Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

(Đang ra)

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

Maruto Fumiaki

Hikari, một nữ sinh cao trung bình thường như bao người, đang dần nhận ra sự cuốn hút của người bạn thưở nhỏ.Gánh trên vai tình yêu đó, những chuyện hằng ngày giữa hai người trông thì lãng mạn nhưng l

8 241

Seeking Out My Mother in Another World

(Đang ra)

Seeking Out My Mother in Another World

藤原祐 Fujiwara Yuu

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi—Hatano Sui đã mất cha. Tôi được kể rằng mẹ tôi đã biến mất khi tôi còn nhỏ nên tôi bị bỏ lại trên thế gian này.

2 0

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

(Đang ra)

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

Senya Mihagi

Bắt đầu từ lời mời của cô gái ấy, một câu chuyện chung sống đầy lãng mạn pha chút hài hước đã được bắt đầu!

18 2942

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

(Đang ra)

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Takata

Vừa chơi game, xem phim, đọc manga, vừa uống Coca, ăn Junk Food được ship đến như Hamburger hay Pizza. Đó là khoảng thời gian ăn chơi của tôi và Asanagi-san, nhưng nó cũng là một bí mật rất quan trọng

249 41135

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

31 566

Quyển 1: Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý? - Chương 50 - Tổ đội ba người

Sau khi đĩa cánh gà sốt tương thảm hại của Lâm Phong bị vứt thẳng tay vào thùng rác, Đông Phương Thừa từ từ uống cốc sữa trong tay, mép môi còn vương lại một vệt sữa mờ ảo, thêm vào vẻ mặt tú lệ một chút ngây thơ con nít.

Ánh mắt Lâm Phong nhìn hắn ta có một khoảnh khắc ngưng trệ, sau đó như bị bỏng, nhanh chóng dời đi, ho khẽ một tiếng để che giấu.

“À này đại gia chó,” Đông Phương Thừa đặt cốc sữa xuống, mở lời hỏi, “Chuyện tao nhờ mày điều tra về tập đoàn Hoshino kết quả thế nào rồi?”

Lâm Phong nghe vậy lập tức thu lại tâm trí, quay đầu với vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn vài phần:

“Sự sụp đổ của tập đoàn Hoshino, quả thực có nguyên nhân từ chiến lược kinh doanh quá mức mạo hiểm và việc sử dụng đòn bẩy quá cao dẫn đến đứt gãy thanh khoản của chính họ, nhưng điều chí mạng hơn là——”

Hắn ta thành thạo mở vài biểu đồ phân tích trên máy tính bảng với các số liệu phức tạp, với một người ngoại đạo như Đông Phương Thừa thì chẳng hiểu mô tê gì cả, chỉ chỉ vào vài đường cong đứt gãy như vách đá trên màn hình mà giải thích: 

“Điều chí mạng hơn là, ngay trong những ngày chuỗi vốn của họ căng thẳng nhất và cần truyền máu từ bên ngoài nhất, vài ngân hàng vẫn luôn hợp tác lại đột ngột cùng nhau rút vốn, các ngân hàng đầu tư liên thành phố bắt đầu bán khống cổ phiếu của họ một cách ác ý, hàng chục doanh nghiệp hợp tác thượng nguồn và hạ nguồn, cũng như đã hẹn trước, đột nhiên đồng loạt đơn phương xé bỏ hợp đồng hợp tác…”

“Một loạt các đòn liên hoàn này giáng xuống, đã trực tiếp gây ra phản ứng dây chuyền tiếp theo, cuối cùng dẫn đến chuỗi vốn của tập đoàn Hoshino, một gã khổng lồ thương mại bị cắt đứt hoàn toàn, sụp đổ hoàn toàn chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.”

“Ý mày là,” Đông Phương Thừa hơi cau mày, “Có một nhóm ngân hàng và doanh nghiệp liên kết với nhau để nhắm vào tập đoàn Hoshino?”

“Nói chính xác hơn là cùng nhau săn mồi dưới một sự chỉ huy chung.” Lâm Phong nhún vai, “Chắc chắn có người đứng sau điều khiển chuyện này, hơn nữa thế lực rất lớn, nếu không thì không thể cùng lúc vận hành nhiều doanh nghiệp như vậy.”

Đông Phương Thừa thở dài, tựa lưng vào ghế và lắc lư: “Vậy… còn cách nào cứu vãn không?”

Lâm Phong nhếch mày cười, nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống trên bàn, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch và thích thú: “Cách thì cũng không phải là không có, nhưng số tiền phải ném vào, không phải là một con số nhỏ đâu...”

