Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sankaku no Asterism - Ore wo Oite Otona ni Natta Osananajimi no Kawari ni, Tonari ni Iru no wa Onaidoshi ni Natta Imoutobun.

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

38 1500

Thâm hải dư tẫn

(Đang ra)

Thâm hải dư tẫn

Viễn Đồng

Nhưng đối với thuyền trưởng mới của con tàu ma Lost Home, chỉ có một câu hỏi cấp bách cần giải đáp trước tiên: “Làm sao để lái con tàu này đây?!”

3 8

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

238 1154

Quyển 2: Đi! Biển! Thôi! - Chương 53 - Tóc vàng bắt chuyện?

“Thôi nào huynh đệ, phản ứng lớn đến vậy à?”

Đông Phương Trừng nhìn vết máu rịn ra dưới mũi Lâm Phong, bỗng bật cười, chút ngượng ngùng ban nãy chợt tan biến không ít.

Nàng buông chiếc áo khoác đang nắm chặt, vải vóc trượt xuống bãi cát, vươn tay với lấy túi chống nước của Lâm Phong, “Có khăn giấy không? Để ở chỗ nào?”

Sau một hồi chỉ huy và lục lọi túi xách trong sự lúng túng, Lâm Phong nhét một cục khăn giấy ướt vào lỗ mũi, yết hầu khẽ nuốt xuống, bất lực ngẩng đầu nhìn bầu trời bị lá dừa cắt vụn. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rải lên mặt hắn, khiến người ta hoa mắt.

Một cái đầu mềm mại ghé sát lại, vệt hồng trên mặt Đông Phương Trừng chưa hoàn toàn phai đi, nhưng ý cười giữa đôi mày đã tự nhiên hơn nhiều, không còn vẻ căng thẳng cứng nhắc như ban nãy.

“Haiz, đúng là FA mà,” nàng cố ý kéo dài giọng, đầu ngón tay chọc chọc vào cánh tay hắn, “Thấy bộ đồ bơi của ta mà đã không kiềm chế được đến vậy sao?”

Lâm Phong im lặng một lúc, giọng nói vì mũi bị tắc nên nghe hơi ồm ồm. “…Bởi vì quả thực rất gợi cảm, nếu cậu mà là đàn ông thì cũng sẽ chảy máu mũi thôi.”

“…Hừm, sao ngươi biết ta không phải là đàn…” Đông Phương Trừng lẩm bẩm nhỏ giọng, nửa câu sau ngậm trong miệng không nói ra, cổ nàng khẽ ửng hồng.

“Ngươi nói gì?” Lâm Phong nghiêng đầu.

“Không có gì!” Nàng lập tức nâng cao giọng, má lại nóng bừng, vội vàng quay mặt đi.

Lời khen thẳng thắn này, còn khiến nàng lúng túng hơn nhiều so với dự đoán về một lời phản bác hay cứng miệng. Đông Phương Trừng lén lút liếc hắn, chỉ thấy Lâm Phong dù đang ngẩng đầu cũng cố gắng dùng khóe mắt đánh giá nàng – bộ đồ bơi màu đen tôn lên làn da trắng như ngọc, dưới ánh nắng càng thêm bắt mắt. Nàng vô thức ưỡn ngực, rồi lại thấy động tác này quá cố ý, vội vàng thả lỏng, đầu ngón tay vô thức cào vào mép ghế bãi biển.

Lâm Phong bỗng vươn tay về phía nàng, Đông Phương Trừng giật mình rụt người lại như tránh ôn thần, vệt hồng vừa hạ xuống lại bùng lên khắp má.

“Muốn làm gì!” Nàng bày ra thế thủ, cố gắng dọa lùi cái móng heo kia.

Lâm Phong đang ngẩng đầu bất lực liếc nàng một cái: “Cho tớ một tờ giấy mới, tờ này sắp thấm đầy máu rồi.”

“À…” Đông Phương Trừng gãi gãi mặt, ngượng nghịu rút một gói khăn giấy từ túi chống nước đưa qua, ánh mắt lảng tránh nhìn sang nơi khác. “Vẫn còn chảy máu thì đừng nhìn nữa, càng nhìn càng chảy nhiều máu.”

“Tớ cứ nhìn, tớ cứ nhìn.”

