Magika No Kenshi To Shoukan Maou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

235 2744

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

58 432

Death

(Đang ra)

Death

楚寒衣青

Dẫn nhập: Ác ma vốn tàn nhẫn và quỷ quyệt.

9 8

Chrome Shelled Regios

(Đang ra)

Chrome Shelled Regios

Shūsuke Amagi

Một lần nữa, Layfon bị buộc phải quay trở lại thế giới Quái vật bẩn thỉu và bảo vệ thành phố nơi anh sống. Nhưng những bí mật của thế giới này vẫn chưa được hé lộ.

128 4278

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

60 5

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

11 77

Tập 10 - Chương Năm: Xứ lạ hung hãn (Phản địa đàng)

Sau khi Itsuki trở về khách sạn, anh lập tức cùng các đồng đội đi xem xét cuộc chiến giữa Bắc Mỹ và Nam Mỹ.

Ranh giới quân sự giữa Bắc Mỹ và Nam Mỹ chạy xiên từ đông sang tây, xuyên qua lãnh thổ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ ban đầu, tạo thành một khu vực rất dài và rộng lớn.

Do đó, khác với cuộc chiến đông tây ở Nhật Bản, chiến tuyến được kéo dài rất rộng.

Trong phạm vi rộng lớn này, nhiều cuộc xung đột nhỏ đang diễn ra.

Lý do có nhiều chiến trường được dự tính trước là vì chính quyền đã để mỗi chiến trường trở thành một cuộc xung đột quy mô nhỏ, từ đó tự nhiên tạo ra hình thái chiến tranh lâu dài.

Mặc dù dân số Hoa Kỳ đông hơn Nhật Bản, nhưng số lượng Ma thuật sư Thánh Ngân được thần ma phù hộ thực tế không chênh lệch là bao, do đó việc Bắc Mỹ cường hóa những người không phải Ma thuật sư Thánh Ngân thành lính máy là một ý tưởng rất hợp lý.

Quân lực đôi bên hiếm khi vượt quá ngàn người. Nhưng nghe nói "người Ấn Độ" của Nam Mỹ lấy Las Vegas thuộc bang Nevada hoặc Thung lũng Silicon ở miền nam California, những nơi tượng trưng cho nền văn minh, làm mục tiêu tấn công ưu tiên hàng đầu, tập trung sức mạnh chiến đấu vào bang Arizona – tiền tuyến nhắm vào những khu vực này.

Bang Arizona nằm kẹp giữa Las Vegas và sông Colorado, hơi chếch về phía nam.

Bắc Mỹ ôm giữ quyết tâm kiên định "không tiếp tục mất đi lãnh thổ", đặt chính phủ lâm thời tại Las Vegas và phát triển mạnh mẽ hơn nữa thành phố mái vòm đó.

Các anh hùng vừa chiến đấu vừa bảo vệ vùng đất màu mỡ phía sau, còn thần ma công lý kiểu Mỹ sẽ ban cho họ sự phù hộ mạnh mẽ.

Hiệp sĩ đoàn Bắc Mỹ ở Nevada và quân đội Ấn Độ ở Arizona đối đầu nhau qua sông Colorado, khu vực đối đầu của hai bên thực sự phải được gọi là "vùng chiến sự ác liệt".

Cuộc chiến giữa Bắc Mỹ, nơi chiến lực càng mạnh khi nền văn minh càng phát triển, và Nam Mỹ, nơi đã từ bỏ sự phụ thuộc vào văn minh, tất yếu sẽ trở thành cuộc chiến giữa người phòng thủ và kẻ tấn công.

Người Ấn Độ có ý định tấn công vào Las Vegas, phá hủy chức năng đô thị.

Nhưng ngược lại, Hiệp sĩ đoàn Bắc Mỹ lại cực kỳ khó khăn khi tấn công vào bang Arizona, vì người Ấn Độ không có căn cứ tiền tuyến cố định, tất cả đều luân chuyển ẩn nấp trong những thung lũng có địa hình hiểm trở của bang Arizona.

Các ma thuật sư không cần căn cứ quân sự quy mô lớn, vì vậy một khi ẩn náu thì không thể dễ dàng tìm thấy.

Họ thường không xuất kích từ một nơi cụ thể, cũng không quay về một địa điểm nhất định, vì không sở hữu nền văn minh nên thậm chí không có cả đất đai cần bảo vệ.

Đứng từ góc độ của Hiệp sĩ đoàn Bắc Mỹ mà nói, họ hoàn toàn không nhìn thấy đối tượng tấn công đang ở đâu.

Hiệp sĩ đoàn Bắc Mỹ tập trung vào việc cố thủ đô thị, lấy phát triển làm mục tiêu; còn quân đội Ấn Độ thì liên tục xuất kích tấn công, gây tổn hại ít nhiều cho nền văn minh rồi sau đó quay về trong nước.

Bộ mặt thật của cuộc nội chiến Bắc Nam, thực chất chính là sự phá hủy đáng sợ và quá trình tái tạo lặp đi lặp lại không ngừng.

Khi chia tay, Mary đã giải thích về cuộc nội chiến Bắc Nam cho Itsuki theo cách này.

Cuộc chiến mà Itsuki và những người khác tận mắt chứng kiến, thực tế cũng đúng như lời cô ấy kể.

Khi còi báo động kẻ địch tấn công vừa vang lên, người dân Las Vegas sẽ quen thuộc mà di chuyển đến nơi trú ẩn để lánh nạn.

Lúc này, hàng trăm kỵ binh từ phía đông nam Las Vegas phi đến, bụi đất bay mù mịt.

Các kỵ binh dùng ma thuật băng giá làm đóng băng cứng sông Colorado, cường hóa chân khi giẫm lên đó, ào ào kéo đến như sóng dữ.

Họ cũng như kỵ binh Trung Quốc, mỗi người đều đạt đến cảnh giới người ngựa hợp nhất, khí trường ma lực đều lan tỏa đến cả ngựa.

Để không cho đội quân này tiếp cận Las Vegas, Lực lượng đồn trú Las Vegas của Hiệp sĩ đoàn Bắc Mỹ đã dàn ra ba hàng ngang trên vùng hoang mạc để nghênh chiến.

Người chỉ huy xem ra là Mary, không thấy bóng dáng một nhân vật giống như Vua nào.

Khu vực xung quanh sông Colorado do vô số lần bị dùng làm con đường xâm lược để tấn công Las Vegas, nên mọi thứ đều bị phá hủy hoàn toàn, chính quyền bỏ mặc, giữ nguyên dáng vẻ hoang mạc.

Để không cho phạm vi bị phá hủy mở rộng, Hiệp sĩ đoàn Bắc Mỹ đã nghênh chiến kẻ thù tại đây.

Trước mắt là một màu đất vàng úa. Chiến trường này khiến người ta liên tưởng đến những bộ phim cao bồi miền Tây với gió khô thổi mang khí hậu sa mạc.

Kỵ binh Ấn Độ vừa xuất hiện đã phát động ma thuật. Mặc dù tất cả kỵ binh đều cầm trường thương, nhưng chắc hẳn một nửa trong số đó là Ma thuật sư Thánh Ngân, là một đơn vị được tạo thành từ số ít tinh nhuệ.

Hiện tại, ngoài ma thuật thao túng hiện tượng tự nhiên như lửa, bão tố, còn được chứng kiến ma thuật triệu hồi động thực vật mang ma lực – ma thuật thần thoại Ấn Độ, vốn tôn kính thiên nhiên.

Quân đội Hiệp sĩ đoàn Bắc Mỹ dùng ma thuật phòng thủ để chống đỡ, chờ đợi đối thủ áp sát.

Số lượng lính máy của họ nhiều hơn rất nhiều so với Ma thuật sư Thánh Ngân, đó là một con số vô cùng kinh ngạc, hẳn phải gấp đôi quân lực của người Ấn Độ.

Itsuki và những người khác nói với Mary và Ginny rằng họ định quan sát trận chiến, rồi từ ngọn đồi xa xa nhìn trộm tình hình chiến trường.

Cảnh tượng trước mắt là Bắc Mỹ đối mặt với cuộc đột kích của người Ấn Độ – một kỵ binh địch có thể chặn ngàn người, dựng lên bức tường lính máy tự hào về số lượng.

Lúc này, Ginny khiến loại ma thuật cường hóa toàn thể của cô ấy vang vọng khắp chiến trường, đồng thời cường hóa hàng trăm lính máy.

"Idol" – ma thuật có thể phát huy hiệu quả đáng kinh ngạc trong chiến đấu tập thể.

Dưới sự ban tặng dũng khí của ca khúc Idol, các lính máy gánh vác trách nhiệm nước Mỹ, đoàn kết một lòng chống lại kẻ thù.

Kỵ binh Ấn Độ lấy "phá hủy nước Mỹ" làm mục đích, so với việc đánh bại kẻ thù, "phá vỡ đội hình địch" mới là mục tiêu của họ.

