Nhìn Lâm Phong với vẻ mặt không thể tin được, Đông Phương Thừa vô tội chớp mắt, rõ ràng không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn.
“Phòng của tao rất sạch sẽ, mỗi ngày tao đều dọn dẹp.”
“Không phải ý đó! Ai da, thật không biết ngươi là gỗ thật hay giả gỗ.”
Lâm Phong dựa vào khung cửa bếp của căn hộ, đỡ trán thở dài. “Ý của tao là, dù nhà của Hoshino Kirara có phá sản thật, mày cũng không đến mức trực tiếp đưa cô ấy về nhà chứ?”
“Kirara bây giờ chính là một nam châm phiền phức di động, mày có biết việc đưa cô ấy về nhà sẽ dẫn đến bao nhiêu quỷ quái muốn xem náo nhiệt, muốn đòi nợ, muốn moi tin tức không?”
Nỗi lo của Lâm Phong là có lý do. Nếu không phải hôm nay hắn 'chẳng may xâm nhập' vào hệ thống giám sát an ninh công cộng và dân dụng ở Đỗ Hoàng và vài khu phố gần nhà mới của Hoshino Kirara, dùng thủ thuật kỹ thuật che phủ các hình ảnh liên quan.
Lại 'chẳng may rảnh rỗi' điên cuồng xóa bài và tung tin giả trên các nền tảng xã hội, thì ước chừng bây giờ trước cửa căn hộ nhỏ không mấy nổi bật của Đông Phương Thừa, đã sớm bị đám côn đồ của công ty đòi nợ và các phóng viên tin tức lá cải vây kín đến mức ruồi muỗi cũng không bay vào được rồi.
Còn về việc tại sao hắn lại biết rõ Đông Phương Thừa đưa Hoshino Kirara về nhà, chỉ có thể nói, lần trước hắn giúp Đông Phương Thừa sửa điện thoại, 'chẳng may' cài đặt phần mềm theo dõi bên trong, ngoài chức năng kiểm tra lịch sử trò chuyện cơ bản, còn có thêm chức năng nghe lén và định vị GPS theo thời gian thực.
“Chẳng phải là không có ai đến sao.” Đông Phương Thừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bếp, sân nhỏ trống trải của nhà mình, cứng miệng nói một câu.
“Vậy chỉ có thể nói lần này mày may mắn thôi.” Lâm Phong trợn mắt, dựa vào cửa, nhìn bóng lưng Đông Phương Thừa.
Thiếu niên lúc này đang đứng trước bếp, mặc một chiếc tạp dề in hình mèo hoạt hình, cúi đầu chăm chú xào rau trong chảo. Vì tác dụng phụ của việc biến thân, tóc của hắn đã dài ra không ít từ lúc nào không hay, được buộc thành một búi tóc đuôi ngựa lỏng lẻo bằng dây chun, vài sợi tóc lòa xòa buông xuống bên chiếc cổ trắng mịn.
Chiếc đèn treo màu vàng ấm áp trong bếp rải ánh sáng dịu nhẹ lên gáy trắng nõn và đường nét xương quai xanh ẩn hiện của hắn, bóng lưng của Đông Phương Thừa so với trước đây đã hẹp đi không ít, vòng eo cũng trở nên thon gọn và mềm mại, nhìn thế nào cũng giống như…
Lâm Phong nhìn dáng vẻ của hắn, trong đầu không kiểm soát được mà hiện lên một hình ảnh: Sao càng nhìn càng giống một người vợ mới cưới, đang chuẩn bị bữa tối ấm áp cho người chồng tan ca về nhà?!
“Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc bất dị không, không bất dị sắc…” Hắn điên cuồng gõ mõ trong lòng, cố gắng xua đi những tưởng tượng bất thường trong đầu.
Ánh mắt Lâm Phong quét một vòng quanh phòng khách nhỏ cố gắng tìm một chủ đề mới, cuối cùng dừng lại ở chiếc chiếu mà Đông Phương Thừa vừa trải ở góc phòng khách.
“Nói đi nói lại, A Thừa, rõ ràng có mỹ nhân ở bên cạnh, tại sao mày lại chui ra nhà tao mà ngủ vậy, chẳng lẽ mày thực ra đối với tao——”
“Có cái con c*c.” Gân xanh trên trán Đông Phương Thừa giật giật, động tác lật chảo trên tay dừng lại, “Tao chỉ cảm thấy cô ấy bây giờ cần không gian riêng. Mày mang bữa tối qua đó đi.”
Đông Phương Thừa cởi tạp dề, lấy một phần cơm rang thập cẩm vừa làm xong, còn bốc hơi nóng hổi, cho vào một hộp cơm sạch sẽ đưa cho Lâm Phong.
“Tao đi đưa?” Lâm Phong chỉ vào mũi mình, có chút bất ngờ, “Vậy mày làm gì?”
