Một đêm trời đẹp
Ngôi nhà Hanamura bao trùm trong im lặng.
Có thể những cô hầu gái buổi sớm ngày hôm nay là nguyên nhân. Việc một đội quân hầu gái vận chuyển đồ đạc xung quanh tất nhiên là sẽ rất ồn ào. Nếu bạn so sánh lúc đó với bây giờ bạn sẽ cảm thấy nó yên ắng đến nhường nào.
Mọi người trong phòng ăn đều im lặng để dành cho một người.
Bạn hỏi vì sao mọi chuyện lại như thế này? Không, dừng câu hỏi ngớ ngẩn ấy lại đi. Lý do thật sự đã quá rõ ràng với tất cả mọi người.
Bất cứ ai có mặt ở đây đều phải nín chặt miệng.
Tôi liếc nhìn thứ đó.
Khi nhìn vào số món ăn với đủ loại sắc màu bày biện trên bàn, tôi muốn ngay lập tức quay mặt đi. Những món ăn đa sắc màu đó đang xếp ngay ngắn như một màn trình diễn ánh sáng trong công viên giải trí. Phải, tôi xin nhấn mạnh, đó là một cảnh trời đêm của công viên giải trí.
Ơn huệ duy nhất là cơm trắng, thứ đẹp đẽ lẻ loi trên bàn.
Tôi nhìn xung quanh.
“………….”
Mặt Ludi lúc này xanh mét và miệng ngậm chặt. Khi Ludi bắt gặp ánh mắt tôi, cô nàng từ từ quay về phía tôi với đôi môi run rẩy. Tuy nhiên, tôi chỉ có thể đáp lại bằng cái lắc đầu.
“Ồ, con à, trông đẹp quá!”
Marino-san nói với nụ cười ái ngại. Marino-san, người trốn chạy khỏi hiện trường nơi những vũ khí sinh học này được chế tạo, cũng là nguyên nhân chính dẫn tới thảm kịch này.
“Con tự tin với bữa ăn này”
Nee-san lên tiếng khi đẩy bộ ngực ra ngoài với khuôn mặt vô cảm. Tôi muốn dành cả tiếng đồng hồ chỉ để hỏi cô về sự tự tin này từ đâu mà có.
Lý do lúc này Claris-san không có mặt ở đây có lẽ vì cô ấy vẫn chưa bình phục. Đó là khoảng 30 phút trước, khi chúng tôi tìm thấy “xác chết” của cô ấy trong bếp.
Có dấu vết của thứ gì đó màu xanh lục ngọc (phản chiếu ánh sáng) đọng lại quanh khóe miệng Claris. Tôi ngay lập tức nhận ra thứ gây ra chuyện này. Chắc sẽ mất một lúc để cô ấy “tái sinh”.
Điều đó đã làm tôi bỏ lỡ thời cơ để trả lại pantsu cho cô ấy. Không còn sự lựa chọn nào khác ngoài giấu kín nó đi như kho báu của đời mình.
“Giờ, ăn thôi”
Tôi tự hỏi tại sao lời nói của Nee-san nghe giống án tử như vậy.
Tôi đảo mắt đi, thì nhận ra Ludi và Marino-san đang dõi theo mình, Họ không nói thành tiếng nhưng có vẻ họ muốn tôi là người nếm thử trước.
Tôi nắm lấy cái thìa và múc chất bí ẩn đó lên. Kết cấu của nó sao lại giống pudding như vậy? Vì sao màu sắc thứ đó lại thay đổi theo góc nhìn của tôi? Trông nó giống như sự cố tràn dầu giữa biển khơi ấy.
“Chắc thịt sẽ ngon đấy vì chị đã nấu chín kĩ rồi”
Bộ miếng thịt đó đã phản ứng hóa học rồi sao?
Tôi thầm nguyện cầu và bỏ vào miệng.
Một giọng nói vang vảng đâu đó. Không, không chỉ một giọng nói thôi đâu. Rất nhiều người phụ nữ đang mời gọi tôi. Họ nói đằng ấy có rất nhiều kiều nữ xinh đẹp giáng trần (Tất cả họ đều trông giống nữ sinh cao trung nhưng họ đều đã trên 18 tuổi). Họ yêu cầu tôi mở to đôi mắt để ăn “trái cây”. Họ còn bảo rằng tôi có thể nhập học vào một trường Oujou-sama , cho dù tôi là một thằng đàn ông. Đó là nơi rất tuyệt vời. Đi ngay thôi.
Khi tôi quyết định vươn tới, chân trái của tôi đau nhói.
“A!!”
Ludi nhìn tôi khó hiểu. Có vẻ cô ấy là người đánh vào chân để kéo tôi lại thực tại.
“Thế nào?”
Nee-san hỏi tôi.
“V,vâng. Có vẻ chị vẫn cần trau dồi thêm một chút”
Tôi đáp lại. Để ăn được thứ này tôi cần phải tự sát theo nhiều cách.
“Uh!”
Đột nhiên một giọng nói từ phía sau. Khi ngoảnh lại tôi thấy Marino-san đang ăn món cơm trắng được cho là thứ an toàn và ngậm trong cổ họng.
“Hatsumi, đừng nói với mẹ là con vo gạo bằng chất tẩy rửa đấy nhé?”
“Vâng, con dùng nó vì trông có vẻ sạch”
“Vậy, vậy sao. Con nghe này Hatsumi, gạo nên được vo bằng nước trắng chứ không phải đồ tẩy rửa đâu.”
Cơm giờ cũng thành cái bẫy chết chóc.