Để chống lại kiểu tấn công này, Hiệp sĩ đoàn Bắc Mỹ đã dàn ra ba hàng ngang.

Ngay cả khi hàng ngang thứ nhất ở phía trước bị xuyên thủng, hàng ngang thứ hai vẫn có thể chặn đứng, đồng thời hàng ngang thứ nhất có thể bất ngờ tấn công phía sau người Ấn Độ để kẹp lại, còn các Ma thuật sư Thánh Ngân ở hàng ngang thứ ba cuối cùng có thể phát động ma thuật tấn công hoặc ma thuật hỗ trợ.

Nhìn từ xa, đây quả là một chiến thuật đáng khâm phục và được chỉ huy khéo léo, nhưng kỵ binh Ấn Độ thì ai nấy đều mạnh mẽ, căn bản không hề coi những điều này ra gì.

"Trong đội kỵ binh có một kẻ mạnh đến mức không thể tin nổi kìa."

Itsuki vừa nằm sấp quan sát chiến trường vừa lẩm bẩm.

Trong quân đội Ấn Độ, có một kỵ binh cưỡi một con ngựa to gấp đôi những con ngựa khác, trông như quái vật.

Con ngựa khổng lồ như voi, đứng thẳng bằng hai chân sau rồi dùng hai chân trước của nó, kết hợp với trường thương mà người phụ nữ cưỡi trên lưng vung ra, quét ngã ba lính máy cùng một lúc.

Cứ thế này thì hàng ngang sẽ bị kẻ đó chọc thủng, ngay lúc này Mary vội vã tiến lên trợ giúp.

Con ngựa khổng lồ vẫn giữ tư thế đứng bằng hai chân, tung cước bằng chân trước, còn Mary thì giao chiến với nó bằng bước chân quyền anh.

"Khủng thật... Ngựa đang đánh quyền anh kìa. Kỵ binh đó chắc là đội trưởng."

Shoka thốt lên một tiếng kinh ngạc ngây người.

Hai bên chắc chắn đều sử dụng kết hợp một loại ma thuật triệu hồi nào đó, nhưng từ vị trí này không thể cảm nhận được tình hình chi tiết.

Lúc này, Mary bị tên kỵ binh đó dùng trường thương vung một đòn mạnh mẽ hất văng ra xa.

Sau đó, người kỵ binh cưỡi con ngựa khổng lồ cuối cùng cũng phá vỡ trận địa, phi thẳng về phía Las Vegas mà không ngoảnh đầu lại. Ngay khi mái vòm Las Vegas lọt vào phạm vi cảm ứng ma thuật của cô ta, cô ta liền bắt đầu niệm chú tấn công.

Mặt khác, có vẻ có vài người thuộc đội phòng vệ cuối cùng, chỉ giữ lại số lượng tối thiểu, bước ra từ mái vòm Las Vegas, bắt đầu niệm chú phòng thủ và tấn công.

Các ma thuật đan xen vào nhau, tuy nhiên ma thuật phòng thủ không thể hoàn toàn chặn được ma thuật tấn công cấp cao, khiến thành phố mái vòm Las Vegas bị rung chuyển. Cú tấn công rõ ràng này đã gây ra một số thiệt hại.

Ngược lại, người kỵ binh cưỡi ngựa khổng lồ cũng hứng chịu đòn tấn công dữ dội của ma thuật từ đội phòng vệ cuối cùng, như thể sẽ thua ngay nếu đơn độc chiến đấu, liền quay ngựa và bỏ chạy.

Đối với những người da đỏ, việc rơi vào tình trạng say ma lực, trở thành tù binh và mất khả năng chiến đấu chắc hẳn là tình huống tồi tệ nhất. Do đó họ đã áp dụng chiến thuật được gọi là "đánh và chạy", tính toán là chỉ cần đánh trúng một đòn là sẽ rút khỏi chiến trường.

Từ kiểu tấn công này của họ, có thể thấy rõ việc liên tục nhắm vào nền văn minh và chủ nghĩa "phế bỏ văn minh" cứng rắn.

Mặc dù cá nhân tôi không thể tán thành chế độ nô lệ của Bắc Mỹ... nhưng liệu có thể hòa hợp với nhóm người da đỏ này không?

Lúc này, các kỵ binh da đỏ bắt đầu rải rác xông qua chiến tuyến, nhưng sau khi thi triển ma thuật tấn công vào Las Vegas thì lại rút lui.

Một lát sau, người kỵ binh cưỡi ngựa khổng lồ, trông như đội trưởng vừa nãy, ra một tín hiệu nào đó, những người da đỏ liền đồng loạt rút lui như thủy triều rút.

Mặc dù đã giành được chiến quả nhưng lại không muốn quân đội của mình thương vong. Có lẽ đã đến lúc rút lui.

Nhưng đối mặt với bóng lưng của những người da đỏ đang muốn rút lui, Đoàn Kỵ sĩ Bắc Mỹ đương nhiên định phát động truy kích. Người kỵ binh ngựa khổng lồ vừa nãy rất năng động, giờ lại ở phía sau, chuẩn bị chặn đánh đối phương.

"Được rồi, chúng ta đuổi theo thôi."

Itsuki và những người khác vốn đang nằm phục trên ngọn đồi nhìn xuống chiến trường, lúc này cùng nhau đứng dậy.

"Khoan đã! Cho tôi đi cùng với!"

Itsuki chợt cảm thấy có động tĩnh phía sau, quay đầu lại liền thấy một cô gái tóc đen châu Á đứng trước mặt. Cô ấy thấp bé, đeo kính, toát ra một vẻ giản dị không phù hợp với chiến trường.

Các đồng đội cũng tỏ ra bối rối. "Cậu là ai?" Mio lên tiếng hỏi.

Nhưng Itsuki cảm nhận được một luồng ma lực quen thuộc.

"Lẽ nào cô là Genie-san?"

Dù sao thì vào thời điểm này không thể xuất hiện một người Nhật Bản xa lạ.

"Không ngờ lại bị ngài nhận ra ngay lập tức, thật lợi hại, quả không hổ là Vương."

Tôi cứ có cảm giác cô ấy đang châm biếm việc tôi che giấu thân phận là Vương.

Genie vốn là một người phụ nữ da trắng tóc vàng, cao ráo và gợi cảm, nhưng giờ lại biến thành một kiểu người hoàn toàn trái ngược.

Hơn nữa, rõ ràng cho đến vừa nãy cô ấy vẫn còn ở trên chiến trường.

...Ma thuật biến hình cộng thêm ma thuật dịch chuyển tức thời. Xem ra "Idol" sử dụng được nhiều loại ma thuật với hiệu ứng khá thú vị.

"Cô nói muốn chúng tôi đưa cô đi cùng, cô định làm gì?"

Itsuki vừa chú ý đến động thái của quân đội da đỏ đang rút lui, vừa hỏi Genie. Nếu nói chuyện lâu, họ sẽ biến mất, dù sao họ cũng là kỵ binh, sau khi thoát khỏi truy kích sẽ phóng đi mất.

"Tôi cũng muốn xem xét lại 'công lý kiểu Mỹ', và muốn chứng kiến những gì ngài cảm nhận được, những kết luận ngài rút ra sau khi nhìn thấy nước Mỹ hiện tại. Vì tôi cũng thấy chế độ nô lệ không phải là một điều tốt đẹp gì..."

"Đối với cô, cô sẽ đi vào trận địa của địch, nơi còn nguy hiểm hơn cả chúng tôi đấy."

Nếu chúng tôi quyết định liên minh với phe Nam Mỹ, cô sẽ bị cô lập đấy.

Ý tứ ngụ ý là như vậy.

"Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Hơn nữa, có 'Idol' ở đây, tôi tự tin mình có thể toàn thây rút lui."

Itsuki suy nghĩ một lát về khả năng cô ấy sẽ gây cản trở nếu đi cùng.

Nhưng một người Mỹ thuần túy như cô ấy sẽ nhìn nhận những điều sắp xảy ra như thế nào? So với việc tính toán như vậy, Itsuki lại cảm thấy hứng thú với chuyện này hơn. Cô ấy còn nói muốn xem xét lại "công lý kiểu Mỹ"...

"Tôi có một điều kiện. Mong cô có thể cho tôi biết một chuyện. Trong khu vực chiến đấu khốc liệt nhất này, tại sao lại không thấy bóng dáng của Vương? Người da đỏ đã phái những kẻ mạnh nhất ra chiến trường, tại sao lại không tiêu diệt hết bọn họ?"

Đối mặt với câu hỏi của Itsuki, biểu cảm của Genie, người đang biến thành phong cách Nhật Bản, trở nên cứng đờ.

Itsuki gần đây thực sự cảm nhận được, thông tin về Vương tương đương với bí mật quân sự cấp cao nhất.

"...Bởi vì khả năng của 'Kẻ Siêu Việt', sức mạnh được tăng cường nhờ độ trù phú, không thể sử dụng vô hạn."

Phải tiêu hao thứ gì đó, e rằng là độ trù phú.

