Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 17

Tôi nhìn mái tóc đen ánh xanh của cậu ta dưới ánh mặt trời, gương mặt cậu ta như toả sáng với vầng trán rộng, lông mày rậm và sống mũi cao, không chỗ nào là không đẹp. Rồi tôi nghĩ, ơ hay, sao cậu ta không về chỗ nhỉ?

Ngay lúc đó, cậu ta như cảm thấy tôi đang nhìn cậu ta nên cũng ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh của cậu ta vẫn làm cho người đối diện rung rinh tim như trước.

Sao vậy? Sao lại nhìn tôi? Tôi đang định dũng cảm hỏi thì đã thấy cậu ta tự nhiên tháo một bên tai nghe ra rồi giơ về phía tôi. Tôi chớp chớp mắt ngạc nhiên và nghe cậu ta hỏi.

“Nghe không?”

“……”

Lúc đó tôi thậm chí còn không lưỡng lự xem mình có nên nghe hay không mà chỉ cứ thế giơ tay ra cầm lấy tai nghe rồi đưa lên tai. Bài hát đang bật vô cùng quen thuộc đối với tôi. ‘faint’ của Linkin Park, là loại nhạc hardcore rock với tiếng đàn ghita đặc biệt dữ dội đó. Không ngờ một người ngày nào cũng có vẻ mặt lạnh băng như cậu ta mà lại thích nghe nhạc rock đấy. Tôi nghĩ vậy mới nhìn cậu ta, có lẽ cậu ta tưởng tôi không thích loại nhạc này nên khẽ nhún vai và định kéo tai nghe lại. Nhưng tôi đã kịp ngăn cậu ta.

“Này, đợi đã.”

“…?”

“Tôi cũng thích Linkin Park.”

Ngay khi tôi nói câu đó, hình như mắt của Yoo Cheon Young lại mở to hơn. Và ngay sau đó, trong ánh sáng nhợt nhạt của ngày hè, cậu ta nheo mắt và gần như nở một nụ cười nhìn tôi. Nó thực sự không thể gọi là một nụ cười đúng nghĩa nhưng nếu so sánh với cậu ta ngày thường thì đây chính xác là một nụ cười rồi.

Sau đó chúng tôi bắt đầu thảo luận về Linkin Park và thậm chí còn giới thiệu ca sỹ và bài hát mình thích cho nhau. Khi Ban Yeo Ryung và Kwon Eun Hyung trở về từ tiệm tạp hoá, hai người đó đều nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ quặc. Mà không, hầu như tất cả những người trong lớp đều nhìn chúng tôi với ánh mắt ngỡ ngàng như bị sốc văn hoá như vậy mà.

Sau này, mỗi khi nói về thái độ thoải mái khi đưa tai nghe cho tôi của Yoo Cheon Young thì Kwon Eun Hyung đều làm vẻ mặt ‘rất là đáng biết đấy’ rồi nở nụ cười nhẹ nhàng và nói.

“Từ trước cậu ta đã khá ưa cậu rồi.”

“……?”

“Gì chứ, cái vẻ mặt như bị búa bổ đó là sao? Nói thật đấy.”

Cậu ta nói vậy rồi lại khẽ cười như thể vẻ mặt của tôi hài hước lắm, rồi đưa tay lên xoa xoa đầu tôi. Lúc đó tôi lén quay lại nhìn Yoo Cheon Young, cậu ta chỉ nhún nhún vai ý hỏi có chuyện gì, thế là tôi lại quay lên.

Nếu nói tốc độ thân thiết của tôi với Ban Yeo Ryung ở mức số 5 thì tốc độ của tôi với Yoo Cheon Young sẽ gần đến mức số 1. Chúng tôi cứ thế từ từ, chậm rãi đến gần với nhau hơn theo cái cách lạ lùng nhất có thể.

