Hôm nay cơ thể tôi có cảm giác rất nặng nề. Không biết có phải do tôi tưởng tượng nhưng Mizumori-sempai đang nhìn tôi đầy lo lắng, nên tôi nghĩ sức khỏe mình chắc phải có vấn đề gì đó.
“Sao vậy. Trông em tiều tụy lắm đó?”
Tôi nở nụ cười mơ hồ với sempai nhấp nhổm vì lo âu.
“Sempai có giỏi nấu ăn không?”
Tôi biết câu trả lời nhưng vẫn hỏi lấy lệ. Cô ấy giỏi nấu ăn. Chỉ là ngoài đồ Nhật ra thì cô ấy không thể nấu bất cứ món nào khác. Thiết lập của cô ấy là như vậy. Tuy nhiên, trải qua các sự kiện của nữ chính, kỹ năng nấu ăn của cô có thể trở nên phong phú và đa dạng hơn.
“…Bộ em là kiểu người thích trả lời câu hỏi bằng hỏi câu hỏi khác à? Chị chẳng hiểu em đang nghĩ gì nữa.”
“Sempai nghĩ sao về chuyện đồ ăn có thể phát sáng như sơn huỳnh quang?”
“Cái đấy gọi là đồ ăn á?”
Chị hỏi em có phải đồ ăn hay không, thì em nghĩ là không. Em còn tưởng đấy là mấy điểm chiếu sáng trong công viên giải trí hay điểm bắn pháo hoa luôn ấy chứ.
Nhưng có một thứ tôi dám chắc…
“Đó là vũ khí tẩy não”
Ludi cuối cùng đã bình phục sau một ngày dài. Hiển nhiên, bạn có thể tái thiết lại hiệu ứng “thức ăn” bằng cách tống nó ra ngoài. Cô ấy xuất hiện trước mặt tôi sáng nay với khuôn mặt ửng đỏ đi cùng là lời cảm ơn và dặn tôi không được nói cho bất kì ai về chuyện đó. Tất nhiên, tôi cũng không có ý định làm vậy. Rốt cuộc Ludi cũng là người vào sinh ra tử với tôi trong “trận chiến” đó.
“….Chị chả hiểu, hay tạm thời chúng ta cứ gác việc đó sang một bên nhé?”
Tôi hơi do dự. Nếu hôm nay tôi bị cái ngọn thác giáng xuống nữa chắc bay xác luôn mất. Hôm nay tôi xin kiếu.
“Phải rồi… Nghĩ lại thì hôm nay em tính chạy bộ thôi. Em thành thật xin lỗi vì phiền chị cất công đến tận đây như vậy.”
Sau khi tôi xin lỗi và hướng về cung đường tập chạy mọi hôm thì cái vai tôi bị kéo lại.
“Takioto-kun, không phải thế, ý chị là hôm nay chúng ta không tập”
“Eh, không tập? Chị mất ngủ ư, mỏi cơ hay bị ảo giác?”
“Bộ em bị động kinh nếu nghỉ tập một hôm đấy à?”
Nghe giống thằng nghiện thật.
“Em cảm thấy hơi lo âu nếu không được vận động cơ thể thôi….”
“Lo âu, hum.. Chị cũng từng bị như vậy trước một trận đấu quan trọng, nhưng chị có cảm giác trường hợp của em bị nặng hơn nhiều đó”
Sempai bỏ tay khỏi vai tôi và vẫy ra hiệu tôi theo sau cô ấy.
Nơi sempai dẫn tôi đến là một khu phố mua sắm nằm không xa học viện. Có vẻ cô ấy là khách quen ở đây nên đã chào hỏi mọi người trên đường đi.
“Takioto-kun thích đồ ngọt không?”
Tôi gật đầu với cô gái đi bên cạnh mình.
“Vậy à. Thế thì em sẽ thích thứ này đấy”
Phải nói rằng, tôi có chút hồi hộp về nơi sẽ tới lúc này. Khi tôi đang bận kỳ vọng vào thứ mình mong đợi, thì sempai đột nhiên dừng lại.
“Sempai, sao thế…….. trông cô ta đáng ngờ nhỉ…”
Một người phụ nữ đang đội một chiếc mũ giống như đang cố ý che đi mái tóc vàng hoe của mình. Cô ta đeo một chiếc kính râm màu xanh đậm với khẩu trang che miệng. Dáng người không cao bằng senpai nhưng cũng thuộc diện chân dài. Đánh giá qua đôi chân mịn màng và khuôn mặt nhỏ nhắn thì cô ấy vượt trên người mẫu.
“Em cũng nghĩ thế sao?”
“Quá khả nghi. Ta có nên gọi cổ lại không?”