"Tôi hiểu rồi, vậy thì, đi thôi."

Itsuki gật đầu, rồi bước xuống đồi, tiến về phía quân đội da đỏ.

"...Có thể dễ dàng tin lời cô ấy vừa nói như vậy sao?"

Naoka lén lút ghé sát vào tai tôi thì thầm.

"Genie vẫn đang thăm dò khả năng kéo chúng ta về cùng phe, nên chắc sẽ không nói những điều làm tổn hại lòng tin."

Khả năng Itsuki và những người khác cuối cùng sẽ liên minh với Bắc Mỹ hiện vẫn chưa biến mất.

Nếu lúc này nói dối, thì vào khoảnh khắc then chốt khi cùng nhau chiến đấu, lời nói dối sẽ bị vạch trần.

"Nếu là Genie, vào thời điểm này, tôi đã chuyển sang suy nghĩ 'làm thế nào để ám toán nhóm người Nhật Bản', hơn nữa còn dùng sức mạnh Vương giả của quân át chủ bài."

Đúng là một ý nghĩ đáng sợ. Itsuki vừa ngớ người trước Naoka, vừa cảm thấy thán phục.

"Tôi sẽ tin cô ấy, nên Naoka, chúng ta chia việc ra, cậu cứ phụ trách việc nghi ngờ cô ấy."

Tiếp cận.

Itsuki và những người khác vừa giơ cao hai tay vừa lao xuống đồi.

Người kỵ binh ngựa khổng lồ cuối cùng cũng đã xua tan sự truy đuổi phiền toái của Đoàn Kỵ sĩ Bắc Mỹ, lập tức nhận ra Itsuki và nhóm của anh, và nhìn họ như thể đang nói "Các người muốn làm gì?".

Ánh mắt đó không hề lơi lỏng.

Nhìn gần, con ngựa quả thực rất lớn, và cảm giác áp lực tỏa ra từ người phụ nữ cưỡi trên lưng nó cũng không hề tầm thường.

Mái tóc ngắn màu đỏ cắt bằng gọn gàng, tinh tế, mặc dù là người da đỏ nhưng cô ấy lại là phụ nữ da trắng.

Trương Phi, người phụ trách chặn hậu cho quân Tào trong trận Trường Bản thời Tam Quốc, chỉ cần trợn mắt một cái đã dọa lui đại quân Tào Tháo truy đuổi, giai thoại nổi tiếng này khiến người ta liên tưởng đến người phụ nữ trước mắt, cô ấy dường như cũng toát ra khí chất anh hùng như vậy.

Có thể cảm nhận được Genie, người đang lẫn trong nhóm của Itsuki, đang căng thẳng đến mức người cứng đờ.

"Chúng tôi đến từ Nhật Bản, đến đây để tìm hiểu cuộc chiến của quốc gia này."

Itsuki nói bằng tiếng Anh.

"...Cuối cùng cũng có quốc gia khác đến can thiệp vào cuộc chiến của chúng ta rồi. Được thôi, cũng để cho ngươi nghe về tư tưởng của 'Linh hồn Vĩ đại' (Great Spirit) của chúng ta. Đi theo ta."

Sau khi người kỵ binh ngựa khổng lồ nói xong với giọng thô lỗ, liền quay ngựa.

Sau khi vượt qua sông Colorado, một khung cảnh hoang tàn hơn hiện ra.

Trời xanh đến mức khiến người ta cảm thấy nóng rát, dưới bầu trời là một vùng đất rộng lớn đầy cát và đá màu đỏ.

Mặt đất nứt nẻ, có chỗ nhô lên, có chỗ sụt xuống, biểu lộ những gập ghềnh như thể Trái Đất đang sôi sục, tạo thành cảnh quan núi non và hẻm núi nén chặt vào nhau.

"Đại Hẻm Núi" – nhắc đến cái tên này, ngay cả những người Nhật hiện đại như Kazuki, những người đã lãng quên thế giới từ lâu, cũng từng nghe nói đến. Hẻm núi hiểm trở này nằm không xa về phía đông của thành phố sa mạc Las Vegas.

Las Vegas và Đại Hẻm Núi về cơ bản là sự tương phản cực đoan giữa nhân tạo và vẻ đẹp tự nhiên.

"Đây là thánh địa của chúng tôi, từ lòng đất nứt nẻ có thể nhìn thấy các tầng địa chất từ thời điểm sự sống nguyên thủy ra đời. Những linh hồn phổ quát trên Trái Đất đều trần trụi ở nơi đây."

Người kỵ sĩ từ từ điều khiển con ngựa khổng lồ để Kazuki và những người khác có thể đi bộ theo kịp, đồng thời nói:

"Tên tôi là Crazy Horse."

Người phụ nữ báo tên, cô ấy trực tiếp kế thừa cái tên của vị thủ lĩnh thổ dân da đỏ trong truyền thuyết.

Kiểu đặt tên này giống như Arthur Vasileion thừa kế danh hiệu Vua Arthur vậy.

"Tôi là 'Sư dẫn giả (Chief)' của 'Lãnh thổ Navajo (Navajo Territory)' này, các bạn cũng hãy nói tên của mình đi."

Họ lần lượt báo tên mình, bắt đầu từ Kazuki. Ginny thì nói mình là Yamada Hanako.

Sau khi Arthur, Shoka và Circlat cũng lần lượt giới thiệu bản thân, Crazy Horse dùng giọng điệu bình thản, không sợ hãi cũng không kinh ngạc, đáp lại: "Có vẻ như các bạn có người của nhiều quốc gia cùng hành động."

Thay vì nói cô ấy điềm tĩnh và thong dong, thì sự hiện diện của cô ấy chẳng khác nào một tảng đá khổng lồ bất động.

Khi nhìn từ xa, con ngựa khổng lồ nổi bật hơn, nhưng khi đối mặt, người phụ nữ tinh anh và mạnh mẽ này lại trông to lớn hơn cả con ngựa.

Kazuki nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt nghiêng của cô ấy, nhận ra tuổi của cô ấy có lẽ lớn hơn mình một chút.

Mặc dù khó có thể gọi cô ấy là thiếu nữ, nhưng vì là người sở hữu ma lực mạnh mẽ, tuổi tác đương nhiên vẫn còn rất trẻ.

Khuôn mặt nghiêng trông như một mỹ nữ với đường nét sắc sảo, ánh mắt tinh tường.

Cô ấy là người da trắng, đội mũ đội đầu kết bằng nhiều lông vũ, trên áo ghi lê da thú có thêu họa tiết hình thú rực rỡ ở phần cổ, và đeo trang sức thổ dân sáng lấp lánh bằng đá ngọc lam. Nhưng bộ trang phục này chắc không phải là ma đạo lễ trang.

"Cái gọi là Sư dẫn giả của lãnh thổ Navajo, có nghĩa là cô đang thống lĩnh những người sống ở vùng đất này sao?"

Kazuki hỏi về thuật ngữ chuyên môn của nền văn hóa khác.

"Trong bộ tộc của chúng tôi không có quan hệ trên dưới, chỉ là tôi giỏi chiến đấu và đàm phán hơn những người khác, nên tôi đứng ở vị trí đưa ra lời khuyên liên quan cho mọi người mà thôi. Người giỏi chính trị thì đưa ra lời khuyên về chính trị, người giỏi nấu ăn thì đưa ra lời khuyên về nấu ăn, mỗi người đều đưa ra lời khuyên cho những đồng đội khác. Đây là cách làm của chúng tôi."

"Sau khi phát huy kiến thức hoặc năng lực, lẽ ra phải có sự đền đáp chứ? Tôi nghĩ như vậy thì tự nhiên sẽ hình thành quan hệ trên dưới."

"Chúng tôi đã từ bỏ khái niệm sở hữu tài sản riêng. Dù vẫn có người xuất sắc và người không xuất sắc, nhưng tất cả tài nguyên đều sẽ được chia sẻ dưới sự che chở của tự nhiên. Nếu không quán triệt điều này, sẽ không thể quay về với chu trình của tự nhiên."

Chu trình của tự nhiên...

Dấu vết của xã hội văn minh từng tồn tại quanh Đại Hẻm Núi trong quá khứ nay đã hoàn toàn biến mất, không còn là điểm du lịch mà trở thành một thánh địa.

Phía Nam Mỹ đã không thiết lập bất kỳ biện pháp giám sát nào trên đường biên giới giữa Bắc Mỹ và Nam Mỹ, khiến người ta cảm thấy họ chỉ cần có tự nhiên, không có gì cần phải bảo vệ.

Crazy Horse bất ngờ nói rất nhiều, kể cho chúng tôi nghe nhiều điều về lãnh thổ Navajo.

"Mặc dù khí hậu khô hạn, nhưng dưới đáy hẻm núi vẫn có một chút đồng cỏ, chúng tôi chăn cừu và canh tác ở đó. Nhưng dù vậy, hiệu quả sản xuất và săn bắt ở đây vẫn không tốt, vì vậy chúng tôi sẽ yêu cầu các khu vực khác chuyển nhượng những món quà mà tự nhiên ban tặng."

