Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 9

Có người đã từng nói rằng, biển vào mùa hạ và biển vào mùa đông mang đến những cảm giác rất khác biệt. Hình như tôi đã từng đọc một quyển sách như thế nhưng thực ra tôi cũng không nhớ rõ lắm. Tôi gãi đầu, dựa vào lan can và nhìn lên bầu trời xanh trên kia.

Tôi cứ nghĩ không khí hôm nay sẽ khá mát mẻ như khi bình minh cơ, nhưng bây giờ bầu trời lại chói chang đến đau mắt. Phía dưới là bóng hình đất liền hằn trên mặt biển xanh gợn sóng vì từng cơn gió hiu hiu thổi qua.

Tôi vừa nhìn xuống mặt nước biển sâu không thấy đáy kia vừa nghĩ, bây giờ kể cả có một con quái vật biển chồm lên thì tôi cũng sẽ không sợ đâu. Đang yên lặng suy nghĩ vớ vẩn như thế tự nhiên ai đó đánh vào vai tôi. Lúc này tôi mới từ quay đầu lại. Là Ban Yeo Ryung. Thấy tôi không giật mình như cô ấy tưởng, Yeo Ryung mới tỏ vẻ bĩu môi buồn bực.

Xong rồi cô ấy lại ngay lập tức nở nụ cười rồi cũng dựa vào lan can bên cạnh tôi. Rồi Yeo Ryung lại nhìn xuống xoáy nước dưới bàn chân tôi.

Nói thật chỗ này cũng không có cảnh đẹp gì để ngắm cả. Ngọn sóng thỉnh thoảng cứ xô vào bức tường xi măng xám xịt, mang về toàn những thứ linh tinh như chai nhựa hay lon sắt, thỉnh thoảng còn có mấy cái ống nhựa đã hỏng nữa. Thế mà Ban Yeo Ryung vẫn vừa ngắm nhìn khung cảnh này vừa nở nụ cười như thể nó tươi đẹp lắm vậy. Cô ấy không phải đang đi du lịch mà đang đi chơi xa một bữa cùng chúng tôi thì đúng hơn. Thế rồi cô ấy quay lại nhìn tôi rồi nói.

“Tớ thích lắm.”

Làn gió thổi qua mái tóc của cô gái ấy, khiến Yeo Ryung lại càng giống như đang toả sáng dưới ánh mặt trời. Nhìn thấy Ban Yeo Ryung ngốc nghếch cười khiến chóp mũi đỏ ủng như vậy cũng làm tôi không nhịn được mà nở một nụ cười. Bởi vì tôi hiểu rõ rằng cô ấy sẽ không cười ngốc nghếch như vậy với bất kỳ ai khác.

Bỏ qua vấn đề nữ chính này kia thì tôi mới chỉ bắt đầu đối mặt với Ban Yeo Ryung như người với người vào một năm trước. Nghĩ đến tất cả những sự việc chúng tôi đã trải qua chỉ để có thể thẳng thắn đối mặt với cô ấy như hôm nay bỗng nhiên khiến trái tim tôi đau nhức. Cố giấu đi những cảm xúc lạ lùng trong mình, tôi lại nhìn vào đôi mắt đen của cô ấy một lần nữa. 

Bàn tay nhỏ nhắn và tinh tế của Yeo Ryung vén mái tóc bị gió thổi ra đằng sau tai, rồi cô ấy lại quay lại nhìn tôi và nở nụ cười.

“Sao vậy?”

Tôi ngẩn người ra chốc lát rồi lại lắc đầu. Nhìn thấy đôi môi của cô ấy có phần trắng bệch nên tôi mới mở lời hỏi.

“Lạnh à?”

“Ừ, có hơi lạnh.”

Cô ấy vừa nói vừa nhếch miệng cười. Tôi cụp mắt suy nghĩ một chút rồi lặng yên tháo chiếc khăn quàng trên cổ tôi ra. Chẳng biết từ lúc nào tôi đã đến gần Ban Yeo Ryung rồi quàng khăn cổ kín mít cho cô ấy rồi.

