Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

134 13867

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

2 10

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

Chili Chili

Chuyển sinh vào một thế giới game otome...?Nagase Matsuri chợt nhận ra bản thân mình đã chuyển sinh vào vào một thế giới game otome.Vai trò của cô là một "Nữ Phụ Giúp Đỡ".

3 9

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

63 1648

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

46 3536

Quyển 1: Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý? - Chương 32 - Kim Châm Kỵ Sĩ

Đó là một thiếu niên mỹ lệ với mái tóc ngắn vàng óng cắt gọn gàng.

Nhưng nhưng từ giới tính dường như có vẻ thừa thãi và nhạt nhòa khi dùng để miêu tả người đó.

Mái tóc vàng óng như được mặt trời lấp lánh dưới ánh đèn phòng học. Ngũ quan tuấn tú, tinh xảo như một tác phẩm điêu khắc của các bậc thầy, nhưng lại không hề có chút yếu đuối nào trong đấy.

Thân hình cao ráo, thẳng tắp, dù mặc bộ đồng phục vốn hơi bảo thủ của học viện Thánh Hoa Thánh Ái – người đó vẫn toát lên khí chất lạnh lùng, quý tộc như một vị hoàng tử..

“Wow…”

“Đẹp trai quá…” 

“Là người mẫu à? Hay là thực tập sinh của công ty nào?”

Cả lớp học như một ao cá bị ném bom, lập tức vỡ òa. Tiếng thán phục và bàn tán đầy phấn khích của các bạn nữ nén lại trong cổ họng, nhưng vẫn tuôn trào ra một cách không thể kiềm chế.

“Tch, lại là người mới.” Đông Phương Thừa ngồi tại chỗ, giọng không lớn nhưng khó giấu vẻ bực bội lẩn khuất nơi khóe môi.

Nhờ có「Lover」Dan và một loạt phản ứng dây chuyền mà hắn ta gây ra, như phải hẹn hò với「Tu La」, giờ đây hắn ta bị dị ứng với từ “người mới” rồi.

“Hửm?” Lâm Phong lập tức bắt được từ khóa, khóe môi cong lên: “Ngươi nói ‘lại’? Nhưng đây là học sinh mới đầu tiên của lớp chúng ta ở học kỳ này mà? Thằng nhãi nhà ngươi, chẳng lẽ muốn quỵt nợ hả?”

“……” Đông Phương Thừa khẽ giật mình. …Phải rồi, theo “thiết lập” thì hắn vốn không nên nhớ chuyện ở lễ hội trường. Bất đắc dĩ lôi từ túi quần ra tờ 50 tệ nhàu nhĩ, vò thành cục,rồi lén lút ném sang cho Lâm Phong từ dưới bàn.

Trên bục giảng, học sinh chuyển trường tóc vàng dường như hoàn toàn không bị náo động trong lớp ảnh hưởng. Nàng chỉ bình tĩnh đi đến giữa bục, hơi cúi người chào những người có vẻ mặt khác nhau phía dưới, động tác chuẩn xác như một học sinh xuất sắc của lớp nghi thức:

“Xin chào mọi người, tôi tên là Reita Christopher, gia đình tôi đời đời đều là kỵ sĩ, từ hôm nay sẽ chuyển đến trường này. Mong được các mọi người chỉ giáo.”

Nàng tự giới thiệu ngắn gọn, dứt khoát, ánh mắt điềm tĩnh lướt qua cả lớp.

Âm thanh không lớn, nhưng gọn gàng sắc sảo, giống như một thanh kiếm đã được tra vào vỏ, mạnh mẽ nhưng ẩn nhẫn.

Cô Minase mỉm cười gật đầu, sắp xếp chỗ ngồi cho nàng ở cuối lớp, ngay cạnh dãy bàn của Đông Phương Thừa và Lâm Phong.

“Yo, chào bạn mới!” Lâm Phong lập tức quay người, đưa tay ra bắt tay một cách vô cùng thân thiện: “Tôi tên là Lâm Phong, đại ca của hội nam sinh lớp 4 và cũng là gương mặt đại diện nhan sắc. Sau này ở trường nếu gặp rắc rối gì, cứ việc báo tên tôi, ở trường có tôi che chở cho người anh em!”

Reita nhìn bàn tay nhiệt tình đưa sang và bài phát biểu của Lâm Phong, chân mày thanh tú khẽ nhíu, ánh mắt hiện lên một chút nghi hoặc.

Ngay lúc đó, cô giáo Minase trên bục giảng nở nụ cười có phần tinh quái, ho nhẹ một tiếng, thong thả nói thêm:

“À, Lâm Phong à, có chuyện cô quên nhắc trước với em. Bạn học Reita Christopher là một cô gái vô cùng xuất sắc đó nha~”

Cả lớp đột ngột rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

Vài giây sau—

“Cô, cô gái?!”

“Đẹp trai như vậy mà lại là nữ sao?!”

