Một lúc sau cậu ta mới quay qua cười hềnh hệch với đám bạn đằng sau.
“Này, cô ta vừa bảo tên là Hyang Dan Yi đó! Hyang Dan! Trông hợp phết đấy chứ! Hahaha!”
“Hyang Dan Yi là ai?”
Ai đó hình như chưa bao giờ nghe đến Xuân Hương truyện mới lên tiếng hỏi. Dù sao nhìn người đó cũng biết người này không có duyên với chuyện học hành rồi. Tên đầu gấu kia nghe vậy mới gào lên.
“Này! Mày không đọc Xuân Hương truyện bao giờ à? Truyện này là truyện cổ khêu gợi đỉnh nhất đấy không biết à?”
“Hừ, cái thằng này, mày mà cũng biết truyện cổ cơ à?”
Thế là mấy thằng đó lại phá lên cười với nhau, trong lúc đó tôi mới lén rút điện thoại trong túi ra. Này ra nhanh lên. Nhanh lên. Nhanh lên. Tôi đang giấu máy đằng sau lưng rồi nhắn tin lia lịa như thế rồi mới nhận ra mấy tên kia hình như cũng đang nhìn tôi. Người đàn ông nheo mắt nhìn xuống tôi rồi hỏi.
“Này, nhiều người lắm đúng không?”
“Gì cơ?”
“Chúng tôi có 7 người, thế đoàn của cô có mấy người? Nhiều không, hả?”
“……”
Tôi không trả lời mà chỉ lén cắn môi. Anh ta như đang suy nghĩ thêm gì đó rồi lại vừa cười hềnh hệch vừa hỏi lại.
“Hay đoàn của cô toàn con gái? Nếu cô nào cũng xinh như em kia thì tốt. Ê em gái kia, tên em là vàng bạc hay gì à mà cứ giữ như giữ của thế?”
“Này, đừng động vào cô ấy.”
Đến tôi cũng phải giật mình vì lời nói của mình, trong khi người đàn ông kia lại gườm gườm nhìn tôi với ánh mắt khó chịu làm tôi hơi hoảng mà lùi lại một bước.
Tôi ngăn anh ta tóm lấy Ban Yeo Ryung cũng là vì hiện tại cô ấy không khác gì một quả bom hẹn giờ không biết lúc nào sẽ nổ cả, nếu cô ấy mà tham gia vào thì không biết mấy người kia sẽ gặp phải chuyện gì đâu. Thế nên tôi cản anh ta hoàn toàn có thiện ý, nhưng anh ta không thèm biết ơn mà lại tiến đến gần tôi với vẻ mặt hiểm ác.
Dù thế nào đi nữa cũng phải làm anh ta quên Ban Yeo Ryung đi đã. Thế nên tôi mới nhìn lên anh ta và hỏi.
“À tôi bảo này…”
“Gì?”
“Tên của anh là gì?”
Vậy là anh ta đang hằm hằm nhìn tôi mà lại phì cười một lần nữa. Sao vậy, bị lộ rồi à? Chẳng lẽ anh ta biết tôi hỏi vậy chỉ vì muốn kéo dài thời gian thôi hay sao? Nghĩ vậy tim tôi lại thấy quặn đau.
Lý do từ nãy đến giờ tôi vẫn khoan thai như vậy là vì tôi nghĩ dù sao Ban Yeo Ryung cũng là nữ chính nên chắc chắn sẽ không bị động đến một cọng tóc, lúc nào dàn nam chính cũng sẽ nhảy ra cứu được thôi. Nhưng mà nghĩ lại thì hình như đi kèm với tình tiết đó lại là một thảm kịch khác. Bạn của nữ chính và nữ chính đi với nhau, nữ chính thì không sao nhưng người bạn thì không có người yêu để mà giải cứu nên cuối cùng cũng phải chịu đau… Nhìn người bạn thân nằm trên giường bệnh mà nữ chính tự khuyên bản thân càng phải mạnh mẽ lên, thế là sẽ có cả một đoạn dài giành cho những cảnh nữ chính lấy bạn thân làm động lực để phát triển bản thân mình.
Ôi mẹ ơi, tôi cảm thấy mặt mình cắt không còn một giọt máu. Khi tôi nhìn lên, thằng cha kia vẫn tự tin khinh khỉnh mà mở mồm cười, anh ta còn nói với giọng trầm thấp.
“Eun Kyeom.”
“……?”
“Tên anh đây là Eun Kyeom.”