Choàng xong rồi, tôi mới lùi lại một bước và cười một cái, trong khi Ban Yeo Ryung hình như vẫn đang ngỡ ngàng lắm. Ngỡ ngàng đến mức phải lập tức lấy khăn của tôi che kín cổ và mũi của mình luôn cơ mà. Nhưng sau đó, một việc tôi không ngờ tới lại xảy ra. Chẳng hiểu vì sao, Ban Yeo Ryung tự nhiên chạy tới rồi ôm chầm lấy tôi.

Giờ lại đến lượt tôi ngạc nhiên. Mắt tôi mở tôi trong sự ngỡ ngàng, xong rồi lại ngay lập tức cười thành tiếng. Tôi khẽ vỗ vỗ lưng Yeo Ryung. Chỉ cần nghĩ đến những điều khổ tâm của cô ấy suốt mấy năm qua thì cũng đủ hiểu tại sao cô ấy lại dựa dẫm vào tôi đến mức này. Tôi nhìn đôi mắt rưng rưng như sắp khóc của cô ấy rồi tự nhiên hỏi.

“Này, thế tứ đại thiên vương đâu?”

“Hửm?”

Vì bị khăn quàng cổ che kín gương mặt nên Yeo Ryung cũng chỉ lẩm bẩm được vài từ mà tôi nghe không hiểu. Thế là tôi lại phải nhíu mày giải thích lại lần nữa.

Nói đến tứ đại thiên vương tất nhiên là để chỉ bốn người Eun Ji Ho, Yoo Cheon Young, Kwon Eun Hyung và Woo Joo In rồi. Trên thực tế thì chỉ cần là học sinh trường tôi không có ai nghe bốn chữ “tứ đại thiên vương” mà không hiểu hết. Mà có khi, tôi nghĩ, Ban Yeo Ryung chắc chỉ là không nghe thấy lời của tôi mà thôi. Chứ chẳng lẽ cô ấy không biết tứ đại thiên vương là ai? Chẳng lẽ cô ấy chưa nói chuyện với người cùng lớp bao giờ?

Thế là tôi lại phải lặp lại từng từ cho cô ấy nghe.

“Tứ.đại.thiên.vương, đâu rồi?”

“… Đấy là… cái gì?”

Ban Yeo Ryung vừa nói vừa nở nụ cười ngượng nghịu vì cảm thấy kỳ lạ theo bản năng. Tôi nhìn nụ cười của cô ấy mà chỉ biết rơi vào trầm lặng. Thật à? Không biết thật à? Hả?

A… Tôi khẽ bóp trán. Đúng vậy, cho dù ba năm nay tôi đã bắt đầu chấp nhận sự thật và coi họ như bạn của tôi nhưng nơi này vẫn là thế giới tiểu thuyết mạng mà thôi. Cô gái này dù có biết hết tất cả các học sinh trong trường nhưng cuối cùng cũng sẽ chẳng biết gì về tứ đại thiên vương hết, ngay cả khi mấy người tứ đại thiên vương này là mấy đứa bạn suốt ngày cùng ăn cùng nghỉ cùng đi hát karaoke với cô ấy đi nữa.

Tôi vẫn vừa bóp trán vừa nhắm mắt lại. Nhìn ra đằng xa, bầu trời chói loà như hoà cùng biển khơi. Từng đàn chim là là bay trên mặt biển, mỗi lần tàu đánh cá đến gần hay tiếng động cơ vang lên, chúng hốt hoảng vụt lên từ mặt nước rồi lại chậm rãi bay đến nơi khác. Vậy là tôi quyết định, nào, vai trò của nhân vật bạn thân nữ chính là gì? Rất đơn giản thôi.

“Ôi trời, cậu không biết tứ đại thiên vương á? Sao lại không biết được? Tứ đại thiên vương là bốn người Eun Ji Ho, Yoo Cheon Young, Kwon Eun Hyung và Woo Joo In của trường mình đó, vừa đẹp trai này, học tốt này, hoàn hảo này… Nhưng mà lại không quan tâm đến con gái… có cả fan club cơ… A, anh Eun Ji Ho là của tớ đấy nhé!”, phải vừa nói vậy vừa cung cấp thông tin đúng không? Tôi vừa tưởng tượng ra đoạn đối thoại đó vừa nhìn gương mặt ngây thơ của Ban Yeo Ryung. Thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng thôi, tôi lại được chiêm ngưỡng vẻ mặt “ngây thơ bực mình” chứ không phải “ngây thơ đáng thương” của cô ấy. Suy nghĩ một lúc rồi tôi mới vừa cười vừa nói.

