Trong góc phòng, một chàng trai trẻ tóc đen ngắn đang quỳ gối. Trông anh ta khá bảnh bao nhưng sắc mặt lại vô cùng nhợt nhạt và tiều tụy. Mặc dù anh ta mặc bộ giáp toàn thân màu trắng tuyết theo tiêu chuẩn của các Thánh kỵ sĩ, nhưng vẫn không che giấu được vóc dáng gầy gò.
Tay không cầm kiếm và khiên, mũ trụ được đặt bên cạnh khi anh ta quỳ xuống. Đối diện với bức tượng nhỏ của Nữ thần Ánh sáng trên bệ thờ, nơi rất phổ biến trong Thánh quốc để cầu nguyện cá nhân hàng ngày, anh ta nhắm mắt lại và lẩm bẩm điều gì đó.
Nhân tiện, so với bức tượng Thần của Bầu Trời ở Vương Quốc Thiên Thanh, bức tượng Nữ Thần Ánh Sáng này có phần mơ hồ, có lẽ vì Ngài hiếm khi xuất hiện trước người phàm. Ngoại trừ chiếc váy dài thanh lịch và mái tóc vàng óng, các đường nét chính trên khuôn mặt bức tượng thực ra đều bị làm mờ.
Nói cách khác, không ai biết Nữ thần Ánh sáng thực sự trông như thế nào.
Tương tự như vậy với bức tượng lớn nhất của Nữ thần Ánh sáng được đặt ở giáo đường chính của Thần Điện tại thành Thiên Sứ, được vô số tín đồ tôn thờ ngày đêm và được cho là có ẩn chức sức mạnh kỳ tích không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, cũng có lời đồn rằng Nữ thần đã từng xuất hiện, nhưng mỗi lần Ngài xuất hiện, toàn thân của Ngài đều được bao phủ bởi vô vàn ánh sáng chói lọi. Phàm nhân kỳ thực không có tư cách tận mắt chứng kiến dung mạo của Ngài. Theo thời gian, hình ảnh mơ hồ này dần dần được truyền lại.
Nhưng mà...dù sự thật có thế nào đi nữa thì đó cũng không phải là vấn đề chính bây giờ.
"Jeremy Murray, thánh nữ điện hạ đã đích thân đến. Nếu ngươi có điều gì muốn nói, có thể nói ngay bây giờ."
"Ngài là hiện thân của bình minh và hy vọng, Ngài... A, thánh, thánh nữ điện hạ...?"
Dường như trạng thái tinh thần của hắn có chút bất thường. Phải mất vài giây sau khi Pedrick thông báo sự xuất hiện của Yuna bằng giọng nói lạnh lùng như thể mọi người đều nợ hắn hàng ngàn đồng vàng, thì cái tên Thánh kỵ sĩ trẻ tuổi này, người đang liên tục tụng niệm lời cầu nguyện với Nữ thần Ánh sáng như thể hắn đang cầu xin sự cứu rỗi, mới nhận ra điều đó một cách muộn màng và quay lại. Hắn nhìn ba người bằng đôi mắt đục ngầu đầy tơ máu, rõ ràng là do một đêm không ngủ.
"Thành viên của Kỵ sĩ đoàn Minh Quang, Đại đội thứ 3, Phân đội số 17... Tiểu đội số 6, Kỵ sĩ sùng đạo Jeremy Murray tham kiến............ A...........!”
Hắn loạng choạng đứng dậy như người mộng du, rồi quay lại quỳ một chân xuống để tỏ lòng thành kính. Tuy nhiên, cơ bắp của hắn dường như cứng đờ vì không cử động quá lâu, lại thêm vẻ choáng váng và kiệt sức, hắn vô tình ngã xuống đất. Bộ giáp nặng nề va chạm với mặt đất, phát ra tiếng leng keng lớn.
“…………………?”
“Ài..........”
Một tiểu thư hồ ly nào đó và thánh nữ điện hạ liếc mắt nhìn nhau. Thánh nữ cũng không có nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ thở dài. Nhưng xung quanh hai người họ...
"Thật đáng xấu hổ! Jeremy Murray, ngươi cư xử như thế này trước mặt thánh nữ điện hạ sao? Tôn nghiêm Thánh kỵ sĩ của ngươi đâu rồi?!"
