Dưới góc nhìn của Himemiya Shion
-----------------------------
“Chắc giờ này Gabriella đang gặp Takioto-kun rồi đấy nhỉ”
Chủ trì Benito nở nụ cười mãn nguyện trong khi tắt Tsukuyomi Traveller.
“Thế có ổn không? Nói như vậy rồi giao hết mọi thứ cho Kou. Con bé là cô em bé bỏng của ngài mà?”
Sau khi tôi nói câu đó, chủ trì đáp [Tất nhiên] và gật đầu.
“Ta nghĩ như vậy là tốt nhất. Vì chính lợi ích của Gabriella, ta mới giao con bé cho Takioto-kun chăm sóc. Nó đáng số là thứ ta không nên can thiệp. Thật có lỗi với Takioto-kun quá… Ta nhất định sẽ tới xin lỗi cậu ấy”
Tôi không nắm rõ chi tiết, nhưng vì đó là về chủ trì.
“Hẳn ngài phải có lý do của mình đúng không? Ai chứ riêng Kou, miễn là ngài giải thích cho em ấy, thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi”
Nhưng tôi thắc mắc, liệu chủ trì có chịu tiết lộ về chuyện đó hay không. Bản thân tôi cũng có những thứ mà mình không muốn nhắc tới trừ khi nhận được kết quả cuối cùng.
“…….”
“Sao thế? Tự dưng nhìn tôi như vậy”
“Phải rồi….. Chẳng phải em cũng rất thích Takioto-kun còn gì, Shion-chan?”
“Em ấy đáng yêu mà, tôi đã hiểu vì sao Yukine lại thích em ấy tới vậy”
Vốn dĩ việc em ấy có thể khiến Yukine chết mê chết mệt tới mức đó, đã đủ khiến tôi cảm thấy ấn tượng rồi.
“Vậy à, thế thì càng thêm lý do để ta giao em ấy cho Takioto-kun”
“Ồ… Vậy chẳng phải ngài cần nói cho con bé biết sao? Về việc con bé đã đủ điều kiện gia nhập Tam hội, nhưng chính anh trai, chính chủ trì, là người đã từ chối lời xin gia nhập ban lễ nghi của con bé. Tôi rất muốn biết lý do của ngài về chuyện này đấy, chủ trì”
Nghe thấy thế, chủ trì đáp với điệu cười thiếu tự nhiên.
“Dù là tốt hay xấu, thì ta nghĩ lần này Gabriella đang tự ép bản thân quá mức”
“Gì cơ, ý ngài là sao?”
“Thì đối với ta mà nói, để trở nên giỏi giang hơn, nhiều khi chúng ta cứ tự ép bản thân làm những điều không thể”
…..Thực ra, tôi hiểu ý anh ta muốn nói. Con người có thể trưởng thành hơn bằng việc ép đặt mình vào thế khó, và mài giũa bản thân thông qua điều đó. Ngay cả chính tôi trước đây, đã vô số lần đặt bản thân vào nguy hiểm
“Nhưng em biết đấy, Ban lễ nghi là nơi khắc nghiệt. Đâu phải ai cũng mạnh như Shion-chan và Takioto-kun chứ”
“Mà tôi nghĩ, mấy lời bọn họ nói chỉ giống như tiếng càu nhàu của kẻ thất bại thôi chứ có gì đâu”
“Không nhiều người nghĩ giống em đâu. Đặc biệt là Gabriella, ta nghĩ con bé rất nhạy cảm trước chúng. Tất nhiên, hơi đề phòng trước những lời nói xấu chẳng phải điều gì sai. Nhưng, bản chất của chúng ta là vậy, ban lễ nghi chúng ta phải chứng minh rằng mình chịu đựng được”
Chủ trì khẽ thở dài rồi đứng dậy.
“Gabriella là một đứa nghiêm túc, nhưng chỉ tiếc là nghiêm túc quá. Vì thế mà ban lễ nghi không hợp với con bé. Nhưng em biết không, nếu mọi chuyện suôn sẻ, đó có thể là bàn đạp giúp con bé trưởng thành hơn đấy”
Nghe lý do của anh ta, tôi biết anh ta vô cùng quan tâm tới Gabriella.
