Giọng nói lãnh đạm của cậu ta làm tôi như ngừng thở. Mắt tôi mở to, chân hơi hơi co lại. Đến lúc này tôi mới nhận ra cậu ta đang muốn kể cho tôi chuyện gì. Mẹ của Eun Hyung đã mất từ khi cậu ấy mới 5 tuổi, và cậu ấy vẫn nhớ y nguyên lần cuối cậu ấy gặp mẹ mình.
Dù đang kể về vụ tai nạn đó nhưng giọng của cậu ta vẫn chẳng hề có chút nào run rẩy như trước. Cậu ta chỉ bình tĩnh kể một câu chuyện từ đầu đến cuối cứ như thể đó là nhiệm vụ được ai đó giao cho mình.
[Hôm đó trời mưa to nên đường rất trơn. Sau đó xem lại mới thấy ghế lái thì vẫn lành lặn không một vết tích, nhưng ghế bên cạnh mà mẹ tôi ngồi thì lại hoàn toàn bị phá huỷ, đến cả thân thể cũng không còn.]
“……”
[Thế nên tôi… rất ghét ngày mưa.]
Nghe thấy lời nói cuối cùng của Kwon Eun Hyung, cả hai chúng tôi đều rơi vào trầm lặng. Tôi vẫn nghe thấy tiếng lách cách và tiếng chạy đi chạy lại bận rộn ở đầu dây bên kia. Tôi co chân lại rồi úp mặt xuống. Lúc này tôi mới nghe thấy tiếng hỏi cẩn thận của Eun Hyung.
[Còn cậu, tại sao… cậu lại ghét ngày 2 tháng 3 đến thế?]
“……”
Tôi không nói gì mà chỉ lén cắn môi. Kwon Eun Hyung quả nhiên là đã biết rằng tôi đặc biệt nhạy cảm vào ngày 2 tháng 3. Đúng vậy, đã chơi với nhau tận 3 năm mà không biết mới là lạ. Tôi đang cắn môi thì không nhịn được mà cười mỉa mai và trả lời với tâm lý “Ôi, thôi kệ đi”.
“Cũng không phải là tôi ghét ngày 2 tháng 3.”
[……]
“Tôi ấy mà, cứ đến ngày 2 tháng 3 thì… tôi sẽ mơ một giấc mơ. Đó là một buổi sáng bình thường. Nhưng mà khi tôi thức dậy, tôi lại thấy đồng phục của mình bị thay đổi. Cả đồng hồ treo tường cũng bị đổi thành đồng hồ khác. Bố mẹ hay nhà tôi thì vẫn vậy, chỉ có hai thứ đó là khác thôi. Tôi ăn sáng, sắp xếp sách vở rồi ra khỏi nhà…”
Tôi đang nói dở thì khẽ hít vào thật sâu, dù vậy nhưng người tôi vẫn không thể ngừng run lên bần bật. Tôi khẽ cụp mắt rồi run rẩy nói tiếp.
“Nhưng không có Ban Yeo Ryung.”
[……]
“Cả Ban Yeo Ryung, cả các cậu, đều không tồn tại trên thế giới này.”
Tay tôi run lên tới mức tôi phải giữ điện thoại bằng hai tay.
“Tôi đã từng trải qua điều này một lần rồi.”
Đầu dây bên kia không vang lên một tiếng động nào, ngay cả tiếng lách cách của bát đĩa hay tiếng nước cũng không có. Cứ như vậy, ngày 2 tháng 3 của tôi bắt đầu một cách ảm đạm trong tiếng mưa tầm tã ngoài cửa sổ.
***
Đúng một năm trước, vào ngày 2 tháng 3 năm 2009. Đó là cái ngày tôi chuẩn bị khai giảng để lên năm thứ 3 cấp hai. Ngày hôm đó, tôi thức dậy với một đôi mắt lờ đờ mê ngủ, nhưng đến lúc nhận ra đã 9 giờ rồi thì tôi mới hồn xiêu phách lạc mà chạy ra ngoài, sau đó tôi lại còn nhớ ra là Ban Yeo Ryung từng bảo lễ khai giảng sẽ bắt đầu lúc 10:30 nữa nên lại càng vội vã chuẩn bị.
Khi tôi ra khỏi nhà thì đã đến 10 giờ, ngoài trời vẫn còn ngập tràn trong ánh nắng buổi sớm. Cây cối vẫn còn trơ trọi không có một mầm lá, chỏng chơ trong gió trời. Tôi và Ban Yeo Ryung bắt đầu đi bộ trên con đường tĩnh lặng không một tiếng động.