Đứng hơi mỏi, nàng dứt khoát kéo một chiếc ghế bãi biển bên cạnh, nằm cạnh Lâm Phong, cùng hắn ngắm nhìn bầu trời bị lá dừa che khuất.

Gió biển thổi qua, từ xa mơ hồ truyền đến tiếng cười đùa của các cô gái, trận bóng chuyền của họ dường như đã phân thắng bại, một đội đang cùng nhau tung Hoàng Vũ Đồng lên không trung.

“Tối đến đây hóng gió biển có phải rất thoải mái không?” Nàng tùy tiện hỏi, đầu ngón chân vô thức cào cát.

“Gió tối thổi là gió đất liền.” Lâm Phong nghiêm túc sửa lời.

Đông Phương Trừng trợn mắt nghiêng đầu nhìn tên bên cạnh: “Ngươi có chút EQ nào không?”

“Ta coi như đã biết vì sao ngươi không đi chơi với các cô gái mà lại ở đây gõ code rồi, cái EQ này của ngươi thì đòi yêu đương nỗi gì, sau này phải làm sao đây.” Đông Phương Trừng giả bộ vẻ mặt lo lắng, vừa thở dài vừa lắc đầu.

“Sao cậu đột nhiên quan tâm đến đời sống tình cảm của tớ vậy?” Lâm Phong nhướng mày, liếc nàng qua khe hở của khăn giấy, “Cảm giác không có ý tốt gì cả.”

Đông Phương Trừng không đáp lời, cầm nửa quả dừa Lâm Phong đặt bên cạnh, ngửa đầu uống hai ngụm lớn. Nước dừa ngọt mát trượt xuống cổ họng, nàng thỏa mãn duỗi người trên ghế dài, thiếu nữ mặc bikini giống như một ông chú vừa uống xong bia lạnh, phát ra một tiếng thở dài mãn nguyện.

“Thoải mái —— sao, ta quan tâm đến con trai của mình không được à?”

“Không cần lo lắng,” Lâm Phong rút khăn giấy trong lỗ mũi ra, tiện tay vứt vào thùng rác bên cạnh, “Chẳng phải có cậu ở đây sao?”

Đông Phương Trừng bị câu nói này sặc đến ho sặc sụa, nước dừa phun ra từ khóe miệng, trở thành kẻ ngốc thứ hai của trường trung học Thánh Hoa Thánh Ái suýt bị quả giừa ám sát.

Nàng lau miệng, đặt quả dừa mạnh xuống chiếc bàn nhỏ giữa hai người, trừng mắt nhìn hắn: “Cái cái cái gì ý! Ta coi ngươi là con trai, ngươi ngươi ngươi lại muốn lên ——”

“Nghĩ đi đâu vậy, tớ nói là về già cũng có cậu cãi cọ với ta. Sao, chẳng lẽ cậu nghĩ mình có thể tìm được ông chồng nào à?” Đáy mắt màu hạt dẻ của thiếu niên tràn ngập ý cười.

Đông Phương Trừng nhất thời nghẹn lời. Nàng biết cơ thể này rất hấp dẫn người khác giới, đi trên đường luôn có người lén nhìn nàng, nhưng thật sự muốn nàng tìm một nam nhân làm bạn gối chăn cả đời… chỉ nghĩ thôi đã nổi da gà.

Nàng bĩu môi, bực bội nói: “Không tìm được cũng tốt hơn là cãi cọ với ngươi cả đời.”

“À, máu mũi hình như không chảy nữa rồi.” Lâm Phong sờ mũi, quay đầu nhìn nàng. Đông Phương Trừng vô thức đón lấy ánh mắt hắn, vừa vặn chạm vào đôi mắt màu hạt dẻ ấy. Dưới ánh nắng, đồng tử của hắn như chứa đựng mật ong tan chảy khiến lòng người ấm áp.

“Dù hông nói từ góc độ thế tục đó...” giọng Lâm Phong rất nhẹ, mang theo một sự nghiêm túc chưa từng có, “bộ đồ bơi này của cậu cũng rất đẹp, A Trừng à.”

“Ồ, ồ… Cảm ơn.” Đối mặt với Lâm Phong đột nhiên chân thành, Đông Phương Trừng có chút bối rối, đưa tay gãi gãi sau gáy, ánh mắt lảng tránh nhìn ra biển xa, “Vậy ta không nợ ngươi nữa nhé.”