“Bốn người đó đó.”

Sau khi trực tiếp giáng “tứ đại thiên vương” xuống thành “bốn người đó đó” thì tôi chỉ chờ câu trả lời của Ban Yeo Ryung. Cô ấy phải có tiêu chuẩn cao mới được, nếu không cuối cùng cô ấy cũng sẽ chẳng khác gì so với mấy người u mê tứ đại thiên vương đến nỗi trao cả danh hiệu cho họ đâu. Quả nhiên sau đó Ban Yeo Ryung mới cười thoải mái và nói.

“À mấy người đó ấy hả? Đi mua mỳ cốc rồi.”

“Hả? Đang đi chơi sao lại đi mua mỳ?”

“Joo In bảo gió biển lồng lộng thế này ăn mỳ là chuẩn nhất thì phải? Giống kiểu đứng trên đỉnh Everest xong vừa rét run cầm cập vừa ăn ấy.”

Cạn lời. Dù sao thì đúng là ăn mỳ trong cái lạnh xong vừa ăn vừa thổi nghe hấp dẫn thật. Nhưng mà chẳng lẽ mấy người còn lại còn hùa theo cậu ta à?

Mà không, mấy người đó biến mất từ lúc nào vậy? Vừa nghĩ vậy xong thì tôi mới thấy một cửa hàng tiện lợi phía cuối đường mà rõ ràng mấy người họ đang ở trong đó. Và tôi nhận ra một điều.

Có nghĩa là từ nãy đến giờ chỉ có tôi với Ban Yeo Ryung đứng cùng nhau thôi à?

Trời ạ. Tôi từ từ nhắm mắt lại rồi bắt đầu đếm. Năm, bốn, ba…

“Em gì xinh xinh ơi, đi đâu đấy?”

Xuất hiện rồi. Đúng như tôi nghĩ, xuất hiện rồi.

Tôi chỉ biết ngẩng lên nhìn họ với đôi mắt tuyệt vọng.

Trước mặt tôi là một người đàn ông cao lớn, vai rộng ba tấc sắt. Anh ta có cái kiểu tóc vuốt wax bóng lộn lộ trán, tổng thể mắt mũi mồm miệng cũng có thể xếp vào hạng đẹp trai.

Đúng vậy, trong tiểu thuyết đến cả vai phụ cũng không phải dạng tầm thường. Tôi thở dài một hơi rồi kéo tay Ban Yeo Ryung vẫn đang ngơ ngẩn đứng bên cạnh tôi. Hình như cô ấy vẫn chưa biết bọn họ đang gọi cô ấy là “em gì xinh xinh” thì phải – Luật thứ 4 của tiểu thuyết mạng, nữ chính không hề biết là mình xinh đẹp – 

Tôi cứ giả vờ như mình chưa nghe thấy gì rồi lén nắm lấy tay Ban Yeo Ryung. Sử dụng hết khả năng diễn xuất của mình, tôi làm vẻ mặt “Mải ngắm biển mà chưa gì đã 2 giờ rồi ta tại mình đắm chìm trong vẻ đẹp của thiên nhiên quá đây mà có nên quay về không ta đã chiều rồi kìa”. Đúng vậy, để sống chung cùng Ban Yeo Ryung thì cần phải có năng lực diễn xuất. Giả vờ cần vào nhà vệ sinh, giả vờ là bệnh nhân sắp chết, giả vờ tao có một ông anh trai rất quyền lực nên mày mà động vào tao thì ổng không tha cho mày đâu. Tất cả chỉ vì Ban Yeo Ryung thường xuyên bị lũ đầu gấu quấy rầy và mỗi lúc như vậy tôi chỉ có thể phát huy hết năng lực để đuổi bọn họ đi. Bình thường thì tôi luôn phải tìm phương án đối phó với đám người này trước mấy phút, nhưng lần này thì nhận ra quá muộn nên muốn chuẩn bị cũng đã quá muộn rồi.

Bọn đầu gấu cũng chẳng để ý đến thái độ giả ngu của tôi mà tiếp tục gọi.

“Này, còn đứng đó làm gì? Ra đây với anh nè.”

