Chương này là Yuika POV
---------------------------------------------------------------------------
Không xong rồi, đến khi tôi nhận ra thì đã quá trễ.
Hellhound đã lao vào tấn công Đầu Khoan. Tôi biết cô ta hoảng loạn bởi tiếng gầm của con quái vật, nhưng cô ta đâu thể cứ đứng im một chỗ như thế. Tuy vậy, tôi không thể nói gì hơn ngoài đứng thán phục anh Takioto. Anh ấy đã ngay lập tức bám sát.
Anh ấy đã luôn giữ một khoảng cách mà có thể đến hỗ trợ chúng tôi bất cứ lúc nào, đồng thời giữ vị trí sao cho bản thân luôn ở giữa Đầu Khoan và Hellhound, nên anh mới có thể đến kịp thời.
“UOOOOOOO!”
Anh Takioto dùng cánh tay tạo hình từ khăn quàng, tung những cú đấm về phía Hellhound bất chấp sự cách biệt về kích cỡ của anh và con quái vật.
Hellhound đang lao tới Đầu Khoan thì bị dính đòn rồi văng thẳng vào bức tường tạo ra một âm thanh vang dội. Tuy vậy, Hellhound vẫn lập tức vựng dậy, lắc đầu sang hai bên rồi trừng mắt nhìn anh Takioto.
Anh Takioto liếc sang Đầu Khoan, nở nụ cười trấn an cô ta. Sau đó anh liền hướng mắt về phía Hellhound rồi bước ra ngăn cách giữa nó và Đầu Khoan.
“Rất tiếc, tao không thể để mày qua được”
Dứt lời, anh thanh thản đi bộ về phía Hellhound. Anh đặt tay lên thanh katana dắt bên hông mình và từng bước tiếp cận Hellhound trong khi khắp cơ thể tỏa ra một nguồn ma lực kinh hoàng.
Dường như Hellhound đã chuyển sự chú ý sang anh Takioto, nó nghiến răng và bước sang ngang.
Tới khi khoảng cách giữa anh và con quái vật là khoảng 10 mét, hellhound nhảy lùi lại, nới rộng lớn khoảng cách.
Hellhound cứ liên tục giật lùi, anh Takioto cứ tiếp tục tiến tới. Chỉ nhìn cảnh tượng này thôi cũng đủ nói lên một điều…
Đây mới chính là anh Takioto.
Anh ấy có thể biến thái, nhưng anh siêu mạnh, bao ngầu và cực kì tốt bụng.
Hellhound ngẩng cổ rồi hú một tiếng.
“AHUUUUUUUUNNNN!!”
Tôi nhận ra cơ thể mình tê dại như thể bản thân bị giật điện, lẽ nào nó đang cố hăm dọa anh bằng kỹ năng [Gầm]?
Khi tôi nhìn anh đang mỉm cười bước về phía con quái vật, dường như tôi không còn nghe thấy tiếng hú đó bên tai nữa.
Tới khi định hình lại bản thân, tôi quay sang xem tình hình của Đầu Khoan.
Tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ta đang ôm lồng ngực thẫn thờ nhìn anh Takioto. Tôi đã lo lắng và sẵn sàng phép hồi phục khi kiểm tra vết thương cho cô ta.
Thế nhưng, việc này…
“Aa… có lẽ vô ích thôi”
Cô ta gục xuống. Như vậy đồng nghĩa rằng đã quá muộn, tôi cảm giác chỉ còn là vấn đề về thời gian.
Má cô ta hơi ửng đỏ, hơi thở thì hổn hển. Cô ta ôm ngực trông có vẻ đau đớn lắm, rồi thì ánh nhìn nóng bỏng dưới đôi mắt lơ lửng hình trái tim của cô ta đều đang hướng về phía anh Takioto.
Tôi cũng mới mất công lo lắng cho cô ta xong. Giờ tôi lại thở phào nhẹ nhõm.
Tôi hiểu cảm giác của cô ta.
Mặc dù cô ta có khó chịu đi chăng nữa, thì cũng phải thừa nhận rằng anh Takioto quả thực là một nam thần trong ngục tối. Thực ra bình thường tôi thấy anh ấy cũng đã đủ nam thần rồi. Tôi nghĩ anh ấy là kiểu người mà khi ta càng hiểu rõ về anh, ta sẽ càng thích anh ấy hơn.