Sau khi trở nên thân thiết với một tốc độ hợp lý như thế thì đã đến một ngày hè cuối năm nhất. Ngày hôm ấy, chúng tôi đã thi cuối kỳ xong rồi nên được phép xem phim kinh dị trên TV trong lớp và tự do muốn làm gì thì làm. Lúc đó, tôi và Yoo Cheon Young chỉ ngồi bàn cuối và nghe nhạc cùng nhau.

Lớp của chúng tôi vẫn xếp chỗ ngồi theo kiểu gái ngồi với gái, trai ngồi với trai nhưng lúc này chúng tôi ngồi với nhau cũng chẳng sao cả. Lý do bởi vì Woo Joo In vừa xếp tận năm cái bàn vào một góc thoáng gió để ngủ trưa và cũng có cả một đoàn lấy năm cái ghế vây thành vòng tròn để chơi card game nữa. Nói tóm lại là trong lớp đang cực kỳ lộn xộn. Tôi vẫn nhớ đó là một ngày gió mạnh dù lúc này vẫn là mùa hè, thế nên Woo Joo In nằm ngủ trước ngăn tủ đồ, hưởng thụ cảm giác gió thổi tóc tung bay. Trong phòng đang rất tối vì mấy đứa xem phim zombie quyết định che hết cửa vào và ngồi vừa xem vừa la hét với nhau. 

Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, tôi và Yoo Cheon Young vẫn ung dung tự tại ngồi ở bàn cuối và nghe nhạc với nhau. Kwon Eun Hyung và Ban Yeo Ryung là lớp trưởng và lớp phó nên ban nãy đã phải đến phòng giáo viên thảo luận về buổi cắm trại mùa hè rồi. Tôi nhìn căn phòng tối thui, tiếng la hét xen lẫn tiếng cười rồi lại quay sang nhìn Yoo Cheon Young. 

Mái tóc xanh gọn gàng rủ xuống trán, lông mi cũng như ánh lên ánh sáng xanh le lói. Đôi mắt cũng có màu xanh thẫm trong trẻo như băng, sườn mặt góc cạnh khí chất đến kỳ lạ. Tôi vẫn đang ngẩn ngơ quan sát cậu ta như thể bị câu hồn thì tự tát mình một cái, làm cậu ta cũng phải giật mình ngoảng lại nhìn tôi, vẻ mặt lơ mơ như vừa ngủ dậy. Nhưng nhìn rồi thì cậu ta lại gục mặt xuống bàn, nằm đè lên cả sách giáo khoa nhưng mặt vẫn quay về phía tôi. Tôi hơi ngỡ ngàng nên mới hỏi.

“Cậu, có biết sách đó là của ai không?”

“Không.”

Cậu ta trả lời. Trong cái tình hình hiện tại thì chúng tôi cũng không biết bàn chúng tôi đang ngồi là của ai, và cũng không biết liệu bàn của tôi có phải một trong năm cái bàn bị Woo Joo In lôi ra làm giường ngủ không nữa. Yoo Cheon Young cứ như đang khó chịu nên mắt lại mở ra rồi đóng lại ngay. Rồi cậu ta lẩm bẩm cứ như đang nói mơ.

“Ngủ ngon.”

Tôi nhìn cậu ta và còn định hỏi cậu không sợ dầu trên mặt cậu thấm vào sách của người ta à… Nhưng nghe thấy tiếng thở đều đều của cậu ta thì tôi lại nuốt lời vào.

Người này cũng đâu phải là tôi, làm sao mà ngủ tí đã có dầu trên mặt rồi được. À không, nếu giả dụ chủ nhân của quyển sách này là con gái thì có khi cô ấy lại nâng niu quyển sách như gia bảo ấy chứ – Nếu là tôi thì tôi cũng vậy, đây là quyển sách mà Yoo Cheon Young đã ngủ lên đó!-

Nhìn gương mặt đang ngủ của cậu ta làm tôi cũng thấy thiu thiu buồn ngủ. Thế là tôi rốt cục cũng gù gật mà lục tìm trong ngăn kéo bàn, thấy ngay quyển sách giáo khoa có chữ viết đẹp đẽ của Ban Yeo Ryung. Ồ yê, may mắn quá. Tôi lẩm bẩm như vậy rồi ngay lập tức trải sách ra nằm gục xuống. Nằm xuống rồi tôi mới thấy mặt của chúng tôi ngay ở đối diện nhau, cậu ta nằm cũng chỉ cách tôi không quá 50cm, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ lỗ chân lông trên gương mặt của cậu ta.