“Chị ơi làm ơn để em theo đuổi! Em có thể vừa ngầu vừa đáng yêu lại còn ôm ấp được nữa!!”

Bàn tay của Lâm Phong vẫn còn lơ lửng giữa không trung, ánh mắt của hắn ta vỡ vụn từng chút một tiếng nén cười của Đông Phương Thừa phía sau lưng.

Chuông tan học vừa vang lên, đám nữ sinh trong lớp như ong vỡ tổ ùa đến bao quanh chỗ ngồi của Reita, vây kín không kẽ hở.

“Reita, cậu thật sự là con gái à?! Đẹp trai quá trời luôn đó!”

“Tóc cậu là vàng tự nhiên sao? Đẹp quá trời!!”

“Cậu thật sự là kỵ sĩ sao?! Ngầu quá! Tớ làm người hầu cho cậu được không?!”

“Cậu thích kiểu người như thế nào vậy?!”

Lâm Phong bị đẩy ra ngoài đám đông, không tài nào chen về được chỗ ngồi, đành ôm cặp, thảm hại ngồi xổm bên cạnh bàn của Đông Phương Thừa.

“Này, tên nhà giàu,” Đông Phương Thừa liếc nhìn dáng vẻ thảm thương của hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, rất biết cách nắm bắt thời cơ tốt nhất để đâm chọt, “Nhắc nhở mày một chút, người cược đúng là tao, 100 tệ, nhanh đưa đây.”

Nghe vậy, Lâm Phong ngẩng đầu lườm Đông Phương Thừa một cái đầy oán trách, cuối cùng vẫn rút ra một tờ 100 tệ mới cứng từ cái ví căng phồng của mình, đưa qua: “Cầm lấy, đừng phiền tao. Cho tao yên tĩnh suy nghĩ xem vì sao thế giới này lại tàn nhẫn với ta đến thế…”

Đông Phương Thừa vừa nhận tiền vừa quay đầu lại, liền chạm phải ánh mắt vàng óng sắc như kim loại của Reita. Nàng nhìn hắn, ánh mắt điềm tĩnh, không mang theo địch ý, nhưng lại sắc bén như có thể xuyên thấu linh hồn.

Hai người đối mắt một lúc, rồi đồng thời dời mắt đi.

Học sinh chuyển trường luôn thu hút nhiều sự chú ý, đặc biệt là kiểu con gái mà lại có dung nhan “hoàng tử” như Reita.

Giờ thể dục, trong lúc tự do hoạt động, ở giữa sân cỏ xanh mướt, đám nữ sinh lại lần nữa vây quanh nàng như sao vây trăng, ríu rít hỏi han đủ thứ chuyện.

“Reita, mình đọc sách thấy, kỵ sĩ thật sự có phải đều phải thề trung thành với vua chúa hoặc một quý tộc cụ thể nào đó không?” Một cô gái buộc tóc bím tò mò hỏi.

Reita khẽ lắc đầu, ánh nắng chiếu trên những ngọn tóc vàng của nàngnhư, được phủ một lớp ánh sáng thánh thiện, nàng khẽ trả lời:

“Lời thề của kỵ sĩ, trước tiên là trung thành với đạo nghĩa và nguyên tắc trong lòng. Sau đó, mới là những người cần được bảo vệ. Tiếp đó, mới là những người cần được bảo vệ. Điều này không liên quan đến thân phận của vua chúa và quý tộc.”

“Wow—” Đám nữ sinh đồng thanh xuýt xoa.

“Vậy cậu có thanh kiếm dài dài ngầu ngầu như trong phim không?!” Một cô bạn má lấm tấm tàn nhang hỏi tiếp.

Khóe môi Reita như khẽ nhếch lên, nhưng độ cong rất nhẹ: “Kiếm là bạn đồng hành và là niềm vinh quang của kỵ sĩ. Tớ dĩ nhiên là có. Nhưng xin nhớ kỹ, sức mạnh thực sự không đến từ việc vũ khí có sắc bén hay không.”

Nếu Đông Phương Thừa ở đây, hẳn sẽ gật đầu và bổ sung một câu: “Chỉ có chỉ số thuần mới là chân lý của sức mạnh.”

Đối mặt với những cô bạn tò mò không ngớt, nàng luôn kiên nhẫn trả lời, điềm đạm nhưng không hề xa cách.

Và ở phía bên kia, dưới gốc cây long não to lớn bên cạnh nhà thi đấu, trong bóng râm rậm rạp, Lâm Phong đang nằm bành trướng trên bãi cỏ ngủ say, một cuốn truyện tranh shounen đang mở ra không lệch chút nào che trên mặt hắn, hơi nhấp nhô theo nhịp thở đều đều của hắn.

“Tên nhà giàu, dậy đi.”

Lâm Phong khó chịu gạt cuốn truyện tranh ra khỏi mặt, với đôi mắt còn ngái ngủ nhìn Đông Phương Thừa và Hoàng Vũ Đồng đang đứng cạnh nhau.

