Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác hơi mê man, cái cảm giác như thể vừa quên đi hiện thực nhưng sau đó lại bị cái hiện thực ấy cho một cú vào đầu để thức tỉnh. Tôi nghĩ lại ánh mắt giận dữ của người chị ban nãy hướng về tôi, như thể chị ta muốn giết tôi chỉ vì tôi ngồi cạnh Yoo Cheon Young và đeo một bên tai nghe của cậu ấy vậy.
Có lẽ vì đã tiếp xúc với cậu ta khá lâu nên tôi đã quên bẵng mất vai trò của cậu ta trong tiểu thuyết là gì. Cậu ta là một trong những nhân vật nam chính trong truyện, vừa đẹp trai vừa là con của giám đốc công ty nào đó, đầu óc cũng thông minh, giọng nói cũng hay, nhìn thế nào cũng đích xác là một nhân vật trong tiểu thuyết mà cũng không phải dạng nhân vật phụ chỉ được nhắc đến trong chốc lát giống như tôi. Tôi cụp mắt xuống.
Tất nhiên mỗi lần nhìn cậu ta tôi lại có một cảm giác vô thực và không quen, nhưng cậu ta cũng chỉ là một cậu con trai tên là Yoo Cheon Young mà tôi gặp hàng ngày trong khoảng cách gần đến mức chạm tay là tới thôi. Dù hôm nào tôi cũng quyết tâm sẽ giữ khoảng cách với cậu ta nhưng cũng có những khi tôi lại tự nhủ với bản thân như vậy.
Nhưng một người như vậy tại sao lại tiếp cận tôi cơ chứ? Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi điều này. Tại sao lại hạ mình với một người bình thường như tôi với một thái độ thân thiện như vậy? Chỉ vì thế nên chúng tôi đột nhiên trở thành bạn mà không hề có lý do nào đặc biệt hết. Có lẽ là tại vì cậu ta cảm thấy thoải mái vì tôi chẳng bao giờ nói lời nào khi ở bên cạnh cậu ta chăng?
Tim tôi đột nhiên đánh mạnh một cái, nhưng tôi vẫn giả vờ không sao và kiềm chế hết cảm xúc trong ngực lại. Khi quay đầu nhìn đằng sau thì tôi đã nghe thấy một tiếng kéo ghế bên cạnh mình. Lúc đó Yoo Cheon Young tự nhiên giơ tay ra rồi lục trong ngăn bàn và lấy ví ra.
Hả? Lấy ví ra làm gì? Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta thì đã thấy cậu ta cụp mắt xuống và hỏi tôi.
“Ra tiệm tạp hoá thôi.”
Cụm từ tiệm tạp hoá phát ra từ cậu ta làm tôi có cảm tưởng đó là nơi nào tươi đẹp lắm. Tôi vẫn ngồi ngẩn ngơ một lát, phải khi cậu ta không nói gì mà quay đi rồi thì tôi mới bật dậy. Sau đó tôi hét lên.
“Này, ví của tôi! Chờ tí đã!”
“Không cần mang ví theo.”
Trong lúc cậu ta nói câu đó thì tôi đã lấy được ví trong cặp rồi chạy theo cậu ta rồi.
Trong tiệm tạp hoá bây giờ chẳng có mấy ai. Chúng tôi mặc kệ mấy ánh mắt hâm mộ của vài người xung quanh mà chỉ cắm ống hút vào hộp sữa socola mà tôi vừa chọn rồi đi ra ngoài.
Khác với không khí mát lạnh của điều hoà trong phòng học thì ở đây lại rất oi bức đến mức chảy cả mồ hôi. Thế nhưng Yoo Cheon Young lại không có vẻ gì là muốn về lớp nên cuối cùng chúng tôi chọn một chỗ có bóng râm trong sân thể thao rồi ngồi xuống.
Trong sân, các đàn anh năm 3 vẫn đang thi đấu bóng đá với nhau. Bộp! một cái, thế là quả bóng bay vọt lên trời xanh. Cả đám gần đó oà lên như sóng vỗ.
Chúng tôi vẫn đang ngồi trong bóng râm mà nhìn ra sân. Tôi lén quan sát Yoo Cheon Young, nhìn mái tóc xanh thẫm của cậu ta cùng với vầng trán như đã lấm tấm mồ hôi đó, rồi đến sống mũi thẳng và hộp sữa vẫn còn hơi nước mà cậu ta đang uống. Dù không nói ra nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy sự mệt mỏi của cậu ta, rõ ràng vẫn đang để tâm vụ việc ban nãy. A, tôi nên nói gì với cậu ta bây giờ nhỉ, tôi nghĩ vậy nhưng lúc vừa định nói ra miệng thì lại nghẹn cứng lại.