Ngày 2 tháng 3 nào đối với tôi cũng u uất như vậy. Nhưng càng đi gần đến trường thì tâm trạng của tôi lại càng tốt lên. Thỉnh thoảng trên đường đến trường chúng tôi cũng có gặp Yoo Young và Kwon Eun Hyung, lần này chúng tôi cũng vừa vui vẻ nói chuyện với họ vừa cùng nhau đến trường. Chóp mũi của Ban Yeo Ryung đỏ lên nhưng cô ấy vẫn hào hứng nói chuyện với mấy người họ, có lẽ là về mấy chủ đề như kiểu ôi năm ba chúng ta được học cùng lớp với nhau thì thật tốt quá. Thế là chúng tôi tụ lại thành một nhóm rồi cứ thế đi với nhau.
Vì lò sưởi mới bật lên chưa được lâu nên bây giờ trong giảng đường vẫn còn se se lạnh. Tôi với Ban Yeo Ryung tìm chỗ ngồi của lớp 5 năm 2 không mất đến 5 giây. Lý do rất đơn giản, chỉ là vì lớp trưởng của lớp 5 năm 2 không ai khác chính là Eun Ji Ho tóc bạc. Dù cả trường này có tụ lại hết ở đây thì chỉ cần nhìn thấy mái tóc bạc là sẽ tìm được cậu ta.
Cậu ta vẫn đang đeo cái vòng cổ màu tím trên cổ, khi thấy chúng tôi rồi thì mới thờ ơ gật đầu một cái. Ngược lại Woo Joo In ngồi cạnh đó dù đang vùi đầu vào máy game nhưng khi vừa thấy chúng tôi cái là cậu ta nở nụ cười toả nắng đặc trưng rồi ngay lập tức đi tới gần chúng tôi. Lúc này cậu ta mới ôm lấy cổ tôi rồi lắc lắc người. Woo Joo In thì vẫn đang vừa cười vừa ôm tôi như thế còn Eun Ji Ho lại chằm chằm nhìn chúng tôi rồi bắt đầu mở miệng.
Chúng tôi ban nãy đi rất sớm nên bây giờ còn tận 20 phút nữa mới bắt đầu chương trình, vậy nên mấy đứa cùng lớp vẫn còn chưa đến đầy đủ lắm. Chắc là vì thế nên Eun Ji Ho bắt đầu đùa cợt với vẻ mặt lãnh đạm thường ngày của cậu ta.
“Này Joo In, cậu ôm nhè nhẹ thôi. Dạo gần đây tôi thấy Ham Dan Yi cứ di chuyển là xương cốt bắt đầu kêu răng rắc rồi đấy.”
Đù má, xương của cậu thì không kêu răng rắc chắc? Tôi nhíu mày trả lời.
“A, ngồi nhiều quá tất nhiên là có hơi cứng người rồi.”
“Này, thế là có khả năng xương cậu bị làm sao rồi đấy, có cần gọi xe cấp cứu không? Cứng người đến vậy à? Đến bệnh viện khám thử đi.”
“Đm!”
Trong lúc chúng tôi vẫn đang cãi nhau ủm tỏi như vậy thì Yoo Cheon Young ngồi ở ghế trước vẫn đang gù gật ngủ trong bóng tối vì rèm ở chỗ cậu ta vẫn chưa được kéo lên. Eun Hyung thì có vẻ tí nữa phải diễn thuyết trước trường nên bây giờ cậu ấy đang bận bịu cầm giấy phát cho người khác, lúc nhìn thấy chúng tôi thì mới vẫy vẫy tay.
Chắc là vì xung quanh vẫn chưa có nhiều người nên thay vì tiến về phía chúng tôi, cậu ta lại cứ đứng đó mà hét lên.
“Này! Eun Ji Ho!”
“Gì!”
“Đừng có trêu Dan Yi nữa, cậu cũng học thuộc bài diễn thuyết đi!”
Eun Ji Ho quả nhiên là cũng phải lên phát biểu. Thế nhưng thay vì cảm ơn vì lời khuyên chân thành của Eun Hyung thì cậu ta lại cười kiểu không đỡ được và nói thế này.
“Tôi thuộc hết rồi! Cậu chưa thuộc mà còn làm gì thế!”
Eun Hyung nghe vậy mới lẳng lặng giơ lên ngón giữa, gương mặt đẹp trai của cậu ấy vẫn nở một nụ cười toả nắng chói mắt.
