Mayoi neko ni natsuka rete, itsunomanika kainushi ni natte ita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 14

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12100

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Tập 01 - Chương 4: Loài mèo thường được coi là thông minh

Thuở bé, tôi có một người mà tôi có thể gọi là bạn thân.

Đó là cô bé tên là Shishino Sana.

Vì nhà ở gần nhau nên chúng tôi chơi đùa cùng nhau từ trước khi vào tiểu học.

Sana là một cô bé có tính cách rất hoạt bát, không hề ngại ngần việc cùng tôi lấm lem bùn đất và chạy nhảy khắp nơi. Thậm chí tôi còn thường xuyên bị cô bé kéo ra ngoài chơi.

Với sự tò mò của tuổi thơ, cả hai đã tận hưởng thế giới rộng lớn trong cái xóm nhỏ bé này một cách tự do nhất.

— Đến tận bây giờ, tôi vẫn tin rằng điều đó là sự thật.

Đúng vậy. Giống như bất kỳ ai cũng từng có giai đoạn đó, đối với tôi bé nhỏ, thế giới ở bất cứ đâu cũng là một khu vườn phiêu lưu rộng lớn. Có một niềm hy vọng vô tận, không bao giờ biết chán khi làm bất cứ điều gì.

Chắc là vì thế.

Tôi tin chắc rằng những gì tôi thấy vui thì bất cứ ai cũng thấy vui như vậy.

Trong khi sự thật là không phải lúc nào cũng có thể chia sẻ với người khác.

Không, ngay cả khi có thể, thì điều đó cũng không thể kéo dài mãi mãi.

Và người đã dạy tôi sự thật đó, không ai khác chính là cô ấy— Sana.

「— Vì Riku-kun có thèm để ý đến tớ đâu.」

Một ngày như mọi ngày, ở một khu vui chơi như mọi ngày, tôi đã nghe thấy một lời kết thúc như mọi ngày.

Tôi đã bị đánh thức bởi sự thật rằng, dù cứ ngỡ luôn ở bên cạnh, nhưng đó chỉ là cùng ở một chỗ mà thôi. Tôi đã để người lẽ ra phải ở bên cạnh tôi trở nên cô đơn.

Sau câu nói đó, tôi chưa từng nói chuyện với cô ấy một lần nào nữa. Cô bé sau đó đã chuyển đi rất xa, và có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Đó là câu chuyện thất bại không thể cứu vãn của tôi.

Cô ấy muốn biến khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi chia xa thành điều gì đó đặc biệt, còn tôi thì cứ bình thường như mọi khi. Đó là một sự lệch pha lớn mà không thể cứu vãn.

Tôi đã lần đầu tiên học được sự thật hiển nhiên rằng giá trị quan của mình chỉ là của riêng mình. — Trong khi lẽ ra, một điều như vậy thì người ta phải nhận ra sớm hơn mới phải.

Nếu vậy, chỉ có một con đường để chọn.

Tôi nhận thức được rằng mình không thể thay đổi cách sống ưu tiên sở thích của bản thân. Giống như người khác không thể hòa hợp với tôi, tôi cũng không thể sống theo ý người khác.

Vậy thì, ít nhất là đừng gây phiền phức.

Tôi đã quyết định không thân thiết với bất kỳ ai, để không lôi kéo người khác vào những chuyện vô bổ của mình.

Không phải là tôi cố tình không kết bạn hay muốn tỏ vẻ độc lập gì.

Chỉ là tôi nghĩ quá thân thiết cũng không tốt. Khi những người khác nhau giao thiệp với nhau, mối quan hệ càng sâu sắc thì chắc chắn sẽ phát sinh những khoảng thời gian mà vốn dĩ không cần thiết cho bản thân. Vì không ai có thể sống một mình.

Tóm lại, có thể nói đó là cách giảm diện tích tiếp xúc để hạn chế ma sát.

— Không lôi kéo người khác vào chuyện của mình. Không tham gia vào chuyện của người khác.

Kể từ ngày đó, tôi luôn sống theo cách như vậy.

Hai ngày sau khi đến Keirei. Tức là chiều thứ Tư đó.

Tôi đến một bờ sông gần nhà và bắt đầu nấu ăn một mình ở đó.

「Hê hê hê...」

Tôi đã chuẩn bị bộ đồ nướng BBQ mang từ nhà đến.

Nó đã có sẵn, nhưng chỉ dùng được vài lần rồi bị bỏ quên trong nhà kho sân vườn.

— Khởi đầu là từ một cuộc tán gẫu với Sana-sen trong ca làm thêm hôm trước.

「Nhân tiện, Riku khá là thường xuyên nấu ăn nhỉ?」

「Vâng, cũng vậy. Có thể nói là khá thường xuyên hơn bình thường.」

「Vậy cậu có muốn làm ở bếp chứ không chỉ ở sảnh không?」

「Vâng... Có lẽ tôi có mong muốn thử sức vào một ngày nào đó.」

Cửa hàng tư nhân này lấy hương vị món ăn và cà phê của Master làm điểm mạnh. Tất nhiên, món tráng miệng của vợ Master cũng là điểm nhấn, nhưng vì đã được làm sẵn nên bếp về cơ bản là khu vực của Master.

Tuy nhiên, nếu muốn, có thể vào bếp, và nếu vượt qua được tiêu chuẩn do Master đặt ra, thì cả nhân viên làm thêm cũng có thể được phụ trách bếp.

Nhưng Sana-sen nói rằng, Master dù hiền lành nhưng lại rất nghiêm khắc trong việc đánh giá hương vị, và cô ấy kể rằng từ trước đến nay, chỉ có hai người vượt qua được tiêu chuẩn khi còn là học sinh cấp Ba làm thêm ở đây.

Dù tôi cũng làm những món khá phức tạp, nhưng kỹ năng nấu nướng của tôi không hẳn là cao hơn mức trung bình.

Tôi ngưỡng mộ điều đó và sẽ rất vui nếu có thể tái tạo được hương vị của Master, nhưng tôi chưa thử thách bao giờ. Ngay cả Sana-sen cũng mới vượt qua gần đây thôi.

「Bình thường cậu nấu món gì? Có ảnh không?」

Vì vậy, tôi không có nhiều ảnh để cho Sana-sen đang tò mò hỏi xem.

「Tôi ít khi chụp ảnh món ăn mình làm. Món bánh sừng bò tôi làm hôm kia cũng không chụp ảnh.」

「Thật ư? Riku làm cả bánh mì nữa sao!?」

「Chỉ làm thôi thì bánh mì không khó lắm đâu. Nhưng để nâng cao chất lượng thì gian nan lắm. Mà nói ngược lại, tôi ít khi nấu món ăn bình thường.」

「Ý cậu là sao? Tớ lại càng tò mò hơn rồi đấy.」

「À, nhân tiện, tôi có chụp ảnh một lần thôi.」

「Ê, món gì vậy?」

「Cơm Dystopia.」

「Cơm Dystopia?」

Sana-sen mở to mắt hỏi đó là cái gì, tôi đưa ảnh cho cô ấy xem.

Sana-sen ghé sát vào màn hình điện thoại, thở hắt ra rồi gật gù.

「Cái này... đúng là Cơm Dystopia thật.」

「Nó bị phàn nàn quá nhiều, nên em gái tôi bảo 'phải lưu lại thảm kịch này' nên tôi mới chụp.」

「Vậy là cậu nghiêm túc làm cả phần cho gia đình sao...?」

「Tôi đã tự tin mang ra cho bữa tối.」

「Cậu là người hùng à?」

Cơm Dystopia được đặt trên một cái khay kim loại, với một thứ gì đó dạng thạch, một thứ gì đó dạng sệt, bánh quy khô thay cho thức ăn dinh dưỡng dạng rắn, và chỉ có viên nén, trông thật sự kinh khủng.

