Mayoi neko ni natsuka rete, itsunomanika kainushi ni natte ita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 17

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12100

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Tập 01 - Chương 3: Vỏ bọc hoàn hảo của một cô mèo

— Tuần mới bắt đầu vào thứ Hai, giờ nghỉ trưa.

Tôi ngồi ở chỗ của mình trong lớp, một mình suy nghĩ về chuyện sau giờ học.

「... Tính sao đây...」

Cả ngày Chủ Nhật hôm qua, tôi đã tạm gác lại chuyện đó.

Vì hôm qua tôi rất bận.

Lý do bận rộn có hai.

Thứ nhất là vì món đồ chơi tôi đã đặt mua trên mạng tuần trước đã được giao đến, và tôi đã dành cả ngày để luyện tập nó.

Món đồ chơi đó là gì?

Là Kendama (kiếm ngọc).

Tôi gần như đã quên bẵng chuyện mình đã đặt mua, nhưng một khi đã nhận được thì theo lẽ thường tình, tôi lại muốn luyện tập. Có thể nói, tôi đã dành gần như cả ngày cho nó.

Tuy nhiên, khó có thể nói là tôi đã tiến bộ nhiều.

Những kỹ thuật khá khó, nếu tôi tiếp tục thử thách thì cũng có thể thành công, nhưng không ổn định. Để thành công cùng một kỹ thuật một cách ổn định, cần phải luyện tập thành thục, và điều này không thể làm được trong một sớm một chiều.

Thế thì cũng chẳng sao, vì tôi có thể say mê Kendama một thời gian.

Trước đây, tôi đã thành thạo quay con quay (Koma), nên tiện thể tôi muốn thử cả Kendama.

Nếu là con quay, tôi thậm chí có thể quay nó ngay trên lòng bàn tay. Mặc dù từ trước đến nay, tôi chưa từng có đối thủ nào để đấu con quay, nên cái tài lẻ nhỏ bé của tôi chưa bao giờ được thể hiện.

Nếu là đồ chơi bắn ra chỉ bằng cách kéo dây, thì tôi cũng có biết vài người chơi, nhưng người tỉ mỉ quấn dây quanh con quay để quay, thì xung quanh tôi chỉ có mình tôi mà thôi.

... Thôi, chuyện đó không quan trọng.

Hiện tại, điều quan trọng là chuyện về sổ học sinh của Tamau.

— Dù có suy nghĩ thế nào, thì cách duy nhất để trả lại là tôi phải tự mình đến Keirei.

Tôi cũng đã nghĩ đến việc nhờ Chiaki, bạn tôi ở Keirei, nhưng trong trường hợp đó, tôi sẽ phải giải thích vì sao tôi lại giữ sổ học sinh của Tamau. Không, tôi có thể không giải thích, nhưng vấn đề không nằm ở đó, mà ở việc chắc chắn sẽ gây ra những tin đồn không cần thiết.

Tất nhiên, Chiaki sẽ không nói lung tung, và nếu tôi nhờ, cậu ấy sẽ khéo léo tránh mặt mọi người để trả lại, nhưng đó là sự tin tưởng của tôi, không liên quan đến Tamau, nên tôi không thể nhờ.

— Dù sao thì, việc tôi đến thăm có lẽ cũng gây ra chuyện tương tự...

Nếu chỉ là đến, thì người ngoài sẽ không biết tôi có việc gì. Tôi quyết định rằng cách đó vẫn ổn hơn. Nếu tôi đích thân đến, vẫn có khả năng nhờ Chiaki giúp đỡ mà không cần nói rõ mục đích.

Vì vậy, việc đến Keirei sau giờ học gần như đã được quyết định.

「... Nhưng sao mình không thấy hào hứng chút nào...」

Tôi lén thở dài, liếc nhìn chiếc cặp đi học (chính xác hơn là sổ học sinh của Tamau bên trong).

Không, tôi không bận tâm. Cho dù có bị học sinh Keirei nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ, thì điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, một học sinh Hibari, và có lẽ chẳng ai để ý đâu.

Dù sao thì, tôi cũng khá tự tin vào sự mờ nhạt của mình.

Nhưng Tamau lại khác.

Trừ khi có phép màu nào đó khiến Hayami Tamau mà Chiaki xác nhận lại là một người khác, thì Tamau có lẽ là một học sinh nổi bật trong trường.

Tôi hơi lo lắng vì sợ sẽ tạo ra một tình huống không cần thiết khi một nam sinh trường khác đột ngột đến gặp một người nổi bật như vậy.

Mà, nói đi thì cũng phải nói lại, Tamau quên sổ học sinh là lỗi của cô ấy.

Tôi lại cảm thấy việc từ bỏ ý định trả lại sớm thì có vẻ không ổn, suy nghĩ cứ quẩn quanh, và cuối cùng lại quay về kết luận ban đầu.

「Sao thế, Yuno? Trông cậu có vẻ không được khỏe?」

Lúc đó, một tiếng nói bất chợt từ bên cạnh khiến tôi ngẩng mặt lên.

Nhìn sang, Makino Ririko, bạn cùng lớp, đang nhìn tôi với vẻ tò mò.

「Yo, Makino. Chào buổi sáng.」

「Đã là buổi trưa rồi mà... Ơ, bây giờ cậu mới nhận ra sự tồn tại của tớ à?」

Makino lộ vẻ hơi sốc.

Tôi vội vàng lắc đầu để giải thích sự hiểu lầm.

「Không, xin lỗi. Lời nói của tớ hơi khó hiểu. Tớ chỉ đang thẫn thờ thôi.」

「Thật sao? ... Hay là cậu không khỏe?」

「Không phải đâu. À, nhân tiện mới nhớ, tớ còn nợ cậu một ân huệ hôm thứ Sáu.」

「Ân huệ? Ơ, có à?」

「Cậu đã giữ bí mật chuyện tớ giả bệnh.」

Nghe thấy thế, Makino hình như đã nhớ ra và cười đến rung cả vai.

「À há há... Quả nhiên là giả bệnh à?」

「Ừm, đại loại thế.」

「Tớ đã rất bất ngờ đấy. Cậu lại có thể thuyết phục giáo viên rồi biến về nhanh như vậy.」

「Tớ đột nhiên có việc gấp.」

「Á ha ha! Kế hoạch có thể đột nhiên xuất hiện à?」

「Cũng có những ngày như thế.」

Vì đó là một lựa chọn chỉ xảy ra khi trời mưa, nên cũng không phải là nói dối.

Mặc dù vậy, kể chuyện tôi về sớm vì mèo bị bỏ rơi thì cũng chẳng ích gì, nên tôi chỉ giữ lại việc bày tỏ lời cảm ơn mà không giải thích tình hình.

「Tóm lại, cảm ơn cậu vì hôm thứ Sáu đã giúp tớ.」

「Không có gì. Ngay cả khi tớ biết cậu giả bệnh, tớ cũng sẽ không nói với giáo viên mà.」

「Dù vậy, tớ vẫn nợ cậu, nên phải cảm ơn. — Thế nên, cậu dùng thử một cái nhé?」

「Cái đó! — Không, tớ tò mò về cái đó!」

Tôi định mời cô ấy ăn trưa để cảm ơn, Makino chỉ thẳng ngón tay vào thứ tôi đang cầm và nói.

Chính xác hơn là không phải tôi, mà là cái bánh sừng bò (Croissant) được đựng trong túi trên tay tôi.

「Đó là bữa trưa của Yuno à?」

「Như cậu thấy đấy.」

「Ăn toàn bánh sừng bò cả, cậu liều thật đấy... À, cậu tự do mà. Đáng lẽ nên mua thêm bánh mì khác chứ.」

「Không, đây là bánh tự làm.」

「Hả!?」

Nghe lời tôi nói, Makino làm vẻ ngạc nhiên một cách quá mức.

Mái tóc bồng bềnh phía trên đôi mắt tròn xoe của cô ấy rung lên. Cứ như một chú chó con vậy.

「Hả. Tự... tự làm? Ý cậu là cậu tự làm à?」

「Chứ còn gì nữa. À, đột nhiên tớ thèm ăn. Hôm qua là Chủ Nhật, tớ đã nhào một lượng lớn bột làm bánh sừng bò ở nhà. Phần còn lại kéo dài đến bữa trưa hôm nay nên mới thành ra thế này.」

「Ồ... Tớ nghĩ từ lâu rồi, Yuno giỏi nấu ăn nhỉ.」

「Tớ thấy việc làm bánh mì có gọi là nấu ăn không thì hơi khó nói... Mà, nấu ăn thì cũng là nấu ăn nhỉ?」

— Việc làm bánh sừng bò này chính là lý do thứ hai khiến tôi bận rộn vào ngày Chủ Nhật.