Đúng vậy, tôi gật gật đầu. Ngay cả Kwon Eun Hyung có tâm hồn bao la như biển rộng cũng không thể chịu được phát ngôn của Eun Ji Ho. Thấy vậy, Eun Ji Ho mới bắt đầu chạy đến và đùa nghịch nhảy lên vò đầy Kwon Eun Hyung, ngay cả Yoo Cheon Young đang ngủ say cũng bị tiếng cợt nhả đó làm choàng tỉnh giấc. Đến khi cậu ta nói với giọng tràn đầy sát khí bảo rằng mình muốn ngủ thì sau đó cậu ta lại ngủ tiếp.
Trong lúc tôi với Ban Yeo Ryung cứ thế nhìn Woo Joo In chơi game thì mấy đứa khác đã từ từ đến ngày càng nhiều. Sau hai năm thì tôi đã quen mặt hết với mấy đứa này rồi. Sau khi ổn định chỗ ngồi trong giảng đường thì tôi quay đầu lại và đã thấy Kwon Eun Hyung với Eun Ji Ho đi mất từ lúc nào.
Yoo Cheon Young vẫn khoanh tay ngồi, cổ càng ngày càng gục xuống. Không biết là vì thấy bộ dạng cậu ta ngủ gà ngủ gật trông khá đáng thương hay là vì cảm thấy sợ hãi mà cậu con trai ngồi cạnh Yoo Cheon Young mới tốt bụng cho cậu ta dựa đầu vào vai mình. Cuối cùng hôm nay tôi cũng được chứng kiến cạnh Yoo Cheon Young thân thiết dựa vào vai ai đó mà ngủ. Cả tôi và Ban Yeo Ryung đều cười khúc khích rồi quay đầu lại.
Dù đã học đến năm 3 rồi nhưng thực ra cũng chẳng có gì khác bình thường cả. Dù gì chúng tôi hiện tại đang học trường cấp hai danh tiếng trong vùng rồi nên giờ chúng tôi sẽ bắt đầu phải học hành chăm chỉ để vào được trường cấp 3 danh tiếng nữa. Sau khi thầy hiệu trưởng diễn giải một bài khuyên chúng tôi phải chú tâm vào việc học thì lại đến giám đốc trường và những người khác lên phát biểu, cuối cùng khi đến lượt Kwon Eun Hyung và Eun Ji Ho thì tâm hồn của chúng tôi đã tung bay đến tận phương trời nào rồi.
Cuối cùng thầy cô bảo học sinh ra ngoài giảng đường để xem mấy tờ phân lớp dán ở trên cửa. Thế là cả tôi và Ban Yeo Ryung đều nửa tỉnh nửa mê đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Trong đám đông chen chúc thì tôi loay hoay mãi mà chưa thấy tên mình. Đọc đến danh sách lớp 2 rồi mà vẫn chưa thấy nên tôi lại phải ngẩng đầu nhìn lên danh sách lớp 3 ở bên trên, nhưng trong đám đông ấy thì tự nhiên có một bàn tay chạm vào đỉnh đầu tôi.
Gì đây? Tôi đảo mắt nhìn xung quanh với ánh mắt nghi ngờ nhưng vì nhiều người quá nên tôi cũng chẳng biết là ai. Vì bối rối nên mắt tôi hơi nheo nheo lại, nhưng lúc này tự nhiên lại có một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo đi. Khi quay lại nhìn xem đó là ai thì hoá ra là Joo In.
Đôi mắt vàng nâu của cậu ta hướng về tôi và nở nụ cười. Trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu nên tôi vừa nhìn cậu ta vừa hỏi.
“Này, chẳng lẽ chúng ta… lại cùng lớp?”
“Ừ!”
“Oa!”
Tôi vừa vui mừng vừa định kéo cậu ta vào ôm thì tự nhiên nhận ra cậu ta đã cao hơn tôi nghĩ từ lúc nào. Thấy vậy tôi mới ngạc nhiên, vì trước kỳ nghỉ cậu ta vẫn cao sàn sàn với tôi, thế mà từ lúc nào cậu ta đã cao hơn 1m70 rồi. Tất nhiên trong kỳ nghỉ chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau nhưng tôi không ngờ đến khi đo lại thì lại cách biệt nhiều đến thế. Khi tôi nhìn lên cậu ta thì lần này bên lại có một bàn tay vỗ vai tôi.
Khi quay lại thì tôi đã thấy Ban Yeo Ryung và mấy người tứ đại thiên vương còn lại đứng sẵn đó. Tôi nhìn Ban Yeo Ryung, chẳng cần hỏi là chúng tôi có học cùng lớp với nhau không mà đã biết trước câu trả lời – Điều thứ 6 trong luật tiểu thuyết mạng, nhân vật chính và bạn thân lúc nào cũng phải học cùng lớp -.