Hai người dường như vừa trả xong bóng chuyền và bóng rổ từ phòng dụng cụ thể thao, trên trán đều có một lớp mồ hôi mỏng.

Nửa năm trước, chiều cao giữa họ còn cách biệt cả cái đầu, giờ thì gần như không chênh nhau mấy.

“Gì nữa… giờ tự do ngủ tí cũng không được hả…” Lâm Phong ngáp dài, ngồi dậy.

“Lớp trưởng,” hắn liếc về phía Reita đang bị bao vây ngoài kia rồi nhìn sang Hoàng Vũ Đồng, “Cậu không sang bên đó trò chuyện với bạn học mới sao? Nhìn họ nói chuyện có vẻ vui lắm.”

“A ha ha… Chuyện đó…” Hoàng Vũ Đồng cười gượng, ánh mắt chột dạ: “Tớ, tớ phải cùng bạn học Đông Phương kiểm tra việc hoàn trả dụng cụ thể thao mà!”

Cô nàng cố làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng lớp 11-4 này ai chẳng biết lớp trưởng bẩm sinh không biết nói dối.

Ba người đang đứng dưới bóng cây bên hông nhà thể chất, từ đó có thể nhìn rõ cảnh tượng náo nhiệt giữa sân cỏ nơi Reita đang bị vây kín.

Đúng lúc này, vẻ mặt của Reita đang mỉm cười trả lời câu hỏi của một nữ sinh nào đó, đột nhiên trở nên nghiêm nghị!

Đôi mắt vàng của cô ấy lập tức trở nên vô cùng sắc bén, như thể đã phát hiện ra một mối nguy hiểm nào đó.

“Tất cả mọi người! Mau lùi lại! Tất cả rời khỏi bãi cỏ!”

Lời nói của Reita vừa dứt, bãi cỏ ở trung tâm sân vận động đột nhiên rung chuyển dữ dội!

“RẦM——!!!”

Ngay sau đó, một con chuột chũi quái vật khổng lồ, toàn thân bọc giáp nâu như đá, trên đầu mọc chiếc sừng nhọn dài như mũi khoan, thân hình to lớn như xe xúc, từ lòng đất lao thẳng lên trời, mang theo bụi cỏ và đất đá bắn tung tóe như một vụ bom nổ!

“KYAAAAA!” Đám nữ sinh la hét hoảng loạn, bỏ chạy tứ tán.

Phản ứng Reita nhanh như chớp, lập tức đẩy ngã mấy bạn nữ gần đó, bản thân không lùi mà tiến, thân thủ linh hoạt dị thường, kéo hai nữ sinh khác chưa kịp né tránh ra khỏi móng vuốt khổng lồ đáng sợ như xẻng máy xúc của quái nhân.

“Chuyện gì vậy?!” Hoàng Vũ Đồng thất thanh kêu lên, theo bản năng định lao tới.

Lâm Phong cũng bật dậy, vẻ ung dung biến mất không còn dấu vết.

Quái quỷ gì đây, tổ chức không hề thông báo hôm nay có kế hoạch tấn công trường học!

“Chuột chũi khổng lồ?!—Tch! Lớp trưởng, đi gọi thầy cô! Thằng nhà giàu cùng tao cứu người!” Đông Phương Thừa một tay kéo lấy lớp trưởng đang theo phản xạ định chạy đi cứu người, Hoàng Vũ Đồng cũng sau đó mới kịp phản ứng lại rằng không thể biến thân trước mặt bạn học, đành nghiến răng, vội vàng chạy về phía tòa nhà lớp học theo hướng ngược lại.

Lâm Phong và Đông Phương Thừa một trước một sau chạy về phía quái nhân đang nhe nanh múa vuốt ở trung tâm sân vận động.

Một người đã âm thầm nắm chặt mặt dây chuyền pha lê đen giấu dưới áo sơ mi ở ngực, người còn lại cũng đã thò tay vào túi quần đồng phục, nơi chiếc điện thoại nắp gập trông có vẻ bình thường đang nằm.

Nhưng chưa kịp quyết định có nên biến thân trước mặt bạn thân không, chỗ đứng của anh hùng đã bị người khác giành mất.

【Justice Needle — Pierce!】

“Biến thân!”

Cùng tiếng hô thanh thoát, những cánh hoa quế vàng cuốn bay theo gió. Trong vầng hào quang rực rỡ, một nữ kỵ sĩ trong bộ giáp lộng lẫy màu trắng xen vàng bỗng xuất hiện, đứng chắn trước mặt quái nhân!

Nàng đứng đó, sống lưng thẳng như kiếm, ánh mắt lạnh lẽo như băng, toàn thân phát ra khí thế thần thánh không thể xâm phạm.

“「Golden Needle」– Kim Châm Kỵ Sĩ, sẵn sàng ứng chiến.”

Kim Châm Công Lý - Đâm Xuyên!