Đoàn người tiếp tục đi trên vùng đất nâu sẫm gập ghềnh dữ dội.

Sau khi đi xuống đáy thung lũng như một vết nứt của Trái Đất, chúng tôi phát hiện dưới đáy quả thật có những dải đất xanh rải rác, và ở sườn núi phía trước có một khu định cư màu nâu.

Đó là những công trình xây bằng đất tựa vào núi đá, hoàn toàn là những khu nhà cộng đồng xếp hàng san sát, thể hiện phong cách cộng đồng được xây dựng bằng đất.

"Chỗ đó gọi là Pueblo, là loại nhà được làm từ đất sét nén chặt bằng ma lực. Ở đây gỗ rất hiếm, nhưng không cần thiết phải cố dùng gỗ."

Sau khi Crazy Horse trở về khu định cư, những người đồng đội vừa rút lui đã ra đón cô ấy như thể bao vây. Từ dáng vẻ đó, quả thật họ không có quan hệ trên dưới. Crazy Horse chỉ giải thích về Kazuki và nhóm người cô ấy đưa về là "khách", rồi dẫn họ đến một căn Pueblo đặc biệt lớn nằm ở trung tâm khu định cư.

"Đây là nơi hội họp. Nếu các bạn muốn tạm trú, hãy dùng chỗ này trước đã."

Bên trong trải thảm, và Crazy Horse đã cởi đôi ủng cao bồi thêu thùa tinh xảo, vì vậy Kazuki và nhóm của cậu cũng cởi giày rồi mới vào.

Bước đi trên tấm thảm dệt từ những mảnh da nhỏ vụn, dưới chân truyền đến cảm giác sột soạt.

"Các bạn ở đây đúng là phóng khoáng thật."

"Tôi không rõ các bạn đến để xem xét điều gì, nhưng chúng tôi không có gì cần phải che giấu."

Ginny, người đã biến thành Yamada Hanako với mái tóc đen, đột nhiên lúng túng quay mặt đi. Bắc Mỹ chỉ thể hiện một mặt hào nhoáng, giấu giếm Kazuki nhiều điều.

"Mọi người có thể ngồi thành vòng tròn. Vậy tôi xin lắng nghe, các bạn đến đây muốn biết điều gì?"

Lúc này có vài người dân đang rón rén nhìn vào bên trong nơi hội họp. Có người có vẻ không mấy hứng thú nên đi ngang qua, nhưng cũng có người bước vào trong, tham gia vào vòng tròn, rồi ngồi xuống thảm.

Thành phần chủng tộc tại đó đa dạng, có cả người da trắng lẫn người da đen, dường như còn có cả những người trông giống gốc Nhật.

"Chúng tôi hy vọng sẽ khiến Trái Đất trở lại hình dáng vốn có của nó, và cũng mong muốn bản thân trở lại thành một phần của nó."

Crazy Horse là người đầu tiên lên tiếng.

"Thiên nhiên vốn có trên Trái Đất, và lối sống vốn có trong tự nhiên, khi tất cả những điều này hòa làm một, chúng ta sẽ có thể trở thành một với dòng chảy của 'Linh hồn Vĩ đại' phải không?"

...Linh hồn Vĩ đại. Chắc hẳn đó là sự tồn tại được gọi là chủ thần trong các thần thoại khác.

Không phải, có lẽ là ám chỉ Dị Giới. Hiện tại không thể phán đoán.

"Ví dụ, cái gọi là hình dáng vốn có là làm cho sa mạc và vùng hoang dã này phủ đầy cây xanh sao?"

“Vùng Navajo… mảnh đất mà thời xưa gọi là Arizona này có điều kiện khí hậu kém, chỉ có thể trồng cây ở một số ốc đảo hoặc đáy thung lũng, nhưng chúng tôi không hề có ý định cố gắng thay đổi tình hình đó. Huống chi việc mang nền văn minh máy móc vào vùng đất rất bất tiện này, chúng tôi thậm chí không định cưỡng ép làm xanh hóa vùng đất này. Sa mạc có ý nghĩa tồn tại của sa mạc, có hệ sinh thái của nó. Cát sa mạc sau khi theo gió bay đến đại dương, biển cả có thể nhờ đó mà có được chất sắt… Mọi sự việc diễn ra trên đời đều có ý nghĩa. Sa mạc tuyệt đối không phải đất cằn cỗi, điều vô dụng chính là dục vọng của con người. Chúng tôi sống theo nguyên tắc đó. Ví dụ… loại ngô này ngay cả trên mảnh đất này cũng có thể trồng được.”

Sau khi nói xong, cô ấy đưa cho chúng tôi xem một loại ngô hạt màu xanh lam mà tôi chưa từng thấy ở Nhật Bản — “ngô lam”.

“Đúng là một nền văn minh bài ngoại cứng rắn.”

Arthur thốt lên những lời thán phục. Ông, một nhà quản lý, đã cố gắng hết sức bằng thuật giả kim để làm phong phú đời sống ẩm thực ở quốc gia có khí hậu lạnh giá của mình.

Tuy nhiên, Nam Mỹ hoàn toàn thuận theo tự nhiên, thậm chí còn không thực hiện nỗ lực nào như vậy.

“Ngược lại, cách đây không xa về phía đông, là nơi ngày xưa được gọi là ‘Đồng bằng Lớn’ (Great Plains).

Nơi đó có khí hậu tuyệt vời, thời xưa những người da đỏ đã sống bằng cách đuổi bắt bò rừng trên đó.

Nhưng vì nền văn minh máy móc của văn minh Mỹ cũ mà nó đã bị ô nhiễm, cần phải nỗ lực thêm nữa mới có thể phục hồi thành Đồng bằng Lớn như ban đầu.

Chúng tôi sẽ dùng ma thuật trên những vùng đất như vậy, ban tặng chất dinh dưỡng cho đất để làm xanh hóa, nhờ đó đền đáp Trái Đất.”

“Vậy thì — ở Nam Mỹ không còn lại bất kỳ công trình kiến trúc nào của nền văn minh Mỹ cũ sao?”

Itsuki hỏi với giọng ngạc nhiên, bởi vì quốc gia văn minh lớn nhất thế giới trong quá khứ chính là Mỹ.

“Không, chúng tôi đã phân giải tất cả, bây giờ đang tiến hành làm xanh hóa.”

Crazy Horse trả lời hờ hững.

Tuy nhiên, đó lại là một sự thật kinh hoàng khiến người ta run rẩy.

Mọi thứ mà loài người đã tích lũy trong suốt chiều dài lịch sử đều biến mất…

“Những vùng có tài nguyên thiên nhiên dồi dào thì nên có thể săn bắn hoặc hái lượm, những vùng có nguồn nước phong phú thì nên có thể làm nông nghiệp hay thủ công nghiệp.

Mỗi nơi dựa vào tình hình địa phương mà sống cuộc sống tương ứng, sau đó chia sẻ thành quả thu hoạch của mình cho nhau. Mục tiêu của chúng tôi là một hạnh phúc như vậy.”

Beatrix lộ rõ vẻ vui mừng, gật đầu lia lịa.

“Những công trình kiến trúc bằng đất này, và việc sử dụng da để làm quần áo và vật trải lót, làm sao để phân định ranh giới với nền văn minh máy móc của Mỹ?”

“Tùy thuộc vào việc có duy trì vẻ đẹp tự nhiên hay không. Cái gọi là không làm tổn hại tự nhiên, nói đơn giản là mượn từ tự nhiên, tức là ân huệ của tự nhiên.

Vì vậy chúng ta phải đền đáp tự nhiên. Ân huệ của tự nhiên, và việc đền đáp tự nhiên, phải có những điều này mới là hạnh phúc.”

“Đó không phải là hạnh phúc của loài người!”

Người đột nhiên thốt ra những lời cứng rắn đó chính là Genie, người hiện đang giả dạng người Nhật.

“Những ân huệ của tự nhiên như vậy, căn bản không thể duy trì cuộc sống của người hiện đại! Cơ thể chúng ta không còn giữ được hệ miễn dịch của người nguyên thủy thời xa xưa. Ngày nay, nếu người hiện đại đột nhiên trở về với tự nhiên, bản thân họ và xã hội đều sẽ bị bệnh.”

“Vấn đề đó chỉ cần có thời gian là giải quyết được.” Crazy Horse trả lời dửng dưng.

“Ông nói không thể coi những ân huệ ít ỏi đáng thương của tự nhiên là tài sản cá nhân, tôi muốn hỏi với khái niệm đó thì làm sao có thể duy trì toàn bộ dân số? Làm sao để bảo vệ những đứa trẻ sơ sinh yếu ớt mới chào đời?… Không thể duy trì được đâu. Trừ khi giống như xã hội nguyên thủy cổ xưa, ‘giết bỏ’ những đứa trẻ vừa sinh ra và những người già vô dụng!”