“Nhưng chỉ cần mày có thể gói cô bạn thân của bạn gái qua mạng của này, tiểu thư「Zero」nổi tiếng, bằng một chiếc nơ bướm xinh xắn và gửi lên giường tao, đừng nói là cứu cả tập đoàn Hoshino, ngay cả khi mày muốn mua nửa cái Đỗ Hoàng này thì tao cũng sẽ bán hết gia tài để giúp mày.”

Trong đầu Đông Phương Thừa không nhịn được mà hiện ra hình ảnh bản thân sau khi biến thân, mặc chiếc bộ chiến phục đen đầy xấu hổ đó, tay chân bị buộc bằng ruy băng hồng, miệng bị nhét thứ gì đó, nằm trên giường Lâm Phong như một món quà chờ được mở.

Nghĩ tới cảnh đó mặt hắn liền đỏ bừng đến tận mang tai.

“Mơ mộng ít thôi!”

Nhìn phản ứng thuần khiết đến mức xù lông của người bạn, Lâm Phong cười ngả nghiêng, suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế, nhưng vài giây liền giơ tay đầu hàng trước ánh mắt như muốn đâm thủng của Đông Phương Thừa: “Đừng... đừng... đừng động thủ, đừng động thủ, tao sai rồi... chỉ là đùa thôi mà!”

Hắn ta thu lại nụ cười, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc trở lại: “Nhưng nói thật, muốn kéo tập đoàn Hoshino ra khỏi vũng lầy phá sản trong tình huống này, năng lượng và nguồn lực cần thiết không phải chỉ có tiền là có thể điều động.

“Phải là nhân vật lớn thực sự đứng trên đỉnh cao quyền lực của toàn thành phố, có thể dễ dàng ảnh hưởng đến huyết mạch của cả Đỗ Hoàng và vài thành phố lân cận mới có khả năng làm được.”

Đông Phương Thừa nghe xong, ngọn lửa giận vô cớ trong lòng dịu đi đôi chút, nhưng gò má vẫn chưa hoàn toàn hết đỏ. Hắn cũng biết Lâm Phong nói thật, quyền lực luôn gắn liền với tiền bạc, không có siêu đô thị nào lại có chuyện người giàu lại thiếu quyền lực. Nhưng nếu Lâm Phong không có ý định chủ động tham gia vào chuyện này, hắn cũng không tiện ép buộc tên này vào cuộc.

“Mày ngoài việc phổ cập những kiến thức tài chính này cho tao thì không còn thứ gì hữu ích khác để nói à?”

“Còn một lời nhắc nhở,” Lâm Phong ngừng lại, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Nếu một người thực sự muốn báo thù, đừng mong có người giơ tay kéo họ lên. Họ cần tự mình trèo lên, và kéo từng người từng người đã đẩy họ xuống vực sâu kia xuống.”

Đông Phương Thừa im lặng không nói, hắn biết Lâm Phong nói đúng, vì vậy, hắn quyết định đi tìm Hoshino Kirara thêm một lần nữa.

Khi Hoshino Kirara mở cánh cửa hơi cũ nát của nhà Đông Phương Thừa, nhìn thấy chủ nhà đứng ngoài cửa, nàng dụi dụi đôi mắt hơi nhức mỏi vì thiếu ngủ, từng có lúc nghi ngờ liệu có phải vì gần đây áp lực quá lớn, nghỉ ngơi không tốt, nên mình bắt đầu bị ảo giác rồi không.

Cậu thiếu niên đứng ngoài cửa này… tú lệ đến mức gần như phi giới tính, thật sự vẫn là Đông Phương Thừa hư hỏng trong ký ức của mình sao?

Hắn hình như lại lùn đi một chút, bờ vai cũng có vẻ hẹp hơn, cả người toát ra một vẻ đẹp gần như trung tính mà trước đây tuyệt đối không thể xuất hiện trên người hắn ta.

Và cả khuôn mặt đó nữa.

Những đường nét ngũ quan mơ hồ vẫn còn vài phần giống ban đầu, nhưng các đường nét lại mềm mại một cách khó tin, làn da dưới ánh sáng lờ mờ của màn đêm trông trắng bệch một cách quá đáng. Mái tóc ngắn màu đen luôn rối bù, dường như cũng dài và mềm hơn một chút.

Không, không đúng, không chỉ có vẻ ngoài thay đổi. Hoshino Kirara dùng sức lắc lắc đầu, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo hơn.

Là khí chất mang lại cảm giác thay đổi. Đông Phương Thừa trong ký ức, giống như một đám mây đen bị kìm nén, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, chỉ cần đứng đó thôi đã mang theo một cảm giác xa cách không muốn người khác đến gần.