「Mặc dù hương vị không tệ lắm.」

「Vậy à... Nhưng hình thức thì thảm họa thật. Nhìn chẳng thấy thèm ăn chút nào.」

「Mà, Cơm Dystopia mà thấy thèm ăn thì khái niệm nó lại hơi sai rồi.」

「Mà cái khái niệm ban đầu nó đã sai rồi chứ?」

「Xin lỗi, đừng nói chân lý nữa.」

「A ha ha... Mà, sao cậu lại nghĩ ra việc làm món này thế?」

「Có bánh quy khô đó. Năm ngoái trường tôi có thay thế đồ dự trữ khẩn cấp, và tôi được tặng một đống đồ cũ làm phần thưởng vì đã giúp đỡ. Lúc đó thì tôi nghĩ ra thôi.」

「Ra là vậy, kinh thật... Mà có cả viên nén nữa kìa. Cái gì vậy?」

「Đó là kẹo C (Ramune).」

「Là bánh kẹo!」

「Chất sệt màu xanh lá cây là rau chân vịt và húng quế đó. Có thể gọi là Genovese về mặt khái niệm thôi.」

「Đó là phỉ báng Genoa đấy. ... Nhưng nghe cậu nói vậy, nó cũng không đến mức không thể trông có vẻ ngon nữa, có lẽ?」

「Không, nếu trông ngon thì khái niệm bị sai rồi, nên không được.」

「Sao cậu lại trung thành với khái niệm đến vậy...?」

「Đương nhiên rồi. Cô nghĩ cái gì là đắt nhất trong cái mớ này?」

「Hả? ... Là cái gì?」

「Cái khay đó.」

「Cậu cố tình mua cho cái này thôi sao!?」

Sana-sen đóng vai người bắt bẻ rồi.

Mà, cái món này quả thật là đặc biệt so với những món tôi từng nấu.

「Ra là vậy... Món ăn của Riku là kiểu này à.」

「Không, tôi cũng nấu món bình thường chứ. Như Nasi Goreng (cơm chiên Indonesia), Amatriciana (mì Ý sốt cà chua thịt heo), hay Lohikeitto (súp cá hồi Phần Lan) chẳng hạn.」

「Chỉ Nasi Goreng là tớ hiểu thôi...」

「Mà, mấy món đó là khi nào tôi thèm ăn thì tôi tìm hiểu rồi làm thôi. Bình thường tôi chỉ làm mấy món đơn giản thôi. Hầu hết là tinh bột cả.」

「Hừm... Nhưng quả thật, món kiểu này có vẻ rất giống Riku đấy.」

Tôi liếc nhìn Sana-sen đang gật gù như thể đã thuyết phục được mình.

「Cái gì giống tôi?」

「Không, ý tớ là... cảm giác ấy?」

「Cảm giác giống Dystopia sao...?」

「Không phải vậy. Sao nhỉ, kiểu chú trọng vào sự lãng mạn ấy. Tớ cũng có một người bạn, vào một ngày chẳng có gì đặc biệt, cậu ấy lại cố ý ra tận bờ sông nấu lẩu rồi ăn một mình.」

「Ồ...」

「Nhân tiện, một trong hai người vượt qua tiêu chuẩn của Master khi còn là học sinh cấp Ba chính là cậu ấy đó. Hồi đó tớ chưa làm ở đây.」

「Tiền bối ghê gớm thật...」

À, tôi hiểu được cái sự lãng mạn đó. Nói đúng hơn, tôi tự hỏi tại sao mình chưa từng nghĩ đến điều đó trước đây.

Tôi ôm đầu bất ngờ. Chết tiệt! Địa điểm là một điểm mù...!

「Đúng vậy... Không có lý do gì mà bữa tối phải nấu ở nhà...!」

「Tớ nghĩ nên có lý do thì hơn, nhưng mà, suýt nữa thì không nói ra được...」

「Được rồi, tôi quyết định rồi!」

「Quyết định gì!? Tớ có linh cảm xấu đấy!」

「Bữa tối mai sẽ là BBQ. — Ở bờ sông!」

「Quả nhiên! Tớ nói thừa rồi thì phải!」

「Cảm ơn Sana-sen!」

「Xin lỗi Momo-chan! Anh trai của em lại lên cơn rồi!!」

— Trên đây là quá trình dẫn đến ý tưởng này.

Sau giờ học, tôi lập tức đi mua sắm nguyên liệu và tiến ra bờ sông.

Bây giờ chỉ cần liên lạc với Momo thôi, tôi nhanh chóng gửi tin nhắn cho em ấy.

Momo

Bữa tối nay ăn ở bờ sông. Anh gửi định vị, đến đây đi.

「— Xong.」

Mặc dù tôi nghe thấy ảo thanh tiếng Momo nói "chẳng xong gì cả", nhưng tôi bỏ qua nó.

Tôi ngay lập tức dùng chất đốt để nhóm lửa than đã mua ở cửa hàng vật liệu.

「Khoái thật... Tuyệt vời quá.」

Tôi vô tình thốt lên. BBQ quả thật làm tăng tinh thần lên.

Thật kỳ lạ khi chỉ việc nhóm lửa than thôi đã thấy vui rồi.

Tôi một mình thích thú ngắm nhìn đống than đỏ đang tí tách cháy.

Lúc này đã hơn 5 giờ. Tôi nghĩ Momo sẽ trả lời vì đã dặn em ấy ăn tối ở nhà, đúng lúc đó điện thoại trong túi rung lên.

「Ồ, có tin nhắn sao?」

Tôi lẩm bẩm và lấy điện thoại ra, nhưng tên hiển thị không phải của Momo.

Nên nói là bất ngờ, hay là có thể dự đoán được nhỉ.

— Màn hình hiển thị tên Hayami Tamau.

Riku-kun, hôm nay anh đang làm gì thế?

Tin nhắn từ Tamau sau hai ngày.

Tôi suy nghĩ một chút, nhưng nhận ra nội dung trả lời không thay đổi dù có suy nghĩ, nên tôi gõ tin nhắn trả lời.

BBQ ở bờ sông

Ê

Là tiệc tùng gì à?

Không, chỉ là bữa tối bình thường

Có phải là tôi ảo giác không khi tin nhắn chậm đi một chút?

Dù sao thì Tamau cũng trả lời:

Ở chỗ nào vậy?

Gì, em đến à?

Nếu được phép

Phản ứng này khá bất ngờ, nhưng nếu cô ấy muốn đến thì tôi không có lý do gì để từ chối.

Tôi gửi vị trí qua điện thoại giống như đã làm với Momo.

Một lúc sau, tin nhắn của Tamau gửi lại là:

Tôi sẽ mang quà lưu niệm đến.

「... Cô nàng này thật sự muốn đến à...」

Mà, nếu cô ấy thực sự muốn BBQ cùng tôi ở bờ sông thì tôi cũng không cản.

Chuẩn bị bắt đầu thôi— Tôi bắt đầu xỏ thịt và rau đã mua vào những que xiên sắt đã chuẩn bị từ nhà. Quả thật, nếu BBQ thì phải dùng xiên sắt.

Tôi đã cắt nguyên liệu ở nhà rồi, nên chỉ cần xỏ vào xiên là nướng thôi. Chỉ tẩm muối và tiêu.