Giết bỏ — nghĩa là giết chết những người không có khả năng nuôi dưỡng.

“Vấn đề đó chỉ cần có thời gian là giải quyết được, ân huệ của tự nhiên tăng lên thì sẽ ổn thôi.”

Đối mặt với giọng điệu không một chút lay động của cô ấy, Itsuki lại một lần nữa cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Người này không hề có chút cảm xúc nào từ tận đáy lòng khi đối mặt với việc trẻ em và người già sẽ bị giết bỏ.

“Cái gọi là xã hội nguyên thủy hẳn là khá có hệ thống… dù sao đó cũng là một phần của tự nhiên. Nhưng những đứa trẻ đó rõ ràng không hề phạm bất kỳ lỗi lầm nào, thế mà sự ra đời của chúng không được chúc phúc lại còn bị giết hại thảm khốc, tâm trạng của chúng sẽ như thế nào? Hơn nữa, những người mẹ đã trải qua đau đớn sinh con, không lẽ không nghĩ đến tâm trạng của họ sao?”

“Chúng tôi không có khái niệm tài sản riêng, vì vậy không thể phân biệt đứa trẻ do mình sinh ra với đứa trẻ do nhà hàng xóm sinh ra. Toàn bộ bộ tộc là gia đình, và chúng tôi người da đỏ…”

Crazy Horse, dù là người da trắng, lại rõ ràng tự xưng là người da đỏ.

“Không sợ cái chết. Sau khi chết có thể trở về dưới Linh hồn vĩ đại, hóa thành một trong những sức mạnh của thần thoại người da đỏ, để luân hồi thành một sinh mệnh mới. Đó cũng là một loại hạnh phúc.”

“…Các người điên rồi. Trong mắt tôi, các người chỉ là nô lệ của tự nhiên, chỉ là những bánh răng vô huyết vô lệ!”

“Trong mắt ông, côn trùng cũng chỉ là những bánh răng vô giá trị thôi mà.”

“Các người không thể phân biệt được sự khác nhau giữa con người và côn trùng, căn bản không có sự đồng cảm của một con người, thật là đáng sợ!”

“Rõ ràng các vị khách khác đều nói tiếng Anh giọng Anh, chỉ có ông là rất thành thạo tiếng Anh giọng Mỹ nhỉ.”

Virginia Dass, người đang cải trang thành Yamada Hanako, giật mình kinh ngạc, cơ thể run rẩy. Gạt bỏ thời đại cũ sang một bên, ở Nhật Bản hiện đại, hoàn toàn không thể có một cô Yamada nào có thể nói tiếng Anh giọng Mỹ trôi chảy đến vậy.

Crazy Horse nhắm mắt lại, chậm rãi nói:

“Nếu nói ra những gì tôi đang tưởng tượng… Itsuki-san, Arthur-san, các vị khách đến từ thế giới bên ngoài, là đến Mỹ để phân xử, phân biệt bên nào phù hợp để giành chiến thắng trên lục địa Mỹ này.

Người Bắc Mỹ đang cải trang ở đằng kia, và tôi, người tình cờ tiếp xúc với các vị, xem ra là nhân chứng cho các thế lực phía Bắc và phía Nam.”

“Ông có thể nhận định như vậy.” Itsuki gật đầu.

“Nếu đã như vậy, tôi cũng muốn nói một lời về Bắc Mỹ, nếu không cho tôi nói thì quá bất công. Bắc Mỹ cũng có những nền văn hóa mà các vị khách không thể thẳng thắn chấp nhận. Thật ra họ cũng không thể nuôi dưỡng tất cả mọi người, họ sử dụng chế độ nô lệ.”

“Chúng tôi đã biết chuyện đó rồi.”

“Ồ, cởi mở hơn tôi tưởng tượng nhiều nhỉ. Vì là những người Bắc Mỹ xấu xa, nên tôi cứ nghĩ họ sẽ che giấu những điều bất lợi cho mình. Vậy còn về việc mua bán nô lệ thì ông nhìn nhận thế nào?”

Itsuki giật mình, nhìn Stella đang ngoan ngoãn ngồi nhìn người lớn nói chuyện.

—Thuyền buôn nô lệ!

“Theo thông tin chúng tôi nắm được, họ từ Bắc Mỹ thông qua các tuyến đường thương mại khác nhau để xuất khẩu nô lệ ra khắp thế giới. Cũng đã xác nhận có việc buôn lậu vượt Đại Tây Dương từ bờ biển phía đông bắc đến các quốc gia châu Âu đấy.”

““Cái gì!”” Arthur và Beatrix đồng thanh hét lớn.

"Khoan đã, tôi không biết có chuyện đó."

Khuôn mặt của Ginny lúc này đã mang dáng vẻ người Nhật trở nên tái mét vì nội tâm chấn động.

"Chuyện này hoàn toàn là sự thật. Chúng tôi đã nhiều lần bắt giữ những con tàu nô lệ định rời khỏi lục địa Mỹ để đi ra bên ngoài rồi, trong thực tế quả thật có người đang xuất khẩu văn hóa nô lệ. Tôi cam đoan là thật."

Những lời này của cô ấy đã giải tỏa những khúc mắc.

"Các vị đã bắt giữ tàu nô lệ, vậy thì những nô lệ ban đầu trên tàu..."

Itsuki đã nhanh chóng chen ngang trước khi Ginny nói tiếp.

"...Các vị xử lý họ ra sao?"

Con tàu nô lệ Stella đã đi vào thời điểm đó là từ Bắc Mỹ, còn người đi cứu nô lệ là người da đỏ Nam Mỹ, có vẻ là như vậy.

"Để họ gia nhập bộ lạc... nhưng khi ân huệ của tự nhiên không đủ, chúng tôi cũng sẽ cắt giảm dân số. Chúng tôi đối xử bình đẳng."

Thật sao? Crazy Horse là người hoàn toàn không nói dối, hay là người có thể nói dối không để lại dấu vết để đạt được mục đích, rốt cuộc là loại nào?

Bí ẩn vẫn chưa được giải đáp hoàn toàn.

Tàu nô lệ của Stella từng trải qua cuộc thảm sát. Chắc hẳn là những chiến binh đi giải cứu nô lệ, đã giết sạch những nô lệ đó ngay tại chỗ, không hiểu sao lại bỏ qua Stella.

Hơn nữa, những nô lệ bị giết hại đó đều trở thành những tồn tại giống như xác sống.

Đó là loại phép thuật gì?

Itsuki muốn truy hỏi sâu hơn, nhưng cuối cùng lại chần chừ.

Bởi vì luôn cảm thấy phép thuật đó khác với hệ thống phép thuật trong thần thoại người da đỏ.

Hiệu quả đó căn bản là một hiện tượng hoàn toàn trái ngược với sự ban phước của tự nhiên...

Ngoài công lý kiểu Mỹ và thần thoại người da đỏ ra, tôi còn cảm thấy có một thứ gì đó đáng ghét đang xen giữa hai thứ đó.

"Sau đó thì không có chuyện gì đặc biệt đáng nhắc đến nữa, dù sao thì chúng tôi cũng rất đơn giản và mộc mạc."

Crazy Horse sau khi kết thúc cuộc nói chuyện thì đứng dậy.

"Các vị muốn ở đây bao lâu cũng được. Trong thời gian lưu lại đây, chúng tôi không phân biệt gì, cũng sẽ cung cấp bữa ăn cho các vị. Nhưng nếu không từ biệt mà bỏ đi, lần tới gặp mặt chúng ta sẽ là kẻ thù."

"Cảm ơn."

Itsuki tuy trả lời như vậy, nhưng chắc hẳn không có lời nào khác có thể khiến bữa cơm trở nên khó nuốt đến thế.

Bởi vì bữa cơm này được ăn sau khi nói xong chuyện giết hại trẻ con để giảm dân số.

Puweblo vào ban đêm tĩnh lặng đến đáng sợ.

Không có lấy một chút ánh đèn nhân tạo. Nhưng nếu là pháp sư thì có thể dùng phép thuật để tạo ra ánh đèn, cũng có thể thông qua ma lực để có được khả năng nhìn trong đêm. Việc giải quyết những chuyện vặt vãnh hằng ngày hoàn toàn dựa vào ma lực như thế này, có vẻ là cách làm ở nơi đây.

Nhưng tỷ lệ tử vong của trẻ nhỏ có ma lực chưa trưởng thành tăng cao, những người lớn có ma lực suy yếu cũng dần bị tiêu diệt.

"Hiện tại tôi cảm thấy giao lục địa này cho thần thoại người da đỏ cũng không tệ."

Sau khi Arthur đột nhiên nói vậy, các đồng đội trong bóng tối đã thốt lên kinh ngạc.

Nhưng trong số các thành viên, nếu nói Arthur và Beatrice có giá trị quan gần nhất với người da đỏ, thì cũng là lẽ đương nhiên thôi.

"Tôi thì không hiểu nổi những người theo công lý kiểu Mỹ đó có lỗi gì."