Nhưng người trước mắt này, mặc dù vẫn không có biểu cảm gì, nhưng khí chất sắc bén trên người hắn ta, như một hòn đá cứng đầu bị nước suối bào mòn qua nhiều năm, đã trở nên mềm mại hơn hẳn.

Điên rồi, nàng nhất định là điên rồi. Đông Phương Thừa sao có thể trở thành một… một chàng trai còn xinh đẹp hơn phần lớn các cô gái trong lớp?

“Này, tiểu thư, sao trông ngơ ngác thế, chưa tỉnh ngủ à?” Đông Phương Thừa đưa tay ra, vẫy vẫy trước mắt đang mất tiêu cự của nàng, gọi nàng tỉnh lại.

“C-Có chuyện gì vậy?” Hoshino Kirara đột nhiên hoàn hồn, như một con mèo bị dẫm phải đuôi, theo bản năng lùi lại nửa bước, trong giọng nói mang theo sự run rẩy mà chính nàng cũng không nhận ra, “Là… là muốn đuổi tôi đi sao?”

“Không.” Đông Phương Thừa lắc đầu, hắn vượt qua nàng mà đi thẳng vào trong nhà, đặt một phần cơm trưa còn nóng hổi lên bàn ăn. “Vì cậu đã biết「Ouroboros」đứng sau giở trò quỷ.” 

Hắn quay người lại, nhìn bộ dạng không cam tâm nhưng bất lực của nàng, giọng điệu bình thản hiếm thấy lại thêm vào vài phần ấm áp: “Cậu định làm gì? Làm nhân viên chăm sóc khách hàng kiếm tiền để trả cục nợ đó? Hay là khóc lóc chờ một bạch mã hoàng tử từ trên trời rơi xuống, giúp cậu phục hưng sự nghiệp gia đình?”

“Hay là ——” Giọng nói của hắn hơi ngừng lại, trong đôi mắt đen láy đó, như thể bùng lên một ngọn lửa lạnh lẽo.

“Tìm cách báo thù. Để những kẻ khốn nạn đã kéo cậu từ trên mây xuống, khiến cậu mất tất cả, cũng phải tự mình nếm thử, rốt cuộc gia đình tan nát, thân bại danh liệt, có mùi vị gì?”

Báo thù.

Cái từ ngữ đầy sự quyến rũ nguyên thủy này, như một đốm lửa nhỏ, lập tức thắp sáng đôi mắt u ám của Hoshino Kirara. Đây là cảm xúc nguyên thủy nhất, cũng dễ đồng cảm nhất, ăn sâu vào mã gen của con người. Ngay cả một tiểu thư từng được bảo vệ như hoa trong nhà kính cũng không ngoại lệ.

“Tôi đương nhiên muốn!” Giọng nàng vì quá kích động mà trở nên khàn khàn, đôi tay thon dài đó, không biết từ lúc nào đã siết chặt thành nắm đấm:

“Tôi muốn những kẻ khốn nạn đã hãm hại gia đình Hoshino chúng tôi, phải trả giá gấp nghìn, gấp trăm lần! Nhưng… nhưng bây giờ tôi, không còn gì cả! Tôi ngay cả một công ty con nhỏ bé cũng không thể động đến!”

“Vậy ít nhất cậu còn nhớ lúc đầu là những công ty nào, những người nào, đã ra tay với tập đoàn Hoshino của cậu không?” Đông Phương Thừa dẫn dắt suy nghĩ của nàng, “Hoặc, trong khoảng thời gian trước khi xảy ra chuyện, tâm trạng hay lời nói của bố cậu có gì bất thường không? Có từng nói với cậu chuyện gì khiến cậu cảm thấy kỳ lạ không?”

Hoshino Kirara cau chặt mày, cố gắng lục lọi ký ức đáng xấu hổ và không muốn chạm vào đó để tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể tồn tại.

… Nàng nhớ, một thời gian trước khi tập đoàn xảy ra chuyện, bố quả thực trở nên lo lắng và mệt mỏi bất thường.

Có vài lần nàng thấy bố một mình hút xì gà trong phòng làm việc vào đêm khuya, nơi đó khói thuốc mù mịt, sặc sụa đến mức không thể mở mắt. Ông đã than thở trước di ảnh của ông nội trong căn phòng như vậy, bóng lưng cao lớn đó như bị một gánh nặng vô hình đè xuống đến mức còng lại.

“Đúng rồi!” Mắt Hoshino Kirara đột nhiên mở to, một tia sáng xẹt qua tâm trí nàng, “Khoảng một hai tháng trước khi xảy ra chuyện, có một lần bố về từ văn phòng thị trưởng, sắc mặt rất khó coi.” 