Tôi đột nhiên thèm ăn, nên đã bắt đầu nhào bột từ sáng sớm. May mắn là tôi đã có đủ nguyên liệu nên không cần chuẩn bị gì. Chỉ cần có bột mì mạnh và men khô, những thứ khác thì có thể xoay sở được.

Momo còn nhìn tôi làm bánh bằng ánh mắt soi xét và nói "Anh hai lại lên cơn rồi!", nhưng dù sao thành phẩm được đánh giá tốt, nên tôi thấy hài lòng.

Nhào bột, dùng thời gian rảnh khi ủ bột để luyện Kendama, sau đó lại quay lại với bánh sừng bò, lại ủ bột rồi lại chơi Kendama trong ngày nghỉ.

Đối với tôi, đó là một ngày tuyệt vời.

「Thế nào, cậu ăn thử một cái không? Tớ thấy cậu chưa ăn trưa.」

Vì giờ nghỉ trưa mới bắt đầu, tôi hỏi.

Makino lấy ra hộp cơm trưa nhỏ của mình, gật đầu và mỉm cười.

「Vậy, tớ sẽ nhận lời nhé.」

「Đừng nói một cái, cậu có thể lấy vài cái. Vì hạn sử dụng không cho phép mang về, nên tớ muốn cậu ăn hết sớm.」

Vì kích thước mỗi cái khá nhỏ, tôi nghĩ ngay cả Makino là con gái cũng có thể ăn được hai, ba cái. Lò nướng nhà tôi không thể làm kích thước lớn hơn nên chúng mới nhỏ.

Có thể không hợp với cơm hộp, nhưng nếu cô ấy không bận tâm thì tốt.

「Cảm ơn Yuno. ... Hi hi, tớ vui lắm.」

Makino mỉm cười dịu dàng và nói.

Một nụ cười có giá trị lớn so với một chiếc bánh sừng bò tự làm. Nếu sự thành thật này là bí quyết khiến cô ấy được yêu quý trong lớp, có lẽ tôi nên học hỏi, để tham khảo cho công việc làm thêm ở quán cà phê.

Không, bình thường tôi cũng nói chuyện thành thật mà. Là khuôn mặt ư? Vẫn là biểu cảm sao...?

— Trong lúc tôi đang suy nghĩ, lại có một giọng nói khác vang lên.

Lần này là giọng nam, và một lời nhận xét không hề khách sáo chút nào, khác hẳn Makino, đột ngột chen vào.

「Ồ. Vậy thì tớ cũng xin một cái.」

「Ừm... Sasuke à.」

Người tham gia vào cuộc trò chuyện là Takakuwa Sasuke, bạn cùng lớp.

 * Giống như Chiaki, cậu ấy là người tôi quen từ hồi cấp Hai, và có thể nói là người bạn duy nhất ở trường này tôi gọi bằng tên riêng (dưới). Mối quan hệ với Chiaki là từ cấp Hai, còn với Sasuke, người học cùng từ cấp Một, thì quan hệ lâu hơn. Có thể coi là bạn thuở nhỏ.

Người bạn thuở nhỏ thì không có gì lãng mạn cả, nhưng thực tế là vậy.

Cậu ấy là người bạn hiếm hoi từng đến nhà tôi.

「Tay nghề làm bánh của Yuno lại lên một tầm cao mới rồi nhỉ.」

「À, hình như hồi năm nhất tớ có cho cậu ăn một lần.」

Nhớ lại, tôi nói với Sasuke đang tỏ vẻ thán phục. Sasuke cười:

「Lúc đó hình như vẫn là bánh mì tròn thôi. Không có hình dạng cầu kỳ như Croissant này.」

「Thật sao?」

Tôi nhún vai với Makino đang nghiêng đầu thắc mắc trước lời của Sasuke.

「Kỳ thực, công sức bỏ ra cũng không khác biệt lắm đâu. Dù sao thì thời gian ủ bột vẫn là lâu nhất.」

「Hừm, tớ không rõ lắm nhưng là vậy à. ... Thôi, tớ lấy một cái nhé.」

「Anh không nói sẽ cho mày... Thôi được. Ăn xong nhớ nhận xét đàng hoàng đấy.」

「Cứ giao cho tớ.」

Sasuke nhồm nhoàm ăn hết chiếc bánh sừng bò chỉ trong hai miếng. Sau đó, cậu ấy nhận xét:

「... Có lẽ ăn không đã bằng bánh mì trước. Croissant thì phải thế này rồi.」

「Anh sẽ không bao giờ cho mày ăn nữa.」

「C-cậu nói đúng. Takakuwa-kun, làm vậy không tốt đâu...!」

Makino cũng tức giận theo, trước lời nhận xét hoàn toàn vô giá trị của Sasuke.

Nhưng Sasuke hoàn toàn không bận tâm, cậu ấy cười lớn đến rung cả vai.

「Không, nhưng mà ngon thật. Mày nên mở tiệm bánh đi.」

「Anh không mở. Ít nhất phải nói câu đó trước chứ.」

「Haha, xin lỗi xin lỗi. Vậy tớ chia cho mày cơm hộp này coi như bồi thường và xin lỗi nhé. Ăn mỗi bánh sừng bò sẽ ngán mà? À, cơm hộp của tớ không phải tớ làm đâu.」

「..., cái đó anh nhận đấy.」

Thực ra tôi đã hơi ngán rồi, nên đề nghị này thật đáng quý.

Vì hăng hái muốn dùng hết nguyên liệu, tôi đã làm hơi nhiều. Có lẽ cũng vì tôi đã tách khỏi sở thích của mình khoảng hai ngày, nên muốn nhập tâm vào một thứ gì đó để bù đắp.

Cứ như vậy, trong khi tôi không chút thương tiếc cướp lấy xúc xích bạch tuộc trong hộp cơm của Sasuke, bên cạnh, Makino cũng cắn một miếng bánh sừng bò.

「Ưm...! Ngon quá. Yuno, cậu giỏi thật đấy!」

「Cảm ơn. Makino được cho ăn có vẻ thích nhỉ.」

「Hả? He he... Vậy sao?」

Nghe lời tôi nói, Makino gãi đầu và cười bẽn lẽn vì ngại.

Tôi không nghĩ đó là một lời nói khiến người ta xấu hổ, nhưng nếu cô ấy coi đó là lời khen thì tốt rồi.

Trong lúc đó, Sasuke cười nói:

「Yuno có sở thích là say mê một thứ gì đó, hoặc hăng hái làm những việc mà người xung quanh ít làm.」

「Ồ... Thật sao?」

「Không, không phải thế đâu. Tớ đâu có chọn sở thích dựa trên tiêu chuẩn ngược đời đó. Mà, tớ không phủ nhận chuyện mình dễ bị cuốn vào thôi.」

Thế giới này ngập tràn những điều muốn thử, những thứ muốn xem, những nơi muốn đến.

Thế giới quá thú vị là lỗi, chứ tôi không hề có ý định đi ngược lại. Thậm chí có thể nói là tôi đang thuận theo thì hơn.

「À, vậy Yuno... Tớ cũng muốn tặng cậu cơm hộp này coi như đáp lễ nhé?」

Lúc đó, Makino hăm hở mở hộp cơm, nghiêng đầu hỏi tôi.

「Không không. Sasuke thì khác, nhưng phần tớ đưa cho Makino là lời cảm ơn của tớ. Lời cảm ơn thì không cần đền đáp.」

「À, v-vậy sao? Nếu vậy thì được rồi...」

... Ể?

Tôi lắc đầu từ chối, nhưng không hiểu sao Makino lại lộ vẻ hơi buồn.

Tôi đã định không làm phiền cô ấy, nhưng không biết có sai ở đâu không.

「... À, hình như Makino cũng tự làm cơm hộp nhỉ?」

Sasuke nói bên cạnh tôi đang bối rối. Nghe câu đó, tôi cũng nhìn Makino:

「Thật sao?」

「Ừ, ừm. Không phải ngày nào cũng làm đâu. Nhưng cũng có nhiều ngày tớ tự làm.」

「Ồ... Thế thì giỏi quá. Hôm nay cũng vậy à?」

「Ừm. He he, đúng là vậy đấy.」

Makino gãi má bằng ngón tay.

Nói cách khác, cô ấy muốn tôi nếm thử món ăn do chính tay cô ấy làm.

Tôi hiểu cảm giác đó. Giống như tôi đã mời ăn Croissant, nếu đã cất công làm, ai cũng muốn có người thưởng thức.

「Vậy thì, nếu đã có dịp, tớ xin phép thử một món nhé. Được không, Makino?」

「À, ư... Ừm. Mời cậu.」

Makino tươi tắn hẳn lên, đặt hộp cơm của mình lên bàn tôi.

Chiếc hộp cơm nhỏ nhắn kiểu con gái. Mặc dù nói kích thước cơm hộp kiểu con gái ở thời đại này có thể hơi sai, nhưng có thể nói là lượng đó không đủ cho bữa trưa của hầu hết nam sinh cấp Ba.