Người nói thẳng thắn như vậy là Naoka.

"Không cần cô nói ra, tôi cũng biết Lữ Naoka này sẽ nghĩ như vậy."

Sau khi Itsuki trả lời như vậy, Naoka cười mỉa mai và nói: "Hahaha, xem ra khoảng cách giữa hai trái tim chúng ta đã rút ngắn đi nhiều rồi."

"So với nhân quyền, việc tìm cách giải quyết quốc nạn cận kề đương nhiên được ưu tiên hơn. Nếu sự phồn thịnh ảnh hưởng trực tiếp đến sức mạnh chiến đấu, thì đương nhiên sẽ nảy sinh những ý tưởng liên quan đến nô lệ. Chế độ nô lệ tốt hơn nhiều so với việc bị một nước địch như Trung Quốc chà đạp mọi thứ."

"Nhưng mà..." Beatrice đã chen ngang với giọng điệu kiên quyết. "Tôi không thể tha thứ cho việc buôn lậu nô lệ."

"Trong giá trị quan của Đức và Anh, có phải họ phản đối chế độ nô lệ không?"

Đối mặt với câu hỏi của Itsuki, Beatrice và Arthur nhìn nhau.

"Tôi cho rằng trong chuyện này, Đức và Anh đều có những điểm tương đồng."

Arthur bắt đầu giải thích.

"Dù là Đức hay Anh đều là xã hội phân cấp bị chi phối bởi ma lực mạnh yếu. Nhưng tôi thấy mỗi tầng lớp đều có nhiệm vụ và nghĩa vụ riêng của mình, kỵ sĩ có nghĩa vụ của kỵ sĩ (Noblesse Oblige), thợ thủ công có niềm kiêu hãnh chỉ thợ thủ công mới có, còn trẻ con thì có khả năng vô hạn."

"Những nô lệ đã mất đi mọi khả năng, tầng lớp thấp kém như vậy vừa không thú vị lại vừa khiến người ta khó chịu."

Beatrice tức giận nói.

"Hơn nữa, vấn đề đổ thêm dầu vào lửa là, những quốc gia lãnh thổ dưới sự bảo hộ của Đức và Anh, lại lén lút buôn lậu nô lệ mà giấu giếm các nước mẫu quốc là Đức và Ý! Dù sao thì thứ xuất khẩu chắc chắn không chỉ là nô lệ. Bắc Mỹ còn mang vào một đống hàng cấm mà chúng tôi đã ban lệnh cấm để dụ dỗ các quốc gia lãnh thổ, khiến họ sa đọa. Hành vi như vậy chẳng khác gì gây sự cả!"

Itsuki hơi bị uy thế của cô ấy làm cho choáng ngợp.

Mỗi khi Beatrice nghiêm túc đối diện với một việc gì đó ngoài chiến đấu, thì những điểm khác biệt về giá trị quan của cô ấy sẽ bộc lộ rõ ràng. Điều này khiến Itsuki không thể bình tâm lại. Nhưng nếu nói ngược lại, đây cũng là bằng chứng cho thấy cậu càng thân thiết hơn với Beatrice, không kìm được mà hy vọng hai bên có thể hiểu nhau.

"Việc quản lý của chúng ta cũng có sơ suất." Arthur ôm đầu.

"Quốc gia biến sự phồn thịnh thành sức mạnh ư, thật là một sự tham lam đáng kinh ngạc!" Beatrice buông lời.

"Tôi chưa từng nghe ai nói có việc xuất khẩu cái gọi là văn hóa nô lệ..."

Ginny thì thầm, cô ấy trở nên ngẩn ngơ, trông không giống như đang diễn xuất, hơn nữa đã khôi phục dung mạo ban đầu rồi.

Mary trước đó cũng từng nói chưa được thông báo về chuyện Bộ Nô lệ.

Còn Ginny thì nói muốn xem xét lại công lý kiểu Mỹ.

Còn bản thân tôi vẫn không rõ cách thức chế tạo pin.

Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra trên con tàu đó.

"Ưm--..." Kaguya-senpai vừa ôm chặt Stella như ôm búp bê vừa lẩm bẩm.

"Thật lòng mà nói, đất nước này, dù nhìn vào đâu cũng không vừa mắt... Đây là suy nghĩ thật lòng của tôi. Thật sự lại không trân trọng trẻ con như vậy..."

Sau khi Kaguya-senpai hoàn hồn mới nhận ra mình luôn muốn véo véo má Stella.

"Đúng như chị nói." Itsuki nở một nụ cười khổ.

"Bố, mẹ, con à... Con cảm thấy hình như con nhớ những ngọn núi màu cà phê ở đây..."

Stella trong tình trạng vẫn đang được Kaguya-senpai ôm trong lòng, nói nhỏ.

"Cái gì?"

Trong đêm đen tràn ngập không khí ngạc nhiên.

"Con tàu nô lệ Stella đã đi do hành trình trên Thái Bình Dương, nên việc có liên quan đến vùng đất bờ biển phía Tây này cũng không có gì lạ..."

Itsuki nói ra rồi lại nghĩ lại, lập tức lắc đầu.

"Không phải, rất lạ. Nếu là nô lệ thì phải là người Bắc Mỹ mới đúng."

"Bố, con muốn ra ngoài xem."

Người da đỏ không đặc biệt cấm họ ra ngoài, mà ngược lại nói muốn làm gì cũng được.

Itsuki và những người khác gật đầu sau đó, quyết định đi ra ngoài.

Từ Las Vegas đột nhiên đến khu định cư này, nơi không có bất kỳ ánh đèn nào khi đêm xuống. Các vì sao trên trời dường như rất gần, như thể sắp đổ ào xuống. Những con cừu đang ngủ trên đồng cỏ trong thung lũng, tuy bây giờ chưa quá muộn nhưng có vẻ như người da đỏ chỉ để lại vài lính canh, còn những người khác đã tụ tập trong Pueblo rồi.

Những người lính canh đó không hề hỏi han khi Itsuki và mọi người ra ngoài.

Stella không hề sợ hãi, bước đi với những bước chân quen thuộc, nhẹ nhàng đi trên rìa thung lũng, hệt như người dẫn đường của người da đỏ.

Rời khỏi khu định cư của Crazy Horse, họ đi vào con đường chưa được sửa sang.

"Còn khu định cư nào khác không?"

"Tôi không biết... nhưng cảm thấy cơ thể vẫn còn nhớ."

Phần lớn tinh thần của Stella đã bị hư hại, chỉ dùng phần còn lại để thích nghi. Nhưng liệu ngoài não bộ, các bộ phận khác của cơ thể cũng có thể lưu giữ cái gọi là ký ức không? Chẳng lẽ linh hồn trú ngụ ở đâu đó, và hóa thành ma lực?

Họ đi được một đoạn.

Lúc này phía trước có thể nhìn thấy những khu định cư khác, trong đó có những Pueblo có quy mô nhỏ hơn lúc nãy.

Ở quảng trường trung tâm có thể thấy một ánh sáng yếu ớt. Đối phương đang dùng lửa làm gì vậy?

"Đây có lẽ là quê hương của tôi."

Stella nói với giọng đầy tự tin, nhưng lại dừng bước ở đó.

Cứ như thể cô ấy không muốn quay lại nơi đó, cứ như thể cô ấy chỉ đang giúp dẫn đường mà thôi.

Có vẻ như có người đang tụ tập ở quảng trường. Khu định cư của Crazy Horse rõ ràng đã đi ngủ sớm như vậy, những người này đang làm gì ở đây?

Itsuki và mọi người để không bị đối phương phát hiện, liền vừa ẩn nấp vừa tiếp cận.

Đôi mắt của Itsuki đã được cường hóa bằng ma lực, hiện rõ tình hình hiện trường.

Trên quảng trường tụ tập rất nhiều trẻ con.

Những người trưởng thành mặc trang phục da đỏ, sắp xếp trẻ nhỏ hệt như hàng hóa.

Trong số đó có một người đàn ông nhìn xa những đứa trẻ như thể đang đánh giá, phía sau ông ta còn có rất nhiều người khuân vác đang chờ lệnh. Họ được ma lực hỗ trợ, vác những chiếc ba lô khổng lồ hơn cả cơ thể mình.

Người đàn ông đánh giá đó sau khi kích hoạt một loại ma thuật nào đó, những đứa trẻ liền lảo đảo bước đi như người mộng du, tập trung lại bên cạnh ông ta. Ngược lại, những người khuân vác lần lượt dỡ những hành lý nặng nề trên người xuống đất, rồi vừa mở ba lô vừa đưa các vật phẩm bên trong cho những người da đỏ.

Trước mắt, lăn ra rất nhiều rượu, sô cô la và một số loại ma túy cùng các món xa xỉ phẩm khác.

Những người trưởng thành mặc trang phục da đỏ lao vào những vật phẩm đó.

Vừa mới kết thúc giao dịch, người đàn ông đánh giá liền quay người bỏ đi. Những đứa trẻ bước đi như thể mất khả năng suy nghĩ, lảo đảo theo sau ông ta.