“……”

“Dan Yi ơi, cậu biết họ à?”

Ban Yeo Ryung thì thầm hỏi tôi làm tôi cũng chỉ biết nhắm mắt lầm bầm, biết thế nào được? Đây là bãi biển cách nhà tôi 2 tiếng đồng hồ ngồi xe buýt cao tốc đấy!

Thế nhưng mà nếu tôi cứ im lặng như thế này thì có khi Ban Yeo Ryung sẽ lại dũng cảm xông ra định đánh với họ một trận mất, như vậy nguy hiểm cho cả tôi cả cô ấy nữa. Tôi thừa biết Ban Yeo Ryung cũng giống mấy bạn nữ chính trong truyện là thường xuyên làm trước nghĩ sau mà.

Cuối cùng tôi cũng đành giơ hai tay lên đầu hành và nói.

“Ê này…”

“Không nói chuyện với cô!”

“Chúng tôi đi theo đoàn đó.”

Tôi dõng dạc nói. Người cao lớn trước mặt tôi thì không nói nhưng tự nhiên có một đám người mặc đồng phục từ đâu ra cũng vây đến. Tận 6 người lận. Màu tóc họ chỉ có hai màu đen hoặc nâu, nhìn thì trông cũng nổi bật đấy nhưng trong mắt tôi thì chỉ thấy buồn cười, nếu so sánh với tứ đại thiên vương thì quá là buồn cười. Đặc biệt là nếu so với Eun Ji Ho, cậu ta tóc bạc đấy!

Thấy tôi chẳng phản ứng gì mấy thì người trước mặt tôi cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng rồi anh ta lại cười lớn rồi chỉ thẳng vào người bên cạnh tôi. Chẳng cần quay lại cũng biết anh ta đang chỉ cái gì, Ban Yeo Ryung chứ còn ai.

Anh ta nói.

“Tôi không cần cô, cô về bảo đoàn của cô là cô em này tách ra là được chứ gì? Tôi chỉ muốn hỏi cái em xinh xinh kia thôi. Em gì ơi đi cùng bọn anh không?”

“……”

Ban Yeo Ryung vẫn ngậm miệng không nói gì. Đầu cô ấy cúi gằm xuống khiến người đối diện chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi dài phủ xuống đôi mắt đen láy. Có thể cô ấy không biết điều này nhưng dáng vẻ cắn môi của cô ấy thực sự trông rất đáng yêu đấy.

Một lúc sau, cô ấy mới quay lại nhìn tôi và nói.

“Dan Yi à, chúng ta đi thôi.”

Vừa nghe thấy câu trả lời của Ban Yeo Ryung, người đàn ông kia làm cái vẻ mặt như kiểu anh ta vừa bị sét đánh. Không phải vì tức giận đâu, mà vì lần đầu tiên trong đời anh ta nghe được một âm thanh đẹp đến vậy đấy. 

Tôi vội vàng nắm lấy tay Yeo Ryung, đang định quay đi thì giọng nói đằng sau lưng vang lên.

“Này, cô dừng lại đó.”

Chết tiệt. Tôi chỉ biết mếu mặt rồi quay người lại. Tiệm tạp hoá cũng không xa mấy, nhưng nếu chúng tôi chạy đến đó thì chắc chắn sẽ bị bọn người này tóm lại trước khi đến được đích. Thà cứ đứng đây kéo dài thời gian còn tốt hơn, họ chỉ mua mấy cốc mỳ thôi nên chắc không mất nhiều thời gian đâu nhỉ? Vừa nghĩ thế thì tôi nhớ ra, Woo Joo In có khi sẽ tốn ít nhất 10 phút để quyết định xem mình nên mua loại mỳ nào mất.

Làm thế nào bây giờ? Thật sự phải chạy à? Đang rối rắm suy nghĩ thì người đàn ông kia đã đến gần chúng tôi. Anh ta nhìn xuống tôi rồi cười một tiếng khinh bỉ.

“Này, cô, cô tên là gì? Vừa nghe thấy em kia gọi Dan Yi rồi, họ là gì?”

“……”

“Không trả lời à?”

“Ham Dan Yi.”

Thế là anh ta phá lên cười. A, chỉ cần nhìn mặt anh ta là tôi đã biết anh ta định nói cái gì rồi.