“Rửa bát. Nhanh đi nhanh về, nếu không phần của mày tao sẽ đổ thùng rác.”
“Được rồi, tuân lệnh. Xông lên, xông!”
…
“Tao nói này A Thừa, mày thật sự định chơi ‘trò bỏ mặc’ với tiểu thư kia à? Tao thấy ánh mắt cô ấy khi nhận hộp cơm đều lơ đãng, vẻ mặt như hồn vía không còn.”
“Tao không giỏi nói chuyện, nếu mày cảm thấy mình ăn nói giỏi thì đi khuyên cô ấy đi, còn không được thì cứ ngoan ngoãn ăn cơm đi.” Đông Phương Thừa nhét một con tôm chiên vào miệng, trả lời lấp lửng.
“Vậy thì cứ ăn cơm trước đã.” Lâm Phong lập tức cầm bát đũa của mình lên, không mấy ý tứ mà húp vài miếng, mắt lập tức sáng bừng. “Á đù, ngon quá! A Thừa, tay nghề này của mày rốt cuộc học ở đâu vậy? Tao đổi ý rồi, sau này khi tao mở công ty sẽ thuê mày làm đầu bếp riêng của tao, thấy thế nào?”
“Không thèm, mà ăn chậm thôi, không ai tranh với mày đâu.” Đông Phương Thừa liếc nhìn Lâm Phong đang điên cuồng ăn cơm, rồi lại nhìn phần cơm trong bát mình rõ ràng nhiều hơn đối phương hơn một nửa.
Hắn không cố ý ăn kiêng, chỉ là sau hai ngày ăn uống vô độ trước đó, không biết tại sao bây giờ lượng ăn cũng theo chiều cao mà thu nhỏ lại tương ứng.
Sau bữa tối, Lâm Phong ợ một tiếng thỏa mãn, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính. Hắn đi đến sau lưng Đông Phương Thừa đang rửa bát ở bồn rửa:
“Vậy, tiếp theo mày định làm gì? Cô tiểu thư Hoshino kia… mày không thể cứ giấu cô ấy mãi trong nhà mày chứ? Chưa nói đến những kẻ đòi nợ có tìm đến nữa không, vạn nhất mẹ của mày về sớm thì sao? Định giải thích thế nào? Nói với mẹ mày đó là con dâu quý báu tương lai của bà ấy à?”
"Bà ấy được đài truyền hình cử đi thành phố Pekorde làm phóng sự chuyên đề rồi, không về nhanh vậy đâu, ít nhất cũng phải hai ba tháng.” Đông Phương Thừa trả lời rất bình tĩnh, hắn rửa sạch một cái đĩa, đặt vào rổ thoát nước. “Mẹ tao một năm chỉ ở nhà vài ngày, trước khi về nhất định sẽ nói với tao.”
Dưới ánh đèn bếp mờ ảo, bóng lưng hắn mặc chiếc tạp dề có phần buồn cười, một mình bận rộn bên bồn rửa, trông càng đơn bạc và gầy gò hơn bình thường.
Lâm Phong nghĩ đến việc A Thừa cũng như mình, phần lớn thời gian trong năm đều sống một mình, cái ý nghĩ muốn tiếp tục trêu chọc trong lòng bất giác cũng phai nhạt đi.
“...Cái đó, A Thừa.”
Hắn do dự bước vào bếp, giọng điệu hiếm khi mềm mỏng, “Hay là để tao rửa chưa? Cơm mày đã nấu rồi, cứ đi nghỉ ngơi đi.”
“Không cần, sắp rửa xong rồi.” Đông Phương Thừa không quay đầu lại từ chối, động tác rửa bát đĩa trên tay vẫn nhanh nhẹn, “Hơn nữa, đây cũng coi như là để cảm ơn mày đã giúp tao mua quần áo và cho tao ở nhờ, Đông Phường Thừa này không thích nợ ân tình của người khác, nên mấy ngày này tao sẽ chịu trách nhiệmmấy việc như nấu cơm rửa bát.”
“Ờ, vậy có gì tao có thể làm không?”
Đông Phương Thừa tắt vòi nước, rũ bỏ những giọt nước trên tay, rồi hơi ngửa đầu ra sau, qua vai, vừa vặn đối mặt với Lâm Phong đang đứng sau lưng hắn.
Ngay khoảnh khắc đó, Lâm Phong ngửi thấy một mùi hương cực kỳ nhạt, nhưng lại quen thuộc một cách khó hiểu, từ trên người Đông Phương Thừa, hay nói đúng hơn là từ cổ áo đồng phục hơi mở và từ mái tóc của hắn bay ra.
Mùi hương đó rất sạch sẽ, không giống bất kỳ loại nước hoa nhân tạo nào, mà lại giống như hương thơm trong trẻo của một loài hoa không tên nào đó lặng lẽ nở rộ sau cơn mưa đầu mùa.