Senpai từ từ tiếp cận cô gái. Tôi nhanh nhẹn đi sau và đứng trước senpai, vận ma lực vào khăn quàng và sẵn sàng biến hóa nó.
“Xin lỗi, có chuyện gì không?”
Senpai hỏi.
Người phụ nữ quay lại đối mặt với chúng tôi. Khoảnh khắc cô ấy chạm mắt tôi, người cổ giật nảy lên.
“K-không có gì !”
Có cảm giác tôi nghe thấy giọng này ở đâu rồi thì phải. Mới nghe gần đây nữa chứ. Khi tôi nhìn kĩ càng hơn………
“……..Không lẽ nào”
Khi tôi định gọi tên cô ấy, cổ quay ngoắt lưng lại và bắt đầu bỏ chạy. Nhưng vì đã sẵn sàng, nên tôi ngay tức khắc tóm cô ả lại bằng third hand.
Cô ấy cựa quậy bên trong tấm khăn. Cứ như thế, chiếc kính râm cổ đeo rớt xuống và tôi nhìn thấy khuôn mặt y như mình dự đoán.
“……Cậu làm gì vậy? Ludi”
Người khả nghi nằm gọn trong khăn quàng của tôi là nàng công chúa Ludivine Marie= Ange De La Trefle.
---------------
“Chúc quý khách ngon miệng”
Nói vậy, người bồi bàn rời đi. Phía trước Mizumori-senpai là Matcha Tiramisu. Ngồi cạnh cô là Ludi với Matcha Parfait. Matcha với rất nhiều dâu tây và kem tươi gộp vào trong hình nón. Trông ngon tuyệt vời.
Aaa, tôi muốn ăn hết.
Có lẽ tôi sẽ gọi thêm gì đó hơn là chỉ ăn mỗi matcha fonde này.
“Chị không ngờ đó là Trefle-sama”
Senpai thì thầm
Ludi nhanh chóng nuốt tọt kem vào họng và lắc đầu.
“Chị là sư phụ của Takioto đúng không? Chị có thể gọi em là Ludi. Em không thích cứng nhắc.”
Haa, tôi thầm thở dài. Sempai chỉ cảm thấy giống như bị ép buộc khi xưng hô như vậy thôi. Mà dù sao, ngay từ đầu tôi cũng thích xưng hô như thế này hơn.
“Thế cậu đang làm gì ở đây………..!”
Tôi đang định hỏi Ludi hết câu thì chân của tôi bị giẫm lên. Dường như cô nàng không muốn nhắc tới chuyện đó.
“Ph-phải rồi ha. Em muốn hỏi chị về học viện phép thuật Tsukuyomi. Chị có thể kể cho em về trường không?”
Ludi đang cố đánh trống lảng. Sempai bối rối trả lời trước sự thúc dục của Ludi. Việc cô ấy trả lời câu hỏi này, một phần cũng sẽ đem lại cho tôi ít thông tin hữu ích.
“Hể, vậy là phải một khoảng thời gian sau khi vào trường, ta mới được phép vào dungeon ấy hả?”
“An toàn là trên hết, các giáo viên nói với chị thế đấy. Ngoài ra, lần đầu vào dungeon, em sẽ bị bắt đi cùng với một tiền bối khóa trên”
Tôi hiểu rồi. Ludi và tôi gật gù trước câu trả lời của cô ấy. Như vậy các thiết lập vẫn giống trong trò chơi.
Vậy giả sử các thành viên đầu tiên giống như trong trò chơi, thì tôi sẽ cùng đội với nhân vật chính. Các thành viên còn lại sẽ tùy biến theo lựa chọn của hắn. Tùy thuộc vào thứ tự, thì ngoài tôi ra sẽ có một người thú, cũng không ngoại trừ khả năng Ludi và Senpai cũng sẽ là một thành viên của nhóm. Tôi không giỏi giao tiếp với người lần đầu gặp mặt. Nên tôi cũng mong ít nhất mình được cùng nhóm với Ludi hoặc Senpai.
“Vậy, Sempai vào dungeon cùng em được không? Em sẽ rất yên tâm nếu có chị bên cạnh”
Khi tôi hỏi cô ấy, Sempai đáp lại với tiếng cười nhỏ nhẹ.
“Nếu không có gì thay đổi so với năm ngoái, thì chuyện đó khó mà xảy ra được vì mọi người sẽ được xếp cặp ngẫu nhiên. Chị sẽ thử hỏi giáo viên, nhưng đừng kỳ vọng quá nhé?”
Tôi cho đó là trò đùa nhưng ít nhất cũng nên mở miệng hỏi. Nghĩ mà xem, nếu tôi xin Marino-san thì chẳng phải tôi sẽ được tự mình chọn người đồng hành cùng hay sao?
