi như vậy, không khí không hề có chút ngọt ngào nào.
「Nhưng lý do quan trọng nhất— có lẽ là tôi cũng muốn được nhặt về phải không?」
「…………」
「Tôi đã nói là tìm thấy cô bé đó từ ngày hôm trước đúng không. Ngay tối hôm trước là lúc họ đưa ra ý kiến sống chung. Vì chuyện đó khiến tôi rối bời, nên tôi mới đi dạo đến công viên đó.」
「Nên em tìm thấy mèo hoang ở đó, và sáng hôm sau cố ý quay lại xem sao?」
「Đúng là vậy. Mà, chắc vì tìm thấy con mèo trong lúc đó, không biết nữa. Cảm giác đồng cảm một chút chăng. Mà, so sánh tôi có gia đình mới với con mèo bị gia đình bỏ rơi thì hơi kỳ lạ, tôi cũng không muốn ở một mình。」
「…………」
「…………」
「Ừm, có lẽ là vì thế. Hy vọng Riku-kun đã nhặt con mèo đó, có lẽ cũng sẽ nhặt tôi về, có lẽ sẽ trở thành nơi tôi có thể cởi bỏ lớp da mèo này, có phải không?」
「Kỳ vọng...」
「Đúng vậy. Nếu là Riku-kun, có lẽ... Tôi có một chút kỳ vọng tùy tiện đó.」
Tamau nói xong, rồi phá lên cười ngượng ngùng.
— Thật sự, hoàn toàn là vậy.
Đó là đòn chí mạng gian xảo nhất trong những lời Tamau dành cho tôi cho đến hôm nay.
Bởi vì tôi— tôi có mong muốn không muốn phụ lòng kỳ vọng đó.
「Được rồi, anh hiểu rồi。」
「Ừm, ... Riku-kun?」
「Anh muốn đi một nơi, ngày mai em đi cùng anh được không?」
「Ể? Cũng được thôi ... Sao đột nhiên vậy? Mà đi đâu cơ?」
Tamau nghiêng đầu, tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
Tôi cố ý giả vờ không có chuyện gì, nói với cô ấy.
「— Giới thiệu anh với gia đình em đi.」
「........................」
Vài giây, Tamau há hốc mồm, như không thể hiểu lời tôi nói.
Cuối cùng hiểu được ý nghĩa của lời nói, mặt cô ấy đỏ bừng, phát ra âm thanh kỳ lạ.
「Hả— Hả ể!?」
Chủ nhật, trước 7 giờ tối.
Tôi đang cười, đeo mặt nạ chàng trai tốt bụng rất dễ thương, nấu ăn cho gia đình Tamau trong căn hộ cô ấy đang sống, nơi tôi lần đầu bước vào.
Lý do ngụy tạo rất đơn giản.
Hôm qua, tôi khiến cô ấy hủy bữa tối với gia đình để đi cùng tôi.
Tôi nhờ Tamau liên lạc để bù đắp lại chuyện đó.
— Thật sự là vậy.
Người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện này, tại sao lại xen vào cuộc sum họp gia đình của họ chứ?
「————————」
Tamau, người có lẽ không hiểu lý do đó nhất, vẫn ngồi đó với vẻ mặt 'Cái gì thế này?'
Trong khi đó, tôi đã hòa hợp với bố dượng và em gái nuôi của Tamau hơn cả Tamau.
「Riku-kun, nghe nói cháu làm thêm ở quán cà phê hả? Làm thêm cả nấu ăn luôn sao?」
「Không, cháu chủ yếu làm ở sảnh thôi. Dù được phép làm món ăn nhẹ rồi. Nhưng cháu vẫn muốn học pha cà phê hơn. Nói theo tư cách nhân viên làm thêm thì hơi quảng cáo, nhưng cà phê chủ quán pha thật sự rất ngon đó ạ.」
「Tuyệt vời quá. Cháu cũng muốn thử đến đó khi lên cấp 3...!」
「Nhất định phải đến nha. Cháu nghĩ lúc đó vẫn làm thêm ở đó。」
Hành động tôi thường ngày tuyệt đối không làm.
Vì làm những thứ không quen, đầu óc tôi hơi choáng váng.
Tuy nhiên, tôi nghĩ đây là điều mình có thể làm, nên mới ở đây bây giờ.
Tôi vô tình nhìn vào mắt mẹ Tamau, người duy nhất biết chuyện. Người phụ nữ có ấn tượng sáng sủa hơn Tamau nhiều, mỉm cười nhẹ khi nhìn vào mắt tôi và nói:
「Nếu cháu nấu ăn ngon như vậy, có thể dạy Tamau nấu ăn được không?」
「Vâng, tất nhiên rồi ạ. Thật ra cháu cũng muốn học lỏm kỹ năng cơm cuộn trứng của Tamau。」
「He he he. Chỉ món đó là tôi dạy nó. Nên Tamau chỉ giỏi món đó thôi.」
「À, không, chờ —」
Tamau mở miệng vội vàng, vì chuyện cũ của mình bị tiết lộ.