“Nếu Gabriella chứng minh được con bé có thể vượt qua được chuyện đó, bạn bè nó sẵn sàng đứng ra hỗ trợ con bé, thì ta sẵn lòng chào đón em ấy tới ban lễ nghi. Ta thấy thật có lỗi với Takioto-kun, nhưng ta sẽ giao phó cho cậu ấy xác định việc này. Và nếu có thể….”
Vậy là sau một hồi cân nhắc, hết lần này đến lần khác, anh ta cuối cùng đã quyết định giao phó cả hạnh phúc của em gái mình vào tay Kou.
Chủ trì rời mắt khỏi tôi và nhìn về phía cửa căn phòng. Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa kêu lên.
“Chào Benito-kun. Shion. Và…. Ở, em ấy không ở đây sao?”
Hội trưởng Monika bước vào trong. Đảo mắt một vòng quanh căn phòng rồi đi về phía chỗ chúng tôi.
Thấy thế, tôi liền đứng dậy đi pha trà.
“Vậy là cậu tới đây không phải vì tớ mà là vì thằng cu đó sao? Tớ ghen tị đó!”
“Chuyện thường tình mà?... Nhân tiện, tớ vừa chợt nhớ ra, hình như em nó định tán tỉnh tớ đấy. Tớ mong chờ việc đó lắm nha”
Cô ấy cười đắc chí khi nói ra câu đó, với lại tôi không nghĩ đó chỉ là nói đùa cho vui, mà xem ra cô ấy thật sự mong chờ em ấy đến tán mình. Chủ trì Benito hứng khởi với nụ cười thường ngày và tới kéo ghế cho cô ấy.
“À, vậy là về vai trò của cậu ấy trong Tam hội hả? Thế, hôm nay cậu ghé qua có việc gì? Không phải chỉ vì cậu ấy thôi đấy chứ?”
“Về việc chọn lựa thành viên cho Tam hội. Năm nay nhiều đứa xuất sắc nhờ? So với năm ngoái, các em ấy cũng gia nhập Tam hội sớm hơn rất nhiều”
Trong lúc lắng nghe hội trưởng, tôi dồn ma lực vào viên ma thạch, kích hoạt vòng tròn ma thuật. Khi nghe tiếng nước sôi từ ấm đun, tôi rót nước vào trong ấm trà đã chuẩn bị từ trước.
“Đúng là nhiều thật. Bắt đầu từ Takioto-kun, Trefle-san, ngay cả Gabriella nữa….”
“Cậu tính làm gì với Gabriella thế? Em ấy là em gái cậu mà? Tớ tưởng cậu sẽ nhận em ấy vào ban lễ nghi chứ…. Ồ, cảm ơn em”
Ngay khi nhận tách trà từ tôi, cô ấy bèn nhấp một ngụm.
“Haha, Shion-chan cũng nói y như cậu”
“Rõ ràng còn gì? Chẳng phải cậu vẫn luôn khoe em gái mình tuyệt vời thế nào sao? Tớ còn tưởng cậu là đứa siscon nặng đấy. Thế, Benito-kun, rốt cuộc cậu muốn Gabriella vào ban lễ nghi không? Hay……”
“Tớ có muốn em ấy vào ban lễ nghi, tớ muốn em ấy vào nhưng đó là cho đến khi con bé quyết tâm. Không phải dưới cái bóng của tớ, mà phải bằng chính sự quyết tâm của con bé”
“Quyết tâm của em ấy?”
“Con bé đã núp dưới cái bóng của tớ quá nhiều”
Dứt lời, chủ trì nhấp ngụm trà.
“Đối với tớ…. mà nói. Có một người đóng vai trò là [Ánh sáng] dẫn lối cho mọi người. Ở thế hệ chúng ta, đó sẽ là cậu, hội trưởng Monika”
“Chà, cảm ơn cậu. Rất vui khi được cậu nói vậy”
“Rồi ở thế hệ của Shion-chan, là phó hội trưởng. Và năm nay… trong số tất cả những đứa tớ đã gặp, cậu ta là người để lại ấn tượng lớn nhất”
“Là Takioto Kousuke?”
Chủ trì đặt tách trà lên đĩa rồi gật đầu với tôi.
