Nơi Leila và Renee đang đứng không phải là vùng trung tâm của khu vực [Tinh Hùng], mà là một nơi hẻo lánh hoàn toàn ngược lại phố xá sầm uất.
Dĩ nhiên, đó không phải là khu ổ chuột. Loại nơi ở như vậy hoàn toàn không thể gọi là bí mật. Khu vực ít người qua lại nhất là khu biệt thự độc lập với giá đất cực kỳ đắt đỏ, chỉ có giới nhà giàu mới có đủ tiềm lực tài chính hoặc tư cách để sinh sống.
Theo triết lý bình đẳng của Đế quốc Thần thánh, dù người dân có nghèo đến đâu, chỉ cần được Nữ thần công nhận là thần dân, ít nhất họ cũng có thể được Thần Điện giúp đỡ, đảm bảo đủ cơm áo gạo tiền. Tuy nhiên, ngay cả một vị thần chân chính cũng khó có thể đảm bảo tài sản của toàn thể người dân Đế quốc Thần thánh được cân bằng hoàn toàn.
Do đó, khoảng cách giàu nghèo tồn tại là điều đương nhiên.
Cùng một diện tích đất, mật độ dân số ở các khu dân cư thông thường có thể gấp mười, thậm chí gấp trăm lần ở đây. Ngược lại, những khu vực như biệt thự tráng lệ thực ra lại là nơi ẩn náu lý tưởng nhất.
Willis từng nói với họ rằng đối phương là một nhóm sinh vật khác biệt với những sinh vật bình thường. Chúng có thể dễ dàng bị nhận ra bởi những người có con mắt tinh tường. Bọn chúng không thể nào thường xuyên tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nếu muốn ẩn náu, chúng phải ở một khu vực tương đối thưa thớt dân cư.
Vì vậy, hai chị em cố tình tránh những nơi đông người kể từ khi rời khách sạn vào buổi sáng, đặc biệt là các quảng trường, giáo hội và những con phố đông đúc gần Thần Điện và các kỵ sĩ đoàn. Họ bí mật đến hỏi thăm và điều tra những nơi ít người.
Với sức của đôi bàn chân và hiệu suất của cường giả cấp Siêu Việt, họ đã cơ bản hoàn thành việc điều tra toàn bộ khu vực [Tinh Hùng] chỉ trong một buổi sáng. Và nơi đây gần như là những khu vực cuối cùng.
Kết quả là bọn họ đã thu hoạch được những thành quả ngoài mong đợi.
Hai cô gái trốn sau bức tường sân, lén lút quan sát bóng người đang đi về phía mình từ xa bằng tầm nhìn ngoại vi để không bị phát hiện.
[Người phụ nữ này... cô ta chắc chắn vừa giết người, hơn nữa còn giết không chỉ một người. Mùi máu tanh nồng nặc đến mức gần như tràn ra ngoài. Cô ta đang định làm gì ở đây...?]
[Này chị, nhìn cái mặt nạ cô ta đang đeo kìa. Vừa xấu vừa đáng sợ. Sao lại có người thích thứ kỳ quặc như vậy chứ? So với gu thẩm mỹ dễ thương của đại nhân Willis thì đúng là thua xa.]
[Cái mặt nạ kia quả thực có chút quỷ dị... Nó khiến chị có cảm giác gì đó đáng ngại và kỳ quái. Cẩn thận một chút nhé. Dù sao thì, cái tên này chắc chắn có vấn đề. Chúng ta hãy theo dõi cô ta xem sao.]
[Được rồi.]
Thông qua năng lực thiên phú độc đáo của thiên sứ và mối quan hệ huyết thống gần gũi, hai chị em vẫn theo dõi tình hình trong khi giao tiếp được mã hóa.
Người phụ nữ lạ mặt đeo mặt nạ cười màu đen trắng, bước đi nhẹ nhàng, dường như không hề để ý đến họ. Sau khi đi qua căn biệt thự nơi Leila và Renee đang trốn, cô ta đi thẳng về phía trước.
Vì vậy, hai cô gái Bạch Vũ đã quyết định, lặng lẽ bám theo phía sau.
Đối phương đi về phía trước một cách công khai, dường như không có kiêng kị hay ý định che giấu điều gì, nhưng đây là khu biệt thự thưa thớt dân cư, bình thường cũng chẳng có mấy người qua đường, càng đừng nói đến việc vì hành vi kỳ lạ của cô ta mà tiến lại gần hỏi han.
