Nói về ngày khai giảng, bạn sẽ liên tưởng đó là ngày lễ như thế nào? Đối với một người dân Nhật Bản thông thường, đó sẽ là sự chớm nở của loài hoa sakura như để chào mừng các tân sinh viên.
Đúng vậy, điều tôi nghĩ tới là sakura.
Nói về [Sakura], đó là một loài cây có mối quan hệ sâu sắc với văn hóa Nhật Bản. Hình ảnh những chiếc cây sakura đua nhau nở rộ vẫn luôn thu hút mọi người từ xa xưa. Họ thậm chí còn tổ chức tiệc mừng dưới gốc cây sakura.
Tôi cũng thích sakura. Những cánh hoa xinh đẹp nhảy múa khi chạm vào gió khiến ta quên chớp mắt, những đóa hoa rơi xuống nhuộm đất màu sakura tỏa sắc đến say lòng người. Có lẽ chỉ mình tôi, nhưng tôi cũng thích ngắm nhìn chúng khi còn là những tán cây xanh. Hình ảnh cái cây xanh cô độc đứng ở một nơi vắng vẻ, luôn mang đến cảm giác gì đó thật hoài niệm.
Tình cờ thay, sakura không chỉ được người dân Nhật Bản yêu mến, mà còn được Eroge và Galge yêu thích.
Có rất nhiều trò chơi mang tên [sakura], các mốc sự kiện quan trọng diễn ra dưới gốc cây sakura và đôi khi sakura còn được dùng làm tên của nữ chính.
Sakura cũng xuất hiện trong Magical Explorer. Nhân vật chính của Magiero sẽ đến học viện từ ký túc xá của mình thông qua một con đường được bao quanh bởi sakura.
“Haa…”
Khi tôi đi thám thính con đường cách đây vài ngày, chúng vẫn chỉ là những chồi bông. Nhưng có vẻ sự ấm áp của những ngày vừa qua, khiến chúng không thể chịu được và bắt đầu nở rộ. Rất nhiều cây sakura được trồng hai bên đường đang trổ bông, tôi muốn dừng chân và dành thời gian để thưởng thức.
Phải, tôi muốn dành thời gian, đấy là nếu tôi có thời gian.
“Không thể tin sự kiện này lại xảy ra với mình…….”
Tôi nhìn sang bên đường nơi cây sakura đang đứng và nhanh chân tới học viện.
Cứ nghĩ rời khỏi nhà với đủ thời gian trong tay. Vào ngày khai giảng, Marino-san và Nee-san có vài thứ để chuẩn bị nên đã rời khỏi nhà trước đó hai tiếng, Ludi có vẻ phải tới đâu đó nên đi trước tôi cả tiếng đồng hồ. Ngay cả khi tản bộ đến trường, nó cũng chỉ mất tôi mười phút, tôi ra khỏi nhà trong tâm thế như vậy.
Tuy nhiên, tôi thậm chí còn không thấy học viên nào trên đường, trong khi đó là con đường duy nhất để đi từ ký túc xá đến học viện. Vì lễ khai giảng đã bắt đầu rồi còn đâu, sẽ hơi kì cục nếu còn ai xuất hiện tại đây.
Thôi, cũng đành chịu. Làm sao có thể bỏ mặc một ông lão bị đau chân và cứ thế cắm đầu tới học viện cơ chứ?
“Đó là sự khác biệt lớn với tên nhân vật chính....”
Nhân vật chính của [Magical Explorer] sẽ va vào một cô gái (nữ chính) ngậm một lát bánh mì trong miệng ở lễ khai giảng, đặt nền móng cho dàn harem của hắn. Thay vào đó, tôi sẽ là anh hùng của một Ojii-chan (Ông già). Ông lão đã tỏ lòng biết ơn với tôi, nên tôi cũng không cảm thấy tệ vì đã giúp ông ấy.
“Mấy giờ rồi nhỉ?”
Tôi lấy smartphone ra để xem đồng hồ và kiểm tra tin nhắn. Một tin nhắn được gửi từ Marino-san nói “Mẹ hiểu mà, cứ từ từ mà đi nhé”. Kèm theo đó là rất nhiều biểu tượng cảm xúc và một số ảnh minh họa kiểu hiện đại, cô ấy cố tỏ ra dễ thương nhưng thất bại thảm hại. Thành thật mà nói, trông nó xấu tệ.
Kiểm tra thời gian và gật đầu.