Vì vậy, tôi quyết định nướng thử phần của mình trước.

Tiếng than lửa tí tách nổ. Mùi thịt nướng thơm lừng, cùng với tiếng suối chảy róc rách gần đó.

Đây là gần nhà tôi, và nếu nói đây là phong cảnh đẹp thì có vẻ khách sáo, nhưng điều này cũng làm tăng tinh thần và không tệ chút nào.

Đương nhiên, việc này chẳng khác gì so với làm ở sân vườn nhà, và chỉ là thêm phiền phức thôi, nhưng việc không tiếc công sức đó lại mang lại cảm giác thỏa mãn. Muôn năm cho những hành động kém hiệu quả về chi phí và thời gian.

「A— Tuyệt vời. Càng ngày càng vui...!」

Tôi vô tình lẩm bẩm, không thể giấu được nụ cười khi lật miếng thịt đã nướng được một mặt.

Người ngoài nhìn vào có thể thấy tôi là một kẻ khả nghi nào đó, nhưng không có ai xem nên không sao cả.

「Mà, rau sẽ cháy trước thịt mất... Lửa mạnh quá à? Khó hơn tôi nghĩ...」

Quả nhiên, những việc muốn làm thì không nên tiếc công sức.

Mà, thực tế làm thử thì cũng không quá phiền phức.

Điều phiền phức nhất cho đến lúc này là vận chuyển vỉ nướng BBQ từ nhà ra bờ sông. Mặc dù là loại gấp gọn nhỏ, nhưng cõng nó đạp xe cũng khá nặng.

「Hay là mình mua một cái vỉ dành cho một người nhỉ...」

Nếu có cái đó, công đoạn cũng được giảm bớt, và quan trọng là tôi có thể thử nghiệm nhiều thứ một mình.

Tôi nhìn ngọn lửa chập chờn và suy nghĩ về kế hoạch tương lai. Mặc dù tôi ghét lập kế hoạch, nhưng không ghét việc mơ mộng về tương lai.

「Yo. Mệt rồi hả?」

「Uầy...!」

Cùng với tiếng nói, tôi hơi giật mình khi có bàn tay đột ngột đặt lên hai vai tôi từ phía sau.

Nhưng người nói chuyện thì rõ ràng mà không cần quay lại.

Tamau, người đã đến trước Momo, vẫn đặt tay lên vai tôi, nghiêng mặt nhìn vào vỉ nướng.

「Làm chưa?」

「... Chào mừng. Em thật sự đến à.」

「Tôi đã nói là sẽ đến mà.」

Tamau chỉ quay mặt về phía tôi, nhe răng cười tinh nghịch.

Cái sự khéo léo của Tamau là ở chỗ, bình thường lạnh lùng nhưng khi cười lại trở nên thân mật.

Nhìn thấy điều này, tôi không thể nói gì được nữa.

Tamau cứ thế bóp bóp vai tôi, không rõ lý do.

「Tamau?」

「Có thư giãn không?」

Tamau đáp lại câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi.

Tôi thấy ngại khi trả lời, nên tôi lảng chuyện.

「... Thịt vừa chín tới đó. Ăn thử một xiên đi.」

Tôi nói rồi lắc đầu, Tamau mở to mắt ngạc nhiên.

「Được sao? Riku-kun còn chưa ăn mà.」

「Thì cứ coi như là thử độc đi. Lửa to nhỏ anh làm tùy tiện lắm.」

「A ha ha. ... Vậy tôi không khách sáo đâu. Đây, quà lưu niệm của tôi!」

「Nhận đây.」

Tôi nhận túi nhựa từ Tamau và đưa cho cô ấy một xiên thịt.

Tamau nhận lấy, thốt lên một tiếng cảm thán kéo dài "Ồ—".

「Tuyệt ghê. Đúng là BBQ luôn. Đây là lần đầu tiên của tôi đó.」

「Ê, thật sao? Lần đầu mà như thế này thì xin lỗi quá...」

Mùa và địa điểm đều quá tùy tiện. Nếu là lần đầu trải nghiệm BBQ, tôi muốn cô ấy tham gia một buổi tử tế hơn, nhưng Tamau lại không bận tâm.

「Cái này mới hay. Hơn nữa, tôi tự đến mà, anh đừng quan tâm làm gì.」

「... Đúng vậy nhỉ. Vậy tôi không quan tâm nữa.」

Tôi trả lời trong khi rót nước chấm thịt nướng vào cái đĩa giấy mang từ nhà và đưa cho Tamau.

Cô ấy nhận lấy, hoàn tất bộ trang bị: xiên thịt ở tay phải, đĩa ở tay trái, rồi chấm thịt vào nước sốt, và ăn một miếng.

「Hafu... Ăm... Ừm!」

Bữa ăn hoang dã không hợp với tác phong ăn uống tinh tế thường ngày của Tamau.

Nhưng Tamau lại không để ý đến điều đó, cô ấy gật gù thưởng thức vị thịt với vẻ mặt rạng rỡ.

「Ngon không?」

「... Thịt nướng lên thì ngon lắm, Riku-kun.」

「Hình như vừa có một chân lý xuất hiện...」

Nhưng có lẽ đó là công lý.

Không hiểu ý nghĩa là gì, nhưng cũng chẳng cần ý nghĩa. Ăn đồ ngon thì phải như vậy thôi.

Nghĩ vậy, tôi thêm khoảng ba xiên nữa để nướng phần của mình.

Tamau nhìn tôi, đột nhiên mỉm cười.

「Riku-kun Riku-kun.」

「Hửm?」

「Đây. — Há miệng nào.」

「…………」

Xiên thịt đã chấm sốt được đưa ngang về phía tôi.

Tôi im lặng nhìn nó khoảng vài giây, nhưng không nên chống lại cái bụng đói của mình.

「————」

Tôi cắn miếng thịt, trượt cả mặt ngang qua để rút miếng thịt khỏi xiên và ăn nó.

Với kiểu này thì không có cảm giác được "há miệng" lắm nhỉ.

「Thế nào, Riku-kun?」

「... Ừm. Thịt nướng ngon đấy.」

「Chân lý đó.」

Tamau cười tủm tỉm đầy hài lòng.

Trong lúc chờ thịt nướng, tôi nhìn vào túi nhựa mà Tamau đã mang đến.

Trong đó có:

「Ồ, thêm thịt à. Có nên nhận không đây?」

「Đây là loại thịt tốt nhất ở siêu thị trước ga đấy.」

「Ngại quá... Thịt tôi đang nướng không phải là loại đắt tiền đâu.」

「Là phí tham gia, phí tham gia. À, có cả kẹo marshmallow nữa. Cuối cùng chúng ta làm kẹo marshmallow nướng nhé.」

「Hay đấy. Tôi chưa làm cái đó bao giờ.」

「Phù phù. Vậy thì tốt rồi.」

Tamau mỉm cười. Nhìn khuôn mặt cô ấy, tôi vô tình buột miệng nói:

「... Nếu Tamau đến, lẽ ra tôi nên chuẩn bị cả cá chứ không chỉ thịt.」

「Ể? Tôi có nói là tôi thích cá à?」

「Không, chỉ là cảm tính thôi...」

Chỉ là cô ấy làm tôi liên tưởng đến một con mèo bị mùi khói kéo đến thôi.

Nhưng tôi không tiện nói ra, nên tôi lờ đi và lắc đầu.

— Trong lúc đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên đê bờ sông.

「Không ngờ lại có cả Tamau-chan nữa đấy...」

「A ha ha, tôi làm phiền rồi.」

Tamau cười đáp lại lời nửa đùa nửa thật của Momo đang đi xuống bãi sông.

