Mạc Trận Vương - The King of the Battlefield.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 102

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5317

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9137

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10034

Tập 01 - Chương 04: Ngôi sao của David (1).

Trans: Solomon.

Edit: Shinigami Team.

Ngôi sao của David (1).

***

5 ngày đã trôi qua.

Chỉ còn 32 người còn sống.

Sau 13 người chết vào ngày đầu tiên, 1 đến 2 người chết mỗi ngày sau đó.

Mọi người đã trở nên tuyệt vọng sau khi biết rằng họ sẽ chết nếu không chiến đấu.

Nhưng không phải ai cũng hữu dụng.

“Hãy giảm số lượng của chúng ta.”

Oh Juyoung.

Người liên tục xếp hạng 3 trong vài ngày qua, đã nói.

Hắn là một người đàn ông ở tuổi 20 với một cái đầu cạo trọc và với những hình xăm trên cơ thể.

Ngoại hình của Juyoung khiến những người khác sợ hãi.

Có một vài người xung quanh hắn.

“Ý của anh là gì khi nói đến số lượng?”

Trong số họ, một người đàn ông hỏi trong khi nuốt nước bọt.

Juyoung khoanh tay và nói, “Ở đây không đủ thức ăn nhưng lại có quá nhiều kẻ khốn vô dụng.”

Chỉ có 3 thợ săn hàng đầu được cung cấp thực phẩm.

Dù chúng chỉ là vụn bánh mì dưới ma thuật bảo quản, nó là nguồn cung cấp quan trọng nhất ở nơi này.

Cho đến bây giờ, Taehwan và Juyoung phân phối đều bánh mì nhưng có một giới hạn cho điều đó.

Nguồn cung cấp thực phẩm nhỏ này được chia cho 30 người.

Nửa ổ bánh mì mỗi ngày cho mỗi người là quá đủ để sống.

Một vài người trong ngôi đền nao núng.

Sau khi một vài người đã chết trong đau đớn khi ăn thịt quái vật nướng, không ai dám đặt tay lên xác bọn quái vật.

Bánh mì là cứu cánh duy nhất của họ, nhưng nếu Juyoung cắt giảm nguồn cung, nhiều người sẽ không có sự lựa chọn nào khác ngoài chết đói.

Trong thế giới này, không có lương thực họ sẽ chết.

Juyoung cười trong khi nói, “Vì vậy hãy để những kẻ vô dụng chiến đấu với nhau hoặc bất cứ điều gì để giảm số lượng.”

“Oh Juyoung.”

Taehwan tiến đến chỗ Juyoung.

Juyoung khịt mũi khi nhìn anh.

“Đừng cố gắng trở thành kẻ đạo đức giả. Không phải chúng ta đã làm đủ cho họ rồi sao?”

“Mục tiêu của chúng ta là giữ cho mọi người còn sống.”

“Đó là lý do tại sao mi là cục thịt khốn khíp. Hãy loại bỏ những thứ vô dụng. Mi nhìn thấy người đàn ông với đứa trẻ đó chứ? Ông ta có thể làm gì khi không có tay? Sẽ tốt hơn nếu hắn ta được sử dụng như lá chắn thịt.”

“Juyoung!”

Taehwan hết lên.

Không có sự lựa chọn nào khác.

Đó chỉ là một quyết định khó khăn khi đưa ra lần đầu tiên, nhưng sau đó, nó sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Nếu họ bắt đầu loại bỏ những người vô dụng, thì cuối cùng sẽ chỉ còn một vài người.

Taehwan đã cảnh giác.

Nếu họ đánh mất lương tâm và chỉ những người tự cho mình là trung tâm được sống, nhóm còn sống cuối cùng sẽ sụp đổ.

Juyoung ngoáy tai.

“Thằng khốn, mi nói to quá. Dù mi ổn với điều đó, nhưng ta chắc chắn rằng nhiều người không hài lòng với sự sắp xếp hiện tại.”

Juyoung rời mắt khỏi Taehwan và nhìn những người xung quanh.

Mọi người trông khá suy dinh dưỡng khi má họ bắt đầu hóp vào.

Có một sự phân biệt rõ ràng giữa hữu dụng và vô dụng.

Những người hữu dụng bắt đầu lườm những người vô dụng.

Không phải mới chỉ 1 hay 2 ngày, có vẻ như sự bất mãn đã chồng chất trong vài ngày quá.

Họ không thể lên tiếng phàn nàn vì thực phẩm chỉ được cung cấp cho 3 thợ săn đứng đầu.

Không giống như là Taehwan không hiểu được tình hình.