Đó là thái độ hiếm hoi bộc lộ bản chất của cô ấy. Có lẽ cảm giác của cô ấy bị rối loạn vì có hai người cô ấy có thể bộc lộ bản chất là tôi và mẹ cô ấy.
「Em ấy chỉ làm cơm cuộn trứng thôi sao?」
「Đúng vậy! Lúc đầu làm mấy lần cũng không ngon, nên có một thời gian thực đơn toàn là cơm cuộn trứng thất bại。」
「Ồ, thì ra là vậy. Tamau cũng có việc không giỏi sao.」
「K, không, vì vậy mới...」
「Đương nhiên rồi. Con bé này thật ra không khéo léo lắm đâu. Chỉ vì học nhanh nên dễ bị hiểu lầm là khéo léo, nhưng cách suy nghĩ của nó khá vụng về。」
「Điều đó... Thật sự khá bất ngờ。」
「À, cháu hiểu sao? Đúng vậy đó. Tamau hầu như không có người bạn nào có thể bộc lộ bản chất như Onsenkawa-kun đâu. Nó thích tỏ vẻ ngầu hơn hay sao ấy。」
「Chờ, chờ đã... Này, mẹ?」
「Dù sao, thật yên tâm khi Tamau có người bạn đáng tin như vậy. Cháu thấy đó, một mình sống, mà khả năng nấu nướng như vậy chứ? Làm cha mẹ sao không lo lắng chứ。」
「À, tại vì...」
「Nói chung hai đứa thật sự là bạn bè thôi sao? Thật sự không hẹn hò sao?」
「Này, Mẹ!?」
「C, cháu cũng tò mò lắm...!」
「Cháu cũng vậy, cháu cũng vậy。」
「Ể, à— Không, không phải chứ...!?」
Ba người gia đình trêu chọc Tamau đỏ mặt và hét lên.
Ít nhất, họ không giả vờ là sự thật chứ.
Nên tôi cũng cười và nói:
「Không, đột nhiên đến thăm thế này bị nghĩ vậy cũng phải thôi. Chúng cháu học khác trường, và như cháu đã nói, mới quen chưa được một tháng。」
「Thật sao? Tôi nghĩ thời gian không quan trọng。」
「À, vậy sao ạ? Vậy cháu có cơ hội sao?」
「— Riku-kun cũng nói gì vậy!?」
Tiếng cười sum họp gia đình vang lên khi Tamau đỏ mặt hét lên.
Đó là khung cảnh hạnh phúc như trong tranh. Phần lý trí trong đầu tôi nhắc nhở tôi đang làm cái gì— nhưng tôi đang đeo mặt nạ để tạo ra khoảnh khắc như vậy.
Mẫu hình không cần nói chính là Tamau thường ngày.
Tôi đang múa mà không ngại ngùng, mặc chiếc áo da mèo mượn của cô ấy—
Sau cuộc sum họp gia đình Tamau kéo dài gần hai tiếng, cuối cùng buổi gặp mặt kết thúc.
Tiễn ba người, tôi và Tamau ở lại trong phòng, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
「... Ugh, ah... Mệt chết mất...!」
「C, chúc mừng anh...」
Tamau nói với vẻ mặt thờ thẫn. Tôi gật đầu với cô ấy.
「Thật sự mệt... Thật sự rất căng thẳng...」
「Tôi nghĩ vậy... Vì sự có mặt của Riku-kun thật vô lý...」
「Gia đình Tamau có tính xã giao thật... Anh suýt tan chảy luôn. Anh tự nhận mình có khả năng giao tiếp mà không cần thể hiện, nhưng anh nhận ra không phải vậy. Không hề。」
「Không, tôi nghĩ anh giỏi lắm rồi... Anh hòa hợp hơn tôi nhiều mà...」
「Có lẽ là vậy không? Tamau cũng vậy, ban đầu hơi sợ nhưng rất nhanh hòa hợp với Momo. Anh lén xem một chút, cái gì thế kia. Lịch sử LINE với Momo đã nhiều gấp mấy chục lần so với anh rồi. Mà, cũng có phần lớn là Momo rất chủ động。」
「Hay là đơn giản là cuộc trò chuyện giữa tôi và Riku-kun quá ngắn thôi...」
「À, chúng ta không trò chuyện linh tinh trên LINE mà.」
「Đúng vậy...」
「... Về bản chất chúng ta đều là người hướng nội hoàn toàn nhỉ.」
「..., Đúng vậy...」
Kế hoạch tôi đặt ra rất đơn giản, nói tóm lại, tôi cũng đeo mặt nạ cùng cô ấy.