Tuy nhiên, các món ăn lại bất ngờ đầy vẻ mạnh mẽ.

Ngoài cơm trắng, món chính là thịt gà chiên (Karaage) và thịt viên (Meatball). Thêm vào đó, có kinpira (rau củ xào) và rau chân vịt luộc (Ohitashi) được chia nhỏ, tô điểm cho hộp cơm.

Quả là một hộp cơm nhiều thịt và tuyệt vời.

Cơm hộp màu nâu quả là ngon. Bánh Croissant của tôi cũng màu nâu, nhưng ý tôi không phải vậy.

「... Lấy một món từ đây thì tỉ lệ hơi nhiều, tớ thấy ngại quá...」

「À há há. Cậu đã cho tớ Croissant rồi nên đừng bận tâm! Đừng ngại, lấy thử món Karaage chính đi? Mặc dù là đồ ăn còn lại từ bữa tối qua, nhưng tớ khá tự tin đấy.」

「Ồ, trùng hợp nhỉ. Croissant của tớ cũng là đồ còn lại từ tối qua đấy.」

「Cái đó có trùng hợp không chứ!?」

「Thậm chí là còn từ trưa hôm qua.」

「Cậu đã làm bao nhiêu vậy...?」

Chêm vào một chút hài hước (chỉ là sự thật), tôi nhận lấy món chính theo lời cô ấy.

Mặc dù hơi bất lịch sự, tôi dùng ngón tay gắp miếng Karaage đưa vào miệng.

「Tôi xin phép.」

「Ồ, ồ! Cứ tự nhiên đi!!」

Makino thể hiện một sự quyết tâm khó hiểu.

Cô ấy nhìn tôi ăn miếng Karaage với ánh mắt căng thẳng và nghiêm túc.

Vì vậy, tôi cũng nói một cách thẳng thắn để bù đắp cho phần không thể hiện trên khuôn mặt.

「Ừm. ... Siêu ngon! Makino, cậu giỏi thật.」

「T-thật không!?」

「Thật mà. Không ngờ lại là Karaage muối, tớ thấy bất ngờ đấy. Nhà tớ chưa làm món này bao giờ.」

「T-thế à, thế à. Hế hế, vậy thì tốt rồi.」

Makino thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với vẻ hơi ngại ngùng.

Món Karaage dù sao cũng quan trọng ở phần nêm nếm, nhưng mẹ tôi, người phụ trách món chiên rán ở nhà, thường làm bằng nước tương tẩm ướp, nên tôi cảm thấy mới mẻ vì sự khác biệt trong hương vị gia đình.

「Có lẽ thỉnh thoảng mình cũng nên thử làm món chiên rán...」

Sasuke lắc vai cười khi nghe thấy lời tôi lẩm bẩm không chủ ý.

「Haha. Tốt rồi, Makino. Món ăn của Makino có vẻ đã chạm đến trái tim Yuno đấy.」

「H-hả!? K-không... không có chạm đến trái tim gì cả đâu!?」

Makino hoảng hốt vẫy cả hai tay, xấu hổ phủ nhận.

Makino nhìn kiểu gì cũng là người dễ bị trêu chọc, và Sasuke thì như mọi người thấy, là người đàn ông chớp thời cơ nếu có kẽ hở, nên không biết họ hợp nhau hay không. Tuy nhiên, Sasuke cũng là người tinh ý và chu đáo, đó là điểm tinh quái của cậu ấy, và có lẽ điều đó lại hợp với Makino dịu dàng.

Cả hai đều có khả năng giao tiếp hơn tôi rất nhiều. Thật là đáng ghen tị.

「Mà, Sasuke và Makino hình như rất thân nhau nhỉ.」

Tôi nói ra điều mình chợt nghĩ. Tôi nhớ lại rằng người đầu tiên giúp tôi nói chuyện với Makino cũng chính là Sasuke.

Thế nhưng, không hiểu sao cả Makino và Sasuke đều đồng loạt lộ vẻ mặt kỳ lạ trước câu nói đó.

「... Thôi, Makino, cậu vui lên đi.」

「Ồn ào quá... Tôi đâu có mất gì đâu. Haiz...」

Cả hai cùng thở dài, nheo mắt nhìn tôi và lắc đầu.

... Không, tôi thấy họ rất thân mà...

— Cuối cùng, sau giờ học.

Tôi đã đến trước cổng trường cấp Ba Keirei.

Trường Keirei mặc đồng phục Blazer (vest), trong khi trường Hibari của tôi là đồng phục Gakuran (cổ đứng), nên tôi cảm thấy rất nổi bật dù chỉ đứng đây.

Trường Keirei có khuôn viên rộng, xung quanh cổng trường hầu như là các cơ sở vật chất của trường. Mặc dù tôi không biết rõ đó là gì, nhưng nhìn chung, những người đi lại xung quanh đều là học sinh Keirei.

Đương nhiên, cũng có lác đác học sinh đã bắt đầu về nhà.

Mặc dù tôi đã cố gắng đến ngay sau khi tan học, nhưng nghĩ lại thì cũng có khả năng Tamau đã về nhà rồi.

Vì đây là trường có hoạt động câu lạc bộ sôi nổi, nên có vẻ ít học sinh về ngay sau giờ học...

「Lẽ ra mình nên liên lạc trước với Chiaki nhỉ?」

Tôi thì thầm tự phê bình. Vì quá ưu tiên sự gấp gáp nên tôi đã quên mất chuyện đó.

Hay là do tôi cảm thấy nặng nề? Gần đây, vì tôi cứ làm những việc mà bản thân bình thường sẽ không làm, nên tôi cảm thấy hơi mất phương hướng.

Dù sao thì, tôi lấy điện thoại ra trước cổng trường và gọi cho Chiaki.

Cuộc gọi bị ngắt ngay lập tức, và một lúc sau, cậu ấy gọi lại cho tôi.

『Xin lỗi. Tớ vẫn đang ở trường nên gọi lại. Có chuyện gì thế?』

Chiaki hỏi khi bắt máy.

「Tớ mới phải xin lỗi ấy, tự dưng gọi cậu. Trường Keirei không được mang điện thoại à?」

『Nội quy là được mang vào, nhưng không được sử dụng trừ trường hợp khẩn cấp. Nếu bị giáo viên phát hiện thì sẽ bị tịch thu, nên tớ chỉ trốn đến chỗ không người thôi. Mà, có việc gì?』

「Thực ra tớ đang ở trước cổng trường Keirei. Cậu giúp tớ một chút được không?」

『Hả? Riku sao lại đột ngột thế. ... Giúp gì cơ?』

「Tớ có việc tìm T-Tamau, — Hayami Tamau. Nếu cô ấy còn ở đó thì cậu giữ cô ấy lại... không, chỉ cần nói với cô ấy là tớ đến thôi. Cậu có thể nối máy cho tớ không?」

『............... Chờ tớ một chút.』

Có một khoảng im lặng trước khi cậu ấy trả lời, nhưng sau đó, cuộc gọi bị ngắt ngay lập tức.

Quả là Chiaki làm việc nhanh chóng. Điểm tốt của Chiaki là trong những tình huống như thế này, cậu ấy không nói nhiều mà ngay lập tức hành động.

Chiaki không làm chuyện thừa, còn Sasuke thì chỉ làm chuyện thừa.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chính vì cả hai người họ đều cực đoan như vậy nên mới có thể làm bạn với tôi.

— Vài phút sau, điện thoại tôi lại có cuộc gọi đến.

Tôi bắt máy, và Chiaki nói rất ngắn gọn.

『Tớ nói chuyện với Hayami rồi. Cô ấy bảo sẽ đi ra cổng trường ngay bây giờ.』

「Hiểu rồi. Cảm ơn Chiaki, cậu giúp tớ rồi. Cứ coi như tớ nợ cậu một ân huệ nhé.」

『Không, có gì to tát đâu. Tớ cùng lớp với Hayami, cô ấy đang ở trong lớp. Hơn nữa, tớ được thấy một chuyện hiếm... không, thú vị, nên tớ thấy hài lòng rồi.』

「Chuyện thú vị?」

『Ừ. — Thực sự, đó là lần đầu tiên tớ thấy Hayami Tamau có biểu cảm như thế.』

「————」

Nhớ ra rồi, hình như chính Chiaki đã gọi Tamau là 《Hội trưởng Bức Tường Sắt》.

Ngay khi tôi nhớ ra điều đó, Chiaki nói:

『Thôi, để đổi lấy lời cảm ơn, lần sau cậu kể chi tiết hơn cho tớ nghe nhé. Trong phạm vi cậu có thể nói.』

「... Được rồi.」

Cuộc gọi kết thúc dễ dàng ở đó.