Lúc nghe thấy cái tên của anh ta xong thì tôi cuối cùng cũng không chịu được mà nước mắt nhoè mi. Eun Kyeom, anh ta vừa nói tên mình là Eun Kyeom. Đấy là cái tên thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết mạng đấy. Tôi có cảm giác người này tuyệt đối không dừng lại ở một vai phụ, ít nhau sau này anh ta sẽ dần dần chiếm lấy một vị trí trong dàn nam chính. Eun Kyeom đấy! Nhìn cái bộ dạng anh ta bây giờ thì có vẻ anh ta đi theo hướng phản diện rồi mà thế nào cũng là trùm cuối cho xem.
Tôi vừa chảy nước mắt vừa cắn môi rồi ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Cả anh ta và hội bạn anh ta đều đang ngạc nhiên trợn mắt nhìn tôi, cũng đúng thôi, nói mỗi cái tên thôi mà tự nhiên con bé kỳ lạ này lại ôm mặt khóc tu tu thì sao không sốc cho được. Nhưng tôi hiện tại nghiêm trọng lắm rồi.
Đúng vậy, tất nhiên là tôi biết thể nào tình huống này cũng sẽ xảy ra mà. Một nhân vật phản diện có tầm thế nào cũng đang mài dao chờ cơ hội lên sàn diễn, làm sao mà tôi không dự tính trước cho được.
Thấy tôi vẫn u u khóc, Ban Yeo Ryung mới hoảng hốt mà vô thức nắm chặt lấy tay tôi, vậy là tôi vừa khóc nấc lên vừa hỏi.
“Bây giờ anh sẽ đánh tôi đúng không?”
“Gì cơ?”
“Ban Yeo Ryung xinh đẹp lắm nên anh sẽ không đánh cô ấy đâu, nên là tôi mà không ngoan ngoãn nghe lời thì anh sẽ đè tôi ra đánh để doạ Yeo Ryung đúng không?”
“Cái… cái gì?”
“Xong rồi đến lúc bốn người kia chạy đến để cứu bọn tôi thì tôi cũng đã bị thương nặng đến mức hấp hối rồi đúng không? Xong rồi tôi sẽ nhìn Yeo Ryung rồi nở nụ cười yên tâm và nói “Thật may… là cậu không sao” rồi bất tỉnh nhân sự luôn đúng không?”
“Con nhỏ này đang nói cái gì thế?”
“Này nó có bị ma nhập không vậy? Trông ghê quá!”
Trong khi mấy người họ bối rối nhìn nhau thì tôi lại ngừng nói rồi lấy tay lau nước mắt, sau đó nở nụ cười đau đớn mà nói tiếp.
“Yeo Ryung ấy à, Yeo Ryung sẽ nắm lấy tay tôi rồi nói ‘Tớ sẽ báo thù cho cậu’, lúc ấy tôi mới yên tâm mà ra đi đúng không?”
“Này, cô, cô… cô đang nói cái gì thế?”
“Này, hay con nhỏ này có thằng anh nào chết rồi tên là Eun Kyeom?”
Tôi càng nói mấy người họ càng dáo dác sợ sệt nhìn nhau ghê hơn. Tôi lấy tay áo lau nước mắt trên má. A, dù tôi có bị cái người tên là Eun Kyeom này đánh thì tôi cũng đã có cuộc sống của một vai phụ thành công rồi còn gì. Eun Kyeom là cái tên chỉ dùng cho mấy nhân vật đẳng cấp chính của chính xuất hiện cả chục lần trong truyện đấy nhé. Vừa nghĩ thế, tôi đã tưởng tượng ra hình như có thiên thần đang bay đến từ phía đường chân trời đằng xa xa đón tôi lên thiên đàng rồi đây. Thiên thần bé bỏng nở nụ cười dịu dàng và nắm lấy tay tôi. Rồi nó như đang nói, bạn đã cố gắng hết sức rồi, bây giờ bạn không cần phải chịu khổ nữa.
Thế là tôi nở nụ cười, mạnh mẽ quay đầu lại để đối mặt với số phận.
Đúng lúc đó, tôi bỗng nhiên cảm thấy bàn tay của ai đó nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi. Khi ngạc nhiên quay ra nhìn thì đã thấy Kwon Eun Hyung đứng đó nhìn tôi và cười. Không thấy mấy người kia đâu, có vẻ họ vẫn đang ở trong tiệm tạp hoá. Họ đã cử người đánh nhau giỏi nhất là Kwon Eun Hyung ra mặt rồi.