Không phải là ý định hòa giải Tamau với gia đình hay gì. Vì họ đã hòa thuận từ đầu rồi. Nếu họ bất hòa, tôi cũng không thể làm gì được.
「Nhưng với việc này, em có thể tiếp tục sống một mình mà không ngại rồi phải không?」
Nghi thức chứng minh mối quan hệ gia đình vẫn tốt đến mức có thể giới thiệu bạn bè.
Tôi tổ chức bữa ăn này chính là vì mục đích đó. Thực tế tôi đang nghĩ gì không quan trọng lắm. Quan trọng là hình thức được hoàn thành là đủ.
Tạo ra bầu không khí không gây xích mích ngay cả khi Tamau nói vẫn muốn tiếp tục sống một mình.
Và trên hết, truyền tải đến mẹ Tamau, người biết hết mọi chuyện, rằng cô ấy có thể yên tâm.
— Rằng Tamau cũng có người có thể bộc lộ bản chất thật của mình.
Để thực hiện hai điều đó, tôi đã giới thiệu bản thân với gia đình Tamau.
Vì vậy, tôi đã liên lạc trước với mẹ Tamau để tạo ra buổi gặp mặt này.
Mặc dù ban đầu cô ấy hỏi 'Người này là ai?', nhưng sau khi biết Tamau có người có thể tháo bỏ mặt nạ và bộc lộ bản chất— có nơi có thể cởi bỏ lớp da mèo thì cô ấy đã yên tâm.
Dù có ý kiến về việc người đó là khác giới.
Mối quan hệ của chúng tôi không phải như vậy là sự thật không thể bác bỏ. Tôi thuyết phục cô ấy bằng cách nói thẳng và thật, không nói dối.
Quả nhiên là chủ tịch công ty, cô ấy có lẽ đã nhìn thấu rằng tôi không có ý đồ xấu xa gì.
「Rồi, vậy là ổn thỏa rồi phải không.」
Tôi nói suy sụp trên bàn phòng khách căn hộ của Tamau.
「……Là vậy đó. Vậy là tôi có thể tiếp tục ở đây mà không gặp vấn đề gì nữa rồi。」
「Đổi lại, anh phải bị gọi đến thường xuyên đấy。」
「Đúng vậy. Nhưng biết làm sao được? Vì là Riku-kun tự mình nhúng tay vào mà.」
「……Tôi đúng là làm chuyện ngu ngốc rồi。」
Nhìn nụ cười của Tamau, tôi cũng cười theo.
— Chỉ nói về kết quả, tôi chẳng giành được gì cả.
Vì Tamau vốn dĩ đã có quyền lựa chọn tiếp tục sống một mình nếu cô ấy muốn.
Việc từ chối lời đề nghị vẫn tồn tại, và điều tôi làm chỉ là xóa đi cái cảm giác khó xử có thể xảy ra khi cô ấy từ chối. Ngược lại, tôi còn tự chuốc thêm phiền phức không cần thiết.
「Riku-kun thật sự khác người nhỉ. Ăn tối với gia đình của người không phải người yêu, thông thường sẽ không muốn làm đâu.」
「Ừm, đúng vậy. May mà đối phương vui vẻ nên không bị khó xử. Họ là người tốt nên tôi cũng thấy vui, nhưng— thật sự, nếu có thể thì chỉ muốn một năm một lần thôi。」
「Đúng vậy. ... Không, tôi thấy khó xử kinh khủng luôn.」
「Chúng ta đúng là lũ nhóc đáng ghét。」
「Quả nhiên。」
Tamau che miệng cười khúc khích.
Thấy cô ấy như vậy, tôi cũng cười. Hoàn toàn không hiểu mình đang làm gì nữa.
Sau khi cười thỏa thích, Tamau bất chợt ngẩng đầu lên hỏi tôi:
「Này, Riku-kun Riku-kun. Tại sao anh lại làm chuyện này cho tôi?」
「Vì anh trông không giống người sẽ làm chuyện này mà.」
「Tôi không nói vậy ... Không, ừm. Xin lỗi. Đúng vậy. Không giống sẽ làm。」
「Thực ra, bình thường tôi tuyệt đối không làm đâu. Nên lần này là trường hợp đặc biệt。」
「Đặc biệt sao... Chỉ riêng tôi thôi?」
「Đúng vậy, chỉ riêng Tamau. Nếu không phải Tamau, anh sẽ không nhúng tay vào như thế này đâu.」
「... Này, vì sao? Tại sao anh lại nghĩ là tôi thì được?」
「Không có gì... Chỉ là đền đáp ơn nghĩa thôi.」
Tamau mở to mắt ngạc nhiên khi tôi nói vậy.