Ngay lúc đó, tiếng nói xì xào từ đằng xa vang lên, ngày ngày càng lớn dần. Cuối cùng tiếng ồn ào đó cũng dừng lại ngay trước cửa lớp tôi. Vị khách không mời mà đến này làm những đứa đang tập trung xem phim trong lớp tôi cũng phải ngoái đầu lại, Eun Ji Ho giữa lớp cũng đang nhìn người nọ với ánh mắt bực bội. Chẳng thèm hỏi ai, cậu ta cứ thế bước đến cửa lớp rồi mở xoạch ra.

Quả nhiên chỉ cần nghe giọng nói cũng biết người đứng ngoài của tất nhiên là bọn con gái. Nhìn màu phù hiệu thì có vẻ là toàn tiền bối lớp trên, ngay khi gương mặt của Eun Ji Ho hiện ra thì bọn họ ngay lập tức mê muội nhìn ngắm cậu ta như bị câu hồn vậy. Nhưng trong số đó cũng có một cô gái không mải mê nhìn Eun Ji Ho mà mắt của chị ta nhíu lại rồi lướt qua một vòng lớp, sau đó dừng lại ở ngay chỗ của chúng tôi. Chính xác hơn là ở Yoo Cheon Young vẫn đang yên lành nằm gục trên bàn ngủ bên cạnh tôi.

Ngay lúc đó, tôi đã hiểu ngay chị ta định làm gì đó với Yoo Cheon Young, sự thật là làm gì thì chỉ cần nhìn vào ánh mắt của chị ta là biết ngay. Tôi lại quay đầu nhìn Yoo Cheon Young, sau vài tháng tiếp xúc với nhau thì tôi cũng biết là cậu ta đã ngủ thì người khác có gọi thế nào cũng không dậy. Bằng chứng là bên ngoài náo loạn như vậy mà cậu ta vẫn ngủ mê say mà không cần biết người khác đang ồn ào vì cái gì.

Tôi vươn tay lay lay người cậu ta nhưng chẳng có phản ứng gì cả. Ha, Eun Ji Ho nhìn tôi rồi khẽ cười lên một cái. Đây là chuyện rất hi hữu vì bây giờ cậu ta rất hay cười nhưng 3 năm trước thì không. Mấy đứa khác cũng hóng hớt nhìn về phía chúng tôi, nên tôi lại phải lay lay người Yoo Cheon Young vài lần nữa. Vẫn không động đậy.

Này, nàyyyy! Dậy dùm cái đi! Tôi đang định đẩy đầu cậu ta thì tự nhiên có một bàn tay cản lại, vừa quay đầu lại đã thấy chị tiền bối kia đi vào lớp và đến chỗ tôi tự lúc nào. Trong ánh sáng mờ mờ, ánh mắt chị ta lạnh lẽo xuyên thẳng vào tôi như thể muốn hỏi ‘Cô nghĩ cô đang định chạm vào ai?’. Từ đó tôi cũng có thể chắc chắn rằng chị ta là một học sinh năm 2 đang muốn tìm Yoo Cheon Young để tỏ tình rồi.

Ánh mắt của chị ta làm tôi khó chịu nên tôi cũng chỉ quay mặt đi và bỏ tay ra. Ngay lúc đó, Yoo Cheon Young cuối cùng cũng mở mắt dậy. Cậu ta nhổm lên, trán nhíu lại vì khó chịu khi tự nhiên bị đánh thức bất ngờ. Sau đó cậu ta mới nhìn thấy tôi và chị tiền bối đang đứng trước mặt tôi rồi đến lúc này cậu ta mới hiểu có chuyện gì xảy ra.