“Và mình ở đây, đang cố phá bỏ Flag ”
Trong Magical Explorer, nhân vật chính gặp Takioto Kousuke lần đầu vào lễ khai giảng. Sau khi ngủ quên, nhân vật chính gặp cô nàng bánh mì, hắn nhặt được chiếc khăn tay của cô. Sau đó, khi nhìn vào những chiếc cây sakura, hắn ta lại nhớ tới quần lót của cô gái đó (màu sakura). Phải, hắn bắt đầu hồi ức khiêu gợi của mình ở đó. Khi tỉnh lại và đi đến học viện, cổng trường lúc đó đã đóng chặt. Cũng chính là nơi Takioto Kousuke xuất hiện. Họ hợp tác cùng nhau nhảy qua cổng, nhưng bị giáo viên đồng thời cũng là một nữ phụ phát hiện và cho ăn mắng. Câu chuyện đáng số phải diễn ra như vậy.
Tôi định bỏ qua sự kiện đó, nhưng không ngờ lại bị đến muộn thế này.
“Cái đó, nói sao nhỉ. Duyên số?..... Hơn nữa, sao lại là duyên số giữa hai thằng đàn ông?”
Tôi lẩm bẩm. Rồi phía cuối tầm nhìn tôi, là một nam sinh đi lạc.
Trước cổng học viện, cậu ta khoanh tay, một đứa con trai tóc đen khuôn mặt chẳng đẹp trai hay xấu xí. Cậu ta mặc đồng phục của học viện và mang một cái túi có biểu tượng của trường.
Còn ai nữa ngoài tên nhân vật chính.
Từ bỏ, tôi tới chỗ cậu ta và cố tình thở dài.
“Haizz, đóng rồi à.”
Tôi lẩm bẩm như tự độc thoại trong khi nhìn vào cổng và than thở.
“Này, cậu cũng là học viên mới à?”
Nhân vật chính nhìn tôi với cái miệng để hờ.
Tôi hiểu cảm giác của cậu ta. Dựa vào lời nói của tôi, lẽ ra cậu ta đã biết tôi là học viên năm nhất, nhưng chắc có chút khó hiểu vì cách ăn mặc của tôi là cái thứ nhất. Mặc dù là học viên mới, áo sơ mi của tôi không được cài nút, với một chiếc áo cardigan ở trên, cà vạt thì được nới lỏng với cái kẹp nhô ra khỏi túi và một chiếc khăn choàng dài quấn quanh cổ. So với tôi, cậu ta giống như một học viên ưu tú. Nhân tiện, Takioto Kousuke trong game cũng mặc khá tương tự nhưng thay vì áo cardigan, cậu ta sẽ mặc paka và khăn quàng.
(Anh chàng này có vấn đề gì vậy?)
Chắc đó là những gì cậu ta đang nghĩ. Thôi thì, chính tôi cũng nghĩ vậy.
“A, ah, đúng rồi”
Tôi gật đầu và cho cậu ta xem cái kẹp cà vạt, vì màu sắc của nó sẽ thay đổi qua mỗi năm học.
“Như cậu thấy, tôi cũng là học viên mới.”
Tôi nói vậy đề phòng cậu ta không để ý.
“Ehhh”
Cậu ta thốt lên giọng bối rối.
Tôi cười lên với cậu ta. Nếu người trước mặt tôi là một cô gái dễ thương thì chắc tôi đã đổ rồi đấy, nhưng một người đàn ông quyến rũ thì tôi đây không hứng thú.
Giờ sao, tôi nên làm gì? Đã lỡ đi xa thế này, hay cứ đi theo kịch bản gốc vậy. Chỉ cần nhảy qua cổng và bị ăn mắng, tôi cũng không hề ghét cô giáo viên- nữ phụ ngọt ngào đó.
Nếu mọi chuyện diễn ra đúng như vậy, thì trước tiên cứ làm đã. Tôi muốn thử nói vậy một lần. Tuy hơi xấu hổ vì nó cùng lời thoại mà Takito Kousuke đã sử dụng trong game, nhưng tôi sẽ chấp nhận lần này vì nghe cũng khá ngầu.
Nở nụ cười thật tươi, tôi giơ ngón tay cái lên.
“Tôi chưa nói tên của mình phải không?”
Tôi từ từ xoay ngón cái về phía mình và đặt tay kia lên eo rồi ưỡn ngực.
Nói điều đó, như một lời tuyên chiến.
“Tên tôi là Takioto Kousuke, người sẽ trở thành học viên mạnh nhất cái trường này.”
==========================================================
Vậy là hết arc 1. Còn cả chặng đường dài, cá nhân tôi- trans cũng mong mình sẽ tiếp tục được tiếp. Cảm ơn vì đã đọc, hẹn gặp lại.
Ám chỉ một mốc sự kiện quan trọng nào đó sắp xảy ra