Hai người cứ thế trầm mặc bước đi một đoạn ngắn.
「Zero」dần dần thoát khỏi bầu không khí nặng nề của câu chuyện khi nãy, bắt đầu nghiêm túc ôn lại trận chiến trước đó.
Đột nhiên, nàng dừng bước, nghiêng đầu nhìn sang “Lâm Phong” bên cạnh, ánh mắt trong veo mang theo sự tò mò thuần túy.
“Ê, tên mặc giáp,” nàng mở lời hỏi, “Tên biến thái đeo kính hôm trước ở trường học, trong tổ chức các ngươi thì thuộc cấp bậc gì? Cấp Demon à?”
Nhìn cô nàng ma pháp thiếu nữ hoang dã này, người gần như chẳng biết gì về quy tắc thế giới, chỉ biết dựa vào bản năng và sức mạnh càn quét mà đi tới — Lâm Phong không nhịn được mà thở dài một hơi trong lòng.
Ban đầu hắn chỉ định lợi dụng cuộc hẹn lần này để trêu chọc Đông Phương Thừa một trận, thỏa mãn thú vui xấu xa của bản thân.
Nhưng lúc này, trong lòng hắn lại trào dâng một cảm giác phức tạp — nửa bất đắc dĩ, nửa trách nhiệm kiểu “người có thể chỉ dạy nàng chắc chỉ có mình ta thôi”, kèm theo một chút chán nản kiểu “lẽ nào cái người này chỉ biết chơi game bằng stats thôi à?”
“Khụ khụ, trước khi hỏi vấn đề đó, ta phải phổ cập cho ngươi một chút kiến thức cơ bản đã.”Lâm Phong ho nhẹ hai tiếng, cưỡng ép nghiêm túc ra dáng một người làm thầy.
“Hiện tại ở thành phố Đô Hoàng, trong danh sách đăng ký chính thức của Hiệp hội Ma Pháp Thiếu Nữ hoạt động công khai, có tổng cộng năm người: đỏ, xanh, vàng, lục, và hồng – đúng chứ?”
「Zero」gật đầu, ra hiệu hắn tiếp tục.
“「Crimson Phoenix」và「Azure Tide」lần lượt là đội trưởng và phó đội trưởng, theo đánh giá nội bộ của hiệp hội, đều thuộc cấp A.”
Lâm Phong vừa nói vừa giơ tay làm động tác minh họa, “Ba người còn lại –「Golden Comet」,「Evergreen Jade」và「Pink Blossom」– hiện tại chỉ có thể xem là cấp B.”
“Ma pháp thiếu nữ cấp B, đơn độc thì miễn cưỡng đối phó được với quái nhân cấp Tiger, nhưng nếu đụng phải loại như「Lover」Dan — một cán bộ cấp Demon, thì phải dựa vào phối hợp đội nhóm.”
“Nhưng mà...” – giọng hắn đột ngột thay đổi, pha thêm chút giễu cợt – “Xét đến việc đám ma pháp thiếu nữ này hễ nhắc đến tình bạn và liên kết gì đó là sức mạnh lại tăng vọt, thì nếu thật sự đồng lòng đánh hội đồng, cũng chưa chắc không có tí cơ hội nào đánh bại một tên cấp Dragon... Ai mà biết được.”
「Zero」khoanh tay lắng nghe, sắc mặt hơi đăm chiêu, như đang âm thầm đánh giá khoảng cách thực lực giữa bản thân và những người kia.
Lâm Phong dừng lại một chút, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn:
“Nhưng mà, tổ chức「Ouroboros」của bọn ta, chỉ riêng số cán bộ cấp Dragon còn đang hoạt động, đã có không dưới mười người! Chưa kể đến bệ hạ – 「Nữ Vương」 – người có thực lực hoàn toàn không thể đo lường được.”
“Thế nên,「Zero」tiểu thư, chỉ dựa vào mấy người các ngươi thì muốn đánh bại bọn ta... Căn bản là không có cửa. Hay là ngươi cũng cân nhắc gia nhập tổ chức đi, lương thưởng rất cao, phúc lợi chu đáo—”
“Ngươi là cấp Dragon?”
「Zero」bất ngờ ngắt lời hắn, nghiêng đầu hỏi, ánh mắt thuần túy chỉ mang sự hiếu kỳ.
Lâm Phong, đang định tiếp tục màn quảng cáo kiểu “gia nhập tổ chức, có lương tháng, có nghỉ cuối tuần, lễ Tết có quà”, lại bị câu hỏi đột ngột này chặn đứng, lông mày giật giật hai cái.
“...Đúng vậy.” Hắn thẳng thắn thừa nhận. Dù vẻ ngoài hắn chỉ là một tên nghiên cứu viên không đạt nổi cấp Tiger, nhưng nếu Tu La Khải Giáp toàn lực vận hành, thì sức phá hoại cũng phải ngang cấp Dragon.
