Magical★Explorer

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 158

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 27

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 225

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7474

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 174

Webnovel; Hồi 3: Magiero★Waltz - Tam hội - Chương 118: Kỹ năng của một nhẫn giả 2

Nhẫn giả trong Magical★Explorer là một chức nghiệp nhận được nhiều ưu ái.

Nhờ chức nghiệp nhẫn giả, mà một nhân vật nam thuộc Tam hội có thể nổi bật hơn các nhân vật nam khác, ngay cả trong câu lạc bộ báo chí cũng có một cô nàng đủ khả năng cạnh tranh với các nữ chính, cũng là nhờ kỹ năng ưu ái đó.

Giờ thì, tồn tại rất nhiều cách để nhận được các kỹ năng trong bộ kỹ năng nhẫn giả. Tôi nhớ là có thể học [Nhẫn thuật] từ các giáo viên, hoặc từ các nhân vật sở hữu số kỹ năng đó, hay kiếm chúng trong hầm ngục.

Nếu muốn học được chúng một cách đơn giản và nhanh chóng, thì tôi chỉ cần đến chỗ các giáo viên hoặc các nhân vật ninja là được. Tuy vậy, nếu kỹ năng ấy có thể đạt bên trong hầm ngục, và xét tới những vật phẩm có thể nhận được, cũng như tính hiệu quả nó đem lại, thì sẽ có lợi hơn khi vào trong đó.

Nếu là vậy, thì việc tôi vào hầm ngục là điều không thể tránh khỏi.

Có điều người chơi vẫn phải phụ thuộc vào quá trình vượt hầm ngục. Nếu để mất quá nhiều thời gian chinh phục, thì cũng có khả năng nhờ giáo viên dạy sẽ đem lại hiệu quả hơn.

Chỉ có duy nhất một kỹ năng là tuyệt đối cần thiết, nếu tôi có thể đạt được kỹ năng đó thì…. Thôi, cứ xác định hướng đi của mình là như vậy đã.

Được, tôi sẽ nghĩ tới việc đó sau.

Hiện tại điều tôi cần tập trung đó là hầm ngục này. Đáng số nó phải như thế.

“…..Thế mà lại có cảm giác gì đó là lạ”

Không hiểu sao, tôi không thể tập trung được.

“Gì thế này?”

Ludi hoảng hốt nhìn tôi.

“Xem kìa, chúng ta đang đi giày lên chiếu tatami đó”

Hầm ngục chúng tôi đang ở trong lúc này là [Thành Karakuri]. Một hầm ngục mà người chơi có thể khai phá sau khi trở thành hội viên của Tam hội, hoặc sau khi đã hoàn thành một tầng nào đó thuộc hầm ngục học viện Tsukuyomi.

Giống với tên của nó, Thành Karakuri là hầm ngục mang bề ngoài của một ngôi thành Nhật Bản, bên trong được xáo trộn các cạm bẫy và những mánh khóe đặc biệt

Thoạt nhìn, trông nó giống Ookucủa thành Edo.

Các bức tường ở lối đi có tạo hình của tấm fusuma và vách ngăn shoji, tạo cảm giác người tham quan như đang bước vào trong một buồng phòng.

Tôi thử cường thể và đập mạnh vào mấy tấm fusuma, kết quả chúng chỉ bị cong nhưng không thể sụp đổ hoàn toàn. Chắc hẳn có một thế lực thần bí nào đó hoạt động tại đây. Kiểu này thì tôi không thể đi lối tắt rồi. Với cả theo kinh nghiệm của tôi cho tới nay, thứ gì cũng có thể xảy ra ở trong một hầm ngục. Chứ tôi chẳng ngại gì dăm ba cái tấm fusuma không thể sụp.

Rồi, chẳng sao cả. Vấn đề nằm ở sàn nhà. Sàn gỗ thì khó lòng nhận ra, nhưng với những tấm chiếu tatami lại là một chuyện khác. Có cảm giác đàn hồi kỳ cục giống như tôi đang bước đi trên một miếng cao su vậy. Mặc dù ngay từ đầu, việc đi giày lên chiếu tatami đã là điều kỳ quặc rồi.

“Quả nhiên có gì đó kỳ lạ”

Nhìn Ludi, Nanami với Yuika chọc ngoáy vào mấy tấm chiếu tanami, trong lòng tôi tự nhủ, nếu những tấm chiếu là một thứ ái vật, thì chẳng phải chúng đang ở vị trí cực lý tưởng hay sao? Nếu được hóa thân thành một tấm chiếu tatami, tôi sẽ được họ giẫm đạp lên thoải mái và có khi còn được cảm nhận những bờ mông họ đặt lên nữa chứ.