Không đến một phút sau, Tamau xuất hiện từ phía bên kia cổng trường.

「—!」

Ngay khi nhìn thấy tôi, Tamau tỏ vẻ ngạc nhiên như thể "Anh thực sự đến à".

Nhưng chỉ trong chốc lát. Cô ấy lập tức nở nụ cười và từ từ bước về phía tôi.

「Yo, Tama—」

「Cảm ơn Onsenkawa-kun. Anh đã cất công mang đến cho tôi đúng không?」

「…………」

Tôi chợt lặng người.

Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe giọng điệu lịch sự này của Tamau, nhưng khi nó hướng về phía tôi, tôi vẫn thấy khác lạ.

Tamau hẳn là thường dùng phong cách này ở trường. Nói cách khác, cô ấy hầu như không thể hiện bản thân thật của mình.

「... Chào Hayami-san. Cô đã biết mình quên đồ rồi à?」

Mặc dù không ai nghe lén, nhưng có nhiều học sinh đang nhìn từ xa. Để không làm lãng phí công sức của Tamau, tôi cũng làm theo và trả lời.

Tamau đáp lại bằng một nụ cười rất tươi tắn.

「Vâng. Vì tôi luôn mang theo khi đến trường. Thật sơ suất khi tôi không nhận ra mình không có sổ tay cho đến khi đồng phục được phơi khô, nhưng nếu tôi quên, thì chắc chắn đó là cái này.」

「Ra là vậy...」

「Phù phù. Tôi không ngờ anh lại cất công mang đến tận trường.」

Mặc dù không có bằng chứng, việc cô ấy đoán trúng hoàn toàn lý do tôi đến, quả là xứng đáng.

Tôi gật đầu hiểu ra, và lúc đó Tamau xoay người lại như thể đang quay tròn.

「Nếu không ngại, mời anh tham quan một chút. Đã cất công đến rồi mà.」

「Hả? Không, chỉ cần đưa sổ tay cho cô là xong việc rồi—」

「Thôi nào. Việc làm thủ tục vào trường ở văn phòng sẽ xong ngay thôi.」

Tamau giữ tôi lại với một giọng điệu có sức thuyết phục.

Nếu cô ấy đã nói vậy, thì tôi ghé thăm một chút cũng không sao.

「Nhưng, có ổn không? Dắt một người ngoài như anh đi dạo, sẽ rất nổi bật đấy.」

「Chuyện đó không thành vấn đề. Dù sao thì tôi cũng là Hội trưởng Hội học sinh Keirei. Việc đuổi khách về ngay tại chỗ lại bất thường hơn, giống như tôi có việc riêng tư vậy.」

「— Lời đó là ý đó sao...」

《Hội trưởng Bức Tường Sắt》. Lời mà Chiaki nói, hình như chính là ý Hội trưởng Hội học sinh.

Vì tôi có ấn tượng đây là trường có hoạt động câu lạc bộ sôi nổi, nên tôi chỉ nghĩ cô ấy là chủ tịch của một câu lạc bộ nào đó thôi. Ra là vậy, quả là một chức danh phù hợp khi nghe nói đến.

Và thế là tôi được Tamau dẫn dắt, bước vào trường Keirei.

Tôi đeo thẻ vào trường mà ngay cả trường mình cũng không có, và đi trên hành lang chỉ toàn học sinh mặc đồng phục khác. Quả thực, việc không nổi bật trong tình huống này là bất khả thi.

Tiếng ồn ào xôn xao, những ánh mắt tò mò chăm chú. Tôi thậm chí còn cảm thấy có chút áp lực sắc bén, như thể có cả ác ý xen lẫn. Đại loại là "Thằng đó là ai, có việc gì với Hội trưởng của chúng ta".

Tôi thấy rất khó chịu. Cảm giác lúng túng và khó xử này, tôi nghĩ không chỉ vì đây là sân khách (trường khác).

「— Xin hãy tự tin lên.」

Tamau, người đi phía trước một chút, đột nhiên giảm tốc độ và thì thầm vào tai tôi.

「Dù cô có nói thế...」

「Không sao đâu. Tôi đã nói rồi, tôi là Hội trưởng Hội học sinh mà. Nếu anh cư xử bình thường, họ sẽ chỉ nghĩ đây là việc của Hội học sinh thôi.」

「Th-thật sao...?」

「Vâng. Thực tế, Keirei và Hibari có trao đổi mà. Người của Hội học sinh bên đó cũng có cơ hội đến đây.」

「Không, nếu vậy thì bị lộ rồi. Việc anh không phải là thành viên Hội học sinh Hibari.」

「Học sinh bình thường thì không ai nhớ mặt đâu.」

「…………」

Quả thật, không biết mặt thành viên Hội học sinh trường khác là chuyện bình thường hơn.

Ngay cả tôi, việc nhớ mặt thành viên Hội học sinh trường mình cũng hơi mơ hồ. Tốt hơn hết là tôi nên thản nhiên đối mặt.

「Được rồi. Tớ sẽ cố bình tĩnh.」

「À, nhưng chúng ta đã đến nơi rồi.」

「Cái quyết tâm vô ích...」

Cảm thấy mình đã hùng hổ một cách vô ích, chúng tôi đã đến Phòng Hội học sinh trường cấp Ba Keirei.

Tamau mở cánh cửa hai cánh có cấu trúc khác biệt so với các phòng khác, nhìn vào bên trong, rồi ngó sang trái phải để quan sát tình hình. Tôi có cảm giác như đang ảo thấy một cái đuôi dựng đứng.

Xác nhận không có ai bên trong, Tamau bước vào phòng Hội học sinh, thò đầu ra qua khe cửa, và vẫy tay gọi tôi.

「Riku-kun Riku-kun. Vào đi, vào đi.」

Tôi bước vào phòng theo lời mời nhỏ giọng của cô ấy.

Phòng Hội học sinh Keirei quả thật có vẻ ngoài uy nghiêm, tương xứng với cánh cửa nặng nề. Ít nhất, nó khác biệt hoàn toàn với phòng sinh hoạt của các câu lạc bộ hoặc hội nhóm.

Yếu tố lớn nhất tạo nên bầu không khí đó chính là chiếc bàn và chiếc ghế lớn đặt ở cuối phòng.

Chỉ cần nhìn là biết đó là bàn làm việc dành cho Chủ nhân căn phòng—tức là Hội trưởng Hội học sinh Tamau.

Có thể nói là một tư thế rất uy quyền.

「... Phù.」

Tôi nghe thấy tiếng thở dài và quay lại, đúng lúc Tamau đang đóng cửa bằng tay sau lưng.

Sau đó, cô ấy lấy chùm chìa khóa từ túi ra, và khóa cửa lại không cần hỏi ý kiến tôi.

「... Sao lại khóa cửa?」

「Ghét thật, sao lại dùng từ khóa cửa nghe khó chịu thế. Ngược lại cơ, ngược lại. Tôi chỉ không muốn ai vào thôi. Ở đây cách âm hoàn hảo, nên bên ngoài sẽ không biết bên trong có gì đâu.」

「Như vậy cũng đáng sợ đấy...」

「Nhưng nếu có ai đến thì sẽ phiền lắm đúng không? Phải giải thích này nọ.」

「... Ừm, có lẽ là vậy.」

「Thấy chưa.」

Tamau vừa vươn vai "Ư—m", vừa cười nham hiểm nói.

Thái độ nghịch ngợm, mất cảnh giác đó, thật khó tin là cùng một người với cô gái xinh đẹp hoàn hảo vừa rồi.

Không, ngay cả với thái độ này, cô ấy vẫn là một mỹ nhân, nên điều đó còn đáng ngạc nhiên hơn. Thật khó xử vì cô ấy lại trông quyến rũ hơn khi thả lỏng như thế này.

「Haizzz. Luôn phải giữ vẻ làm Hội trưởng Hội học sinh cũng mệt lắm chứ.」

Tamau vừa ngáp "Fuwah", vừa lẩm bẩm.

Thật là thay đổi quá nhanh, hay là khoảng cách quá lớn ngay cả khi chỉ là thả lỏng.

Tôi cũng không khỏi vừa ngạc nhiên vừa khâm phục nói:

「Tamau đúng là cô mèo thích giả bộ... Ở trường lúc nào cũng như vậy sao?」

「Đương nhiên rồi. Hội trưởng Hội học sinh mà, phải được học sinh ngưỡng mộ chứ?」

Nói đến đó, Tamau đột nhiên thả lỏng, khuôn mặt trở nên mềm mại hơn.

Sau đó, cô ấy bước nhanh lại gần tôi, vẫn giữ khoảng cách cực gần, cúi thấp người, ngước nhìn mặt tôi và nói:

「Tôi chỉ bộc lộ bản thân thật trước Riku-kun thôi. — Đặc biệt đấy nhé?」

Mặc dù tôi biết cô ấy chỉ đang trêu chọc.