Thay vào đó tôi lại nhìn lên vẻ mặt sáng sủa của Eun Ji Ho và nhăn mày. Thấy vậy cậu ta cũng nhăn mặt hỏi tôi.
“Này, cậu có cái biểu cảm gì đấy?”
“Ôi trời, bạn Eun Ji Ho ạ, bạn phải cẩn thận chứ. Ở đây nhiều người vậy mà cậu dám để lộ bộ mặt thật à?”
Tôi vừa hỏi vậy vừa cười khúc khích. Có lẽ vì hôm nay là ngày khai giảng nên cậu ta mới không tự kiềm chế mà để lộ ra tính cách thật rồi. Thế là cậu ta cậu ta vừa cười ngọt ngào vừa nghiến răng nhìn tôi rồi bật ra từng chữ.
“Cái, biểu cảm đó, là thế nào, vậy bạn?”
“A, Eun Ji Ho cút dùm đi. Dan ơi, tớ có tin buồn đây.”
Ban Yeo Ryung vừa mặc kệ Eun Ji Ho vừa chạy đến bên cạnh tôi. Nhưng nhìn gương mặt buồn nghiêm trọng kiểu hơi lố của cô ấy là nhìn ra được cô ấy đã đùa rồi. Thế nên thay vì lo lắng, tôi cũng giả vờ nhăn mặt sợ hãi rồi hỏi.
“Làm sao?”
“Chính là… ha, cái bạn Eun Ji Ho này năm nay lại học cùng lớp với chúng ta rồi.”
Tôi nghe vậy cũng đau khổ tiến lên nắm chặt lấy tay của Ban Yeo Ryung. Mắt tôi vừa ươn ướt vừa hét lên cùng cô ấy.
“Trời ơi, tại sao bi kịch lại đổ hết lên đầu chúng ta?”
“Hai đứa mình thật là quá xui xẻo.”
“Ừ, đúng vậy.”
Eun Ji Ho đang bực bội định nói gì đó thì tự nhiên Eun Hyung và Yoo Cheon Young lại xen vào giữa tôi và Ban Yeo Ryung. Khi tôi vô thức quay lại và nhìn thấy gương mặt vui vẻ của họ thì mới sững người một chút. A, có lẽ nào… Đúng như suy nghĩ của tôi, ngay khi tôi đang định lên tiếng hỏi thì ai đó vừa xem được danh sách trên cửa giảng đường mới hào hứng hét lên.
“Ôi vãi xem này! Bốn người tứ đại thiên vương lại học cùng lớp rồi!”
“……”
Nghe thấy vậy, tôi chỉ biết quay đầu nhìn hai người Eun Hyung và Yoo Cheon Young đứng cạnh tôi. Eun Hyung vừa định nói gì đó nhưng nghe thấy tiếng hét kia thì lại im bặt, mắt cậu ta bối rối đảo một vòng. Thấy tôi đang nhìn thì cậu ta mới cười nói.
“Thì… như vậy đó.”
Tôi không biết trả lời như thế nào mà chỉ biết đứng nguyên đó, phải một lúc sau mới tỉnh táo lại để mà nhìn xung quanh. Ánh mặt trời chói chang xuyên qua khung cửa của giảng đường, chiếu vào mặt sàn gỗ làm phát ra từ tia sáng chói mắt. Cũng nhờ vậy mà dáng vẻ của mấy người họ lại càng nổi bật hơn.
Kwon Eun Hyung với mái tóc đỏ, Yoo Cheon Young tóc xanh thẫm, Woo Joo In với màu nâu sáng gần giống màu vàng trên tóc và đặc biệt là màu bạc thanh thoát lấp lánh như vây cá của Eun Ji Ho. Tôi nhìn lướt qua họ, nhìn cả sắc đẹp như một nàng tiên nữ vừa bị mất bộ áo cánh của người bên cạnh rồi chỉ biết im lặng không biết nói gì.
Một lúc sau, tôi bắt đầu vỗ tay. Bốp, bốp, bốp. Trong giảng đường vừa rộng lớn vừa hỗn loạn, tiếng vỗ tay của tôi nghe yếu ớt như tiếng muỗi kêu. Joo In mới nghi ngờ nhìn tôi hỏi.
“Sau cậu lại lại vỗ tay?”
Chỉ là đang cảm thán sự thần kỳ của tác giả khi xếp cả hạng nhất và hạng hai toàn trường vào một lớp, hơn nữa còn dồn cả 4 người tứ đại thiên vương vào cùng một lớp trong ba năm liên tiếp thôi. Tôi trả lời trong lòng rồi mới yếu ớt cười.