3. Có một người có mùi hương nước lạnh.
Mới đó mà chỉ còn cách bốn ngày nữa là đã đến ngày nhập học rồi. Tôi vừa mở mắt dậy cái là ngay lập tức chạy ra chỗ máy tính rồi mở máy lên. Tay tôi gõ chữ lia lịa rồi bấm chuột cách một cái. Cứ kỳ nghỉ đến là ngày nào tôi cũng sống như thế này. Vừa dậy đã cắm mặt vào máy tính, lướt mạng rồi cứ nhìn mấy hình buồn cười đến hết ngày, khi nào buồn ngủ thì cứ thế lên giường ngủ thôi. Thế là cứ đến kỳ nghỉ là tôi lại biến thành một con cá vàng ru rú trong nhà, thỉnh thoảng cũng có ra ngoài chơi một tí.
Tôi bắt đầu vào trang chủ của N*v*r với đôi mắt vẫn còn lờ đờ buồn ngủ. Hôm nay cũng không có gì nổi bật nhỉ, đang nghĩ vậy thì tôi ngỡ ngàng nhìn từ khoá hot đứng thứ 7 ở mục tìm kiếm.
“Hả?”
Hay là tôi nhìn nhầm rồi? Tôi nhắm mắt lại lần nữa rồi lại mở ra thì cũng không thấy có cái gì thay đổi cả. Ây, chẳng lẽ… Tôi lắp bắp với gương mặt bối rối. Chắc cũng không phải Yoo Cheon Young đó đâu nhỉ, trên thế giới có nhiều người mang tên Yoo Cheon Young lắm chứ. Ha, haha. Dù tự an ủi bản thân như vậy nhưng tôi cũng chẳng thoải mái thêm tí nào. Cảm xúc của tôi cũng đen thui như sắc trời bên ngoài cửa sổ dù bây giờ đã tận 8 giờ sáng vậy.
Nếu nói đến một năng lực siêu nhiên chỉ xuất hiện sau khi tôi tiến vào thế giới này thì đó là cái trực cảm mỗi khi nguy hiểm chuẩn bị xuất hiện của tôi. Tôi cứ cảm giác bất an 10 lần thì 10 lần đều đúng, nên dù tôi cũng không muốn thú nhận đâu nhưng đây là sự thật. Sau một hồi gãi gãi đầu, cắn cắn móng tay thì cuối cùng tôi cũng rụt vai và nhấn chuột vào cái từ khoá “Yoo Cheon Young” kia.
Vừa bấm xong thì một trang kết quả hiện lên, nhìn nó chỉ làm tôi cảm thán một tiếng.
“Trời.”
Lúc đầu nhìn tôi chỉ sững người, lần thứ hai nhìn thì cảm thấy tâm trạng đổ vỡ, lần cuối cùng thì tôi chỉ nghĩ là tôi phải chuyển học thôi.
Kết quả hiện ngay trên trang đầu là một bức ảnh Yoo Cheon Young đội một cái mũ phớt màu đen như kiểu thời trang Anh Quốc thế kỷ thứ 19 và một bộ com lê đen, cậu ta dựa người vào bức tường màu be đơn điệu đằng sau và duỗi dài chân theo hình chữ L. Tay cậu ta đang cầm một bình hoa nhỏ để đặt lên bàn, ngay bên cạnh là một hình vẽ popart xen lẫn giữa màu hồng và màu xanh da trời đặt trong một khung hình mạ vàng. Chỉ một bức ảnh hội tụ đủ mọi yếu tố đặc biệt, đặc biệt là chiếc mũ phớt đen trông cực kỳ hợp với làn da trắng của Yoo Cheon Young. Gò má của cậu ta hơi đỏ lên, trông cực kỳ hài hoà với những bông hoa trong lọ.
Dù ngày nào tôi cũng gặp cậu ta nhưng tôi vẫn không thể dời mắt khỏi bức ảnh này. Đúng là gương mặt làm người ta chỉ cần liếc qua một cái đã cảm thấy bối rối, hoảng hốt trong lòng mà. Làm sao tôi có thể nhìn nhan sắc của cậu ta mà tự lừa bản thân đây không phải là thế giới trong tiểu thuyết được chứ?