Nhưng, thông thường thì không ai cảm thấy khó chịu khi nghe điều này.

Tôi có cảm giác mình đang bị lợi dụng một cách tinh vi, nhưng lại bị thuyết phục rằng "thôi kệ", quả là tài tình.

「... Với anh, Tamau từ đầu đã như vậy rồi. Chẳng có gì đáng quý giá cả.」

Kết quả là, tôi buộc phải nói lời khó nghe để che giấu cảm xúc của mình.

Tôi cảm thấy nếu thành thật thừa nhận thì coi như thua cuộc vậy.

Tuy nhiên, Tamau dường như cũng có suy nghĩ tương tự, cô ấy cười khúc khích đến rung cả vai.

「A ha ha, quả thật là vậy. Tôi đã để Riku-kun thấy bản chất ngay từ đầu rồi mà.」

「Mà, ướt sũng như thế thì làm gì còn áo mèo mà mặc nữa.」

「Đúng vậy, lúc đó thì không thể ra vẻ được. Bình thường tôi hay ra vẻ lắm. Không ngờ ở cái công viên mưa gió đó, lại có người đến bắt chuyện.」

— Đúng là sơ suất, Tamau nói rồi nhẹ nhàng nhún vai.

Nói cách khác, đối với cô ấy, đó là một ký ức về việc mất cảnh giác.

「Cách sống của cô mệt mỏi thật đấy.」

Tôi buột miệng nói ra cảm nghĩ, Tamau chu môi lại.

「Ai chẳng như vậy chứ. Chẳng qua là Riku-kun ở đâu cũng không thay đổi thái độ thôi.」

「Không, anh cũng biết điều chỉnh thái độ cho phù hợp chứ. Ví dụ, khi đi làm thêm, anh sẽ thân thiện hơn một chút.」

「Đó là nhận xét của tôi sau khi đã thấy thái độ của anh ở chỗ làm thêm đấy...」

「Cái đó... Không, lúc đó cậu là khách hàng mà.」

「Hừm? Vậy ca làm tiếp theo của anh là khi nào?」

「…………」

Là ngày mai, nhưng tôi im lặng và né tránh ánh mắt.

Tamau cười, như thể "Quả nhiên".

「Phù phù phù. Tôi không thể tưởng tượng được Riku-kun thân thiện sẽ như thế nào đâu.」

「Anh kém thân thiện đến thế sao... Không có thuyết nào nói vô cảm và kém thân thiện là hai chuyện khác nhau sao?」

「Á ha ha! Ai biết được? Mà anh trông cũng không có vẻ gì là đáng sợ, thậm chí tôi còn thấy anh có khuôn mặt trẻ con và đáng yêu nữa.」

「... Đó là lần đầu tiên anh nghe thấy điều đó.」

「Ừm. Cảm giác như mặt shota (trai trẻ) hơi láo ấy. Nếu lùn hơn một chút thì hoàn hảo rồi.」

「Cái đó cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy...」

Ban đầu tôi tưởng là lời khen, nhưng khi cô ấy thay đổi cách diễn đạt, thì không hẳn là vậy.

Nói đúng hơn là nghe như lời chê vậy, nhưng Tamau lại nói rất thản nhiên.

「Thôi nào. Nếu quen rồi, tôi nghĩ phản ứng của Riku-kun cũng thú vị đấy.」

「Không quen thì không thú vị sao...?」

「A ha ha ha ha.」

「Cười đã vượt qua phạm vi có thể che đậy rồi đấy?」

Bị dẫn vào tận phòng Hội học sinh rồi còn bị mắng như thế này. Đáng lẽ tôi nên về nhà.

Điều phiền phức hơn là Tamau nói những lời đó với thái độ hoàn toàn là khen ngợi.

「Mà, việc luôn giữ thái độ nhất quán đối với bất cứ ai và bất cứ lúc nào... về mặt nào đó, cũng là điều tôi ngưỡng mộ. Tôi không thể bắt chước được.」

Tamau bước đến giữa phòng, ngã người ra chiếc sofa dành cho khách và nói.

Trong phòng Hội học sinh trang nghiêm, dáng vẻ đó hoàn toàn không phù hợp.

「Tamau thay đổi quá nhanh nhỉ...」

「Đương nhiên rồi. Thỉnh thoảng không thả lỏng như thế này thì sẽ mệt lắm. Bình thường ở trường tôi đâu thể làm vậy. Riku-kun đến thật là tốt quá.」

「Không lẽ anh bị lôi vào đây chỉ để giúp cô giải tỏa...?」

「Đúng vậy.」

「Đúng vậy cái gì.」

「Vì ngoài tôi ra còn có các thành viên Hội học sinh khác mà. Hơn nữa, đâu phải chỉ có thành viên mới được vào phòng này. Nếu không có khách đến như thế này thì tôi không thể khóa cửa được.」

「…………」

「Quả nhiên là cần có người để mình bộc lộ bản thân thật nhỉ. Về mặt đó, có Riku-kun thì tôi không cần gồng mình nữa, thật là đỡ biết bao. Thật muốn đặt một người như anh ở nơi làm việc!」

Bị nói đến mức này, có lẽ tôi không nên vui mừng thì hơn.

Mặc dù chúng tôi mới quen nhau, nhưng Tamau dường như đã coi tôi là người mà cô ấy không cần phải giữ ý rồi. Mà, Tamau còn coi trường học là nơi làm việc nữa cơ...

「... Thôi, Tamau thấy ổn là được.」

「Ừm. Cảm ơn Riku-kun.」

Tamau vẫn lười biếng nằm dài trên sofa, ngước nhìn tôi và nói.

Tôi nghiêng đầu hỏi:

「Công việc của Hội học sinh vất vả lắm sao?」

「Ừm... Không hẳn là vất vả, nhưng mà phiền phức thì có. Này, trường chúng tôi có nhiều câu lạc bộ mà. Mọi việc điều chỉnh đều do Hội học sinh phụ trách. Quả thực là khổ sở đấy.」

「Nghe vậy, đúng là số lượng nhiều đơn thuần đã là khó khăn rồi.」

Thực ra tôi cũng không rõ Hội học sinh làm những gì.

Nhưng Hội học sinh Keirei, một trường có nhiều câu lạc bộ, chắc chắn có nhiều điều phải lo lắng. Tóm lại là vai trò điều phối, và việc làm cho những người có lập trường khác nhau hòa hợp không hề dễ dàng.

「OK, anh hiểu rồi. Vậy thì em cứ thả lỏng ở đó một lát đi. Anh sẽ ở lại với em.」

「Anh làm được không?」

「Làm được chứ. Mà, em đã lôi anh vào rồi, giờ còn hỏi làm được hay không gì nữa.」

「He he. Đúng là vậy.」

Tamau cười nhẹ, rồi cuối cùng ngồi dậy và vươn vai.

Tôi nhìn cô ấy, vẫn nghĩ cô ấy giống mèo thật. Cô ấy nhìn tôi, rồi vỗ vỗ tay lên ghế sofa bên cạnh chỗ cô ấy đang ngồi, và nói:

「Vậy thì, ở lại với tôi một lát nhé. Này, bên cạnh này.」

「Được rồi.」

Tôi ngồi cạnh cô gái đang giả làm mèo may mắn (Maneki Neko), và ở lại bầu bạn để Tamau thư giãn một lúc.

— Tuy nhiên.

Nói Tamau tiếp tục thư giãn sau đó thì không hẳn là như vậy.

Không, cô ấy có lẽ đã thả lỏng theo cách của mình, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy ngừng làm việc.

Tamau vẫn bận rộn làm việc trong suốt thời gian tôi ở đó. Đúng nghĩa đen.

Tamau ngồi trên sofa, đang xem xét một vài tài liệu đặt trên bàn tiếp khách.

Cô ấy im lặng xem xét chúng, đối chiếu với một tài liệu khác trên tay, xác nhận một số điều, và sau đó đóng dấu lên tài liệu trên bàn—cô ấy lặp đi lặp lại công việc đó.

Sự tập trung đó khiến tôi ngần ngại không dám hỏi cô ấy đang làm gì. Vì Tamau ở đây để thư giãn, nên làm phiền cô ấy sẽ là điều ngược lại với mục đích ban đầu.

Cuối cùng, tôi không làm gì cả, chỉ im lặng quan sát cô ấy làm việc.

Tamau hoàn thành việc đóng dấu tất cả các tài liệu sau khoảng ba mươi phút, và cuối cùng ngẩng mặt lên.

「— Xong rồi. Cảm ơn Riku-kun nhé. Nhờ cậu mà tôi nhẹ nhõm hơn.」

「Không, anh có làm gì đâu. Không phải khiêm tốn, anh chỉ ngồi nhìn thôi mà.」

「Thì, anh đã ở đó nhìn mà?」

Tamau nói, rồi nở một nụ cười hơi tinh nghịch.