“Nếu mày thật sự rất rảnh rỗi,” Giọng nói của Đông Phương Thừa cắt ngang những suy nghĩ lung tung của Lâm Phong, “thì hãy giúp tao hỏi vị tiểu thư hàng xóm kia, ngoài những thứ tap đã mua, nàng ấy còn có nhu cầu đặc biệt nào về đồ dùng sinh hoạt không. Tao hoàn toàn không biết gì về những thứ con gái dùng.”
“Ồ, được. Vậy tao ra ngoài đây?”
“Cẩn thận an toàn.” Đông Phương Thừa tùy tiện đáp một câu, rồi lại quay người đi bắt đầu lau bồn rửa.
Lâm Phong đi đến trước cửa nhà mình thay giày, trước khi mở cửa ra ngoài, hắn vô thức quay đầu nhìn bóng lưng gầy nhỏ vẫn đang cúi đầu lau bồn rửa trong bếp, khẽ lẩm bẩm một câu: “Thì ra trong nhà có người đợi mình về, là cảm giác này sao…”
…
“Cốc cốc cốc.”
“Bạn Hoshino, có ở đó không? Tớ là Lâm Phong đây, A Thừa bảo tớ đến thăm cậu.” Lâm Phong đứng trước cánh cửa gỗ quen thuộc, thậm chí còn hơi bong tróc sơn của nhà Đông Phương Thừa gõ gõ.
Một lúc sau, tiếng bước chân nhỏ dần lại gần, cánh cửa được nhẹ nhàng kéo ra một khe hở, Hoshino Kirara thò nửa cái đầu ra từ phía sau cửa, trên mặt tuy vẫn còn vài phần tiều tụy và tái nhợt, nhưng so với dáng vẻ như sắp vỡ vụn buổi chiều, đã rõ ràng tốt hơn nhiều.
Có lẽ là do đã ăn chút gì đó, lại tắm nước nóng đàng hoàng. Mái tóc dài màu vàng của nàng vẫn còn hơi ẩm ướt buông trên vai, trên người cũng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ do Đông Phương Thừa mua cho.
Lâm Phong định bắt chuyện vài câu, nhưng nàng đột nhiên cúi đầu, có chút căng thẳng vội vàng mở lời trước: “Xin, xin cậu chờ một chút.” Sau đó quay người chạy vào phòng, không lâu sau, nàng lại chạy nhỏ ra, hai tay có chút lúng túng ôm một hộp cơm rỗng đã được rửa sạch sẽ.
“…Cái này, rất ngon.” Nàng luôn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lâm Phong, chỉ dùng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve hỏi, “Là cậu nấu sao?”
“Không phải tớ, là tay nghề của A Thừa. Tớ không có tài đó đâu.”
“…Ồ.” Lông mi của Hoshino Kirara run rẩy, im lặng vài giây, “Vậy làm phiền cậu, giúp tới nói với cậu ấy một tiếng cảm ơn. Cảm ơn cậu ấy… đã chịu nhường nhà mình cho tớ tạm trú, lại, lại đặc biệt làm cơm cho tớ…”
Lâm Phong trong lòng có chút bất mãn vi diệu: Sao không nhân tiện cảm ơn ta chứ, ta đã giúp các ngươi xóa sạch sẽ tất cả hồ sơ giám sát! Hơn nữa A Thừa bây giờ còn ở nhà ta nữa chứ.
“A ha ha, A Thừa hắn chính là thích giúp đỡ người khác như vậy——” Lời vừa nói ra, Lâm Phong suýt nữa không nhịn được cười, thiếu niên bất lương số một thích giúp đỡ người khác sao? Hơi thú vị đấy.
“Còn nữa…” Má của Hoshino Kirara hơi ửng hồng, giọng nói nhỏ đến mức gần như bị gió thổi tan, “Cũng, cũng cảm ơn cậu, bạn Lâm Phong, đã mang cơm cho tớ.”
“À? Ồ ồ, chuyện nhỏ thôi mà!” Lâm Phong xua tay, không tự nhiên dời tầm mắt, “Cái đó, A Thừa bảo tớ hỏi cậu… có đồ dùng sinh hoạt nào đặc biệt cần dùng không? Hai chúng tớ là con trai không quen lắm với những thứ con gái thường dùng.”
“Không có.” Kirara nhanh chóng lắc đầu, “Đã làm phiền các cậu rất nhiều rồi.”
Lâm Phong thấy vậy, cũng không biết nên nói gì nữa. Hắn gãi gãi tóc, khô khan nói thêm vài câu xã giao, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, rồi nói lời chúc ngủ ngon và rút lui.
Dù sao, đối với Lâm Phong mà nói, người đã độc thân từ khi sinh ra đến giờ, an ủi con gái, đặc biệt là an ủi loại tiểu thư quý tộc sa cơ lỡ vận vừa trải qua biến cố lớn trong đời, toát ra khí chất nữ chính bi kịch này, độ khó thực sự quá cao rồi.