Dưới tên của Yoo Cheon Young có ghi thêm cả công ty và nhãn hàng đang hợp tác cùng cậu ấy, thậm chí còn có vài tấm hình cậu ấy chụp cùng người nổi tiếng nữa. Tôi từ từ tiêu hoá cái tin tức này thì mới nhận ra, hoá ra tôi chẳng biết gì về công việc người mẫu của Yoo Cheon Young cả. Dù gì tôi cũng không muốn biết, vì càng biết nhiều thì tôi sẽ càng cảm thấy cậu ta không phải là con người có thật thôi.
Nếu nhìn lại vụ cãi nhau giữa tôi với cậu ta vào tháng trước thì nguyên nhân căn bản gây ra mâu thuẫn có khi lại là vì sự phi hiện thực của bọn họ đấy. Khoảng cách giữa tiểu thuyết với hiện thực quá chi là xa vời mà.
Tôi đang chống cằm đơ mặt nhìn tấm ảnh của Yoo Cheon Young thì điện thoại của tôi bỗng rung lên. Giật mình, tôi mới chạy đến giường cầm điện thoại lên, trên màn hình chỉ hiện ra ba chữ “Yoo Cheon Young”.
Tôi ngồi phịch xuống giường và quay lại nhìn màn hình máy tính một lần nữa, rồi lại mắt lại hướng về điện thoại của mình. Cái vị đang ngồi chễm chệ trên top hotsearch lại đang gọi điện thoại cho tôi cơ đấy, có tin nổi không? Tôi cứ ngơ ngẩn như vậy mà không để ý điện thoại đã rung lên 6 lần rồi.
Sau một lúc ngập ngừng thì tôi mới mở điện thoại ra. Yoo Cheon Young cũng không phải kiểu người chuyên gia gọi người khác vì mấy chuyện vụn vặt như Woo Joo In. Sau một tiếng thở dài, một giọng nói trầm thấp không có ngữ điệu vang lên, hỏi tôi ngay khi tôi vừa bắt máy.
[Cậu vừa mới dậy à?]
“À? Ừ…”
Tôi kéo dài đuôi câu. Yoo Cheon Young có lẽ đang định hỏi ‘Có phải tôi làm cậu tỉnh giấc không’ nhưng dù gì thì tôi cũng vừa mới dậy có 5 phút trước nên ý nghĩa cũng giống nhau cả thôi. Rồi sau đó, Yoo Cheon Young lại tự nhiên thở dài nhẹ nhõm một cái. Gì đây? Tôi mới dậy thì làm sao? Tôi hơi nhíu nhíu mi thì lại nghe thấy giọng cậu ta một lần nữa.
[Tôi nhờ cậu một chuyện nhé?]
“Có khó không?”
Cậu ta yên lặng một hồi, rồi lại trả lời với giọng trầm thấp.
[Không biết nữa.]
“Gì vậy?”
Tôi vừa hỏi vừa nằm phịch xuống giường, tóc bay tứ tung. Nhưng Yoo Cheon Young lại không nói gì một lúc như kiểu cậu ta đã đi đâu đó rồi. Việc gì mà khiến cậu ta lo lắng thế nhỉ, tôi vừa nằm vừa đảo mắt một vòng. Nếu để tôi nhận xét thì Yoo Cheon Young là nhân vật bình thường nhất về mặt thần kinh trong số những nhân vật trong tiểu thuyết dấy. Nếu cậu ta muốn nhờ vả thì chắc chắn phải là chuyện gì quan trọng rồi. Trong khi cậu ta vẫn yên lặng thì tôi đành mở lời trước.
“Ừ, tôi biết rồi. Nếu không muốn nói thì không cần nói đâu, cứ nhờ tôi làm gì cũng được. Ngược lại sau này tôi nhờ cậu cũng phải nghe đấy.”
[Được rồi, cứ làm thế đi.]
“Làm gì?”
[Máy tính…]
Cậu ta nói đến đó thì lại ngập ngừng. Máy tính? Tôi không hiểu cậu ta định nói gì nên mới hơi nhíu mày. Rồi Yoo Cheon Young tiếp tục.
[Trong 3 giờ tới cậu đừng dùng internet được không!?]
“……?”
Tôi vẫn đang nằm ệch trên giường, đầu ngoái lại nhìn màn hình máy tính. Trên đó vẫn để hình Yoo Cheon Young đội mũ phớt, ánh mắt cậu ta trong ảnh cứ như đang nhìn xuống tôi làm tim tôi như nhảy lên một cái. Có lẽ tôi phải trả lời là “tôi đã dùng rồi” nhỉ, tôi nghĩ, nhưng giọng Yoo Cheon Young nghe có vẻ nghiêm túc lắm nên tôi cũng không định nói như thế. Thay vào đó tôi bảo.