“Ông ấy hình như còn than phiền với quản gia rằng, trong thành phố có mấy dự án hợp tác với chính quyền vốn đã được đàm phán ổn thỏa, đột nhiên bị hoãn vô thời hạn, lý do đều rất gượng ép! Ông ấy còn nói… ông ấy còn nói cảm thấy thái độ của chính quyền thành phố gần đây đối với ông ấy, cũng trở nên có chút… kỳ quái không nói nên lời.”

Nàng ngừng lại một chút, giọng nói có chút khó khăn: “Lúc đó tôi còn tưởng chỉ là cạnh tranh thương mại bình thường hoặc chuyện trong quan trường, hoàn toàn không nghĩ đến bên「Ouroboros」… Lẽ nào, ngay cả thị trưởng cũng có liên quan đến「Ouroboros」 ——”

“Nếu nhân vật cấp độ như thị trưởng cũng tham gia vào, thì việc các ngân hàng, ngân hàng đầu tư, các doanh nghiệp hợp tác đột nhiên trở mặt là hoàn toàn hợp lý.” Một giọng nói lười biếng đột ngột vang lên từ ngoài cửa, khiến hai người đang chìm đắm trong hồi ức và suy nghĩ đều giật mình.

Lâm Phong đang dựa vào khung cửa, hai tay đút túi quần, vẻ mặt vẫn như thường lệ bất cần đời, nhưng trong đôi mắt hạt dẻ luôn mang theo nụ cười lại ẩn chứa một chút sắc bén. “Họ đã nhận được sự ngầm đồng ý, thậm chí là chỉ thị từ người thống trị cao nhất. Vì vậy mới có thể hành động một cách tùy tiện, không chút lo lắng.”

“Mày không phải đã nói là không muốn nhúng tay vào sao?” Đông Phương Thừa quay đầu lại, ánh mắt mang theo sự khó hiểu.

Lâm Phong gãi gãi lông mày, nụ cười có chút ngượng ngùng: “Tao nghĩ lại rồi, đầu tư mạo hiểm mà, luôn thú vị. Nếu bây giờ tao đặt cược toàn bộ vào cổ phiếu của tập đoàn Hoshino, đợi đến khi sự thật được sáng tỏ và giá cổ phiếu lại tăng về mức ban đầu… Tao có thể kiếm được con số này.” Hắn giơ một ngón tay trỏ lên.

“Hừ, thằng khốn.” Đông Phương Thừa liếc hắn ta một cái, không biết ai vài phút trước còn ra vẻ hoàn toàn không muốn tham gia vào chuyện này.

“Không thể nói như vậy, có tiền mua tiên cũng được mà.”

Lâm Phong đương nhiên sẽ không nói ra lý do thật sự. Ngay lúc nãy, thông qua quyền hạn cấp Dragon của mình, hắn đã biết được kẻ đứng sau vụ tấn công thương mại nhắm vào tập đoàn Hoshino chính là bộ phận tẩy não và bộ phận phát triển, những kẻ tranh dành kinh phí dữ dội nhất với hắn.

Hắn đã có thể tưởng tượng, nếu kế hoạch của đám biến thái đó thành công mỹ mãn, nhận được lời khen ngợi và nhiều kinh phí hơn từ Nữ Vương, thì mục tiêu tiếp theo của họ… Trong đầu Lâm Phong không kiểm soát được mà hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường và lạnh lùng của「Zero」.

Không được, tuyệt đối không được! Đó là anh em của mình, nếu muốn đụng đến hắn thì cũng phải là mình!

“Vậy nên,” Lâm Phong vỗ vai Đông Phương Thừa, giọng điệu thoải mái nhưng không thể nghi ngờ, “Từ bây giờ chúng ta là đồng đội. Tao phụ trách điều tra về mặt thương mại và kỹ thuật, còn hai người...” hắn nhìn Hoshino và Đông Phương Thừa, “Phụ trách lôi những kẻ ẩn dưới mặt nước ra ánh sáng, thấy thế nào? Phi vụ này làm hay không làm?”

Việc Lâm Phong tham gia phi vụ này, tuyệt đối không phải để ngăn chặn hai bộ phận biến thái kia có tiền rồi vươn móng vuốt về phía「Zero」. 

Càng không phải muốn độc chiếm cái khoảnh khắc「Zero」sau này có thể xuất hiện với đôi mắt hình trái tim, miệng ngậm thẻ học sinh, giơ tay hình chữ V về phía camera trong khi đôi mắt bị một vật hình que nào đó che khuất.

Tuyệt đối không phải!!!