Tôi nín thở trước nụ cười đó. Cô ấy vừa rung vai vừa nói:

「Quả nhiên, cứ nghĩ là có người đang đợi mình thì dù không muốn cũng phải tập trung thôi.」

「Bị cảm ơn vì lý do đó thì tớ cũng không thấy vui lắm...」

「A ha ha, đùa thôi, đùa thôi. Nhưng dù sao thì đây cũng chỉ là những tạp vụ cần Hội học sinh đóng dấu thôi, không cần ai giúp đâu.」

Tamau cười nhẹ, tôi cuối cùng cũng có thể hỏi cô ấy.

「Công việc gì vậy?」

「Ừm? À, cái này là xác nhận đơn xin sử dụng ngân sách của các câu lạc bộ. Tùy thuộc vào số tiền, việc sử dụng ngân sách cần phải xin phép trước, nên tôi đang xem xét các tài liệu xin phép đó.」

「Ồ... Hội học sinh phê duyệt sao?」

「Hầu hết là hình thức thôi. Vì giáo viên cố vấn cũng đã xem qua, và ngân sách đã được quyết định vào đầu năm, nên trừ khi có ý định mua những thứ kỳ lạ hoặc vượt quá giới hạn một cách lén lút, thì chỉ là công việc dây chuyền đóng dấu thôi. Có điều, mỗi tháng đều có nên hơi phiền một chút.」

「Nếu vậy, việc cậu nghiêm túc làm những việc này thật đáng nể...」

Đây là công việc mà một Hội trưởng Hội học sinh lười biếng có thể đóng dấu mà không cần đọc.

Việc cô ấy không xem đây là thủ tục đơn thuần, mà nghiêm túc xác nhận và ghi chép trước khi đóng dấu cũng đã rất nghiêm túc rồi.

Mặc dù đó là chuyện đương nhiên, nhưng việc có thể làm tốt điều đương nhiên thì xứng đáng được khen ngợi.

Vì tôi luôn thấy vẻ mặt nghịch ngợm tự nhiên của cô ấy nên có hơi bất ngờ, nhưng tính cách của Tamau có lẽ là tuân thủ những quy tắc rõ ràng. Cô ấy nghiêm túc, thành thật, và không chọn cách làm tắt.

Tính cách đó thể hiện rõ qua việc cô ấy muốn đáp lại tôi bằng cách làm điều tương tự như tôi đã giúp cô ấy và Momo.

「À— Nếu Riku-kun là học sinh Keirei, tôi đã rủ anh vào Hội học sinh rồi—」

Tamau hoàn thành công việc, vừa vươn vai vừa nhìn tôi và lẩm bẩm.

「Không... cái đó thì chịu...」

「Ê—? Phũ phàng quá. Mà giờ bắt đầu cũng chưa muộn đâu?」

「Bắt tôi chuyển trường à?」

「Anh làm Hội trưởng Hội học sinh Hibari cũng được. Khi đó, lần tới anh có thể thực sự đến Keirei làm việc. ... Ừm, với một ý tưởng ngẫu nhiên thì cũng không tồi nhỉ?」

「Không bao giờ!」

「A ha ha. Tôi hiểu—」

Nếu hiểu, tại sao cô ấy lại làm Hội trưởng Hội học sinh nhỉ?

Tôi nghiêng đầu thắc mắc, Tamau đột nhiên ghé mặt lại gần tôi và nói:

「— Nhân tiện, Riku giữ quy tắc ghê.」

「Giữ quy tắc...? Cô đánh giá dựa trên điều gì?」

「Ngay lúc này này, ngay lúc này. Này, vì là tài liệu của trường khác, nên anh đã cẩn thận không nhìn vào nội dung đúng không?」

Tamau trả lời tôi đang hỏi ngược lại. Tôi lắc đầu.

「Không, đó là đương nhiên mà. Anh đâu thể nhìn trộm được.」

「Mặc dù đó không phải là tài liệu mật gì. Nhưng Riku-kun vẫn nhìn tôi suốt. Anh im lặng để không làm phiền tôi làm việc. Vì vậy, anh rất giữ quy tắc. Nếu tôi ở vị trí của anh, tôi đã nghịch điện thoại rồi.」

「... Vì anh nghe nói trường Keirei không được dùng điện thoại mà.」

Tôi khẽ nhún vai. Sau đó:

「Với lại, anh cũng nói sẽ hợp tác để em thư giãn mà. Nếu chỉ cần ngồi nhìn là được, thì anh sẽ im lặng chờ.」

「Ừm. Tôi quả thật thích điểm này của Riku-kun.」

— Tôi nhún vai, nghĩ rằng mùa sâu ăn rau răm đã đến rồi (ý nói sở thích lạ lùng).

Tamau thì cười tươi một cách vui vẻ. Mặc dù tôi có vẻ đã được đánh giá cao, nhưng sự thật là một nửa trong số đó chỉ là tôi ngắm nhìn cô ấy thôi.

Tamau có thói quen giữ khoảng cách gần và nhìn thẳng vào tôi, nhưng ngược lại, tôi lại ít khi nhìn thẳng vào Tamau.

Vì vậy, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nhìn chằm chằm vào mặt Tamau ở khoảng cách cực gần như thế này.

Và tôi lại xác nhận được sự thật là Tamau có khuôn mặt cực kỳ hoàn hảo.

Làn da trắng và tinh khiết như gốm sứ. Mái tóc đen mượt mọc trên đó. Đôi mắt to, hàng mi dài. Gương mặt cô ấy có một vẻ đẹp khó gần, như một tác phẩm nhân tạo.

「À, nói mới nhớ, anh quen Kirihara-kun à.」

Sau một lúc giãn khoảng cách, Tamau đột nhiên nói.

「Ừm, à, ừ. Là vậy. Tụi anh học cùng trường cấp Hai.」

「Ừm, tôi nghe rồi. Hai người thân nhau à?」

Tôi nhún vai trước Tamau có ý bất ngờ qua lời nói.

「Có một thời gian anh mải mê chơi game online. Tụi anh chơi cùng nhau lúc đó. Bây giờ thỉnh thoảng vẫn gọi nhóm tụ tập chơi game.」

「Ồ... Vậy là tất cả mọi người đều học cùng trường cấp Hai sao?」

「Không, ngoài Chiaki ra, mọi người đều là quen qua mạng. Anh chỉ được Chiaki rủ vào nhóm của cậu ấy sau này thôi. Nên ngoài Chiaki ra, anh không biết mặt hay tên thật của ai cả.」

「Ra là vậy... Riku-kun chơi những game gì?」

「Không có game cụ thể nào cả. Tùy theo trò đang hot lúc đó hoặc tâm trạng thôi, có lúc chơi FPS, có lúc chơi MOBA, có lúc chơi game đối kháng, hoặc thậm chí là Ma Sói.」

「Ê... Vậy Riku-kun bất ngờ là game thủ à?」

「Bị hỏi vậy thì anh cũng không rõ... Gần đây anh ít chơi rồi, với lại không phải ai trong nhóm cũng là game thủ.」

「Ra là vậy. Hơi bất ngờ đấy.」

Tamau vừa gật gù vừa nói cảm nghĩ đó.

「Anh chơi game thì bất ngờ à?」

「Nếu phải nói thì, việc anh chơi với người quen qua mạng thì bất ngờ hơn.」

「Vô lễ thật...」

「A ha ha. Mà, anh trông cũng không có vẻ gì là giỏi chơi game.」

「Dám nói à...」

「À, nhưng bù lại, anh có vẻ giỏi Hanafuda (bài hoa) đấy?」

「Đó là ý an ủi sao?」

Đúng là tôi có biết chơi Hanafuda, nhưng cũng chỉ ở mức biết luật thôi.

「Đúng là không giỏi đến mức tự hào, nhưng thời này hiếm có ai hoàn toàn không chơi đâu. Tamau không chơi sao?」

「Tôi thì... thỉnh thoảng có người rủ mới chơi thôi. Kiểu như xã giao ấy.」

「Hừm...?」

Quả thật, Tamau không có hình ảnh là người chơi game... chăng?

Không, không biết nữa. Có lẽ đây chỉ là do tôi biết danh xưng Hội trưởng Hội học sinh của cô ấy.

Mặc dù là thành kiến lớn, nhưng tôi cảm thấy hình ảnh Hội trưởng Hội học sinh và game thủ hơi trái ngược nhau.

「Này, Riku-kun Riku-kun.」

Đến lúc đó, Tamau gọi tôi bằng cách gọi quen thuộc của cô ấy.