“Chúng ta cần tìm ra giải pháp. Nếu chúng ta bắt đầu nghĩ về việc vứt bỏ những người khác đi thì chúng ta có khác gì lũ quái vật? Chúng ta là con người vì chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”

“Ha, không giống như mi sẽ rơi thức ăn khi mi chết. Dù thế nào, nếu mi thực sự muốn giúp tất cả thì làm một mình đi. Kể từ bây giờ, ta chỉ quan tâm một mình ta thôi.”

Juyoung nhún vai.

Thực phẩm anh phân phối trong 5 ngày qua vẫn là một số lượng đáng kể.

Không có lý do gì để anh phải giúp đỡ người khác trong khi đó không phải là trách nhiệm của anh.

Ở vị trí của Taehwan thì đây là một tin không dễ chịu.

“Juyoung, nếu mi ngừng cung cấp… nhiều người sẽ chết đói.”

“Thì sao? Ta cũng khó sống chứ bộ. Hay là…”

Juyoung mang ra một ổ bánh mì và nhai nó trong khi nhìn vào đám đông.

“Hãy đưa ra một hệ thống trao đổi. Ta không phải kẻ máu lạnh, mấy người biết mà. Nếu mấy người cho ta một cái giá hợp lý, ta sẽ trao đổi bánh mì. Hãy trở nên hữu dụng với ta. Ta nghĩ ta có thể cung cấp thức ăn cho 6 người.”

Lý do tại sao Juyoung quyết định một con số cụ thể rất đơn giản.

Anh ta muốn tạo phe phái riêng cho mình.

Ở nơi này, sức mạnh là luật.

Sức mạnh là đoàn kết.

Dù đã được thống nhất, cho đến bây giờ, đó chỉ là một tuyên bố công khai.

Nó không có thế lực như một phe phái.

‘Hắn ta đã đợi cho thời khắc này.’

Muyoung đã quan sát toàn bộ tình huống từ xa.

Oh Juyoung.

Hắn ta là một người khá ranh mãnh.

Hắn cố tình đợi 5 ngày.

Nếu hắn ta đưa thông báo này ra khi mọi người đang đói, chắc chắn sẽ có người bám lấy hắn ta.

Là một phần của ‘6 người’, hắn biết họ sẽ làm đủ mọi cách để tâng bốc hắn.

Mặt khác, phe cánh của Taehwan sẽ không có sự thống nhất như nhau.

Taehwan cố gắng chấp nhận mọi người. Không lạ gì khi họ không có bất kỳ cơ hội nào.

Tất nhiên, sự không hài lòng giữa những người có năng lực sẽ tăng lên, và họ sẽ sát cánh với Juyoung để tập trung quyền lực.

Giống như cách Juyoung cố tình đợi 5 ngày trước khi đưa ra tuyên bố như này… Hắn ta là người có thể bình tĩnh phân tích xung quanh và hành động đúng thời điểm.

Trong khi thúc đẩy Taehwan.

Dường như hắn nắm rất rõ tâm lý con người.

Juyoung đang chờ đợi với một thái độ hoàn toàn thoải mái.

“Thế còn em?”

Sau đó, một người dơ tay.

Kim Soyoung.

Sau khi bị Muyoung làm cho bẽ mặt, lần này cô sẽ thử với Juyoung.

“Cô? Cô có thể làm gì? Chỉ vì cô đẹp một chút, cô nghĩ tôi sẽ chia cho cô thực phẩm mà tôi khó khăn lắm mới kiếm được?”

Cô bối rối vì nghĩ rằng anh ta sẽ chấp nhận cô.

Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại và nhấn vào ngực.

“Em có thể làm nhiều thứ cho anh. Bất cứ thứ gì anh muốn.”

“Cô nói… bất cứ thứ gì?”

Juyoung nhìn lướt qua cơ thể cô.

Giống như một con rắn trườn quanh người Soyoung nhưng cô cố chịu đựng.

Trong 5 ngày qua, cô đã làm nhiều thứ để có thể sống.

Đầu tiên, cô tìm người mà cô nghĩ sẽ sống sót lâu nhất.

Đó là lý do tại sao cô đến chỗ Muyoung đầu tiên.

Nhưng nó đã thất bại và mục tiêu tiếp theo của cô là Juyoung.

Dù anh ta là một kẻ máu lạnh bất tài, nhưng kỹ năng của anh ta thuộc dạng top.

Taehwan có vẻ hơi nhu nhược, nên có vẻ như anh ta không sống được lâu.

‘Nếu mình biến tên này thành vua, mình sẽ thành nữ hoàng.’

Nên cô quyết định biến Juyoung thành vua.

Một khi cô quyết định chọn ai đó, người đó phải trở nên rất tuyệt vời như Soyoung nghĩ.

Juyoung cười dê.