「Lúc đầu anh bảo ăn tối ở bờ sông làm em hết hồn, nhưng mà có Tamau-chan thì thôi cũng được. Thỉnh thoảng như thế này cũng không tệ nhỉ.」

Momo khẽ thở dài và nói như vậy. Nếu không có Tamau, không biết cô bé sẽ nói những gì nữa.

Tôi dùng ánh mắt để bày tỏ sự cảm kích với Tamau, cố gắng không để Momo nhận ra.

Tamau nhận ra ánh mắt của tôi, so sánh giữa tôi và Momo một thoáng. Sau đó, cô ấy mỉm cười nhẹ, lại gần tôi và thì thầm nhỏ nhẹ vào tai:

「Được rồi đó.」

Có vẻ như những gì tôi đang nghĩ đã bị đọc kha khá qua ánh mắt rồi.

Sau khi ăn, tôi đưa Momo về trước khi trời tối và dọn dẹp.

Tamau ở lại giúp tôi. Cô ấy xử lý than bằng cách cho vào hũ dập lửa, và dọn dẹp khu vực hoàn hảo hơn cả lúc chúng tôi đến.

「Không nên dùng xiên... Nướng thịt và rau chung thì khó điều chỉnh lắm.」

「A ha ha. Cuối cùng anh cũng không dùng nó nữa mà.」

Tôi sẽ coi đây là điểm cần cải thiện cho lần sau.

Tuy nhiên, việc cố ý xỏ xiên để nướng cũng tạo nên cảm giác BBQ, nên cũng không tệ. Nhưng lần sau nên nướng thịt riêng, rau riêng thì tốt hơn.

「Nhưng mà, nó gọn lại đáng kể nhỉ.」

Tamau nói một cách thán phục khi nhìn đống vỉ nướng đã được dọn dẹp.

「Đồ dùng ngoài trời có sức hấp dẫn là có thể gấp gọn lại để dễ mang đi mà.」

「Hấp dẫn?」

「Ừ. Chỉ cần lôi ra và cất đi mấy thứ này thôi cũng đã thấy vui rồi.」

「Ra là vậy, tôi cũng hiểu phần nào. ... Riku-kun có vẻ thích cắm trại một mình nhỉ.」

「Đúng là tôi có quan tâm, nhưng chưa thực hiện lần nào.」

Tôi muốn mua đồ nghề và thiết bị ngoài trời khi dành dụm được tiền làm thêm, nhưng vì tiêu vào nhiều sở thích khác nên chưa thể bắt đầu được.

Có lẽ khuyết điểm của tôi là hành động quá nhiều theo ý nghĩ bất chợt.

「Sao tiền cứ giảm dần một cách chậm rãi nhỉ...」

Tamau trả lời tôi đang thở dài nói:

「Chắc là vì sử dụng nó đó—」

「Chân lý đó tôi không muốn nghe đâu.」

「Không không, bây giờ còn đỡ đó. Khi trưởng thành, dù không dùng thì nó vẫn giảm đi.」

「Làm gì có chuyện đó...!」

Nhìn tôi gục mặt vì nghe thấy tương lai tuyệt vọng, Tamau cười vang.

Sau đó, cô ấy nghiêng đầu như thể thắc mắc điều gì đó.

「Mà Riku-kun dùng tiền vào những việc gì thế?」

「Hả. Chủ yếu là sở thích thôi... Gần đây chắc là nguyên liệu nấu ăn nhiều. Vì tôi đang trong giai đoạn tập trung vào nấu nướng.」

「Ồ? Vậy là miếng thịt hôm nay cũng là tiền túi của Riku-kun sao?」

「Không, ba bữa ăn thì bố mẹ sẽ hoàn lại tiền. Mấy món sở thích khác thì tôi tự bỏ tiền, nhưng mà BBQ thì không sao cả. Tiền than thì hơi lấn cấn tí.」

「A ha ha, BBQ thì không sao à?」

「Ừ. Đưa hóa đơn là được thanh toán mà.」

「Cứ như công ty ấy.」

「Nói vậy thì đúng là nhà tôi hơi khác thật.」

Tôi nghĩ gia đình tôi không phải là bất hòa, mà là một gia đình tôn trọng sự tự do theo hướng tích cực.

Thực tế, dù tôi dành bao nhiêu thời gian cho sở thích, bố mẹ tôi cũng không nói gì đặc biệt. Mà, có lẽ vì thành tích học tập của tôi vẫn ổn định nên họ nhắm mắt cho qua thôi.

「Bố mẹ tôi cùng đi làm, và cũng thường xuyên không có nhà. Có lẽ vì vậy mà họ để tôi tự do hơn.」

「... Ra là vậy. Momo-chan và anh cũng thân nhau nhỉ.」

「..., mà Momo hình như đang giận chuyện tôi đột ngột bảo BBQ.」

「Nhưng dù sao cô bé cũng chiều anh, nên không ghét như lời nói đâu.」

Momo khác tôi ở chỗ cô bé rất hiệu quả và giỏi giao tiếp xã hội.

Dù vậy mà vẫn chiều tôi, nên quả thật có thể nói tình cảm anh em chúng tôi rất tốt. Mặc dù tôi nghĩ lý do cuối cùng là vì tôi không nghe lời em ấy nói thôi.

「Rồi, dọn dẹp xong rồi, về thôi. Marshmallow còn dư thì sao?」

Tôi hỏi sau khi đã hoàn tất việc chuẩn bị rút lui, Tamau vẫy tay.

「Nếu anh không phiền thì mang về đi.」

「Vậy tôi nhận nhé...」

「Sao thế?」

「Không. Vừa nãy tôi mới nhận ra, cái túi này...」

Nói rồi, tôi thò tay vào túi nhựa Tamau đưa.

Thịt đã ăn hết, nhưng marshmallow còn dư một chút. Ngoài ra, tôi nhận thấy dưới đáy túi còn có một hộp bí ẩn nữa.

「Này. Có một hộp bánh kẹo khác.」

Một chiếc hộp nhỏ được gói đẹp. Nhãn phía sau cho thấy đây là bánh nướng tổng hợp.

Tuy nhiên, nhìn kiểu gì cũng giống của cửa hàng chuyên nghiệp. Tôi nghi ngờ nó có được bán ở siêu thị trước ga hay không.

Tamau cười nhẹ nói "Bị phát hiện rồi", rồi nói tiếp.

「Đó cũng là quà lưu niệm, tôi tặng anh.」

「... Có ổn không? Giống như thịt, cái này cũng trông khá đắt.」

「Không sao, đó là quà người khác tặng tôi. Anh đã mời tôi đến buổi BBQ vui vẻ này rồi, nên chừng đó là xứng đáng mà.」

「Vậy thì, tôi xin nhận... Nhưng tôi có cảm giác lần nào gặp em cũng nhận được gì đó từ em.」

「Hình như đúng là vậy nhỉ.」

「Ổn không? Toàn là nhận thôi.」

「Tôi nhận lại được nhiều hơn rồi. Hơn nữa, anh xem. Mèo cũng tặng quà cho chủ mà?」

「Ê, mèo á?」

「Đúng vậy. Giống như việc tặng chuột đã bắt được cho chủ vậy đó.」

「Nếu giống cái đó thì phiền lắm...」

「A ha ha.」

Tuy nhiên, đây cũng không phải là chuyện cần từ chối.

Tôi đồng ý và quyết định nhận nó.

「... Rồi, tính sao? Nếu cần thì tôi đưa em về nhà.」

Tôi hỏi, Tamau khẽ lắc đầu.