Những người trưởng thành trong các khu định cư đó đang chìm đắm trong những vật phẩm có được, chẳng thèm liếc nhìn những đứa trẻ đó một cái.

Đó là... hiện trường mua bán nô lệ.

Người đàn ông vừa rồi đang đánh giá... đeo kính chống gió cơ khí hóa, mặc áo choàng đỏ che kín toàn thân — người đó chính là Reid Metallica, thủ lĩnh nô lệ đã từng thấy ở trung tâm Las Vegas!

Những người khuân vác đó toàn bộ đều là binh lính cơ khí! Đó là thuộc hạ của Hiệp sĩ đoàn Bắc Mỹ.

Tối qua mới thấy người đàn ông đó ở trung tâm Las Vegas, rồi tối nay lại gặp ở khu định cư này, có phải ông ta đang đi khắp nơi để lùng sục nô lệ không?

Hơn nữa ông ta còn vượt qua ranh giới quân sự...? Nhưng quả thật trên biên giới không hề có bất kỳ sự cảnh giác nào...

Arthur lúc này đứng cạnh Itsuki trợn tròn mắt, tức giận đến run rẩy toàn thân. Rồi Itsuki trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, ngăn cản Arthur dường như muốn gầm gừ lao ra ngoài, và bịt miệng cậu ta lại.

"Tại sao anh lại ngăn cản tôi! Làm cái chuyện đó sao có thể tha thứ được!"

Itsuki trong lòng có nghi vấn về việc tại sao Arthur lại tức giận đến vậy.

Nhưng anh ta lập tức nhận ra nguyên nhân. Đôi mắt Arthur rực lửa giận dữ, hướng về phía những người trưởng thành đã bán đi trẻ em. Những người này rõ ràng nên tin vào thần thoại da đỏ, nhưng lại lao vào những món xa xỉ phẩm mà thần thoại da đỏ cấm đoán còn bán đi con cái, Arthur tức giận là vì họ thiếu lòng tin.

"Ngay cả khi ngăn cản được hắn ở đây, cũng chỉ có thể cứu được những đứa trẻ đó thôi."

Itsuki thì thầm với Arthur như thể đang đưa ra lời khuyên.

"Tốt hơn hết là đuổi theo họ rồi diệt trừ tận gốc."

"Khoan đã, sau khi đuổi theo giải phóng nô lệ rồi thì sao? Ngay cả khi đưa họ về nơi của người da đỏ, họ cũng sẽ bị như thế này vì mục đích giảm dân số đấy."

Naoka cắt lời giữa chừng, còn làm một động tác cắt ngang cổ mình.

Đúng vậy, kết quả của hai số phận đó cơ bản không khác biệt là bao.

Naoka tiếp tục hỏi Itsuki.

"Anh đã quyết định liên minh với Liên Bang Nam Mỹ rồi sao? Cứu những nô lệ đó chính là cản trở Bắc Mỹ, bởi vì dù Ginny có nói mình không biết gì đi nữa, đó vẫn là hành động của chính phủ Bắc Mỹ đấy."

Itsuki do dự, bởi dù sao hiện tại vẫn chưa đi đến kết luận.

Nhưng anh ta không muốn bỏ mặc tình hình này.

Tuy nhiên, khi chưa quyết định liên minh với ai, vẫn ở vị trí người ngoài cuộc, việc có một đám trẻ con bên cạnh thật sự quá không thực tế. Chẳng lẽ cứ thế... vô phương cứu chữa sao...?

"Hayashi-san, xin hãy làm theo cách anh muốn."

Ginny nói, như thể muốn xua tan sự bối rối trong suy nghĩ của Itsuki.

"Nếu thật sự giải phóng nô lệ, tôi sẽ tạm thời ẩn náu ở trung tâm thành phố. Hoặc nếu không, dùng tiền thưởng mà Hoshikaze-san đã thắng trong Jackpot, lập một trại trẻ mồ côi dưới danh nghĩa của tôi cũng được."

...Cô ấy nghiêm túc sao? Itsuki nhất thời không thể tin được đề nghị của Ginny, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô ấy.

"Làm như vậy chẳng khác nào cản trở đất nước của cô, cô không sao chứ?"

"Có ai nói cho tôi biết chuyện này đâu!"

Ginny rõ ràng lộ rõ sự tức giận.

"Chỉ khi hành động cùng anh, tôi mới có thể biết được bộ mặt thật của đất nước này. Vì vậy tôi sẽ không cản trở những gì anh muốn làm, và cũng sẽ hỗ trợ anh loại bỏ những trở ngại."

Giọng điệu của Ginny cho thấy cô ấy đã một lần nữa hạ quyết tâm.

Thủ lĩnh nô lệ Reid Metallica bắt đầu di chuyển, dẫn theo những đứa trẻ bước đi như người mộng du, đi về phía một nơi nào đó.

Ginny vừa đuổi theo vừa tiếp tục nói, như thể đang trừng mắt nhìn vào lưng hắn.

"Chúng ta mau đuổi theo người đàn ông đó đi. Tôi cũng muốn biết sự thật, muốn xem xét lại công lý kiểu Mỹ. Bây giờ đừng nghĩ xem sau này sẽ thế nào, cứ hành động theo những gì mình nghĩ, chỉ cần tuân theo phán xét trong lòng, đợi khi mọi thứ rõ ràng rồi chúng ta hãy cùng rút ra kết luận cho cả hai bên."

Itsuki tin những lời này.

Itsuki và những người khác lúc này đang đuổi theo Reid Metallica.

Reid không ngừng tiến về phía trước trong khe núi Grand Canyon phức tạp. Những đứa trẻ ngoan ngoãn đến mức không cảm nhận được ý thức tự chủ, chạy theo ông ta, không hề lộ vẻ mệt mỏi hay muốn bỏ trốn.

Không gian dưới đáy thung lũng ngày càng trở nên chật hẹp, những vách đá hai bên áp sát như thể sắp đổ sập xuống.

"Hướng đi có vẻ là dọc theo dòng chảy của sông Colorado. Tôi nghĩ họ đang đi về phía biển, tức là phía Nam."

Ginny vừa lắng nghe tiếng nước sông vừa nói.

"Đường ranh giới quân sự giữa Bắc Mỹ và Nam Mỹ ở khu vực này, chính xác thì được phân chia như thế nào?"

"Về cơ bản, sông Colorado chính là đường ranh giới quân sự, gần như giống hệt biên giới các bang trước đây."

"Nghĩa là một nơi cực kỳ gần Bắc Mỹ à. Lẽ nào các nhà máy hay bến cảng nơi nô lệ làm việc lại được giấu ở bên Nam Mỹ này?"

"…! Có lẽ có khả năng đó."

"Ngành kinh doanh nô lệ" – đừng nói là người dân, ngay cả Mary và Ginny cũng đều bị giấu kín. Nếu có thể dễ dàng qua lại Nam Mỹ, thì việc đặt căn cứ nô lệ ở bên này có lẽ sẽ tiện lợi hơn.

Chỉ cần không bị người Da Đỏ phát hiện và phá hủy là được.

Tuy nhiên, công tác đề phòng của người Da Đỏ thực sự qua loa. Xung quanh khu định cư, họ cảnh giác không chút lơi lỏng ngay cả vào ban đêm, nhưng đôi khi lại cho rằng việc ranh giới quân sự bị xâm phạm một chút cũng không sao. Phải nói là, họ không có cái gọi là khái niệm lãnh thổ. Trong thái độ hoàn toàn không cảnh giác đó thậm chí còn ẩn chứa một niềm tin. Đối với họ, những người không có khái niệm về tài sản riêng, chiến tranh chỉ là một vấn đề sinh tử đơn thuần của con người.

Thế nhưng, Mad Horse sùng đạo kia hẳn đã không thể ngờ rằng… người Bắc Mỹ lại lén lút trà trộn vào các khu định cư phi chiến đấu, dùng hàng cấm dụ dỗ người địa phương, rồi mua bán những đứa trẻ lẽ ra phải bị giết.

Phía trước lối đi, một tòa kiến trúc sừng sững hiện ra một cách tĩnh lặng, như thể vùi mình trong thung lũng của những ngọn núi đá.

Đoàn nô lệ của Rette đã biến mất vào trong tòa kiến trúc đó.

Nơi đó không thể gọi là thành trì cũng chẳng giống nhà máy, mà là một khối lập phương được xây bằng thép.

Mặc dù quy mô không bằng các khách sạn ở Las Vegas, nhưng cảm giác có kích thước bằng một tòa nhà trường học.

Toàn bộ tòa nhà không có cửa sổ, lối ra vào chỉ có một cánh cửa nhỏ.

Cách tòa nhà vài mét còn có hàng rào bao quanh toàn bộ.

Itsuhi và những người khác nấp mình từ xa, quan sát tình hình tại hiện trường.

"Có vẻ không thể dùng phép tấn công trực tiếp phá hủy được, làm vậy sẽ gây nguy hiểm cho những đứa trẻ bên trong."