Gì vậy, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Khi tôi còn đang nổi máu ghen tuông với cái chiếu, Nanami sẵn sàng cung của em ấy. Gần như cùng một lúc, Yukine-sempai cũng với lấy thanh Naginata.

Tôi lập tức vào thế với chiếc khăn, chuẩn bị katana và ra hiệu mắt với khuôn mặt cẩn trọng của Ludi.

“Cậu chủ, chúng đang tới”

Khoảnh khắc ngắn trôi qua, một vài con quái lộ diện.

Như cái tên của ngôi thành, lũ quái xuất hiện trong Thành Karakuki đều mang phong cách Nhật Bản.

“Azukiarai và Ittan-momen ư”

Azukiarai và Ittan-momen không chỉ xuất hiện ở Thành Karakuri, mà chúng còn là lũ quái con xuất hiện ở tầng dưới của các hầm ngục mang phong cách Nhật Bản.

“Giao con biết bay cho tớ”

Ludi nói vậy, tôi để Ittan-momen cho cô ấy và Nanami, trong khi tôi và Yuika lao tới con Azukiarai.

Azukiarai có điều khó chịu nằm ở khả năng đánh xa. Nó hóa ma lực thành một hạt đậu đỏ và phi về phía chúng tôi như một viên đạn.

Dù vậy, tốc độ của viên đạn ấy không quá cao, tôi có thể dễ dàng chặn lại bằng lá chắn khăn.

Và ngay cả cô bé bên cạnh tôi……

“Sao thế anh?”

Em ấy đập phăng “viên đạn” đi bằng găng tay của mình, mà thậm chí còn chẳng thèm nhìn.

“Dễ như xơi kẹo ấy nhờ”

Nếu để mô tả phong cách chiến đấu của Yuika, thì đó là một trị liệu sư giác đấu. Em ấy vốn dĩ là một nhân vật có tài võ thuật, nhưng nhờ có thể sử dụng cả chùy lẫn kiếm, nên em ấy không cần phải bám theo mỗi con đường học võ.

Dĩ nhiên, Yuika là một nhân vật nổi tiếng và cô bé cũng nhận được một số ưu ái. Tuy là vậy, em ấy vẫn có điểm thất thế. Đó là khi em ấy được đem ra so sánh với [Vũ khí cuối], hay còn gọi Thánh đời đầu, vai trò của họ trong trận chiến bị trùng lặp.

Nhưng mà Yuika lại siêu cấp dễ thương, cặp đùi em đi trong đôi vớ màu đen kéo qua đầu gối với sức hủy diệt bá cháy trước người nhìn, được em ấy gọi là oniichan, trong khi em ấy không phải là em mình, mà gọi một cách nhã nhặn rằng em ấy là vợ tôi. Không đời nào tôi lại không dùng em ấy.

Dù sao thì, nếu không định sử dụng chiến thuật RTA thì tôi có trong đội hình hai trị liệu sư cũng chẳng thành vấn đề, tôi có thể sử dụng cả em ấy lẫn Thánh nữ đời đầu…. Không chỉ thế, em ấy còn khá hợp cạ với cô nàng Thánh nữ đời đầu ấy. Bởi cũng tại Thánh nữ đời đầu thuộc dạng người hơi dị biệt.

“Thôi đi nha, Takioto-san cũng vậy còn gì”

Dẫu sao tôi cũng đã luyện tập khả năng làm việc nhóm với Nanami và Ludi rồi. Nếu có chừng này mà không làm được thì thật đáng trách mà không phải sao?

Tuy nhiên, tôi ngạc nhiên ở chỗ, em ấy đáng số chưa thể thu thập nhiều nguyên tố ma thuật, nhưng lại đã có thể di chuyển giỏi như thế này. Lẽ nào là nằm ở tài năng sẵn có? Trong trò chơi, tôi biết em thuộc một trong số những người tài năng nhất học viện.

“Vậy để lại một con cho em đó, xử lý nó hộ anh nhé”

Nói xong, tôi lao về phía trước và làm chệch hướng những viên đậu đỏ. Có hai con Azukiarai. Tôi dùng fourth hand đấm vào mặt con đầu tiên, tóm lấy đầu nó rồi ném về phía Yuika, cùng lúc tôi tuốt lưỡi gươm katana.