Khi tôi nhìn lại thì mới nhận ra, Kwon Eun Hyung tuy đang cười nhưng lại nụ cười lại có chút lạnh lẽo, đến nỗi mấy thằng đầu gấu bị cậu ấy nhìn cũng phải co rúm lại rồi hoảng hốt nhìn nhau. Có lẽ mấy người họ vẫn đang tự hỏi Kwon Eun Hyung chỉ có một mình thì lấy gì mà tự tin đến thế. Trong khi mấy người đó vẫn đang nhìn trái nhìn phải thì Eun Hyung lại quay sang hỏi Ban Yeo Ryung.
“Yeo Ryung à.”
“Ừ?”
“Sao cậu ấy lại khóc?”
Ban Yeo Ryung chớp chớp mắt, rồi ngay lập tức cũng cười lạnh lẽo trông y hệt Kwon Eun Hyung. Lời giải thích của cô ấy làm tôi có chút chột dạ.
“Mấy người đó gọi Dan Yi là Hyang Dan yi.”
“Sao nữa?”
“Còn nói nếu cô ấy không ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ đánh cho bất tình nhân sự thì thôi.”
“……?”
Mấy lời đó là tôi nói mà, đâu phải họ nói đâu? Dù tôi có hướng ánh mắt bối rối nhìn Ban Yeo Ryung nhưng biểu cảm trên gương mặt cô ấy cũng chẳng có gì thay đổi. Thế là tôi đang định bảo Kwon Eun Hyung là không phải nhưng chưa gì cậu ấy đã cướp lời.
“Đã biết, cảm ơn.”
Rồi cậu ấy liếc sang tôi, bàn tay to lớn lại đặt lên đầu tôi rồi nhẹ nhàng xoa xoa một lần nữa. Khi tôi không hiểu nhìn lên thì cậu ấy đã vừa cười vừa nói.
“Đợi ở đây.”
“……?”
“Đợi một phút thôi, để tôi trả thù cho cậu.”
Giọng nói của cậu ấy dịu dàng và ngọt ngào đến nỗi tưởng như tan chảy ngay bên tai tôi. Cậu ấy nở nụ cười mềm mại và nói câu đó với gương mặt mà không người con gái nào có thể chống đỡ nổi. Cũng với gương mặt dịu dàng đó, cậu ấy tiến lên một bước rồi nhanh gọn tóm lấy cổ áo thằng con trai đứng đầu và cùng lúc đó, bốp, đấm một quả cực mạnh. Thằng bị đánh chỉ biết loạng choạng ngã nhào xuống đất.
Sáu người còn lại lúc này mới bàng hoàng rồi nhau, rồi đồng loạt hét lên rồi chạy trối chết.
“Áaaaaaa!”
“Ôi mẹ ơi!”
Tôi ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ chạy trốn của họ rồi mới đến gần Ban Yeo Ryung. Thấy cô ấy vẫn tỉnh bơ không có phản ứng gì, tôi cũng chỉ biết câm nín.
“Yeo Ryung này.”
“Ừ?”
“Mấy người đó… đâu có nói mấy lời như vậy đâu. Là tớ nói mà.”
Ban Yeo Ryung lại chớp mắt một cái rồi nghiêng đầu nói.
“Ủa vậy là không phải mấy người họ nói với cậu qua thần giao cách cảm à?”
“Hả”
“Nếu không phải vậy thì sao họ đe doạ cậu cụ thể chi tiết vậy được?”
Khi tôi quay đầu lại nhìn thì vẫn đang thấy Eun Hyung lao vào đánh sáu người kia chết lên chết xuống. Đúng vậy, đây là tiểu thuyết nên mới có chuyện một người đánh một đám đông mà vẫn thắng đậm như thế kia, nên việc Kwon Eun Hyung một chọi sáu cũng không có gì lạ cả. Chẳng hiểu sao thấy đám đầu gấu kia chết đi sống lại tôi thấy hơi tội lỗi.
Nghe thấy tiếng gọi từ đằng xa, tôi quay ra nhìn lại thì thấy Eun Ji Ho, Yoo Cheon Young và Woo Joo In đang đến gần đây trong khi tay vẫn đang cẩn thận bê mấy hộp mỳ vẫn còn đang nghi ngút hơi nước. Eun Ji Ho mới nhìn chúng tôi mà kêu.
“Này! Kwon Eun Hyung! Đã giải quyết xong hết chưa!”
Và Kwon Eun Hyung trả lời với một nụ cười sảng khoái.