“Chắc rồi. Cô sẽ là một ngoại lệ, nhưng đối với phần còn lại, tôi sẽ có những yêu cầu nghiêm ngặt. Ah, nếu cô thấy đói, hãy ăn một chút trong khi chờ.”

“Em cảm ơn.”

Ngay khi Soyoung đứng trước Juyoung, anh đưa cho cô một ổ bánh mì.

Cô nhai bánh mì và ăn nó như thể đó là món ăn ngon nhất thế giới.

Soyoung biết làm vậy sẽ mất mặt, nhưng nó sẽ cám dỗ nhiều người vào hơn.

Nhiều người nuốt nước bọt trong khi nhìn cô ăn.

“Tôi, Tôi! Anh sẽ chấp nhận tôi chứ?”

“Nếu anh cần sức mạnh, anh sẽ cần một người như tôi.”

“Thay vì anh ta, tôi là một sự lựa chọn tốt hơn nhiều.”

Những lời đáp lại trút như mưa.

Như một trận lụt, một đám đông tràn đến chỗ Juyoung.

Kim Taehwan và Oh Juyoung.

Có một sự khác biệt rõ ràng giữa những người tham gia mỗi bên.

“Juyoung, chia thành hai nhóm là không ổn đâu.”

Khi Taehwan nói với giọng chắc nịch, Juyoung chỉ tặc lưỡi.

“Mi chỉ cần lo cho tương lai của mi, được chứ?”

Không có cách nào để Taehwan dừng tình trạng này lại.

Juyoung bắt đầu chọn các thành viên và người được chọn ngẩng cao đầu như thể họ được chọn để trở thành quý tộc.

Cấp bậc đã được hình thành.

Chính sách ‘cứu mọi người’ của Taehwan không được nhiều người quan tâm.

Ngày càng có nhiều người nghĩ sẽ tốt hơn nếu loại bỏ những người vô dụng.

Như một bước đột phá…

Đó là những gì Juyoung cần.

Hắn nhìn về phía Muyoung.

Muyoung chưa bao giờ để mất vị trí số 1.

Anh chắc chắn có nhiều thức ăn nhất, nhưng bất cứ khi nào hắn nhờ Muyoung giúp đỡ anh đều lờ đi.

Tuy nhiên, không giống như là họ có thể liều lĩnh lấy nó.

Có lẽ sẽ họ có thể nếu mọi người tập chung và chống lại Muyoung.

Nhưng điều đó cũng chưa chắc có thể.

Muyoung là hiện thân của 1 con sói.

Nhưng hiện tại, Taehwan không có sự lựa chọn nào khác.

Nếu Juyoung loại bỏ được điều này, hắn chắc chắn sẽ lên nắm quyền.

Muyoung có hiểu vị trí của Taehwan không?

Anh đột nhiên tiến về phía trung tâm đám đông.

Cùng lúc đó, sự hỗn loạn đã tắt và mọi người đổ dồn ánh mắt vào anh.

Đó là vì Muyoung chưa từng bước ra như này trước đây.

Sau khi thu hút sự chú ý của mọi người, anh nói, “Tôi sẽ khám phá vùng bên ngoài của ngôi đền. Tất cả những ai tình nguyện sẽ nhận được 2 ổ bánh mì và nước sạch mỗi ngày.”

‘Hắn ta mất trí rồi.’

Đó là suy nghĩ trong đầu của mọi người.

Tại sao họ cố gắng ở trong ngôi đền bé nhỏ này?

Vì nếu họ chỉ cần bước ra ngoài một bước thôi, họ sẽ bị đàn áp bởi lũ quái vật!

Và Muyoung sẽ khám phá nơi đó?

Nó không làm tình hình tốt hơn dù anh có phát bánh mì và nước.

Đi ra ngoài không khác gì tự sát, họ không thể lý giải được ngoài lý do đó.

Nhưng Muyoung vẫn tiếp tục đứng ngạo nghễ đợi.

Sẽ không có vấn đề gì dù có ai tham gia với anh hay không.

“Thưa ngài, liệu có thể là 3 ổ bánh mì không? Cho em và cả cha em.”

Người đầu tiên xuất hiện là một cô bé.

Cô bé trông mới chỉ 9 tuổi. Cô vẫn còn khá nhiều da thịt trên người.

Mặt khác, cha cô là một người tàn tật không tay.

Ông đã mất cả 2 cánh tay trong cuộc tấn công quái vật vào ngày thứ 2.

Cái chết chắc chắn sẽ đến với họ ngay khi họ rời khỏi ngôi đền.

Dù sao họ cũng không giúp được gì, sẽ tốt hơn nếu không giữ họ lại.

“Chào mừng.”

Nhưng những từ tiếp theo của Muyoung đã phá tan mọi kỳ vọng của mọi người.