Cậu ta tự nhiên đứng dậy rồi bảo.

“Ra ngoài rồi nói.”

Nói vậy rồi cậu ta mới bỏ tai nghe trong tai ra. Trong lúc bối rối, tôi ngẩng đầu lên nhìn Yoo Cheon Young thì cũng nhận ra chị tiền bối kia vẫn đang gườm gườm nhìn tôi như thể muốn đâm tôi vài nhát vậy. Dù Yoo Cheon Young đã bảo chị ta ra ngoài rồi nhưng chị ta vẫn đứng nguyên tại chỗ vào tức giận nhìn tôi, thế là Yoo Cheon Young đã đi ra ngoài cửa rồi lại dừng lại, quay đầu nhìn chị ta.

Gì đây? Trong bầu không khi căng thẳng ấy, mấy đứa trong lớp chỉ biết ngồi yên phăng phắc, gần ba chục cặp mắt hướng trọn vào nhất cử nhất động của hai người kia. Đúng lúc đó chị ta mới chậm rãi lên tiếng.

“Không.”

“……?”

Yoo Cheon Young không nói gì nhưng lại nhíu chặt mày lại. Như thể đang gom nhặt hết dũng khí, chị tiền bối mới hít sâu một hơi rồi nói tiếp.

“Nói ở đây luôn đi.”

“……?”

Ánh mắt của Yoo Cheon Young hiện ra vẻ nghi ngờ và cả ánh mắt của những đứa đang ngồi lỳ trên ghế xem kịch hay cũng vậy. Tôi chớp chớp mắt. Nói chuyện luôn ở đây á? Đây không phải là chỗ hợp cho mấy chuyện tỏ tình này nọ đâu, nhiều người đang nhìn vậy cơ mà? À, chẳng lẽ…? Tôi vừa căng thẳng vừa lén kêu lên một tiếng.

Chị tiền bối kia vươn người ra và nói.

“Cheon Young à, chị thích em. Làm bạn trai chị đi.”

Một khoảng lặng bao trùm trong lớp, kể cả những đứa ngồi xa cũng lén rụt vai lại. Mấy chị tiền bối khác đang đứng ngoài cửa thì lại hào hứng nhìn về phía này. Trong lúc đó, Yoo Cheon Young lại chẳng nói gì cả. Cậu ta như bị nhấn chìm trong bóng tối của phòng học, cứ đứng hoài như vậy mà chẳng di chuyển gì. Cuối cùng, tôi cũng chỉ nghe thấy cậu ta thở dài một tiếng, sau đó mới nói.

“Xin lỗi.”

Chị tiền bối đứng trước mặt tôi nhăn mặt lại như muốn khóc. Ngay từ lúc chị ta mở lời nói thích là mọi người ai cũng có thể đoán được cái kết qua vẻ mặt của Yoo Cheon Young rồi. Nhìn cậu ta là biết, cậu ta chẳng có vẻ gì là thích chị này cả. Gương mặt cậu ta trắng bệch, dù trước đó đã trắng rồi nhưng bây giờ lại như nhuốm thêm vẻ mệt mỏi nữa. Tôi có thể hiểu một phần tâm trạng của cậu ta lúc này.

Chị tiền bối nấc lên một cái rồi cắn môi. Sau đó chị ta mới gào lên với giọng nghẹn ngào.

“Tại sao? Tại cậu ghét tôi ư? Hử?”

“……”

“Đừng có yên lặng nữa mà trả lời đi, tại cậu ghét tôi đúng không! Ghét đến cái mức nhẫn tâm từ chối trước mặt bao nhiêu người thế này đúng không!”