「Đền đáp ơn nghĩa? Riku-kun đền đáp tôi sao?」
「Ừm. Thật ra anh không muốn làm chuyện bao đồng tự ý vì sợ。」
「Chuyện người bạn xưa sao?」
「Đúng vậy. Cô bé đó quyết định chuyển nhà. Nên anh nghĩ ít nhất trước khi chia tay, hãy tạo thật nhiều kỷ niệm, và lôi cô bé đi khắp nơi.」
「... Thì ra là vậy.」
Nhưng cô bé hoàn toàn không mong muốn điều đó.
Cô ấy không muốn làm gì đặc biệt cả. Chỉ muốn dành thời gian hạn hẹp ở bên tôi thôi.
Vì tôi đã hiểu sai, nên dù ở bên nhau trong thời gian dài, tôi lại bị đánh giá là 'không quan tâm'. Dù còn nhỏ, nhưng tôi thật sự quá ngu ngốc.
「Anh tự hỏi, giá như cô ấy chịu ở bên anh。」
「...」
「Anh đã ở bên và lôi cô ấy đi khắp nơi. Nhưng cô ấy không coi đó là 'ở bên'. Bây giờ anh hiểu rồi, nhưng hồi đó anh không hiểu。」
「Thật thất bại。」
「Ừm. Thật sự là chuyện ngu ngốc. Vì nghĩ là vì cô bé, nên đã làm những việc hoàn toàn không được mong muốn. Hồi đó, anh đã rất tổn thương。」
— Tuy nhiên.
Tuy nhiên, bây giờ nghĩ lại, tôi cũng thấy thật vô lý.
「Bởi vì đúng là cô bé chuyển nhà, nhưng đó cũng là lời chia tay với anh mà. Những việc cô ấy từng vui vẻ chấp nhận trước đó, anh muốn tận hưởng đến cùng. — Chỉ là cả hai muốn những điều khác nhau thôi.」
「... Đời không như là mơ nhỉ。」
「Vì vậy anh quyết định không lấy người khác làm lý do. Anh sẽ làm điều mình muốn, không lôi người khác vào, và không xen vào chuyện của người khác. Anh quyết định như vậy。」
Vì tôi nghĩ đó là lựa chọn ít gây xích mích và xung đột nhất.
Tôi vạch ra ranh giới, cố tránh tổn thương.
「Vậy, tại sao lần này anh lại làm đến mức này vì tôi? Đền đáp ơn nghĩa gì?」
「À, thật ra có nhiều lý do. Anh vui vì có người đã để lại chiếc ô cho con mèo đó, và thật vui vì sau đó em đã chịu đi chơi với anh nhiều lần。」
「…………」
「…………」
「Và quan trọng hơn hết, anh nhớ lại. Thật sự— nếu có người có thể chia sẻ và tận hưởng cùng một điều, đó mới là tốt nhất。」
Và hơn cả điều đó.
「Anh muốn một người có thể dành thời gian cùng mà không cần câu nệ. Em đã thực hiện mong muốn mơ hồ của anh rằng cũng có thể nhặt được một người như vậy. — Nên, đây là lời cảm ơn vì đã đi chơi với anh。」
Nói đến đó, tôi quay lại nhìn Tamau.
Dù ngượng và ích kỷ, nên có lẽ chỉ có thể nói một lần thôi.
「Cảm ơn em. — Anh rất vui vì em đã đi chơi cùng anh。」
「Ư, ... ớ ...」
Nghe lời đó, Tamau khẽ quay mặt đi tránh ánh mắt của tôi.
Ừm, chính tôi cũng thấy lời này thật xấu hổ. Việc không thể nhìn thẳng vào đối phương cũng không có gì lạ. Mà nói gì thì nói, bây giờ tôi cũng không muốn nhìn thẳng vào Tamau lắm.
Nên tôi lắc đầu như để che giấu, và nói với Tamau.
「Chỉ vậy thôi. Vì Tamau đã bước vào thế giới của anh. Anh chỉ đáp lại thôi。」
Tamau không trả lời trong một lúc.
Ừm, nói những lời như vậy chắc cũng không biết nói gì.
Nên tôi nghĩ chắc không sao, thì Tamau bất chợt nói một cách bình tĩnh.
「Thật là, hết cách với anh rồi。」
「Tamau?」
「Nếu anh vui đến vậy thì— lúc nào cũng có thể rủ tôi đi chơi nữa nhé?」
「... Được. Lúc đó lại nhờ em giúp đỡ。」