Mà không, nếu tôi không làm thế thì tôi biết thừa những khả năng gì sẽ xảy ra. Mọi chuyện sẽ ổn nếu tôi đứng sau chỉ dẫn nhân vật chính hành động?
“Em cảm ơn chị nhiều”
Sempai cười khi thấy tôi nói vậy.
“Em vẫn còn một thắc mắc. Em nghe nói có rất nhiều dungeons quanh đây, liệu em có thể vào bất kì dungeons nào em muốn không ạ?”
“Chuyện không đơn giản như vậy. Nếu em có phong độ tốt thì sau cùng em sẽ được tiến vào tất cả các dungeon, nhưng chỉ có hai dungeon là em có thể tham gia ở giai đoạn đầu. Ngay cả hai dungeon đó cũng chỉ mở một khoảng thời gian sau khi em nhập học mà thôi…. Chung quy lại vẫn là vấn đề về tương lai”
Ra vậy, tôi gật đầu. Vẫn giống như trong game. Tuy nhiên, tôi vẫn hơi lo ngại về số lượng các dungeon. Chỉ có khoảng 20 cái ở phiên bản gốc, sau đó có thêm 6 cái nữa ở phiên bản giới hạn đầu tiên, 5 cái khác trong phần thưởng tặng kèm ở cửa hàng, 8 cái trong DLC từ sách minh họa, 9 cái từ DLC trong sách của fan và thêm 12 cái từ bộ sưu tập của Majero bán trên Winter Comiket. Tổng cộng có 60 dungeon tất cả.
Khi họ cho ra mắt tất cả đống dungeon đó. Đặc biệt là năm cái phần thưởng tặng thêm từ cửa hàng, để sở hữu được chúng bạn phải mua bản copy từ mỗi cửa hàng năm lần, siêu phiền phức. Tôi vẫn nhớ như in kỷ niệm cay đắng khi mua nó với đám bạn của mình, tất cả chỉ vì muốn được sở hữu gối ôm in hình sempai.
Tôi với tới Matcha Chocolate Fondue. Khi tôi nhìn sang cạnh thì thấy Ludi đang đưa trái dâu tây kèm matcha vào miệng.
“Gì?”
“Không, tại tớ thấy trông ngon quá thôi…”
Nói vậy miệng tôi há mờ khi nghĩ tới hình ảnh kem chảy vào trong khoang miệng mình. Tất nhiên, phép màu đó chẳng bao giờ xảy ra.
“Hả? tại sao tớ phải? …. Đừng nói với tớ là cậu thích parfait nhé?”
“Tớ thích tất cả các loại đồ ngọt. Tớ cũng không thể cưỡng lại matcha nằm bên trong nữa.”
Dĩ nhiên, tôi cũng thích parfait. Nó giống như trải nghiệm [khi tôi đang tán tỉnh nữ chính này thì một khuôn mặt của nữ chính khác xuất hiện trong tâm trí], tôi gọi đó là [căn bệnh vì sao tôi tán cô này trước]. Kagikko (cậu bé chìa khóa)
“Hể, trùng hợp nhỉ. Chị cũng không thể cưỡng lại matcha. Chị ăn mất một chút rồi nhưng em muốn một ít không?”
Sempai xoay chiếc ly lại và đẩy về phía tôi.
Tôi hiểu ý Sempai rồi, tôi dự tính lấy cái thìa mới, nhưng nếu tôi ăn phần còn nguyên thì sẽ tránh hôn gián tiếp cô ấy chứ gì. Hừm? Như vậy chắc sẽ khiến cả hai xấu hổ lắm.
“Em cảm ơn chị nhiều”
Nói lời cảm ơn, tôi đẩy Matcha Chocolate Fondue qua chỗ sempai. Sempai có vẻ hiểu ý tôi và với tới chỗ Choco Fondue.
Tôi nhặt thìa của mình và múc vào Matcha Tiramisu.
“Ahhhh, Ngon quá đi mất”
Tôi không thể ngừng cười. Fondue cũng ngon nhưng Tiramisu thì không thể chê vào đâu được. Mà Tiramisu còn ngon hơn luôn ấy chứ. Tôi sẽ gọi Tiramisu lần sau khi tôi tới đây.
“….Nhìn cậu ăn hạnh phúc như vậy làm tớ cũng muốn ăn nó nữa… Cậu quả thực biết tận hưởng cuộc sống đấy nhỉ”
Ludi nói vậy khi mời parfait của cô ấy cho sempai.
Ba chúng tôi chia sẻ cho nhau số món đồ ngọt của mình sau đó.
=========================================================
Ra light novel rồi đó các bạn, cả manga nữa.
Cập nhật ảnh minh họa rồi nhé.