“Ừ, đúng vậy. Một cậu nhóc thú vị phải không? Cậu ta trở thành đề tài nóng hổi xung quanh chúng ta. Không dừng lại ở đó, dù theo chiều hướng xấu hay tốt, các học sinh khác cũng tỏ ra quan tâm tới anh chàng này. Thậm chí tài giỏi như hai cô gái các cậu còn bị thu hút bởi cậu ta, ngay cả hiệu trưởng Hanamura cũng kỳ vọng rất nhiều vào anh bạn đó”
“…Quả đúng là vậy”
“Một ánh sáng chói lóa, đôi khi là mục tiêu để mọi người hướng tới, lúc thì là kẻ thù khi lại là đồng minh. Và quan trọng nhất, là một ánh sáng dẫn lối. Cho tất cả mọi người, và cả Gabriella nữa. Mặc dù, cậu ta cũng phủ lên một cái bóng lớn chẳng kém”
Một cái bóng ư. Tôi phần nào hiểu được từ này. Đã có một số học sinh bỏ học. Họ mất đi tự tin trước chùm ánh sáng đó, mất đi mục tiêu của bản thân.
Cả tôi và chủ trì Benito đều tin rằng những người như vậy nên bỏ học thì hơn. Đặc biệt là đối với những người có ước mơ nguy hiểm như trở thành mạo hiểm giả.
“Và ta có niềm tin mạnh mẽ rằng, cậu ấy sẽ đưa nó tới hồi kết…. À không, ta nghĩ mọi thứ sẽ tốt hơn khi tất cả chúng ta đoàn kết”
“Đoàn kết làm gì cơ?”
“Nếu cả ta, hội trưởng Monika, Stefania-sama và các sempai thuộc Tam hội không làm được-------”
“----Khoan đã”
Hội trưởng Monika nhìn chủ trì Benito với vẻ nghiêm nghị.
“Tớ sẽ tự lo liệu việc đó”
“À phải nhờ. Chúng ta vẫn còn một năm mà. Có lẽ đó có thể là cậu thật. Nhưng, tớ nghĩ Takioto-kun có thể cũng sẽ đứng ra nhận việc đó đấy. Ngoài ra tớ có cảm giác, cả tớ và cậu có khi sẽ là thành viên nhóm của cậu ta luôn không chừng”
Tôi không hiểu họ đang nói về chuyện gì. Kể từ khi gia nhập Tam hội, đôi khi tôi lại có cảm giác các tiền bối đang giấu giếm chúng tôi điều gì đó. Nhưng tôi chưa bao giờ chia sẻ cảm giác này ra ngoài.
“Quả nhiên hai người đang giấu tôi chuyện gì đó”
Chủ trì chắp hai tay lại rồi nháy mắt với tôi.
“Xin lỗi em, bọn ta sẽ nói với Mizumori-san và những người khác nữa, nên em có thể kiên nhẫn không?”
“Nếu vậy thì thôi…. Không sao đâu”
Nhưng vẫn có những điểm tôi muốn anh ta nhanh chóng giải thích cho mình.
Hội trưởng Monika đang nhìn thẳng về phía chủ trì, nhưng cuối cùng cô ấy cũng từ bỏ, miệng buột một hơi dài.
“….Vậy ra cậu kỳ vọng vào em ấy tới mức đó”
“Phải, rất kỳ vọng là đằng khác. Một kỳ vọng rất lớn. Giống như cách chúng ta kỳ vọng vào đội phó Mizumori vậy”
Anh ta nói thế, thả lỏng cơ thể rồi mỉm cười.
“Mà đồng thời, tớ còn nóng lòng muốn xem mấy cái vấn đề kỳ lạ cậu ta phải đối mặt. Đặc biệt là mối quan hệ của cậu ta với các cô gái! cũng như cách cậu ta quyết định hướng đi của ban lễ nghi trong tương lai”
Quả nhiên, tôi có cảm giác chủ trì giống kiểu người thích đi chọc gậy bánh xe. Ngay cả anh ta có đang thận trọng, thì thể nào cũng bị người khác bất ngờ tới “hỏi thăm” cho mà xem.
“Wahahaha! Phải, chuẩn luôn ha, cậu nhóc lại chót dại làm gì đó nữa cho coi”
“Hầy, khi một đứa ngỗ ngược số một của năm hai nói câu đó là nghe có vẻ không ổn thật rồi…. Lần này nếu là về cái hầm ngục học viện cậu ta chinh phục lần trước thì còn được, chứ ta không muốn dây dưa vào bất cứ thứ gì dị hợm hơn thế đâu”
“Ôi, chủ trì nói chuyện khó nghe quá à”
Khi tôi đưa tay lên bịt hai tai lại, chủ trì Benito lấy Tsukuyomi Traveller ra xem và nói: [A, gọi rồi]
“Ai?”