「Không sao đâu. Từ đây, nhà tôi gần hơn nữa.」

「Vậy, chia tay ở đây.」

「Ừm. — Này, Riku-kun Riku-kun. Nhân tiện...」

Đến đó, Tamau đột nhiên ngước nhìn tôi như nhớ ra điều gì đó.

Sau đó, cô ấy mỉm cười hơi ngượng ngùng, nghiêng đầu và hỏi một câu:

「Lần tới, tôi đến nhà Riku-kun chơi nữa, có được không?」

Tôi nhìn cô ấy như thể có vẻ quyến luyến, rồi gật đầu trả lời:

「Được chứ? Momo chắc cũng vui thôi.」

「... Còn Riku-kun thì sao?」

「Hả, tôi á?」

「Đúng vậy. Riku-kun không vui sao? Tôi đến có làm phiền không?」

Tamau ngước nhìn tôi bằng ánh mắt chiếu từ dưới lên, dò xét thái độ của tôi.

Giờ thì tôi cũng quen rồi, tôi sẽ không để lộ vẻ bối rối vì chuyện như thế này nữa.

「... Tôi cũng sẽ vui nếu em đến đó.」

Chà, kết quả của việc cố gắng không thể hiện sự bối rối là tôi đã nói ra hết cả những điều thật lòng.

Tamau mở to mắt ngạc nhiên khi nghe lời tự thú không hề che giấu của tôi.

「Ơ, vậy à... Tôi không ngờ anh lại nói thẳng thắn như vậy.」

「Không... ờm...」

「A ha ha, có vẻ như tôi đã ép anh nói rồi nhỉ. Nhưng Riku-kun thật thà mà.」

Tamau lắc vai cười khúc khích.

Kiểu này thì tôi lại cảm thấy xấu hổ vì đã nói điều gì đó ngốc nghếch. Mà, vì Tamau không nghĩ sâu xa nên tôi quyết định không bận tâm.

「Vậy thì, tốt quá rồi.」

「... Vậy à.」

「Ừ. Đúng vậy.」

Cô ấy gật đầu, rồi quay người lại như muốn quay gót đi.

Lần cuối cùng ngoái lại, cô ấy vẫy tay rụt rè và nói:

「Tạm biệt nhé, Riku-kun. Hôm nay rất vui.」

「Ừ. ... Lần sau gặp.」

Tôi chia tay Tamau, xách đồ về nhà.

Về đến nhà, tôi sẽ tiếp tục luyện kiếm cầu (kendama).

Thứ Ba đầu tuần sau. Chính xác hơn là tối Thứ Hai trước đó.

Tôi đã thành công với chiêu "Du lịch Nhật Bản".

Đương nhiên không phải là tôi thực sự đi du lịch, mà đây là tên một kỹ thuật trong kiếm cầu (kendama). Đó là kỹ thuật liên tục đưa quả cầu từ đĩa nhỏ, sang đĩa lớn, và cuối cùng là mũi kiếm khi quả cầu đang treo lơ lửng.

Nhân tiện, kiếm cầu có hai loại là 《Kiểm tra Kỹ năng》 và 《Chứng nhận Cấp độ/Đẳng cấp》, và chiêu "Du lịch Nhật Bản" tương đương với Basic Cấp 1 trong Kiểm tra Kỹ năng, và Cấp 3 trong Chứng nhận Cấp độ. Mặc dù để được chứng nhận thì cần sự ổn định để thành công liên tục, nên tôi mới chỉ thành công được một lần thì chưa đạt đến trình độ đó.

Dù sao thì, tôi cũng đã học được một kỹ thuật ở mức độ mà một người nghiệp dư có thể trình diễn được khi nói "tôi biết chơi kiếm cầu" rồi.

— Mặc dù tôi chẳng có kế hoạch trình diễn cho ai xem cả.

「Trông vui vẻ nhỉ, Yuno?」

Chà. Có lẽ sự hài lòng đó đã hiện ra mặt tôi, tôi bị Makino phát hiện và nhận xét như vậy.

「À, xin lỗi. Tôi có vẻ mặt kỳ lạ sao?」

「Không, mặt thì vẫn bình thường thôi. Nhưng tớ thấy có cảm giác như vậy.」

「Vậy à...?」

Tôi nghiêng đầu, nhưng Sasuke cũng đồng tình với lời của Makino.

「Đúng vậy. Dù Yuno mặt Poker Face là chủ yếu, nhưng cảm xúc lại khá dễ đọc đấy.」

「Tôi ít khi bị nói vậy... Nói ngược lại thì hay bị nói hơn.」

Không, ... nghĩ lại thì không hẳn là vậy nhỉ?

Gia đình thì đương nhiên, gần đây đến cả Tamau cũng đọc được khá dễ dàng.

Nhưng làm sao mà dễ đọc được khi không biểu hiện ra mặt chứ.

「A ha ha ha. Sao nhỉ, nếu nhìn kỹ thì cảm giác của cậu dễ hiểu lắm.」

「Là vậy sao...」

Tôi gật đầu đồng ý với lời của Makino trong lớp học giờ nghỉ trưa.

Cơ hội ăn trưa cùng Makino và Sasuke như thế này chỉ có một hoặc hai lần mỗi tuần.

Những ngày khác, tôi thường ăn một mình.

Chính vì thế, hay là sao đó, cái thói quen ý thức luôn hướng nội khi tôi lơ đễnh có lẽ là không tốt. Có lẽ vì tôi chỉ có cơ hội nói chuyện với những người không bận tâm khi tôi như vậy, nên tôi đang quá nuông chiều bản thân. Tamau cũng đã thuộc vào khuôn khổ đó rồi.

「Vậy. Cậu đang nghĩ gì thế, Yuno?」

「À, này. Ngày mai kiểm tra giữa kỳ rồi đúng không?」

Ba ngày từ ngày mai, Thứ Tư đến Thứ Sáu, là thời gian kiểm tra giữa kỳ.

Vì vậy, tuần này chắc chắn ai cũng chăm chỉ học tập sau giờ học.

「Đúng rồi... Ê? Cậu vui vẻ vì nghĩ đến kiểm tra giữa kỳ sao?」

Makino mở to mắt kinh ngạc. Tôi cười gượng và lắc đầu.

「Không không, tôi không tự tin đến mức đó đâu.」

「Vậy à— Nhưng Yuno có thành tích khá tốt mà.」

「Makino cũng tốt mà. Hơn nữa, về học tập thì không bằng Sasuke đâu.」

「Hả. Thật sao?」

Tôi nói với Makino đang nghiêng đầu vì không có ấn tượng Sasuke học tốt.

「Cậu ấy chỉ học tối thiểu thôi, chứ nếu muốn, cậu ấy có thể học giỏi hơn tôi.」

「Vậy à... Hơi bất ngờ đấy.」

「Thôi đi, thôi đi, Yuno. Rốt cuộc là tôi lười thôi, nên người chăm chỉ mới đáng nể.」

Sasuke nhún vai với vẻ mặt khó chịu trước lời nói của tôi.

Cậu ấy không thoải mái khi bị khen ngợi, nhưng dù sao đi nữa, nếu cùng một thời gian học, có lẽ Sasuke sẽ được điểm cao hơn tôi. Tôi không thể địch lại Sasuke về mặt hiệu quả đó.

Tuy nhiên, Sasuke chỉ thực sự nghiêm túc khi thi đại học, bình thường cậu ấy chỉ học đến mức tránh bị điểm liệt thôi. Tôi cảm thấy hơi tiếc, nhưng một người như tôi, người chơi kiếm cầu trong thời gian kiểm tra, không có tư cách để nói điều đó.