Tôi nên nói gì với cậu ta ư? Mối quan hệ của tôi với cậu ta có một khoảng cách to bự không thể lấp đầy kia kìa. Nếu bây giờ cậu ta muốn ở bên cạnh tôi thì có lẽ cậu ta chỉ muốn yên lặng như thế này thôi. Nói vậy tự dưng lại nghe như kiểu tôi là một người quan trọng đối với Yoo Cheon Young vậy. Ầy, thôi đừng kỳ vọng quá. Tôi đang tự lắc đầu như vậy thì lại nghe thấy tiếng của cậu ta.
“Tôi thích cậu.”
Giọng nói của cậu ta như một làn gió hiu hiu thổi qua sân thể thao rộng lớn này. Lúc đó, tôi thực sự cảm thấy như thời gian đã ngừng lại. Làn gió hiu hiu kia vẫn thổi qua, chẳng hề bị nhấn chìm trong tiếng hoan hô không ngừng trên sân. Ngay khi tiếng ồn ào kia dội vào tai tôi, tôi mới cảm giác thời gian đã tiếp tục trôi như trước. Lúc này tôi chỉ biết ngẩng lên nhìn Yoo Cheon Young.
Cậu ta không hề nhìn tôi mà chỉ cụp mắt xuống. Chỉ thấy lông my dài của cậu ta như le lói ánh xanh, chính là thứ ánh sáng loé lên trong phòng điện u tối ấy.
Lúc đó tôi đã hiểu, đây không phải lời tỏ tình, bởi giọng nói của cậu ta vẫn trầm trầm như khi cậu ta nói chúng ta là bạn tốt của nhau vậy. Rồi cậu ta lại thở dài, vẻ mặt của cậu ta vẫn mệt mỏi như trước làm tôi càng cảm thấy buồn. Tôi đưa tay ra rồi vuốt vuốt lưng cho cậu ấy, lúc này lời nói của cậu ta vang lên làm tôi phải khựng lại.
“Cậu… vì cậu có vẻ không quan tâm đến tôi.”
“……”
“Thế nên tôi thích cậu.”
Nói xong thì Yoo Cheon Young lại rơi vào trầm mặc, có lẽ là vì vẫn mệt mỏi nên vai của cậu ta hơi chùng xuống, mắt của cậu ta thì vẫn nhìn ra sân vận động. Còn tôi thì vẫn ngạc nhiên nhìn cậu ta.
Lời nói vừa rồi không giống với cách nói thường ngày của Yoo Cheon Young. Cậu, có vẻ, không quan tâm đến tôi. Như kiểu cậu ta đang muốn nói cuối cùng cũng có một người trên thế giới này tồn tại mà không quan tâm đến tôi rồi. Nhưng tôi lại hiểu hoàn cảnh của cậu ta, rất hiểu là đằng khác.
Làm sao mà tôi không hiểu được chứ, tôi vừa tận mắt chứng kiến nỗi khổ của cậu ta cơ mà. Hơn nữa, tôi cũng biết cậu ta là một trong những nhân vật trong tiểu thuyết và tôi không nằm trong những người có vai trò vây bám cậu ta. Cậu ta bỗng nói tiếp.
“Cậu, có vẻ không hề mong đợi gì từ tôi… Vậy nên ở bên cạnh cậu tôi thấy rất thoải mái.”
“……”
Tôi lại nhìn Yoo Cheon Young một lần nữa, nhưng cậu ta vẫn không nhìn tôi.
Khi chúng tôi về lớp, mấy đứa trong lớp mới tò mò quay ra nhìn chúng tôi nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, họ cũng nghĩ chúng tôi không thể nào có gì đó với nhau được. Hơn nữa bầu không khí giữa chúng tôi không hề thay đổi, chỉ có vẻ mặt của Yoo Cheon Young vẫn rất mệt mỏi nhưng lại trông khá ổn định. Chỉ sau vài phút quay về lớp là cậu ta đã nằm gục xuống ngủ rồi. Vẫn nằm sấp trên bàn như trước, mặt quay về phía tôi. Trong tai vẫn đang đeo tai nghe trắng.
Tất nhiên là tôi đang đeo bên tai nghe còn lại, trong tai vẫn còn phát bài ‘stan’ của Eminem. Nghe tiếng mưa và giọng nữ buồn buồn trong bài hát, tôi bất giác quay sang nhìn cậu ta rồi cuối cùng cũng nằm gục xuống bàn. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu tôi lại văng vẳng những lời nói của cậu ta ban nãy. Tôi không mong đợi gì vào cậu ta. Tôi không quan tâm đến cậu ta.