“Ồ.”
「Zero」gật đầu, rồi bỗng nở một nụ cười rực rỡ:
“Vậy thì không cần lo nữa. Mười tên như ngươi gom lại, ta đánh một lượt là xong. Có gì to tát đâu.”
Lâm Phong: “...”
Nhìn biểu cảm quái dị lướt qua trên gương mặt đáng ghét kia, nàng không nhịn được mà phì cười một tiếng.
“Ngươi đang lừa ta,” Cười cho đã, nàng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đen trắng phân minh đối diện với Lâm Phong, trong giọng mang theo chút ranh mãnh của thiếu nữ –
“Nếu tổ chức các ngươi thật sự có hơn mười tên ‘cấp Dragon’, sao không sớm kéo cả đám ra tiêu diệt năm ma pháp thiếu nữ kia luôn đi? Còn phải từng tên ra dâng đầu cho người ta đánh như bây giờ?”
Nàng đắc ý lắc lắc ngón tay thon dài, khóe môi nhếch lên thành một đường cong khiêu khích.
“Thế nào? Không phục? Không phục thì chính diện đánh nhau với ta đi, ‘cấp Dragon’?”
“Nếu là「Zero」tiểu thư... so với đánh chính diện, ta thật ra thích đánh ‘từ phía sau’ hơn.”
Lâm Phong vừa nói xong câu đồi trụy đó liền quay đầu bỏ chạy.
「Zero」đứng đơ một lúc, tiêu hóa câu kia tới nửa giây mới phản ứng kịp.
“...Tên biến thái! Đứng lại cho ta!”
Cuộc “hẹn hò” gà bay chó sủa này, dưới ánh mắt hoang mang đến mức muốn gọi cảnh sát của đám bảo vệ trung tâm thương mại, cứ thế tiếp diễn tới tận chiều tà.
Trong khoảng thời gian đó, Lâm Phong lôi bằng được nàng đang mặt mày đầy khó chịu vào hơn chục cửa hàng thời trang nữ với đủ phong cách khác nhau.
“Bộ phong cách Lolita này thế nào? Đỏ trắng phối, váy phồng, viền ren, đảm bảo mặc vào là đáng yêu xỉu luôn!”
“...Cút, mặc vào trông như cái bánh sinh nhật ấy.”
“Thế bộ phong cách ‘Jirai Kei’ này? Màu đen, có chút cảm giác tiểu ác ma, cũng khá hợp với bộ chiến phục thường ngày của ngươi.”
“Ngươi mới tiểu ác ma! Cả nhà ngươi là tiểu ác ma!”
「Zero」từ đầu còn cố gắng vùng vẫy phản kháng kiểu “ta tuyệt đối không mặc mấy thứ quái đản này đâu”, đến cuối cùng thì triệt để buông xuôi, nằm bẹp luôn trên sofa trong phòng thử đồ, bày ra dáng vẻ “ngươi cứ mua đi, miễn là không quẹt cháy thẻ của chủ nhân.”
Lúc đó, nàng mới thực sự lĩnh hội sâu sắc cái gọi là: có tiền mua tiên cũng được.
Tất nhiên, khi tiêu tiền của Tu La, nàng cũng chẳng mảy may mềm tay — dù sao thì đây cũng là tiền dơ bẩn của tổ chức tà ác Ouroboros, tiêu đi chính là lấy của người giàu chia cho người nghèo, là trừ hại cho dân.
.............
Ánh hoàng hôn rực rỡ như dòng vàng tan chảy, nhuộm bầu trời thành sắc đỏ kim lộng lẫy. Khi hai người tay xách nách mang bước ra khỏi trung tâm thương mại, gió chiều mang theo chút se lạnh thổi tan sự huyên náo ban ngày.
“Phù... hôm nay chơi cũng vui phết.”
Lâm Phong vươn vai đầy mãn nguyện, nét mặt thảnh thơi thoải mái, dù hai bên má và bắp chân vẫn còn âm ỉ đau.
“Tối nay Zero tiểu thư muốn ăn gì? Ta biết có một tiệm trà sữa mới mở gần đây, đánh giá rất cao—”
Hắn còn chưa nói hết, trong túi đã vang lên tiếng rung gấp gáp. Lâm Phong lấy ra nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt nhanh chóng tan biến — là lệnh triệu tập từ tổ chức, yêu cầu hắn lập tức quay về tổng bộ tham gia họp khẩn.
“Ồ?” Zero bắt được thay đổi trong nét mặt hắn, không chút nể nang mà chế giễu: “Sao vậy? Mẹ ngươi gọi về ăn cơm à?”
Lâm Phong không trả lời, chỉ yên lặng cất thiết bị liên lạc đi, ngẩng đầu nhìn nàng.
