Đông Phương Thừa đang ngồi trước bàn ăn, như một cơn gió cuốn mà càn quét sạch đống bữa sáng trên bàn — ba quả trứng ốp la, nửa gói bánh mì nướng, cộng thêm một cốc sữa thật to.
Không hiểu sao, dạo gần đây khẩu phần ăn của hắn ngày càng khủng khiếp, cứ như thể cơ thể đang theo bản năng tích trữ một loại năng lượng nào đó. Ngay cả chính hắn cũng thấy khó hiểu — chưa đến một tiếng sau đã đói tới mức bụng dán vào lưng rồi.
“Đây cũng là tác dụng phụ của biến thân sao…?”
Hắn lẩm bẩm, liếm sạch vết sốt cuối cùng trong đĩa, sau đó vứt thẳng đĩa vào bồn rửa.
Trong chiếc tivi phía sau lưng, đang phát bản tin buổi sáng của Đỗ Hoàng thị. Nữ phát thanh viên dùng giọng nói ngọt ngào đưa tin
“Tối hôm qua, tổ chức 「Ouroboros」đã phái ra quái nhân xúc tua khổng lồ với mật danh ‘Thực Vật Ma Tộc Biển Sâu’ để gây rối loạn tại khu công nghiệp Hắc Hải. Nhưng dưới sự chiến đấu dũng cảm của các Ma Pháp Thiếu Nữ, quái nhân đã bị đẩy lùi thành công…”
Trên màn hình là hình ảnh「Crimson Phoenix」,「Azure Tide」,「Evergreen Jade」và「Pink Blossom」bốn người đồng loạt tung chiêu, tạo thành bốn cột sáng lấp lánh, vô cùng hoành tráng.
“Lại là xúc tu nữa?” Đông Phương Thừa lẩm bẩm. Tưởng tượng của「Ouroboros」có phải hơi nghèo nàn không?”
Còn vì sao nhóm chiến đấu giờ chỉ có bốn người, thay vì năm như thường lệ — đó là bởi「Golden Comet」đã biến mất từ lâu.
Kể từ sau “sự kiện náo loạn lễ hội học đường” vốn chưa từng được công khai chi tiết, Hoshino Kirara cứ như bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt công chúng. Mà đầu đuôi của sự kiện ấy, cũng chỉ có rất ít người biết rõ.
Ngược lại, Đào Cung Kỳ, người trước đó từng “bị xe đạp đâm” phải nằm viện, sau khi khỏi chân đã trở lại hàng ngũ chiến đấu.
“Vùng dân cư bỏ hoang phía Đông thành phố lại vừa xảy ra cháy, Cục phòng cháy chữa cháy khuyến cáo——”
Đông Phương Thừa tắt TV, tiện tay quăng bát đĩa vào bồn, đeo ba lô lên, chỉnh trang sơ qua rồi ra cửa, cùng Lâm Phong đang chờ sẵn đi học.
Ngay khoảnh khắc hắn khép cửa lại, bên dưới màn hình TV, một dòng tin tức lướt qua một cách lặng lẽ:
【Tập đoàn Hoshino, gần đây bị nghi ngờ liên quan đến tranh chấp tài chính, hoặc sẽ đối mặt với nguy cơ phá sản và tái cấu trúc ——】
…
“Này, A Thừa,” Lâm Phong ghé sát vào với vẻ mặt đầy thần bí, “dạo gần đây mạng lại sôi sục vụ Ma Pháp Thiếu Nữ đó.”
“Lại phát điên?” Đông Phương Thừa liếc xéo hắn.
“Phát điên thì là chuyện thường. Hôm nay bàn chính sự cơ.” Lâm Phong hạ giọng, “Chiến trường chính là hai nhân vật trọng tâm: một là đại nhân 「Zero」 thấy đầu không thấy đuôi, người còn lại thì là…”
Giọng hắn khựng lại, nét mặt trở nên kỳ quặc.
“「Golden Comet」?”
“Chuẩn rồi!” Lâm Phong đập đùi một cái, “Hồi trước thì mấy đứa trên mạng còn dồn hỏa lực vào「Pink Blossom」, chê nàng ta chỉ biết khóc lóc vướng víu. Giờ thì hay rồi,「Pink Blossom」hồi phục trở lại, biểu hiện cũng không tệ, nên toàn bộ hỏa lực chuyển qua chĩa vào người vắng mặt là「Golden Comet」!”
Hắn ta hắng giọng, bắt chước giọng điệu của những kẻ chỉ trích trên mạng:
“Con nhỏ tóc vàng này sát thương vừa thấp lại còn lắm mồm!”
“Phép thuật của trông hoa hòe hoa sói, nhưng thực tế chẳng có miếng sát thương nào.”
“Trong đội ba người size C, chỉ có mình cô ta là size B, hoàn toàn là kẻ vướng chân, đề nghị toàn dân F11.”
Đông Phương Thừa nghe cũng chỉ ậm ừ, không lên tiếng. Dù gì trong ấn tượng của hắn, Hoshino Kirara cũng không phải là hình mẫu gì tốt đẹp.
Nếu lần đó không phải hắn biến thân ra cứu viện, e là「Pink Blossom」đã sớm bị đồng đội tiễn về Tây Thiên rồi.