Tôi nghiêng đầu khó hiểu, cô ấy nở một nụ cười hơi gượng gạo và nói:

「Thật ra tôi định nói sớm hơn cơ. Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc được chưa?」

「À. ... Anh cũng nghĩ là nên nói sớm hơn.」

「Ê—? Vậy sao anh không nói đi?」

Tamau cười khúc khích vui vẻ. Tôi nheo mắt đáp lại.

「Anh ít khi hỏi thông tin liên lạc của ai, nên quên mất...」

「Anh nói vậy là ý nói anh ít bạn à?」

「Chính xác!」

「Lý do buồn ghê...」

「Nhưng chúng ta đều như nhau thôi mà?」

「... Tôi ít khi hỏi thông tin liên lạc của ai, nên quên mất.」

「... Em nói vậy là ý nói em luôn được người khác hỏi trước khi em hỏi à?」

「Chính xác!」

「Kỳ lạ thật. Nói cùng một câu mà ý nghĩa lại hoàn toàn trái ngược.」

「Tiếng Nhật thật thâm thúy nhỉ.」

Đã trở thành một cuộc đối thoại buồn bã. Chỉ mình tôi.

Dù sao, cuối cùng chúng tôi cũng đã trao đổi thông tin liên lạc trên điện thoại.

Tôi nhìn dòng chữ 《Hayami Tamau》 hiển thị trên màn hình và nói:

「Cảm ơn. Sau một năm, số liên lạc của anh mới tăng thêm.」

「Quá lâu rồi đấy. Trường Hibari lên lớp không có thay đổi lớp à?」

「Có chứ.」

「…………」

「…………」

「... Xin lỗi.」

「Đừng xin lỗi chứ!」

「Tôi sai rồi sao?」

「Là lầm lỗi rồi đấy.」

「Ái chà」

「Đừng nói như kiểu "Ài da da" thế.」

「A ha ha ha.」

Tamau cười vang. Thôi, cô ấy cười xòa đi thì tâm trạng tôi cũng tốt hơn.

Không phải tôi không có bạn. Chiaki thì tính rồi, trong lớp cũng có Makino và Sasuke để nói chuyện. Có thể nói là tôi đã đảm bảo được số lượng bạn bè cần thiết.

Chỉ là, tôi rốt cuộc là người ưu tiên bản thân nên từ đầu đã không đặt nặng việc kết nối rộng thôi.

Những thất bại thời thơ ấu, dù sao cũng để lại ảnh hưởng dai dẳng.

「Phù phù phù. Vậy là từ giờ chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào rồi nhỉ?」

Tamau cầm điện thoại bằng hai tay, cười rạng rỡ vui vẻ.

Tôi cũng nheo mắt nhìn điện thoại, nói:

「Mà, giờ thì không còn việc cần liên lạc nữa rồi.」

「Êy—? Dù không có việc gì, anh vẫn có thể liên lạc với tôi mà?」

「... Là vậy sao...?」

「Phản ứng như kiểu lần đầu tiên nghe thấy thật buồn cười, đừng làm vậy nữa.」

À, đúng rồi. Bạn bè thì có thể tán gẫu dù không có việc gì.

Tôi chưa từng có ý tưởng liên lạc với người khác ngoài những việc công việc.

— Ngay khi tôi đang choáng váng với kiến thức mới của thế giới, điện thoại trên tay tôi lại rung lên.

Nhìn vào, có vẻ Tamau đã gửi một nhãn dán (sticker) qua tin nhắn.

Là một nhãn dán khó hiểu, hình một nhân vật mèo bí ẩn được biến tấu theo phong cách chắp vá đang nói 『Xin chiếu cố!』.

「Cái gì...? Cái con mèo khó tả này...?」

「Ê, anh không biết sao? Waku-chan mèo chắp vá. Cái mắt cá chết dễ thương lắm.」

... Mặc dù là biến tấu, nhưng trông có vẻ khá kinh dị.

Cái này dễ thương ư...? Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy lệch pha về gu thẩm mỹ với Tamau.

— Cứ thế, tôi và Tamau đã ở trong phòng Hội học sinh khoảng hơn một tiếng.

Chúng tôi không làm điều gì đặc biệt. Chỉ nói chuyện tầm phào, những lời vô vị mà có lẽ ngày mai sẽ quên quá nửa.

Tuy nhiên, nếu nghĩ lại, trải nghiệm ở lại sau giờ học cùng bạn bè như thế này đã rất lâu rồi tôi mới có. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến tôi thấy đây là một khoảng thời gian không tồi chút nào.

Mặc dù vậy, dù sao cũng đã tan học rồi, ở lại lâu cũng không hay.

「Em thư giãn đủ chưa, Tamau?」

Tôi hỏi, Tamau gật đầu.

「Ừm. Riku-kun, anh sắp về chưa?」

「Anh không có kế hoạch gì, nên em chưa hài lòng thì anh có thể ở lại tiếp.」

「…………」

Tamau hơi ngập ngừng một chút trước lời tôi nói. Nhưng cô ấy cười ngay lập tức.

「Không, đủ rồi— Giữ anh lại quá lâu cũng không hay, chúng ta về thôi!」

Nói rồi, Tamau đứng dậy.

Nhưng cô ấy không đi về phía cửa ra, mà đi về phía chiếc bàn Hội trưởng Hội học sinh không dùng, và lấy một thứ gì đó từ trên bàn.

Tôi nghiêng đầu khó hiểu, Tamau đưa nó cho tôi.

「Đây.」

「Đây...? Cái này là gì?」

「Quà lưu niệm. Anh đã cất công đến mà. Kiểu như quà mọn ấy.」

「Quà mọn...」

Đó là một cây bút bi.

In chữ Trường cấp Ba Keirei và huy hiệu trường. Là loại bút trường học không rõ nhu cầu mà thỉnh thoảng có ở căng tin trường ấy.

Tôi không mong muốn nó, nhưng nó cũng không phải là thứ vô dụng đến mức có rồi cũng không dùng, và quan trọng nhất là, đây là một vật phẩm ở ranh giới tế nhị mà từ chối thì lại khó xử.

「Ừm... vậy anh xin nhận nhé.」

「A ha ha ha. Mặc dù là đồ cũ của tôi. Nhưng mực còn đầy lắm.」

「Anh mới chỉ dùng hết bút bi một lần trong đời...」

「Dùng hết một lần đã ghê gớm lắm rồi chứ? Tôi còn chưa bao giờ dùng hết cơ.」

Tamau cười vang vẻ vui vẻ.

Tamau cười tươi một cách vui vẻ.

Cứ như vậy, tôi nhận được quà lưu niệm và rời phòng Hội học sinh.

Hành lang lúc này đã vắng người, nhưng quả nhiên là trường Keirei có quy mô lớn hơn trường Hibari gấp nhiều lần, nên thỉnh thoảng tôi vẫn đi ngang qua một vài học sinh.

Và điều thú vị là, Tamau thường được những học sinh đi ngang qua bắt chuyện.

「Yo— Hội trưởng-chan đó à. Sao lại đi với người trường Hibari thế?」

「Tôi có chút việc, nên đã mời cậu ấy đến phòng Hội học sinh. Takahashi-senpai, câu lạc bộ của mọi người xong rồi ạ?」

「Na ha ha. Chưa xong đâu, nhỉ?」

「Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ là nghỉ giải lao thôi. Hội trưởng-chan về à? Đi đường cẩn thận nhé—」

「Cảm ơn ạ. Hai tiền bối cũng cố gắng nhé.」

Ví dụ như, cô ấy được hai nữ sinh viên năm ba ngẫu nhiên bắt chuyện như vậy.

Việc cô ấy gọi là "senpai" (tiền bối) chứng tỏ họ là học sinh năm ba. Hai người đó có vẻ ngoài nổi bật và hoạt bát, khác hẳn với Tamau, nhưng nhìn từ ngoài vào thì họ có vẻ khá thân thiết.

「Người trường Hibari bye bye luôn nhé.」

「Nhớ đưa Hội trưởng-chan về nhà cẩn thận đó—」

Hơn nữa, họ còn bắt chuyện với cả tôi.

Tôi không nghĩ ra được câu trả lời phù hợp, nên chỉ gật đầu, nhưng hai cô gái đó không có vẻ gì là bận tâm, cứ thế bỏ đi.

Ngoài ra, ví dụ như khi đi ngang qua một nam sinh khác:

「Ôi. Hayami thật sự dẫn trai vào à.」

「Vô lễ quá, Yoshida-kun. Không phải với tôi, mà với cậu ấy.」

「Không phải chứ, tin đồn Hội trưởng đó ở riêng với nam sinh trường khác thì ai mà không tò mò chứ. Này, hai người có quan hệ gì?」

「Bí mật với những người thích hóng hớt nhé.」

「Ối thâm thúy ghê. Ài dà, chắc nhiều anh chàng khóc thầm lắm đây.」

Và nhiều chuyện tương tự. Có lẽ nhờ chiếc mặt nạ mèo mà cô ấy đeo, cô ấy thực sự được học sinh yêu mến.