Ánh chiều tà phủ lên đôi mắt màu hạt dẻ kia một tầng vàng đỏ mơ màng mà ấm áp, như lửa đỏ, như ánh sáng mặt trời.
Một kẻ ác... trong mắt lại có thứ ánh sáng này sao?
「Zero」hơi nhíu mày, để che giấu phút thất thần vừa rồi, nàng hắng giọng, đứng thẳng người, hai tay khoanh trước ngực, giọng mang theo vẻ nghiêm túc đến mức chính nàng cũng không nhận ra:
“Này, đồ áo giáp biến thái. Chuyện hôm nay coi như chấm dứt ở đây, ước định giữa chúng ta cũng coi như hoàn thành. Lần sau gặp lại... ta tuyệt đối sẽ không nương tay.”
Nghe vậy, khóe môi Lâm Phong hơi nhếch lên, vừa như giễu cợt, lại như có chút luyến tiếc rất khó phát hiện.
“Ta lại hy vọng mối quan hệ giữa chúng ta, đừng chỉ là kẻ địch đơn thuần.”
Lời dứt, hắn lùi lại hai bước, ngón tay khẽ động, luồng sáng tím vàng xoáy quanh — bộ giáp Tu La dữ tợn lần nữa bao phủ toàn thân.
“Vậy nhé, hẹn gặp lại,「Zero」đáng yêu của ta.”
Giọng nói trầm thấp có từ tính được xử lý phát ra từ trong bộ giáp Tu La. Sau đó, đôi cánh năng lượng phía sau hắn mở mạnh, cả người vút lên trời, hóa thành dòng lưu quang biến mất nơi chân trời chiều tà.
Không thể không nói, bộ giáp này... quả thực rất ngầu.
Zero ngẩng đầu nhìn đường khói năng lượng kéo dài phía sau「Tu La」, miễn cưỡng thừa nhận trong lòng.
Nàng rút điện thoại, gửi tin nhắn mời hắn tối nay cùng chơi game, chuẩn bị trút hết uất ức ban ngày lên đầu cái tên chó nhà giàu biến thái này — ai bảo hắn dùng chính gương mặt mình để làm nàng thấy ghê tởm.
【Tối 1?】
【Lần sau đê, tối nay đi ăn với ông già.】
【Tính móc ví của cha ngươi à? Đồ satij hiếu thảo】
.....................
Về đến nhà, Đông Phương Thừa giải trừ biến thân, nhìn một đống túi mua sắm in logo các thương hiệu nổi tiếng ngổn ngang trên sofa và sàn nhà, cùng đủ loại váy áo lòe loẹt bên trong, cảm giác huyệt thái dương lại bắt đầu giật giật.
Cuối cùng, hắn vẫn cam chịu thở dài một tiếng, lặng lẽ nhét từng túi vào sâu trong góc tủ quần áo.
Hắn tuyệt đối không phải vì có hứng thú gì với mấy bộ váy con gái này, tuyệt đối không phải!
Hắn làm vậy... là có lý do vô cùng hợp lý và đầy logic.
Thứ nhất, đống đồ này cộng lại giá không hề rẻ.
Là một sinh viên nghèo sống tiết kiệm, không thể để lãng phí được. Cùng lắm sau này nếu bí quá thì đăng bán đồ cũ, hồi vốn giúp gia đình.
Thứ hai, tên chó nhà giàu kia ở ngay phòng bên cạnh.
Nếu ném mớ túi rác này ra ngoài mà xe rác chưa kịp đến, bị hắn nhìn thấy đống bao bì váy áo trong thùng rác, có mười cái miệng cũng khó mà giải thích được.
Thứ ba — và cũng là quan trọng nhất — dù Đông Phương Thừa không muốn thừa nhận, nhưng nếu những lời ban ngày Shura nói là thật, sức mạnh thực tế của các ma pháp thiếu nữ tại Đô Hoàng... còn xa mới bằng được「Ouroboros」.
Thì rất có thể, tương lai hắn sẽ còn phải trải qua những trận chiến tàn khốc như đêm hôm đó... không chỉ một lần.
Đến lúc đó, nếu vì nguyên nhân bất khả kháng nào đó... hắn không thể biến lại về hình dạng nam giới ban đầu... thì ít nhất cũng không đến nỗi không có đồ mà thay.
-------------------
Không gian ảo – Tổng bộ của「Ouroboros」– thành phố Đô Hoàng.
“Ngươi thật sự muốn thay ta gánh vác sao, Reita?”
“Tất nhiên rồi, thưa「Nữ Vương」của thần. Thuộc hạ tin vào【Công Lý】của bản thân!”
“Vậy thì đi đi, kỵ sĩ trung thành cuối cùng của ta... Hãy chia rẽ cái liên minh vừa nực cười vừa mong manh của bọn ma pháp thiếu nữ đó.”