「Vậy, Yuno vui vẻ vì chuyện gì?」

「Vui vẻ hay không thì tùy. Tôi đang nghĩ về chuyện sau kiểm tra.」

Tuần này, tôi cũng phải nhịn sở thích và ưu tiên học tập.

Tất nhiên, tôi không chỉ chơi kiếm cầu. Chỉ là trong lúc giải lao khi học, tôi luyện tập và tập trung hơn nên tiến bộ thôi.

「Coi như tự do rồi, tôi đang nghĩ có nên đi chơi xa một chút sau khi kiểm tra xong không.」

「Hê— Hay đấy. Cậu đi đâu?」

「Bị hỏi vậy thì, tôi chưa quyết định cụ thể, chỉ là ý nghĩ bất chợt thôi.」

Đó là ý tưởng bắt nguồn từ từ "Du lịch Nhật Bản", nhưng quả thật đi chơi xa sau kiểm tra cũng không tệ. Tuy nhiên, tôi không có hứng đi khu du lịch nên:

「Nếu đi thì... biển đi. Ừm, biển thì tốt. Sắp hè rồi. Tỉnh này không có biển mà.」

「Sắp hè rồi thì để hè rồi đi chứ?」

Tôi lắc đầu trả lời lời phàn nàn của Sasuke.

「Dù muốn ra biển, nhưng không phải là tôi muốn đi tắm biển. Chỉ là muốn nhìn biển thôi, nên trái mùa thì vắng người hơn, thoải mái hơn.」

「Hừm? Thế mà cố ý ra tận biển à...」

「Nhưng tớ hơi hiểu ý cậu đấy. Thỉnh thoảng tự nhiên muốn đi ngắm biển nhỉ.」

「Ồ. Makino cũng hiểu à?」

「Hiểu, hiểu.」

Tôi và Makino đồng tình. Tôi thoáng nghĩ có lẽ đây là thói quen của những người sinh ra và lớn lên ở một tỉnh không có biển, nhưng Sasuke không đồng cảm nên chắc là không phải.

「Cậu đi một mình sao?」

Sasuke hỏi, tôi gật đầu.

「Tôi định vậy.」

「Hừm? Nếu đồng cảm đến vậy thì Makino cũng đi cùng đi?」

「Ê! Tớ á...!?」

Bị Sasuke đột ngột xoay sở sang mình, Makino giơ tay ngạc nhiên "Wow wow"!

Khác với tôi có phản ứng cực ít, Makino vẫn phản ứng thái quá nên nhìn cô ấy thật dễ mến. Có lẽ đó là bí quyết khiến cô ấy được yêu quý.

「Ừm, ừm...」

Makino nhìn tôi với ánh mắt ngước lên vẻ khó xử.

Tôi lắc đầu, rồi nheo mắt nhìn Sasuke và nói:

「Đừng nói mấy lời làm Makino khó xử chứ, Sasuke.」

「... Tớ hoàn toàn không có ý đó đâu.」

「Hả?」

Sasuke nói điều gì đó khó hiểu, nhưng không có câu trả lời đúng nghĩa nào được đưa ra.

Thay vào đó, Makino và Sasuke đồng loạt thở dài.

Sau giờ học, tôi về nhà ngay mà không ghé đâu.

Tôi định học bài để chuẩn bị cho kỳ kiểm tra ngày mai— nhưng.

「Yo, Riku-kun. Về rồi à—」

Khi tôi trở về phòng mình, một người lẽ ra không nên có mặt lại đợi tôi ở đó.

Không, tôi biết cô ấy đến bằng xe đạp dựng ở ngoài, và đây cũng không phải là lần đầu nên tôi không quá ngạc nhiên.

「Lại đến nữa à. Chủ nhật em cũng đến mà...」

「Đúng vậy, hai ngày rồi nhỉ. À, tôi đang đọc truyện tranh đó—」

「Cái đó thì được thôi.」

Nhưng tôi cảm thấy vấn đề không nằm ở đó.

— Hayami Tamau thoải mái như thể cô ấy đang ở trong phòng của mình.

Tôi chuyển ánh mắt khỏi Tamau đang ngồi gọn gàng trên giường tôi, và đặt cặp sách xuống trước.

Dù tôi không khỏi nghĩ cô ấy đang tự tiện quá, nhưng tôi đã nói luôn chào đón rồi, nên giờ tôi không có quyền than phiền. — Thực tế là tôi không hề khó chịu.

Tamau cười tươi nhìn tôi đặt đồ.

「Sao thế?」

Tôi hỏi Tamau, cô ấy vẫn mỉm cười và lắc đầu.

「Không có gì. Chỉ là nhìn thôi mà?」

「... Bị nhìn chằm chằm như vậy hơi căng thẳng đấy.」

「A ha ha ha. Vậy để tôi giúp anh thư giãn nhé. Cái này này?」

Vừa nói, Tamau vừa chĩa hộp snack que về phía tôi.

Tôi thầm nghĩ cô ấy thật sự đang thư giãn quá mức, và rút ra một cái, thì:

「Riku-kun Riku-kun!」

「Gì?」

「Há miệng nào.」

Cô ấy mở miệng và chờ đợi tôi, với vẻ mặt mong chờ.

Vừa như làm nũng, vừa như khiêu khích. Tamau ngước nhìn tôi với đôi mắt nheo lại.

「... Em đưa cho anh rồi mà?」

「Tôi chỉ nói là giúp anh thư giãn thôi mà?」

Vậy tại sao lại yêu cầu một hành động dễ gây căng thẳng hơn chứ?

Không, bình tĩnh. Nếu tôi ngại ngùng hay dao động thì sẽ trúng kế của Tamau.

Cái này, nói thẳng ra— không khác gì cho mèo con ăn cả.

「Đây.」

「Cảm ơn.」

Khi tôi đưa cái que trong tay đến miệng cô ấy, Tamau lại nheo mắt hơn và bắt đầu nhai rôm rốp.

Cây snack ngắn dần một cách nhanh chóng, và Tamau cứ thế ăn tiếp.

— Rồi cô ấy ngậm cả ngón tay tôi vào.

「Hậm!」

「Chỗ đó không ăn được mà!?」

Tôi chỉ có thể kêu lên, và không thể cử động được vì cảm giác bất ngờ làm rung chuyển cả não bộ.

Còn Tamau, cô ấy vẫn ngồi trên giường, ngước nhìn tôi với vẻ mặt ngượng ngùng.

「Ê he he. ... Xin lỗi, xin lỗi, tôi lỡ đà quá.」

 * 「Em đó...」

Tôi lườm cô ấy, nhưng nhìn kỹ thì Tamau cũng đang đỏ tai lên.

Tôi muốn nói là ngại thì đừng làm, nhưng đây chắc là một cuộc đấu ý chí rồi.

Người dao động là người thua cuộc.

Vì vậy, tôi cố gắng che giấu sự bối rối của mình, dù có lẽ đã quá muộn. Tôi gạt bỏ cái cảm giác ẩm ướt làm tê đầu ngón tay, và sự mềm mại của đôi môi Tamau vừa chạm vào, ra khỏi đầu.

「... Đến lượt em rồi nhỉ?」

「Ê? À, đúng... đúng rồi nhỉ? Đúng rồi!」

Nói rồi, Tamau cũng lấy một thanh snack ra khỏi hộp và đưa về phía tôi.

Tôi cắn từ đầu thanh snack. Nhấm nháp rôm rốp, không biết hương vị quen thuộc của món bánh.