“Gabriella”
“Ồ, là về việc đó nhỉ”
“Gì thế, chị nghe với được không?”
“Được chứ. Về chuyện lúc nãy bọn em bàn tới ấy mà. Chủ trì Benito cố tình để Gabriella tới tấn công Kou đó chị. Dĩ nhiên, bọn em không nói trước cho Kou biết”
“Ra vậy, Ừn ừn, vậy là em đã gặp Takioto-kun rồi hả?” Chủ trì Benito trò chuyện vui vẻ với Gabriella
“Arara, tội nghiệp Takioto-kun. Hay chị rủ em ấy qua hội học sinh nhỉ?”
“Hahaha, làm sao mà thế được”
“Eh!? T, tại sao?... Thật hả? rồi, ừ, ừ, anh hiểu rồi. Thế thì tìm một cái hầm ngục để chinh phục là được chứ gì. Anh sẽ sắp xếp cho em”
“…………Này, trông cậu ấy khả nghi nhỉ? Có gì đó xảy ra chăng?”
“Phải, em cũng nghĩ như chị”
Nhìn chủ trì Benito cười gượng, là chắc chắn đã xảy ra gì đó.
“Chết ta rồi, hỏng cả rồi. Ta biết cậu ấy là người khó đoán, nhưng thế này thì vượt ngoài tầm dự đoán của ta, Hahaha”
“Có chuyện gì vậy?”
Chủ trì Benito cười cay đắng trước câu hỏi của hội trưởng Monika.
“Nếu cậu nhóc đen đủi, thì ta nghĩ cùng lắm cậu ấy sẽ gây ra một trận chiến với em gái mình… Ừ thì, một phần nó vẫn là một trận chiến thật”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Hội trưởng Monika biết Hijiri Iori-kun đúng không?”
Đứa mà Kou từng nhắc đến ư?
“À ừ, hình như em đó là bạn thân Kousuke-kun. À, tớ đang tính tuyển mộ em ấy vào hội học sinh, có gì nhớ giúp đỡ em ấy nhé”
Không chỉ Kou, nhóc đó cũng được hội trưởng Monika đánh giá tốt.
“….Bộ em ấy đứng ra bảo vệ Kou à?”
Vì hai đứa là bạn thân với nhau, có lẽ chuyện đó sẽ xảy ra thật. Giả sử là tôi thì tôi không quan tâm người ta nói xấu mình tới mức nào, nhưng ai dám động vào Yukine, Fran hay Kou, là tôi sẽ khá giận đấy.
“Không, mà hơi khác một chút…. Là em kế của Iori-kun”
“Em gái? À, tớ có nghe về em ấy, là cô bé mới chuyển về học viện mình đúng không? Nhớ không nhầm, hiệu trưởng Hanamura cũng nói: [Bé đó không giỏi như Kou-chan, nhưng là một đứa trẻ tài năng đó. Cô nghĩ bé đó là ứng cử viên sáng giá cho Tam hội đấy]
“Ơ, là em gái nhưng mà lại học cùng lớp với anh trai mình sao”
“Chắc em ấy trở thành em gái do phụ huynh họ tái hôn với nhau, có nghĩa là em kế. Thực ra, tớ cũng định nói với cậu về cô bé đó”
“Fufu, nhận được con dấu chấp thuận nhập học từ hiệu trưởng, chắc chắn là một nhân tài… nhân tiện, chủ trì, có chuyện gì với cô bé đó thế?”
“…..Có vẻ Hijiri-san cũng tham gia trận đấu, nên em gái tớ muốn chuẩn bị một trận tay ba với Takioto-kun…. Chưa kể, hình như giờ con bé còn háo hức đánh nhau với Hijiri-san hơn cả Takioto-kun ấy chứ”
Vậy mà cứ tưởng giao được hết mọi chuyện cho Kou, cuối cùng lại thành ra thế này đây.
“Ồ! Mọi thứ càng trở nên thú vị nè!”
Được rồi, Gọi cho Kou phát để biết thêm chi tiết nào!