Tôi là… đứa con gái duy nhất không quan tâm đến cậu ta theo kiểu tình cảm nam nữ.
Đó là cái lúc trong đầu tôi tự nhiên nghĩ ‘A, cuối cùng cũng là thế này’. Nhìn gương mặt đang say giấc của cậu ta, tôi lại nghĩ lại cái ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Nghĩ lại thì thấy, sự tồn tại của người này đúng là một điều kỳ diệu. Tôi nhìn chằm chằm cậu ta từ mái tóc xanh rủ trên trán đến hàng lông mi dài của cậu ta rồi lẳng lặng quay đầu ra hướng khác. Tôi lén thở dài một tiếng không để cậu ta nghe thấy rồi lấy tay ôm mặt.
Ban nãy, vào cái thời khắc thời gian như dừng lại ấy tôi giống như một đứa ngốc vậy.
Cậu có vẻ không quan tâm đến tôi.
Thế nên tôi thích cậu.
Lời nói của cậu ta giống như từng đợt sóng bao phủ trái tim tôi. Tôi nén tiếng kêu đau đớn và chỉ dám nắm chặt tay lại. Tôi từng nghĩ cậu ta đến gần tôi và làm bạn với tôi là vì cậu ta để ý đến tính cách của tôi, càng nghĩ càng thấy tôi như một đứa ngốc. Cậu ta thích tôi chỉ vì tôi không quan tâm đến cậu ta thôi cơ đấy.
Đúng vậy nhỉ. Đối với cậu ta, trừ Ban Yeo Ryung ra thì tình cảm của tất cả những đứa con gái khác đều là điều phiền phức, không có ngoại lệ. Bởi vậy nên cậu ta, một người vẫn luôn tránh né tiếp xúc với con gái, lại đến gần tôi. Tôi là đứa con gái duy nhất trong số những người vây quanh cậu ta biết được cái ranh giới vô hình của cậu ta.
Vậy nếu có một ngày tôi thích cậu thì cậu sẽ làm thế nào nhỉ? Tôi càng nắm tay chặt hơn nhưng lại chẳng có cảm giác đau gì cả. Khi trong ngực tôi có cảm giác đau nhói như đang bị bóp chặt lại thì tôi lại nghĩ, à, thật may vì mình không thích Yoo Cheon Young.
Mong là sau này… cũng sẽ như vậy, tôi nghĩ.
***
Khi tôi mở mắt ra thì đã thấy ánh nắng chiếu rọi ngoài cửa sổ ban công. Từ nãy đến giờ tôi vẫn đang ngồi trên sofa và ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cho đến khi bị một tiếng gõ cửa chậm rãi làm cho bừng tỉnh.
Biết sao được, dù ngủ dậy rồi nhưng tôi vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc mê man, tim vẫn còn đau nhói như bị bóp nghẹt. Sao lại vậy nhỉ? Tôi đặt tay lên trán rồi cuối cùng cũng nhìn về phía cửa. Đúng là Yoo Cheon Young, đến cả cách gõ cửa cũng giống tính cách của cậu ta. May là dù ngủ tôi vẫn nhạy cảm với âm thanh xung quanh, nếu không chắc cậu ta cứ đứng ngoài mất. Tôi vươn vai một cái rồi từ từ đi ra cửa. Trước khi mở cửa ra, tôi còn tự ngắm mình trong gương một cái để xem trên mặt mình có gì lạ không rồi sau đó mới kéo tay nắm cửa ra.
Vẫn là cái mũ đen và cái khẩu trang đen có hình răng đó, cả người chỉ thấy cần cổ trắng của cậu ta hiện ra. Đằng sau chiếc áo khoác đen là một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc áo len khá dày, bên dưới là chiếc quần bò xanh ôm đôi chân dài của cậu ta. Tôi nhìn cậu ta một lượt rồi giả vờ huýt sáo, thế là cậu ta đã đi vào rồi mà còn phải quay lại nhíu mày nhìn tôi, ý hỏi tôi đang làm gì. Tôi nhún vai và trả lời.
“À không, tại thấy mấy dáng pose của cậu đẹp quá thôi.”
Nghe thấy lời của tôi, Yoo Cheon Young đang cởi giày cũng phải khựng lại. Đôi mắt xanh dưới mũ của cậu ta nhìn tôi như thể đang muốn thăm dò gì đó, xem tôi có phải đã xem bài báo trên mạng rồi hay chưa. Thế nhưng với trình độ diễn xuất thần sầu của tôi, cậu ta lại thở phào một hơi rồi tiếp tục cởi giày và đi vào nhà.