「…………」

「…………」

Cả hai im lặng, chỉ còn lại tiếng ăn snack vang lên.

Tôi không đủ can đảm để ngậm cả ngón tay Tamau như cô ấy đã làm.

Tôi ăn hết món snack một cách bình thường, rồi rời mặt đi trong im lặng.

Nhìn Tamau, cô ấy cũng đỏ mặt, cúi đầu và tránh ánh mắt của tôi.

... Này, không khí này phải làm sao đây. Sao mà ngượng quá vậy.

「Cảm, ... cảm ơn vì đã chiêu đãi...」

「Ừ, ừm. Vâng. Không có gì.」

Cả hai bao trùm trong một bầu không khí khó tả. Chúng tôi cùng nhau trở nên ngu ngốc hết mức.

「Mà... đến sớm thật đó. Em đến trước tôi luôn sao?」

Tôi cố gắng giả vờ bình tĩnh và chuyển chủ đề. Tamau cũng bắt nhịp theo.

「Ừ, ừm. Vì tôi đi xe đạp mà. Riku-kun sắp học bài kiểm tra à?」

「Tôi định vậy. Định ở lại Honokaya để học.」

「Hay đó. Vậy tôi đi cùng luôn được không?」

「... Vậy thì đi cùng thôi.」

「Ừ.」

Tôi đã nghe Tamau nói rằng lịch kiểm tra của Keirei trùng với trường tôi.

Tuy nhiên, vì khác trường nên phạm vi kiểm tra có bị trùng nhau hay không thì khá khó nói.

Dù nói là học cùng, nhưng có lẽ không thể giúp nhau được.

Mà, việc học cuối cùng cũng là tự học thôi, và như vậy thì cả hai có thể tập trung vào việc của mình. Nghĩ vậy thì cũng không tệ.

「Để tôi thay đồ đã. Em chờ ngoài một chút nhé?」

「Không sao đâu. Tôi không bận tâm đâu.」

「Không được. Tôi bận tâm đấy.」

「A ha ha ha.」

Tôi đuổi Tamau ra ngoài, thay đồ rồi rời phòng.

Tôi nói với Momo trong phòng khách là "đi Honokaya", rồi ra khỏi nhà. Tôi lấy xe đạp để đi cùng Tamau và hướng đến quán cà phê.

Cả hai chào Master khi vào quán, rồi đến chỗ ngồi góc quen thuộc.

「Tôi đã học ở đây từ năm nhất rồi.」

Tôi vừa ngồi xuống vừa nói, Tamau lộ vẻ ngưỡng mộ.

「A— Thích thật. Ở đây chắc chắn tập trung được. Ở quán cà phê bình thường thì ngồi quá lâu với một ly cà phê cũng thấy áy náy lắm.」

「Không chỉ vậy, Master còn tử tế cho thêm đồ ăn vặt nữa. Đặc quyền của người làm thêm đó.」

Lúc đầu tôi nghĩ không nên lợi dụng quá, nhưng Master cũng khuyên tôi, và giờ tôi nghĩ từ chối lại là thất lễ. Nhờ vậy mà nó đã trở thành thói quen của tôi.

Thỉnh thoảng Master và Sana-sen còn dạy tôi học nữa, có lẽ việc tôi duy trì được thành tích là nhờ thường xuyên đến đây.

「Mừm. Tôi cũng muốn làm ở đây quá đi.」

Tôi cười gượng và hỏi Tamau đang nheo mắt nhìn tôi.

「Thử xin việc không?」

「Ài, tôi có công việc khác rồi. Tiếc thật, không có thời gian.」

「Hửm, công việc khác? Em có làm thêm gì sao?」

「Ừm... Đại loại thế. Ngoài ra còn có công việc Hội học sinh nữa.」

「Ra là vậy.」

Tamau gần đây thường xuyên gặp tôi, nên có vẻ rảnh, nhưng công việc của Hội học sinh quả thật khá vất vả. Nghe cô ấy nói thì hình như còn đang làm việc khác nữa.

「Thế mà thành tích vẫn tốt thì ghê gớm thật.」

Tôi buột miệng nhận xét, Tamau vừa cười vừa nghiêng đầu.

「Anh biết thành tích của tôi sao?」

「À, không chính xác. Nhưng nghe Chiaki nói thì em rất giỏi mà.」

「A ha ha... Mà, Hội trưởng Hội học sinh mà bị điểm liệt thì mất mặt lắm.」

Tamau nói một cách khiêm tốn, nhưng theo Chiaki thì cô ấy là thủ khoa toàn khối.

Thêm vào đó, lần trước khi tôi ghé qua Keirei, cô ấy cũng rất nổi tiếng. Tôi nhìn là biết cô ấy đã làm Hội trưởng Hội học sinh từ năm nhất và được tất cả mọi người yêu mến bất kể khối lớp.

Hoàn toàn khác với tôi, người không chỉ không nổi tiếng mà còn gần như vô hình.

Nhiều khi tôi có mặt hay không cũng chẳng ai nhận ra. Dù tôi không phàn nàn gì.

「Thôi, chúng ta gọi món trước đi.」

Tôi gật đầu với Tamau đang muốn chuyển chủ đề.

Nghĩ lại thì, đây là một mối quan hệ kỳ lạ. Dù sống gần nhau, nhưng chỉ vì học khác trường mà tôi và Tamau đã không hề gặp nhau cho đến nay.

Nhưng mà, nếu học cùng trường thì sao nhỉ. Tôi có cảm giác là chúng tôi sẽ sống qua ngày mà không có liên hệ đáng kể nào cho đến khi tốt nghiệp.

Chắc chắn sẽ không có mối quan hệ ngồi đối diện nhau trong quán cà phê như thế này.

「Đúng vậy. Tôi sẽ gọi Blend trước, Tamau thì sao?」

「Tôi cũng gọi giống anh đi.」

「Vậy gọi thôi. — Xin lỗi!」

Tôi giơ tay gọi Master và đặt món.

Nhìn Master bước đi sau khi nhận order, tôi quay lại nhìn phía trước, và thấy Tamau đang mỉm cười với vẻ mặt rất vui vẻ.

「... Em trông vui thế. Có chuyện gì sao?」

「Ồ, trông tôi như vậy à? ... Nhưng mà, đúng vậy. Thật ra tôi đang vui.」

Tamau mỉm cười nhẹ nhàng và nói. Giờ tôi mới nhận ra, dù có ấn tượng lạnh lùng bên ngoài, nhưng Tamau là người khá hay cười.

「Tuyệt nhỉ. Cảm giác được cùng bạn bè ghé vào quán cà phê, cùng nhau học bài thế này. Cảm giác rất Thanh Xuân luôn. Tôi từng mong có được điều này.」

「Thường ngày em không có chuyện này sao?」

Tôi hỏi với chút ngạc nhiên, Tamau nhún vai.

「Đương nhiên là không rồi—. Tôi là Hội trưởng Hội học sinh xinh đẹp hoàn hảo ở trường mà?」

「Hừm...? Mà, Tamau ở trường quả thật giống như bông hoa trên đỉnh núi cao.」

「... Tôi đợi anh bắt bẻ mà. Bị khen thẳng thừng như vậy thì tôi ngại đấy.」

Tamau cười và gãi má.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng dù cô ấy nói vậy, tôi lại thấy cô ấy không có vẻ ngại ngùng, mà còn có vẻ khô khan ở đâu đó.

