Liệu một tổ đội đủ sức để chinh phục tầng 40 hầm ngục Tsukuyomi, có thể gặp khó khăn trước trận đánh boss trong hầm ngục tân thủ hay không?
Dĩ nhiên là không rồi.
“Hầy da…”
Yuika thở dài khi nhìn con trùm đang canh giữ kho báu ẩn, [Akaoni] – Red ogre tan biến thành nguyên tố ma thuật.
“Sao thế Yuika. Tự dưng lại thở dài như vậy?”
“Giờ em mới hiểu mình chỉ là đứa ếch ngồi đáy giếng”
“Là sao?”
“Dù vậy, em vẫn tự tin vào năng lực của mình đó. Em chưa từng để thua anh Iori đâu”
Dứt lời, em ấy hóa giải ma lực trong tay.
Đáng số tôi nên để em ấy ra đòn kết thúc mới phải.
Nanami chặn đường lui của con boss bằng mũi tên của mình, trong khi Ludi tấn công bằng Storm Hammer và cuốn phăng nó đi, thì cuối cùng tôi tuốt katana và kết liễu nó bằng một nhát chém.
Con trùm tan biến, em ấy chả thể làm được gì.
“Ahhh- Thiệt tình, vậy em là gánh nặng rồi”
“Vậy ư? Anh thì không hề thấy em như vậy. Em còn dùng được cả phép hồi phục nữa chứ”
Chỉ là em ấy không có cơ hội trổ tài kỹ năng của mình, với cả em ấy cũng làm rất tốt khi chiến đấu với lũ quái thường mà. Chưa kể, tính riêng việc em ấy ở đây thôi cũng đã đủ giúp tôi bổ mắt rồi. Giờ tôi cũng muốn có em gái quá đi mất.
“Đừng có nịnh em nữa. Ngay từ đầu, anh thậm chí cần gì chữa thương chứ? Lần này em nghĩ anh cũng có cần đâu?”
Nanami bước lên và lắc đầu.
“Yuika-sama, ý cậu chủ muốn nói…. Đâu phải vì Yuika mà anh lại có thể tấn công một cách liều lĩnh chứ, đừng có hiểu nhầm!”
“Sao em nói như kiểu ta là Tsundere thế hả? Em ấy mà tưởng thật là sẽ hiểu nhầm đó”
Vừa rồi em thậm chí còn hùa theo trào lưu đổi giọng nữa đúng không?
Mà thực ra, tôi muốn Ludi hay Yuika nói câu đó với mình hơn cơ.
Cơ mà nếu họ nói thế thật thì chắc khó xử lắm, nên thôi, đừng…!
“Vậy là sao, thế có nghĩa là anh Takioto đang ám chỉ rằng, ảnh chỉ theo đuổi phép hồi phục của em thôi ư?”
“Em làm ơn đừng nói giống như kiểu anh chỉ theo đuổi mỗi thể xác của em chứ…….. Không đời nào có chuyện đó”
“Anh Takioto thật tồi tệ. Muốn em bỏ qua thì anh phải tặng em một chuyến nghỉ dưỡng 4 ngày 3 đêm ở phòng Suite tại Đế chế Trefle cơ!”
“Yuika thành thật với tham vọng của bản thân ghê”
Tôi không thể nói ra trước mặt em ấy, nhưng tôi nghĩ em ấy thuộc tuýp người dễ hiểu. Với cả cái đề nghị vừa rồi, tôi nghĩ mình mà nhờ Ludi thì thể nào cô ấy cũng đồng ý thôi. Trong bản vá của game cũng có sự kiện về chuyến du lịch tại resort ở Đế Chế. Nếu có cơ hội, chúng tôi cũng có thể đi tới đó cùng nhau.
“Đúng như Nanami-san nói, Takito-san giỏi mỉa mai người khác thật đấy”
“Chờ đã, là do ảnh hưởng của Nanami ư!?”
Nanami, tại sao em lại tỏ ra tự mãn với cái dáng double peace thế kia?
“Ahh thật là, em đùa! Là đùa thôi! Nhưng quả thật em rất vui khi anh đi cùng em hôm nay. Anh đã giúp em rất nhiều… cảm ơn anh. Dĩ nhiên là cả chị Ludivine, chị Mizumori và chị Nanami cũng vậy. Cảm ơn mọi người vì đã để em vượt hầm ngục này cùng mọi người hôm nay”
“Cậu có thể gọi tớ là Ludi. Với cả nếu cậu muốn tới thăm Đế chế thì tớ có thể thu xếp đó. Cả chị Yukine nữa, tớ rất mong mọi người cùng đến”
“Ehhhh. Mình đùa thôi mà!?”
“Chị sẽ gặp rắc rối nếu đó là chuyến du lịch dài ngày”
Yuika thành thật lắc đầu từ chối, trong khi chị tiền bối đáp lại một cách hồn nhiên. Dường như Yuika vẫn còn hơi kiềm chế trước mặt Ludi.
“Không sao đâu mà, cha tớ đã cho phép rồi. À, Kousuke, ông ấy muốn cảm ơn cậu trực tiếp nên hãy đi nhé”
Vậy là đích thân cô ấy đứng ra quyết định chúng tôi phải đi. Tôi có muốn tới đó, nhưng chắc chắn tôi sẽ phải gặp…… Tôi không rõ chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Lúc chúng tôi đang nói chuyện, lũ quái vật có vẻ đã hoàn toàn chuyển hóa thành những viên ma thạch. Sau khi nhặt những vật phẩm rớt xuống, tiền bối đi tới chỗ tôi.