“Cái này khó nói lắm.” Nụ cười của người trước mặt bỗng từ chân thành trở nên xảo quyệt. “Yêu cầu nợ từ lần thi ngoại ngữ trước cậu vẫn chưa thực hiện đâu.”

“Chậc, trí nhớ tốt vậy làm gì.” Đông Phương Trừng có chút khó chịu tặc lưỡi, vươn tay lấy quả dừa vừa uống dở. Đầu ngón tay vừa chạm vào vỏ dừa lạnh lẽo, một bàn tay khác cũng vươn tới, ngón tay Lâm Phong thon dài, xương khớp rõ ràng, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay nàng.

Đầu ngón tay hai người vô tình chồng lên nhau trên vỏ dừa, cảm giác ấm áp truyền đến, như một dòng điện yếu ớt chạy qua.

“Đây là tớ tự bỏ tiền mua,” Lâm Phong nhướng mày, “muốn uống thì tự mua một quả đi.”

“Ta lười, hơn nữa ta đã uống được một nửa rồi.” Đông Phương Trừng bĩu môi, bảo nàng mặc bộ đồ bơi này giữa thanh thiên bạch nhật đi mua dừa sao? Khác gì nữ chính sa đọa vẽ body painting bằng bơ ra đường gây chú ý!

“Không sao, tớ không ngại.” Lâm Phong cười sảng khoái, nhưng lòng bàn tay không rời đi, ngược lại còn nhẹ nhàng cọ xát mu bàn tay nàng.

“Hả? Ngươi có tin ta nhổ nước bọt vào không.” Đông Phương Trừng trừng Lâ Phong nhưng hắn lại cười càng thêm mặt dày.

“Giữ đồ ăn đúng không? Đưa đây!”

Lâm Phong cũng không chịu yếu thế, dứt khoát nắm lấy cổ tay nàng, kéo quả dừa về phía mình. Trong lúc hai người giằng co, nước dừa bắn ra một ít, rơi xuống bãi cát, nhanh chóng bị cát hút vào. 

Sóng biển xa xa vẫn vỗ vào bờ cát, nắng đẹp, gió biển không quá mạnh, chỉ có hai bóng người đang đùa giỡn, đổ bóng vào nhau dưới gốc cây.

Dưới chiếc ô che nắng ở khu vực nghỉ ngơi, Minase Kazuha ngồi một mình, đầu ngón tay vô thức lướt qua những giọt nước trên thành ly cao. Xa xa, các học sinh trong lớp đang cười đùa trước lưới bóng chuyền, Hoshino Kirara đang lần thứ hai đập bóng vào ngực Hoàng Vũ Đồng, ở một hướng khác dưới gốc dừa, Lâm Phong và Đông Phương Trừng vẫn đang giằng co vì nửa quả dừa, ánh nắng vặn xoắn bóng dáng đôi tình nhân nhỏ thành một khối.

Ánh mắt nàng lướt qua hai nơi ồn ào, cuối cùng dừng lại trên hình ảnh phản chiếu của mình trong ly, trong mắt cuộn trào những cảm xúc khó tả – có sự ngưỡng mộ, có sự mệt mỏi, và một chút u uất khó nhận ra. Gió biển thổi tung mái tóc dài màu xanh nước biển của nàng, lướt qua bờ vai trần, mang đến một cảm giác ngứa nhẹ.

“Mỹ nữ ngồi một mình à?”

Tiếng huýt sáo kèm theo vài giọng nói lưu manh cắt ngang suy nghĩ của nàng. Ba gã đàn ông tóc vàng hoe, da đen sạm, cơ bắp cuồn cuộn lảo đảo bước tới, ánh mắt dán chặt vào nàng, không hề che giấu sự thèm khát.

Minase Kazuha nhíu mày, không đáp lời, nâng ly nhấp một ngụm nước ép, không nhìn bọn chúng.

“Giả vờ thanh cao cái gì?” Một gã cao gầy trong số đó cười khẩy, vươn tay định nắm lấy cổ tay nàng, “Ra kia chơi với bọn anh đi, đảm bảo thú vị hơn ngồi một mình nhiều.”

Ánh mắt Minase Kazuha chợt lạnh đi, cổ tay khéo léo xoay chuyển, chính xác khóa chặt khớp xương của đối phương, khẽ dùng sức. Gã đàn ông đau đớn kêu lên một tiếng, lảo đảo lùi lại hai bước.