「Trường có nhiều học sinh như vậy, mọi người đều quen nhau sao?」

Khi chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi hỏi Tamau.

「Không hẳn là quen, nhưng tôi là Hội trưởng Hội học sinh mà. Mọi người ít nhất cũng nhớ mặt tôi.」

「Nhưng Tamau cũng nhớ tên của họ mà.」

「Vì tôi là Hội trưởng Hội học sinh mà.」

Tamau trả lời tương tự.

「Không lẽ, em nhớ hết tên tất cả học sinh...?」

「Không đến mức đó đâu. Chỉ học sinh cấp Ba thôi. Dù nói là đông học sinh, nhưng trường tôi thực chất là hai trường. Khuôn viên cũng khác với khối liên cấp, nên không có nhiều giao lưu đâu.」

Đúng như lời Tamau nói, trường cấp Ba Keirei có hai bộ phận là 《Khối cấp Ba》 và 《Khối liên cấp THCS-THPT》.

Nói cách khác, vị thế của 《học sinh nhập học Keirei từ cấp Ba》 và 《học sinh đã ở Keirei từ cấp Hai》 là khác nhau.

Tuy cùng một trường, nhưng khuôn viên khác nhau, đồng phục cũng khác. Giáo viên khác, hoạt động cũng tổ chức riêng, thậm chí cả khuôn khổ câu lạc bộ cũng khác, giống như có hai trường khác nhau trên cùng một khu đất—Tôi đã tìm hiểu và biết điều này trước khi thi vào cấp Ba.

Mặc dù vậy, Keirei chỉ riêng Khối cấp Ba của Tamau thôi cũng đã lớn hơn Hibari rồi.

「Mà, Hội trưởng thường được quyết định bằng bầu cử nhỉ... Chắc phải có nhiều việc như vận động phiếu bầu các thứ.」

「Tôi không làm gì đặc biệt cả. Vì không có đối thủ cạnh tranh, nên chỉ là bỏ phiếu tín nhiệm thôi.」

「À, là vậy sao.」

「Hibari có bầu cử nghiêm túc không?」

「Có chứ. Vào mùa thu năm ngoái.」

「À, mùa thu à? Trường tôi quyết định Hội học sinh vào đầu tháng Năm lận.」

「Sớm vậy... Vậy ra, em thực chất mới làm Hội trưởng gần đây thôi à?」

「Phù phù. — Tôi năm ngoái cũng là Hội trưởng đó.」

「Từ năm nhất á? Cái đó thì... ghê gớm thật...」

Tôi thực sự thấy ghê gớm, nhưng vì vốn từ không nhiều nên không thốt ra được lời nào hay.

Nói gì thì nói, việc cô ấy ứng cử vào tháng Năm năm ngoái có nghĩa là cô ấy trở thành Hội trưởng Hội học sinh chỉ một tháng sau khi nhập học. Một sự lựa chọn mà tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ làm.

Chính vì vậy, tôi đột nhiên hỏi Tamau một câu hỏi mà tôi quan tâm.

「... Sao em lại muốn làm Hội trưởng Hội học sinh?」

「Ừm? ... Không, tôi không có lý do đặc biệt nào cả. Thuận theo tự nhiên thôi.」

Tamau trả lời tôi dứt khoát.

— Dù cô ấy nói đó là tâm tư thật, tôi cũng không thể hoàn toàn thuyết phục được.

Chúng tôi bước ra khỏi cổng trường Keirei, cùng nhau đi bộ trên đường về.

「Mùa mưa cũng đã kết thúc rồi nhỉ—. Có vẻ sẽ nắng suốt một thời gian đấy.」

Tamau vừa nhìn lên trời vừa lẩm bẩm, tôi cũng ngước nhìn bầu trời.

「Ồ... Là vậy sao.」

「À. Nói mới nhớ, Riku-kun không hay xem dự báo thời tiết nhỉ.」

「Không phải không hay, mà là hoàn toàn không?」

「Hoàn toàn không à. Thời nay, ngay cả màn hình chính điện thoại cũng có thể hiển thị thời tiết mà.」

「Anh không muốn xem dự báo thời tiết...」

「Đến mức đó luôn sao?」

「Nếu biết trước thời tiết, anh sẽ không bao giờ bị mưa ướt khi về nhà nữa. Thế thì phí quá.」

「... A ha ha. Ra là vậy, tôi hiểu rồi.」

Có lẽ chỉ có Tamau mới đồng tình với điều đó.

Nhưng thực tế, nếu tôi là người xem dự báo thời tiết, tôi đã không gặp được Tamau.

Nghĩ đến đó, sự kiên định này của tôi không phải là vô nghĩa.

Nếu ngày đó, tôi không gặp Tamau—tôi cố gắng tưởng tượng viễn cảnh "nếu như" đó, nhưng nhận ra rằng không thể làm được. Đó là một sự nhận thức khá bất ngờ đối với chính tôi.

Có vẻ như tôi thực sự đã tận hưởng những ngày tháng ở bên Tamau.

— Tôi ngạc nhiên vì bản thân mình vẫn còn một mặt như vậy, và chợt nhận ra chúng tôi đã đi đến gần ga rồi.

「Nhà em ở cổng Bắc à?」

Nhà tôi thì xa hơn về phía Nam sau khi qua ga, nhưng nghe nói căn hộ của Tamau ở quanh đây.

Tôi hỏi, Tamau gật đầu.

「Đúng vậy. Vậy chúng ta chia tay ở đây nhé. Cảm ơn anh đã đưa tôi về.」

「Chỉ là tiện đường thôi.」

「Phù phù. — Cảm giác lâu lắm rồi tôi mới cùng ai đó về như thế này.」

「Ê, em sao?」

Tôi nghiêng đầu vì bất ngờ, cô ấy gật đầu.

「Đúng vậy. Tuy tôi không tham gia câu lạc bộ, nhưng không ít lần phải về muộn vì công việc Hội học sinh, ngược lại cũng thường về sớm. Nên hầu như không có chuyện về cùng bạn.」

「Cái đó... thật sự bất ngờ đó.」

「Thế còn Riku-kun?」

「Có cần thiết phải hỏi không?」

「Á ha ha ha.」

Tamau cười vang.

Lạ thật. Hình như cô ấy tử tế hơn với những người khác.

「Em có vẻ quá thoải mái với anh thì phải...?」

「Có sao đâu. Như vậy Riku-kun cũng vui hơn mà?」

「... Cho đến nãy thì đúng là vậy.」

「Ồ. Thay đổi rồi sao?」

「Anh bắt đầu thấy em nên dịu dàng hơn với anh một chút.」

「Ê—? Tôi thấy tôi tử tế với Riku-kun hơn bất kỳ ai khác rồi mà.」

... Có lẽ đúng là vậy, tôi nghĩ và ngừng phản bác.

Đó là điều tôi nghĩ sau khi nhìn thấy bộ dạng cô ấy ở trường lúc nãy.

Quả thật, Tamau dường như được toàn trường ngưỡng mộ với tư cách Hội trưởng Hội học sinh.

Nhưng mặt khác, Tamau lại hoàn toàn không bộc lộ bản thân thật với các học sinh trong trường. Cô ấy có vẻ tử tế, nhưng thực chất lại có một bức tường ngăn cách ở đâu đó.

Cô ấy dường như không coi thường bạn học, hay ghét con người. Nếu không, cô ấy đã không dành thời gian với tôi đến thế.

Cô ấy chỉ cố ý tránh việc thân thiết sâu sắc với người khác.

... Nhưng tôi không có tư cách nói điều đó với cô ấy!

Vì vậy tôi không nói.

Bởi vì nói ra thì chỉ nhận lại được một câu “Mày có tư cách gì mà nói?” thôi!

「Vậy, hẹn gặp lại nhé, Riku-kun.」

「... Ừ.」

Tôi vẫy tay và chia tay Tamau. Sau đó đi thẳng về nhà.

... Cuối cùng, tôi đã không nói với cô ấy.

Nhưng tôi vẫn nghĩ, tôi và Tamau có một phần nào đó giống nhau.

Tất nhiên, chỉ là giống nhau. Giống nhau đồng thời cũng là khác nhau, và Tamau làm tốt hơn tôi rất nhiều. Thậm chí có thể nói là làm quá mức.

Cô ấy hoàn toàn đeo mặt nạ mèo, sống cuộc sống học đường mà không bộc lộ bản thân thật với bất kỳ ai.

Nói ra thì dễ, và đó chỉ là điều mà ai cũng làm ít nhiều—nhưng tôi vẫn nghĩ mức độ của Tamau là cực đoan.

Bởi vì Tamau...

— Ngay cả với tôi, cô ấy có lẽ cũng chưa hoàn toàn bộc lộ bản chất thật.