Mio lẩm bẩm. Chắc cô ấy đang nhớ lại chuyện đột kích phá hủy căn cứ Yamato.

"Tôi không chỉ muốn cứu những đứa trẻ, mà còn muốn điều tra bên trong tòa nhà đó, có lẽ có thứ gì đó liên quan đến ngành kinh doanh nô lệ và công nghệ bí ẩn mà ngay cả Ginny và những người khác cũng không biết."

Itsuhi và mọi người đã quyết định, đợi sau khi tất cả sự thật được làm sáng tỏ, rồi mới quyết định mối quan hệ với Bắc Mỹ. Nếu phá hủy tòa nhà trước mắt, thì sẽ không thể hiểu được bất cứ điều gì.

Đó là căn cứ "ngành kinh doanh nô lệ" mà họ đã rất khó khăn mới tìm thấy.

"Hơn nữa, tôi không muốn họ thông báo hành động của chúng ta cho quốc gia của họ, chỉ muốn kiểm soát nó thành một màn kịch nhỏ giữa chúng ta thôi."

Nếu niệm phép triệu hồi, dao động ma lực quy mô lớn như vậy có nguy cơ bị người khác phát hiện.

"Nếu là liên lạc bằng sóng vô tuyến, tôi nghĩ tôi có thể gây nhiễu, nhưng nếu liên lạc bằng cáp ngầm thì hết cách."

Hane-senpai nói ở bên cạnh.

"Hane-senpai đúng là đã đạt đến cảnh giới của một pháp sư rồi..."

"...Nếu tôi có thể sử dụng tốt ma thuật thông thường, không biết có thể 'thâm nhập' mà không bị phát hiện không."

Hane-senpai nghiêm mặt nói vậy. Đôi mắt cô ấy ánh lên một cảm giác trách nhiệm mạnh mẽ.

"Tôi đi rồi về ngay."

Thâm nhập, tuy là một hành động táo bạo, nhưng kết quả lý tưởng nhất chính là thâm nhập thành công.

Tuy nhiên, không thể tự mình thực hiện việc này.

"Vậy thì tôi, Hane-senpai và Lottie, ba người chúng ta sẽ thâm nhập vào bên trong. Đồng thời điều tra bên trong, nếu phát hiện thiết bị liên lạc thì phá hủy. Sau khi phá hủy thiết bị liên lạc thành công, tôi sẽ dùng niệm thoại của Ấn Solomon gọi mọi người, khi đó phải bắt giữ tất cả những người trong tòa nhà, không được để ai trốn thoát. Sau đó còn phải giải phóng nô lệ."

"Khi có máy móc gì xuất hiện, tôi sẽ chịu trách nhiệm vận hành bằng sức mạnh của Prometheus đúng không?"

Lottie nói vậy, Itsuhi gật đầu.

"Các cậu đợi chút! Lúc như này thì phải để tôi ra trận chứ!"

Karin hét lớn ở bên cạnh.

"Ể, tại sao?" Itsuhi tự nhiên trợn tròn mắt.

"...Cậu quên tôi là ai rồi sao?"

"Đồ nhóc con ngốc nghếch!" Ooka-senpai vừa cười vừa chỉ vào cô ấy.

"Bạn ngốc nghếch của Lottie?" Mio nói.

"Chúng tôi mới không muốn bị cái cặp đôi ngây thơ các cậu nói như thế!" Karin nhe răng nanh như thể đang đe dọa.

"Tôi là một sát thủ chuyên nghiệp được huấn luyện theo kiểu Trung Quốc đó! Chỉ cần tôi có ý muốn, các nhiệm vụ như thâm nhập cơ sở quan trọng ám sát nhân vật quan trọng đều không thành vấn đề! Mặc dù tôi chưa từng thực sự thực hiện nhiệm vụ nào! Nhưng nếu là thâm nhập, tôi chắc chắn giỏi hơn Hane rất nhiều đó!"

Nói mới nhớ, Karin đúng là có xuất thân như thế… tôi đã quên mất chuyện này rồi.

"Sau khi được 'thuần hóa', cậu hoàn toàn biến thành một đứa trẻ ngây thơ vô số tội, ồn ào, nên tôi căn bản không hề liên tưởng đến chuyện cậu là sát thủ hay biết thâm nhập gì cả."

"Không được nói gì là 'thuần hóa'! Tôi không tự nhận mình từng bị cái tên nhà ngươi 'thuần hóa' đâu nhé!"

Karin có lẽ vì từng bị ngược đãi, khiến cô bé gần như không biết gì về thế giới bên ngoài, nên đối với những điều lần đầu tiên nhìn thấy và trải nghiệm ở Biệt thự Phù thủy, cô bé đều cảm thấy vô cùng xúc động và cực kỳ vui mừng.

Cũng chính vì thế mà khiến người ta có ấn tượng cô bé y hệt một đứa trẻ con… giống như một đứa nhóc ngốc nghếch vậy.

Trong khi rõ ràng cô bé và Itsuhi là những người cùng tuổi.

"À, tên khốn cậu vừa nãy cũng cho rằng tôi là đứa nhóc ngốc nghếch đúng không! Này anh bạn, tôi nói trước, chỉ dựa vào một tên nghiệp dư như cậu và Hane thì tuyệt đối sẽ không thành công đâu! Theo những gì tôi đang thấy, tòa nhà đó được trang bị hệ thống giám sát nghiêm ngặt. Người chuyên nghiệp nhìn một cái là biết ngay, các cậu mà cứ ngu ngốc tiến lại gần là sẽ tiêu đời ngay lập tức."

"Gì cơ, thật không?"

"Trên hàng rào có một sợi dây điện đáng ngờ chạy ngang qua, vì vậy chắc hẳn có lắp cảm biến rung động. Rồi gần lối vào có một đống camera giám sát."

"Cậu thật sự chỉ nhìn là biết sao?"

"Camera giám sát sẽ chiếu tia hồng ngoại vào ban đêm, nếu dùng ma lực tăng cường tầm nhìn, là có thể nhìn thấy loại tia hồng ngoại đó."

"À, thật đấy. Có tia hồng ngoại đang chiếu, xem ra bên đó có camera giám sát."

Hane-senpai cũng lên tiếng nói.

"Hane-senpai, chị cũng nhìn thấy tia hồng ngoại à?"

"Tôi đã thử một chút, kết quả là được. Dù sao thì tôi đã từng luyện tập cảm ứng sóng vô tuyến, rồi lại truyền sóng vô tuyến gây nhiễu."

Hane-senpai từ rất lâu trước đây đã bắt đầu sử dụng ma thuật cơ bản để sắp xếp thành nhiều kỹ năng nhỏ cảm thấy có thể hữu ích, và đã luyện tập chúng.

"Sóng vô tuyến và tia hồng ngoại chỉ khác nhau về bước sóng, nhưng đều là sóng điện từ."

Ra là vậy, xem ra cô ấy thật sự nhìn thấy được.

"...Dự án Pháo đài Máy tính (Effort Project)."

Ginny, người nghe thấy mọi người nói chuyện, khẽ thốt ra những lời này.

"Cậu biết gì về tòa nhà đó không?"

"Cái đó... Trước đây, Vua và Leito từng yêu cầu Bộ Công nghệ Giả kim phát triển kỹ thuật bảo an tối tân nhất dưới dạng tuyệt mật. Tôi nhớ cái đó gọi là Kế hoạch Pháo đài Máy tính. Chỉ là loại kỹ thuật bảo an mới mẻ đó vẫn chưa có dấu hiệu được thực sự áp dụng ở đâu cả... Tôi vừa mới nghĩ không biết rốt cuộc kế hoạch đó là gì thôi."

Đó hẳn là kỹ thuật bảo an được nghiên cứu phát triển trong tình trạng tuyệt mật, hoàn toàn không có dấu hiệu được áp dụng trong nội địa Bắc Mỹ.

Loại kỹ thuật đó, chắc không phải dùng ở phía Indian này chứ.

"Ý của cậu là cái trước mắt này có lẽ chính là 'Pháo đài Máy tính' sao?"

Genie khẽ gật đầu. Trong nội địa Nam Mỹ có đặt nhiều căn cứ của cùng một doanh nghiệp buôn nô lệ, Bắc Mỹ để bảo vệ những nơi này, còn nghiên cứu phát triển ra các kế hoạch bảo an liên quan...

"Nếu là vậy thì lại càng cần sức mạnh của một chuyên gia như tôi."

Karin ưỡn ngực nói.

Sát thủ chuyên nghiệp Katsura Karin, thiên tài ma pháp cơ bản Tsukahara Iha và Người điều khiển máy móc Lotte.

Không biết là Pháo đài Máy tính hay gì đi nữa, với đội hình như thế này để đối phó, chắc hẳn sẽ không có gì thiếu sót phải không.

"Vậy thì mọi người, chúng ta đi rồi sẽ về ngay!" Itsuki tuyên bố như vậy.