Trong lúc Lâm Phong vẫn đang buôn các loại dưa lê dưa chuột, hai người cũng đã bước vào lớp 2-4 từ lúc nào không hay.
“Yo! Hai người kia!” Một giọng nữ tràn đầy năng lượng vang lên từ phía sau cánh cửa lớp.
Ngay sau đó, một cánh tay thò ra, không kịp phân trần mà quàng lấy đầu hai người, ép họ sát lại. Gương mặt rạng rỡ nắng mai của Hoàng Vũ Đồng xuất hiện ở giữa họ.
“Lớp trưởng, sáng sớm đã bú whey rồi à!?” Lâm Phong bị lực siết bất ngờ làm nhăn nhó mặt mày.
“Chào lớp trưởng.” Đông Phương Thừa hơi bất đắc dĩ mà dùng cả hai tay gỡ tay nàng ta ra. Do thân thể đã bị nữ tính hóa, giờ đây sức lực hằng ngày của hắn còn thua cả chó giữ nhà.
“Nói mới nhớ,” Đông Phương Thừa như chợt nghĩ ra gì đó, thuận miệng hỏi: “Hoshino dạo này thế nào rồi? Lâu rồi không thấy cô ấy đi học.”
Nụ cười của Hoàng Vũ Đồng thoáng khựng lại, đáy mắt vụt qua một tia lo lắng, nhưng nhanh chóng bị nụ cười rạng rỡ hơn che giấu đi.
“A ha ha... Kirara cậu ấy à… gần đây nhà có chút chuyện! Ừm, có việc gấp cần cậu ấy đích thân xử lý! Nên xin nghỉ dài hạn một chút… Chắc, chắc vài ngày nữa sẽ quay lại thôi! Có lẽ…”
Bầu không khí bỗng trở nên hơi ngượng ngập. Đúng lúc đó, một giọng nói dịu dàng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Vũ Đồng, chị mang tài liệu hội học sinh đến rồi đây.”
Tiền bối Lâm Diểu Diểu bước tới từ phía sau, ôm một chồng tài liệu trong tay, nhẹ nhàng chào hỏi.
“A! Chị Diểu Diểu tới rồi!” Hoàng Vũ Đồng như bắt được chiếc phao cứu sinh, lập tức đổi chủ đề, kéo nàng tới bên cạnh, nhiệt tình giới thiệu:
“Đây là tiền bối lớp 12, Lâm Diểu Diểu, cán bộ cực kỳ đảm đang của hội học sinh bọn mình! Bình thường giúp đỡ mình rất nhiều đó! Diểu Diểu học tỷ, đây là bạn cùng lớp em — Đông Phương Thừa và Lâm Phong!”
Đông Phương Thừa và Lâm Diểu Diểu thoáng chạm mắt nhau, cả hai đều nhận ra một tia lúng túng mơ hồ trong mắt đối phương. Lâm Diểu Diểu là một trong năm thành viên của nhóm Ma Pháp Thiếu Nữ, nên thường đến lớp tìm lớp trưởng và Hoshino Kirara, cả hai tự nhiên từng chạm mặt.
“Chào chị Lâm.” Đông Phương Thừa chủ động mở lời phá vỡ khoảng lặng.
“Chào em, Đông Phương Thừa, Lâm Phong.” Lâm Diểu Diểu cũng lịch sự gật đầu chào.
Bầu không khí lại rơi vào yên tĩnh có phần kỳ lạ.
“Khụ khụ!” Đúng lúc ấy, giáo viên chủ nhiệm, cô Minase bước vào lớp với chồng thông báo trên tay, nở nụ cười quen thuộc.
“Cả lớp có mặt rồi nhỉ? Tốt lắm. Trong buổi sinh hoạt sáng nay, cô có chuyện cần thông báo.”
“Lại hoạt động nữa à?” Lâm Phong lầm bầm khẽ.
“…Lạy trời đừng có nữa…”
“Các em, hôm nay lớp chúng ta sẽ chào đón một bạn học chuyển trường mới.” Cô Minase mỉm cười nói, rồi quay đầu ra cửa lớp: “Vào đi, bạn Reita.”
“Cược năm chục, lại là trai đẹp.” Lâm Phong lẩm bẩm, giọng nghe vô cùng chua chát.
“Chơi luôn, tao đoán là con gái.”
Đúng lúc hai thằng ngồi cuối vừa dứt lời, cửa lớp nhẹ nhàng mở ra, một bóng người lặng lẽ bước vào.
“Năm chục, đưa đây A Thừa.”
Nhưng Đông Phương Thừa lại không chú ý đến diện mạo của học sinh mới, cũng chẳng buồn để tâm đến tiếng đòi tiền của tên nhà giàu bên cạnh.
Bởi ngay khoảnh khắc người kia bước vào lớp — một cảm giác quái lạ đến mức dựng tóc gáy đột ngột ập đến, khiến hắn bản năng rùng mình.
Lần cuối hắn cảm nhận được cảm giác kiểu này là khi Dan bất ngờ xuất hiện và khiến lễ hội học đường náo loạn đến tanh bành.
Lần này, vị khách không mời tới này… hy vọng sẽ không phá vỡ cuộc sống yên bình hiện tại.