Leila lặng lẽ quan sát bóng người trước mặt mình.
Nhìn bộ giáp trắng trên người và thanh thánh kiếm nhuốm máu trên tay, có thể thấy người phụ nữ này có vẻ giống một Thánh kỵ sĩ.
Nhưng thành thật mà nói, trong nhận thức nhạy bén hơn của cô gái sau khi cô đã đạt đến cảnh giới Siêu Việt, thân ảnh này không hề mang đến cho cô chút khí chất thiêng liêng và trang nghiêm mà một thánh chức giả nên có. Mà ngược lại, nó khiến cô cảm thấy người phụ nữ kia rất quỷ quyệt và nguy hiểm. Đó là thứ bắt nguồn từ đó là một cảm giác khủng hoảng mơ hồ.
Không sai, người phụ nữ này chắc chắn có năng lực uy hiếp cô và em gái của cô. Tuy rằng xét theo khí tức của cô ta, đối phương nhiều nhất cũng chỉ ở cấp Đại Địa, nhưng trực giác của huyết mạch từ chủng loài thần thoại thường sẽ không sai.
Mối nguy hiểm đó ... không đến từ chính đối thủ, mà nó đến từ một điều gì đó không thể đoán trước được.
Hai người bám theo nhau, chỉ chớp mắt đã di chuyển trong khu biệt thự này gần mười phút, nhưng bước chân của người kia không hề có ý định dừng lại, cũng không ai biết cô ta muốn đi đâu.
Đúng lúc Leila đang do dự xem có nên thay đổi chiến lược của mình hay không...
“Dừng ở đây là được rồi đấy”
Một bóng người mới bước ra từ phía trước, chặn đường của người phụ nữ Thánh kỵ sĩ.
[Hửm? Người này là…]
[Ể? Chị ơi, cái tên này… chị còn nhớ không? Anh ta không phải là người của Lưỡi Hái gì đó sao?]
[Là Lưỡi Hái Tử Thần sao? Người này chắc hẳn là đội trưởng của tiểu đội mạo hiểm giả đã hộ tống Công chúa Mona ở Trấn Ma thành. Anh ta là một mạo hiểm giả cấp Huyền Thoại với danh hiệu là Vong Hồn. Chị cũng có chút ấn tượng về anh ta. Kỳ quái thật... tại sao anh ta lại xuất hiện ở Tây đô của Thánh Quốc?]
Sự xuất hiện đột ngột của chàng trai trẻ không chỉ thu hút sự chú ý của hai cô gái đang bám theo phía sau mà cả người phụ nữ đeo mặt nạ đen trắng cũng dường như dừng lại, chỉ nhìn anh ta mà không nói một lời.
Cơn gió lạnh thổi bay những chiếc lá rụng ven đường, tạo nên âm thanh xào xạc.
Kiếm khách trong chiếc áo choàng màu xám tro đang suy nghĩ, như thể anh ta đang quan sát kẻ thù của mình, rồi đặt tay lên bảy thanh kiếm ở thắt lưng.
"Ngươi chính là Karina Brett, một Kỵ sĩ Vô Úy đã giết ba tên Kỵ sĩ của Thần Điện từ đêm qua và bỏ trốn không một dấu vết. Hay đúng hơn, có thứ gì đó đang hoạt động trong cơ thể cô ấy... Đồ tà ma vô diện. Theo lệnh của sư phụ, ta đã chờ đợi ở đây rất lâu rồi. Ta yêu cầu ngươi đầu hàng và đừng có chống cự vô ích nữa."
Nghe thấy giọng nói của chàng trai trẻ, người phụ nữ đeo mặt nạ đen trắng cũng không khỏi nghiêng đầu như thể cô ấy không hiểu anh ta đang nói gì.
Nhìn thì có vẻ như đây chỉ là một tương tác bình thường, nhưng điều hết sức quỷ dị chính là các chuyển động của cô ta rõ ràng đã vượt quá giới hạn chịu đựng của các khớp xương nếu là ở một cơ thể của sinh vật thông thường. Đầu cô ta gần như bị phân tách khỏi cổ, tạo thành một góc kỳ lạ gần 90 độ, thậm chí còn phát ra tiếng "răng rắc" của xương cốt đang rên rỉ.
Nhưng ngay sau đó, như thể không có chuyện gì xảy ra, đầu của cô ta lại trở về trạng thái ban đầu, tiếng cười trầm thấp trong trẻo, dễ chịu nhưng lại làm cho người ta rùng rợn phát ra từ cổ họng.