“Con xin lỗi, lần sau con sẽ rút kinh nghiệm. Ludivine-san, cứ tự nhiên ăn những món khác ngoài cơm nhé em.”
Ludi sững người trước hội thoại của họ và giật nảy lên vì ngạc nhiên.
Ludi giống như vừa đánh mất tất cả tiền bạc vào thị trường ngoại tệ và bị đánh bật về thực tế.
“Eh, Uhm”
Ludi cầm thìa lên với nụ cười gượng ép.
Tôi rời mắt khỏi Ludi rồi bỏ vào miệng thứ được gọi là “thức ăn” trong khi kìm nén bàn tay run lẩy bẩy của mình.
Hương vị đa dạng tràn đầy vị đắng, chua, nóng và đau rát. Cấu trúc món ăn khi nhai giống một con cá hồi bị nhàu nát, dù biết là bất lực nhưng tôi cảm thấy tệ về nó. Hơn nữa, mỗi lần thứ đó nghiền vào răng, vị đắng cùng với axit tan chảy trong miệng. Hơi nồng cũng góp phần không kém khiến thứ đó có cảm giác kinh tởm hơn.
Vị đắng và chua lan tỏa trong khoang miệng tôi ngay lập tức khi vừa đặt lưỡi, dư vị vẫn còn đọng lại ngay cả khi tôi đã nuốt thứ đó xuống.
“AaaaaaAAAaAAAh……….○×■#★〒‡▼※“
Một tiếng hét cất lên từ bên cạnh tôi. Đó là Ludi.
Ngay khi phát tiếng kêu thất thanh kì lạ (có thể đó là tử thần đã chạm đến thể xác cô ấy), Ludi vội vã đứng dậy và chạy ra khỏi phòng.
Hatsumi-neesan buồn bã chùng mắt xuống. Marino-san chứng kiến điều đó bối rối lên tiếng.
“Ara, không biết Ludivine-chan bị làm sao vậy nhỉ. Chắc cô bé thấy không khỏe hay gì đó rồi”
Marino-san đang cư xử hài hước, có lẽ não bộ cô ấy đã quá nhiệt. Dẫu vậy, tôi không có thời gian để đáp lại. Tôi không thể cứ đứng nhìn Nee-san buồn thủi như vậy, nên tôi tuyệt vọng nhồi nhét số “thức ăn” còn lại vào miệng.
----------------------------
Được rồi, tôi trở về phòng từ lúc nào vậy?
Khi tôi nhận ra thì mình đã ở trong phòng, gục xuống phía trước bàn học. Trên bàn có một tờ giấy ghi chú
“Sự trống rỗng là một hình thái, hình thái cũng là trống rỗng” (trong Phật Giáo). Vừa rồi tôi đã nhìn thấy chân lý của vũ trụ? Tôi còn không biết việc không nhớ gì là tốt hay xấu nữa.
Cốc cốc, ai đó đang gõ cửa phòng tôi, đó không phải là Marino-san hay Nee-san. Vì họ sẽ gọi tên tôi. Vậy là ai trong số hai người còn lại.
“Mời vào”
Khuôn mặt của người khẽ đẩy cánh cửa là của Ludi. Đôi tai elf nhọn hướng thẳng lên và một sắc thái vẫn còn nhợt nhạt. Rõ ràng cô ấy vẫn chưa bình phục sau sự cố trước đó.
Ludi lặng lẽ vào phòng không một lời nào rồi ngồi thẳng lưng trong tư thế quỳ (Seiza) trên tấm thảm và nói.
“….Này, cậu vẫn sống đấy chứ”
Cô ấy đang rất nghiêm túc. Có lẽ tôi đã ở trong tình trạng giống cô ấy trước đó.
“….Vậy là tốt rồi”
“Tốt?.... Cậu đang nói gì thế?”
Sau đó, tôi nghe thấy âm thanh Ku~~uu~u dễ thương phát ra từ bụng cô. Tuy nhiên, cô ấy không có phản ứng gì mấy. Nếu là Ludi trong Eroge, mặt cô sẽ ửng lên và nói “Không phải thế đâu ~ Nó tự như vậy đấy!!” hay vài cái lý do nhạt nhẽo giống vậy. Nhưng hiện tại Ludi chỉ từ từ đặt tay lên bụng.
Tôi đưa cho cô ấy cốc ramen mà không nói câu nào. Đó là cốc đắt nhất tôi lấy xuống từ gian hàng tiện lợi.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn ngồi một chỗ ngay cả khi trên tay đã cầm lấy nó. Hiển nhiên, cô ấy không biết nấu ramen cốc. Tôi lấy lại và cho nước vào ấm đun sôi trong phòng. Rồi tôi chỉ cô ấy cách chuẩn bị.
Tôi đưa Ludi đôi đũa, sau đó cô bắt đầu ăn chầm chậm.
Giọt nước mắt rơm rớm từ làn mi cô.
“Uuu, ngon quá, ngon quá đi mất”
Ludi bắt đầu òa khóc khiến tôi bị sốc theo nhiều khía cạnh, điều đó đang khiến tôi đánh mất sự điềm tĩnh.
Ludi không phải đứa con gái dễ khóc nhè như vậy. Hiển nhiên, tôi đã thấy cô ấy khóc trước đây, như ở khách sạn là một thí dụ. Nhưng chỉ có vậy. Lần duy nhất tôi thấy Ludi khóc trong trò chơi là thời điểm cao trào trước cuộc đối đầu với cuồng giáo tà thần. Không còn lần hiếm hoi nào khác.
Nhưng cô ấy đang khóc.
Khuôn mặt thấm đẫm nước mắt khi ăn cốc ramen mà tôi đang nhìn rất rõ từ đây……….