Mọi người luôn hành xử theo cảm nhận của bản thân về hình ảnh anh Takioto thể hiện ra bên ngoài, nên những người không có cái nhìn rõ hơn về anh sẽ chẳng bao giờ nghĩ về anh được như tôi.
Tuy nhiên, nếu họ có cơ hội để cùng lớp với anh, được tìm hiểu anh, thì mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy. Và rồi khi họ càng hiểu anh nhiều hơn…….
“Cô làm gì đấy? Tỉnh táo lại đi, tỉnh táo lại”
Khi tôi đang dùng phép hồi phục lên Đầu Khoan, cô ta tỏ ra ngạc nhiên rồi nhìn tôi. Tôi thắc mắc cô ta vừa mới cố nói gì. Cô ta vừa định nói thì chúng tôi nghe thấy âm thanh giống như có thứ gì đó bị chặt đổ, cả hai đồng thời nhìn về phía anh Takioto.
Ở đó, Hellhound đã mất đi một chân và bắt đầu lăn lê dưới đất.
Anh Takioto thu hẹp khoảng cách đầy thần tốc, tra kiếm vào vỏ và tức thì rút nó ra lần nữa.
Mắt tôi không tài nào theo kịp đường chém của anh ấy. Có lẽ Đầu Khoan cũng như vậy. Khi chúng tôi nhận ra được gì đó, thì thanh katana của anh đã được vung và Hellhound đã hoàn toàn bất động.
Anh bước lùi lại khoảng một mét, mắt vẫn nhìn thẳng về Hellhound. Tiếp đó anh chậm rãi tra kiếm vào vỏ, cùng lúc kiếm chạm vỏ, đầu Hellhound rơi xuống gọn ghẽ.
Anh Takioto thấy vậy bèn thả lỏng vai và hóa giải ma lực trong khi hít một hơi sâu.
Khi anh hít vào.
“KHẮM QUÁ!”
Xem có giống đồ ngốc không cơ chứ, tôi thầm nghĩ. Hít thở sâu ngay trước tác nhân gây ra mùi này thì đáng số anh ấy phải biết chuyện gì sẽ xảy ra mới đúng.
Anh Takioto bỏ chạy khỏi đó cứ như cố tẩu thoát khỏi nơi này. Xong anh lại rút thanh Katana của mình ra ngửi ngửi.
Thiệt tình, anh đang làm gì vậy?
------------------------------------------
Tôi cũng lấy găng tay mình ra ngửi.
Tôi thấy có vẻ đôi găng này vẫn ổn. Nếu nó bốc mùi, tôi có thể quay sang anh Takioto, chọc anh bằng cách đòi anh “bồi thường” rồi đem nó đi sửa hoặc mua cái mới. Tuy hơi lãng phí một tí nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.
Anh Takioto nhanh nhẹn chạy tới lấy viên ma thạch rồi quay về chỗ tôi và Gabby. Có điều, mặc dù đã đánh bại trùm nhưng vẻ mặt anh dường như không vui.
“Nó thối kinh khủng”
Đó là điều đầu tiên anh ấy muốn nói tới sau khi giết một con trùm sao? Mặc dù chính tôi cũng hiểu cảm giác đó nhiều tới nhường nào.
Tôi nhận thấy anh Takioto chùng vai xuống, tôi nảy ra ý tưởng.
Chẳng mấy khi có dịp này, mình có nên chọc anh ấy một chút không nhỉ?
“Anh ơi, anh có thể đứng cách xa em 5 mét được không vậy…?”
Tôi lấy tay bịt mũi rồi cau mày quay đi.
“Đừng như vậy mà…..!”
Trò đùa của mình hiệu quả rồi
“Hihi, trêu tí. Em đùa với anh thôi”
Nói xong tôi dùng phép hồi phục lên anh. Tuy không thấy anh có vết thương nào, nhưng tôi cứ đề phòng.
Ấy thế mà anh lại bối rối ngửi quần áo của mình. Đành vậy thôi, tôi liền ôm lấy cánh tay anh, áp cả ngực lẫn mũi vào anh ngửi lấy ngửi để. Công khai ngay trước mặt Đầu Khoan luôn.
“Em thấy chưa, làm gì có mùi gì”
Đúng như tôi nghĩ, anh Takioto là một tên dâm dê.
“Vậy, vậy à. Nhưng để chắc ăn em vẫn muốn đi tắm…. thế còn Gabriella-san thì sao, cô ổn chứ?”