“Hi hi hi..............”
Chàng trai than nhỏ một tiếng, như thể anh ấy đã hiểu được ý nghĩa của câu nói đó rồi.
"Thật sao? Xem ra ngươi không chịu đầu hàng rồi. Vậy thì... ta cũng không còn cách nào khác."
[Vong Hồn] đột nhiên nắm chặt chuôi kiếm được khắc hoa văn then phong cách cổ xưa ở bên hông, lưỡi kiếm rút ra từ trong vỏ tỏa ra luồng sáng lạnh lẽo mang theo sát khí lan tỏa trong không khí!
"Kiếm thứ nhất, Quán Hồng!"
“Ha ha!”
Kiếm khí vô song kia hướng về phía người phụ nữ, nhưng cô ta không hề cản lại. Ngược lại, thân thể cô ta đột nhiên vặn vẹo thành một đường cong quỷ dị như thể đã mất hết xương cốt, tư thế tựa như một tấm ván sắt, suýt chút nữa đã tránh được đòn tấn công dữ dội đang hướng về phía mặt mình.
Năng lượng từ kiếm khí chém xuyên qua không khí, để lại những vết cắt sâu và sắc trên mặt đất. Sau đó, lưỡi kiếm khí còn lạ chém vào bức tường của một tòa nhà phía sau, tạo nên một đám khói bụi lớn.
Mà người phụ nữ lạ mặt đó đã lợi dụng cơ hội này... và cuối cùng cũng hành động!
Cô ta liền Nhảy lên mái nhà và chạy trốn!
Vì hành vi quỷ dị trước đó của cô ta, cả [Vong Hồn] và hai chị em Leila đang quan sát từ xa đều nghĩ rằng cô ta sẽ chọn cách kỳ quái để tấn công. Họ cũng đang tập trung sự chú ý, chờ đợi để phòng thủ hoặc quan sát.
Cho nên, khi chứng kiến hành động này, tất cả mọi người đều sững sờ trong giây lát.
Động tác của nữ Thánh kỵ sĩ kia rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã chạy ra khỏi mấy căn biệt thự, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở phía xa.
"Cái... Ngươi định chạy đi đâu!?"
Quý ngài [Vong Hồn] bị đối phương trêu đùa một phen, lập tức đỏ bừng mặt gần như thấy rõ. Anh ta vội vàng rút kiếm ra khỏi vỏ và lập tức nhảy lên nhà đuổi theo.
Chỉ khi cả hai biến mất khỏi tầm nhìn, hai cô gái khoác trên mình bộ lông vũ trắng mới bước ra từ phía sau bức tường đang che giấu bóng dáng của họ.
"Này này, chị ơi! Bọn họ đã chạy quá xa rồi, sao chị vẫn còn đứng ở đó?! Mau đuổi theo bọn họ đi!"
Tuy nhiên, không giống như người em gái cực kỳ lo lắng của mình, Leila đã suy nghĩ về điều đó và chỉ lắc đầu.
"Không, đó là toàn bộ nhiệm vụ của chúng ta trong hôm nay."
“Ồ! …Hả?”
Renee, với đôi cánh chim đã dang rộng ra phía sau sắp bay đi, hơi sững sờ. Cô em gái liền quay đầu nhìn chị gái đang đứng bên cạnh mà không nhúc nhích, vẻ mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Ý chị là sao? Cứ để bọn họ chạy đi như vậy à?"
"Được rồi, chị đã nói với em rồi, nhiệm vụ của tiểu thư Hy giao cho chúng ta chỉ là điều tra tình báo của [Vĩnh sinh ngự tọa] ở khu vực này. Chứ không phải là tiêu diệt, chiến đấu hay truy tìm bất kỳ kẻ đào tẩu nào."
Đôi mắt vàng nhạt dịu dàng nhưng kiên định của tiểu thư thiên sứ đảo ta bốn phía xung quanh. Động tác tấn công của thanh kiếm từ [Vong Hồn] vừa rồi quả thực đã thu hút sự chú ý của rất nhiều cư dân xung quanh. Âm thanh huyên náo cũng bắt đầu hội tụ về đây, cả hai chị em họ cũng không thể tiếp tục điều tra thêm nữa.
"Đi thôi, chúng ta về trước đi... Dù có chuyện gì xảy ra ở đây, bất kể thế nào, chúng ta cũng phải báo cáo với vị đại nhân kia càng sớm càng tốt."
Note: Tinh Hùng = Sao Gấu