Chị ta lúc này mới gào lên giận dữ như phát cuồng, khiến tôi chỉ biết sợ hãi nhìn chằm chằm chị ta. Cảm giác này vừa giống việc xem phim kinh dị nhưng vẫn biết nó không có thật, vừa đáng sợ lại vừa đáng buồn. Tôi cũng biết sau này những cảnh tượng như thế này cũng sẽ xảy ra rất nhiều lần nữa. Lúc này tôi nghe thấy Yoo Cheon Young lặp lại.

“Xin lỗi.”

Cậu ta nói vậy nhưng nhìn mặt thì trông chẳng có gì xin lỗi cả. Vẫn là gương mặt lạnh lùng thường ngày, chỉ là vầng mắt có quầng thâm nổi bật hơn. Đây là vẻ mặt mệt mỏi mà, tôi nghĩ trong đầu.

Lúc này tôi lại nghe thấy tiếng nức nở phát ra từ chị tiền bối kia. Chị ta đang khóc, nước mắt trong suốt chảy dài trên gò má rồi rơi xuống đất. Vai chị ta run lẩy bẩy, hai bàn tay ôm mặt mà khóc. Thấy chị ta cứ đứng nguyên chỗ đó mà nức nở, chúng tôi cũng chỉ biết chăm chăm ngồi nhìn mà không biết phải gì. Đến cả Eun Ji Ho đang quan sát đằng xa cũng đang bày ra gương mặt ngạc nhiên.

Lúc này, những người bạn của chị tiền bối đang đứng ngoài cửa mới hoảng hốt chạy vào. Đừng có khóc, vì mỗi chuyện này mà cũng khóc à! Còn nhiều chàng trai tốt trên đời lắm! Trong số đó có vài người còn nhìn Yoo Cheon Young với ánh mắt thù địch. Họ cứ vỗ vai chị tiền bối và an ủi chị ta như thế và từ từ đi ra khỏi lớp học, để lại một Yoo Cheon Young vẫn đứng yên tại chỗ ở đằng sau.

Cả lớp chìm vào yên lặng. Rồi sau đó một thằng con trai mới hỏi Yoo Cheon Young “Này, ban nãy là ai vậy? Cái người mà bảo thích cậu rồi theo đuổi cậu ấy?”. Yoo Cheon Young không trả lời mà chỉ thở dài một hơi rồi lại nhíu mày. Lúc đó trong lớp cũng chỉ có tôi và Ban Yeo Ryung là hai đứa con gái duy nhất nói chuyện được với Yoo Cheon Young, thế nên mấy cô gái ngồi phía trên tôi mới thì thầm với nhau.

“Oa, dù biết rồi nhưng mà thực sự là không bao giờ nên tỏ tình với Cheon Young đâu nhỉ.”

“Đúng vậy đấy. Nhìn chị tiền bối kia vừa khóc vừa rời đi mà xem. Đáng thương thật, ngay trước mặt người khác cơ mà.”

Đang lúc đó thì tôi chần chừ cắn môi rồi nói.

“Nhưng người tự muốn tỏ tình ngay trước mặt người khác là chị tiền bối đó mà.”

“Chị ta cũng không ngờ cậu ta có thể đá chị ta dù chị ta tỏ tình công khai ấy mà. Dù gì cũng rất đáng thương.”

Mấy đứa con gái nói thế rồi lắc lắc đầu ngao ngán. Tự nhiên một đứa cười nghịch ngợm và vỗ vai tôi rồi nói.

“Cậu cũng cẩn thận đừng thích cậu ta đấy. Nếu không cậu cũng gặp phải cái kết cục khóc lóc thảm thương như chị kia thôi.”

“Không có chị đấy thì tớ cũng đã cẩn thận rồi.”

Vừa cười vừa nói vậy, cô bạn đó đã bảo ‘làm tốt lắm’ rồi xoa xoa đầu ủng hộ tôi. Ngay khi cô ấy quay mặt lên, tôi lại lén động vào bên tai nghe mà Yoo Cheon Young chia sẻ cho tôi.