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Gã mặt sẹo cầm đầu thấy vậy lập tức gọi đồng bọn vây lại. Nhưng bọn chúng vừa xông tới, đã bị Minase Kazuha dùng những động tác tưởng chừng tùy ý đẩy ra từng người một, khuỷu tay va vào xương sườn, gốc bàn tay đè vào ngực, mỗi cú đều dùng lực vừa phải, không làm tổn thương bọn chúng, nhưng cũng không cho bọn chúng đến gần mình.

“Nếu mấy người không rời thì tôi sẽ gọi người đến.” Giọng nàng vẫn bình tĩnh, nhưng mang theo sự lạnh lẽo không thể nghi ngờ.

“Gọi người?” Gã mặt sẹo như nghe thấy chuyện cười, đắc ý vỗ ngực, “Biết bãi biển này ai che chở không? Anh Vương quản lý kết nghĩa huynh đệ với ta, mấy huynh đệ ta ở đây tán gái, chưa bao giờ có ai dám quản.” Hắn tiến lên một bước, giọng điệu đe dọa trần trụi và vô sỉ:

“Mỹ nữ, cô cứ việc tiếp tục bướng bỉnh như vậy, huynh đệ ta thích loại xinh đẹp và cá tính mạnh mẽ như cô. Dù có báo cảnh sát cũng vô dụng, cục trưởng cảnh sát là anh họ của của ta, cô đoán anh ấy sẽ giúp ai?”

Minase Kazuha cúi đầu, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt, khớp ngón tay nắm chặt ly nước ép trắng bệch.

Bọn đàn ông tưởng nàng đã ngầm đồng ý, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, từng bước ép sát.

“…Anh hai ơi, anh đã hy sinh chỉ để bảo vệ một thành phố như vậy sao?”

Giọng nàng nhẹ như tiếng thở dài, chỉ mình nàng nghe thấy. Bóng tối dưới ánh nắng như kim châm vào tim, người từng mặc chiến giáp màu xanh lam, vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời vẫn thực hiện lời thề của mình, liệu có buồn khi thấy những điều này không?

“Đừng giả chết nữa, đi với bọn ta!” Gã mặt sẹo vươn tay nắm lấy cánh tay nàng, lực mạnh đến mức gần như muốn bóp nát xương.

Bàn tay kia của Minase Kazuha đột nhiên đặt lên vai hắn, đầu ngón tay lún sâu vào cơ bắp đối phương, nàng ngẩng đầu, sự bình tĩnh trong mắt hoàn toàn vỡ vụn, cuộn trào một ánh hung quang chưa từng ai thấy.

Dưới gốc dừa, Đông Phương Trừng đang giành dừa với Lâm Phong bỗng buông tay, đột ngột đứng dậy, quay đầu nhìn về phía khu vực nghỉ ngơi.

Lâm Phong bị nàng làm cho lảo đảo, ôm quả dừa có chút ngơ ngác. “S-sao vậy?”

“Không nghe thấy sao?” Đông Phương Trừng nhíu chặt mày, nghiêng tai lắng nghe, “Tiếng kêu thảm thiết, của đàn ông, truyền đến từ khu vực nghỉ ngơi.”

Lâm Phong lặng lẽ dịch quả dừa về phía mình, ngoài tiếng sóng biển, tiếng quạ biển kêu và tiếng cười đùa của các cô gái xa xa, hắn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh bất thường nào. Hắn nhướng mày, còn tưởng đây là chiêu mới của A Trừng để giành dừa, dù sao ban nãy hai người đã giằng co nửa ngày vì nửa quả này.

Nhưng giây tiếp theo, Đông Phương Trừng đột nhiên chộp lấy chiếc áo khoác trên ghế bãi biển, vội vàng khoác lên người, chưa kịp kéo khóa đã quay người chạy về phía khu vực nghỉ ngơi, dây buộc màu đen của bikini vẫn lộ ra dưới áo khoác, lắc lư theo động tác của cô gái.

“Này!” Lâm Phong sững sờ hai giây, vội vàng bỏ dừa xuống, luống cuống đuổi theo, “Có tiếng kêu thảm thiết thì liên quan gì đến cậu chứ!”

Tiếng gọi của hắn bị gió thổi tan, Đông Phương Trừng hoàn toàn không quay đầu lại, bước chân ngược lại càng nhanh hơn.