Đảm bảo con thứ hai bị cắt gọn làm đôi, sau đó tôi quay lại nhìn Yuika.

“SEIII”

Đôi găng tay của em ấy đang tỏa ánh sáng màu trắng, phải chăng em ấy dùng một loại kỹ năng nào đó? Cô bé dùng sức toàn cơ thể, giáng cú đấm vào con bị ném bay tới.

“Đấm phát chết luôn cơ à”

“Em không muốn nghe câu đó từ Takioto-san đâu…. Thật lòng mà nói, em chẳng hình dung được mình có cửa thắng anh một chút nào. Thậm chí còn hình dung ra bản thân bị anh chém làm đôi luôn ý”

Tôi gượng cười nhìn Yuika đang đứng nhìn mình chằm chằm.

Dù gì tôi cũng đã tăng sức mạnh hết mức có thể. Nếu một kẻ tận dụng kiến thức trò chơi nhiều như tôi mà còn để thua Yuika, đó là chưa kể tới Iori, thì đừng hòng cạnh tranh được với Tam cường hay với các nữ chính khác.

“Yuika sẽ mạnh hơn thôi. Có động lực là em nhất định sẽ mạnh lên ngay ấy mà”

“Cớ gì anh lại khẳng định một cách tự tin như thế?”

Vì anh biết chứ sao.

“Mọi người làm tốt lắm. Phối hợp rất ăn ý”

Tiền bối quan sát chúng tôi mỉm cười nói câu đó.

Chuyến đi lần này tôi đã nhờ tiền bối ngồi một chỗ để chúng tôi kiếm kinh nghiệm.

Dĩ nhiên, chị ấy rất sẵn lòng trước lời nhờ vả đó.

Sau khi chúng tôi thu nhặt sợi bông và ma thạch Ittan-momen đánh rơi, cùng ma thạch từ Azukiarai, tiền bối lẩm bẩm.

“Rồi, đi thôi….”

“À, không, đợi chút Sempai. Thế nào rồi, Nanami?”

Dứt lời, tôi hướng mắt sang Nanami.

“Ừn. Thiết bị cảm biến của Nanami đang nháy kêu. Chắc hẳn nó ở đâu quanh đây thôi”

Sau khi xác nhận với Nanami, tôi dồn sức đánh thật mạnh vào tấm fusuma. Nhưng không có phản ứng. Đáng số nó phải đâu đó gần đây chứ nhỉ? Lần này tôi đánh sang phía đối diện.

Là tấm bên cạnh sao? Cánh cửa chậm rãi trượt mở với một tiếng kêu giống như có gì đó được mở chốt từ phía trong.

Thứ mở ra là một lối đi. Một lối đi bí ẩn mà tôi phải đi qua để đạt được kỹ năng mình mong muốn.

“Sempai, mình đi qua đây đi!”

“….Chị có cảm giác mình sẽ lại mắc nợ em nữa rồi đây”

Tiền bồi cười ngượng ngùng và là người đầu tiên bước vào trong lối đi ấy.

“Ch, chờ đã. Đó là cửa bí mật mà!? Ơ, chẳng phải anh lần đầu tiên tới đây sao, Takioto-san? Với cả, sao mọi người lại bình tĩnh như thế, đó là cánh cửa bí mật đó!?”

Yuika quay ra hỏi mọi người. Tôi đang định đáp lại em ấy bằng câu trả lời đã dự tính từ trước, thì Ludi lên tiếng trước tôi.

“Cậu tập làm quen đi. Sẽ chẳng bao giờ ngờ được Kousuke sẽ làm gì tiếp theo đâu”

“Trước đó, cậu ấy còn thậm chí solo tầng 40 nữa đó” Ludi trả lời vậy rồi nối đuôi chị tiền bối tiến vào trong.

Nhìn Yuika đang ngơ ngác đứng trước cánh cửa bí mật, Nanami gọi em ấy.

“Mình đi thôi Yuika-sama”

Mặt Yuika vẫn bày tỏ cảm giác khó hiểu, nhưng cuối cùng em ấy cũng chịu đi vào trong mà không nói thêm điều gì.

(thành cơ khí) (Tiểu đậu tiển và Nhất phản mộc miên) (tấm hình chữ nhật thẳng đứng có thể trượt mở sang hai bên, cùng kích cỡ với chiếu tatami)