Dường như vẻ mặt thảm hại của người đàn ông kia đã chạm đến dây thần kinh của Pedrick. Anh ta đột nhiên tiến lên vài bước, chỉ bằng một tay đã nhấc bổng Jeremy vẫn đang quằn quại trên mặt đất lên. Anh ta túm lấy khe hở trên ngực áo giáp của Jeremy, tay còn lại nắm chặt thành nắm đấm, rồi bất ngờ giáng một cú đấm mạnh vào khuôn mặt ủ rũ của hắn ta!
*Bùm!!!*
Bóng người gầy gò lăn lộn dữ dội trên không trung rồi lại rơi xuống đất, để lại một vệt máu và vài chiếc răng gãy. Tiếng động lớn phát ra từ căn phòng yên tĩnh tự nhiên thu hút sự chú ý của các Thánh kỵ sĩ đang canh gác phía bên ngoài.
Nhưng bọn họ chỉ lặng lẽ mở cửa, khi nhìn thấy vị Trọng tài bên trong với hai thanh đại kiếm phía sau lưng, nắm đấm của anh ta đang giơ cao, vẻ mặt giận dữ, bọn họ liền nhanh chóng đóng cửa lại rồi bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra, như thể họ sợ chọc giận ai đó.
Lông mày Yuna hơi nhíu lại.
"Pedrick, ngươi đang làm gì vậy? Ai cũng có lúc vấp ngã trong đời, và dù ngươi có muốn uốn nắn người ta thì hành vi của ngươi cũng quá thô bạo."
Mặc dù lập tức mắng thuộc hạ, nhưng anh ta lại ngoan ngoãn cúi đầu nói: "Xin lỗi điện hạ. Lần sau ta nhất định sẽ chú ý." Nhưng trên thực tế, ai cũng thấy anh ta vẫn dám tái phạm lần nữa. Xem ra Yuna không còn cách nào đối phó với con hàng cứng đầu này nữa.
Cuối cùng, cô gái chỉ có thể nhanh chóng đi đến bên cạnh vị Thánh kỵ sĩ đang nằm sấp trên mặt đất, vẫn đang giãy dụa để đứng dậy. Một luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt phát ra từ những ngón tay trắng như ngọc của cô ấy, liên tục rơi xuống người hắn, cô muốn đưa tay ra kéo hắn dậy.
"Giờ ngươi thấy người dễ chịu hơn chưa? Pedrick... Cái tên này lúc nào cũng bốc đồng quá. Ta thay mặt hắn xin lỗi ngươi. Nếu như ngươi cần bất kỳ sự bồi thường nào..."
“Không, khụ khụ khụ… Không sao đâu…”
Hắn nghiêng đầu mà cố sức, nhổ ra vài chiếc răng gãy đầy máu. Vị Thánh kỵ sĩ tên Jeremy này dường như không dám chạm vào cổ tay cao quý của vị thánh nữ điện hạ đang dang rộng trước mặt hắn. Hắn chỉ dám nhanh chóng đứng dậy dưới ánh sáng màu vàng rực.
Mặc dù sắc mặt hắn ta tái nhợt đi trông thấy, nhưng ánh mắt lại sáng hơn trước rất nhiều. Rõ ràng là "phương pháp vật lý trị liệu" của một vị trọng tài nào đó đã có hiệu quả.
"Đoàn trưởng Pedrick nói rất đúng. Là một Thánh kỵ sĩ, hành vi trước đây của tôi cực kỳ bất kính. Tôi đáng bị ăn một đấm này. Thánh nữ Điện hạ, xin ngài đừng lo lắng về chuyện đó..."
Nói xong, mặc dù toàn thân hắn ta lại run lên, nhưng vẫn quỳ xuống một chân và giới thiệu lại bản thân.
"Jeremy Murray, Kỵ sĩ Sùng đạo của Kỵ sĩ đoàn Minh Quang, Đại đội thứ 3, Phân đội số 17, Tiểu đội số 6, tham kiến Thánh nữ Minh Quang điện hạ."
“Ài..........”