「Mà, vì vậy mà tôi không thường đi chơi với bạn bè trong trường. Kiểu như không bộc lộ bản thân thật ấy. Tôi đã nói trước đây rồi mà.」

「Nhưng tôi thấy em có nhiều bạn bè lắm.」

「Đúng vậy, tôi nghĩ là khá nhiều. Nhưng mà, tôi không phải là người ở đây từ nhỏ, nên có lẽ không có ai thân thiết đến mức rất thân đâu. Ồ, tôi cô đơn hơn tôi tưởng à?」

「Người có bạn thân thật sự đâu có nhiều đến thế?」

Nói theo lý thuyết đó thì tôi cũng sẽ cô đơn mất, nên làm ơn đừng nói vậy.

Tôi hoàn toàn hài lòng với hiện tại mà.

「Là vậy sao?」

「Tôi muốn tin là vậy đó.」

Dù tôi là người không kết bạn nhiều nói ra thì không thuyết phục, nhưng nói thì không mất tiền.

— Tôi nghĩ tình bạn là một mối quan hệ con người thú vị. Có thể nói là đặc biệt theo một nghĩa nào đó.

Nếu chỉ để tăng số lượng bạn bè, tôi nghĩ ai cũng làm được nếu muốn. Dù có hơi không hợp một chút, nhưng vẫn có thể xây dựng mối quan hệ bằng sự cố gắng, và ai cũng làm vậy.

Người ta thường nói 《không có đối phương thì không kết bạn được》, nhưng theo ý kiến của tôi thì không phải vậy.

Tôi nghĩ tình bạn có thể được tạo ra bằng nỗ lực một phía.

Tính hai chiều chỉ cần thiết khi tìm kiếm nhiều hơn thế.

Ai cũng muốn nhận được phần thưởng xứng đáng với công sức bỏ ra. Không ai muốn nỗ lực quá mức so với lợi ích mong đợi. Nhưng tôi nghĩ việc tìm được người như vậy chỉ là may rủi mà thôi.

「Mà, tôi tự làm thì tự chịu thôi, và tôi không mong có một cuộc sống cấp Ba lấp lánh cầu vồng gì cả. Chỉ là phải đảm bảo có một nơi để thư giãn thôi.」

Tamau nói và khẽ nhún vai. Tôi nghiêng đầu.

「Đó là nơi này sao?」

「Hay nói đúng hơn là Riku-kun?」

Bị hỏi ngược lại thì tôi cũng khó trả lời.

Nói sao nhỉ, tôi có cảm giác như mình được chọn làm lộ trình đi dạo của một con mèo hoang vậy.

Thấy tôi biến sắc mặt, Tamau cười khúc khích.

Sau đó, cô ấy đặt hai khuỷu tay lên bàn, tựa cằm lên tay đan vào nhau và ngước nhìn tôi.

「Thấy chưa, vẫn thú vị mà.」

Tôi đáp lại ánh mắt trêu chọc đó:

「Hình như lúc nãy em đánh giá là 'vui' mà.」

「A ha ha, vậy à. Nhưng cả hai đều là thật lòng đó.」

「Cái đó không giúp ích được gì đâu...」

「Phù phù. Riku-kun đáng yêu ở chỗ, khi như vậy lại hơi nói tục đấy.」

「…………」

Tôi thở dài một hơi thật lớn, vì bị đánh giá là thú vị còn tốt hơn là bị đánh giá là đáng yêu.

Rốt cuộc là cái gì ở tôi đã chạm đến tâm tư của Tamau chứ. Giờ tôi vẫn không rõ.

Thực tế, mối quan hệ giữa tôi và Tamau là không ổn định.

Cái từ bạn bè chẳng đảm bảo điều gì cả. Mối quan hệ này có thể kết thúc ngay hôm nay và không bao giờ gặp lại nữa cũng không có gì lạ. Vì chúng tôi không học cùng trường.

Lý do lớn nhất khiến nó tiếp diễn đến bây giờ chỉ là vì Tamau chủ động đến gặp tôi.

Thực sự có thể nói đây là một mối quan hệ tiếp tục chỉ bằng nỗ lực một phía.

Liệu tôi đã báo đáp xứng đáng cho điều đó chưa?

「Riku-kun Riku-kun.」

Tamau gọi tôi đang đăm chiêu suy nghĩ.

「Hửm, có chuyện gì?」

「Không, tôi tự hỏi Riku-kun có vui không thôi.」

「Tôi? Tôi thì giờ cũng đang—」

「Không phải bây giờ, mà là sao nhỉ. Thường ngày? Theo nghĩa cuộc sống cấp Ba nói chung ấy.」

「Cái đó à. À, cái đó tôi cũng đang tận hưởng mà. Tôi thuộc kiểu khá tận hưởng rồi còn gì?」

「Đúng vậy— Anh là người đột nhiên BBQ ở bờ sông mà.」

「Vui mà, đúng không?」

「Vui. A ha ha.」

Tamau cười và gật đầu.

Thực tế, tôi tự tin rằng mình là người khá tận hưởng cuộc sống.

「Mà, bây giờ là thời gian kiểm tra nên đành chịu. Nhưng sau kiểm tra, tôi có kế hoạch đi biển nữa.」

「Biển? Anh đi biển sao?」

「Tôi muốn đi đâu đó xa một chút. Nhưng không thể có một chuyến đi tốn kém được, và tôi cũng không muốn đi khu du lịch. Vậy thì đi ngắm biển là một sự lựa chọn hợp lý nhất.」

「... Ra là vậy. Một mình sao?」

「Đương nhiên là một mình rồi.」

Tôi trả lời, Tamau gật đầu và cúi thấp ánh mắt.

Đúng lúc đó, Master mang đồ uống đến, và cuộc trò chuyện tạm dừng. Tôi nhận ly cà phê Blend của mình, rồi lấy đồ học ra khỏi cặp để thực hiện mục đích đến đây.

Master cho tôi biết Sana-sen sẽ làm ca tối. Nếu không có ca làm thì tôi đã nhờ cô ấy dạy rồi, nhưng có ca thì đành chịu.

Cứ thế, khi tôi định đối mặt với các bài toán mẫu trong phạm vi kiểm tra môn Toán—

「Này, Riku-kun Riku-kun.」

Tamau gọi tôi bằng cách gọi hai lần quen thuộc.

「Gì thế?」

「Cái đó. — Tôi đi cùng có được không, ra biển ấy?」

「... Hả?」

Trước lời đề nghị không hề lường trước, tôi mở to mắt và ngước lên.

「... Không được sao?」

「Không, không phải là không được...」

「Tốt quá. Vậy quyết định nhé. Seishihiso Challenge Course đấy.」

「Cái gì cơ?」

Tamau vẫn đột ngột kết hợp những từ bốn chữ bí ẩn và Katana (âm tiếng Nhật) như thường lệ.

Vì tôi chưa từng nghe thấy từ bốn chữ nào quen thuộc cả, nên dù cô ấy tự bịa ra tôi cũng không biết được. Dù có muốn tìm kiếm sau này, tôi cũng không nhớ nổi sau khi nghe một lần.

「Vậy thì học bài thôi.」

「À, ... ừm.」

Tôi không thể hỏi thêm, và chúng tôi bắt đầu tự học.

Không còn trò chuyện nữa, tôi tập trung vào việc của mình và thời gian nhanh chóng trôi qua.

— Sau khi về nhà.

Trở về phòng, tôi thấy một cái đánh dấu trang được kẹp trong cuốn truyện tranh mà Tamau đã đọc ở đây.

Tamau cứ để lại thứ gì đó mỗi lần đến, nên có lẽ cô ấy không phải là quên đâu.