“Rồi, đi nào mọi người. Chúng ta đã ở trong lối đi ẩn, nên hẳn phía trước phải có gì đó”
Nói xong, tiền bối nhìn tôi.
Đúng như chị ấy nói, kỹ năng tôi muốn đang ở ngay phía trước.
“Vâng, đi thôi”
Tôi nói điều đó rồi cùng sánh bước bên chị ấy.
“Theo tìm hiểu của Nanami, chúng ta sẽ nhận được kỹ năng [Ném thành thạo]…..đúng không?”
“Em không cần kính ngữ đâu” Yuika đang nói chuyện dở với Nanami. Tôi hỏi không đúng lúc rồi.
“Em không chắc, nhưng theo tìm hiểu của em và cậu chủ cho đến hiện tại thì là như vậy”
Mặc dù bị hỏi bất chợt, Nanami vẫn trả lời đúng câu hỏi tôi đưa ra.
“Ném ư….Ra vậy. Chị nghĩ nó sẽ hợp với em đó Takioto. Phải rồi, chị cũng có ít kinh nghiệm với kỹ năng đó đấy, muốn xem không? Với cả chị cũng có người quen rất giỏi trong lĩnh vực này đó, muốn chị giới thiệu cho không?”
Chị ấy đang nhắc tới ai vậy nhỉ? Học sinh giỏi kỹ năng phóng ném chắc là…. Theo những gì tôi nhớ, chắc là cô gái ở câu lạc bộ báo chí thì phải.
“Cảm ơn Sempai. Lúc nào người ấy thấy tiện thì hẹn giúp em nhé”
Thực ra tôi có rất nhiều điều phải làm, phần lớn thời gian tiền bối sống với tôi nên không nói làm gì, nhưng người ấy thì e rằng khó lòng có thời gian để gặp tôi, đành tạm gác việc này sang một bên vậy.
“Chị hiểu rồi. Để chị xác nhận lại với bạn ấy sau”
Dù vậy, tôi cũng không thể ném hết mọi việc cho tiền bối được. Nhất định đích thân tôi phải làm gì đó.
Khả năng ném của tôi hẳn sẽ được cải thiện đáng kể bởi tôi đã dùng hạt giống triển vọng trước đó. Dù chưa thử trải nghiệm, nhưng khi nhắc đến phi ám khí với phù phép của mình, tôi tin nó sẽ có thể cải thiện những khả năng đó.
Nhưng vẫn còn nhiều điều đáng lo ngại.
Trong trò chơi, những ám khí như shuriken, đao phi, kunai được coi là các vật phẩm tiêu hao. Chúng sẽ biến mất khi người chơi sử dụng. Để có số ám khí đó…..ta sẽ phải cần tiền.
Đó là một trong số lý do tôi không học kỹ năng phóng ném trước khi vào hầm ngục học viện Tsukuyomi. Với cả tôi cũng có thể chinh phục được nó bằng ma thạch.
Có một hầm ngục cho phép người chơi lấy được một vũ khí phóng ném đặc biệt ngang ngửa với năng lực cheat, thứ đó có vô hạn lần sử dụng dù cho có dùng bao nhiêu lần đi chăng nữa. Có điều hầm ngục đó vẫn còn quá khó đối với tôi hiện tại. Trừ khi tôi có trong nhóm hội trưởng Monika và Thánh nữ khi họ nghiêm túc thì mọi chuyện sẽ khác.
Mà thực ra, đời thực khác với game, tôi không nghĩ thứ đó dùng được vô hạn lần đâu. Sẽ có thời điểm thứ ấy không thể sử dụng được nữa và nếu có thì cũng chỉ phi được từng cái một, nên tối thiểu là lúc đó tôi phải mang một ít theo người.
Tuy vậy, vũ khí không phải thứ duy nhất ta có thể phóng. Là thế giới thật nên có rất nhiều thứ ta có thể ném mà không bị giới hạn trong một cái danh sách.
Việc này rất đáng để thử nghiệm. Những thứ như búa hay lọ thuốc độc dường như tôi hoàn toàn có thể ném được. Mặc dù tôi chẳng muốn trong túi mình chứa toàn mấy món đồ kỳ dị đâu.
Chưa kể, nếu dùng được số kỹ năng đó với hai cánh tay của chiếc khăn, thì tiềm năng thậm chí còn tăng cao hơn nữa.
Khăn quàng của tôi dễ dàng nắm và ném đồ vật. Thậm chí hôm nay tôi còn phóng cả lũ quái vật đi bằng nó.
Nếu còn điều đáng lo khác, thì đó chính là kỹ năng này không phù hợp cho một trận chiến tầm xa. Tôi có thể hình dung đối thủ dễ dàng né tránh chúng nếu có khoảng cách lớn giữa hai chúng tôi. Còn giả sử là một trận đấu tầm trung, tôi nghĩ có lẽ mình có thể khắc phục phần nào với ma thuật phù phép.
Thực ra tôi có thể nhờ cậy vào đồng đội của mình ở một trận chiến tầm xa. May là Ludi với Nanami là chuyên gia ở khoản đó. Còn nếu bất khả dĩ lắm thì chị tiền bối cũng hoàn toàn có thể đảm nhận vai trò đó.
Mà dù sao đi nữa.
“Chắc mình phải thử nó trong quá trình luyện tập rồi”
Đó là sau khi tôi giải quyết xong việc với Gabby.
(Xích Quỷ)