Lần lượt từng người một đều là những người cố chấp đến cùng, Yuna chỉ có thể thở dài bất lực và chậm rãi gật đầu.
“Xin hãy đứng lên, Thánh kỵ sĩ Jeremy. Giờ ngươi đã tỉnh lại và thời gian rất quý báu, chúng ta sẽ bắt đầu quá trình xác minh ngay lập tức. Được chứ?"
"Vâng, mọi thứ đều như ngài mong muốn."
Thấy Jeremy đứng dậy không nói gì thêm, ánh mắt Yuna lập tức hướng về phía trọng tài Pedrick, người đã lấy thứ gì đó ra khỏi đạo cụ trữ vật. Pedrick lặng lẽ gật đầu, một mình đi đến chiếc cáng ở góc trái cuối cùng giữa căn phòng yên tĩnh, nhấc tấm vải trắng lên.
Bên trong là hài cốt của một Thánh kỵ sĩ mặc giáp trắng, thi thể có lẽ đã nhuốm máu, nhưng đã được ai đó lau sạch. Trên cổ có dấu vết của những mũi khâu trông như sợi tơ, rõ ràng là người này đã bị chặt đầu khi còn sống và sau đó được gắn lại một cách nhân tạo để duy trì sự toàn vẹn của cơ thể.
Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa khi lớp vải che phủ biến mất. Như lo lắng cô gái cáo trắng kia sẽ không chấp nhận được, Yuna quay đầu nhìn Willis với ánh mắt hơi nghi ngờ, nhưng thấy Willis chỉ lặng lẽ lắc đầu, cô ấy cũng không nói gì thêm.
Sau đó, giọng nói lạnh lùng và cứng rắn đặc trưng của Pedrick từ từ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
"Josh Huell, nam, nhân tộc, 36 tuổi. Anh ta phục vụ trong Tiểu đội 6, Phân đội 17, Tiểu đoàn 3 của Thần Điện kỵ sĩ đoàn ở thành Minh Quang. Anh ta là phó đội trưởng của tiểu đội và giữ cấp bậc Kỵ sĩ Kiên Nhận. Thân phận này đã được chính thức xác nhận."
"Nguyên nhân tử vong: Bị chém đầu bằng một lưỡi dao sắc bén, chỉ bằng một nhát chém. Xét theo vết thương, hung khí gây án là một loại vũ khí dài, mỏng như kiếm hoặc đao. Vết bỏng do nguyên tố thiêu đốt nhẹ vẫn còn rõ ràng trên mặt cắt ngang cổ. Do đó, về cơ bản có thể kết luận rằng đó là một lưỡi kiếm thánh đã được Thần Điện chúc phúc."
Pedrick lật cổ áo giáp của người đã chết lên, Willis và Yuna đều thấy rõ một vòng đen mờ gần chỗ sợi tơ đứt. Hiển nhiên, đây chính là dấu hiệu của nguyên tố ánh sáng đang cháy được mô tả trong báo cáo của anh ta.
Sau khi hoàn thành báo cáo khám nghiệm tử thi đơn giản, vị trọng tài tóc vàng nhanh chóng đến chiếc cáng thứ hai và nhấc tấm vải trắng lên theo cách tương tự. Bên trong là thi thể của một Thánh kỵ sĩ, nhưng so với Josh Huell, trông anh ta thảm hại hơn nhiều.
Bộ giáp trắng như tuyết đã trở nên bẩn thỉu và rách nát trong trận chiến, và có ít nhất hàng chục vết kiếm đâm sâu đến mức có thể nhìn thấy xương cốt trên khắp cơ thể anh ta.
Máu đã gần khô, khuôn mặt của anh ta hóp lại rõ rệt. Cánh tay phải cầm kiếm đã bị cắt đứt. Dường như đội cứu hộ thậm chí còn không tìm thấy phần cánh tay này của anh ta. Lúc này, vết cắt đứt đã lộ ra trước mắt vài người, không có bất kỳ vật che chắn nào.
Đây không còn có thể được gọi là chết trong trận chiến nữa, mà đúng hơn là một trường hợp tra tấn giày vò người ta có chủ đích.
Trans: cái này chịu nhé - trans không hiểu mảng quân sự phân chia quân đội lắm - cứ chém đại thôi