“À, ờm. Dĩ, dĩ nhiên rồi….”
Gabriella nhìn chúng tôi đáp lại với vẻ ngạc nhiên.
Trông cô ta bối rối lắm. Chắc chắn cô ta có gì đó không ổn.
“Trước đó, ngươi đã liên tục gọi ta là Gabby rồi…”
“À….”
Anh Takioto lầm bầm, mặt thì méo hết cả lại. Anh ấy cố nói điều gì đó, những chẳng có câu nào ra hồn.
Nhìn anh Takioto bối rối như vậy trông thật buồn cười. Nhưng, là [Gabby] cơ đấy.
Âm thanh của thứ gì đó bị bóp nghẹt vang lên. Hình như tôi mới siết chặt găng tay của mình thì phải.
“Xin, xin lỗi, tại gọi thế dễ hơn nên tôi tiện mồm… từ nay tôi sẽ gọi cậu đàng hoàng là Gabrilella-san”
“Gabby cũng được! Từ nay cứ gọi ta là Gabby đi!”
Anh Takioto giật mình trước tông giọng cao bất ngờ của Gabriella.
“A, ờm. Thế thì… Gab-“
Nghe anh Takioto sắp sửa nói ra từ đó, làm tôi có cảm giác xấu đi.
“Được! thế thì cùng giúp đỡ nhau nhé, Gabby-san!”
Trước câu nói vừa rồi của tôi, Đầu Khoan trông có vẻ còn đang hí hứng liền há hốc mồm, còn anh Takito cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Gì, ta chưa bao giờ nói cô có thể gọi ta như thế nhé!”
“Thế để tôi gọi cô là Đầu Khoan-san vậy”
“Cô vừa nói gì, cô thích gây sự đúng không!?”
“Thế thì để tôi gọi cô là Gabby-san không tốt hơn à! Rất vui được làm quen Gabby-san!”
Tôi hiểu tại sao miệng cô ta trở nên ngắc ngứ. Nhưng tôi cũng không còn đường lui. Tôi đâu thể cho phép một mình anh Takioto gọi Đầu Khoan theo cách đặc biệt như thế.
Tóm lại là tôi ghen tị.
Tôi cố chấm dứt chủ đề này bằng cách chuyển sang chủ đề khác.
“Được rồi, đi tiếp thôi nào! Chúng ta đánh bại boss rồi, nhất định có rương báu vật hay gì đó đại loại như phần thưởng đang chờ ta ở phía trước!”
“Ch, chờ đã”
“Gì thế?”
“Em không thấy chúng ta nên đi đường vòng sao?”
“Hả” tôi buột mồm lẩm bẩm.
Chẳng hiểu sao khi nói chuyện vói anh Takioto, tôi cứ bộc bạch hết mọi thứ một cách dễ dàng. Có lẽ bởi anh ấy dễ nói chuyện chăng?
“Sao tự dưng anh nói vậy? Không phải đi thẳng sẽ nhanh hơn sao?”
Vì thế mà chúng tôi nên tiếp tục đi thẳng.
“À, chả là anh có linh cảm xấu”
Tôi thì chẳng có cảm giác đấy một chút nào.
“Cứ cho là vậy, nhưng ngoài đường này ra làm gì còn đường nào? Thôi mình cứ đi đi! Cả Đầu Khoa… Gabby-san nữa!”
Quyết định xong, tôi đẩy anh trở lại cổng ma thuật. Gabby có vẻ định nói gì đó, nhưng rồi vẫn theo chân chúng tôi bước vào trong.
Sau đấy, Chúng tôi tìm thấy một rương báu vật, một vòng tròn ma thuật nào đó, cùng với một thứ trông giống cái máy chiếu và một cổng ma thuật chưa được kích hoạt.
“Rương báu vật nè!”
Chúng tôi tìm thấy rương báu vật trong căn phòng ẩn có boss đứng canh. Dĩ nhiên, chúng tôi rất kỳ vọng. Theo tôi thấy, rương báu vật này cũng không gắn bẫy. Khi tôi hỏi anh Takioto về việc mở nó ra, anh miễn cưỡng gật đầu.
Bất chấp cảm giác có gì đó sai sai về cách anh hành xử, tôi vẫn quyết định mở cái rương.
“Đây là… quần áo ư?”
Bên trong có bốn bộ đồ.