Cậu ta kéo cái khẩu trang xuống cằm rồi nói.
“Cậu làm gì mà không bật đèn?”
“Đang đợi tiramisu ở phòng khách mà buồn ngủ quá.”
Thế là cậu ta nhướn mày, tay lại giơ lên một cái hộp giấy rồi đưa cho tôi. Vừa cầm được hộp là tôi phải kiểm tra bánh ở bên trong ngay lập tức sau đó mới cười vui vẻ. Thế là tôi để ngay hộp lên bàn rồi giang hai tay ra với Yoo Cheon Young.
“Chào mừng đến với cung điện Joseon, bạn của ta.”
“……”
Cậu ta không nói gì mà chỉ nhăn mày với vẻ không thoải mái, có vẻ như cậu ta không biết đó là lời của vua Sejong ở trong Civilization V thì phải. Rồi cậu ta mới chỉ vào tiramisu trên bàn và bảo.
“Đấy là câu chào tiramisu à?”
Vừa nghe thấy câu nói đó, tôi quay phắt lại. Nhìn hộp tiramisu vẫn đang để gọn gàng trên bàn phòng khách, tôi bắt đầu nhiệt liệt hoan nghênh nó với những động tác đúng quy củ.
“Ừ, đúng vậy. Xin chào, tiramisu ơi! Chào mừng mày nha, tiramisu ơi!”
“……”
Yoo Cheon Young lại thở dài một cái rồi quay mặt vào tường rồi sờ soạng như thể đang muốn tìm cái công tắc đèn. Thế là tôi mới chạy đến mà bỏ qua luôn màn chào mừng tiramisu ban nãy. Ngay khi tôi mò được công tắc đèn thì cả phòng lại bừng sáng, lúc này Yoo Cheon Young mới bỏ áo khoác ra và ngồi lên sofa. Sẵn tiện, tôi bật luôn đèn phòng bếp rồi vào đó lấy đĩa và dĩa ra.
Yoo Cheon Young không gác chân lên bàn giống Eun Ji Ho mà giữ ý hơn một chút nên mới để chân xuống bàn, trông nhìn hơi có vẻ kỳ cục một chút. Tôi định hỏi cậu có ăn không nhưng rồi lại không nói gì mà chỉ lấy luôn hai cái dĩa ra.
Cậu ta tất nhiên là ăn rồi. Dù vẻ ngoài của cậu ta co vẻ cao cao tại thượng lắm, nhưng cậu ta là ví dụ cho việc vẻ ngoài với bên trong không liên quan đến nhau đấy. Nhìn vậy mà cậu ta lại thích nghe nhạc rock với rất giỏi chơi game cơ.
Tôi vừa lấy ra hai cái đĩa với dĩa ra cái là cậu ta đã nhận lấy luôn rồi để lên bàn. Sau đó cậu ta mới từ từ trượt xuống sofa và ngồi luôn xuống sàn, thế là tôi cũng ngồi xuống cạnh cậu ta và lẳng lặng mở hộp tiramisu. Mặt bánh mềm mại, trên đó còn có lớp kem vani và rải bột ca cao. Chỉ nhìn vậy mà miệng tôi đã chảy nước miếng rồi, chắc là ngon lắm đây. Tôi chọc miếng socola trên mặt bánh rồi hỏi.
“Cậu mua cái này ở đâu vậy?”
“Ở chỗ tôi hay ăn.”
“Là ở đâu?”
“Cứ ăn đi.”
Nói vậy xong thì cậu ta lấy dĩa chọc vào miếng socola ban nãy rồi mới đút cho tôi. Vừa cho vào miệng là miếng socola đã chảy ra làm tôi nheo mắt hưởng thụ, xong rồi mới lấy con dao trong hộp để cắt bánh. Tôi lấy một miếng bánh ra và để lên đĩa của Yoo Cheon Young và để lên đĩa của tôi một miếng. Đang vừa đóng hộp vào rồi định để vào tủ lạnh thì tự nhiên cửa nhà bật mở, bố mẹ tôi đi vào. Tôi giật mình đến suýt làm rơi hộp bánh.
Người đang đi vào nhà rồi đảo mắt nhìn xung quanh phòng khách là bố tôi. Tôi tưởng giờ này bố tôi đang đi làm nên giờ mới trợn mắt nhìn ông, và Yoo Cheon Young có vẻ cũng ngạc nhiên không kém. Cậu ta vội vã ngồi bật dậy rồi đường hoàng ngồi kiểu quỳ xuống trông y hệt người hầu thời kỳ Joseon.