“Được rồi, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tôi vừa cười nhẹ vừa hỏi, thực ra không phải cứ không được vào mạng thì tôi sẽ không biết gì hết. Tôi có thể sang nhà Ban Yeo Ryung xem, hoặc không thì ngồi xem TV cũng biết được mà. Tôi chỉ là thấy Yoo Cheon Young nghiêm túc mới muốn đùa một chút thôi.
Nhưng ngay lúc tôi không ngờ tới nhất thì Yoo Cheon Young như chỉ đợi câu hỏi của tôi mới trả lời.
[Bây giờ tôi tới nhà cậu.]
“……”
Pardon? Tôi vừa hỏi lại trong đầu thì Yoo Cheon Young lại nói tiếp, như kiểu chẳng quan tâm gì đến lời của tôi.
[Tôi sang chơi với cậu là được. Bây giờ tôi mặc quần áo đây.]
“Hử, hả?”
Tôi bối rối đến mức ngồi bật dậy rồi đập chân vào góc giường đau điếng. Sao tự nhiên lại muốn đến nhà tôi? Để chơi với tôi á? Còn lâu đi, có mà cậu ta không muốn tôi mở máy nhìn thấy tên cậu ta ở phần hot search thì có.
Tôi vừa định bảo không cần sang chơi đâu, tôi đang định xem lại chương trình diễn hài mà tôi chưa được xem hôm qua, nhưng khi Yoo Cheon Young nói tiếp thì tôi lại khựng lại.
[Mua gì đến đây nhỉ?]
“……”
Nghe nói nhà của Yoo Cheon Young cũng lắm tiền ngang ngửa nhà của Eun Ji Ho. Như vài ngày trước Eun Ji Ho cũng bảo nhà cậu ta có cả một cái khách sạn đấy thôi. Yoo Cheon Young thì tôi không biết nhưng chắc là cậu ta cũng khá hào phóng. Nghĩ lại thì từ đầu đến chân cậu ta có cái gì không phải đồ hiệu? Cũng không phải tại cậu ta thích mấy nhãn hiệu đó mà chỉ vì ở nhà cậu ta mua cái gì thì cậu ta mặc cái đó thôi.
Đúng vậy, Yoo Cheon Young rất giàu. Nghĩ đến đó thôi là tôi quyết định bặm môi nói.
“Ờ… Tớ… ăn đồ đắt có được không…”
[Gì cũng được.]
Tôi đang ngập ngừng lắp bắp nói thì Yoo Cheon Young nhẫn tâm cắt ngang lời tôi. Đúng là nhân vật ‘ – – ‘ trong tiểu thuyết có khác. Nghe giọng của cậu ta và những tiếng động ở đằng sau thì hình như cậu ta đã đi xong giày rồi. Thế là tôi lại nói.
‘Một cái… Tiramisu.”
Không phải một miếng, mà là một cái.
Nghe thấy thế, Yoo Cheon Young yên lặng một chút rồi tắt luôn điện thoại, thậm chí còn không thèm bảo tôi biết rồi.
Tôi đóng điện thoại lại rồi lại tiếp tục ngồi trên giường ngẩn ngơ một lát. Cái. Gì. Đây. Một cái Tiramisu thì hơi quá nhỉ? Lẽ ra tôi chỉ nên đòi một miếng thôi đúng không? Mà không phải, thế là cậu ta định đến nhà tôi thật hả? Vì vẫn ngỡ ngàng nên tôi vẫn cứ ngồi yên đó, xong rồi mới quyết định. Dù cậu ta có đến hay không đến thì tôi cũng phải làm gì đó thôi. Tôi vừa gãi gãi đầu vừa đứng dậy, ngồi luôn vào cái ghế trước bàn máy tính. Vừa lướt chuột xuống thì tôi đã thấy ngay lý do tại sao Yoo Cheon Young tự nhiên xuất hiện trên hotsearch. Dòng chữ lớn trên bài báo đập ngay vào mắt tôi.
Người mẫu nổi tiếng thần bí Yoo Cheon, tên thật là Yoo Cheon Young hoá ra là con trai của chủ tịch tập đoàn Bal He.
Tôi chống cằm suy ngẫm một lát. Đúng là tiểu thuyết lúc nào cũng làm quá lên mà.